Chương 25
Wolf
2024-07-16 20:12:07
Đến tầm xế chiều, Phó Dịch Thần nhanh chóng kết thúc công việc của mình. Anh tự mình lái xe đến Đường thị đón Đường Hinh Duyệt.
“Alo.”
“Em xong việc chưa? Anh đến đón em.”
“Em sắp xong rồi, anh đợi em một lát nhé.”
“Ừ, khi nào xong thì xuống sảnh, anh đợi em.”
“Anh đến rồi sao?” Vừa nói, Đường Hinh Duyệt liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của anh.
“Vừa đến, em làm việc của mình đi.”
“Anh lên đây đi.”
“Hửm?”
“Anh có thể lên đây đợi em, sẵn tiện em có việc cần bàn với anh. Chắc anh không muốn trên bàn ăn em lại đem công việc ra nói đâu nhỉ?”
“Em muốn công khai?” Phó Dịch Thần hỏi lại.
Đường Hinh Duyệt nghe anh hỏi liền không vui lên tiếng: “Sao thế? Anh không muốn công khai mối quan hệ với em?”
“Không phải như vậy. Anh sợ em chưa muốn công khai nên anh mới hỏi ý kiến của em.”
“Thế anh có câu trả lời của em rồi đó. Việc em yêu anh có gì sao, tại sao em phải giấu diếm trừ khi anh giấu em bao người em nào khác nữa nên mới không dám công khai với em.” Đường Hinh Duyệt dứt khoát đáp lời anh.
“Bậy bạ.”
“Thế sao phải giấu?”
Thái độ ăn giấm chua của Đường Hinh Duyệt khiến Phó Dịch Thần có đôi phần thích thú muốn chọc cô thêm, anh ung dung đáp: “Không giấu, anh chỉ sợ em chịu không nổi áp lực thôi, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái muốn được anh để mắt đến đấy.”
Nhưng trái với kỳ vọng của Phó Dịch Thần, Đường Hinh Duyệt cũng chẳng vừa, cô không hề tức giận trước lời nói của anh ngược lại còn vui vẻ đáp: “Đúng là có rất nhiều cô gái muốn được anh để mắt đến nhưng anh cũng đừng quên các chàng trai xung quanh em cũng không phải ít. Anh dám làm chuyện có lỗi của em? Em nói cho anh biết trước em cũng chẳng phải dạng con gái yếu đuối để những cô gái ngoài kia bắt nạt được em.”
Phó Dịch Thần bật cười: “Được rồi. Em đợi anh một lát, anh đỗ xe rồi lên với em.”
“Em đợi anh.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, anh lái xe vào hầm để xe sau đó nhanh chóng đi vào sảnh chính, ung dung đi vào thang máy chuyên dụng để đi lên phòng làm việc của cô.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh lên đến nơi liền vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy. Cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay của anh.
“Không phải vừa ăn giấm chua sao? Sao bây giờ lại vui vẻ thế?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
“Ai thèm ăn giấm chua chứ?”
“Em.”
“Em ăn giấm chua khi nào chứ, em chỉ đang nhắc nhở anh thôi.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, em có chuyện gì muốn nghe ý kiến của anh? Em nói đi, anh nghe đây.”
Đường Hinh Duyệt cầm lấy tài liệu hôm nay Tần Văn mang đến đưa cho Phó Dịch Thần xem qua.
“Anh xem qua cái này đi.”
“Cái gì thế em?”
“Anh cứ xem đi, xem rồi cho em ý kiến.”
Phó Dịch Thần cũng không nói gì thêm, anh nghiêm túc ngồi xem qua một lượt các tài liệu mà Đường Hinh Duyệt đưa cho anh.
Cô nghiêm túc ngồi sang bên cạnh. Trong lúc đợi Phó Dịch Thần đọc xong tài liệu, Đường Hinh Duyệt tranh thủ giải quyết các công việc còn dang dở của mình.
Phó Dịch Thần gấp tài liệu đặt lại vị trí cũ, cất giọng: “Anh đọc xong rồi, em muốn hỏi gì?”
“Anh thấy thế nào?”
“Ý em đang muốn hỏi anh là Đường thị có nên lấn sân sang thị trường bất động sản hay không đúng không?”
Đường Hinh Duyệt khá bất ngờ trước câu hỏi Phó Dịch Thần, cô không nghĩ anh có thể nắm bắt được suy nghĩ của cô nhanh đến vậy.
“Đúng vậy.”
“Để một doanh nghiệp lấn sân sang một lĩnh vực kinh doanh mới cần hai yếu tố: Thứ nhất chính là công ty có nguồn nhân lực đáp ứng các nhu cầu của lĩnh vực đó. Thứ hai chính là người đứng đầu, nếu người đứng đầu am hiểu về lĩnh vực đó thì xác suất đầu tư thành công mới cao. Ngược lại người đứng đầu hoàn toàn không có kiến thức về lĩnh vực mà doanh nghiệp định lấn sân sang liệu ai sẽ là người chèo lái để tăng mức cạnh tranh của doanh nghiệp mình so với các đối thủ cùng ngành. Chưa kể, thị trường bất động đang là miếng mồi ngon, rất nhiều doanh nghiệp đổ xô đầu tư vào, liệu em nắm được bao nhiêu phần trăm thành công khi đầu tư vào lĩnh vực này.” Phó Dịch Thần nghiêm túc phân tích cho cô hiểu.
“Vậy ý của anh là em không nên đầu tư?”
“Không phải như vậy. Anh đang phân tích cho em hiểu, bởi chỉ có em mới biết được thế mạnh của em nằm ở đâu và em cần làm gì cho Đường thị. Em có tự tin khi lấn sân sang bất động sản hay không?”
Đường Hinh Duyệt lắc đầu: “Em không có tự tin. Không phải em không có tự tin trong lĩnh vực đầu tư bất động sản mà em không có tự tin với công việc kinh doanh. Lĩnh vực em tự tin nhất vẫn luôn là y tế, dù các cuộc phẩu thuật có khó khăn đến đâu em đều có thể đảm nhiệm được nhưng kinh doanh hầu như em không có hứng thú.”
Phó Dịch Thần đứng dậy đi về phía cô, thành công ôm trọn người cô vào lòng: “Em đừng gượng ép bản thân mình, em chỉ cần làm những việc mà em thích. Dù có lấn sân sang kinh doanh bất động sản hay không thì Đường thị vẫn đang hoạt động rất tốt. Dù em có tham gia dự án này hay không thì Đường thị vẫn như vậy, hà cớ gì em phải bắt ép bản thân mình, có phải không?”
“Thú thật một phần em do dự với dự án lần này của Tần tổng chính là em vẫn chưa tìm được ba em đã sai ở đâu khi hợp tác đầu tư với Phùng Thiệu Phong. Nó như một nỗi ám ảnh đối với em, nếu em đồng ý tham gia thì mục đích sau cùng của em vẫn là tìm kiếm manh mối để buộc tội ông ta.”
“Anh biết, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Thế mạnh của em và Đường thị ở đâu thì em cứ tiếp tục phát triển chúng. Không cần phải gượng ép bản thân mình. Anh không thích em như thế.”
“Em biết rồi.”
“Ngoan.”
Đường Hinh Duyệt cất tài liệu sang một bên, vui vẻ lên tiếng: “Đi thôi, em mời Phó tổng ăn cơm tối thay cho lời cảm ơn.”
“Chỉ như vậy?”
Đường Hinh Duyệt nhón chân định hôn anh nhưng Phó Dịch Thần không hề có ý định cúi người xuống cho cô thực hiện ý đồ của mình. Với chiều cao của anh, Đường Hinh Duyệt khó mà hôn tới nếu anh không cúi người xuống.
Đường Hinh Duyệt bất mãn lên tiếng: “Anh cố ý?”
“Ừ.”
Cô không thèm để ý đến anh nữa, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng làm việc. Phó Dịch Thần cùng cô bước vào thang máy.
Anh nhìn thấy gương mặt phụng phịu của cô liền lên tiếng: “Giận rồi?”
“Đúng vậy.”
“Alo.”
“Em xong việc chưa? Anh đến đón em.”
“Em sắp xong rồi, anh đợi em một lát nhé.”
“Ừ, khi nào xong thì xuống sảnh, anh đợi em.”
“Anh đến rồi sao?” Vừa nói, Đường Hinh Duyệt liền đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của anh.
“Vừa đến, em làm việc của mình đi.”
“Anh lên đây đi.”
“Hửm?”
“Anh có thể lên đây đợi em, sẵn tiện em có việc cần bàn với anh. Chắc anh không muốn trên bàn ăn em lại đem công việc ra nói đâu nhỉ?”
“Em muốn công khai?” Phó Dịch Thần hỏi lại.
Đường Hinh Duyệt nghe anh hỏi liền không vui lên tiếng: “Sao thế? Anh không muốn công khai mối quan hệ với em?”
“Không phải như vậy. Anh sợ em chưa muốn công khai nên anh mới hỏi ý kiến của em.”
“Thế anh có câu trả lời của em rồi đó. Việc em yêu anh có gì sao, tại sao em phải giấu diếm trừ khi anh giấu em bao người em nào khác nữa nên mới không dám công khai với em.” Đường Hinh Duyệt dứt khoát đáp lời anh.
“Bậy bạ.”
“Thế sao phải giấu?”
Thái độ ăn giấm chua của Đường Hinh Duyệt khiến Phó Dịch Thần có đôi phần thích thú muốn chọc cô thêm, anh ung dung đáp: “Không giấu, anh chỉ sợ em chịu không nổi áp lực thôi, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái muốn được anh để mắt đến đấy.”
Nhưng trái với kỳ vọng của Phó Dịch Thần, Đường Hinh Duyệt cũng chẳng vừa, cô không hề tức giận trước lời nói của anh ngược lại còn vui vẻ đáp: “Đúng là có rất nhiều cô gái muốn được anh để mắt đến nhưng anh cũng đừng quên các chàng trai xung quanh em cũng không phải ít. Anh dám làm chuyện có lỗi của em? Em nói cho anh biết trước em cũng chẳng phải dạng con gái yếu đuối để những cô gái ngoài kia bắt nạt được em.”
Phó Dịch Thần bật cười: “Được rồi. Em đợi anh một lát, anh đỗ xe rồi lên với em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đợi anh.”
Phó Dịch Thần tắt điện thoại, anh lái xe vào hầm để xe sau đó nhanh chóng đi vào sảnh chính, ung dung đi vào thang máy chuyên dụng để đi lên phòng làm việc của cô.
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh lên đến nơi liền vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy. Cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay của anh.
“Không phải vừa ăn giấm chua sao? Sao bây giờ lại vui vẻ thế?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
“Ai thèm ăn giấm chua chứ?”
“Em.”
“Em ăn giấm chua khi nào chứ, em chỉ đang nhắc nhở anh thôi.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, em có chuyện gì muốn nghe ý kiến của anh? Em nói đi, anh nghe đây.”
Đường Hinh Duyệt cầm lấy tài liệu hôm nay Tần Văn mang đến đưa cho Phó Dịch Thần xem qua.
“Anh xem qua cái này đi.”
“Cái gì thế em?”
“Anh cứ xem đi, xem rồi cho em ý kiến.”
Phó Dịch Thần cũng không nói gì thêm, anh nghiêm túc ngồi xem qua một lượt các tài liệu mà Đường Hinh Duyệt đưa cho anh.
Cô nghiêm túc ngồi sang bên cạnh. Trong lúc đợi Phó Dịch Thần đọc xong tài liệu, Đường Hinh Duyệt tranh thủ giải quyết các công việc còn dang dở của mình.
Phó Dịch Thần gấp tài liệu đặt lại vị trí cũ, cất giọng: “Anh đọc xong rồi, em muốn hỏi gì?”
“Anh thấy thế nào?”
“Ý em đang muốn hỏi anh là Đường thị có nên lấn sân sang thị trường bất động sản hay không đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Hinh Duyệt khá bất ngờ trước câu hỏi Phó Dịch Thần, cô không nghĩ anh có thể nắm bắt được suy nghĩ của cô nhanh đến vậy.
“Đúng vậy.”
“Để một doanh nghiệp lấn sân sang một lĩnh vực kinh doanh mới cần hai yếu tố: Thứ nhất chính là công ty có nguồn nhân lực đáp ứng các nhu cầu của lĩnh vực đó. Thứ hai chính là người đứng đầu, nếu người đứng đầu am hiểu về lĩnh vực đó thì xác suất đầu tư thành công mới cao. Ngược lại người đứng đầu hoàn toàn không có kiến thức về lĩnh vực mà doanh nghiệp định lấn sân sang liệu ai sẽ là người chèo lái để tăng mức cạnh tranh của doanh nghiệp mình so với các đối thủ cùng ngành. Chưa kể, thị trường bất động đang là miếng mồi ngon, rất nhiều doanh nghiệp đổ xô đầu tư vào, liệu em nắm được bao nhiêu phần trăm thành công khi đầu tư vào lĩnh vực này.” Phó Dịch Thần nghiêm túc phân tích cho cô hiểu.
“Vậy ý của anh là em không nên đầu tư?”
“Không phải như vậy. Anh đang phân tích cho em hiểu, bởi chỉ có em mới biết được thế mạnh của em nằm ở đâu và em cần làm gì cho Đường thị. Em có tự tin khi lấn sân sang bất động sản hay không?”
Đường Hinh Duyệt lắc đầu: “Em không có tự tin. Không phải em không có tự tin trong lĩnh vực đầu tư bất động sản mà em không có tự tin với công việc kinh doanh. Lĩnh vực em tự tin nhất vẫn luôn là y tế, dù các cuộc phẩu thuật có khó khăn đến đâu em đều có thể đảm nhiệm được nhưng kinh doanh hầu như em không có hứng thú.”
Phó Dịch Thần đứng dậy đi về phía cô, thành công ôm trọn người cô vào lòng: “Em đừng gượng ép bản thân mình, em chỉ cần làm những việc mà em thích. Dù có lấn sân sang kinh doanh bất động sản hay không thì Đường thị vẫn đang hoạt động rất tốt. Dù em có tham gia dự án này hay không thì Đường thị vẫn như vậy, hà cớ gì em phải bắt ép bản thân mình, có phải không?”
“Thú thật một phần em do dự với dự án lần này của Tần tổng chính là em vẫn chưa tìm được ba em đã sai ở đâu khi hợp tác đầu tư với Phùng Thiệu Phong. Nó như một nỗi ám ảnh đối với em, nếu em đồng ý tham gia thì mục đích sau cùng của em vẫn là tìm kiếm manh mối để buộc tội ông ta.”
“Anh biết, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Thế mạnh của em và Đường thị ở đâu thì em cứ tiếp tục phát triển chúng. Không cần phải gượng ép bản thân mình. Anh không thích em như thế.”
“Em biết rồi.”
“Ngoan.”
Đường Hinh Duyệt cất tài liệu sang một bên, vui vẻ lên tiếng: “Đi thôi, em mời Phó tổng ăn cơm tối thay cho lời cảm ơn.”
“Chỉ như vậy?”
Đường Hinh Duyệt nhón chân định hôn anh nhưng Phó Dịch Thần không hề có ý định cúi người xuống cho cô thực hiện ý đồ của mình. Với chiều cao của anh, Đường Hinh Duyệt khó mà hôn tới nếu anh không cúi người xuống.
Đường Hinh Duyệt bất mãn lên tiếng: “Anh cố ý?”
“Ừ.”
Cô không thèm để ý đến anh nữa, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng làm việc. Phó Dịch Thần cùng cô bước vào thang máy.
Anh nhìn thấy gương mặt phụng phịu của cô liền lên tiếng: “Giận rồi?”
“Đúng vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro