Đừng Trốn! Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Chương 7

YSYY - Hannie Yang

2024-03-26 00:41:27

Buổi chiều sau khi tan làm, Chu Ý Nhi về nhà một chuyến, ăn uống qua loa một chút rồi nằm chợp mắt cho đến khi chuông điện thoại reo Chu Ý Nhi mới lật đật chạy xuống.

Vũ Tịch đã đứng sẵn bên cạnh xe chờ Chu Ý Nhi, đợi Chu Ý Nhi xuống tới nơi thì mở cửa xe cho cô.

Chiếc xe bon bon lăn bánh trên đường, thẳng đến biệt thự của Lôi Húc. Chiếc xe dừng ở cửa biệt thự, Chu Ý Nhi xuống xe liền có một người đàn ông trung niên tầm cỡ trên 50 tuổi đến cung kính chào hỏi.

"Chu tiểu thư, Lôi thiếu đang đợi cô ở bên trong."

Chu Ý Nhi theo sau bác quản gia đến một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ. Bên trong đã bày biện đủ thứ đồ. Còn có Lôi Húc đang ngồi oai vệ trên chiếc sô pha. Tuy anh đang mặc đồ ở nhà nhưng khí chất vẫn không giảm bớt chút nào, ngược lại lại làm anh thêm phần quyến rũ cùng trẻ trung

"Lôi tổng." Chu Ý Nhi cúi đầu chào hỏi.

"Mau trang điểm đi."

Nghe lời ra lệnh của Lôi Húc, chuyện viên trang điểm vẫn luôn ngồi đợi nãy giờ bắt đầu kéo Chu Ý Nhi ngồi vào ghế mà trang điểm.

Chu Ý Nhi vẫn là được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi hồng hào căng bóng, đôi mắt long lanh to tròn. Mái tóc được búi cao làm khuôn mặt Chu Ý Nhi càng thêm sáng sủa, đẹp đẽ.

Tiếp đến, Chu Ý Nhi mặc lên người bộ váy màu xanh da trời dài đến giữa đùi, ôm sát cơ thể. Eo nhỏ nhẹ nhàng lộ ra. Đôi chân dài trắng trẻo thắng tắp làm người khác ghen tị.

Cùng lúc Chu Ý Nhi chuẩn bị xong thì Lôi Húc cũng xong. Anh mặc bộ vest đen thẳng tắp, vừa vặn. Mái tóc được vuốt keo tỉ mỉ. Bình thường đã rất đẹp rồi, bây giờ lại càng quyến rũ hơn. Đôi mắt cương nghị của anh có nét mơ hồ, đặc biệt lôi cuốn Chu Ý Nhi nhìn mãi không rời.

"Rất đẹp." Lôi Húc không ngại ngần tán thưởng Chu Ý Nhi.

Vũ Tịch đứng bên cạnh trề môi, nhún nhún vai, nghĩ thầm 'vợ anh anh không khen thì cũng lạ'.

"Chị Chu, nhìn chị rất giống nữ chủ nhân của biệt thự này đó." Vũ Tịch nhìn anh mình đang nhếch môi, lòng đầy đắc ý.

"Cậu đừng nói đùa." Chu Ý Nhi ngại ngùng.

Hai người cùng nhau sóng vai đi ra xe trước những con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của đám người làm. Nhìn hai người là đẹp đôi vô cùng.

----------

Hai người đến thì bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Chu Ý Nhi rất ngoan ngoãn khoác tay Lôi Húc đi vào bên trong. Một tiểu thiếu gia chạy đến ôm chầm lấy Lôi Húc, sau đó vỗ vỗ vai anh, rất vui vẻ và tự nhiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lâu quá không gặp, càng ngày càng đẹp trai rồi."

"Vẫn không bằng Kim thiếu gia." Lôi Húc khoé môi nhếch lên một đường dài.

"Vũ Tịch đâu? Tôi vẫn thích thằng bé hơn cậu." Kim thiếu nhìn ngó xung quanh.

"Một chút sẽ đến."

"Vậy ai đây?" Kim thiếu nhìn thấy Chu Ý Nhi liền không muốn rời mắt đi. Ánh mắt nhanh nhảu đảo một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

"Thư ký của tôi." Lôi Húc kéo Chu Ý Nhi lại gần mình.

Kim thiếu vỗ vỗ vai Lôi Húc mấy cái tỏ đã hiểu rồi mời hai người vào trong.

Lôi Húc vừa bước vào đại sảnh liền có một đám thiếu gia, tiêu thư đến chào hỏi. Những vị thiếu gia thì bắt tay, khen ngợi vài câu còn các vị tiểu thư thì chen chúc tới đẩy Chu Ý Nhi ra xa, ôm vai bá cổ nịnh nọt, quyến rũ.

Chu Ý Nhi thở dài, quay người đảo mắt tìm xung quanh. Đến lúc nhìn thấy một góc khá yên tĩnh, muốn lại đó ngồi thì cánh tay bị người khác kéo lại. Bàn tay lạnh lẽo, một dòng điện chạy dài theo cánh tay, tê liệt.

"Ở cạnh tôi." Lôi Húc nhìn Chu Ý Nhi cầu cứu.

"Ai vậy anh Húc?" Một cô tiểu thư lả lướt hỏi.

"Bạn gái tôi."

Câu nói của Lôi Húc vừa dứt, đám tiểu thư trong bữa tiệc nhìn Chu Ý Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống. Chu Ý Nhi chỉ đành cười trừ.

Đang lúc Lôi Húc dẫn Chu Ý Nhi đến một góc để ngồi thì Thẩm Mỹ Mỹ chạy tới ôm lấy tay Chu Ý Nhi vô cùng thân mật.

"Chị Ý Nhi, chị cũng tới đây à."

"Ừ, cùng Lôi tổng."

Ánh mắt Thẩm Mỹ Mỹ rời khỏi Chu Ý Nhi mà nhìn chằm chằm Lôi Húc cùng cái khoác tay thân mật của hai người. Nhưng rồi Thẩm Mỹ Mỹ lại tươi cười nói với Lôi Húc.

"Cho em mượn chị Ý Nhi một chút. Em muốn cùng chị Ý Nhi nói chuyện."

"Được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lôi Húc không một chút do dự đồng ý. Chu Ý Nhi buông cánh tay đang đặt ở khuỷu tay Lôi Húc xuống, cùng Thẩm Mỹ Mỹ đi đến bên bờ hồ ngồi.

"Hôm nay em đến với ai?" Chu Ý Nhi hỏi.

"Em đến một mình. Đây là sinh nhật của bạn anh hai em."

"Vậy anh em đâu?"

"Anh em ở bên nước ngoài á, lâu lắm rồi không về."

Rồi hai người nói thêm vài chuyện nữa. Cuộc trò chuyện rất vui vẻ, Chu Ý Nhi cũng cảm thấy thoải mái và bắt đầu thân thiết hơn với Thẩm Mỹ Mỹ.

"Chị đi vệ sinh một chút."

"Chị cứ đi thẳng lại đằng đó là có."

Chu Ý Nhi đi theo hướng Thẩm Mỹ Mỹ chỉ. Lúc Chu Ý Nhi đi ra liền thấy Lôi Húc đang đứng cùng Thẩm Mỹ Mỹ, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

Chu Ý Nhi bất giác cười một cái rồi nhanh chân muốn đi đến đó. Lúc đến gần bờ hồ, Chu Ý Nhi bất ngờ bị một lực rất lớn đẩy xuống. Đôi giày cao gót của Chu Ý Nhi khá cao, cô không thể đứng vững, lập tức "ào" một cái, Chu Ý Nhi bị rớt xuống hồ. Thảm hơn là cô không hề biết bơi.

Chu Ý Nhi tinh thần hoảng loạn, nước lạnh xộc vào mũi làm cô không thể thở được. Tay chân không còn làm chủ được bắt đầu dãy dụa, cô thật sự muốn ngoi lên khỏi mặt nước nhưng không thể. Nước tràn đầy cả miệng lẫn mũi, Chu Ý Nhi cảm thấy tay chân rã rời. Cô nghe thấy tiếng nước bắn tung toé, cảm giác eo mình nhói lên một cái, cô rơi vào một vòng tay rắn chắc.

Chu Ý Nhi ho sặc sụa, nước bị cô đẩy hết ra ngoài. Cô mở mắt liền thấy khuôn mặt Lôi Húc phóng đại, rất gần với mặt mình. Từ tóc anh những giọt nước tí tách rơi xuống trán Chu Ý Nhi. Cả người Chu Ý Nhi cứng đờ, dường như cô đang ngưng thở, tim đập càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, Chu Ý Nhi mặt đỏ bừng, ngại ngùng quay mặt đi rồi ngồi dậy. Lúc Chu Ý Nhi ngồi dậy cũng là nhìn thấy Thẩm Mỹ Mỹ một thân ướt nhẹp đang nhìn Chu Ý Nhi với ánh mắt kì lạ.

"Tiểu Mỹ Mỹ, em bị sao vậy?" Chu Ý Nhi lo lăng chạy tới hỏi thăm Thẩm Mỹ Mỹ.

"Chỉ là trượt chân thôi." Thẩm Mỹ Mỹ quay mặt tránh ánh mắt lo lắng của Chu Ý Nhi.

Chu Ý Nhi thật sự thấy lạ với thái độ hiện tại của Thẩm Mỹ Mỹ. Cô bé có phần lạnh nhạt với Chu Ý Nhi hơn. Và rồi Thẩm Mỹ Mỹ không nói gì nữa, vội vàng rời đi vào bên trong.

Lôi Húc tiến tới, khoác chiếc áo vest lên người Chu Ý Nhi rồi rất tự nhiên ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của Chu Ý Nhi.

"Đã chào tạm biệt rồi, về thôi." Lôi Húc thì thầm bên tai Chu Ý Nhi.

Chu Ý Nhi rất ngoan ngoãn mà cùng Lôi Húc lên xe đi về biệt thự của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Trốn! Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

Số ký tự: 0