Duyên Mình Lỡ

Tiết Lộ Thân Ph...

2024-11-24 14:03:57

Ở nhà Diệp gia, sau khi bị náo loại một phen nhưng Diệp Nhiễm Y lại rất bình tĩnh ngồi trên giường lướt điện thoại. Đột nhiên Phó Bắc Đình gọi tới, gương mặt cô ta liền hiện lên sự chán ghét nhưng vẫn nhận điện thoại.

“Nhiễm Y, bây giờ chúng ta phải làm sao? Diệp Vô Ưu không nhận điện thoại của anh.”

Phó Bắc Đình giọng điệu có vẻ rất lo lắng, có lẽ bởi vì tin tức vẫn chưa được tẩy trắng nên anh ta có vẻ rất sốt ruột. Nghe vậy, Diệp Nhiễm Y càng chán ghén anh ta hơn nhưng giọng điệu lại không giống biểu cảm trên gương mặt của cô ta.

“Nó không còn quan trọng nữa. Anh Bắc Đình, chị đã về nhà cũng đã thừa nhận chính chị đã đánh cắp bản thảo thiết kế vì muốn trả thù em. Nhưng mà em không muốn truy cứu nữa. Dù sao chị ấy cũng là chị của em.”

Đúng như lời Diệp Vô Ưu nói, tin tức là do Lục thị đưa ra, bây giờ có tẩy trắng cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Hơn nữa, tin tức cũng chỉ có ảnh hưởng với người thường, cô ta cũng chẳng muốn tốn thời gian để giải thích làm gì. Dù sao danh tiếng của cô ta trong giới thượng lưu cũng khá tốt, cô ta chỉ cần bịa ra vài lời rồi đổ nước bẩn lên người Diệp Vô Ưu như mọi khi. Vậy thì cô ta sẽ được xem là cô em gái yếu đuối còn cô sẽ là người chị độc ác bắt nạt em gái.

“Nhiễm Y, em quá lương thiện rồi. Không ngờ Diệp Vô Ưu lại là người như vậy.”

Phó Bắc Đình thực sự là một con người ngu xuẩn. Anh ta không hề tìm hiểu đầu đuôi sự việc chỉ dựa vào lời nói của Diệp Nhiễm Y thì đã định tội cho Diệp Vô Ưu. Nhưng điều này cũng cho thấy rằng tài năng của Phó Bắc Đình là có hạn. Một bản vẽ chưa hoàn chỉnh, dù là người ngoài ngành như Lục Lệ Hành chỉ nhìn một cái cũng có thể nhìn ra nhưng Phó Bắc Đình lại không thể nhìn ra được.

Âm mưu thành công nhưng Diệp Nhiễm Y vẫn không quên đưa ra lời khuyên cho Phó Bắc Đình. Trên thực tế là tạo cơ hội để cô ta gặp được Lục tổng của Lục thị.

“Anh Bắc Đình! Về việc kinh doanh của Phó thị, chúng ta nhất định phải tham dự buổi tiệc do Lục thị tổ chức. Nhất định phải giải thích rõ ràng với người đứng đầu của tập đoàn Lục thị.”

“Được!”

Phó Bắc Đình thấy hợp lý nên chẳng có gì để anh ta từ chối cả. Đã lợi dụng thì lợi dụng một cách triệt để, Diệp Nhiễm Y dịu dàng nói.

“Vậy thì ngày mai anh cùng em đi chọn lễ phục nha.”

“Vậy ngày mai gặp.”

Phó Bắc Đình chẳng thấy có điều gì sai cả nên anh ta đồng ý rất nhanh.

Sáng hôm sau, Diệp Vô Ưu đã đứng trước cổng trang viên. Tối hôm qua, Lục Lệ Hành có nhắn với cô ràng ông nội Lục sẽ đến đón cô, nên từ rất sớm cô đã xuống cổng để đứng đợi. Không bao lâu sau thì một chiếc xe sang trọng dừng trước mặt cô. Cô nhìn nhãn hiệu của chiếc xe đó thấy là một hãng đắt tiền cô liền đoán chắc không phải là ông nội tới nên cô cũng không để ý mà nhìn ngó xung quanh. Cho đến khi cửa xe phía sau hạ xuống và một giọng già nua phát ra gọi cô thì cô mới ngạc nhiên.

“Ưu Ưu! Mau lên xe đi.”

Thấy đúng là ông nội Lục, Diệp Vô Ưu mới dám bước lên xe. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

“Ông ơi! Chúng ta không cần xa hoa lãng phí như vậy đâu. Thuê xe này một lần chắc phải tốn nhiều tiền lắm?”

Ông nội nghe mà ngơ ngác không hiểu cô đang nói gì.

“Thuê xe? Thuê xe gì vậy? Đây là xe của nhà ta là phiên bản giới hạn nhưng đây đã là chiếc rẻ nhất ở nhà rồi đó.”

Diệp Vô Ưu nghe ông nói mà ngớ người. Porsche phiên bản giới hạn mà rẻ sao? Hơn nữa còn là chiếc rẻ nhất ở nhà ông. Bộ nhà ông có quặng mà không để con cháu biết sao? Diệp Vô Ưu không hiểu hỏi ông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng mà Lệ Hành không phải là công nhân sao?”

Ông nội vẫn không hiểu mà đáp.

“Lệ Hành là công nhân ư? Thằng nhóc đó không nói với cháu sao? Nó là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị hiện tại, Lục Lệ Hành. Trên giấy đăng ký kết hôn có đề tên của nó mà.”

Đúng là khi mới lấy giấy đăng ký cô có nhìn thấy tên của Lục Lệ Hành nhưng do bộ đồ công nhân anh mặc trên người nên cô chỉ nghĩ là cùng họ cùng tên mà thôi. Cô vẫn luôn nghĩ anh là công nhân nên rất cố gắng để kiếm tiền và đoạt lại tài sản của mình để cho anh có cuộc sống tốt hơn. Nhưng nào có nghĩ đến anh lại chính là vị Lục tổng nổi danh đỉnh đỉnh, được mọi người ca tụng là thiên tài kinh doanh. Đã vậy tiền của anh còn nhiều hơn của cô nữa. Nhưng cô vẫn không tin hỏi lại ông.

“Không phải! Ông à, ông đang đùa phải không? Ngày hôm đó khi chúng cháu lần đầu gặp nhau ở bệnh viện, anh ấy mặc đồ công nhân mà.”

Nghe cô nói ông có hơi suy tư cố gắng nhớ lại, rồi khi ông nhớ ra thì ông lại đột nhiên cười lớn mà nói.

“Cháu nói ngày hôm đó sao? Hôm đó thằng bé phải đi khảo sát công trường, không kịp đi thay đồ nên mặc như vậy để đến thăm ta luôn.”

Ông nói xong thì lại cười. Mà cô cũng hiểu ra mọi chuyện, hóa ra từ đầu đến cuối đều là do cô hiểu lầm, giờ đây gương mặt cô liền đỏ lên vì xấu hổ.

Ông cười một trận sảng khoái xong thì lại nói tiếp, càng nói lại càng khen ngợi cô.

“Cháu thực sự coi chồng mình là một chàng trai nghèo sao? Vậy mà cháu vẫn sẵn lòng kết hôn với nó. Thật là một cô gái tốt bụng. Quả nhiên ông không nhìn lầm người. Đi thôi! Hôm nay chúng ta chỉ chọn những bộ đẹp nhất đắt nhất cho cháu.”

Biết mình hiểu lầm anh nên cô cũng không dám nói gì thêm chỉ biết im lặng nghe theo ông. Sợ mình nói sai ông lại cười cô khiến cô càng xấu hổ hơn. Chiếc xe lăn bánh theo lệnh của ông đến trung tâm thương mại lớn nhất Nam Thành. Đây cũng là sản nghiệp của Lục thị. Trước kia Diệp Vô Ưu có thể sẽ rất đắn đo khi đến nơi này nhưng giờ cô cũng biết được thân phận của anh rồi nên cô cũng chẳng do dự nữa. Hơn nữa ông nội là người dẫn cô vào nên cô cũng chẳng sợ gì mà đi theo sau ông.

Diệp Vô Ưu theo chân ông nội Lục đến một cửa hàng chuyên về lễ phục. Ông ngay lập tức nói với cô nhân viên.

“Hãy lấy những bộ đẹp nhất trong cửa hàng mang ra đây cho cháu dâu tôi thử.”

Cô nhân viên chuyên nghiệp cúi người nói.

“Vâng ạ! Xin ông đợi một lát.”

Nói rồi cô nhân viên quay người đi. Một lát sau cô nhân viên quay lại trên tay cầm thay một bộ lễ phục màu hồng cam đưa đến trước mặt cô. Cô nhân viên lịch sự nói.

“Tiểu thư! Đây là mẫu thiết kế mới nhất cũng là cái duy nhất trong cửa hàng chúng tôi. Rất hợp với cô. Cô có muốn thử không?”

Diệp Vô Ưu nhìn bộ lễ phục được đính kết tỉ mỉ, kiểu dáng cũng khá hợp thời, nhưng có lẽ do cô cũng là nhà thiết kế nên cô săm soi rất kĩ. Nhưng ông nội thì lại khác, thấy cô nhìn bộ lễ phục rất lâu cứ nghĩ là cô thích nên thúc dục cô.

“Ưu Ưu, cháu thấy sao? Cháu mau thử xem.”

“Dạ được!”

Diệp Vô Ưu tuy rằng không thích bộ lễ phục này nhưng nhìn thấy ông đang có vẻ rất phấn khích. Cô không muốn ông thất vọng, nên dù không thích cô vẫn thử mặc vào theo ý ông.

Diệp Vô Ưu bước từ trong phòng thử đồ bước ra, cả ông và cô nhân viên ban nãy hoặc những nhân viên khác nhìn thấy cô trong bộ lễ phục đều kinh ngạc. Gương mặt cô vốn dĩ đã đẹp ngay cả khi không trang điểm nhưng nay lại cộng thêm bộ lễ phục trên người càng thu hút ánh mắt người khác hơn, khiến vẻ đẹp của cô càng tao nhã sang trọng hơn. Ông nội Lục liền tấm tắc khen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ưu Ưu à! Cháu không vào giới giải trí thật đáng tiếc quá. Nhìn cháu xem có khác nào người mẫu quốc tế đâu.”

Được khen, Diệp Vô Ưu chỉ biết xấu hổ cúi đầu cười. Ông nội Lục lại nói với cô.

“Ở đây còn có rất nhiều bộ khác, cháu cứ từ từ thử. Ông ra ngoài một lát.”

Diệp Vô Ưu có vẻ hơi hờn dỗi nói.

“Ông cứ xem cháu như trẻ con vậy. Ông cứ đi đi, đừng lo cho cháu.”

Nghe cô nói ông cũng yên tâm mà rời đi. Nhìn ông đi một rồi, cô mới quay người trong gương xem kĩ một chút bộ lễ phục trên người. Khi tìm ra những điểm không ưng ý trên lễ phục, cô định gọi nhân viên thì đột nhiên có một giọng chanh chua, giọng điệu khinh khỉnh phát ra khiến cô vừa nghe đã chán ghét.

“Chị à! Tôi nói tại sao chị lại dám từ chức? Hóa ra là câu được một ông già rồi.”

Diệp Nhiễm Y chỉ vừa mới đến nhưng cũng kịp nhìn thấy cô đang cười nói với ông nội Lục. Vậy là cô ta liền nghĩ cô đang được ông nội bao dưỡng nên tỏ vẻ mỉa mai khinh thường cô.

Diệp Vô Ưu biết Diệp Nhiễm Y đang ám chỉ điều gì nhưng cô lười giải thích với cô ta. Cô chán ghét ra mặt nói.

“Cô đúng là âm hồn bất tán. Đi đâu cũng ám theo tôi. Sao cô không tự mình biến đi?”

Thấy cô giống như đang tức giận vội muốn đuổi cô ta khiến cô ta càng khẳng định cô ta đã đúng. Càng lúc càng mỉa mai cô hơn.

“Sao vậy? Chị đây là đang sợ tôi tiết lộ bí mật cho người chồng công nhân của chị biết sao?”

“Thần kinh!”

Diệp Vô Ưu vốn chẳng sợ hãy, nhưng cũng chẳng muốn phí lời với cô ta nên định rời đi nhưng lại bị Diệp Nhiễm Y nắm cánh tay ngăn lại.

“Chị ơi! Chị đi đâu vậy?”

Rồi nhìn xuống bộ lễ phục đang mặc trên người của Diệp Vô Ưu, tay không ngừng vuốt ve.

“Chị à! Chị lúc nào cũng có mắt thẩm mĩ trong việc lựa chọn trang phục. Tôi muốn bộ này.”

Diệp Nhiễm Y luôn muốn cướp tất cả mọi thứ của Diệp Vô Ưu, nên dù không thích Phó Bắc Đình nhưng cô ta vẫn luôn gây chia rẽ tình cảm giữa cô và anh ta. Còn về bộ lễ phục trên người của cô, cô ta vốn đã thích ngay từ đầu cộng thêm còn đang mặc trên người của cô nên cô ta càng muốn cướp cho bằng được. Nhưng Diệp Vô Ưu nào để cô ta cướp một cách dễ dàng như vậy.

“Cô lại muốn cướp đồ của tôi sao? Rất xin lỗi nhưng tôi cũng thích bộ này.”

Rồi quay người nói với cô nhân viên.

“Làm ơn đóng gói bộ này giúp tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0