Duyên Mình Lỡ

Tổng Tài Tập Đo...

2024-11-24 14:03:57

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Diệp Nhiễm Y liền hơi suy ngẫm.

“Thật không ngờ Lục Lệ Hành lại lợi hại đến như vậy. Em từng nghĩ Lục gia đã được coi là hào môn giàu có hàng đầu rồi. Không nghĩ đến chính bản thân anh ta cũng rất xuất sắc”

Nhưng rồi ánh mắt của cô ta liền thể hiện sự khao khát chinh phục. Cô ta nghĩ chỉ có những người tài giỏi như Lục Lệ Hành mới có thể xứng với cô ta.

Phó Bắc Đình cũng tiếp lời khen ngợi.

“Không thể tin là Lục Lệ Hành lại lợi hại đến vậy.”

Diệp Nhiễm Y ra vẻ mình không ham hư vinh, thật lòng cổ vũ cho anh ta.

“Anh Bắc Đình! Dù sao sau lưng anh ta cũng có Lục gia chống lưng. Chỉ cần anh cố gắng, anh cũng sẽ giống như anh ta thôi”

Nghĩ đến bao nhiêu năm qua đều là nhờ Diệp Vô Ưu công ty của anh ta mới có thể phát triển lên một tầm cao, lại nghĩ đến sau khi cô rời đi, công ty liền không được như trước kia, đầu tư thì thua lỗ, các dự án hoạt động cũng không hiệu quả. Phó Bắc Đình anh ta còn thua cả một người phụ nữ thì nói gì đến có thể như được một người thành công như Lục Lệ Hành. Lúc này anh ta lại tự ti lắc đầu nói.

“Anh có thể so sách được với Lục Lệ Hành sao?”

Diệp Nhiễm Y vốn chẳng quan tâm đến Phó Bắc Đình có thàng công hay không. Cô ta vẫn luôn cho anh ta một niềm hy vọng ảo.

“Em tin anh.”

Phó Bắc Đình nhìn vào ánh mắt của Diệp Nhiễm Y liền cảm thấy tự tin hơn một chút nhưng vẫn không dám đặt mình so sánh với Lục Lệ Hành và hơi thất vọng nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu, ông Lục vẫn đang tự hào giới thiệu cháu trai của mình với mọi người.

“Tất cả mọi người ở đây đều là tiền bối của thằng bé. Hy vọng mọi người có thể giúp đỡ thằng bé trong thời gian tới. Bây giờ tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, cháu trai của tôi, Lục Lệ Hành lên sân khấu nói vài lời với tất cả mọi người.”

Sau khi được giới thiệu một người đàn ông cao ráo đi từng bước vững vàng lên sân khấu, ngay khi người đàn ông đó quay người lại, gương mặt của người đàn ông đó liền được hiện lên rõ ràng, vẻ ngoài anh tuấn cùng dáng người hoàn hảo khiến cho tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên. Thế nhưng lại có người không chỉ là ngạc nhiên mà phải gọi là kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Vừa nhìn thấy Lục Lệ Hành lên sân khấu, cả Phó Bắc Đình lần Diệp Nhiễm Y đều kinh ngạc không dám tin vào mắt mình. Diệp Nhiễm Y ngạc nhiên nói.

“Sao có thể chứ?”

Ánh mắt của Phó Bắc Đình cũng không thể tin được mà nhìn người đàn ông trên sân khấu kia, tiếp lời của Diệp Nhiễm Y.

“Là anh ta.”

Diệp Vô Ưu hơi hướng mắt về phía của Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y để quan sát biểu cảm trên gương mặt của hai người. Quả nhiên thú vị giống hệt như những gì cô nghĩ. Nhưng cô lại chẳng muốn chú ý quá nhiều đến hai người họ. Bây giờ cô chỉ muốn chứng kiến khoảnh khắc tỏa sáng của chồng cô mà thôi.

Không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nhìn mình, Lục Lệ Hành phong thái tự tin đứng trên sân khấu nhìn xuống, dõng dạc nói rõ từng chữ.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lục Lệ Hành...

Trong khi Lục Lệ Hàn đang phát biểu, mọi người bên dưới lại xì xào bàn tán, đàn ông thì hâm mộ, phụ nữ thì si mê.

“Trời ơi! Anh ta chính là người thành công đầu giá khiêu vũ mở màn lúc nãy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thật không ngờ Lục tổng lại đẹp trai đến vậy”

“Cũng không trách vừa rồi lại chi nhiều tiên như vậy.”

Trên sân khấu, Lục Lệ Hành sắp kết thúc bài phát biểu của mình.

“Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Lục gia suốt nhiều năm. Hy vọng trong tương lai được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Diệp Nhiễm Y chịu phải đả kích lớn, liền quay sang nhìn Phó Bắc Đình giống như sắp khóc đến nơi.

“Thì ra chồng của Diệp Vô Ưu vẫn luôn là Lục Lệ Hành, tổng tài của tập đoàn Lục thị. Chị ta đã biết trước nhưng vẫn luôn muốn xem trò cười của chúng ta, cố tình làm chúng ta mất mặt.”

Không hiểu sao Phó Bắc Đình lại không còn tự ti như ban nãy. Bây giờ lại trở nên rất tức giận.

“Anh ta hóa ra là Lục Lệ Hành.”

Khi biết được sự thật, Diệp Nhiễm Y liền mất hết hy vọng, buồn rầu nói.

“Bây giờ chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Ngược lại với Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình rất tự tin.

“Không hẳn như vậy! Diệp Vô Ưu làm nhiều điều xấu xa như vậy, anh không tin nhà họ Lục sẽ để một người tâm địa độc ác làm con dâu nhà họ Lục.”

Nghe Phó Bắc Đình nói mà mặt của Diệp Nhiễm Y liền tái mét, không hiểu anh ta định làm gì nhưng cô ta lại có dự cảm không lành.

“Anh muốn làm gì?”

Ánh mắt Phó Bắc Đình tràn ngập sự tự tin nhìn về phía Lục Lệ Hành. Cuối cùng anh cũng kết thúc bài phát biểu nhậm chức của mình thế nhưng anh lại muốn làm một điều quan trọng nhất đối với anh ngày hôm nay. Anh vẫn tiếp tục nói.

“Hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người, một người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Diệp Vô Ưu, vợ của tôi.”

Nói rồi, ánh mắt anh liền hướng về Diệp Vô Ưu tự hào giới thiệu.

Mọi người có mặt trong buổi tiệc này hôm nay chắc chắn sẽ nghĩ rằng không uổng phí khi tham dự. Bởi lẽ đã có quá nhiều sự ngạc nhiên được công bố trong buổi tiệc. Đầu tiên là màn đấu giá kịch tính giữa Lục thị và Phó thị dù rằng cuộc so tài đã kết thúc nhanh chóng. Tiếp đến là người đã thành công đầu gia lại chính là tổng tài của tập đoàn Lục thị trong truyền thuyết, người được mệnh danh là Thiên tài kinh doanh, Lục Lệ Hành. Và bây giờ là tin tức anh đã kết hôn, mà người vợ của anh chính là đại tiểu thư của Diệp gia, người vừa lấy lại tập đoàn Diệp thị, Diệp Vô Ưu. Điều này càng khiến mọi người bàn luận.

“Gì cơ? Lục Lệ Hành đã kết hôn sao?”

“Chuyện này là sao?”

“Chẳng phải là vị đại tiểu thư nhà họ Diệp gần đây đã hủy hôn với Phó Bắc Đình sao?”

“Không phải chuyện đó đang ầm ĩ khắp Nam Thành sao?”

Không dừng lại ở đó, Lục Lệ Hành từ từ rời khỏi sân khấu, từng bước tiến về phía Diệp Vô Ưu, nói ra những lời từ tận đáy lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đã gặp được cô ấy. Cô ấy là người mạnh mẽ nhất và cũng là cô gái tốt bụng nhất mà tôi từng gặp.”

Đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt cô, lời nói của anh vẫn không ngừng lại mà đưa tay ra trước mặt cô.

“Người anh muốn bên cạnh cả đời này chỉ có em. Hãy đồng hành cùng anh suốt quãng đời còn lại.”

Từ lúc bắt đầu Lục Lệ Hành giới thiệu cô cho tất cả mọi người, đến khi anh nói ra những lời mật ngọt. Diệp Vô Ưu vẫn không lên tiếng dù chỉ một lời, nhưng nhìn vào ánh mắt cô nhìn người đàn ông đứng trên đỉnh cao thổ lộ với mình, mọi người cũng sẽ hiểu, cô đang hạnh phúc như thế nào.

Khi đối mặt với Lục Lệ Hành, nhìn vào đôi mắt anh, đầy sự tự tin, chân thành cùng thâm tình. Trong phút chốc Diệp Vô Ưu chẳng thể nói nên lời. Nhìn xuống bàn tay đang mở trước mặt cô dường như có một chút run rẩy không dễ thấy. Cô lại thấy buồn cười, hóa ra người đàn ông này cũng biết sợ. Cô mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay đang run rẩy của người kia.

Dùng ánh mắt kiên định của mình để anh thấy, cô chấp nhận ở bên anh, cùng anh đi hết quãng đời còn lại.

Nhìn bàn tay mềm mại trong tay mình, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định cô nhìn anh. Trái tim run rẩy của Lục Lệ Hành cuối cùng cũng có thể bỏ xuống. Anh nhanh chóng vòng tay mình qua eo của Diệp Vô Ưu kéo cô lại gần mình hơn nữa. Nếu như không có người ở đây, anh thực sự muốn hôn cô ngay lúc này nhưng đáng tiếc là anh không thể, chỉ đành nhìn xuống. Mà cô cũng rất phối hợp đặt hai tay lên người anh.

Trong khi hai người đang trao cho nhau ánh mắt tình yêu dạt dào thì có người lại không biết điều lên tiếng phá tan không khí lãng mạn của hai người.

“Tôi phản đối.”

Không khí bị phá vỡ, cả cô và anh đương nhiên rất tức giận. Nhưng Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu đều biết nếu không giải quyết triệt để thì sẽ để lại phiền phức sau này. Chỉ đành thu hồi ánh mắt thâm tình trao cho nhau mà hướng về người vừa phá đám.

Phó Bắc Đình không thể chịu được khi Diệp Vô Ưu đã kết hôn với người đàn ông tốt hơn mình. Anh ta lại không thể chấp nhận cô đã không còn yêu anh ta vậy nên anh ta đã lên tiếng.

“Tôi phản đối.”

Bởi vì từ trước tới nay Phó Bắc Đình luôn tin vào lời nói dối của Diệp Nhiễm Y. Hôm nay lại có rất nhiều người trong giới thượng lưu, cô ta liền lo sợ rằng Phó Bắc Đình nói sai, sợ những lời nói dối trước kia của cô ta bị vạch trần, sợ những bằng chứng trong tay Diệp Vô Ưu sẽ khiến cho hình tượng của cô ta bị sụp đổ. Vậy nên cô ta cố gắng ngăn cản Phó Bắc Đình nhưng dường như đều vô ích.

“Anh Bắc Đình, anh đừng nóng vội.”

Bỏ mặc sự ngăn cản của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình lại rất tự tin giống như

rằng mình đang làm việc chính nghĩa, đòi lại công bằng cho Diệp Nhiễm Y mà không hề biết bản thân anh ta sắp tự biến mình thành trò hề.

“Anh không nóng vội. Cứ để đó anh lo.

Nhìn thấy người phá đám là Phó Bắc Đình, Lục Lệ Hành đương nhiên tức giận nói lớn.

“Đem kẻ làm loạn hội trường ném ra khỏi đây.

Phó Bắc Đình không hề sợ hãi trước những lời nói của Lục Lệ Hành, hơn nữa còn khiêu khích nhìn anh nói.

“Chẳng lẽ anh không muốn biết bộ mặt thật của Diệp Vô Ưu? Hay là anh muốn bị lừa dối cả đời sao?”

Chiêu trò của Phó Bắc Đình không là gì trước mặt của Lục Lệ Hành cả. Anh vẫn bình tĩnh đáp lại lời khiêu khích của anh ta.

“Tôi không muốn biết. Tôi chỉ muốn anh và cô ta ra khỏi đây ngay lập tức.

Anh vừa nói vừa đánh ánh mắt sang nhìn Diệp Nhiễm Y đang đứng bên cạnh Phó Bắc Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0