Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Dùng Thủ Đoạn T...
2024-10-01 10:26:14
Tống Vi Lan nói đến đây liếc mắt nhìn bác cả và bác gái, rồi lại tặng thêm cho họ một liều thuốc cực mạnh vạn tiễn xuyên tim: “Này nếu anh họ với chị dâu mà biết họ bị mất việc vì Tống Trân Trân, bọn họ sẽ hận mấy người đến chết đó? Vốn sau khi kết hôn bọn họ vẫn luôn ở trên thị trấn, rất ít về quê, sau này sợ là sẽ không bao giờ về nữa, đến lúc đó ai sẽ cho hai người tiền dưỡng lão?”
“......”
Tức khắc, khuôn mặt hai vợ chồng lão cả Tống hết xanh xao đến trắng bệch, hệt như con tắc kè hoa.
Những lời này giống như hàng trăm lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trái tim họ, thật khó chịu.
“Bác trai, bác gái, đừng trách cháu gái này nói lời cay nghiệt, tàn nhẫn. Chuyện đến mức này, cũng đều là lỗi của hai bác đã không quản giáo con gái nghiêm khắc, khiến tính cách của Tống Trân Trân vặn vẹo như bây giờ, mới làm ra trò hại người. Dù sao nếu anh chị họ hận thì cũng là hận Tống Trân Trân, còn cả mấy cháu gái bên nhà bác hận thì cũng hận người cô ngu ngốc, suy cho cùng, nhà tôi cũng chẳng có quan hệ gì.”
Tống Vi Lan bổ sung, nói với anh hai: “Anh hai, anh về nhà một chuyến, mang lá thư trần thuật mà Lý Hồng Hoa đã đóng dấu vân tay lúc sáng đến nhà bác, đọc cho bác nghe trước mặt mọi người, kẻo họ lại cho rằng chúng ta nói dối. Có vẻ hai bác cũng không muốn gắn kết quan hệ với nhà chúng ta, không cần niệm tình nữa.”
Trương Đại Anh tức thiếu nước hộc máu, đứa cháu gái này tàn nhẫn thật, chắc chắn không chỉ nói suông, sợ là nó sẽ làm thật.
Cho dù Tống Nguyên Đức và Trương Đại Anh có cưng chiều con gái thì cũng không dám đùa giỡn về công việc của con trai cả và con dâu, huống hồ còn liên quan đến tương lai cháu trai nhà họ.
Nghĩ đến đây, Trương Đại Anh xông lên tát Tống Trân Trân: “Đứa con gái ngu muội này, con có đẩy em gái xuống sống không, còn không mau khai thật?”
“Mẹ?......” Tống Trân Trân khó tin nhìn mẹ mình.
Trương Đại Anh trừng mắt nhìn cô ta: “Có phải hay không, nói? Không nói mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà họ Tống.” Bà đương nhiên là nghiêng về phía con trai cả, thà vứt bỏ đứa con gái của mình còn hơn là ảnh hưởng đến công việc của con trai và con dâu, không thể để Tống Trân Trân cản trở tiền đồ của con cháu.
“Con...... Con không có......”
Còn đang lắp bắp chưa nói xong, cô ta đã bị giáng thêm mấy cái tát thật mạnh vào mặt, Tống Trân Trân ngã lao xuống đất, trước mắt tối sầm, tai ù đi.
Tống Trân Trân đau hết mặt mày, đầu choáng váng hoa cả mắt, cảm giác như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, à không, cô ước gì mình có thể ngất đi.
Bị tất cả mọi người soi mói, thật xấu hổ.
“......”
Tức khắc, khuôn mặt hai vợ chồng lão cả Tống hết xanh xao đến trắng bệch, hệt như con tắc kè hoa.
Những lời này giống như hàng trăm lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trái tim họ, thật khó chịu.
“Bác trai, bác gái, đừng trách cháu gái này nói lời cay nghiệt, tàn nhẫn. Chuyện đến mức này, cũng đều là lỗi của hai bác đã không quản giáo con gái nghiêm khắc, khiến tính cách của Tống Trân Trân vặn vẹo như bây giờ, mới làm ra trò hại người. Dù sao nếu anh chị họ hận thì cũng là hận Tống Trân Trân, còn cả mấy cháu gái bên nhà bác hận thì cũng hận người cô ngu ngốc, suy cho cùng, nhà tôi cũng chẳng có quan hệ gì.”
Tống Vi Lan bổ sung, nói với anh hai: “Anh hai, anh về nhà một chuyến, mang lá thư trần thuật mà Lý Hồng Hoa đã đóng dấu vân tay lúc sáng đến nhà bác, đọc cho bác nghe trước mặt mọi người, kẻo họ lại cho rằng chúng ta nói dối. Có vẻ hai bác cũng không muốn gắn kết quan hệ với nhà chúng ta, không cần niệm tình nữa.”
Trương Đại Anh tức thiếu nước hộc máu, đứa cháu gái này tàn nhẫn thật, chắc chắn không chỉ nói suông, sợ là nó sẽ làm thật.
Cho dù Tống Nguyên Đức và Trương Đại Anh có cưng chiều con gái thì cũng không dám đùa giỡn về công việc của con trai cả và con dâu, huống hồ còn liên quan đến tương lai cháu trai nhà họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Trương Đại Anh xông lên tát Tống Trân Trân: “Đứa con gái ngu muội này, con có đẩy em gái xuống sống không, còn không mau khai thật?”
“Mẹ?......” Tống Trân Trân khó tin nhìn mẹ mình.
Trương Đại Anh trừng mắt nhìn cô ta: “Có phải hay không, nói? Không nói mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà họ Tống.” Bà đương nhiên là nghiêng về phía con trai cả, thà vứt bỏ đứa con gái của mình còn hơn là ảnh hưởng đến công việc của con trai và con dâu, không thể để Tống Trân Trân cản trở tiền đồ của con cháu.
“Con...... Con không có......”
Còn đang lắp bắp chưa nói xong, cô ta đã bị giáng thêm mấy cái tát thật mạnh vào mặt, Tống Trân Trân ngã lao xuống đất, trước mắt tối sầm, tai ù đi.
Tống Trân Trân đau hết mặt mày, đầu choáng váng hoa cả mắt, cảm giác như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, à không, cô ước gì mình có thể ngất đi.
Bị tất cả mọi người soi mói, thật xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro