Đêm Thanh.
Engthu
2024-08-26 03:44:06
Trời bắt đầu chập tối. Lê Vương Minh từ cửa sổ trong phòng ngủ ngó đầu ra. Anh nhìn vào căn nhà bên cạnh, thấy chiếc xe màu đen mà anh thấy khi sáng vẫn còn đậu ở trong sân nhà, cổng thì đã khóa.Lê Vương Minh suy đoán, có lẽ người đàn ông kia sẽ ở lại căn nhà đó trong đêm này.
Lê Vương Minh đóng cửa, đi xuống tầng một, thấy ông Lê Huỳnh Vương ngồi xem ti vi ở phòng khách, Lê Vương Minh bèn tới ngồi gần ba mình.
"Ba, lần đi ăn trước, bác Nguyên nói em Ngọc chưa có bạn trai đúng không?".
Lê Huỳnh Vương mắt vẫn còn dán chặt vào ti vi, không nhìn cậu con trai ngồi cạnh, trả lời theo bản năng:"Ừ".
"Nhưng hôm nay em ấy dẫn bạn trai về nhà đấy".
"Ừ".
Lê Vương Minh cau mày, túm lấy tay ba mình:"Ba à, ba nghe con nói gì không?".
"Cái thằng này, không biết tán gái thì để người khác tán chứ, mày không giữ con bé lại thì thằng khác bê nó đi thôi" ông Lê Huỳnh Vương hất tay con mình ra, ông chán chê nhìn thằng con mình nuôi lớn.
Lê Vương Minh lớn hơn Dương Đoan Ngọc một tuổi, công việc ổn định, ở chung nhà với ba mẹ, có xe riêng và sự nghiệp riêng. Gương mặt hoàn hảo, dáng dấp khá ổn, tính cách không gia trưởng, ấy thế mà đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa dẫn bạn gái về nhà một lần nào.
Lê Huỳnh Vương nhìn con trai, thở dài:"Có phải con cố tính không, là con không muốn kết hôn nên vậy phải không?".
Lê Vương Minh cau mày:"Ba nói gì vậy".
"'Con không quên được con bé đó đúng không?".
Lê Vương Minh nhất thời im lặng. Ba lại nhắc tới người đó làm cho anh không biết phải nói thế nào. Lê Vương Minh đứng dậy:"Ba xem ti vi tiếp đi, con lên phòng làm việc đây".
Lê Huỳnh Vương nhìn con trai mình đi lên lầu, hình dáng của con trai ông lúc hai mươi bảy tuổi vẫn y hệt như lúc mười bảy tuổi, chỉ khác là lúc năm mười bảy tuổi, con trai ông luôn đi theo bóng lưng của một người con gái khác, còn hiện tại thì lại đơn độc một mình.
***************
Màn đêm buông xuống, Công Dương Tịnh Thi đã sắp xếp một phòng nghỉ cho Cao Vĩ Thành, căn phòng nằm trên tầng hai, nhưng cách khá xa phòng của Dương Đoan Ngọc.
Trước khi đi ngủ, Công Dương Tịnh Thi nhắc khéo cô con gái mình:"Đi ngủ nhớ khóa cửa, ba mẹ vẫn chưa quyết định chuyện tình cảm của hai đứa đâu đấy".
Dương Đoan Ngọc cười, đẩy mẹ mình đi xuống dưới tầng:"Được rồi chị gái xinh đẹp à, con biết giới hạn mình ở đầu mà".
Sau khi mẹ cô đi ngủ, Dương Đoan Ngọc đi lên lầu, cô đứng nhìn về phía căn phòng mà Cao Vĩ Thành đang ở, cô muốn đi tới hỏi anh có cần thêm gì không. Nhưng nhìn camera đang chiếu thẳng vào cửa phòng, cô lại mỉm cười đi về phòng ngủ mình.
Thôi thì nam nữ thụ thụ bất thân, ba mẹ cô còn gắn hẳn camera trước cửa phòng thế kia thì cô nào dám bước vào.
Vào phòng ngủ, Dương Đoan Ngọc liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cao Vĩ Thành.
Dương Đoan Ngọc(Ở trong phòng đấy có thoải mái không?).
Một lúc sau, tin nhắn có người trả lời.
Cao Vĩ Thành (Rất thoải mái, được mẹ người yêu trải giường cho nằm thì hết sảy).
Dương Đoan Ngọc(Vậy thì anh ngủ sớm đi).
Cao Vĩ Thành (Không muốn ngủ sớm đâu, anh muốn nói chuyện với em cơ).
Cao Vĩ Thành (Từ trưa đến giờ toàn nói chuyện với ba mẹ em, anh còn chưa được thơm má em một cái, anh nhớ em quá].
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn anh gửi thì bật cười, cô không gửi tin nhắn nữa mà chuyển sang gửi hội thoại, cô giả vờ giọng trầm xuống, nghiêm túc nói:
"Này này, hồi này em vừa thấy một cái camera chiếu vào phòng anh đấy, tối nay anh không thể thơm má em được đâu".
Tin nhắn hội thoại được gửi đi, Dương Đoan Ngọc liền nghe phía bên ngoài có tiếng mở cửa, rồi đóng sầm lại. Một lúc sau cô nhận thêm một tin nhắn mới.
Cao Vĩ Thành (Ổi không ngờ ba mẹ em cao tay đến thế).
Dương Đoan Ngọc bật cười, cô định gửi tin nhắn an ủi thì lại thấy người bên kia gửi tiếp.
Cao Vĩ Thành (Nhưng cũng đúng thôi, ba mẹ em chưa nói gì về chuyện cưới xin cả, em vẫn nên giữ mình].
Cao Vĩ Thành (Thôi em đi ngủ đi, sáng nay dậy sớm chắc là em mệt rồi, chúc em yêu ngủ ngon, mơ đẹp).
Dương Đoan Ngọc[Chúc anh ngủ ngon).
Đêm nay khá là yên ấm, Cao Vĩ Thành đã lâu rồi chưa có giấc ngủ ổn định. Ngày trước vì chuyện công việc và
Dương Đoan Ngọc nên anh chẳng thể nào chợp mắt nổi, hiện tại thì Dương Đoan Ngọc đã quay về bên anh nhưng lại có người con gái khác xen vào làm cho anh chẳng thể yên thân, cứ hễ nhắm mắt lại là biết bao nhiêu chuyện cứ hiện ra.
Nhưng bây giờ, khi được ở trong căn nhà của ba mẹ Dương Đoan Ngọc, anh lại cảm thấy an tâm đi phần nào, vừa ngả lưng xuống giường không được bao lâu, anh liền đi vào giấc ngủ say.
Dương Đoan Ngọc cũng không khác gì, vì sáng nay đã dậy sớm, lo bận cả ngày nên giờ cô rất mệt, chớp mắt vài cái là cô đã ngủ say, say tới mức cô mơ mình được quay về thời học sinh.
Trong mơ, Dương Đoan Ngọc không hề nghĩ đến mình đang mơ, cô thấy mình đang ngồi trong phòng học, bạn bè chạy đùa nhau ra vào. Dương Đoan Ngọc nhìn thấy những cô bạn thân mình đang nói chuyện với nhau, học vẫn mang nét mặt ngây thơ chưa vấn bụi, trên bảng vẫn là những công thức toán học mà ngày nào cô còn căm ghét.
Và rồi Dương Đoan Ngọc thấy bóng dáng của một cậu con trai đi từ ngoài cửa vào, trên tay cầm một cái giẻ lau đã được giặt, cậu ấy đi vào và bắt đầu lau bảng. Những kiến thức trên bảng bắt đầu mất dần, Dương Đoan Ngọc cảm thấy mình không thể nhìn rõ nữa, cô chạy nhanh lên bảng ôm chầm lấy cậu con trai kia.
"Đừng xóa nữa".
Lê Vương Minh đóng cửa, đi xuống tầng một, thấy ông Lê Huỳnh Vương ngồi xem ti vi ở phòng khách, Lê Vương Minh bèn tới ngồi gần ba mình.
"Ba, lần đi ăn trước, bác Nguyên nói em Ngọc chưa có bạn trai đúng không?".
Lê Huỳnh Vương mắt vẫn còn dán chặt vào ti vi, không nhìn cậu con trai ngồi cạnh, trả lời theo bản năng:"Ừ".
"Nhưng hôm nay em ấy dẫn bạn trai về nhà đấy".
"Ừ".
Lê Vương Minh cau mày, túm lấy tay ba mình:"Ba à, ba nghe con nói gì không?".
"Cái thằng này, không biết tán gái thì để người khác tán chứ, mày không giữ con bé lại thì thằng khác bê nó đi thôi" ông Lê Huỳnh Vương hất tay con mình ra, ông chán chê nhìn thằng con mình nuôi lớn.
Lê Vương Minh lớn hơn Dương Đoan Ngọc một tuổi, công việc ổn định, ở chung nhà với ba mẹ, có xe riêng và sự nghiệp riêng. Gương mặt hoàn hảo, dáng dấp khá ổn, tính cách không gia trưởng, ấy thế mà đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa dẫn bạn gái về nhà một lần nào.
Lê Huỳnh Vương nhìn con trai, thở dài:"Có phải con cố tính không, là con không muốn kết hôn nên vậy phải không?".
Lê Vương Minh cau mày:"Ba nói gì vậy".
"'Con không quên được con bé đó đúng không?".
Lê Vương Minh nhất thời im lặng. Ba lại nhắc tới người đó làm cho anh không biết phải nói thế nào. Lê Vương Minh đứng dậy:"Ba xem ti vi tiếp đi, con lên phòng làm việc đây".
Lê Huỳnh Vương nhìn con trai mình đi lên lầu, hình dáng của con trai ông lúc hai mươi bảy tuổi vẫn y hệt như lúc mười bảy tuổi, chỉ khác là lúc năm mười bảy tuổi, con trai ông luôn đi theo bóng lưng của một người con gái khác, còn hiện tại thì lại đơn độc một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***************
Màn đêm buông xuống, Công Dương Tịnh Thi đã sắp xếp một phòng nghỉ cho Cao Vĩ Thành, căn phòng nằm trên tầng hai, nhưng cách khá xa phòng của Dương Đoan Ngọc.
Trước khi đi ngủ, Công Dương Tịnh Thi nhắc khéo cô con gái mình:"Đi ngủ nhớ khóa cửa, ba mẹ vẫn chưa quyết định chuyện tình cảm của hai đứa đâu đấy".
Dương Đoan Ngọc cười, đẩy mẹ mình đi xuống dưới tầng:"Được rồi chị gái xinh đẹp à, con biết giới hạn mình ở đầu mà".
Sau khi mẹ cô đi ngủ, Dương Đoan Ngọc đi lên lầu, cô đứng nhìn về phía căn phòng mà Cao Vĩ Thành đang ở, cô muốn đi tới hỏi anh có cần thêm gì không. Nhưng nhìn camera đang chiếu thẳng vào cửa phòng, cô lại mỉm cười đi về phòng ngủ mình.
Thôi thì nam nữ thụ thụ bất thân, ba mẹ cô còn gắn hẳn camera trước cửa phòng thế kia thì cô nào dám bước vào.
Vào phòng ngủ, Dương Đoan Ngọc liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cao Vĩ Thành.
Dương Đoan Ngọc(Ở trong phòng đấy có thoải mái không?).
Một lúc sau, tin nhắn có người trả lời.
Cao Vĩ Thành (Rất thoải mái, được mẹ người yêu trải giường cho nằm thì hết sảy).
Dương Đoan Ngọc(Vậy thì anh ngủ sớm đi).
Cao Vĩ Thành (Không muốn ngủ sớm đâu, anh muốn nói chuyện với em cơ).
Cao Vĩ Thành (Từ trưa đến giờ toàn nói chuyện với ba mẹ em, anh còn chưa được thơm má em một cái, anh nhớ em quá].
Dương Đoan Ngọc nhìn tin nhắn anh gửi thì bật cười, cô không gửi tin nhắn nữa mà chuyển sang gửi hội thoại, cô giả vờ giọng trầm xuống, nghiêm túc nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này này, hồi này em vừa thấy một cái camera chiếu vào phòng anh đấy, tối nay anh không thể thơm má em được đâu".
Tin nhắn hội thoại được gửi đi, Dương Đoan Ngọc liền nghe phía bên ngoài có tiếng mở cửa, rồi đóng sầm lại. Một lúc sau cô nhận thêm một tin nhắn mới.
Cao Vĩ Thành (Ổi không ngờ ba mẹ em cao tay đến thế).
Dương Đoan Ngọc bật cười, cô định gửi tin nhắn an ủi thì lại thấy người bên kia gửi tiếp.
Cao Vĩ Thành (Nhưng cũng đúng thôi, ba mẹ em chưa nói gì về chuyện cưới xin cả, em vẫn nên giữ mình].
Cao Vĩ Thành (Thôi em đi ngủ đi, sáng nay dậy sớm chắc là em mệt rồi, chúc em yêu ngủ ngon, mơ đẹp).
Dương Đoan Ngọc[Chúc anh ngủ ngon).
Đêm nay khá là yên ấm, Cao Vĩ Thành đã lâu rồi chưa có giấc ngủ ổn định. Ngày trước vì chuyện công việc và
Dương Đoan Ngọc nên anh chẳng thể nào chợp mắt nổi, hiện tại thì Dương Đoan Ngọc đã quay về bên anh nhưng lại có người con gái khác xen vào làm cho anh chẳng thể yên thân, cứ hễ nhắm mắt lại là biết bao nhiêu chuyện cứ hiện ra.
Nhưng bây giờ, khi được ở trong căn nhà của ba mẹ Dương Đoan Ngọc, anh lại cảm thấy an tâm đi phần nào, vừa ngả lưng xuống giường không được bao lâu, anh liền đi vào giấc ngủ say.
Dương Đoan Ngọc cũng không khác gì, vì sáng nay đã dậy sớm, lo bận cả ngày nên giờ cô rất mệt, chớp mắt vài cái là cô đã ngủ say, say tới mức cô mơ mình được quay về thời học sinh.
Trong mơ, Dương Đoan Ngọc không hề nghĩ đến mình đang mơ, cô thấy mình đang ngồi trong phòng học, bạn bè chạy đùa nhau ra vào. Dương Đoan Ngọc nhìn thấy những cô bạn thân mình đang nói chuyện với nhau, học vẫn mang nét mặt ngây thơ chưa vấn bụi, trên bảng vẫn là những công thức toán học mà ngày nào cô còn căm ghét.
Và rồi Dương Đoan Ngọc thấy bóng dáng của một cậu con trai đi từ ngoài cửa vào, trên tay cầm một cái giẻ lau đã được giặt, cậu ấy đi vào và bắt đầu lau bảng. Những kiến thức trên bảng bắt đầu mất dần, Dương Đoan Ngọc cảm thấy mình không thể nhìn rõ nữa, cô chạy nhanh lên bảng ôm chầm lấy cậu con trai kia.
"Đừng xóa nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro