Tiệc sinh nhật...
2024-09-23 15:37:04
"Á, chị Nghiên! Hôm nay chị xinh đẹp thật đó!"
Lâm Minh Xuân lon ton nói với giọng khen ngợi, bằng mặt chứ nào bằng lòng.
Lục Nghiên sượng trân, cô dời ánh mắt xuống cái tay đang vòng qua tay mình, nỗi buồn khó tả trỗi dậy.
Vì một lần bị em tính kế, nên chị không muốn mất thêm lần nữa đâu.
Nhưng mình Lục Nghiên, cô làm sao chống lại được cả nhà họ Dịch? Có nực cười quá không?
Dịch Gia Húc mỗi lần về đều mang theo khuôn mặt lạnh lùng, không quá nhiều cảm xúc, anh lại càng không thích ở nơi này.
"Được rồi! Đông đủ thì chúng ta nhập tiệc, xong rồi muốn nói gì nói, làm gì làm." Giọng ông Dịch lạnh ngắt.
"Hôm nay là sinh nhật cha mấy đứa, phải thật "vui vẻ" nào!"
Bà Dịch mỉm cười tươi tắn, lời nói ra cũng rất bình thường nhỉ!
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, tiếng cười cười nói nói trong có vẻ rất vui. Do là tổ chức ngoài trời nên ánh đèn sôi động không ngừng chiếu gọi khắp một khoản nơi đó.
Dịch Gia Húc từ sớm đã bị cha kéo đi cùng ông tiếp rượu với các mối làm ăn lâu năm của tập đoàn, chỉ còn Lục Nghiên đứng lạc lõng một góc trong nhà, do là có cả người trong tập đoàn nên cô không tiện đi lại lung tung, hạng chế lộ mặt cũng là ý của cha chồng.
Cô đưa ánh mắt đượm buồn nhìn ra phía chồng mình, vừa lo vừa buồn, lo vì anh lại phải uống rất nhiều rượu, buồn vì cô không giúp đỡ gì được cho anh. Cô thật vô dụng có đúng không?
Tiếng âm nhạc du dương êm ái nhè nhẹ, dịu dàng nhưng sang trọng, hòa cùng
tiếng nói, tiếng cười đùa của các khách tham gia, một thanh âm khá náo nhiệt, ồn ào nhưng nó là một niềm vui vẻ.
Ngồi trên chiếc ghế dài, vì chán quá nên cô đứng bật dậy đi hướng ra sau vườn, yên tĩnh một chút chắc sẽ tốt hơn thôi.
Bóng lưng Lục Nghiên vừa đi, phía sau đã có người bước theo.
"Cẩn thận một chút! Nếu làm thật được thì càng tốt, không phải sợ!"
"Tôi đã biết, chắc chắn sẽ hoàn thành tốt lần này"
Cuộc đối thoại trước bữa tiệc, không biết lại chuyện gì đến nữa đây.
Lục Nghiên tìm kiếm bóng dáng của cái ghế dài bằng gỗ được đặt cạnh một hàng cây to, ánh sáng hôm nay được treo nên cũng thấy khá gõ cảnh vật xung quanh, cô mãi ngồi và nhìn ngắm những cái cây xanh lá, cây hoa màu sắc sặc sõ.
Bóng dáng cao to ngày một lại gần, do là Lục Nghiên ngồi xoay lưng, nên không thể nhận biết có người đang đến gần.
"Người đẹp, sao lại ngồi đây một mình thế cưng!"
Giọng nói nghe rất tởm, Lục Nghiên sợ hãi mà lùi cách xa ra, cô hoảng sợ vì có mặt người xa lạ ở đây, lúc này thật muốn tìm người đến giúp nhưng cũng khó.
"Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây? Tránh xa tôi ra!"
Thân ảnh người đàn ông khá trẻ, rất to con, lại nhìn Lục Nghiên với ánh mắt thèm thuồng khó tả.
"Người đẹp không cần phải vội, tôi đã làm gì cưng đâu, đừng cách xa thế chứ, lại gần đây!"
Lục Nghiên ngày một lùi xa hơn, tình thế ngày càng không ổn khi người kia đến gần, sân vườn không quá to, phía sau lưng cô lại là một ao nước. Cô làm dâu đã hai năm hơn nên cô biết cái ao này rất sâu, cô lại không biết bơi...
"Đừng lại gần...gần tôi!"
"Người đẹp à, lại đây đi nào đừng dở thối con nít chạy vòng vòng thế chứ, hahaha!"
Gã ta nói to rồi lại cười lớn, ánh mắt rất tà, nhìn Lục Nghiên thể hiện sự thèm muốn thấy rõ mồn một.
Lục Nghiên bị mất cảnh giác bởi cái cục đá ngán đường, cô vô thức quay đầu lại...nhưng không ngờ tên kia lại lao nhanh đến cô, nắm chặt tay cô kéo về phía trước.
"Buông ra, có ai không cứu tôi, buông ra!"
Lục Nghiên hoảng sợ, cô không nghĩ được hướng nào giải quyết tốt đẹp lúc này, bỗng dưng gã ta bóp mặt cô, cố mở miệng cô ra, xong lại nhét vào cái viên gì đó.
"Hahaha! Để tôi coi cô còn chống cự nữa không?"
"Là thuốc kích dục đấy, hahaha!"
Lục Nghiên sợ hãi, vườn rất xa phía trước, cô phải làm sao đây, hắn ta...hắn ta vừa nói là thuốc...thuốc kích dục!
"Thả tôi ra, tên khốn, mau buông tôi ra."
Lục Nghiên phản kháng trong vô vọng, sức cô không đủ, hắn ta nắm chặt tay cô, rất chặt, tay gã lại còn sờ mó lung tung khắp người cô.
Cảm giác thật kinh tởm.
Lục Nghiên rơi nước mắt, cô không biết phải làm thế nào trong hoàng cảnh lúc này, có la hét cũng không một ai nghe.
Hơn nửa tiếng sau. Thuốc dần dần thấm, Lục Nghiên phải chịu đựng sự tác động của thuốc mà ngày một không đủ tỉnh táo, sức cũng không còn, cơ thể cô nóng bừng bừng, rất khó chịu.
Hắn ta cười khoái trí, để Lục Nghiên ngồi lên cái ghế dài vừa nãy, hắn bắt đầu sử dụng những hành động không sạch sẽ.
Lục Nghiên trong sự yếu đuối, cô vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng có lẽ...là vô dụng với lúc này.
Hắn hít lấy hít để cơ thể thơm tho của Lục Nghiên, cái tay di chuyển dọc sống lưng luồn lách vào trong áo.
Lục Nghiên rơi nước mắt, cô bất lực nhìn người lạ có hành động với bản thân nhưng cô không đủ sức để la hay chạy thoát nữa.
Hắn kéo áo cô xuống, để lộ ra tấm lưng trắng ngọc.
Lâm Minh Xuân lon ton nói với giọng khen ngợi, bằng mặt chứ nào bằng lòng.
Lục Nghiên sượng trân, cô dời ánh mắt xuống cái tay đang vòng qua tay mình, nỗi buồn khó tả trỗi dậy.
Vì một lần bị em tính kế, nên chị không muốn mất thêm lần nữa đâu.
Nhưng mình Lục Nghiên, cô làm sao chống lại được cả nhà họ Dịch? Có nực cười quá không?
Dịch Gia Húc mỗi lần về đều mang theo khuôn mặt lạnh lùng, không quá nhiều cảm xúc, anh lại càng không thích ở nơi này.
"Được rồi! Đông đủ thì chúng ta nhập tiệc, xong rồi muốn nói gì nói, làm gì làm." Giọng ông Dịch lạnh ngắt.
"Hôm nay là sinh nhật cha mấy đứa, phải thật "vui vẻ" nào!"
Bà Dịch mỉm cười tươi tắn, lời nói ra cũng rất bình thường nhỉ!
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, tiếng cười cười nói nói trong có vẻ rất vui. Do là tổ chức ngoài trời nên ánh đèn sôi động không ngừng chiếu gọi khắp một khoản nơi đó.
Dịch Gia Húc từ sớm đã bị cha kéo đi cùng ông tiếp rượu với các mối làm ăn lâu năm của tập đoàn, chỉ còn Lục Nghiên đứng lạc lõng một góc trong nhà, do là có cả người trong tập đoàn nên cô không tiện đi lại lung tung, hạng chế lộ mặt cũng là ý của cha chồng.
Cô đưa ánh mắt đượm buồn nhìn ra phía chồng mình, vừa lo vừa buồn, lo vì anh lại phải uống rất nhiều rượu, buồn vì cô không giúp đỡ gì được cho anh. Cô thật vô dụng có đúng không?
Tiếng âm nhạc du dương êm ái nhè nhẹ, dịu dàng nhưng sang trọng, hòa cùng
tiếng nói, tiếng cười đùa của các khách tham gia, một thanh âm khá náo nhiệt, ồn ào nhưng nó là một niềm vui vẻ.
Ngồi trên chiếc ghế dài, vì chán quá nên cô đứng bật dậy đi hướng ra sau vườn, yên tĩnh một chút chắc sẽ tốt hơn thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng lưng Lục Nghiên vừa đi, phía sau đã có người bước theo.
"Cẩn thận một chút! Nếu làm thật được thì càng tốt, không phải sợ!"
"Tôi đã biết, chắc chắn sẽ hoàn thành tốt lần này"
Cuộc đối thoại trước bữa tiệc, không biết lại chuyện gì đến nữa đây.
Lục Nghiên tìm kiếm bóng dáng của cái ghế dài bằng gỗ được đặt cạnh một hàng cây to, ánh sáng hôm nay được treo nên cũng thấy khá gõ cảnh vật xung quanh, cô mãi ngồi và nhìn ngắm những cái cây xanh lá, cây hoa màu sắc sặc sõ.
Bóng dáng cao to ngày một lại gần, do là Lục Nghiên ngồi xoay lưng, nên không thể nhận biết có người đang đến gần.
"Người đẹp, sao lại ngồi đây một mình thế cưng!"
Giọng nói nghe rất tởm, Lục Nghiên sợ hãi mà lùi cách xa ra, cô hoảng sợ vì có mặt người xa lạ ở đây, lúc này thật muốn tìm người đến giúp nhưng cũng khó.
"Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây? Tránh xa tôi ra!"
Thân ảnh người đàn ông khá trẻ, rất to con, lại nhìn Lục Nghiên với ánh mắt thèm thuồng khó tả.
"Người đẹp không cần phải vội, tôi đã làm gì cưng đâu, đừng cách xa thế chứ, lại gần đây!"
Lục Nghiên ngày một lùi xa hơn, tình thế ngày càng không ổn khi người kia đến gần, sân vườn không quá to, phía sau lưng cô lại là một ao nước. Cô làm dâu đã hai năm hơn nên cô biết cái ao này rất sâu, cô lại không biết bơi...
"Đừng lại gần...gần tôi!"
"Người đẹp à, lại đây đi nào đừng dở thối con nít chạy vòng vòng thế chứ, hahaha!"
Gã ta nói to rồi lại cười lớn, ánh mắt rất tà, nhìn Lục Nghiên thể hiện sự thèm muốn thấy rõ mồn một.
Lục Nghiên bị mất cảnh giác bởi cái cục đá ngán đường, cô vô thức quay đầu lại...nhưng không ngờ tên kia lại lao nhanh đến cô, nắm chặt tay cô kéo về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Buông ra, có ai không cứu tôi, buông ra!"
Lục Nghiên hoảng sợ, cô không nghĩ được hướng nào giải quyết tốt đẹp lúc này, bỗng dưng gã ta bóp mặt cô, cố mở miệng cô ra, xong lại nhét vào cái viên gì đó.
"Hahaha! Để tôi coi cô còn chống cự nữa không?"
"Là thuốc kích dục đấy, hahaha!"
Lục Nghiên sợ hãi, vườn rất xa phía trước, cô phải làm sao đây, hắn ta...hắn ta vừa nói là thuốc...thuốc kích dục!
"Thả tôi ra, tên khốn, mau buông tôi ra."
Lục Nghiên phản kháng trong vô vọng, sức cô không đủ, hắn ta nắm chặt tay cô, rất chặt, tay gã lại còn sờ mó lung tung khắp người cô.
Cảm giác thật kinh tởm.
Lục Nghiên rơi nước mắt, cô không biết phải làm thế nào trong hoàng cảnh lúc này, có la hét cũng không một ai nghe.
Hơn nửa tiếng sau. Thuốc dần dần thấm, Lục Nghiên phải chịu đựng sự tác động của thuốc mà ngày một không đủ tỉnh táo, sức cũng không còn, cơ thể cô nóng bừng bừng, rất khó chịu.
Hắn ta cười khoái trí, để Lục Nghiên ngồi lên cái ghế dài vừa nãy, hắn bắt đầu sử dụng những hành động không sạch sẽ.
Lục Nghiên trong sự yếu đuối, cô vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng có lẽ...là vô dụng với lúc này.
Hắn hít lấy hít để cơ thể thơm tho của Lục Nghiên, cái tay di chuyển dọc sống lưng luồn lách vào trong áo.
Lục Nghiên rơi nước mắt, cô bất lực nhìn người lạ có hành động với bản thân nhưng cô không đủ sức để la hay chạy thoát nữa.
Hắn kéo áo cô xuống, để lộ ra tấm lưng trắng ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro