“Anh Không Muốn...
Engthu
2024-08-26 03:44:06
Gửi tin nhắn thông báo cho Cao Vĩ Thành xong, Dương Đoan Ngọc không biết phải làm gì tiếp theo, cô chỉ ngồi yên một chổ rồi nhìn lên di ảnh của ba mẹ anh.
Cô không thể không công nhận rằng mẹ anh rất đẹp, có vẻ như nhan sắc của Cao Vĩ Thành là được thừa hưởng của mẹ. Trên bàn thờ có vài tấm hình chụp, Dương Đoan Ngọc len lén tới nhìn kĩ, đó là những tấm hình của ba mẹ anh ấy thời trẻ. Trông họ rất đẹp đôi.
Dương Đoan Ngọc từng nhớ tới các bài báo từ hơn một năm trước, khi đấy gia đình Cao Vĩ Thành vừa xảy ra sự cố.
Lúc ấy mọi tội lỗi đều chỉa mũi nhọn về Cao Duy Minh chủ tịch tập đoàn tài chính - ngân hàng và Hà Huyền Châu là kế toán ở kho bạc nhà nước. Nhưng Cao Duy Minh lại một mực ôm hết những sai lầm về phía mình, thậm chí những tấm ảnh về Hà Huyền Châu cũng bị cho người gỡ xuống.
Có lẽ tình cảm giữ hai người họ rất lớn, chỉ thật tiếc khi họ ra đi quá trẻ, lại để đứa con trai một mình bơ vơ chống chọi giữa xã hội khắc nghiệt này.
Cô không phải là người trong cuộc. Tuy từng là học sinh giỏi sử và rất hay nắm tình hình thời sự, nhưng khi thời điểm xảy ra sự việc cô cũng không lên tiếng cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Năm ấy trên báo đăng rất nhiều thông tin rằng ba anh đã hối lộ cho các quan chức cấp cao, giao dịch phi pháp và mẹ anh là người đã giúp chồng mình làm những việc đó, thậm chí có người còn tự xưng là nhân viên kho bạc tố cáo mẹ anh làm việc không trung thực, hay làm sai giấy tờ tiền bạc.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu thở dài, tuy đã hơn một năm nhưng sự việc năm ấy vẫn bị bàn tán trên mạng, cô cũng không ngờ rằng chính mình lại tự tổ chức đám giỗ cho hai người.
Không khí ở đây hơi ngột ngạt, hương khói bay tỏa ra, Dương Đoan Ngọc che mũi ho nhẹ, cô dùng tay quạt khói trước mặt mình rồi quay lưng đi ra.
Nghĩ gì thì nghĩ, cô vẫn muốn đi dạo ở ngôi chùa này một lần. Chùa Linh Sơn đã nổi tiếng từ lâu là nơi linh thiêng và lâu đời cổ kính, nơi đây cũng là nơi an nghỉ của nhiều linh hồn đã khuất.
Dương Đoan Ngọc đi dạo dưới tán cây vô tình lại gặp người thầy đã dẫn mình tới linh cữu của ba mẹ Cao Vĩ Thành, cô liền chắp tay cúi đầu chào:“Dạ con chào thầy ạ”.
Sư thầy cũng nhanh chóng chắp tay chào lại:“Chào con”.
“Con đã cúng chưa, có cần thầy giúp gì không?”.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Dạ không ạ, con cúng xong rồi, lát đợi hương tàn, con đem đồ cúng tới chia cho các em bé ở trại mồ côi ạ”.
“Thầy cứ tưởng con chỉ tới thắp hương, không nghĩ tới việc con đem theo cả một mâm cúng, con còn trẻ vậy mà chu đáo quá”.
Dương Đoan Ngọc cười ngại ngùng:“Dạ con cám ơn thầy đã khen ạ, mà con muốn đi tham quan ở chùa một chút có được không ạ?”.
Sư thầy cười trả lời:“Được! Để thầy dẫn con đi”.
**************
Buổi huấn luyện quân binh hôm nay kéo dài từ sáng tới chiều, Cao Vĩ Thành mồ hôi nhễ nhãi ướt đẫm áo lính màu xanh lục.
Trương Hiểu Minh đi tới ném cho anh một chai nước. Cao Vĩ Thành chụp lấy, mở ra và uống liền hết nửa chai.
Nửa chai còn lại anh đổ lên đầu giảm nhiệt.
“Thế là mai được nghỉ rồi, tối nay cậu muốn đi chơi không” Trương Hiểu Minh hỏi.
Cao Vĩ Thành liền lắc đầu:“Không, tôi có việc rồi, câu rủ Giai Thụy đi”.
“Sao lúc nào cậu cũng bận thế, đêm nào cũng thấy cậu ngồi ở bàn máy tính tới tận nửa đêm, sức trâu hay sức bò gì cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng đi chứ, cậu nên nhớ cậu đang là học viên sĩ quan đấy, coi chừng có ngày đột quỵ cho xem” Trương Hiểu Minh nhăn nhó nhắc nhở. Ở trường sĩ quan bên đây huấn luyện rất khắc nghiệt, chưa kể còn bị chênh lệch nhiệt độ rất cao, nước ta lạnh nhất chỉ có vài độ còn bên đây âm hơn chục độ.
Nghe bạn mình càu nhàu vậy Cao Vĩ Thành cũng chỉ biết cười trừ trả lời qua loa:“Ừ mình biết rồi cám ơn lời nhắc nhở”.
“Thôi cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi, tôi kiếm gì ăn lót bụng đã” Trương Hiểu Minh đứng dậy đi tới căn tin.
Sau khi Hiểu Minh đi, Cao Vĩ Thành không còn gì để làm, anh tới khu phòng mình lấy điện thoại kiểm tra. Anh biết hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ nên anh muốn hỏi xem thử cô đã tới thắp hươnh giùm anh chưa.
Hình như là anh lo hơi quá, khi mở máy ra Cao Vĩ Thành liền thấy cô gửi một tấm ảnh đi kèm với câu nhắn:[Em đã tới nơi thăm hai bác rồi ạ, công nhận bác gái trông đẹp thật].
Cao Vĩ Thành bất ngờ, anh không nghĩ là cô lại chuẩn bị cả mâm cúng đàng hoàng cho ba mẹ anh, còn có cả giấy tờ âm binh để đốt. Anh nhớ mình chỉ nhờ cô thay mình tới thắp hương, anh không giám nhờ cô mua đồ hay nấu đồ cúng. Mà đôi khi mâm cúng này là do cô thuê người nấu.
Nhưng tóm lại anh không muốn cô làm những việc này, anh không muốn cô động tay vào bếp núc vì anh, anh không muốn cô để tâm suy nghĩ vì anh, anh không muốn cô phải bỏ tiền ra vì anh.
Anh không muốn cô liên lụy quá nhiều tới anh, vì một kẻ không nơi nương tựa như anh không xứng đáng.
Cô không thể không công nhận rằng mẹ anh rất đẹp, có vẻ như nhan sắc của Cao Vĩ Thành là được thừa hưởng của mẹ. Trên bàn thờ có vài tấm hình chụp, Dương Đoan Ngọc len lén tới nhìn kĩ, đó là những tấm hình của ba mẹ anh ấy thời trẻ. Trông họ rất đẹp đôi.
Dương Đoan Ngọc từng nhớ tới các bài báo từ hơn một năm trước, khi đấy gia đình Cao Vĩ Thành vừa xảy ra sự cố.
Lúc ấy mọi tội lỗi đều chỉa mũi nhọn về Cao Duy Minh chủ tịch tập đoàn tài chính - ngân hàng và Hà Huyền Châu là kế toán ở kho bạc nhà nước. Nhưng Cao Duy Minh lại một mực ôm hết những sai lầm về phía mình, thậm chí những tấm ảnh về Hà Huyền Châu cũng bị cho người gỡ xuống.
Có lẽ tình cảm giữ hai người họ rất lớn, chỉ thật tiếc khi họ ra đi quá trẻ, lại để đứa con trai một mình bơ vơ chống chọi giữa xã hội khắc nghiệt này.
Cô không phải là người trong cuộc. Tuy từng là học sinh giỏi sử và rất hay nắm tình hình thời sự, nhưng khi thời điểm xảy ra sự việc cô cũng không lên tiếng cũng chẳng muốn tìm hiểu.
Năm ấy trên báo đăng rất nhiều thông tin rằng ba anh đã hối lộ cho các quan chức cấp cao, giao dịch phi pháp và mẹ anh là người đã giúp chồng mình làm những việc đó, thậm chí có người còn tự xưng là nhân viên kho bạc tố cáo mẹ anh làm việc không trung thực, hay làm sai giấy tờ tiền bạc.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu thở dài, tuy đã hơn một năm nhưng sự việc năm ấy vẫn bị bàn tán trên mạng, cô cũng không ngờ rằng chính mình lại tự tổ chức đám giỗ cho hai người.
Không khí ở đây hơi ngột ngạt, hương khói bay tỏa ra, Dương Đoan Ngọc che mũi ho nhẹ, cô dùng tay quạt khói trước mặt mình rồi quay lưng đi ra.
Nghĩ gì thì nghĩ, cô vẫn muốn đi dạo ở ngôi chùa này một lần. Chùa Linh Sơn đã nổi tiếng từ lâu là nơi linh thiêng và lâu đời cổ kính, nơi đây cũng là nơi an nghỉ của nhiều linh hồn đã khuất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Đoan Ngọc đi dạo dưới tán cây vô tình lại gặp người thầy đã dẫn mình tới linh cữu của ba mẹ Cao Vĩ Thành, cô liền chắp tay cúi đầu chào:“Dạ con chào thầy ạ”.
Sư thầy cũng nhanh chóng chắp tay chào lại:“Chào con”.
“Con đã cúng chưa, có cần thầy giúp gì không?”.
Dương Đoan Ngọc lắc đầu:“Dạ không ạ, con cúng xong rồi, lát đợi hương tàn, con đem đồ cúng tới chia cho các em bé ở trại mồ côi ạ”.
“Thầy cứ tưởng con chỉ tới thắp hương, không nghĩ tới việc con đem theo cả một mâm cúng, con còn trẻ vậy mà chu đáo quá”.
Dương Đoan Ngọc cười ngại ngùng:“Dạ con cám ơn thầy đã khen ạ, mà con muốn đi tham quan ở chùa một chút có được không ạ?”.
Sư thầy cười trả lời:“Được! Để thầy dẫn con đi”.
**************
Buổi huấn luyện quân binh hôm nay kéo dài từ sáng tới chiều, Cao Vĩ Thành mồ hôi nhễ nhãi ướt đẫm áo lính màu xanh lục.
Trương Hiểu Minh đi tới ném cho anh một chai nước. Cao Vĩ Thành chụp lấy, mở ra và uống liền hết nửa chai.
Nửa chai còn lại anh đổ lên đầu giảm nhiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế là mai được nghỉ rồi, tối nay cậu muốn đi chơi không” Trương Hiểu Minh hỏi.
Cao Vĩ Thành liền lắc đầu:“Không, tôi có việc rồi, câu rủ Giai Thụy đi”.
“Sao lúc nào cậu cũng bận thế, đêm nào cũng thấy cậu ngồi ở bàn máy tính tới tận nửa đêm, sức trâu hay sức bò gì cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng đi chứ, cậu nên nhớ cậu đang là học viên sĩ quan đấy, coi chừng có ngày đột quỵ cho xem” Trương Hiểu Minh nhăn nhó nhắc nhở. Ở trường sĩ quan bên đây huấn luyện rất khắc nghiệt, chưa kể còn bị chênh lệch nhiệt độ rất cao, nước ta lạnh nhất chỉ có vài độ còn bên đây âm hơn chục độ.
Nghe bạn mình càu nhàu vậy Cao Vĩ Thành cũng chỉ biết cười trừ trả lời qua loa:“Ừ mình biết rồi cám ơn lời nhắc nhở”.
“Thôi cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi, tôi kiếm gì ăn lót bụng đã” Trương Hiểu Minh đứng dậy đi tới căn tin.
Sau khi Hiểu Minh đi, Cao Vĩ Thành không còn gì để làm, anh tới khu phòng mình lấy điện thoại kiểm tra. Anh biết hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ nên anh muốn hỏi xem thử cô đã tới thắp hươnh giùm anh chưa.
Hình như là anh lo hơi quá, khi mở máy ra Cao Vĩ Thành liền thấy cô gửi một tấm ảnh đi kèm với câu nhắn:[Em đã tới nơi thăm hai bác rồi ạ, công nhận bác gái trông đẹp thật].
Cao Vĩ Thành bất ngờ, anh không nghĩ là cô lại chuẩn bị cả mâm cúng đàng hoàng cho ba mẹ anh, còn có cả giấy tờ âm binh để đốt. Anh nhớ mình chỉ nhờ cô thay mình tới thắp hương, anh không giám nhờ cô mua đồ hay nấu đồ cúng. Mà đôi khi mâm cúng này là do cô thuê người nấu.
Nhưng tóm lại anh không muốn cô làm những việc này, anh không muốn cô động tay vào bếp núc vì anh, anh không muốn cô để tâm suy nghĩ vì anh, anh không muốn cô phải bỏ tiền ra vì anh.
Anh không muốn cô liên lụy quá nhiều tới anh, vì một kẻ không nơi nương tựa như anh không xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro