Duyên Mình Lỡ

Bản Di Chúc.

2024-11-24 14:03:57

An ninh ở chung cư căn hộ của Diệp Vô Ưu không phải là không tốt nhưng trải qua chuyện vừa rồi cô cũng không thể tiếp tục ở lại đây được nữa nên cô liền gật đầu đồng ý.

“Được!”

Lục Lệ Hành thấy cô đồng ý liền mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô. Mà thông qua chuyện này cô cũng hiểu cô không thể mềm lòng được nữa, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.

“Em sẽ không bỏ qua cho họ. Em nhất định phải trừng phạt họ. Ngày mai em nhất định phải đuổi họ ra khỏi công ty.”

Lục Lệ Hành hiểu cô quyết tâm như vậy là vì đã góp đủ sự thất vọng nhưng anh không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ có thể kéo cô vào lòng mà ôm cô, cố gắng sưởi ấm trái tim của cô. Nhưng rồi đột nhiên cô nói.

“Lệ Hành! Em muốn nhờ anh một chuyện.

Sáng hôm sau, Diệp Vô Ưu đã đến tập đoàn Diệp thị trong tay còn cầm theo một túi tài liệu, ngay khi vừa bước vào cửa thì đã thấy một đoàn người bước đến, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên. Khi vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt của ông liền mừng rỡ vội đi thật nhanh đến trước mặt cô.

“Tiểu thư, cô đến đúng lúc lắm. Bây giờ Diệp Nhiễm Y và cha cô đang họp đại hội cổ đông muốn chuyển gia vị trí chủ tịch cấp cao cho Diệp Nhiễm Y

Nghe vậy, Diệp Vô Ưu tay nắm chặt túi tài liệu, tức giận nói.

“Diệp Nhiễm Y sao? Hai người họ thật không biết liêm sỉ. Chú Lưu, chúng ta đi."

Chú Lưu là nhân viên có thâm niên lâu năm trong công ty cũng là cách tay đắc lực của mẹ cô khi bà còn sống. Nếu không phải vì đợi cô, có lẽ ông đã giống như những người khác đã bỏ đi từ lâu.

Trong phòng họp đã có mặt đầy đủ các cổ đông của tập đoàn và đương nhiên Diệp Nhiễm Y đang ngồi ở vị trí trung tâm. Chú Lưu mở cửa cho cô bước vào đúng lúc cô ta đang phát biểu nhưng khi thấy cô thì liền ngừng lại. Diệp Sở Sinh ngồi kế bên cô ta thấy cũng ngạc nhiên.

“Sao cô lại đến đây?”

Diệp Vô Ưu rất bình tĩnh từ bước đi đến trung tâm ngay chỗ Diệp Nhiễm Y đang đứng, trả lời ông ta.

“Tôi đến công ty của mình, có gì sai sao?”

Diệp Sở Sinh cảm thấy khí thế của cô hôm nay rất lớn nhưng chỉ xem như cô đang giả vờ mà đuổi cô đi.

“Cô mau cút khỏi đây. Đừng làm trò cười trước mặt mọi người.”

Diệp Nhiễm Y lại tự tin cười đắc ý nói với cô.

“Chị! Chị đến để chúc mừng việc em thăng chức đúng không?”

Diệp Vô Ưu không thèm để ý đến cô ta, vừa tiếp lên một bước đã đẩy cô ta ra khỏi vị trí mà cô ta đang đứng. Từ trong túi tài liệu cô lấy ra một tập tài liệu với tiêu đề “Bản di chúc” đưa ra trước mặt mọi người, bàn này là cô mượn thế lực của Lục Lệ Hành để lấy nếu không chỉ với sức của cô thì không thể nào lấy được. Rồi quay sang nói với những người đang có mặt trong phòng họp nói.

“Xin chào mọi người! Hôm nay tôi đến đây là để thực hiện di chúc của mẹ tôi, tiếp quản tập đoàn Diệp thị. Cảm ơn mọi người trong suốt những năm qua đã theo bố tôi và công hiến cho tập đoàn.

Nghe những lời Diệp Vô Ưu vừa nói, tất cả mọi người đều ngạc nhiên bắt đầu bàn tán chỉ riêng cha con Diệp Nhiễm Y thì đang tức tối. Cô ta không tin cô

thực sự có bản di chúc trong tay liền giật từ trong tay của cô lật ra xem nhưng quả thật là bản di chúc thật.

“Chuyện gì vậy? Cựu chủ tịch và ông Diệp sao không nói chuyện này cho chúng ta biết?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi cũng không biết đến chuyện này..”

Bởi vì những khác đều không biết đến sự tồn tại của bản di chúc này nên Diệp Nhiễm Y đã vạch ra một kế hoạch ngay trong đầu, vừa có thể sỉ nhục cô vừa khiến cô mất đi vị trí chủ tích trong tập đoàn. Cô ta cười nói.

“Chị! Có phải là chị hết tiền rồi không? Em nghe nói chị không chỉ bị hủy hôn còn đi kết hôn với một tên công nhân quèn, còn từ chức ở Phó thị”

Với những thông tin mà Diệp Nhiễm Y vừa mới nói ra, những tiếng xôn xao bàn tàn lại càng rầm rộ hơn.

“Đây là chuyện gì vậy?”

“Thực sự gây shock. Vậy nên hôm nay đại tiểu thư là đến để phân chia tài sản.”

Không biết Diệp Sở Sinh nghĩ gì liền lấy một tấm séc từ trong túi ra ghi rồi ký vào. Xong thì lại ném trước mặt cô hùng hổ nói.

“Đây là 1 nghìn vạn. Cầm lấy rồi biến đi, sau này đừng bao giờ đến công ty nữa. Nơi này không thuộc về cô”

Diệp Vô Ưu không thèm liếc đến tấm séc mà ông ta ném trước mặt cô mà bình tĩnh quay sanh nhìn Diệp Nhiễm Y nói.

“Diệp Nhiễm Y, chắc là cô đã quên. Nếu không phải vì cô cấu kết với Phó Bắc Đình thì tôi có cần phải vội vàng để gả cho người khác như vậy hay không? Cái đầu này của cô sao lại quên nhanh như vậy?”

Diệp Nhiễm Y lại tỏ vẻ yếu đuối đáng thương.

“Sao chị lại có thể vu oan cho em như vậy? Sao chị lại có thể hiểu lầm mối quan hệ giữa em và anh Bắc Đình? Anh Bắc Đình và em chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

Trong khi Diệp Vô Ưu và Diệp Nhiễm Y đang tranh cái với nhau thì Diệp Sở Sinh lại đang suy tính trong đầu. Ông ta tuyệt đối sẽ không để đồ bất hiếu Diệp Vô Ưu tiếp tục hủy hoại danh tiếng của Diệp Nhiễm Y, nếu để lọt đến tai của Lục tổng của Lục thị vậy thì cô ta sẽ rất khó để gả vào Lục thị. Như vậy sẽ khiến mưu tính của ông ta bao nhiêu năm nay đều đổ sông hết.

Nghĩ vậy ông ta lại ghi thêm một tấm séc nữa, tức giận cùng vội vàng nói.

“Đây! Cầm tiền rồi biến đi nhanh.”

Diệp Vô Ưu giờ mới nhìn đến hai tấm séc trên bàn nhưng miệng nhếch lên cười khinh thường, vừa nói tay vừa xé hai tấm séc thành từng mảnh nhỏ.

“Giá trị thị trường hiện tại của Diệp thị dù không được như trước nhưng cũng phải gần trăm tỉ. Ông lại muốn mua công ty chỉ với giá 2 nghìn vạn thôi sao? Bàn tính này của ông cũng tốt thật đấy. Ông chỉ điều hành công ty được vài năm thì liền cho rằng công ty là của ông rồi đúng không?”

Nói xong cô liền ném những mảnh giấy ra giữa bàn họp. Càng nghe Diệp Vô Ưu nói mặt ông ta càng ngày càng đen, tức giận đến mức chẳng nói được câu nào chỉ có thể chỉ tay vào cô mà nói.

“Cô...”

Diệp Vô Ưu chẳng quan tâm Diệp Sở Sinh đang tức giận đến mức nào. Cô lạnh lùng nhìn Diệp Sở Sinh rồi Diệp Nhiễm Y nói.

“Tôi hạn cho hai người trong vòng một ngày lập tức thu dọn đồ của mình rồi rời khỏi Diệp thị. Nếu không tự nhận hậu quả.”

Nói xong Diệp Vô Ưu liền quay người rời khỏi phòng họp.

Cuộc họp cổ đông bị náo loạn hơn nữa còn xuất hiện bản di chúc của cựu chủ tịch nên có rất nhiều cổ đông đều đang phân vân không biết nên lựa chọn tin tưởng Diệp Vô Ưu hay cha con Diệp Nhiễm Y nên trước mắt tạm dừng cuộc họp để chờ điều tra sự thật.

Trong văn phòng chủ tịch, Diệp Nhiễm Y lo lắng hỏi Diệp Sở Sinh đang ngồi trên ghế dường như ông ta đang suy tính chuyện gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bố! Chẳng lẽ chúng ta lại dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Đây là công sức của chúng ta suốt bao nhiêu năm, con không cam tâm.”

Diệp Sở Sinh vậy mà lại không hề lo lắng một chút nào, ông ta nhìn Diệp Nhiễm Y mà tự tin cười nói.

“Y Y, con yên tâm! Bố đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ lâu rồi. Cô ta muốn đấu với bố vẫn còn non lắm”

Nghe vậy Diệp Nhiễm Y liền không còn thấy lo lắng nữa mà hỏi lại.

“Thật không bố?”

Diệp Sở Sinh đắc ý cười gập đầu. Nhận được sự khẳng định của ông ta, Diệp Nhiễm Y lại đắc ý trong lòng. Cô ta nghĩ từ nhỏ đến lớn Diệp Vô Ưu luôn không phải là đối thủ của cô ta, vậy mà cô lại dám đấu với cô ta, đúng là suy tâm vọng tưởng. Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi hoàn thành bước đầu tiên trong việc lấy lại Diệp thị, Diệp Vô Ưu liền rời khỏi công ty. Bây giờ cô đang đi từng bước chậm rãi vừa nghe điện thoại.

“Tình hình ở bên em thế nào? Có cần anh giúp không?”

Diệp Vô Ưu hơi suy nghĩ rồi cười nói.

“Tạm thời thì không cần. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra em nhất định sẽ nói cho anh biết. Hôm nay em đã trừng phạt cha con Diệp Nhiễm Y rồi. Bây giờ chỉ cần chờ họ phản công thôi”

Diệp Vô Ưu đang nói chuyện vui vẻ với Lục Lệ Hành thì đột nhiên có một chiếc xe đậu ngay trước mặt cô. Cô nhận ra chiếc xe là của ai liền mặt lạnh nhưng giọng nói rất dịu dàng nói vào điện thoại.

“Lát nữa em gọi lại cho anh”

Quả nhiên, Phó Bắc Đình bước từ chiếc xe xuống hơn nữa còn đang rất tức giận, bước thật nhanh đến trước mặt cô nắm chặt lấy cánh tay của cô rồi nói.

“Diệp Vô Ưu! Cô có thể đừng làm loạn nữa được không?”

Không hiểu sao Diệp Vô Ưu lại cảm thấy rất tức giận khi bị Phó Bắc Đình chạm vào người, hất mạnh tay của anh ta ra.

“Buông ra!”

Bị ghét bỏ, Phó Bắc Đình càng tức giận hơn chất vấn Diệp Vô Ưu.

“Cô có thể thôi lúc này cũng chỉ trích Nhiễm Y được hay không? Tôi thích cô ấy là việc của tôi. Có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Hơn nữa, cô cũng đã kết hôn rồi, có một số chuyện cô cũng nên từ bỏ đi.”

Diệp Nhiễm Y lấy khăn từ trong túi xách ra vừa nghe Phó Bắc Đình nói mà nhếch miệng cười khinh thường.

“Nghe anh nói giống như là tôi yêu anh nhưng vì không có được, ghen tị với Diệp Nhiễm Y nên mới luôn đối phó với cô ta có đúng không? Anh có bị mắc bệnh ảo tưởng không?”

Lau xong cô tiện tay ném khăn vào thùng rác gần đó, lạnh lùng nói tiếp.

“Diệp Nhiễm Y đã gọi anh đến đúng không? Anh cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy. Nghĩ rằng chỉ cần anh ra lệnh cho tôi thì tôi sẽ phải nghe theo anh sao?”

Phó Bắc Đình lại thực sự tin rằng Diệp Vô Ưu vẫn còn yêu anh ta, tỏ vẻ rộng lượng nói với cô.

“Nếu cô thiếu tiền, cô có thể quay lại tiếp tục làm việc ở Phó thị. Cho dù cô đã làm hỏng dự án hợp tác với Lục thị nhưng tôi có thể bỏ qua chuyện này. Đừng biến mình trở thành một oán phụ rồi gây rắc rối khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0