Duyên Mình Lỡ

Thành Công Lấy...

2024-11-24 14:03:57

Trong một cuộc thảo luật, nghi ngờ là chuyện không thể tránh khỏi nhưng đến mức độc bỏ qua sự thật sự thật trước mặt để loại bỏ trướng ngại là điều không thể chấp nhận được. Diệp Vô Ưu bình tĩnh phản bác lại lời nói của phó chủ tịch Trương.

“Sinh trong đau khổ, chết trong hạnh phúc. Đáng lẽ ra ông phải nghe qua câu này rồi. Tôi thừa nhận tôi muốn đuổi hai người đó ra khỏi Diệp thị. Nhưng, điều tôi nói là hoàn toàn chính xác.”

Chẳng hiểu sao Diệp Sở Sinh lại đột nhiên nổi giận, ông ta đứng bật dậy ném thật mạnh tài liệu trên tay mình xuống bàn tạo ra âm thanh rất to. Rồi chỉ tay vào mặt cô mà nói.

“Nha đầu chết tiệt! Cô muốn gây sự với tôi sao? Hay cô muốn phá hoại công ty. Chúng ta không nói việc công ty bây giờ. Vị trí này của cô không ngồi chắc được đâu. Tôi nói cho cô biết hội đồng quản trị có quyền loại bỏ cô.”

Rồi quay sang nói với các cổ đông.

“Bây giờ tôi đề xuất loại bỏ Diệp Vô Ưu ra khỏi tập đoàn Diệp thị”

Khi Diệp Sở Sinh đưa ra đề xuất miễn nhiệm Diệp Vô Ưu, trong lòng Diệp Nhiễm Y liền đắc ý cười nhìn cô. Cô ta muốn xem tiện nhân Diệp Vô Ưu làm sao để kiêu ngạo tiếp? Tập đoàn là của mẹ cô thì đã sao? Cô vẫn không có được.

Diệp Vô Ưu không để câu nói của Diệp Sở Sinh vào tai mà nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình, lẩm bẩm nói.

“Đến giờ rồi.”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phát ra tiếp đến cánh cửa phòng họp mở ra dù chưa được cho phép, một cô nhân viên vẻ mặt lo sợ cúi người nói.

“Thật xin lỗi vì cắt ngang cuộc họp nhưng có cảnh sát đến.

Hai viên cảnh sát mặt nghiêm nghị đi vào, một người theo quy trình thông thường trình huy hiệu cảnh sát ra trước mặt đưa qua lại để mọi người trong phòng có thể nhìn thấy rõ, rồi trịnh trọng.

“Chúng tôi là cảnh sát điều tra. Mong mọi người hợp tác. Ở đây, ai là Trương Phú Quý?”

Phó chủ tịch Trương bị gọi tên liền lập tức giơ tay vẻ mặt ngơ ngác nói.

“Là tôi.”

Hai viên cảnh sát xác định được người cần tìm liền nói lý do họ đến đây.

“Chúng tôi nhận được đơn tố cáo anh quấy rối tình dục, lợi dụng chức vụ để tham nhũng. Mời anh theo chúng tôi về đồn hợp tác điều tra”

“Tôi không có.”

Nghe những tội danh cảnh sát vừa nêu, mặt của Trương Phú Quý liền tái mét sau đó như hiểu ra được chuyện gì ông ta liền quay phắt sang nhìn Diệp Vô Ưu đang ngồi thong dong trên ghế tức giận nói.

“Là cô! Nhất định là cô vu oan hãm hại tôi.”

Diệp Vô Ưu rất bình tĩnh nói.

“Muốn người khác không biết..”

Liếc mắt nhìn sang Diệp Nhiễm Y như thể cô đang nói cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Trừ phi mình đừng làm.”

Diệp Nhiễm Y thấy ánh mắt Diệp Vô Ưu nhìn cô ta, cô ta liền hiểu cô là đang cảnh cáo cô ta. Nếu cô ta còn muốn tranh dành với cô thì những bằng chứng về việc xấu cô ta đã làm sẽ được tiết lộ. Cô ta lo sợ danh tiếng tốt cô ta xây dựng sẽ bị phá hủy nên chỉ đành im lặng không dám chọc đến cô nhưng đồng thời sự thù hận của cô ta dành cho cô cũng tăng lên.

Nhận thấy Diệp Nhiễm Y đã hiểu ý của mình, Diệp Vô Ưu cũng thu mắt lại nhìn sang Trương Phú Quý nói.

“Anh đã làm những gì? Bản thân anh là người rõ nhất.”

Rồi đứng lên ôn hòa nói với cảnh sát.

“Mong các anh nhanh chóng đưa ông ta đi để tránh ảnh hưởng đến cuộc họp của chúng tôi.”

Ngay lập tức cảnh sát liền bước đến trước mặt Trương Phú Quý, ông ta liền sợ hãi dãy dụa nhưng vô ích, còng số 8 đã được đeo lên cổ tay của ông ta. Thấy mình không thể thoát được ông ta liền cầu cứu.

“Chủ tịch Diệp, cứu tôi với. Làm ơn cứu tôi với. Cứu tôi, tôi bị oan...

Từ khi cảnh sát bước vào thì Diệp Sở Sinh cũng chỉ dám ngồi yên trên ghế không dám làm càn, ngay cả khi Trương Phú Quý cầu cứu ông ta thì ông ta cũng chỉ biết làm ngơ. Trương Phú Quý bị cảnh sát kéo đi nhưng vẫn cầu cứu Diệp Sở Sinh trong vô vọng. Tiếng la hét nhỏ dần trả lại không gian yên tĩnh trong phòng họp. Diệp Vô Ưu đảo mắt quang phòng một lượt nhìn vẻ mặt của các cổ đông, có người hoang mang, có người thở phào nhẹ nhõm cũng có người đang sợ hãi. Cô liền biết chiêu giết gà dọa khỉ của mình đã thành công, bây giờ cô chỉ hạ đòn cuối là hoàn thành. Cô nói.

“Bây giờ chúng ta tiếp tục thảo luận liệu tôi có đủ tư cách để tiếp quản vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Diệp thị hay không? Nếu mọi người đồng ý thì xin giơ tay.”

Sau khi chứng kiến Trương Phú Quý bị cảnh sát bắt đi, những người theo phe của Diệp Sở Sinh cũng bắt đầu e ngại cùng lưỡng lự. Họ lo sợ những việc họ đã làm đều bị Diệp Vô Ưu tìm thấy và đã có đủ bằng chứng nhưng cô vẫn chưa tố cáo họ, họ cũng sợ một khi làm trái ý của Diệp Sở Sinh sẽ bị ông ta trả thù. Vậy nên họ vẫn không biết nên theo phe ai?

Diệp Sở Sinh thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng để trấn an cũng như để củng cố tinh thần những người khác.

“Các vị đừng để cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ hãi. Thực ra đó chỉ là một trường hợp cá biệt thôi. Chúng ta không thể khuất phục thủ đoạn này”

Nghe Diệp Sở Sinh nói, Diệp Vô Ưu lại cảm thấy buồn cười nhưng cười không nổi, lông mày cô cau lại nhìn ông ta nói.

“Đủ rồi! Ông nghĩ rằng đang chơi trò chơi gia đình sao? Ông nghĩ rằng hội đồng quản trị không biết suy nghĩ sao?”

Rồi quay lại nhìn những người khác một lần nữa, nghiêm nghị hỏi.

“Tôi xin hỏi lại một lần nữa. Nếu cảm thấy tôi đủ tư cách để đảm nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Diệp thị thì xin hãy giơ tay.

Ngay khi Diệp Vô Ưu kết thúc câu nói, chú Lưu ngay lập tức giơ tay lên, những người khác họ cũng lần lượt giơ tay theo. Chỉ riêng cha con Diệp Sở Sinh thì không, nhưng cho dù họ có phản đối cũng vô dụng. Số phiếu áp đảo, cô chính thức tiếp nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị. Vậy nên việc đầu tiên cô làm sau khi đảm nhiệm chức vụ là...Cô lạnh lùng nhìn sang hai cha con Diệp Sở Sinh nói.

“Mọi việc đã được quyết định. Các người nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và rời khỏi công ty trong hôm nay”

“Cô..”

Diệp Sở Sinh bị đuổi nên đương nhiên tức giận mà đứng bật dậy chỉ tay. Thấy ông ta không có ý định rời đi vậy thì cô cũng không ngại giúp họ một tay, Diệp Vô Ưu liền lớn tiếng gọi.

“Bảo an! Nhanh chóng lôi hai người này ra ngoài cho tôi”

Nhân viên bảo an nhanh chóng đi vào kéo hai cha con Diệp Sở Sinh đi. Bọn họ không cảm tâm muốn vùng vẫy thoát khỏi nhưng đều không có tác dụng, cứ vậy mà bị bảo an kéo đi.

Mọi chuyện kết thúc, Diệp Vô Ưu thành công tiếp nhận vị trí chủ tịch Diệp thị, lấy lại công ty mà mẹ cô để lại, cô thở phào nhẹ nhõm cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được xóa bỏ, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Niềm vui chỉ ở Diệp thị mà ngay cả Lục thị cũng đang có người mừng cho cô, Lục Lệ Hành ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt tự hào nhắm mắt hưởng thụ sự khen ngợi của trợ lý.

“Lục tổng! Phu nhân quả thực rất cao tay. Không ngờ lại có thể đảo ngược tình thế như vậy.”

Lục Lệ Hành tự hào nói.

“Còn không xem cô ấy là vợ của ai?”

Anh mở mắt vui vẻ nhìn trợ lý nói.

“Cậu đi làm việc đi. Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi. Lý do là gì cậu cũng biết rồi đấy.”

Kẹo ngọt từ trên trời rơi xuống, người trợ lý đương nhiên rất vui liền cúi đầu nói.

“Cảm ơn, Lục tổng!”

Rồi đi như nhảy chân sao ra ngoài.

Quay trở lại lúc hai cha con Diệp Sở Sinh bị bảo an kéo đi, trên đường họ liên tục chửi rủi và vùng vẫy không ngừng. Đến khi bị kéo ra đến cửa công ty thì bảo an mới thả tay ra nhưng họ không rời đi ngay mà đứng ở cửa canh.

Diễm Nhiễm Y không thể dành được chức chủ tịch, không cam tâm quay sang hỏi Diệp Sở Sinh.

“Bố! Chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ sao? Bố nhìn thái độ của chị đi, chị ta hoàn toàn coi thường bố, không xem bố ra gì cả.

Diệp Sở Sinh đương nhiên cũng không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy nhưng hiệu tại ông ta cũng không có cách để lấy lại vị trí trong tập đoàn. Vậy nên hy vọng cuối cùng của ông ta chỉ có một mà thôi. Ông ta thở dài nói.

“Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn lại thôi, không thể hấp tấp được. Tiệc chào đón người thừa kế của tập đoàn Lục thị sắp diễn ra. Con phải nhìn xa hơn một chút, một khi con trở thành con dâu của nhà họ Lục, việc lấy lại Diệp thị chỉ trong tích tắc mà thôi.”

Khi nghĩ đến việc có thể gả vào đệ nhất hào môn Lục gia, vẻ mặt của Diệp Nhiễm Y liền rất mong đợi. Nghĩ đến nữa đời còn lại cô ta có thể sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ vinh hoa phú quý, tiền sài không hết. Nghĩ đến cô ta có thể dễ dàng chà đạp Diệp Vô Ưu dưới chân, trả thù sự sỉ nhục mà cô ta đã phải chịu, nhìn thấy vẻ mặt cô phải khổ sở cầu xin cô ta thì cô ta đã thấy hứng khởi, mong buổi tiệc sớm diễn ra để cô ta có thể mê hoặc Lục tổng của Lục thị.

Diệp Nhiễm Y liền quay sang quyết tâm nói với Diệp Sở Sinh.

“Bố! Con nhất định sẽ làm cho mọi người phải ngạc nhiên. Chắc chắn sẽ không làm bố thất vọng”

Diệp Sở Sinh nghe con gái quyết tâm như vậy cũng vui vẻ vỗ vai cô ta.

“Được!”

Nhưng rồi vẻ mặt ông ta trầm tư nói.

“Y Y! Mặc dù buổi tiệc của nhà họ Lục lần này là để chào đón người thừa kế của Lục thị trở về. Nhưng họ cũng sẽ theo quy tắc hàng năm tổ chức một buổi tiệc doanh nhân thế giới vậy nên thư mời rất khó có được. Nếu con muốn nổi bật, bố có một cách hay.”

Nghe nói có thể giúp cô ta trở nên nổi bật đương nhiên cô ta rất hào hứng, cô ta nóng vội muốn biết liền ôm lấy tay của Diệp Sở Sinh mà hỏi.

“Cách gì vậy bố? Bố mau nói nhanh đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0