[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

A Hàn Đoán Đúng...

2024-11-19 20:57:58

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, Ân Thiên Duệ thở hổn hển, giọng khàn khàn nói: "Vô Nhai, huynh còn chưa hỏi xem Tiêu đại ca có sắp xếp gì hay không, huynh... a..."

“Ta đã hỏi hắn trước đó rồi, hắn nói trước tiên cứ nghỉ ngơi ba ngày đã rồi tính sau.” Mạc Vô Nhai nói xong liền chặn môi Ân Thiên Duệ lại, không cho hắn cơ hội nói chuyện nữa.

Nhìn hai người vội vàng rời đi, ba người còn lại trợn mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, Ân Thiên Thịnh tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền hướng Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ trong phòng mắng: "Cầm thú, Mạc Vô Nhai, ngươi là đồ cầm thú!"

"Được rồi, Ân sư huynh, Mạc sư huynh đã đã kích hoạt trận pháp trong phòng rồi, ngươi cho dù có gào khản cổ thì cũng không thể nghe thấy. Trong ba ngày này, ngươi tính toán ra ngoài hỏi thăm tin tức hay là ở trong viện phủ tu luyện?" Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng ra tiếng ngăn căn Ân Thiên Thịnh. Bọn họ vừa mới thuê cái viện phủ này , trận pháp ở đây chỉ là trận pháp cấp ba, căn bản không thể đề phòng tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên, cho nên mấy nhà ở bên cạnh đã có người thò đầu ra xem trò vui.

"Ta sẽ ra ngoài hỏi thăm tin tức." Ân Thiên Thịnh suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Vậy cũng được, nơi này có mười tấm Truyền Tống Phù, nếu gặp nguy hiểm thì nhanh chóng chạy trốn, ba ngày tới hẳn sẽ không có người đến cứu ngươi đâu." Tiêu Lăng Hàn ném mười tấm Truyền Tống Phù cấp ba cho Ân Thiên Thịnh, sau đó kéo Thượng Quan Huyền Ý vào trong phòng ngủ chính.

Ân Thiên Thịnh: "..."

Nhìn mười tấm phù trên bàn, lại nhìn sân trống vắng, Ân Thiên Thịnh cảm giác mình bị mọi người bỏ rơi, lẻ loi một mình.

Vừa vào phòng, Thượng Quan Huyền Ý đã bị Tiêu Lăng Hàn đè ở trên cửa, làm tim hắn đập nhanh không thể khống chế. Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tiêu Lăng Hàn, linh hồn hắn như bị hút vào, không khỏi kêu lên: "A Hàn!" Lời vừa ra, hắn mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn đến khó tả.

"Ừ, Ý Ý, em đẹp quá." Tiêu Lăng Hàn đưa tay vuốt ve gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, hắn thích nhất đôi mắt hoa đào xinh đẹp quyến rũ này, dường như nó đã câu mất đi cả trái tim và linh hồn của hắn.

"A Hàn, ta còn tưởng rằng huynh muốn hôn ta chứ!" Thượng Quan Huyền Ý nói xong liền ngây thơ chớp mắt.

"Em đây là đang mời gọi ta sao?"

Thượng Quan Huyền Ý gật đầu: "Đúng đó!" Nói xong, hắn còn cười một chút. Sau đó hắn nói: "A Hàn, hương vị trong miệng huynh thật thơm, ta rất thích!" Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

“Em đang dụ dỗ ta đấy à?” Tiêu Lăng Hàn thì thầm vào tai Thượng Quan Huyền Ý.

“Thế ta đã thành công chưa?”

"Rất thành công, ta hiện tại rất muốn ăn em ngay lập tức." Tiêu Lăng Hàn dùng ngón tay cái vuốt ve môi của Thượng Quan Huyền Ý.

"Ta không ăn được, nếu huynh đói bụng, chúng ta đi vào không gian tùy thân của huynh ăn một con Linh Thảo Thỏ nướng đi."

Tiêu Lăng Hàn nhịn không được mà bật cười, hôn lên môi Thượng Quan Huyền Ý: “Mèo nhỏ tham ăn, ta nghĩ là em muốn ăn nó thì có?”

“A Hàn, huynh hôn ta một chút sau đó đi nướng thỏ được không?” Thượng Quan Huyền Ý đặt tay lên cổ Tiêu Lăng Hàn, chờ hắn hôn chính mình.

Tiêu Lăng Hàn làm theo ý hắn, hôn hắn đến mức choáng váng không phân biệt được đông tây nam bắc mới buông hắn ra.

Chờ Thượng Quan Huyền Ý lấy lại tinh thần, hai người đã ở trong không gian, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Lăng Hàn, hắn bất mãn phàn nàn: “Sao huynh vừa hôn ta một cái mà ta đã cảm giác cả người vô lực chứ?” Tuy rằng rất thoải mái nhưng hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không tốt, sau này hắn nhất định sẽ phải chịu thiệt. Nhưng vì sao Tiêu Lăng Hàn có thể nắm giữ quyền chủ động, cũng không giống như chính mình, bị hắn hôn một cái, sau đó cái gì cũng không phân biệt được nữa, vậy về sau mình đè hắn như thế nào?

"Đây là thiên phú, ta cũng không có biện pháp, vậy về sau chúng ta nên luyện tập nhiều hơn, như vậy là em sẽ có thể như ta rồi." Tiêu Lăng Hàn thuận miệng bịa chuyện, trong lòng thầm nghĩ, xem ra kỹ năng hôn của mình cũng khá tốt, nhưng mình mà thường xuyên hôn thì hắn sợ mình sẽ không chịu nổi. Nhìn tiểu đệ đang có xu hướng ngóc đầu, Tiêu Lăng Hàn lắc đầu bật cười, mình đây không phải là tự làm tự chịu sao.

"Ý Ý, em đi bắt một con thỏ đi, ta đi tắm rửa một lát rồi sẽ trở về." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đi tới sông băng hạ hỏa.

Ba ngày sau...

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ đang ngồi trong sân uống trà, bởi vì buổi sáng bốn người ra khỏi phòng đều không thấy Ân Thiên Thịnh. Sau khi truyền âm, bọn họ phát hiện ra rằng hắn đã đi ra ngoài, bốn người lập tức chờ hắn trở về.

Ân Thiên Thịnh, người ban đầu nói rằng hắn sẽ quay lại sau 1 tiếng, kết quả là qua 2 tiếng sau mới thấy hắn lảo đảo lắc lư trở về.

Bốn người ngẩng đầu nhìn, thấy Ân Thiên Thịnh mặt mũi bầm tím, vỡ đầu chảy máu, rõ ràng là đi đánh nhau với ai đó.

"Đại ca, ngươi không sao chứ?" Ân Thiên Duệ thấy hắn như vậy, quan tâm hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không sao đâu." Ân Thiên Thịnh xua tay, mặt đầy xấu hổ.

"Ân sư huynh, ngươi không phải lên đấu trường cùng người ta đánh nhau đấy chứ?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn bộ dáng của Ân Thiên Thịnh, suy đoán nói.

Hầu hết các thành trì đều có đấu trường sinh tử, hoặc đấu trường đấu sĩ, nơi giải quyết những bất bình. Đánh nhau là không được phép ở hầu hết các thành trì. Suy cho cùng, các tu sĩ đều không có lực phá hoại giống nhau, những quy định này chỉ dành cho những người yếu đuối hoặc những người không có bối cảnh.

Ân Thiên Thịnh vốn muốn cười, nhưng vết thương trên khóe miệng lại đau nhức khiến hắn nhăn mặt đau đớn. Nghĩ đến chuyện hôm nay, hắn tức giận lắm: “Ai, đừng nhắc tới, hôm nay ta xui xẻo quá.”

Nghe Ân Thiên Thịnh nói mình xui xẻo, bốn người còn lại càng thêm hứng thú.

Thượng Quan Huyền Ý vội vàng hỏi: “Ngươi xui xẻo như thế nào vậy? Nói ra cho chúng ta vui vẻ đi!” Hắn nhìn thẳng về phía Ân Thiên Thịnh với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Ân Thiên Thịnh buồn bực nghĩ, mấy người này thật sự là bạn của hắn sao? Còn cái người đang cười tươi như hoa kia có thực sự là em trai ruột của hắn không?

Bất mãn trừng mắt nhìn mấy người, Ân Thiên Thịnh cảm thấy mình cần một tách trà để bình tĩnh lại. Rót một tách trà định uống, nhưng vừa đưa vào miệng, hắn đã phun hết trà trong miệng ra. Đây là muốn bòng chết hắn à!

“Đại ca, đây là trà ta vừa mới pha lần thứ hai trước khi ngươi bước vào sân.” Ân Thiên Duệ có chút chột dạ nói. Ban đầu hắn vốn muốn nhắc nhở nhưng thấy Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn trừng mắt, hắn cũng không dám nói cái gì.

Ân Thiên Thịnh cảm thấy mình quá xui xẻo, vết thương trên mặt rất đau, bây giờ miệng cũng đau.

"Đại ca, ngươi có muốn ăn một viên đan dược chữa thương không?" Mạc Vô Nhai lấy ra một bình đan, đẩy đến trước mặt Ân Thiên Thịnh, ra tiếng nhắc nhở hắn. Dù sao vết thương trên mặt hắn thực sự có chút khó coi, mắt mặt cũng không sao, chủ yếu ảnh hưởng đến thị giác của mọi người.

“Không ăn, ta muốn giữ lại, ghi nhớ bài học ngày hôm nay.” Nói đến đây, trong mắt Ân Thiên Thịnh hiện lên oán hận, đập mạnh vào bàn đá.

Bốn người đều giật nảy mình, cái bàn đá mà nhận một chưởng này thì đi đời nhà ma là cái chắc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của bốn người, Ân Thiên Thịnh ở thời điểm mấu chốt đã dừng tay lại.

Bốn người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Lăng Hàn nhân cơ hội hỏi: “Ân sư huynh, mau nói cho ta biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

"Ai, hôm nay ta vốn là muốn đi tham quan Hiệp hội lính đánh thuê, nhưng khi đi ngang qua Công hội luyện đan sư thì lại bị một nữ nhân ngăn cản." Ân Thiên Thịnh vừa nói lời này, liền bị ba thanh âm cắt ngang.

Mạc Vô Nhai: “Nàng coi trọng ngươi hả?”

Thượng Quan Huyền Ý: “Nàng yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên ư?”

Ân Thiên Duệ: “Nàng có xinh đẹp không?”

Thấy Tiêu Lăng Hàn không hỏi, Ân Thiên Thịnh không khỏi nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, sao ngươi lại không nói.

Tiêu Lăng Hàn khó hiểu nhìn Ân Thiên Thịnh. Đang kể chuyện thì cứ kể đi, nhìn hắn làm gì?

"Tiêu sư đệ, ngươi đoán xem nàng ngăn cản ta làm gì?"

"Đoán đúng có thưởng không?" Tiêu Lăng Hàn chống cằm hỏi.

Tiêu Lăng Hàn vẫn không biết Ân Thiên Thịnh là loại người ngoài lạnh trong nóng, hắn vẫn luôn cảm thấy Ân Thiên Thịnh là loại người khô khan cứng ngắc.

Mọi người: "..." Sống chết muốn linh thạch!

"Không có!" Ân Thiên Thịnh lắc đầu nói. Hắn hiện tại là một cái quỷ nghèo, làm gì có linh thạch.

"Chắc là coi trọng ngươi đi."

Nghe được lời nói Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Thịnh có chút thất vọng. Tại sao không thể đoán đúng chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy Ân Thiên Thịnh cau mày, Tiêu Lăng Hàn tiếp tục nói: "Chắc nàng có một vị trưởng bối đã từng gặp qua ngươi, biết rõ cốt linh cùng tu vi của ngươi. Hôm nay ngươi gặp nàng, hẳn không phải là vô tình gặp mặt, mà là nàng đang chờ ngươi. Nàng coi trọng thiên phú của ngươi nên muốn ngươi theo đuổi nàng.”

Lần này đến phiên Ân Thiên Thịnh kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn như nhìn quái vật. Rõ ràng hai ngày nay chỉ có hắn đi ra ngoài, có phải Tiêu Lăng Hàn đi theo hắn không? Bằng không, làm sao có thể đoán đúng hết toàn bộ vậy?

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy vẻ mặt Ân Thiên Thịnh, hỏi: “A Hàn đoán đúng rồi sao?”

Thấy hắn gật đầu, Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục nói: “Nhìn ngươi bị đánh nặng như vậy, nhất định là ngươi từ chối nàng rồi.”

Ân Thiên Thịnh tiếp tục gật đầu: “Ta bị hai nam tu đi cùng nàng đánh.”

"Nữ nhân này là ai? Cũng quá bá đạo rồi đó, không phải chỉ là không muốn làm người theo đuổi nàng thôi sao? Tại sao lại còn đến nỗi đánh người chứ?" Ân Thiên Duệ tức giận nói, những người này làm sao vậy? Người ta đã không muốn mà vẫn ép người ta phải đồng ý.

“ Người này dám ra tay với ngươi ngay trước mặt Công hội luyện đan sư. Xem ra nữ nhân này nhất định có bối cảnh nào đó." Thượng Quan Huyền Ý dựa vào kinh nghiệm của chính mình kết luận, rất đồng tình nhìn Ân Thiên Thịnh, gia hỏa này xui xẻo quá đi.

"Ta nghe thấy bên cạnh hai nam tu gọi nàng là Hinh Nhi. Cả hai nam tu đều là Nguyên Anh hậu kỳ, đợi đến Nguyên Anh hậu kỳ, ta sẽ đánh hai người kia đến răng rơi đầy đất." Ân Thiên Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói, tu vi của hắn thấp hơn so với hai người kia rất nhiều nên bị đánh cũng không có cơ hội đánh trả.

"Chỉ sợ thực hiện tâm nguyện của ngươi không dễ dàng, nhưng tương lai còn dài, đi thôi!" Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ vai Ân Thiên Thịnh, lắc đầu thở dài, có lẽ sẽ phải mất rất nhiều năm mới đánh hai người Nguyên Anh hậu kỳ đến răng rơi đầy đất.

Tiêu Lăng Hàn vẫn không biết rằng, tâm nguyện này của Ân Thiên Thịnh sẽ sớm thành hiện thực.

Ân Thiên Thịnh nắm chặt tay, hắn nhất định phải cố gắng luyện tập, tranh thủ sớm ngày báo thù.

"Vậy mấy ngày nay ngươi có phát hiện được gì không?"

“Mười ngày sau, tại thương hội Thiên Tinh sẽ có một cuộc đấu giá, có mấy huynh đệ của Sở Mộ Thần cũng sẽ tham dự.”

Ân Thiên Duệ nhìn anh trai mình, khó hiểu hỏi: "Bọn họ tham gia có mục đích gì? Sở sư huynh cũng sẽ không tham gia."

Mạc Vô Nhai đột nhiên nói: “Ngươi không phải là muốn…” Giả vờ là một trong số họ đấy chứ. Nhưng hắn đã không nói ra câu kế tiếp.

"Nghe nói rằng Sở Mục Hồng có tu vi Kim Đan trung kỳ, Sở Mục Hiện có tu vi Kim Đan Sơ kỳ, Sở Mục Nhiên có tu vi Trúc Cơ đỉnh. Họ đều là con trai của Sở Vũ Ngạn. Chúng ta có thể tùy tiện bắt cóc một trong bọn họ, sau đó đổi lấy Sở Mộ Thần, các ngươi thấy thế nào?” Ân Thiên Thịnh đề nghị.

Mọi người: "..." Còn tưởng ngươi có ý tưởng gì hay!

Mấy người đều không thèm để ý hắn. Với chỉ số thông minh này của hắn thì chỉ có mà đi bồi mạng cho đối phương thôi.

"Ta ở đây có một ít linh thảo cấp bốn. Tiêu đại ca, hay ngươi luyện chế nó thành đan dược đem đi bán đấu giá đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết đói mất." Dứt lời, Ân Thiên Duệ cầm ra một túi trữ vật.

“Được rồi!” Tiêu Lăng Hàn cầm lấy nó, hiện tại bọn họ quá nghèo.

Có linh dược trong tay, Tiêu Linh Hàn dự định luyện chế một ít đan dược cấp bốn. Hiện tại hắn và Thượng Quan Huyền Ý đều là Nguyên Anh kỳ, đương nhiên cần phải có đan dược cấp bốn.

Đan phương của đan dược cấp bốn hắn có được là từ lúc ở học viện Hoàng Cực. Ban đầu, Từ viện trưởng không cho bất cứ ai ngoại trừ người Đan Viện xem, nhưng Tiêu Lăng Hàn đã mang sư tôn tiện nghi ra, thế là Từ viện trưởng lập tức đồng ý. Vốn dĩ đan phương trong không gian Long Ngọc khá tốt, nhưng đáng tiếc không tìm được linh dược tương ứng.

"Ta chuẩn bị bế quan luyện đan, các ngươi thì sao?"

"Tiêu đại ca, ta có thể ở một bên xem ngươi luyện đan được không?" Ân Thiên Duệ lập tức nói. Hắn còn chưa biết cách luyện chế đan dược cấp ba nên muốn Tiêu Lăng Hàn chỉ điểm thêm một chút.

“Được.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía ba người còn lại.

“A Hàn, ta muốn luyện chế thêm trận bàn.”

Mạc Vô Nhai nói: “Ta dự định đi đấu trường nhìn xem.”

Đấu trường à, hắn thích, Ân Thiên Thịnh lập tức phụ họa: “Ta đi với.”

---------- End chương 193: ----------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0