Duyên Phận Của Đạo Tổ Cá Mặn Ở Hồng Hoang
Chương 28
2024-10-07 09:22:48
Lúc hệ thống kịp phản ứng, trong Tu Di Thiên đã sớm không còn bóng dáng của hai vị Ma Thần.
Con hồ ly lớn bị bỏ lại trông nhà tức giận nhảy dựng lên một hồi lâu, nhưng nhìn thanh tiến độ rốt cuộc cũng nhúc nhích, vẫn là không cam lòng xoa xoa cái bụng của mình, một phát nhảy vào công trình đang hừng hực khí thế.
Một tháng sau, Dương Mi ở tận bên kia Hồng Hoang vội vàng chạy về thạch động từng giấu phân thân, lại kinh ngạc phát hiện bản thể của mình thế mà không cách nào tới gần sơn động nơi phân thân đang ở.
Hắn đứng bên ngoài núi Tu Di cau mày trầm tư thật lâu, động tác bấm pháp quyết trên tay chưa từng dừng lại.
Chuyện gì xảy ra?
Cây liễu rỗng ruột kia rõ ràng gần trong gang tấc, hắn đường đường là Hỗn Độn Ma Thần nắm giữ không gian pháp tắc, thế mà không thể tới gần?
Cơn giận trong lòng dần dần biến mất, nghĩ đến việc mình cố gắng phá huỷ khế ước nhưng thất bại, lại kết hợp với sự bất thường rõ ràng trước mắt, Dương Mi rốt cuộc cũng nhận ra một chút vi diệu.
Không thề thốt với thiên địa, ngược lại tìm một cây liễu rỗng không có linh trí làm chứng, còn lập chính là khế ước nguyên thần.
Hơn nữa, trong Hồng Hoang, nguyên thần cường hãn đến mức có thể phản phệ hắn, thật sự không có mấy ai.
—— Đều là bạn cũ thời kỳ Hỗn Độn.
Thật thú vị.
Dương Mi vuốt cằm, ngược lại không vội nữa.
Để hắn xem thử một chút, những bằng hữu cũ ẩn nấp khắp nơi trong Hồng Hoang này, rốt cuộc đang làm cái gì?
Dương Mi hưng phấn bắt đầu lục tung Hồng Hoang tìm kiếm Hỗn Độn Ma Thần, mà ở một nơi khác, Hồng Quân và Thương Âm đã đi được một đoạn đường.
Núi Tu Di tuy cằn cỗi, nhưng đi về phía nam ba trăm dặm chính là dãy núi Thước Sơn.
Dãy núi Thước Sơn phong cảnh tú lệ, đều là lãnh địa của Phượng tộc, nhưng mạch núi kéo dài, vẫn có không ít sinh linh khác đầu nhập vào Phượng tộc sinh sống ở đây.
Hồng Quân giơ tay cản bước chân Thương Âm đi một vòng lớn rồi lại quay đầu, thở dài: "Là Tự Nhiên Ma Thần, ngươi..."
Sống mấy vạn năm chưa từng ra khỏi cửa mấy lần như Thương Âm thản nhiên nói: "Ta không nhớ đường thì đã sao? Dù sao cũng là ra ngoài chơi, đi đến đâu chẳng được?"
"Là ai nói muốn xem biển?" Hồng Quân nhướng mày.
Thương Âm chột dạ dời mắt: "Ta xem thứ khác trước rồi xem biển cũng được, dù sao Tây Hải cũng không chạy đi mất."
Thấy Hồng Quân còn muốn mở miệng, Thương Âm vội vàng chuyển đề tài hỏi: "Nói đến đây, nơi này có vẻ không giống những nơi khác?"
Tuy là chuyển đề tài, nhưng Thương Âm khẽ hít mũi, luôn cảm thấy có một cỗ hương hoa thanh nhã dễ ngửi.
Ra ngoài những ngày nay, Hồng Quân đã sớm quen với tính cách không có kế hoạch, đi đến đâu hay đến đó của Thương Âm, biết rõ nói tiếp sẽ chọc giận nàng, e là lại phải dỗ dành, liền đáp: "Nơi này tên là núi Chiêu Diêu, mọc rất nhiều cây quế."
Quả nhiên, hai người men theo dòng suối đi lên mấy chục bước, hương hoa quế nồng nàn càng ngày càng ngào ngạt, một mảng rừng quế rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt Thương Âm.
Vô số đóa hoa quế tựa như những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết trên nền lá xanh, đung đưa cánh hoa theo gió nhẹ và ánh nắng.
Mà dưới những gốc quế này, chất đống vô số vàng bạc châu báu, im lặng nhìn theo gió nhẹ đưa những hạt giống bay xa, sự ngưng tụ vô tri vô giác cung cấp dưỡng chất cho sinh mệnh tiếp tục, thật sự quá mức huyền diệu.
Sự khác biệt cơ bản giữa Hồng Hoang và Tu Di Thiên chính là, Hồng Hoang tuy là thân thể Bàn Cổ biến thành, nhưng sinh linh tự do sinh trưởng, vật cạnh tranh để tồn tại, sẽ không thay đổi theo bất kỳ ý chí nào.
Mà nhất thảo nhất mộc, nhất hoa nhất thụ trong Tu Di Thiên đều đến từ tâm ý của Thương Âm, đều đến từ "tự nhiên" và "vạn vật" mà Thương Âm nhìn thấy trong hệ thống.
Trong Tu Di Thiên là tạo vật, mà trước mắt mới là tự nhiên.
Con hồ ly lớn bị bỏ lại trông nhà tức giận nhảy dựng lên một hồi lâu, nhưng nhìn thanh tiến độ rốt cuộc cũng nhúc nhích, vẫn là không cam lòng xoa xoa cái bụng của mình, một phát nhảy vào công trình đang hừng hực khí thế.
Một tháng sau, Dương Mi ở tận bên kia Hồng Hoang vội vàng chạy về thạch động từng giấu phân thân, lại kinh ngạc phát hiện bản thể của mình thế mà không cách nào tới gần sơn động nơi phân thân đang ở.
Hắn đứng bên ngoài núi Tu Di cau mày trầm tư thật lâu, động tác bấm pháp quyết trên tay chưa từng dừng lại.
Chuyện gì xảy ra?
Cây liễu rỗng ruột kia rõ ràng gần trong gang tấc, hắn đường đường là Hỗn Độn Ma Thần nắm giữ không gian pháp tắc, thế mà không thể tới gần?
Cơn giận trong lòng dần dần biến mất, nghĩ đến việc mình cố gắng phá huỷ khế ước nhưng thất bại, lại kết hợp với sự bất thường rõ ràng trước mắt, Dương Mi rốt cuộc cũng nhận ra một chút vi diệu.
Không thề thốt với thiên địa, ngược lại tìm một cây liễu rỗng không có linh trí làm chứng, còn lập chính là khế ước nguyên thần.
Hơn nữa, trong Hồng Hoang, nguyên thần cường hãn đến mức có thể phản phệ hắn, thật sự không có mấy ai.
—— Đều là bạn cũ thời kỳ Hỗn Độn.
Thật thú vị.
Dương Mi vuốt cằm, ngược lại không vội nữa.
Để hắn xem thử một chút, những bằng hữu cũ ẩn nấp khắp nơi trong Hồng Hoang này, rốt cuộc đang làm cái gì?
Dương Mi hưng phấn bắt đầu lục tung Hồng Hoang tìm kiếm Hỗn Độn Ma Thần, mà ở một nơi khác, Hồng Quân và Thương Âm đã đi được một đoạn đường.
Núi Tu Di tuy cằn cỗi, nhưng đi về phía nam ba trăm dặm chính là dãy núi Thước Sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dãy núi Thước Sơn phong cảnh tú lệ, đều là lãnh địa của Phượng tộc, nhưng mạch núi kéo dài, vẫn có không ít sinh linh khác đầu nhập vào Phượng tộc sinh sống ở đây.
Hồng Quân giơ tay cản bước chân Thương Âm đi một vòng lớn rồi lại quay đầu, thở dài: "Là Tự Nhiên Ma Thần, ngươi..."
Sống mấy vạn năm chưa từng ra khỏi cửa mấy lần như Thương Âm thản nhiên nói: "Ta không nhớ đường thì đã sao? Dù sao cũng là ra ngoài chơi, đi đến đâu chẳng được?"
"Là ai nói muốn xem biển?" Hồng Quân nhướng mày.
Thương Âm chột dạ dời mắt: "Ta xem thứ khác trước rồi xem biển cũng được, dù sao Tây Hải cũng không chạy đi mất."
Thấy Hồng Quân còn muốn mở miệng, Thương Âm vội vàng chuyển đề tài hỏi: "Nói đến đây, nơi này có vẻ không giống những nơi khác?"
Tuy là chuyển đề tài, nhưng Thương Âm khẽ hít mũi, luôn cảm thấy có một cỗ hương hoa thanh nhã dễ ngửi.
Ra ngoài những ngày nay, Hồng Quân đã sớm quen với tính cách không có kế hoạch, đi đến đâu hay đến đó của Thương Âm, biết rõ nói tiếp sẽ chọc giận nàng, e là lại phải dỗ dành, liền đáp: "Nơi này tên là núi Chiêu Diêu, mọc rất nhiều cây quế."
Quả nhiên, hai người men theo dòng suối đi lên mấy chục bước, hương hoa quế nồng nàn càng ngày càng ngào ngạt, một mảng rừng quế rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt Thương Âm.
Vô số đóa hoa quế tựa như những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết trên nền lá xanh, đung đưa cánh hoa theo gió nhẹ và ánh nắng.
Mà dưới những gốc quế này, chất đống vô số vàng bạc châu báu, im lặng nhìn theo gió nhẹ đưa những hạt giống bay xa, sự ngưng tụ vô tri vô giác cung cấp dưỡng chất cho sinh mệnh tiếp tục, thật sự quá mức huyền diệu.
Sự khác biệt cơ bản giữa Hồng Hoang và Tu Di Thiên chính là, Hồng Hoang tuy là thân thể Bàn Cổ biến thành, nhưng sinh linh tự do sinh trưởng, vật cạnh tranh để tồn tại, sẽ không thay đổi theo bất kỳ ý chí nào.
Mà nhất thảo nhất mộc, nhất hoa nhất thụ trong Tu Di Thiên đều đến từ tâm ý của Thương Âm, đều đến từ "tự nhiên" và "vạn vật" mà Thương Âm nhìn thấy trong hệ thống.
Trong Tu Di Thiên là tạo vật, mà trước mắt mới là tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro