[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Ân Tuyên Tính K...

2024-11-19 20:57:58

Editor: Linh Khánh

Tiêu Lăng Hàn trừng mắt liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý một cái, tức giận nói: "Không nói nữa, ta trở về phòng tiếp tục tu luyện."

"Đừng nha Tiêu ca ca, ngươi hiện tại là tu vi gì?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi.

Hắn căn bản không nhìn thấu được tu vi Tiêu Lăng Hàn, chỉ có thể nhìn đến là Luyện Khí tầng bảy nhưng có khả năng này sao? So với mình còn thấp hơn, cho dù cho hắn ngàn vạn linh thạch hắn đều không tin.

"Ngươi đoán xem?"

Thượng Quan Huyền Ý dùng sức lắc đầu.

"Chờ tu vi ngươi vượt qua ta ta sẽ nói cho ngươi. Cho nên Huyền Ý à, ngươi đến nỗ lực đi! Ta rất coi trọng ngươi! Cố lên!"

Tiêu Lăng Hàn nắm tay cổ vũ hắn cố lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Thấy hắn tức giận, muốn bắt đầu bộ dáng kể chuyện xưa. Tiêu Lăng Hàn nghiêng người ngồi trên lan can ở hành lang, làm ra một bộ tư thái chăm chú lắng nghe.

"Ta từ chối cùng hắn đi ra ngoài, sau đó hắn đi ra ngoài một mình. Ta cùng Thiên Duệ còn có Mạc sư huynh, ba người cùng nhau ở Thiên Huệ Lâu ăn cái gì đó sau một lúc thì nhìn thấy hắn thế mà cùng Thi Nhược Tình đi vào một lô ghế. Ba người chúng ta dựa cửa sổ ở vị trí lầu hai của đại sảnh, vừa lúc có rèm buông chặn tầm mắt ở cửa cầu thang. Cho nên ba người chúng ta chỉ thấy được hai người bọn họ nhưng mà hai người bọn họ cũng không có nhìn thấy chúng ta, Ân Tuyên cùng Thi Nhược Tình ở trong phòng suốt 2 tiếng mới ra."

Thấy hắn kể đến một nửa liền không nói, này chẳng phải là người ăn uống chưa đủ sao? Nếu không phải biết hắn ngốc nên sẽ không chơi mấy cái kịch bản loanh quanh lòng vòng đó thì Tiêu Lăng Hàn cho rằng là hắn cố ý.

"Tiếp tục!" Tiêu Lăng Hàn lười biếng nhìn hắn một cái.

"À, sau đó chúng ta khi trở lại Thành chủ phủ liền phát hiện Thi Nhược Tình mang theo hai vị bảo hộ nàng là tiền bối Kim Đan kỳ vào ở Thành chủ phủ, hơn nữa ở cách vách sân chúng ta." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, còn nhìn nhìn sân bên cạnh nhưng vị đại tiểu thư Thi gia kia không phải ở bên kia.

"Cái Ân Tuyên này lá gan rất lớn, đời trước chỉ chơi một ít kỹ xảo hại sau lưng người khác, xem ra hắn lại muốn làm chuyện này tiếp." Tiêu Lăng Hàn hứng thú bừng bừng nói, cái Ân Tuyên này chính là một kẻ tiểu nhân độc ác ngầm, hại người mà không lộ ra ngoài.

"Tiêu ca ca ngươi nói rất đúng, sau khi chúng ta trở về Ân Tuyên liền tới tìm ta. Chỉ trích ta, nói ta tìm lí do không cùng hắn đi với nhau, kết quả chờ hắn vừa đi, ta lại cùng người khác cùng nhau đi ra ngoài, từ từ nói một loạt chuyện làm người hiểu lầm. Làm ta như là cái tên đàn ông phụ lòng, có người mới liền quên đi người cũ, thiếu chút nữa ta cũng phải nghĩ lầm mình rằng mình với hắn có cái gì đó."

Tiêu Lăng Hàn trên dưới nhìn Thượng Quan Huyền Ý một lần, "Ngươi ư? Tên đàn ông phụ lòng? Lông còn chưa mọc đủ đâu!"

Lông còn chưa mọc đủ là cái quỷ gì?

"Ta... Ta mới không phải lông còn mọc chưa đủ!" Nghẹn cả nửa ngày, Thượng Quan Huyền Ý mới đỏ mặt nói ra những lời này.

"Được rồi, ta biết ngươi không phải là lông mọc chưa đủ! Tiếp tục." Tiêu Lăng Hàn trấn an sờ sờ đầu của Thượng Quan Huyền Ý, vuốt nghe thoải mái.

Thượng Quan Huyền Ý: động tác này rõ ràng chính là đem ta coi như trẻ con mà!!!

"Trong chốc lát, Thiên Duệ cùng Mạc sư huynh liền tới tìm ta. Hai người bọn họ thấy Ân Tuyên cũng cùng ta ở nơi này vì thế chờ sau khi mọi người ngồi xuống Thiên Duệ thuận tay liền lấy cái hộp đem ra, còn thuận tiện cầm thêm mấy thứ đồ vật khác, nói là hôm nay chúng ta đi đào bảo mua cùng nhau, chuẩn bị nhìn xem hắn có cảm xúc gì? Quả nhiên hộp cơ quan vừa xuất hiện, đôi mắt Ân Tuyên gắt gao nhìn chằm chằm cái hộp kia. Có tư thế như muốn lập tức đem cái hộp kia thu vào túi trữ vật của mình."

"Ta giống như vô tình cầm lấy cái hộp kia thưởng thức ở trong tay, nói với Thiên Duệ ta thích cái hộp này bảo hắn tặng cho ta. Thiên Duệ còn chưa có mở miệng, Ân Tuyên liền giành nói trước hắn cũng thích cái hộp kia, hy vọng Thiên Duệ xem tình nghĩa anh em của bọn họ đem hộp kia đưa cho hắn. Dù sao bảo bối Thiên Duệ có rất nhiều, thiếu cái hộp này lại không tính cái gì."

"Ba người chúng ta đều bị mặt dày vô sỉ của hắn làm cho chấn kinh rồi. Thiên Duệ liền nói hai người chúng ta đều muốn nên cho ai cũng không công bằng vậy nên hắn liền đem hộp thu vào túi trữ vật. Ân Tuyên thấy bảo bối chờ mong đã lâu nháy mắt sắp tới tay rồi lại bay đi, tất nhiên hắn sẽ không chịu can tâm tình nguyện mà bỏ qua. Lập tức quay đầu lại đối với ta lộ ra biểu tình nước mắt lã chã, một bộ thần thái hắn rất đau lòng. Ta thiếu chút nữa quay đầu liền đi nhưng lại nghĩ tới đây là phòng ta. Quá dọa người rồi chẳng lẽ hắn không có nghĩ tới hiện tại ta mới có mười hai tuổi sao?"

Nói nơi này Thượng Quan Huyền Ý còn chọc chọc cánh tay của mình, mỗi khi hắn hồi tưởng một màn kia liền có cảm giác nổi da gà lại thấy Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

"Ta làm bộ dáng không vui, không có để ý đến hắn, cuối cùng vẫn là Thiên Duệ đem cái hộp thu vào. Lúc gần đi, ta thấy hắn ánh mắt nhìn Thiên Duệ ghen ghét bên trong còn mang theo ác ý, ta cảm thấy hắn sẽ là làm việc gì đó. Cũng không biết hắn lại muốn làm ra chuyện xấu gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhanh lên."

Tiêu Lăng Hàn chính là biết Ân Tuyên này cũng không phải là cái đèn cạn dầu gì. Nam phụ ác độc bản tính tất nhiên là ác độc, nếu không đem nam chủ hạ bệ xuống thì thề sẽ không bỏ qua.

"Nhanh cái gì." Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng hỏi.

"Đã qua hai ngày, không chừng lập tức sẽ có sự tình không tốt đã xảy ra."

Tiêu Lăng Hàn mí mắt giựt giựt, dự cảm chuyện không tốt sắp phát sinh, dự cảm tu sĩ đều rất chuẩn.

"Thật ư? Giả không đấy?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn sắc mặt Tiêu Lăng Hàn thay đổi không ngừng có chút không xác định hỏi, hy vọng hắn cho mình một đáp án khẳng định.

"Ngươi hiện tại đi gọi Ân Tuyên tới phòng ngươi, chờ một lúc nữa ta lại đến tìm ngươi."

Tiêu Lăng Hàn tin tưởng trực giác chính mình, thà rằng tin là có còn hơn là không tin, hắn lập tức nhanh chóng hành động.

"Tiêu ca ca, ngươi xác định không phải ngươi đùa ta đấy chứ? Ta tránh hắn còn chưa kịp đâu! Thế mà ngươi bảo ta vội vàng tìm hắn?"

Thượng Quan Huyền Ý không chút nghĩ ngợi liền từ chối, hắn nghĩ đến ngày đó lúc nhìn thấy ánh mắt của Ân Tuyên, trong lòng liền cảm thấy có phần sợ hãi, hận không thể cách hắn càng xa càng tốt.

"Mau đi, sự tình khẩn cấp." Tiêu Lăng Hàn không chấp nhận phản bác nói, dứt lời, hắn đã rời đi tại chỗ.

Tiêu Lăng Hàn đi đến trước cửa phòng Mạc Vô Nhai, thấy trận pháp mở ra, hẳn là hắn đang tu luyện. Tiêu Lăng Hàn đành phải xoay người đi phòng Ân Thiên Duệ, may mắn là hắn không có mở trận pháp ra, Tiêu Lăng Hàn vào cửa nhìn thấy Thiên Duệ liền vào thẳng chủ đề.

"Ngươi có phù đưa tin Mạc sư huynh hay không?" Hắn vội vàng hỏi nói.

"Có" Ân Thiên Duệ từ túi trữ vật lấy ra phù đưa tin đưa cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn tiếp nhận được liền lập tức truyền tin tức cho Mạc Vô Nhai.

Trong chốc lát, Mạc Vô Nhai cũng đi vào phòng Ân Thiên Duệ.

"Tiêu sư đệ, ngươi tìm ta?" Mạc Vô Nhai nghi hoặc hỏi.

"Đúng, ta nghe nói lần này tới ông nội Mạc là chuyên môn chữa trị Truyền Tống Trận của Thiên Huệ Thành, không biết Truyền Tống Trận sửa được chưa?"

"Còn chưa có, ngày hôm qua ông nội Lục nói còn thiếu hai dạng tài liệu, không chừng phải đợi mấy ngày nữa mới có thể sửa được." Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói. Ông nội Lục là trận pháp sư cấp bốn, muốn sửa chữa Truyền Tống Trận cấp sáu chỉ có thể dùng tài liệu cao cấp mới được.

"Như vậy sao, thật đúng là phiền toái! Các ngươi cứ thu thập đồ vật trước, đợi nhân lúc trời tối chúng ta liền ra khỏi thành." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với hai người.

Hai người vẻ mặt sững sờ nhìn hắn.

"Tiêu sư đệ, phát sinh chuyện gì sao?" Mạc Vô Nhai nghi hoặc ra tiếng dò hỏi, Tiêu sư đệ như thế nào đóng cổng lớn như có cảm giác chuẩn bị làm ra chuyện lớn.

"Chờ lúc nữa hai người sẽ biết, hai người đi cùng ta."

Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đem hai người mang đi phòng Thượng Quan Huyền Ý, lúc này chính hắn cũng không kiên nhẫn đi ứng phó Ân Tuyên.

Sau khi nhìn thấy ba người Tiêu Lăng Hàn vẻ mặt của Thượng Quan Huyền Ý như là thấy được cứu tinh. Hắn thật sự là không ứng phó được "Trường hợp lớn" như vậy

Kiếp trước Thượng Quan Huyền Ý chưa từng yêu đương, tuy có một đoạn tình yêu nhưng chưa thành đã kết thúc. Sau đó lại bận về việc chạy trốn nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy người nọ đang tính kế mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên nhân lớn nhất là bởi vì mình lớn lên quá đẹp trai, nhìn thấy những cái nữ nam song nhi đó đều không có đẹp bằng mình nên hắn lập tức liền cảm thấy cay mắt, ảnh hưởng tâm tình. Ai cũng đều khinh thường nhìn một cái, không biết ít nhiều nam nữ song nhi trái tim thủy tinh đều tan nát.

Tiêu Lăng Hàn vừa vào phòng của Thượng Quan Huyền Ý liền lập tức đi đến trước mặt Ân Tuyên. Không nói hai lời liền nhanh chóng lấy ra một tấm phù trú dán ở trên người hắn.

Sau đó dọn ghế dựa một phen rồi ngồi vào đối diện Ân Tuyên, kế tiếp hắn liền bắt đầu trò chơi hỏi đáp.

Một bên ba người đều yên lặng nhìn hắn, thấy hắn một loạt thao tác thuần thục đều trầm mặc không lên tiếng, không biết hắn đang làm cái gì.

"Hai ngày trước, ở Thiên Huệ Lâu ngươi cùng Thi Nhược Tình nói gì đó?" Tiêu Lăng Hàn nhìn chằm chằm Ân Tuyên mở miệng dò hỏi.

Ân Tuyên ngốc ngốc không nghĩ được câu trả lời nhưng miệng không tự chủ được phát ra âm thanh, khiếp sợ qua đi, liền hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn câu môi cười, trò chơi này chơi quá tốt, thế giới này đồ vật thần kỳ thật nhiều, hắn sẽ chậm rãi đi nghiên cứu, hắn càng ngày càng thích thế giới xa lạ này.

Tiêu Lăng Hàn không biết là nụ cười này của hắn đem ba người còn lại đều sợ tới mức run run thân mình.

Thượng Quan Huyền Ý nghĩ chính là: Tiêu ca ca cười thấm thía quá, cái Ân Tuyên này kết cục nhất định sẽ không quá tốt.

Ân Thiên Duệ nghĩ chính là: Tiêu đại ca ngày thường nhìn qua tuy rằng có chút lạnh lùng nhưng rất hiền lành nha! Nhưng hiện tại nhìn thấy nụ cười này của hắn không tự chủ được nhớ tới nhà anh cả nhà minh tính thời điểm kế người khác chính là cái dạng này. Tiêu đại ca là chỉ có hơn chứ không kém, may mắn là mình lúc trước không có đắc tội hắn.

Mạc Vô Nhai nghĩ chính là: Cái Tiêu sư đệ này không đơn giản, thủ đoạn đông đảo, đầu óc linh hoạt, người khác còn chưa tính toán đến chuyện này thì hắn đã nghĩ tới kết cục. Ngày thường nhìn là một người ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã*nhưng thật ra lại là một con hổ hay cười. Chính mình vẫn luôn đều không thấy rõ sâu cạn của hắn, may mắn mình không phải kẻ thù của hắn.

Hào hoa phong nhã*: Người lịch thiệp, tao nhã, tế nhị và phóng khoáng

Thượng Quan Huyền Ý: Ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã? Nói chính là ai đấy? Mấy cái này dính dáng với Tiêu Lăng Hàn sao? Ta cảm thấy hắn càng giống như là một đại ma vương! Tiêu Đại Ma Vương!!!

"Ta cùng Thi Nhược Tình gặp mặt là nói cho hắn rằng Mạc Vô Nhai đang ở tại Thành chủ phủ."

"Tiếp tục nói." Tiêu Lăng Hàn âm thanh không mang theo cảm tình truyền vào trong tai Ân Tuyên.

"Ta nói cho Thi Nhược Tình rằng người Mạc Vô Nhai thích là Ân Thiên Duệ." Ân Tuyên nỗ lực không nói nhưng tốn công vô ích.

"Đừng có ngừng."

"Ta nói với Thi Nhược Tình là ta có thể giúp nàng có được Mạc Vô Nhai."

"Còn chuyện gì nữa?"

"Ta còn nói cho nàng dị hỏa ở trên người Ân Thiên Duệ."

"Ngươi sao biết được dị hỏa ở trên người ta?" Ân Thiên Duệ đi tới, nhịn không được mở miệng hỏi, chuyện dị hỏa nhận chủ chỉ có mấy người biết. Mấy người này ai cũng đều không thể nói cho người khác.

"Ta chính là vô căn cứ, nói bừa mà thôi nhưng Thi Nhược Tình nàng tin tưởng nha!" Nói tới nơi này mặt Ân Tuyên đã xám như tro tàn, hắn biết hôm nay hắn xong rồi.

"Ngươi tính toán cái gì?" Tiêu Lăng Hàn tiếp tục thẩm vấn.

"Ta giết Ân Thiên Duệ không được vậy làm hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, luôn có người có thể giết hắn." Ân Tuyên không tự chủ được mở miệng nói.

---------------- End chương 27: --------------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0