Bây Giờ Anh Có...
Engthu
2024-08-26 03:44:06
Reng…reng…reng
Tiếng chuông của chiếc điện thoại đang ở trên bàn reo lên làm thức tỉnh Cao Vĩ Thành, anh đặt tấm hình xuống, cúi người về phía trước lấy điện thoại mà nghe.
“Alo, em vợ” giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói không quá lớn, khá trầm và có chút mệt mỏi.
“Anh rể, chị Hân Nghiên có ở gần anh không?” Cao Vĩ Thành vội vàng hỏi. Lúc này khi cầm điện thoại lên nghe máy, Cao Vĩ Thành đã thấy số lạ, nghĩ lại thì những người biết số điện thoại cá nhân của mình cũng không nhiều, người ta gọi tới chắc chắn phải có chuyện gì đó nên anh không ngần ngại mà bắt máy. Nhưng khi nghe tiếng nói của Văn Đình Huy, anh có chút xúc động.
Văn Đình Huy giọng không chút cảm xúc, thở dài nhìn vợ mình đang nằm trên giường truyền nước:“Chị gái của em không sao, chỉ là sau khi sinh con, thể chất có chút giảm sút nên vậy, hiện tại cô ấy đang nằm ngủ một chút, lát sẽ tỉnh lại”.
Biết được chị mình không sao, Cao Vĩ Thành có chút an tâm, anh nói:“Anh rể, mấy năm qua làm phiền anh quá”.
Văn Đình Huy hiểu câu “Làm phiền” mà Cao Vĩ Thành nói là gì, đúng là từ sau khi Cao Vĩ Thành rời đi, cuộc sống của hai vợ chồng Văn Đình Huy có chút phức tạp, mọi cuộc xung đột cãi vã đều xuất phát từ việc Cao Hân Nghiên muốn tìm em trai còn Văn Đình Huy thì không muốn cô dính líu vào sự việc. Công việc của Văn Đình Huy rất bận và có tính chất tập trung cao nhưng cũng nhiều lần phải bỏ việc để chạy về nhà vì vợ của mình làm loạn.
Sau tất cả, Văn Đình Huy dù thương Cao Hân Nghiên cũng không thể nào đáp ứng nguyện vọng của cô, dù cô đang mang thai hay đang trầm cảm sau sinh, tất cả cũng chỉ vì lòng thương vợ, không muốn vợ mình dính vào vụ án, cũng vì lời nhờ vả của em vợ.
Văn Đình Huy lần nữa nghiên đầu nhìn về phía Cao Hân Nghiên đang nhợt nhạt nằm trên giường, anh giữ chặt điện thoại ở tay, bước chân ra khỏi phòng.
“Không phiền đâu, chỉ là muốn chị gái em có cuộc sống tốt hơn thôi, em dạo này sao rồi, mấy năm trôi qua em sống có tốt không?” Văn Đình Huy đi vào phòng làm việc của mình, cất lời hỏi thăm em vợ.
“Em ổn, ngày trước còn hơi vất vả, bây giờ thì ổn hết rồi, cám ơn anh rể đã giữ đúng lời hứa, đợi sau này giải quyết gọn gàng sự việc của ba mẹ, em sẽ về thăm anh chị”.
Văn Đình Huy nghe Cao Vĩ Thành nói vậy thì gật đầu, thực ra cách đây không lâu, Văn Đình Huy nghe tin vụ án năm nào của ba mẹ vợ được điều tra lại, anh liền nhanh chóng đem Cao Hân Nghiên giam lỏng trong biệt thự, để những thông tin kia không khơi lại nỗi đau của vợ mình. Sau đó Văn Đình Huy cố gắng liên lạc với các cán bộ điều tra, các cơ quan có thẩm quyền, nhưng anh nhận lại thông tin rằng có người đã tố cáo lại vụ án này.
Văn Đình Huy có chút nghi ngờ Cao Vĩ Thành, nên đã chuẩn bị không ít tiền, phòng ngự chẳng may em vợ không thành công, thì còn chuộc em vợ về.
Bây giờ Cao Vĩ Thành gọi điện về cho Cao Hân Nghiên, Văn Đình Huy biết có thể vụ án đã tiến triển tốt, đúng như ý nghĩ của em vợ.
Hai anh em trò chuyện hỏi thăm được vài câu thì cúp máy, ai nấy đều quay trở về công việc của mình.
Lúc này Cao Vĩ Thành mới để ý, hình như hôm nay là ngày Dương Đoan Ngọc về Hải Thành. Anh có chút tiếc nuối.
Cao Vĩ Thành trước khi gặp Dương Đoan Ngọc thì chưa từng yêu ai khác, phần lớn là vì anh không muốn yêu đương nhăng nhít rồi gia đình bị dính vào bê bối lăng nhăng, vả lại lúc đó anh cũng không tiếp xúc với con gái nhiều.
Mười tám tuổi vào học ở trường quân đội, hai mươi tuổi gặp Dương Đoan Ngọc, anh liền ôm tình yêu đơn thuần vụng về đó đến năm hai mươi lăm tuổi. Không có nhiều kinh nghiệm về tình trường nên Cao Vĩ Thành cảm thấy hơi chút xấu hổ.
Cao Vĩ Thành lại bị suy nghĩ làm đau đầu, anh dơ tay xoa hai bên thái dương, vẫn chưa cảm thấy tỉnh táo cho lắm. Cao Vĩ Thành đứng dậy đi pha cà phê uống cho tỉnh.
Pha xong, Cao Vĩ Thành đưa tay khuấy ly cà phê cho bớt nóng, anh lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, Cao Vĩ Thành cầm cốc cà phê đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên xem ai gọi tới.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Ngọc của anh”, là Dương Đoan Ngọc gọi tới. Cao Vĩ Thành có chút giật mình, hôm nay cô chuyển về Hải Thành ở, bây giờ lại gọi cho anh, không biết là có chuyện gì.
Cao Vĩ Thành ấn nút nghe máy, đưa điện thoại lên tai, chưa kịp mở lời thì giọng của cô gái ở bên kia lên tiếng trước:“Anh Vĩ Thành, bây giờ anh có còn muốn hẹn hò với em không?”.
Câu hỏi đột ngột của Dương Đoan Ngọc làm cho Cao Vĩ Thành bất ngờ đến nỗi làm rơi cả cốc cà phê ở trên tay, hơi nóng bốc lên, Cao Vĩ Thành luống cuống, anh một tay giữ điện thoại, một tay gấp gáp cầm tập tài liệu lên để tránh bị dính nước cà phê.
Dương Đoan Ngọc nói xong mà chẳng thấy Cao Vĩ Thành lên tiếng, cô có chút xấu hổ:“Này anh hết yêu em rồi hả?”.
Tiếng chuông của chiếc điện thoại đang ở trên bàn reo lên làm thức tỉnh Cao Vĩ Thành, anh đặt tấm hình xuống, cúi người về phía trước lấy điện thoại mà nghe.
“Alo, em vợ” giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói không quá lớn, khá trầm và có chút mệt mỏi.
“Anh rể, chị Hân Nghiên có ở gần anh không?” Cao Vĩ Thành vội vàng hỏi. Lúc này khi cầm điện thoại lên nghe máy, Cao Vĩ Thành đã thấy số lạ, nghĩ lại thì những người biết số điện thoại cá nhân của mình cũng không nhiều, người ta gọi tới chắc chắn phải có chuyện gì đó nên anh không ngần ngại mà bắt máy. Nhưng khi nghe tiếng nói của Văn Đình Huy, anh có chút xúc động.
Văn Đình Huy giọng không chút cảm xúc, thở dài nhìn vợ mình đang nằm trên giường truyền nước:“Chị gái của em không sao, chỉ là sau khi sinh con, thể chất có chút giảm sút nên vậy, hiện tại cô ấy đang nằm ngủ một chút, lát sẽ tỉnh lại”.
Biết được chị mình không sao, Cao Vĩ Thành có chút an tâm, anh nói:“Anh rể, mấy năm qua làm phiền anh quá”.
Văn Đình Huy hiểu câu “Làm phiền” mà Cao Vĩ Thành nói là gì, đúng là từ sau khi Cao Vĩ Thành rời đi, cuộc sống của hai vợ chồng Văn Đình Huy có chút phức tạp, mọi cuộc xung đột cãi vã đều xuất phát từ việc Cao Hân Nghiên muốn tìm em trai còn Văn Đình Huy thì không muốn cô dính líu vào sự việc. Công việc của Văn Đình Huy rất bận và có tính chất tập trung cao nhưng cũng nhiều lần phải bỏ việc để chạy về nhà vì vợ của mình làm loạn.
Sau tất cả, Văn Đình Huy dù thương Cao Hân Nghiên cũng không thể nào đáp ứng nguyện vọng của cô, dù cô đang mang thai hay đang trầm cảm sau sinh, tất cả cũng chỉ vì lòng thương vợ, không muốn vợ mình dính vào vụ án, cũng vì lời nhờ vả của em vợ.
Văn Đình Huy lần nữa nghiên đầu nhìn về phía Cao Hân Nghiên đang nhợt nhạt nằm trên giường, anh giữ chặt điện thoại ở tay, bước chân ra khỏi phòng.
“Không phiền đâu, chỉ là muốn chị gái em có cuộc sống tốt hơn thôi, em dạo này sao rồi, mấy năm trôi qua em sống có tốt không?” Văn Đình Huy đi vào phòng làm việc của mình, cất lời hỏi thăm em vợ.
“Em ổn, ngày trước còn hơi vất vả, bây giờ thì ổn hết rồi, cám ơn anh rể đã giữ đúng lời hứa, đợi sau này giải quyết gọn gàng sự việc của ba mẹ, em sẽ về thăm anh chị”.
Văn Đình Huy nghe Cao Vĩ Thành nói vậy thì gật đầu, thực ra cách đây không lâu, Văn Đình Huy nghe tin vụ án năm nào của ba mẹ vợ được điều tra lại, anh liền nhanh chóng đem Cao Hân Nghiên giam lỏng trong biệt thự, để những thông tin kia không khơi lại nỗi đau của vợ mình. Sau đó Văn Đình Huy cố gắng liên lạc với các cán bộ điều tra, các cơ quan có thẩm quyền, nhưng anh nhận lại thông tin rằng có người đã tố cáo lại vụ án này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Đình Huy có chút nghi ngờ Cao Vĩ Thành, nên đã chuẩn bị không ít tiền, phòng ngự chẳng may em vợ không thành công, thì còn chuộc em vợ về.
Bây giờ Cao Vĩ Thành gọi điện về cho Cao Hân Nghiên, Văn Đình Huy biết có thể vụ án đã tiến triển tốt, đúng như ý nghĩ của em vợ.
Hai anh em trò chuyện hỏi thăm được vài câu thì cúp máy, ai nấy đều quay trở về công việc của mình.
Lúc này Cao Vĩ Thành mới để ý, hình như hôm nay là ngày Dương Đoan Ngọc về Hải Thành. Anh có chút tiếc nuối.
Cao Vĩ Thành trước khi gặp Dương Đoan Ngọc thì chưa từng yêu ai khác, phần lớn là vì anh không muốn yêu đương nhăng nhít rồi gia đình bị dính vào bê bối lăng nhăng, vả lại lúc đó anh cũng không tiếp xúc với con gái nhiều.
Mười tám tuổi vào học ở trường quân đội, hai mươi tuổi gặp Dương Đoan Ngọc, anh liền ôm tình yêu đơn thuần vụng về đó đến năm hai mươi lăm tuổi. Không có nhiều kinh nghiệm về tình trường nên Cao Vĩ Thành cảm thấy hơi chút xấu hổ.
Cao Vĩ Thành lại bị suy nghĩ làm đau đầu, anh dơ tay xoa hai bên thái dương, vẫn chưa cảm thấy tỉnh táo cho lắm. Cao Vĩ Thành đứng dậy đi pha cà phê uống cho tỉnh.
Pha xong, Cao Vĩ Thành đưa tay khuấy ly cà phê cho bớt nóng, anh lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, Cao Vĩ Thành cầm cốc cà phê đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên xem ai gọi tới.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Ngọc của anh”, là Dương Đoan Ngọc gọi tới. Cao Vĩ Thành có chút giật mình, hôm nay cô chuyển về Hải Thành ở, bây giờ lại gọi cho anh, không biết là có chuyện gì.
Cao Vĩ Thành ấn nút nghe máy, đưa điện thoại lên tai, chưa kịp mở lời thì giọng của cô gái ở bên kia lên tiếng trước:“Anh Vĩ Thành, bây giờ anh có còn muốn hẹn hò với em không?”.
Câu hỏi đột ngột của Dương Đoan Ngọc làm cho Cao Vĩ Thành bất ngờ đến nỗi làm rơi cả cốc cà phê ở trên tay, hơi nóng bốc lên, Cao Vĩ Thành luống cuống, anh một tay giữ điện thoại, một tay gấp gáp cầm tập tài liệu lên để tránh bị dính nước cà phê.
Dương Đoan Ngọc nói xong mà chẳng thấy Cao Vĩ Thành lên tiếng, cô có chút xấu hổ:“Này anh hết yêu em rồi hả?”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro