[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Bạch Hổ Bất Bìn...
2024-11-19 20:57:58
Hai người đang muốn có không gian riêng tư, tự dưng lại muốn mang theo một linh thú làm gì chứ? Tiêu Lăng Hàn sẽ không để người thứ ba chen vào giữa hắn và Thượng Quan Huyền Ý, cho dù thứ đó không phải là con người. Hơn nữa, bây giờ nó không ở dạng con người, trong tương lai, khi nó đạt tới tu vi cao hơn, vậy tất nhiên nó sẽ có thể biến thành người, lúc đó nó chẳng phải là người rồi sao? Hắn vô tình lưu lại một tình địch nào đó ở bên cạnh mình.
Nếu Ân Thiên Thịnh muốn ném phiền toái cho mình thì chi bằng ném lại cho hắn thì tốt hơn. Chẳng những không tai họa người khác mà còn tai hoa đến chính hắn. Nghĩ đến Sở Mộ Thần sẽ mang theo một con linh thú đi trên đường, vẻ mặt của hắn nhất định rất xuất sắc, khóe miệng Tiêu Lăng Hàn không khỏi cong lên.
Thượng Quan Huyền Ý cũng sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ đồng ý Ân Thiên Thịnh giữ Lại Bạch Hổ, nếu Tiêu Lăng Hàn muốn giữ Bạch Hổ, hắn sẽ tận lực khuyên Tiêu Lăng Hàn không nên giữ lại. Không ngờ, Tiêu Lăng Hàn không hề suy nghĩ liền từ chối, thậm chí còn không để Ân Thiên Thịnh nói ra.
Tâm tình Thượng Quan Huyền Ý rất tốt, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Như vậy có được không? Tiền bối sẽ không tức giận chứ?" Ân Thiên Thịnh có chút lo lắng nói, mang theo Bạch Hổ cùng lên đường hắn trước đó đã nghĩ tới nhưng vừa nghĩ tới mẹ của Sở Mộ Thần, hắn liền từ bỏ ý định này.
"Sao có thể tức giận được chứ? Dù sao nó cũng là linh thú cấp ba đỉnh, sức chiến đấu của nó không kém gì ngươi, có nó, cũng có thể bảo vệ ngươi. Hơn nữa, tiền bối hiện tại không thể sử dụng linh lực, chẳng phải nó còn có thể bảo vệ tiền bối sao?" Tiêu Lăng Hàn nói.
Liếc qua một cái, hắn nhìn thấy Bạch Hổ ở cửa trợn trắng mắt mắt nhìn hắn, nếu không phải suy xét trên người nó còn có thương tích, hơn nữa rất có thể sẽ sớm rời đi thì Tiêu Lăng Hàn thật muốn xông lên đánh nó một trận.
Ân Thiên Thịnh cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đã nói như vậy, khẳng định không có vấn đề gì, liền để Bạch Hồ cùng bọn họ rời đi.
Cho nên ban đêm, khi Sở Mộ Thần cùng Thẩm Thanh Thu tới tìm hắn, bọn họ nhìn thấy một con Bạch Hổ đi theo Ân Thiên Thịnh.
Sở Mộ Thần trong đầu tràn ngập nghi vấn. Làm sao Bạch Hổ lại đi theo vợ hắn vậy?
"Thiên Thịnh, nó là?" Sở Mộ Thần thăm dò hỏi, làm ơn đừng như suy nghĩ của hắn.
"Nó là một con Thiên Quang Bạch Hổ. Ta mua nó trong cuộc đấu giá của nhà các ngươi. Mộ Thần, ngươi nhìn xem bộ lông của nó mềm mại lắm, lại rất ngoan ngoãn. Dường như nó còn hiểu được lời ta nói. Chúng ta có thể mang nó theo không?” Ân Thiên Thịnh vừa nói vừa nắm tay Sở Mộ Thần, để hắn cảm nhận bộ lông mềm mại của Bạch Hổ.
Sở Mộ Thần trên mặt đầy hắc tuyến, đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ.
"Ào ú~~ Ào ú!" Bạch Hổ cảm thấy vô cùng oan ức, trước kia bị hai người tu vi cao hơn nó không thích còn chưa tính, bây giờ người tu vi thấp hơn nó cũng chán ghét nó.
Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Nếu không phải do nó ham chơi, vô tình vướng vào hỗn chiến của người khác, không biết ai đã xé rách một cái khe, làm nó trực tiếp bị quăng thẳng đến đại lục này. Nếu không hiện tại nó vẫn đang tận hưởng được tận hưởng người hầu kẻ hạ, cha mẹ yêu thương!
Những người khác không biết sự bất bình của Bạch Hổ nhưng vị tu sĩ đã kích hoạt lá Phá Giới Phù kia mới là người đau khổ nhất vì con đường chạy trốn của hắn đã bị một con Bạch Hổ phá hỏng, hắn oan ức chết mất.
Bởi vì đại lục Huyền Thiên và đại lục Hoàng Cực không có yêu tu nên rất nhiều người khi nhìn thấy Bạch Hổ cũng không biết kỳ thật nó là một con linh thú, chỉ cho rằng nó chỉ là một con yêu thú bình thường.
Thẩm Thanh Thu thấy Bạch Hổ nằm trên mặt đất với ánh mắt có chút oan ức rất đáng yêu.
Nàng trừng mắt nhìn Sở Mộ Thần một cái, yêu cầu thu liễm một chút. "Nó là một con linh thú. Ở đại lục Địa Thâm có rất nhiều yêu tu nhưng yêu thú có huyết mạch cao như Bạch Hổ thì chỉ sống ở đại lục Thiên Lăng thôi. Nhưng nó lại tình cờ xuất hiện ở đại lục Huyền Thiên, còn được Ân Thiên Thịnh gặp phải nó, đó chính là duyện phận ." Nói xong, Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Ân Thiên Thịnh với ánh mắt tán thưởng, tràn đầy yêu thích, con dâu nhà mình cũng thật là may mắn.
Sở Mộ Thần buồn bực sắp chết, hắn còn chưa nói cái gì mà mẹ đã bảo vệ con hổ thúi kia rồi.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ở một bên đang uống trà nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười. Xem ra phương pháp này thực sự tốt. Ít nhất Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ đồng ý mang Bạch Hổ đi cùng.
Về phần Sở Mộ Thần đang sắc mặt âm trầm, dù sao hắn cũng không quan tâm chuyện của bọn họ, đây là linh thú do Ân Thiên Thịnh mang về, đương nhiên hai người đó phải có trách nhiệm với nó.
Trước khi mấy người Tiêu Lăng Hàn bước vào bí cảnh, Sở Mộ Thần và Thẩm Thanh Thu đã thỏa thuận với các tu sĩ sắp đến Sở gia làm nhiệm vụ, sau đó chờ cơ hội rời khỏi Sở gia. Cho nên trước đó Tiêu Lăng Hàn đã đưa Dịch Dung Đan cho hai người, không ngờ kế hoạch lại thuận lợi hơn tưởng tượng.
"Tiền bối, ngài dự định khi nào rời đi?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Thẩm Thanh Thu ở đối diện hỏi.
“Ngày mai chúng ta chuẩn bị rời đi, bởi vì kích hoạt Phá Giới Phù sẽ tạo ra dao động không gian, người có tu vi cao sẽ chú ý tới, cho nên phiền phức các ngươi hộ tống chúng ta một đoạn đường.” Thẩm Thanh Thu nhìn mọi người trong sân. Ngay cả khi những thiếu niên này đến đại lục Thiên Lăng - nơi tập nhân tài tụ tập, thì họ vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ. Năm đó nàng cũng không có hùng tâm tráng trí gì, nếu không nhất định nàng sẽ đến đại lục Thiên Lăng nhìn xem. Dù sao bản thân nàng cũng có phong linh căn hiếm có, lại là tư chất thiên phẩm.
"Cái này không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sáng mai chúng ta đi nhận nhiệm vụ, sau đó gặp nhau ở cổng thành. Tiền bối nghĩ thế nào?" Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như bọn họ vô cớ rời thành, sau đó Sở gia phát hiện hai mẹ con Sở Mộ Thần mất tích, bọn họ nhất định sẽ bị nghi ngờ, dù sao mấy bọn họ cũng cùng nhau đến đại lục Huyền Thiên.
"Như thế rất tốt, vẫn là tiểu hữu chu đáo." Thẩm Thanh Thu gật đầu, trong trường hợp này, cho dù Sở gia biết được bọn họ mất tích cũng sẽ không liên lụy người khác.
Trầm mặc một lát, Thẩm Thanh Thu hỏi: “Các ngươi không tính toán cùng chúng ta đi đại lục Địa Thâm sao?”
"Chúng ta dự định ở lại đại lục Huyền Thiên một thời gian."
"Được rồi, như vậy cũng tốt, chuyện này đã thống nhất xong, chúng ta ngày mai gặp lại."
"Vâng, tiền bối đi thong thả!"
Thẩm Thanh Thu đứng dậy, nhìn đứa con trai không muốn rời đi của mình bèn kéo hắn ra ngoài. Lý do bọn họ đến đây sau khi trời tối là vì không muốn người khác biết. Nếu họ ở lại đây và bị ai đó phát hiện, vạy chẳng phải họ sẽ rước họa cho mấy vị tiểu hữu sao?
“Đừng nhìn, người cũng đã đi rồi.” Ân Thiên Duệ cất ly trà trên bàn, nhìn thấy anh trai mình vẫn ngồi trong sân, nhìn về hướng lối vào, tức giận nói. Ngày mai sắp phải rời đi rồi mà cũng không biết trò chuyện với mình mấy câu, ai! Đại ca đúng thật là, con gái gả chồng như bát nước đổ đi a!
Trong Long Ngọc không gian, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý ôm nhau, nhìn Thất Thải Liên trong ao, ngửi thấy hương thơm tỏa ra, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
"Ý Ý."
Thượng Quan Huyền Ý nghe được Tiêu Lăng Hàn gọi mình, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp em, em nói em đến từ đại lục Địa Thâm, vậy em có bao giờ nghĩ tới khi nào sẽ quay về không?" Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu hắn, để hắn dựa đầu vào trong lòng ngực của mình, ngửa đầu nhiều mệt nha!
"A Hàn, huynh có muốn tới đại lục Địa Thâm không?"
"Chừng nào em muốn trở về ta sẽ đi cùng em. Chủ yếu chính là ta cảm thấy tu vi hiên tại của chúng ta vẫn còn quá thấp, chúng ta vẫn bị bó tay bó chân ở đại lục Huyền Thiên, đại lục Địa Thâm nhất định sẽ có nhiều cao thủ hơn. Chúng ta tốt nhất vẫn nên đặt việc nâng cao tu vi lên hàng đầu. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ có thể tự bảo vệ mình ở đại lục Địa Thâm, em thấy thế nào?
"Ta nghe huynh hết."
"Em nha!"
Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đáng yêu như mèo con, khóe miệng hơi nhếch lên. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ như vậy, không khỏi hôn lên trán hắn.
Sáng hôm sau
Năm người Tiêu Lăng Hàn cộng thêm một con Bạch Hổ, nhận nhiệm vụ tại Hiệp hội lính đánh thuê và tiến đến cổng thành Thiên Tinh.
Họ vừa bước ra khỏi cổng thành, một nam tử trung niên mặc áo xám đã tiến tới trò chuyện với họ.
"Các vị tiểu hữu đến núi Vân Vụ làm nhiệm vụ sao?"
Nhìn thấy một người xa lạ chặn đường, Ân Thiên Thịnh lạnh lùng liếc nhìn người này. Hắn còn đang vội đi tìm Sở Mộ Thần, tại sao người này lại cản đường hắn?
"Chúng ta đi làm nhiệm vụ hay không không phải việc của ngươi đúng chứ? Tránh ra, đừng cản đường, nếu không đừng trách ta vô lễ." Nói xong, Ân Thiên Thịnh còn nắm đấm, như thể nếu dám chặn đường lần nữa thì sẽ đánh người.
"Các tiểu hữu đừng vội từ chối. Ta và con trai vừa lúc đi đến núi Vân Vụ, chúng ta rất quen thuộc với khu vực núi Vân Vụ, nếu các ngươi dẫn chúng ta đi cùng, chắc chắn sẽ không có hại." Đại thúc trung niên tiếp tục nói mà không bỏ cuộc, khi nói còn chỉ vào người thanh niên đang lái xe ngựa ở bên kia.
Đại thúc nhìn ra Ân Thiên Thịnh này là một kẻ lỗ mãng, một chút ánh mắt đều không có. Không thấy bốn người bên cạnh hắn đang nhìn hắn như đang xem kịch vui sao?
Ân Thiên Thịnh không hề cảm động trước lời nói của đại thúc rằng hắn rất quen thuộc với núi Vân Vụ, tất nhiên đối với con trai của kẻ chắn đường này càng không quan tâm .
Hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi có phiền hay không? Ta đã bảo tránh ra rồi. Chúng ta đã mua bản đồ núi Vân Vụ, cũng không cần ai dẫn đường." Nói xong, hắn đẩy đại thúc sang một bên. .
Kết quả, đại thúc cũng theo tay hắn mà ngã xuống đất, run rẩy chỉ vào Ân Thiên Thịnh.
Hắn tức giận nói: “Được lắm, ngươi a, thứ bất hiếu, ngay cả cha ngươi cũng dám đánh! Ta muốn cho những tu sĩ đi ngang qua đều nhìn xem, nhìn xem đứa con bất hiếu này, ngươi có vợ liền quên cha. Ông trời ơi, sao cuộc đời ta lại khổ thế này?"
Ân Thiên Thịnh có chút bối rối. Hắn nhìn xuống bàn tay vừa duỗi ra. Hắn không hề dùng chút sức nào mà? Không phải, hình như mình chưa gặp người này bao giờ thì phải? Ngoài ra, đây là cha của ai? Con trai bất hiếu là cái gì? Lúc này, đầu óc Ân Thiên Thịnh không thể theo kịp kỹ năng diễn xuất của đại thúc.
------------ End chương 204: -----------
Nếu Ân Thiên Thịnh muốn ném phiền toái cho mình thì chi bằng ném lại cho hắn thì tốt hơn. Chẳng những không tai họa người khác mà còn tai hoa đến chính hắn. Nghĩ đến Sở Mộ Thần sẽ mang theo một con linh thú đi trên đường, vẻ mặt của hắn nhất định rất xuất sắc, khóe miệng Tiêu Lăng Hàn không khỏi cong lên.
Thượng Quan Huyền Ý cũng sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ đồng ý Ân Thiên Thịnh giữ Lại Bạch Hổ, nếu Tiêu Lăng Hàn muốn giữ Bạch Hổ, hắn sẽ tận lực khuyên Tiêu Lăng Hàn không nên giữ lại. Không ngờ, Tiêu Lăng Hàn không hề suy nghĩ liền từ chối, thậm chí còn không để Ân Thiên Thịnh nói ra.
Tâm tình Thượng Quan Huyền Ý rất tốt, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười của Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Như vậy có được không? Tiền bối sẽ không tức giận chứ?" Ân Thiên Thịnh có chút lo lắng nói, mang theo Bạch Hổ cùng lên đường hắn trước đó đã nghĩ tới nhưng vừa nghĩ tới mẹ của Sở Mộ Thần, hắn liền từ bỏ ý định này.
"Sao có thể tức giận được chứ? Dù sao nó cũng là linh thú cấp ba đỉnh, sức chiến đấu của nó không kém gì ngươi, có nó, cũng có thể bảo vệ ngươi. Hơn nữa, tiền bối hiện tại không thể sử dụng linh lực, chẳng phải nó còn có thể bảo vệ tiền bối sao?" Tiêu Lăng Hàn nói.
Liếc qua một cái, hắn nhìn thấy Bạch Hổ ở cửa trợn trắng mắt mắt nhìn hắn, nếu không phải suy xét trên người nó còn có thương tích, hơn nữa rất có thể sẽ sớm rời đi thì Tiêu Lăng Hàn thật muốn xông lên đánh nó một trận.
Ân Thiên Thịnh cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đã nói như vậy, khẳng định không có vấn đề gì, liền để Bạch Hồ cùng bọn họ rời đi.
Cho nên ban đêm, khi Sở Mộ Thần cùng Thẩm Thanh Thu tới tìm hắn, bọn họ nhìn thấy một con Bạch Hổ đi theo Ân Thiên Thịnh.
Sở Mộ Thần trong đầu tràn ngập nghi vấn. Làm sao Bạch Hổ lại đi theo vợ hắn vậy?
"Thiên Thịnh, nó là?" Sở Mộ Thần thăm dò hỏi, làm ơn đừng như suy nghĩ của hắn.
"Nó là một con Thiên Quang Bạch Hổ. Ta mua nó trong cuộc đấu giá của nhà các ngươi. Mộ Thần, ngươi nhìn xem bộ lông của nó mềm mại lắm, lại rất ngoan ngoãn. Dường như nó còn hiểu được lời ta nói. Chúng ta có thể mang nó theo không?” Ân Thiên Thịnh vừa nói vừa nắm tay Sở Mộ Thần, để hắn cảm nhận bộ lông mềm mại của Bạch Hổ.
Sở Mộ Thần trên mặt đầy hắc tuyến, đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ.
"Ào ú~~ Ào ú!" Bạch Hổ cảm thấy vô cùng oan ức, trước kia bị hai người tu vi cao hơn nó không thích còn chưa tính, bây giờ người tu vi thấp hơn nó cũng chán ghét nó.
Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Nếu không phải do nó ham chơi, vô tình vướng vào hỗn chiến của người khác, không biết ai đã xé rách một cái khe, làm nó trực tiếp bị quăng thẳng đến đại lục này. Nếu không hiện tại nó vẫn đang tận hưởng được tận hưởng người hầu kẻ hạ, cha mẹ yêu thương!
Những người khác không biết sự bất bình của Bạch Hổ nhưng vị tu sĩ đã kích hoạt lá Phá Giới Phù kia mới là người đau khổ nhất vì con đường chạy trốn của hắn đã bị một con Bạch Hổ phá hỏng, hắn oan ức chết mất.
Bởi vì đại lục Huyền Thiên và đại lục Hoàng Cực không có yêu tu nên rất nhiều người khi nhìn thấy Bạch Hổ cũng không biết kỳ thật nó là một con linh thú, chỉ cho rằng nó chỉ là một con yêu thú bình thường.
Thẩm Thanh Thu thấy Bạch Hổ nằm trên mặt đất với ánh mắt có chút oan ức rất đáng yêu.
Nàng trừng mắt nhìn Sở Mộ Thần một cái, yêu cầu thu liễm một chút. "Nó là một con linh thú. Ở đại lục Địa Thâm có rất nhiều yêu tu nhưng yêu thú có huyết mạch cao như Bạch Hổ thì chỉ sống ở đại lục Thiên Lăng thôi. Nhưng nó lại tình cờ xuất hiện ở đại lục Huyền Thiên, còn được Ân Thiên Thịnh gặp phải nó, đó chính là duyện phận ." Nói xong, Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Ân Thiên Thịnh với ánh mắt tán thưởng, tràn đầy yêu thích, con dâu nhà mình cũng thật là may mắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Mộ Thần buồn bực sắp chết, hắn còn chưa nói cái gì mà mẹ đã bảo vệ con hổ thúi kia rồi.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ở một bên đang uống trà nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười. Xem ra phương pháp này thực sự tốt. Ít nhất Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ đồng ý mang Bạch Hổ đi cùng.
Về phần Sở Mộ Thần đang sắc mặt âm trầm, dù sao hắn cũng không quan tâm chuyện của bọn họ, đây là linh thú do Ân Thiên Thịnh mang về, đương nhiên hai người đó phải có trách nhiệm với nó.
Trước khi mấy người Tiêu Lăng Hàn bước vào bí cảnh, Sở Mộ Thần và Thẩm Thanh Thu đã thỏa thuận với các tu sĩ sắp đến Sở gia làm nhiệm vụ, sau đó chờ cơ hội rời khỏi Sở gia. Cho nên trước đó Tiêu Lăng Hàn đã đưa Dịch Dung Đan cho hai người, không ngờ kế hoạch lại thuận lợi hơn tưởng tượng.
"Tiền bối, ngài dự định khi nào rời đi?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Thẩm Thanh Thu ở đối diện hỏi.
“Ngày mai chúng ta chuẩn bị rời đi, bởi vì kích hoạt Phá Giới Phù sẽ tạo ra dao động không gian, người có tu vi cao sẽ chú ý tới, cho nên phiền phức các ngươi hộ tống chúng ta một đoạn đường.” Thẩm Thanh Thu nhìn mọi người trong sân. Ngay cả khi những thiếu niên này đến đại lục Thiên Lăng - nơi tập nhân tài tụ tập, thì họ vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ. Năm đó nàng cũng không có hùng tâm tráng trí gì, nếu không nhất định nàng sẽ đến đại lục Thiên Lăng nhìn xem. Dù sao bản thân nàng cũng có phong linh căn hiếm có, lại là tư chất thiên phẩm.
"Cái này không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sáng mai chúng ta đi nhận nhiệm vụ, sau đó gặp nhau ở cổng thành. Tiền bối nghĩ thế nào?" Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như bọn họ vô cớ rời thành, sau đó Sở gia phát hiện hai mẹ con Sở Mộ Thần mất tích, bọn họ nhất định sẽ bị nghi ngờ, dù sao mấy bọn họ cũng cùng nhau đến đại lục Huyền Thiên.
"Như thế rất tốt, vẫn là tiểu hữu chu đáo." Thẩm Thanh Thu gật đầu, trong trường hợp này, cho dù Sở gia biết được bọn họ mất tích cũng sẽ không liên lụy người khác.
Trầm mặc một lát, Thẩm Thanh Thu hỏi: “Các ngươi không tính toán cùng chúng ta đi đại lục Địa Thâm sao?”
"Chúng ta dự định ở lại đại lục Huyền Thiên một thời gian."
"Được rồi, như vậy cũng tốt, chuyện này đã thống nhất xong, chúng ta ngày mai gặp lại."
"Vâng, tiền bối đi thong thả!"
Thẩm Thanh Thu đứng dậy, nhìn đứa con trai không muốn rời đi của mình bèn kéo hắn ra ngoài. Lý do bọn họ đến đây sau khi trời tối là vì không muốn người khác biết. Nếu họ ở lại đây và bị ai đó phát hiện, vạy chẳng phải họ sẽ rước họa cho mấy vị tiểu hữu sao?
“Đừng nhìn, người cũng đã đi rồi.” Ân Thiên Duệ cất ly trà trên bàn, nhìn thấy anh trai mình vẫn ngồi trong sân, nhìn về hướng lối vào, tức giận nói. Ngày mai sắp phải rời đi rồi mà cũng không biết trò chuyện với mình mấy câu, ai! Đại ca đúng thật là, con gái gả chồng như bát nước đổ đi a!
Trong Long Ngọc không gian, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý ôm nhau, nhìn Thất Thải Liên trong ao, ngửi thấy hương thơm tỏa ra, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
"Ý Ý."
Thượng Quan Huyền Ý nghe được Tiêu Lăng Hàn gọi mình, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp em, em nói em đến từ đại lục Địa Thâm, vậy em có bao giờ nghĩ tới khi nào sẽ quay về không?" Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu hắn, để hắn dựa đầu vào trong lòng ngực của mình, ngửa đầu nhiều mệt nha!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Hàn, huynh có muốn tới đại lục Địa Thâm không?"
"Chừng nào em muốn trở về ta sẽ đi cùng em. Chủ yếu chính là ta cảm thấy tu vi hiên tại của chúng ta vẫn còn quá thấp, chúng ta vẫn bị bó tay bó chân ở đại lục Huyền Thiên, đại lục Địa Thâm nhất định sẽ có nhiều cao thủ hơn. Chúng ta tốt nhất vẫn nên đặt việc nâng cao tu vi lên hàng đầu. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ có thể tự bảo vệ mình ở đại lục Địa Thâm, em thấy thế nào?
"Ta nghe huynh hết."
"Em nha!"
Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đáng yêu như mèo con, khóe miệng hơi nhếch lên. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ như vậy, không khỏi hôn lên trán hắn.
Sáng hôm sau
Năm người Tiêu Lăng Hàn cộng thêm một con Bạch Hổ, nhận nhiệm vụ tại Hiệp hội lính đánh thuê và tiến đến cổng thành Thiên Tinh.
Họ vừa bước ra khỏi cổng thành, một nam tử trung niên mặc áo xám đã tiến tới trò chuyện với họ.
"Các vị tiểu hữu đến núi Vân Vụ làm nhiệm vụ sao?"
Nhìn thấy một người xa lạ chặn đường, Ân Thiên Thịnh lạnh lùng liếc nhìn người này. Hắn còn đang vội đi tìm Sở Mộ Thần, tại sao người này lại cản đường hắn?
"Chúng ta đi làm nhiệm vụ hay không không phải việc của ngươi đúng chứ? Tránh ra, đừng cản đường, nếu không đừng trách ta vô lễ." Nói xong, Ân Thiên Thịnh còn nắm đấm, như thể nếu dám chặn đường lần nữa thì sẽ đánh người.
"Các tiểu hữu đừng vội từ chối. Ta và con trai vừa lúc đi đến núi Vân Vụ, chúng ta rất quen thuộc với khu vực núi Vân Vụ, nếu các ngươi dẫn chúng ta đi cùng, chắc chắn sẽ không có hại." Đại thúc trung niên tiếp tục nói mà không bỏ cuộc, khi nói còn chỉ vào người thanh niên đang lái xe ngựa ở bên kia.
Đại thúc nhìn ra Ân Thiên Thịnh này là một kẻ lỗ mãng, một chút ánh mắt đều không có. Không thấy bốn người bên cạnh hắn đang nhìn hắn như đang xem kịch vui sao?
Ân Thiên Thịnh không hề cảm động trước lời nói của đại thúc rằng hắn rất quen thuộc với núi Vân Vụ, tất nhiên đối với con trai của kẻ chắn đường này càng không quan tâm .
Hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi có phiền hay không? Ta đã bảo tránh ra rồi. Chúng ta đã mua bản đồ núi Vân Vụ, cũng không cần ai dẫn đường." Nói xong, hắn đẩy đại thúc sang một bên. .
Kết quả, đại thúc cũng theo tay hắn mà ngã xuống đất, run rẩy chỉ vào Ân Thiên Thịnh.
Hắn tức giận nói: “Được lắm, ngươi a, thứ bất hiếu, ngay cả cha ngươi cũng dám đánh! Ta muốn cho những tu sĩ đi ngang qua đều nhìn xem, nhìn xem đứa con bất hiếu này, ngươi có vợ liền quên cha. Ông trời ơi, sao cuộc đời ta lại khổ thế này?"
Ân Thiên Thịnh có chút bối rối. Hắn nhìn xuống bàn tay vừa duỗi ra. Hắn không hề dùng chút sức nào mà? Không phải, hình như mình chưa gặp người này bao giờ thì phải? Ngoài ra, đây là cha của ai? Con trai bất hiếu là cái gì? Lúc này, đầu óc Ân Thiên Thịnh không thể theo kịp kỹ năng diễn xuất của đại thúc.
------------ End chương 204: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro