Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái
Boss Thật Kì Lạ
Cật Nhục Bất Cật Nhục Hoàn
2024-07-18 22:31:58
Cố Tầm nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn ra. Trong căn phòng rộng lớn đó, một người đàn ông đang ngồi trên ghế, chăm chú đọc tài liệu. Dù cửa mở ra nhưng anh ta vẫn không hề quan tâm đến việc đó.
Câu "đàn ông đẹp trai nhất khi tập trung làm việc" không hề sai. Dù mặt anh ta bị bóng đè che một nửa nhưng vẫn thấy anh ta rất đẹp trai. Mặc dù không biểu lộ cảm xúc nhưng có một vẻ cao quý, thanh thoát trên gương mặt anh ta.
Tuy nhiên, lúc này Cố Tầm không còn tâm trạng để ngắm nhìn mỹ nam nữa.
"Yến tổng, tôi là Cố Tầm." Cố Tầm giới thiệu mình một cách lo lắng. "Anh cần tôi cho điều gì ạ?"
"Ừm." Lúc này Yến Thanh Hà rời mắt khỏi tài liệu, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, dùng bút máy gõ lên một chồng giấy trên bàn. "Đây là kế hoạch của cô à?"
Cố Tầm nhìn theo hướng của cây bút máy, thực sự trên bàn có tờ kế hoạch của cô.
"Đúng vậy."
Yến Thanh Hà gật đầu, không nói gì thêm. Anh ta lại cúi đầu nhìn vào tài liệu trên bàn, khiến cho căn phòng bắt đầu yên bình lạ thường.
Mặt Yến Thanh Hà vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy anh ta nắm chặt cây bút máy trong tay, gân xanh nổi rõ trên bàn tay do áp lực. Hiện tại, bảo bối của anh chỉ cách anh 2 mét, và anh cảm thấy mình đang kiềm chế được bản thân không chạy qua ôm cô vào lòng. Anh không dám ngẩng đầu sợ rằng sẽ để lộ cảm xúc.
Nhưng Cố Tầm không biết những suy nghĩ kỳ quặc đó của Yến Thanh Hà, chỉ cảm thấy rất xấu hổ và muốn chui xuống đất ngay lập tức. Vì sao tổng giám đốc gọi mình đến rồi lại không nói gì cả?
Cuối cùng, Cố Tầm không chịu nổi không khí kỳ lạ này nữa, "Yến tổng, liệu có phải phương án của tôi có vấn đề gì nên anh yêu cầu sửa chữa không?"
Khi nghe giọng nói của Cố Tầm, Yến Thanh Hà mới nhìn lên, nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh, một chút ngây người.
Liệu có phải anh đã làm bảo bối sợ hãi không? Tại sao bảo bối lại có vẻ lo lắng như vậy? Chẳng lẽ cô không thích khuôn mặt của anh? Mặc dù anh cũng không thích cách cô nhìn anh, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn.
Không thể phủ nhận, biểu cảm của cô rất đáng yêu. Ánh mắt ấy khiến trong lòng anh như một lửa bùng cháy, muốn đè cô lên bàn ngay lập tức và thể hiện sự mạnh mẽ, dù có cầu xin, dù có làm cô phun nước, anh cũng sẽ không ngừng lại cho đến khi thỏa mãn tinh thần và thể xác của mình.
Cố Tầm nhìn thấy Yến Thanh Hà vẫn im lặng, mắt anh nhìn cô càng ngày càng sâu hơn, điều đó khiến cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng. Cô cảm thấy nếu tiếp tục đối diện với Yến tổng một chút nữa, cô sẽ tự nguyện từ chức ngay lập tức. Cảm giác này quá áp đặt lên cô.
Cuối cùng, Yến Thanh Hà hít sâu một hơi, thu ánh mắt trở lại, khiến người ta sợ hãi. Anh quay bút máy trong tay và viết lên báo cáo của Cố Tầm:
"Giải thích ý nghĩa tổng thể của báo cáo bạn viết cho tôi."
"Dạ, vâng ạ." Cố Tầm như được tha thứ, nhanh chóng tiến tới lấy báo cáo và bắt đầu giải thích ý tưởng thiết kế của mình, nhưng nhịp tim cô vẫn không thể ổn định.
Cô đã nghe nói Yến tổng rất khó tính, nhưng cô không ngờ rằng anh lại khó tính đến vậy.
Câu "đàn ông đẹp trai nhất khi tập trung làm việc" không hề sai. Dù mặt anh ta bị bóng đè che một nửa nhưng vẫn thấy anh ta rất đẹp trai. Mặc dù không biểu lộ cảm xúc nhưng có một vẻ cao quý, thanh thoát trên gương mặt anh ta.
Tuy nhiên, lúc này Cố Tầm không còn tâm trạng để ngắm nhìn mỹ nam nữa.
"Yến tổng, tôi là Cố Tầm." Cố Tầm giới thiệu mình một cách lo lắng. "Anh cần tôi cho điều gì ạ?"
"Ừm." Lúc này Yến Thanh Hà rời mắt khỏi tài liệu, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, dùng bút máy gõ lên một chồng giấy trên bàn. "Đây là kế hoạch của cô à?"
Cố Tầm nhìn theo hướng của cây bút máy, thực sự trên bàn có tờ kế hoạch của cô.
"Đúng vậy."
Yến Thanh Hà gật đầu, không nói gì thêm. Anh ta lại cúi đầu nhìn vào tài liệu trên bàn, khiến cho căn phòng bắt đầu yên bình lạ thường.
Mặt Yến Thanh Hà vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy anh ta nắm chặt cây bút máy trong tay, gân xanh nổi rõ trên bàn tay do áp lực. Hiện tại, bảo bối của anh chỉ cách anh 2 mét, và anh cảm thấy mình đang kiềm chế được bản thân không chạy qua ôm cô vào lòng. Anh không dám ngẩng đầu sợ rằng sẽ để lộ cảm xúc.
Nhưng Cố Tầm không biết những suy nghĩ kỳ quặc đó của Yến Thanh Hà, chỉ cảm thấy rất xấu hổ và muốn chui xuống đất ngay lập tức. Vì sao tổng giám đốc gọi mình đến rồi lại không nói gì cả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, Cố Tầm không chịu nổi không khí kỳ lạ này nữa, "Yến tổng, liệu có phải phương án của tôi có vấn đề gì nên anh yêu cầu sửa chữa không?"
Khi nghe giọng nói của Cố Tầm, Yến Thanh Hà mới nhìn lên, nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh, một chút ngây người.
Liệu có phải anh đã làm bảo bối sợ hãi không? Tại sao bảo bối lại có vẻ lo lắng như vậy? Chẳng lẽ cô không thích khuôn mặt của anh? Mặc dù anh cũng không thích cách cô nhìn anh, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn.
Không thể phủ nhận, biểu cảm của cô rất đáng yêu. Ánh mắt ấy khiến trong lòng anh như một lửa bùng cháy, muốn đè cô lên bàn ngay lập tức và thể hiện sự mạnh mẽ, dù có cầu xin, dù có làm cô phun nước, anh cũng sẽ không ngừng lại cho đến khi thỏa mãn tinh thần và thể xác của mình.
Cố Tầm nhìn thấy Yến Thanh Hà vẫn im lặng, mắt anh nhìn cô càng ngày càng sâu hơn, điều đó khiến cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng. Cô cảm thấy nếu tiếp tục đối diện với Yến tổng một chút nữa, cô sẽ tự nguyện từ chức ngay lập tức. Cảm giác này quá áp đặt lên cô.
Cuối cùng, Yến Thanh Hà hít sâu một hơi, thu ánh mắt trở lại, khiến người ta sợ hãi. Anh quay bút máy trong tay và viết lên báo cáo của Cố Tầm:
"Giải thích ý nghĩa tổng thể của báo cáo bạn viết cho tôi."
"Dạ, vâng ạ." Cố Tầm như được tha thứ, nhanh chóng tiến tới lấy báo cáo và bắt đầu giải thích ý tưởng thiết kế của mình, nhưng nhịp tim cô vẫn không thể ổn định.
Cô đã nghe nói Yến tổng rất khó tính, nhưng cô không ngờ rằng anh lại khó tính đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro