Ánh Mắt Khác Lạ
Engthu
2024-08-26 03:44:06
Tuổi còn trẻ, cuộc sống bấp bênh, ba mẹ qua đời. Chắc hẳn Cao Vĩ Thành đang rất đau khổ nhỉ. Dương Đoan Ngọc cũng từng trải qua cảm giác khi mất đi người mà mình yêu thương, tuy ba mẹ cô sống tốt, không giống như anh mất cả bố cả mẹ, nhưng cô cũng rơi vào cảm giác tuyệt vọng cố gắng níu kéo sinh mạng người mà cô yêu.
“Em biết bây giờ những lời em nói sẽ không có tác dụng đối với anh, nhưng em mong anh cố gắng sống tốt, ba mẹ anh sẽ buồn khi thấy con trai mình lại ngày một tồi tệ thế này, cô chú vẫn luôn dõi theo anh như lúc mà cô chú còn sống chỉ là lần này anh không thấy họ“. Dương Đoan Ngọc nói những lời an ủi cho người ngồi trước mặt mình cũng như dành ra những ngôn từ tốt đẹp để xoa dịu vết thương trong lòng bản thân.
Làm sao ta có thể chấp nhận được sự ra đi của người ta yêu, nó là vết thương không rỉ máu nằm sâu trong trái tim, từ từ rồi cũng bị chai mòn theo năm tháng, nhưng rồi vẫn hình thành vết sẹo lưu lại những thước phim tươi đẹp còn sót lại trong tâm trí ta về người đó.
Ánh mắt của Dương Đoan Ngọc chợt đượm buồn, nước mắt rưng rưng sắp trào ra, cô không chịu nổi nữa rồi. Tại sao cô có thể nói lời an ủi cho một người vừa mất đi người thân trong khi chính cô còn chưa vượt qua được.
Đúng lúc tâm trạng Dương Đoan Ngọc trở nên xấu đi, Cao Vĩ Thành dơ đôi tay cắm đầy kim chuyền gạt đi nước mắt:“Cô nói đúng đấy, ba mẹ tôi vẫn ở bên cạnh tôi, có thể lúc tôi định trèo lên cầu để nhảy, linh hồn của hai người đó đã kéo cô đến cứu tôi“.
“Đúng vậy, thế nên anh hãy cố gắng bảo vệ tốt chính mình đi, sinh mệnh của anh là do em kéo giữ lại, làm ơn coi như là sống vì em nha“. Chớp được thời cơ nghe Cao Vĩ Thành, tâm trí Dương Đoan Ngọc trở về trạng thái bình thường, cố gắng bắt chuyện xoa dịu phần nào nỗi đau của anh.
Ăn cơm xong, Dương Đoan Ngọc chủ động dọn dẹp. Cô lau sạch mặt bàn rồi gấp gọn lại bên cạnh giường rồi lấy hoa quả trên kệ bàn khác gọt ăn. Hình như người thân của Cao Vĩ Thành không đến thăm anh nhỉ vì cô chỉ thấy mỗi bọc trái cây mà cô mua lúc trước, hay là người thân không biết chuyện anh bị thương?
“Người thân anh đâu?Họ không đến thăm anh hả?” Vì quá tò mò nên Dương Đoan Ngọc hỏi, tiện thể thăm dò chút về người này.
“Không ai đến, chỉ có mỗi cô thôi” Cao Vĩ Thành trả lời, lần này giọng của anh có phần ấm áp hơn, không còn xa lánh như lúc trước nữa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng cô đang gọt hoa quả.
Gọt xong Dương Đoan Ngọc bày trái cây ra dĩa rồi đem trước mặt Cao Vĩ Thành, cô lấy cái nĩa cắm vào một miếng táo rồi đưa cho anh cầm. Ánh mắt Cao Vĩ Thành vẫn chưa dứt ra khỏi cô, anh há miệng ra rồi ngậm lấy miến táo trong tay cô. Vốn dĩ Dương Đoan Ngọc đưa miếng táo này là để anh tự cầm ăn rồi cô cũng lấy cái nĩa khác ăn chung.
Mà hành động vừa rồi của anh như thể cô vừa đút cho anh ăn vậy. Nghĩ lại thì anh là bệnh nhân, tay còn chích nhiều ống chuyền vậy, lúc ăn cơm đã khó khăn rồi vậy thì cô giúp anh vận chuyện trái cây vào miệng anh cũng được.
“Ngon không?” Dương Đoan Ngọc lấy miếng táo khác đút cho Cao Vĩ Thành:“Ngon“. Anh im lặng ăn một cách ngon lành trong khi vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Định là cắt để hai đứa ăn chung nhưng thấy Cao Vĩ Thành ăn ngon vậy thỉ cô nhường anh hết.
Thấy Dương Đoan Ngọc đút trái cây cho mình liên tục như vậy mà cô lại không ăn miếng nào, Cao Vĩ Thành hỏi:“Cô ăn cùng đi“.
“À không sao, em không thích ăn táo“.
“Cô không ăn thì tôi cũng không ăn”
“...”
Cái gì vậy, được đôi tay ngọc ngà này đút đến tận mồm rồi mà còn chê hả. Dương Đoan Ngọc muốn từ bỏ việc cho người này ăn nhưng nghĩ lại, anh ta là bệnh nhân mà, còn không có người thân nào tới chăm sóc cả, thôi thì ráng chăm người ta xíu, dỗ ngon dỗ ngọt rồi chuồn lẹ.
“Vậy em ăn một miếng anh ăn một miếng nhé!”
Thấy Cao Vĩ Thành không trả lời, Dương Đoan Ngọc lấy một cái nĩa khác cắm vào miếng táo rồi ăn. Công nhận táo cô mua ngon thật, hồi nãy vì thấy Cao Vĩ Thành ăn ngon, Dương Đoan Ngọc tưởng anh thích táo nên cố ý nói bản thân mình không thích táo để nhường cho anh. Chứ thật ra Dương Đoan Ngọc rất thích ăn táo, nếu không thì làm sao lúc đi thăm anh cô lại mua táo với quýt được, cô đâu có biết anh ăn gì, chỉ có thể mua những loại hoa quả mà cô hay ăn thôi. Dù sao thì Dương Đoan Ngọc chỉ còn cả học sinh thôi, biết mua đồ thăm người bệnh là ổn rồi.
Táo ngon quá, Dương Đoan Ngọc ăn thêm hai miếng rồi đổi nĩa mà lúc đầu cô đút cho Cao Vĩ Thành găm miếng táo đưa về phía anh. Thấy Dương Đoan Ngọc ăn liền ba miếng táo như vậy, Cao Vĩ Thành đoán chắc là cô thích ăn táo, anh há miệng ăn miếng táo mà cô đưa. Cứ thế cô ăn một miếng, anh ăn một miếng.
Hết dĩa trái cây, Dương Đoan Ngọc vẫn muốn ăn thêm, nhưng đây là trái cây cô mua cho Cao Vĩ Thành, ăn nhiều vậy là bất lịch sự lắm. Dương Đoan Ngọc cầm điện thoại lên xem đồng hồ.
Dương Đoan Ngọc giật bắn người, không ngờ ăn trưa vậy mà mất hết hai tiếng. Bây giờ cô còn 20 phút nữa để đến lớp học chiều. Nãy giờ vì quá phân tâm nên Dương Đoan Ngọc vẫn chưa hỏi về Cao Vĩ Thành chuyện ở trên cầu. Nhưng giờ thời gian gấp lắm cô không còn thời gian suy nghĩ nữa.
Dương Đoan Ngọc cầm cặp sách chạy vọt ra cửa, chợt nhớ ra trong phòng này vẫn còn người đang nhìn mình, cô quay sang nhìn Cao Vĩ Thành:“Chiều nay em có tiết học, sắp tới giờ học rồi, em đi học đây“.
“Khoan đã” Cao Vĩ Thành lên tiếng gấp rút:“Tối nay cô có đến ăn tối với tôi không?”
“Có, em sẽ đến, anh muốn ăn gì em mua”, Dương Đoan Ngọc hỏi xem anh ăn gì rồi cô mua nhưng lòng cô đang gấp rút, mong người này nói món gì đó mau mau để cô còn đi học.
“Cô ăn gì thì tôi ăn theo”
“Được”
Nói xong Dương Đoan Ngọc vội vàng mở cửa chạy đi học, Cao Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt như thể đang níu kéo bước chân của cô, ở lại với mình.
“Em biết bây giờ những lời em nói sẽ không có tác dụng đối với anh, nhưng em mong anh cố gắng sống tốt, ba mẹ anh sẽ buồn khi thấy con trai mình lại ngày một tồi tệ thế này, cô chú vẫn luôn dõi theo anh như lúc mà cô chú còn sống chỉ là lần này anh không thấy họ“. Dương Đoan Ngọc nói những lời an ủi cho người ngồi trước mặt mình cũng như dành ra những ngôn từ tốt đẹp để xoa dịu vết thương trong lòng bản thân.
Làm sao ta có thể chấp nhận được sự ra đi của người ta yêu, nó là vết thương không rỉ máu nằm sâu trong trái tim, từ từ rồi cũng bị chai mòn theo năm tháng, nhưng rồi vẫn hình thành vết sẹo lưu lại những thước phim tươi đẹp còn sót lại trong tâm trí ta về người đó.
Ánh mắt của Dương Đoan Ngọc chợt đượm buồn, nước mắt rưng rưng sắp trào ra, cô không chịu nổi nữa rồi. Tại sao cô có thể nói lời an ủi cho một người vừa mất đi người thân trong khi chính cô còn chưa vượt qua được.
Đúng lúc tâm trạng Dương Đoan Ngọc trở nên xấu đi, Cao Vĩ Thành dơ đôi tay cắm đầy kim chuyền gạt đi nước mắt:“Cô nói đúng đấy, ba mẹ tôi vẫn ở bên cạnh tôi, có thể lúc tôi định trèo lên cầu để nhảy, linh hồn của hai người đó đã kéo cô đến cứu tôi“.
“Đúng vậy, thế nên anh hãy cố gắng bảo vệ tốt chính mình đi, sinh mệnh của anh là do em kéo giữ lại, làm ơn coi như là sống vì em nha“. Chớp được thời cơ nghe Cao Vĩ Thành, tâm trí Dương Đoan Ngọc trở về trạng thái bình thường, cố gắng bắt chuyện xoa dịu phần nào nỗi đau của anh.
Ăn cơm xong, Dương Đoan Ngọc chủ động dọn dẹp. Cô lau sạch mặt bàn rồi gấp gọn lại bên cạnh giường rồi lấy hoa quả trên kệ bàn khác gọt ăn. Hình như người thân của Cao Vĩ Thành không đến thăm anh nhỉ vì cô chỉ thấy mỗi bọc trái cây mà cô mua lúc trước, hay là người thân không biết chuyện anh bị thương?
“Người thân anh đâu?Họ không đến thăm anh hả?” Vì quá tò mò nên Dương Đoan Ngọc hỏi, tiện thể thăm dò chút về người này.
“Không ai đến, chỉ có mỗi cô thôi” Cao Vĩ Thành trả lời, lần này giọng của anh có phần ấm áp hơn, không còn xa lánh như lúc trước nữa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng cô đang gọt hoa quả.
Gọt xong Dương Đoan Ngọc bày trái cây ra dĩa rồi đem trước mặt Cao Vĩ Thành, cô lấy cái nĩa cắm vào một miếng táo rồi đưa cho anh cầm. Ánh mắt Cao Vĩ Thành vẫn chưa dứt ra khỏi cô, anh há miệng ra rồi ngậm lấy miến táo trong tay cô. Vốn dĩ Dương Đoan Ngọc đưa miếng táo này là để anh tự cầm ăn rồi cô cũng lấy cái nĩa khác ăn chung.
Mà hành động vừa rồi của anh như thể cô vừa đút cho anh ăn vậy. Nghĩ lại thì anh là bệnh nhân, tay còn chích nhiều ống chuyền vậy, lúc ăn cơm đã khó khăn rồi vậy thì cô giúp anh vận chuyện trái cây vào miệng anh cũng được.
“Ngon không?” Dương Đoan Ngọc lấy miếng táo khác đút cho Cao Vĩ Thành:“Ngon“. Anh im lặng ăn một cách ngon lành trong khi vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Định là cắt để hai đứa ăn chung nhưng thấy Cao Vĩ Thành ăn ngon vậy thỉ cô nhường anh hết.
Thấy Dương Đoan Ngọc đút trái cây cho mình liên tục như vậy mà cô lại không ăn miếng nào, Cao Vĩ Thành hỏi:“Cô ăn cùng đi“.
“À không sao, em không thích ăn táo“.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô không ăn thì tôi cũng không ăn”
“...”
Cái gì vậy, được đôi tay ngọc ngà này đút đến tận mồm rồi mà còn chê hả. Dương Đoan Ngọc muốn từ bỏ việc cho người này ăn nhưng nghĩ lại, anh ta là bệnh nhân mà, còn không có người thân nào tới chăm sóc cả, thôi thì ráng chăm người ta xíu, dỗ ngon dỗ ngọt rồi chuồn lẹ.
“Vậy em ăn một miếng anh ăn một miếng nhé!”
Thấy Cao Vĩ Thành không trả lời, Dương Đoan Ngọc lấy một cái nĩa khác cắm vào miếng táo rồi ăn. Công nhận táo cô mua ngon thật, hồi nãy vì thấy Cao Vĩ Thành ăn ngon, Dương Đoan Ngọc tưởng anh thích táo nên cố ý nói bản thân mình không thích táo để nhường cho anh. Chứ thật ra Dương Đoan Ngọc rất thích ăn táo, nếu không thì làm sao lúc đi thăm anh cô lại mua táo với quýt được, cô đâu có biết anh ăn gì, chỉ có thể mua những loại hoa quả mà cô hay ăn thôi. Dù sao thì Dương Đoan Ngọc chỉ còn cả học sinh thôi, biết mua đồ thăm người bệnh là ổn rồi.
Táo ngon quá, Dương Đoan Ngọc ăn thêm hai miếng rồi đổi nĩa mà lúc đầu cô đút cho Cao Vĩ Thành găm miếng táo đưa về phía anh. Thấy Dương Đoan Ngọc ăn liền ba miếng táo như vậy, Cao Vĩ Thành đoán chắc là cô thích ăn táo, anh há miệng ăn miếng táo mà cô đưa. Cứ thế cô ăn một miếng, anh ăn một miếng.
Hết dĩa trái cây, Dương Đoan Ngọc vẫn muốn ăn thêm, nhưng đây là trái cây cô mua cho Cao Vĩ Thành, ăn nhiều vậy là bất lịch sự lắm. Dương Đoan Ngọc cầm điện thoại lên xem đồng hồ.
Dương Đoan Ngọc giật bắn người, không ngờ ăn trưa vậy mà mất hết hai tiếng. Bây giờ cô còn 20 phút nữa để đến lớp học chiều. Nãy giờ vì quá phân tâm nên Dương Đoan Ngọc vẫn chưa hỏi về Cao Vĩ Thành chuyện ở trên cầu. Nhưng giờ thời gian gấp lắm cô không còn thời gian suy nghĩ nữa.
Dương Đoan Ngọc cầm cặp sách chạy vọt ra cửa, chợt nhớ ra trong phòng này vẫn còn người đang nhìn mình, cô quay sang nhìn Cao Vĩ Thành:“Chiều nay em có tiết học, sắp tới giờ học rồi, em đi học đây“.
“Khoan đã” Cao Vĩ Thành lên tiếng gấp rút:“Tối nay cô có đến ăn tối với tôi không?”
“Có, em sẽ đến, anh muốn ăn gì em mua”, Dương Đoan Ngọc hỏi xem anh ăn gì rồi cô mua nhưng lòng cô đang gấp rút, mong người này nói món gì đó mau mau để cô còn đi học.
“Cô ăn gì thì tôi ăn theo”
“Được”
Nói xong Dương Đoan Ngọc vội vàng mở cửa chạy đi học, Cao Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt như thể đang níu kéo bước chân của cô, ở lại với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro