Cái ôm chữa làn...
2024-09-23 15:37:04
Thời gian thấm thoắt trôi qua kể từ ngày hạ táng đứa em trai tội nghiệp của cô.
Sau khi em trai của Lục Nghiên mất, cô từng ngày trở thành một người hoàn toàn khác so với trước đây. Cô trở nên mờ nhạt, hờ hững và không còn nguyên vẹn như trước. (3)
Sự mất mát này khiến cô luôn cảm thấy mệt mỏi về mọi thứ xung quanh, không còn đủ sức để đối mặt với cuộc sống hàng ngày. Hình ảnh của em trai cô luôn đeo bám trong tâm trí của Lục Nghiên, khiến cho cô không thể thoát khỏi cảm giác tiêu cực và u sầu.
Mất mát của em trai đã để lại một vết thương sâu trong trái tim của Lục Nghiên, khiến cho cuộc sống của cô trở nên mờ nhạt và tăm tối hơn bao giờ hết. (3)
Em trai đã khiến cô đau như vậy, nếu như một ngày nào đó cả anh cũng rời xa cô, thì cô phải sống tiếp thế nào đây?
Ngồi trong góc phòng tối, Lục Nghiên ôm lấy bản thân, đôi mắt sầu nặng nhìn ra cửa sổ hướng đến xa xôi. Không tiêu cự, lơ đãng lạc trôi đến bên đóng tiêu cực.
"Cạch."
Cách cửa phòng bật mở, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc cất lên:
"Nghiên Nghiên, mình qua thăm cậu."
Lục Nghiên ngoảnh mặt lại, nhìn cô bạn thân với đôi mắt buồn không điểm tựa, giọng nói êm dịu:
"Diệu Diệu, ôm mình một cái được không?" (2
"Được chứ. Mình đến bên cậu này, Nghiên Nghiên đáng yêu của tớ, không được buồn nữa, phải cố gắng lên nào, bên cậu vẫn luôn có tớ và mọi người mà."
Thời Thanh Diệu trao cho Lục Nghiên cái ôm chữa lành, ấm áp, cô mở giọng an ủi bạn vượt qua sự khó khăn khổ sở lúc này.
Thời Thanh Diệu không cần nói nhiều, chỉ bằng ánh mắt và sự hiểu biết bao nhiêu năm nay, cô đã chia sẻ nỗi lòng với Lục Nghiên và kiên nhẫn lắng nghe những đau đớn mà bạn đang trải qua. (1
Thời Thanh Diệu không ngừng động viên và khích lệ Lục Nghiên, nhắc nhở cô:
"Nghiên Nghiên, cậu nghe mình nói. Không phải mọi người đều đối xử với cậu như vậy, cậu có mình bên cạnh mà,
Nghiên Nghiên xinh đẹp của mình không được buồn nữa, phải vui vẻ phấn chấn lên, nếu cậu mãi đau buồn như thế này, Lục Nam em ấy ở bên kia sẽ không yên lòng mà nghỉ ngơi được, cậu phải cố lên, Nam nó mới yên lòng mà yên nghỉ chứ Nghiên." 3
Lục Nghiên nghe bạn thân an ủi, như có thêm động lực tiếp thêm sức mạnh cho mình, mạnh mẽ! Nhất định Lục Nghiên cô phái thật mạnh mẽ!
"Ừm cảm ơn Diệu Diệu của tớ."
"Đã đỡ hơn chưa, hôm nay mình dẫn theo mấy bạn cùng đến chơi với cậu nè, hôm nay chủ nhật chúng ta đi ra ngoài chơi xả stress chịu không?" (4
Lục Nghiên gật đầu, cô đồng ý với bạn, nhưng lại đắn đo.
"Cũng được, mà lúc cậu đến chồng mình còn ở dưới nhà không vậy? Anh ấy..."
"Kệ hắn ta đi, bây giờ cậu chỉ việc đi xả stress với mình, còn chồng cậu, mặc kệ!"
Dịch Gia Húc bên thư phòng hắt hơi liên tục, cảm giác thật không dễ chịu. (
Lục Nghiên nhanh chóng thay đồ, dưới phòng khách lúc này có sự góp mặt của hai ba người.
"Lục Nghiên, lâu rồi không gặp." ( Vương Bách )
"Chị Nghiên, em chào chị ạ." (Tiểu Tinh )
"Chào cậu." ( Hoàng Vạc Kiên )
Những gương mặt quen thuộc, mà là quen thuộc với Thời Thanh Diệu, trong đám Lục Nghiên chỉ quen biết mỏi
Vương Bách. Mấy người còn lại chỉ từng nghe qua lời giới thiệu của bạn thân.
Dịch Gia Húc vừa đi đến cầu thang, anh khá ngạc nhiên khi có mấy gương mặt xa lạ đang đứng trong nhà.
"Lục Nghiên."
Nghe giọng nói quen thuộc, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh.
Thời Thanh Diệu thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, liền lên tiếng phá tan:
"Tôi mang vợ anh đi chơi xả stress, đây toàn là người quen, không cần lo lắng."
Giọng Thanh Diệu vô cùng nghiêm túc. Nhìn Dịch Gia Húc không một chút thiện cảm.
Dịch Gia Húc quay đi, anh chỉ để lại một chữ vỏn vẹn "Ừm."
(3)
Lục Nghiên cũng không mấy để tâm lắm, giờ chỉ có đi chơi xả stress thôi, ngoài ra cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì hết.
Thời Thanh Diệu: Đàn ông gì mà vô tâm vô phế vậy? Nói vợ đi chơi cũng không nói lời nào, Nghiên Nghiên đúng thật có chồng như không mà. C
Không biết từ lúc nào, cái thiện cảm của Thanh Diệu về Gia Húc nó xuống mức âm, không ưa.
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi nào!"
"Ok, đi thôi."
Cả đám tụm nhau đi cùng một chiếc xe, chen chúc nhau mà ngồi, giờ mà lái hai ba chiếc lại mất công, quyết định lái xe của Vương Bách.
Chiếc Ferraris màu đỏ rượu lăn bánh trên đường cao tốc, đi cả trận đường xa xôi đến một gốc phố tấp nập vỉa hè.
Cả đám ai cũng giàu cũng sang, nhưng mà tính họ sống không cầu kỳ đua đòi vật chất như các công tử thiếu gia ngoài kia.
(3
Địa điểm chọn lựa là một nhà hàng đông đúc ở trong góc phố đông tấp nập.
"Nghiên Nghiên, cậu nhớ nơi này không?"
"Nhớ chứ, làm sao mình quên được!"
"Ây thôi chúng ta gọi món đi, bụng em đói meo rồi đây." Tiểu Tinh làu nhàu.
"Um, mình gọi món đi, vừa ăn vừa nói chuyện." Vương Bách tiếp lời.
Lục Nghiên cười gượng gạo, nói đi chơi vui, nhưng sao cô vẫn không thể nở được nụ cười vui vẻ thực sự vậy?
Bàn ăn được dọn lên với đa số món ăn nhìn trong bắt mắt và hấp dẫn, mùi hương thơm phức của các món không khỏi làm cho cái bụng đói meo phải cồn cào.
Ăn xong bữa, cả đám lại di chuyển đi dạo mua sắm quanh quẩn, cả đám đầy năng lượng và hứng khởi sau bữa ăn ngon. Mọi người trò chuyện vui vẻ và cười đùa khi đi dạo quanh các cửa hàng mua sắm. (1
Mỗi người đều có sở thích riêng, có người thích mua quần áo, có người thích mua đồ điện tử, nhưng tất cả đều cùng nhau tận hưởng không khí mua sắm. Cùng nhau chọn lựa và thử các sản phẩm khiến họ cảm thấy hạnh phúc và gắn kết hơn. ()
Cuối cùng, sau khi đã thỏa mãn với việc mua sắm, thì trời cũng đã chuyển sang đêm cả nhóm cùng nhau về nhà rất vui vẻ và hạnh phúc.
Trước cổng biệt thự.
"Nghiên Nghiên, tụi mình về nha, nhớ vui vẻ lên đó, không được buồn nữa nha, tạm biệt." •
"Tạm biệt, mọi người về cẩn thận nhé!"
"Bye bye."
Sau khi em trai của Lục Nghiên mất, cô từng ngày trở thành một người hoàn toàn khác so với trước đây. Cô trở nên mờ nhạt, hờ hững và không còn nguyên vẹn như trước. (3)
Sự mất mát này khiến cô luôn cảm thấy mệt mỏi về mọi thứ xung quanh, không còn đủ sức để đối mặt với cuộc sống hàng ngày. Hình ảnh của em trai cô luôn đeo bám trong tâm trí của Lục Nghiên, khiến cho cô không thể thoát khỏi cảm giác tiêu cực và u sầu.
Mất mát của em trai đã để lại một vết thương sâu trong trái tim của Lục Nghiên, khiến cho cuộc sống của cô trở nên mờ nhạt và tăm tối hơn bao giờ hết. (3)
Em trai đã khiến cô đau như vậy, nếu như một ngày nào đó cả anh cũng rời xa cô, thì cô phải sống tiếp thế nào đây?
Ngồi trong góc phòng tối, Lục Nghiên ôm lấy bản thân, đôi mắt sầu nặng nhìn ra cửa sổ hướng đến xa xôi. Không tiêu cự, lơ đãng lạc trôi đến bên đóng tiêu cực.
"Cạch."
Cách cửa phòng bật mở, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc cất lên:
"Nghiên Nghiên, mình qua thăm cậu."
Lục Nghiên ngoảnh mặt lại, nhìn cô bạn thân với đôi mắt buồn không điểm tựa, giọng nói êm dịu:
"Diệu Diệu, ôm mình một cái được không?" (2
"Được chứ. Mình đến bên cậu này, Nghiên Nghiên đáng yêu của tớ, không được buồn nữa, phải cố gắng lên nào, bên cậu vẫn luôn có tớ và mọi người mà."
Thời Thanh Diệu trao cho Lục Nghiên cái ôm chữa lành, ấm áp, cô mở giọng an ủi bạn vượt qua sự khó khăn khổ sở lúc này.
Thời Thanh Diệu không cần nói nhiều, chỉ bằng ánh mắt và sự hiểu biết bao nhiêu năm nay, cô đã chia sẻ nỗi lòng với Lục Nghiên và kiên nhẫn lắng nghe những đau đớn mà bạn đang trải qua. (1
Thời Thanh Diệu không ngừng động viên và khích lệ Lục Nghiên, nhắc nhở cô:
"Nghiên Nghiên, cậu nghe mình nói. Không phải mọi người đều đối xử với cậu như vậy, cậu có mình bên cạnh mà,
Nghiên Nghiên xinh đẹp của mình không được buồn nữa, phải vui vẻ phấn chấn lên, nếu cậu mãi đau buồn như thế này, Lục Nam em ấy ở bên kia sẽ không yên lòng mà nghỉ ngơi được, cậu phải cố lên, Nam nó mới yên lòng mà yên nghỉ chứ Nghiên." 3
Lục Nghiên nghe bạn thân an ủi, như có thêm động lực tiếp thêm sức mạnh cho mình, mạnh mẽ! Nhất định Lục Nghiên cô phái thật mạnh mẽ!
"Ừm cảm ơn Diệu Diệu của tớ."
"Đã đỡ hơn chưa, hôm nay mình dẫn theo mấy bạn cùng đến chơi với cậu nè, hôm nay chủ nhật chúng ta đi ra ngoài chơi xả stress chịu không?" (4
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Nghiên gật đầu, cô đồng ý với bạn, nhưng lại đắn đo.
"Cũng được, mà lúc cậu đến chồng mình còn ở dưới nhà không vậy? Anh ấy..."
"Kệ hắn ta đi, bây giờ cậu chỉ việc đi xả stress với mình, còn chồng cậu, mặc kệ!"
Dịch Gia Húc bên thư phòng hắt hơi liên tục, cảm giác thật không dễ chịu. (
Lục Nghiên nhanh chóng thay đồ, dưới phòng khách lúc này có sự góp mặt của hai ba người.
"Lục Nghiên, lâu rồi không gặp." ( Vương Bách )
"Chị Nghiên, em chào chị ạ." (Tiểu Tinh )
"Chào cậu." ( Hoàng Vạc Kiên )
Những gương mặt quen thuộc, mà là quen thuộc với Thời Thanh Diệu, trong đám Lục Nghiên chỉ quen biết mỏi
Vương Bách. Mấy người còn lại chỉ từng nghe qua lời giới thiệu của bạn thân.
Dịch Gia Húc vừa đi đến cầu thang, anh khá ngạc nhiên khi có mấy gương mặt xa lạ đang đứng trong nhà.
"Lục Nghiên."
Nghe giọng nói quen thuộc, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh.
Thời Thanh Diệu thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, liền lên tiếng phá tan:
"Tôi mang vợ anh đi chơi xả stress, đây toàn là người quen, không cần lo lắng."
Giọng Thanh Diệu vô cùng nghiêm túc. Nhìn Dịch Gia Húc không một chút thiện cảm.
Dịch Gia Húc quay đi, anh chỉ để lại một chữ vỏn vẹn "Ừm."
(3)
Lục Nghiên cũng không mấy để tâm lắm, giờ chỉ có đi chơi xả stress thôi, ngoài ra cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì hết.
Thời Thanh Diệu: Đàn ông gì mà vô tâm vô phế vậy? Nói vợ đi chơi cũng không nói lời nào, Nghiên Nghiên đúng thật có chồng như không mà. C
Không biết từ lúc nào, cái thiện cảm của Thanh Diệu về Gia Húc nó xuống mức âm, không ưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi nào!"
"Ok, đi thôi."
Cả đám tụm nhau đi cùng một chiếc xe, chen chúc nhau mà ngồi, giờ mà lái hai ba chiếc lại mất công, quyết định lái xe của Vương Bách.
Chiếc Ferraris màu đỏ rượu lăn bánh trên đường cao tốc, đi cả trận đường xa xôi đến một gốc phố tấp nập vỉa hè.
Cả đám ai cũng giàu cũng sang, nhưng mà tính họ sống không cầu kỳ đua đòi vật chất như các công tử thiếu gia ngoài kia.
(3
Địa điểm chọn lựa là một nhà hàng đông đúc ở trong góc phố đông tấp nập.
"Nghiên Nghiên, cậu nhớ nơi này không?"
"Nhớ chứ, làm sao mình quên được!"
"Ây thôi chúng ta gọi món đi, bụng em đói meo rồi đây." Tiểu Tinh làu nhàu.
"Um, mình gọi món đi, vừa ăn vừa nói chuyện." Vương Bách tiếp lời.
Lục Nghiên cười gượng gạo, nói đi chơi vui, nhưng sao cô vẫn không thể nở được nụ cười vui vẻ thực sự vậy?
Bàn ăn được dọn lên với đa số món ăn nhìn trong bắt mắt và hấp dẫn, mùi hương thơm phức của các món không khỏi làm cho cái bụng đói meo phải cồn cào.
Ăn xong bữa, cả đám lại di chuyển đi dạo mua sắm quanh quẩn, cả đám đầy năng lượng và hứng khởi sau bữa ăn ngon. Mọi người trò chuyện vui vẻ và cười đùa khi đi dạo quanh các cửa hàng mua sắm. (1
Mỗi người đều có sở thích riêng, có người thích mua quần áo, có người thích mua đồ điện tử, nhưng tất cả đều cùng nhau tận hưởng không khí mua sắm. Cùng nhau chọn lựa và thử các sản phẩm khiến họ cảm thấy hạnh phúc và gắn kết hơn. ()
Cuối cùng, sau khi đã thỏa mãn với việc mua sắm, thì trời cũng đã chuyển sang đêm cả nhóm cùng nhau về nhà rất vui vẻ và hạnh phúc.
Trước cổng biệt thự.
"Nghiên Nghiên, tụi mình về nha, nhớ vui vẻ lên đó, không được buồn nữa nha, tạm biệt." •
"Tạm biệt, mọi người về cẩn thận nhé!"
"Bye bye."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro