Chương 8
2024-09-12 09:25:15
Chùa Thê Vân lá reo xào xạc, côn trùng râm ran. Bóng hình tối đen của Tiết Hoàn vụt thoắt, chui vào cửa hông. Thấp thoáng dưới tán cổ thụ um tùm, hắn lẻn vào liêu phòng không một tiếng động, linh hoạt như một con mèo.
Thái tử phi Vương thị đang lần một tràng hạt lẩm nhẩm tụng kinh, bị hắn ôm chầm từ phía sau, mừng rỡ mở bừng mắt, phủi một mảnh lá vàng khỏi bờ vai hắn, “Sao giờ mới đến?”
“Trên đường gặp trúng thái thường đến nhà họ Hà nạp thải, bị chậm trễ một lúc.” Tiết Hoàn nhận lấy tràng hạt trong tay thái tử phi, đặt lên bàn.
Tì nữ sau lưng lặng lẽ đóng cửa, Vương thị ở chùa Thê Vân mấy ngày nay, mong ngóng Tiết Hoàn đến trông mòn con mắt, nằm trong vòng tay rắn rỏi khỏe khoắn của hắn mà cả người như nhũn ra, ngón tay giật đai lưng của hắn ra. Hai người chẳng cần phí lời, ôm hôn sờ soạng lăn ra giường. Sau mấy hồi ác chiến, tiếng trống chiều ông ông văng vẳng trong sắc thu nồng nàn, động tác đứng dậy của Tiết Hoàn đánh thức Vương thị, cánh tay mềm mại trắng muốt của thị bò tới từ phía sau, khẽ cười hỏi: “Sao chẳng bao giờ thấy chàng nhắm mắt vậy? Con người chàng không biết mệt à?”
Tiết Hoàn trút lửa ra rồi, không còn nhiệt tình với Vương thị như trước, hắn nhặt trường bào dưới giường lên, thuận miệng đáp: “Lỡ bị thái tử bắt gặp thì mạng tôi có mà còn?”
Vương thị lưu luyến không dứt, giật mất trường bào trong tay hắn, chế nhạo: “Kể từ khi ta vào chùa ở, thái tử đã lần nào giá lâm đâu. Trong lòng hắn đang nhớ mong công chúa Nhu Nhiên mười lăm tuổi kia kìa, đã sớm chê ta già rồi.”
Vương thị là nguyên phi của thái tử, tuổi vẫn chưa tới ba mươi, da thịt căng mịn trơn láng, rất có sắc vóc. Tiết Hoàn thấy thị nằm trong lòng mình mà vẫn ghen tuông với công chúa Nhu Nhiên, thầm buồn cười trong bụng, thuận tay nhéo cằm Vương thị, “Nàng không già.” Đoạn vươn tay giằng lại áo.
Vương thị cười vui, ôm áo hắn không chịu buông tay. Tiết Hoàn thấy sắc trời đã tối, không khỏi nóng vội, qua qua lại lại, cũng bị Vương thị chọc giận.
Con mụ dâm đãng ngu xuẩn. Hắn chửi thầm một câu, xách kiếm lên, thân mình trần truồng cứ thế đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Mặt mày Vương thị không nén được giận, lạnh lùng quát Tiết Hoàn, ném áo về phía hắn, “Trong chùa toàn là tì nữ, ngươi có còn cần mặt mũi nữa không?”
Tiết Hoàn mặc áo vào, lười biếng cười đáp: “Tôi không cần, điện hạ mới cần.”
Vương thị chậm rãi xuống giường, soi gương chỉnh lại tóc mai, sắc mặt cũng nhạt đi nhiều. Ánh mắt quét qua người Tiết Hoàn, Vương thị không khỏi u oán nói: “Ngươi mới chỉ hai mươi, đương tuổi thịnh, là lúc nam nhi kiến công lập nghiệp, dính vào một phụ nhân như ta làm gì? Vẫn nên chăm chỉ cống hiến cho thái tử, cầu một chức quan, sau này kiếm con gái nhà lành mà làm vợ thì hơn.”
Tiết Hoàn đi tới, cài một chiếc lược ngọc lên búi tóc Vương thị, ngắm nghía thị qua gương, cười bảo: “Con gái nhà lành thì có gì vui?”
Nói nghe như thị không phải phụ nữ đàng hoàng vậy. Vương thị cau mày, nhéo hắn một cái, đợi đến lúc Tiết Hoàn định xoay người, Vương thị vội kéo ống tay áo hắn, hỏi: “Mấy ngày nay thái tử làm gì trong phủ?”
Tiết Hoàn đáp: “Như bình thường thôi, sao vậy?”
“Theo dõi hắn giúp ta.” Vương thị liếc hắn, nắn niết dây dưa trên cổ tay hắn, “Sau này sẽ có cái lợi cho ngươi.”
Dưới chân Tiết Hoàn như nổi gió, trở lại phủ thái tử, nhấc chân bước vào điện, thấy trong ánh đèn rực rỡ, vai thái tử khoác tấm áo choàng, lồng ngực cường tráng phanh ra, thiếu nữ diễm lệ túm tụm tựa bên người y, nhón chung rượu, bưng khay ngọc, da chạm da, mặt dán mặt, bật lên những tiếng cười mập mờ nghe mà khiến gân cốt người ta mềm nhũn.
Tiết Hoàn thoáng cười lạnh, men theo hành lang đong đưa ánh đèn trở về chỗ mình ở, cởi trường bào xuống, một chiếc khăn lụa rơi từ trong tay áo ra, cũng chẳng biết Vương thị nhét vào lúc nào. Hắn cầm nến, đốt chiếc khăn lụa, tắm rửa thay y phục xong thì quay trở lại điện, các thiếu nữ đều đã lui xuống, thái tử xỏ guốc gỗ xuống sập, sắc mặt đã nghiêm chỉnh hơn.
“Hôm nay Nguyên Dực lại khóc lóc trước mặt bệ hạ à?”
Tiết Hoàn nói: “Mấy ngày nay bệ hạ đổ bệnh, nhị điện hạ hầu trước giường bệnh không rời một tấc. Hôm nay lại khóc, nói Ninh Châu quá xa, không đành lòng xa cách bệ hạ nghìn trùng, chắc là bệ hạ cũng mềm lòng. Dung mạo con gái họ Hà tầm thường, đó giờ bệ hạ vẫn cảm thấy thiệt thòi cho ngài ấy.”
Thái tử vung tay áo thùng thình lên, ngồi vào bàn, vừa uống trà vừa cười khẩu: “Ninh Châu quá xa ư, nó muốn đi đâu?”
Tiết Hoàn mỉm cười, “Không ngoài Dự Châu, Kinh Châu, đều là huyện lớn trục chính, trọng điểm quân sự. Chuyến này mà đi, trời cao mặc chim bay, đợi lông cánh cứng cáp rồi thì khó mà thu lưới.”
“Nghĩ sao mà đẹp thế.” Gương mặt lạnh lẽo của thái tử nhếch nụ cười khinh miệng, “Ngoan ngoãn đi Ninh Châu, ta còn mặc nó đi, còn muốn sinh sự nữa thì đừng hòng ta tha cho nó.”
Tiết Hoàn nói: “Dạo này nhị điện hạ rất hay đến nhà họ Đàn.”
“Xưa nay không phải nó với Đàn Đạo Nhất vẫn luôn như hình với bóng sao?” Thái tử thờ ơ, “Con cáo già Đàn Tế không phải người không thức thời, thằng con trai của lão thì lại hơi cứng đầu.”
Tiết Hoàn ám chỉ với y, “Điện hạ còn nhớ chuyện con nuôi của khả hãn Nhu Nhiên không?”
Thái tử suy tư, “Ý ngươi là… Nguyên Dực giấu người Nhu Nhiên trong Đàn gia?” Y cười ha hả, vuốt cằm, “Người nào mà khiến nó trăm phương ngàn kế như vậy? Chẳng lẽ Nguyên Dực thật sự có sở thích đó?”
Tiết Hoàn chẳng quan tâm Nguyên Dực có thích đàn ông thật hay không, cái hắn thấy hứng thú là người Nhu Nhiên, “Đi xem là biết thôi.”
Loáng thoáng có tiếng sứ vỡ lanh lảnh, mặt thái tử hơi biến sắc, Tiết Hoàn phi ra điện, xách cổ áo một tì nữ yếu đuối lên ném vào trước mặt thái tử. Tay tì nữ còn đang cầm khay, bị dọa đến run rẩy, “Nô tì bị ngã trên bậc thang, làm vỡ chung trà, điện hạ thứ tội.”
Thái tử dùng chân nâng mặt tì nữ lên, vẻ mặt hồ nghi, “Ngươi mới tới? Nhìn mặt lạ quá.”
Tì nữ dập đầu, “Nô vào phủ gần một tháng…” Lời còn chưa dứt, thái tử rút bội kiếm trên hông Tiết Hoàn, đâm thẳng vào ngực tì nữ. Tì nữ ngã vào vũng máu ào ạt, đến một tiếng hét cũng chẳng kịp phát ra. Thái tử híp mắt, lau sạch kiếm vào người tì nữ, ném cho Tiết Hoàn, “Ngươi đi đi.”
Bóng cây chập chờn ánh trăng, đèn kéo quân lắc lư dưới hiên.
Nguyên Dực nặng nề tâm sự, chơi cờ chẳng có quy tắc gì, Đàn Đạo Nhất ghét nhất là mình đang tập trung mà người khác lại qua loa, chàng nhịn một lúc, ném quân cờ đi, lạnh mặt nói: “Điện hạ nên hồi cung đi thôi.”
“Đừng giận đừng giận.” Nguyên Dực vội kéo chàng lại, “Tâm trạng ta không tốt, muốn nán lại đây thêm một lát, mong cậu bao dung.”
Đàn Đạo Nhất lắc đầu, “Đánh cờ với điện hạ lần nào cũng thắng, chẳng có gì vui.”
Nguyên Dực bật cười, thong thả bước tới cạnh giá đàn, ngón tay tùy ý gảy một sợi dây đàn, “Cậu đàn một khúc cho ta nghe đi.”
Đàn Đạo Nhất chẳng buồn khách khí, “Đàn của tôi không phải để tầm hoan giải sầu cho ngài.”
Nguyên Dực quay sang nhìn chàng, rất ư hứng thú, “Vậy thì để tầm hoan giải sầu cho ai?”
Đàn Đạo Nhất nghiêm mặt, “Để tu tâm dưỡng tính.” Đoạn bốc lên một nắm quân cờ, chàng giục Nguyên Dực, “Điện hạ có chơi cờ nữa không?”
“Không chơi không chơi!” Nguyên Dực bỗng bực dọc, đẩy bàn cờ ra, chắp tay đi tới cạnh cửa sổ, gió đêm ngừng thổi, ánh trăng như sương, mây nhạt trời cao, là cảnh phong nhã mà đan thanh chẳng thể họa ra nổi. Sáo trúc âm ỉ trong biệt viện, tiếng đàn quanh quẩn, có người đang ngân nga, “Đẫm song sa mưa dầm như trút, hé cửa phòng trời lại ngả tây, xa rồi người họa mi này, tương tư thành bệnh đắp dày hoàng hôn. Lòng muôn nỗi tơ vò đay rối, trời đêm nay quạnh quẽ trần ai, bạn mình có mỗi hương mai, cờ vây để rỗi lại vầy đèn hoa.” Mùi hoa quế ngào ngạt vấn vít quanh chóp mũi, Nguyên Dực nhắm mắt ngửi một hơi, không cam tâm nói: “Ôi, thật không ngờ người phong lưu như ta lại phải cưới một mụ vợ xấu.”
Nhưng con gái nhà họ Tạ không xấu, Đàn Đạo Nhất không sao buồn lây theo hắn được, chàng vân vê quân cờ, chỉ có thể nở một nụ cười cảm thông.
“Nhà thái tử phi là trung lĩnh quân, nhà vương phi ta lại chỉ là thái thường khanh thấp bé. Ta truy vấn Đàn Quyên chuyện A Na Côi, ông ấy cũng chỉ úp mở ậm ờ,” Nguyên Dực đầy bụng oán thán, “Không định gả cho ta, vậy phụ thân cậu nuôi A Na Côi làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn dâng cho thái tử?”
Đàn Đạo Nhất hừ lạnh, “Thái tử sẽ không thích người như nó đâu. Công chúa Nhu Nhiên mà được gả tới thì chẳng phải thân phận của nó sẽ bị vạch trần sao?”
“Cũng đúng.” Nguyên Dực ngồi trước mặt Đàn Đạo Nhất, chống cằm nhìn chàng, “Xem ra chỉ có một khả năng, Đàn Tế muốn nuôi nó lớn lên, đợi cậu thành gia rồi thì tặng cho cậu làm thiếp.”
Đàn Đạo Nhất ngẩn ra, tay nhặt quân cờ khựng lại hồi lâu mới buột miệng phản bác, “Không thể nào.” Thoáng ngừng rồi lại nói tiếp, “Tôi không cần nó.”
Nguyên Dực cười xòa. Đàn Đạo Nhất chậm rãi cất quân cờ vào hộp đựng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía biệt viện, lắng tai nghe tiếng hát xa xôi một lúc, rồi lại lắc đầu, Nguyên Dực xem thấy thú vị, toan cất tiếng hỏi thì Đàn Đạo Nhất vươn tay mở cửa sổ ra, thấy chuông gió dưới hiên khẽ đong đưa.
“Có người.” Đàn Đạo Nhất ra dấu im lặng với Nguyên Dực, xoay người cầm cung khảm sừng trên tường lên, mũi chân điểm đất, linh hoạt nhảy ra ngoài, trông thấy một bóng đen nằm sấp trên nóc nhà, bay vọt lên như chiếc lá bị gió đêm cuốn, phiêu diêu lướt đi. Đàn Đạo Nhất không chịu yếu thế, nhảy từ tường thấp lên nóc nhà, tập trung thị lực nhìn chăm chú bóng đen trong bóng đêm kia, nhẹ nhàng kéo dây, ba mũi tên liên tiếp bắn ra vùn vụt.
Tiếng mũi tên leng cheng đã kinh động thị vệ của Nguyên Dực và gia đinh của Đàn phủ, đám người xông lên, chạy vào ngõ hẻm bao vây thích khách.
Nguyên Dực không tập võ, chỉ có thể đứng ở cửa quan sát, thấy Đàn Đạo Nhất trên nóc nhà đứng trong ánh trăng mênh mông chốc lát rồi nhảy xuống sân, hắn vội rảo bước tới, “Là thích khách à? Hắn có bị thương không?”
“Không biết.” Đàn Đạo Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm phương hướng đối phương rời đi, “Thân thủ người này rất nhạy bén.”
Nghĩ đến ban nãy người của thái tử nằm ngay trên đầu mình, Nguyên Dực toát mồ hôi lạnh ướt sũng người, tóm lấy cổ tay Đàn Đạo Nhất, “Đạo Nhất, cậu làm thị vệ của ta đi.”
Đàn Đạo Nhất lắc đầu.
Nguyên Dực trừng mắt, không đợi chàng mở miệng đã ngắt ngang: “Cậu khỏi nói, ta biết rồi – tổ tiên nhà ta là thợ ngói, ta không xứng được cậu làm thị vệ cho, có đúng không?”
Đàn Đạo Nhất cười mỉm, không phủ nhận.
Nguyên Dực bị chàng chọc tức đến câm nín, đành nổi giận đùng đùng sai người đi tra tung tích thích khách. Bỗng nghe thấy mọi người ồn ào, Nguyên Dực và Đàn Đạo Nhất liếc mắt nhìn nhau, vội đi ra cửa hông, thấy thị vệ kéo một người say bí tỉ dậy khỏi mặt đất, Nguyên Dực vừa lại gần đã bị hơi rượu hun cho nhíu mày. Hai má người kia đỏ rực, mắt nhắm chặt, miệng hãy còn đang nói mớ.
Thị vệ nói: “Người này chắc là uống nhiều quá, say ngã trong ngõ, gọi mãi không tỉnh.”
Nguyên Dực nửa tin nửa ngờ, sai người giơ cao đèn lồng, nâng mặt người kia lên, cảm thấy hơi quen mắt.
“Tiết Hoàn.” Đàn Đạo Nhất tới gần, nói.
Nguyên Dực cười lạnh, “Lột áo hắn ra.”
“Gượm đã.” Đàn Tế được gia nô bao quanh, rảo bước chạy tới, quan sát Tiết Hoàn một lượt, lông mày ông cũng nhíu lại, “Điện hạ nhận ra đây là môn khách phủ thái tử?” Ánh mắt lướt vụt qua Đàn Đạo Nhất, thấy Đàn Đạo Nhất gật đầu, Đàn Tế nghiêm mặt, lệnh gia nô lập tức đưa Tiết Hoàn về phủ thái tử.
Nguyên Dực giận dữ, “Đàn công, người này muốn hành thích ta.”
Đàn Tế thi lễ với Nguyên Dực, “Điện hạ có bị thương không? Không chứ ạ? Điện hạ nói môn khách của thái tử hành thích ngài ở Đàn gia, thế nửa đêm canh ba, ngài lại ở Đàn gia làm gì vậy? Không có bằng cớ cụ thể, điện hạ nói thế là muốn đẩy thái tử, điện hạ và Đàn gia về đâu?”
Liên tiếp bị ép hỏi, Nguyên Dực há hốc miệng, cuối cùng chỉ có thể tạm thời nén giận, phất tay áo bỏ đi.
Đàn Đạo Nhất đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiết Hoàn, thấy hắn loạng choạng, sau khi được gia nô dìu đỡ đứng dậy thì tựa hồ đã tan bớt cơn say, hắn lười biếng vươn vai, mở hai mắt ra. Đôi mắt ấy thâm trầm hun hút, sáng rực dưới ánh đèn. Hắn chậm rãi lùi ra sau, nở một nụ cười với Đàn Đạo Nhất.
“Còn nhìn cái gì?” Đàn Tế đi ngang qua Đàn Đạo Nhất, hạ giọng quát chàng, “Về cùng ta.”
Đàn Đạo Nhất im lặng theo Đàn Tế hồi phủ, hai người một trước một sau đi một đoạn trên hành lang, Đàn Tế ngoái lại, đau đầu nhức óc nhìn Đàn Đạo Nhất, “Kiềm chế lại đi,” ông trầm giọng nói, “Đợi con thành gia rồi, đương nhiên ta sẽ có cái tốt cho con, theo Nguyên Dực quấy phá, nó có thể cho con cái gì?”
Đàn Đạo Nhất đứng lại, nhìn Đàn Tế như có điều suy tư, “Con…” Không đợi Đàn Tế hỏi, chàng lại lắc đầu, lẩm bẩm: “Không có gì. Cái tốt của cha, con cũng không cần.”
Thái tử phi Vương thị đang lần một tràng hạt lẩm nhẩm tụng kinh, bị hắn ôm chầm từ phía sau, mừng rỡ mở bừng mắt, phủi một mảnh lá vàng khỏi bờ vai hắn, “Sao giờ mới đến?”
“Trên đường gặp trúng thái thường đến nhà họ Hà nạp thải, bị chậm trễ một lúc.” Tiết Hoàn nhận lấy tràng hạt trong tay thái tử phi, đặt lên bàn.
Tì nữ sau lưng lặng lẽ đóng cửa, Vương thị ở chùa Thê Vân mấy ngày nay, mong ngóng Tiết Hoàn đến trông mòn con mắt, nằm trong vòng tay rắn rỏi khỏe khoắn của hắn mà cả người như nhũn ra, ngón tay giật đai lưng của hắn ra. Hai người chẳng cần phí lời, ôm hôn sờ soạng lăn ra giường. Sau mấy hồi ác chiến, tiếng trống chiều ông ông văng vẳng trong sắc thu nồng nàn, động tác đứng dậy của Tiết Hoàn đánh thức Vương thị, cánh tay mềm mại trắng muốt của thị bò tới từ phía sau, khẽ cười hỏi: “Sao chẳng bao giờ thấy chàng nhắm mắt vậy? Con người chàng không biết mệt à?”
Tiết Hoàn trút lửa ra rồi, không còn nhiệt tình với Vương thị như trước, hắn nhặt trường bào dưới giường lên, thuận miệng đáp: “Lỡ bị thái tử bắt gặp thì mạng tôi có mà còn?”
Vương thị lưu luyến không dứt, giật mất trường bào trong tay hắn, chế nhạo: “Kể từ khi ta vào chùa ở, thái tử đã lần nào giá lâm đâu. Trong lòng hắn đang nhớ mong công chúa Nhu Nhiên mười lăm tuổi kia kìa, đã sớm chê ta già rồi.”
Vương thị là nguyên phi của thái tử, tuổi vẫn chưa tới ba mươi, da thịt căng mịn trơn láng, rất có sắc vóc. Tiết Hoàn thấy thị nằm trong lòng mình mà vẫn ghen tuông với công chúa Nhu Nhiên, thầm buồn cười trong bụng, thuận tay nhéo cằm Vương thị, “Nàng không già.” Đoạn vươn tay giằng lại áo.
Vương thị cười vui, ôm áo hắn không chịu buông tay. Tiết Hoàn thấy sắc trời đã tối, không khỏi nóng vội, qua qua lại lại, cũng bị Vương thị chọc giận.
Con mụ dâm đãng ngu xuẩn. Hắn chửi thầm một câu, xách kiếm lên, thân mình trần truồng cứ thế đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Mặt mày Vương thị không nén được giận, lạnh lùng quát Tiết Hoàn, ném áo về phía hắn, “Trong chùa toàn là tì nữ, ngươi có còn cần mặt mũi nữa không?”
Tiết Hoàn mặc áo vào, lười biếng cười đáp: “Tôi không cần, điện hạ mới cần.”
Vương thị chậm rãi xuống giường, soi gương chỉnh lại tóc mai, sắc mặt cũng nhạt đi nhiều. Ánh mắt quét qua người Tiết Hoàn, Vương thị không khỏi u oán nói: “Ngươi mới chỉ hai mươi, đương tuổi thịnh, là lúc nam nhi kiến công lập nghiệp, dính vào một phụ nhân như ta làm gì? Vẫn nên chăm chỉ cống hiến cho thái tử, cầu một chức quan, sau này kiếm con gái nhà lành mà làm vợ thì hơn.”
Tiết Hoàn đi tới, cài một chiếc lược ngọc lên búi tóc Vương thị, ngắm nghía thị qua gương, cười bảo: “Con gái nhà lành thì có gì vui?”
Nói nghe như thị không phải phụ nữ đàng hoàng vậy. Vương thị cau mày, nhéo hắn một cái, đợi đến lúc Tiết Hoàn định xoay người, Vương thị vội kéo ống tay áo hắn, hỏi: “Mấy ngày nay thái tử làm gì trong phủ?”
Tiết Hoàn đáp: “Như bình thường thôi, sao vậy?”
“Theo dõi hắn giúp ta.” Vương thị liếc hắn, nắn niết dây dưa trên cổ tay hắn, “Sau này sẽ có cái lợi cho ngươi.”
Dưới chân Tiết Hoàn như nổi gió, trở lại phủ thái tử, nhấc chân bước vào điện, thấy trong ánh đèn rực rỡ, vai thái tử khoác tấm áo choàng, lồng ngực cường tráng phanh ra, thiếu nữ diễm lệ túm tụm tựa bên người y, nhón chung rượu, bưng khay ngọc, da chạm da, mặt dán mặt, bật lên những tiếng cười mập mờ nghe mà khiến gân cốt người ta mềm nhũn.
Tiết Hoàn thoáng cười lạnh, men theo hành lang đong đưa ánh đèn trở về chỗ mình ở, cởi trường bào xuống, một chiếc khăn lụa rơi từ trong tay áo ra, cũng chẳng biết Vương thị nhét vào lúc nào. Hắn cầm nến, đốt chiếc khăn lụa, tắm rửa thay y phục xong thì quay trở lại điện, các thiếu nữ đều đã lui xuống, thái tử xỏ guốc gỗ xuống sập, sắc mặt đã nghiêm chỉnh hơn.
“Hôm nay Nguyên Dực lại khóc lóc trước mặt bệ hạ à?”
Tiết Hoàn nói: “Mấy ngày nay bệ hạ đổ bệnh, nhị điện hạ hầu trước giường bệnh không rời một tấc. Hôm nay lại khóc, nói Ninh Châu quá xa, không đành lòng xa cách bệ hạ nghìn trùng, chắc là bệ hạ cũng mềm lòng. Dung mạo con gái họ Hà tầm thường, đó giờ bệ hạ vẫn cảm thấy thiệt thòi cho ngài ấy.”
Thái tử vung tay áo thùng thình lên, ngồi vào bàn, vừa uống trà vừa cười khẩu: “Ninh Châu quá xa ư, nó muốn đi đâu?”
Tiết Hoàn mỉm cười, “Không ngoài Dự Châu, Kinh Châu, đều là huyện lớn trục chính, trọng điểm quân sự. Chuyến này mà đi, trời cao mặc chim bay, đợi lông cánh cứng cáp rồi thì khó mà thu lưới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghĩ sao mà đẹp thế.” Gương mặt lạnh lẽo của thái tử nhếch nụ cười khinh miệng, “Ngoan ngoãn đi Ninh Châu, ta còn mặc nó đi, còn muốn sinh sự nữa thì đừng hòng ta tha cho nó.”
Tiết Hoàn nói: “Dạo này nhị điện hạ rất hay đến nhà họ Đàn.”
“Xưa nay không phải nó với Đàn Đạo Nhất vẫn luôn như hình với bóng sao?” Thái tử thờ ơ, “Con cáo già Đàn Tế không phải người không thức thời, thằng con trai của lão thì lại hơi cứng đầu.”
Tiết Hoàn ám chỉ với y, “Điện hạ còn nhớ chuyện con nuôi của khả hãn Nhu Nhiên không?”
Thái tử suy tư, “Ý ngươi là… Nguyên Dực giấu người Nhu Nhiên trong Đàn gia?” Y cười ha hả, vuốt cằm, “Người nào mà khiến nó trăm phương ngàn kế như vậy? Chẳng lẽ Nguyên Dực thật sự có sở thích đó?”
Tiết Hoàn chẳng quan tâm Nguyên Dực có thích đàn ông thật hay không, cái hắn thấy hứng thú là người Nhu Nhiên, “Đi xem là biết thôi.”
Loáng thoáng có tiếng sứ vỡ lanh lảnh, mặt thái tử hơi biến sắc, Tiết Hoàn phi ra điện, xách cổ áo một tì nữ yếu đuối lên ném vào trước mặt thái tử. Tay tì nữ còn đang cầm khay, bị dọa đến run rẩy, “Nô tì bị ngã trên bậc thang, làm vỡ chung trà, điện hạ thứ tội.”
Thái tử dùng chân nâng mặt tì nữ lên, vẻ mặt hồ nghi, “Ngươi mới tới? Nhìn mặt lạ quá.”
Tì nữ dập đầu, “Nô vào phủ gần một tháng…” Lời còn chưa dứt, thái tử rút bội kiếm trên hông Tiết Hoàn, đâm thẳng vào ngực tì nữ. Tì nữ ngã vào vũng máu ào ạt, đến một tiếng hét cũng chẳng kịp phát ra. Thái tử híp mắt, lau sạch kiếm vào người tì nữ, ném cho Tiết Hoàn, “Ngươi đi đi.”
Bóng cây chập chờn ánh trăng, đèn kéo quân lắc lư dưới hiên.
Nguyên Dực nặng nề tâm sự, chơi cờ chẳng có quy tắc gì, Đàn Đạo Nhất ghét nhất là mình đang tập trung mà người khác lại qua loa, chàng nhịn một lúc, ném quân cờ đi, lạnh mặt nói: “Điện hạ nên hồi cung đi thôi.”
“Đừng giận đừng giận.” Nguyên Dực vội kéo chàng lại, “Tâm trạng ta không tốt, muốn nán lại đây thêm một lát, mong cậu bao dung.”
Đàn Đạo Nhất lắc đầu, “Đánh cờ với điện hạ lần nào cũng thắng, chẳng có gì vui.”
Nguyên Dực bật cười, thong thả bước tới cạnh giá đàn, ngón tay tùy ý gảy một sợi dây đàn, “Cậu đàn một khúc cho ta nghe đi.”
Đàn Đạo Nhất chẳng buồn khách khí, “Đàn của tôi không phải để tầm hoan giải sầu cho ngài.”
Nguyên Dực quay sang nhìn chàng, rất ư hứng thú, “Vậy thì để tầm hoan giải sầu cho ai?”
Đàn Đạo Nhất nghiêm mặt, “Để tu tâm dưỡng tính.” Đoạn bốc lên một nắm quân cờ, chàng giục Nguyên Dực, “Điện hạ có chơi cờ nữa không?”
“Không chơi không chơi!” Nguyên Dực bỗng bực dọc, đẩy bàn cờ ra, chắp tay đi tới cạnh cửa sổ, gió đêm ngừng thổi, ánh trăng như sương, mây nhạt trời cao, là cảnh phong nhã mà đan thanh chẳng thể họa ra nổi. Sáo trúc âm ỉ trong biệt viện, tiếng đàn quanh quẩn, có người đang ngân nga, “Đẫm song sa mưa dầm như trút, hé cửa phòng trời lại ngả tây, xa rồi người họa mi này, tương tư thành bệnh đắp dày hoàng hôn. Lòng muôn nỗi tơ vò đay rối, trời đêm nay quạnh quẽ trần ai, bạn mình có mỗi hương mai, cờ vây để rỗi lại vầy đèn hoa.” Mùi hoa quế ngào ngạt vấn vít quanh chóp mũi, Nguyên Dực nhắm mắt ngửi một hơi, không cam tâm nói: “Ôi, thật không ngờ người phong lưu như ta lại phải cưới một mụ vợ xấu.”
Nhưng con gái nhà họ Tạ không xấu, Đàn Đạo Nhất không sao buồn lây theo hắn được, chàng vân vê quân cờ, chỉ có thể nở một nụ cười cảm thông.
“Nhà thái tử phi là trung lĩnh quân, nhà vương phi ta lại chỉ là thái thường khanh thấp bé. Ta truy vấn Đàn Quyên chuyện A Na Côi, ông ấy cũng chỉ úp mở ậm ờ,” Nguyên Dực đầy bụng oán thán, “Không định gả cho ta, vậy phụ thân cậu nuôi A Na Côi làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn dâng cho thái tử?”
Đàn Đạo Nhất hừ lạnh, “Thái tử sẽ không thích người như nó đâu. Công chúa Nhu Nhiên mà được gả tới thì chẳng phải thân phận của nó sẽ bị vạch trần sao?”
“Cũng đúng.” Nguyên Dực ngồi trước mặt Đàn Đạo Nhất, chống cằm nhìn chàng, “Xem ra chỉ có một khả năng, Đàn Tế muốn nuôi nó lớn lên, đợi cậu thành gia rồi thì tặng cho cậu làm thiếp.”
Đàn Đạo Nhất ngẩn ra, tay nhặt quân cờ khựng lại hồi lâu mới buột miệng phản bác, “Không thể nào.” Thoáng ngừng rồi lại nói tiếp, “Tôi không cần nó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Dực cười xòa. Đàn Đạo Nhất chậm rãi cất quân cờ vào hộp đựng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía biệt viện, lắng tai nghe tiếng hát xa xôi một lúc, rồi lại lắc đầu, Nguyên Dực xem thấy thú vị, toan cất tiếng hỏi thì Đàn Đạo Nhất vươn tay mở cửa sổ ra, thấy chuông gió dưới hiên khẽ đong đưa.
“Có người.” Đàn Đạo Nhất ra dấu im lặng với Nguyên Dực, xoay người cầm cung khảm sừng trên tường lên, mũi chân điểm đất, linh hoạt nhảy ra ngoài, trông thấy một bóng đen nằm sấp trên nóc nhà, bay vọt lên như chiếc lá bị gió đêm cuốn, phiêu diêu lướt đi. Đàn Đạo Nhất không chịu yếu thế, nhảy từ tường thấp lên nóc nhà, tập trung thị lực nhìn chăm chú bóng đen trong bóng đêm kia, nhẹ nhàng kéo dây, ba mũi tên liên tiếp bắn ra vùn vụt.
Tiếng mũi tên leng cheng đã kinh động thị vệ của Nguyên Dực và gia đinh của Đàn phủ, đám người xông lên, chạy vào ngõ hẻm bao vây thích khách.
Nguyên Dực không tập võ, chỉ có thể đứng ở cửa quan sát, thấy Đàn Đạo Nhất trên nóc nhà đứng trong ánh trăng mênh mông chốc lát rồi nhảy xuống sân, hắn vội rảo bước tới, “Là thích khách à? Hắn có bị thương không?”
“Không biết.” Đàn Đạo Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm phương hướng đối phương rời đi, “Thân thủ người này rất nhạy bén.”
Nghĩ đến ban nãy người của thái tử nằm ngay trên đầu mình, Nguyên Dực toát mồ hôi lạnh ướt sũng người, tóm lấy cổ tay Đàn Đạo Nhất, “Đạo Nhất, cậu làm thị vệ của ta đi.”
Đàn Đạo Nhất lắc đầu.
Nguyên Dực trừng mắt, không đợi chàng mở miệng đã ngắt ngang: “Cậu khỏi nói, ta biết rồi – tổ tiên nhà ta là thợ ngói, ta không xứng được cậu làm thị vệ cho, có đúng không?”
Đàn Đạo Nhất cười mỉm, không phủ nhận.
Nguyên Dực bị chàng chọc tức đến câm nín, đành nổi giận đùng đùng sai người đi tra tung tích thích khách. Bỗng nghe thấy mọi người ồn ào, Nguyên Dực và Đàn Đạo Nhất liếc mắt nhìn nhau, vội đi ra cửa hông, thấy thị vệ kéo một người say bí tỉ dậy khỏi mặt đất, Nguyên Dực vừa lại gần đã bị hơi rượu hun cho nhíu mày. Hai má người kia đỏ rực, mắt nhắm chặt, miệng hãy còn đang nói mớ.
Thị vệ nói: “Người này chắc là uống nhiều quá, say ngã trong ngõ, gọi mãi không tỉnh.”
Nguyên Dực nửa tin nửa ngờ, sai người giơ cao đèn lồng, nâng mặt người kia lên, cảm thấy hơi quen mắt.
“Tiết Hoàn.” Đàn Đạo Nhất tới gần, nói.
Nguyên Dực cười lạnh, “Lột áo hắn ra.”
“Gượm đã.” Đàn Tế được gia nô bao quanh, rảo bước chạy tới, quan sát Tiết Hoàn một lượt, lông mày ông cũng nhíu lại, “Điện hạ nhận ra đây là môn khách phủ thái tử?” Ánh mắt lướt vụt qua Đàn Đạo Nhất, thấy Đàn Đạo Nhất gật đầu, Đàn Tế nghiêm mặt, lệnh gia nô lập tức đưa Tiết Hoàn về phủ thái tử.
Nguyên Dực giận dữ, “Đàn công, người này muốn hành thích ta.”
Đàn Tế thi lễ với Nguyên Dực, “Điện hạ có bị thương không? Không chứ ạ? Điện hạ nói môn khách của thái tử hành thích ngài ở Đàn gia, thế nửa đêm canh ba, ngài lại ở Đàn gia làm gì vậy? Không có bằng cớ cụ thể, điện hạ nói thế là muốn đẩy thái tử, điện hạ và Đàn gia về đâu?”
Liên tiếp bị ép hỏi, Nguyên Dực há hốc miệng, cuối cùng chỉ có thể tạm thời nén giận, phất tay áo bỏ đi.
Đàn Đạo Nhất đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiết Hoàn, thấy hắn loạng choạng, sau khi được gia nô dìu đỡ đứng dậy thì tựa hồ đã tan bớt cơn say, hắn lười biếng vươn vai, mở hai mắt ra. Đôi mắt ấy thâm trầm hun hút, sáng rực dưới ánh đèn. Hắn chậm rãi lùi ra sau, nở một nụ cười với Đàn Đạo Nhất.
“Còn nhìn cái gì?” Đàn Tế đi ngang qua Đàn Đạo Nhất, hạ giọng quát chàng, “Về cùng ta.”
Đàn Đạo Nhất im lặng theo Đàn Tế hồi phủ, hai người một trước một sau đi một đoạn trên hành lang, Đàn Tế ngoái lại, đau đầu nhức óc nhìn Đàn Đạo Nhất, “Kiềm chế lại đi,” ông trầm giọng nói, “Đợi con thành gia rồi, đương nhiên ta sẽ có cái tốt cho con, theo Nguyên Dực quấy phá, nó có thể cho con cái gì?”
Đàn Đạo Nhất đứng lại, nhìn Đàn Tế như có điều suy tư, “Con…” Không đợi Đàn Tế hỏi, chàng lại lắc đầu, lẩm bẩm: “Không có gì. Cái tốt của cha, con cũng không cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro