[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Bi Kịch Của Liễ...
2024-11-19 20:57:58
Khóe môi Sở Mộ Thần hơi nhếch lên, hắn biết tên ngốc này không hề thích Liễu Nhứ Nhi, hắn chỉ mang nàng theo vì ngại với các trưởng bối trong nhà mà thôi.
Liễu Nhứ Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn Ân Thiên Thịnh. Duỗi tay chỉ vào hắn: "Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Ân Thiên Thịnh cau mày. Với tu vi Trúc Cơ kỳ của Liễu Nhứ Nhi, nàng phải nghe rõ những gì mình vừa nói mới đúng, còn hỏi lại làm cái gì? Hắn có chút không vui nói: “Ta bảo là, ngươi có thể ở cùng người kia dưới tầng một, như vậy hai người có thể chiếu cố lẫn nhau. Lần này chắc ngươi đã nghe rõ rồi phải không?”
Thượng Quan Huyền Ý suýt chút nữa đã bật cười, hay quay người lại, đưa lưng về phía mọi người, bờ vai không ngừng run rẩy.
Ngay cả Tiêu Lăng Hàn cũng không khỏi cong môi. Làm sao có thể thẳng nam như vậy chứ?
Ân Thiên Duệ ngay từ đầu đã không thích người chị dâu tương lai này, trước kia ở trong nhà, nàng chỉ đối xử tốt với hắn ở trước mặt anh trai, khi không ai nhìn thì nàng luôn nhìn hắn với ánh mắt ghen tị và oán hận.
"Vì, vì cái gì? Ta chính là hôn thê của ngươi." Nước mắt của Liễu Nhứ Nhi không ngừng rơi xuống, dáng vẻ khóc lóc có chút thê lương, khiến người ta không tự chủ được mà muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Nào có vì cái gì? Không phải ngươi cảm thấy hắn đáng thương sao? Vậy ngươi đi cùng hắn đi!" Ân Thiên Thịnh có chút cáu kỉnh nói, bởi vì Sở Mộ Thần không để ý tới hắn, cả ngày cũng thèm không nói chuyện với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái, tính khí nóng nảy có chút mất kiểm soát. Nếu Liễu Nhứ Nhi tiếp tục dây dưa với hắn nữa thì hắn sẽ không khống mà rút kiếm ra mất.
"Ta...ta...Được, được, rất tốt, Ân Thiên Thịnh, ngươi đúng là đồ cứng đầu. Người như ngươi chắc chắn sẽ không có nữ tu nào thích, ngươi độc thân cả đời đi, hừ!" Liễu Nhứ Nhi gầm lên nói với Ân Thiên Thịnh
"Chúng ta đi thôi!" Liễu Nhứ Nhi nói xong, kéo Bạch Liên Kiệt đi ra cửa.
Nàng cũng hy vọng Ân Thiên Thịnh sẽ giữ nàng ở lại, nhưng đáng tiếc, khi cửa đóng lại, Ân Thiên Thịnh cũng không đuổi theo nàng ra ngoài.
Bạch Liên Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi bị Liễu Nhứ Nhi kéo ra khỏi phòng. Rõ ràng là hắn đi tìm chỗ dựa, nhưng bây giờ không những không tìm được mà lại mang theo một tên kéo chân sau, hắn đây là đã tạo cái nghiệt gì vậy.
Không lâu sau, hai người đi đến tầng một, Liễu Nhứ Nhi bắt đầu hối hận vì mình quá bốc đồng. Trong một nhà kho lớn ở tầng một có hàng trăm người, ngồi cạnh nhau, bẩn thỉu và hôi hám vô cùng, khiến Liễu Nhứ Nhi vốn đã quen với cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu rất khó chịu. Xung quanh nàng còn có những ánh nhìn dâm đãng và tục tĩu từ một số nam tu, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Ngay lúc một nam tu đang chuẩn bị chạm vào eo nàng thì nàng nhìn thấy mấy người Ân Thiên Thịnh đi xuống. Nàng tưởng họ đến đây để tìm nàng nên nhếch khóe miệng, mỉm cười đắc ý. Thật không may, nụ cười trên khuôn mặt nàng ngay sau đó đã cứng đờ. Bởi vì hai người kia cũng không thèm nhìn nàng một cái, tựa hồ đang tìm người nào đó, rất mau đã đi đến kho hàng bên cạnh.
Lúc này, một nam tu có râu quai nón từ phía sau ôm lấy eo nàng, đang muốn trốn thoát. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói của nam tử: “ Con khốn này, nếu ngươi dám kêu cứu, ta sẽ lột trần người trước mặt rất nhiều người, sau đó làm ngươi trước mặt tất cả mọi người đấy.”
Liễu Nhứ Nhi sợ hãi run rẩy, nghĩ đến song nhi cùng mình đi tới lầu một, đáng tiếc nhìn chung quanh đều không thấy bóng dáng của Bạch Liên Kiệt.
"Đừng nhìn nữa, ngươi đang tìm song nhi đi cùng ngươi sao? Hắn đã bán ngươi cho ta lấy mười vạn hạ phẩm linh thạch rồi." Nam tu nói xong liền kéo Liễu Nhứ Nhi đến góc tường, nơi có một số nam tu Kim Đan kỳ đang tụ tập lại với nhau.
Trong lòng Liễu Nhứ Nhi bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng, vô cùng hối hận, nếu sớm biết, nàng đã không cãi nhau với Ân Thiên Thịnh, cũng sẽ không thu lưu cái song nhi kia, càng sẽ không bỏ rơi Lý Hãn Văn, người đã hết lòng vì nàng.
Thật đáng tiếc là không có sớm biết rằng!
Chỉ cần không làm hỏng các kiến trúc trên phi thuyền, còn lại chuyện gì ngươi cũng có thể làm, đặc biệt là trong một nhà kho lớn như thế này, nơi có tất cả mọi người ở đó. Nếu người không có đủ giá trị vũ lực thì sẽ rất khó tồn tại.
Tiêu Lăng Hàn nhận được ngọc giản truyền âm của Tôn Lâm An, vì vậy hắn đã yêu cầu Ân Thiên Thịnh đi cùng mình tới để tìm người.
Tôn Lâm An và Tôn Thiên Tường cũng lên phi thuyền, nhưng họ không mua vé cùng những người khác và sống trong kho hàng ở tầng một. Ông nghe được từ con trai mình rằng là những thiếu niên đến làm khách tại Thành chủ phủ đều có thành tích tốt ở học viện Hoàng Cực. Vốn dĩ ông muốn thử xem có thể liên lạc được với đám người Tiêu Lăng Hàn hay không, nhưng không ngờ bọn họ không bao lâu đã tìm được ông.
Theo Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh trở về phòng số 5, Tôn Lâm An trực tiếp lấy ra 5000 khối linh thạch trung phẩm đưa cho Tiêu Lăng Hàn. “Tiêu tiểu hữu, đây là tiền vé tàu, ngươi nhất định phải thu.”
“Tôn tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.” Tiêu Lăng Hàn bỏ năm nghìn khối linh thạch trung phẩm vào nhẫn không gian. Không ngờ Tôn Lâm An lại khá chu đáo và biết rằng mọi người ở đại lục Huyền Thiên đều sử dụng linh thạch trung cấp.
Ngoài Tôn Lâm An, còn có ba người lạ đến phòng 5 cùng với Tôn Lâm An, một cặp vợ chồng và một ông già, nhưng ba người này đều đã dịch dung. Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn đồng ý mang bọn họ đi cùng, là bởi vì bọn họ là cha mẹ của Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh, ba người này có lẽ không muốn hai huynh đệ nhận ra bọn họ, cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình nên đã cải trang. Có lẽ bọn họ sợ ở lại đại lục Hoàng Cực sẽ có người uy hiếp hai huynh đệ nên mới làm đến bước này.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi khâm phục ba người Ân gia vì tầm nhìn xa, ngay cả việc xảy ra trong tương lai cũng đã nghĩ đến. Điều này hẳn là vì bọn họ sợ Ân Thiên Duệ mang dị hỏa trong người sẽ bị người khác thèm muốn. Cũng không biết ai đã nghĩ ra ý tưởng bỏ nhà trốn đi này. Tại sao Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ lại không di truyền được?
Ba người Ân gia thấy Tôn Lâm An đưa tiền vé cho Tiêu Lăng Hàn, ba người liền bàn bạc đưa cho Tiêu Lăng Hàn một ít linh thạch trung phẩm. Tiêu Lăng Hàn chỉ lấy một ít tượng trưng, trả lại phần lớn linh thạch cho bọn họ.
Nhìn thấy lại có năm người nữa đột nhiên tới, hiển nhiên là không đủ giường. Không đợi người khác kịp phản ứng, Thượng Quan Huyền Ý đã bò lên giường Tiêu Lăng Hàn.
Thấy những người khác nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Huyền Ý hợp lý hợp tình nói: "Ta và sư huynh quen sống chung, hơn nữa chúng ta đều là nam nhân, ánh mắt đó của các ngươi là có ý gì hả?"
Hắn không nói thì cũng không sao, vừa nói câu tiếp theo, những người khác đều dùng ánh mắt thì ra là thế nhìn hai người.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, quay người lén nhìn Tiêu Lăng Hàn, liền thấy hắn đang cười như không cười nhìn mình. Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên cảm thấy mặt càng nóng hơn, muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
"Chúng ta đã đến biên giới của đại lục Hoàng Cực, ngươi có cảm nhận được không?" Sở Mộ Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhìn không rõ bên ngoài là cái gì.
Nghe những gì hắn nói, mọi người chen chúc ra cửa sổ để xem nhưng không thấy rõ gì cả.
"Nhanh quá!"
"Quả nhiên, nó nhanh hơn nhiều so với tốc độ bay của các tu sĩ Nguyên Anh kỳ."
Ân Thiên Duệ cẩn thận nhìn ông nội Ân, nghi ngờ nói: "Tiền bối, tại sao ngài lại cho ta cảm giác rất quen thuộc? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Ông nội Ân giật mình, tưởng rằng đứa cháu trai ngốc nghếch đã nhận ra mình, ông sờ sờ mặt, nhưng khuôn mặt vẫn bình thường. Sau khi bình tĩnh lại, ông cái khó ló cái khôn nói: " Chắc chúng ta đã gặp mặt nhau trước đây, ngươi là cháu trai của Ân lão đầu phải không? Ta nhớ rõ ngươi."
"Tiền bối, ngài còn biết cả ông nội của ta nữa, vậy tại sao từ đó đến nay ta không gặp ngài?" Ân Thiên Duệ càng thêm nghi hoặc. Tiền bối quen thuộc như vậy, tại sao gương mặt này mình lạ chưa từng gặp nhỉ?
"Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta đã từng bế ngươi đó! Ta còn nhớ rõ, năm ngươi hai tuổi, ngươi đã tè hết vào người ta." Ông nội Ân nhớ lại chuyện cũ.
"A! Chuyện đó đã lâu rồi, ta cũng không nhớ nổi." Ân Thiên Duệ đỏ mặt, cảm thấy mình thật muốn đào cái lỗ chui xuống.
Cha mẹ Ân vô cùng lo sợ rằng cha mình sẽ bị nhận ra nên đã nhanh chóng kéo ông đi tu luyện.
Mông còn chưa chạm vào giường, ông nội Ân lại chạy tới bên giường Ân Thiên Thịnh, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Tiền bối, sao vậy?" Ân Thiên Thịnh kỳ quái nhìn ông lão tự nhiên như ở nhà này.
"Nghe nói có một cô nhóc tới tìm ngươi?"
Ân Thiên Thịnh nghe vậy liền bối rối, cô nhóc nào?
Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt cháu trai lớn, ông nội Ân tức giận đến mức muốn mắng mẹ nó. Xưa kia, ông là một người khôn ngoan, cứ nghĩ rằng khi sinh ra con trai cũng sẽ như mình, kết quả đứa con trai ông sinh ra lại là người thẳng thắn. Hai đứa cháu sinh ra cũng ngốc ngốc, có khi bị lừa còn giúp người khác đếm tiền.
"Cô nhóc đó tên là gì nhỉ? Để ta nghĩ xem... Liễu Nhứ Nhi, đúng rồi, chính là nàng." Ông nội Ân vỗ vỗ đùi, cuối cùng cũng nhớ ra tên của Liễu Nhứ Nhi.
"Ra là nàng, không phải khi còn nhỏ ta với nàng đã được định hôn ước rồi sao? Nàng ..."
Ân Thiên Thịnh chưa kịp nói xong, ông nội Ân đã bắt đầu mắng: "Định hôn ước cái kiểu gì vậy? Liễu gia chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Huống chi, trước đây Liễu Nhứ Nhi và Lý Hãn Văn đã yêu nhau. Bởi vì Lý gia không đồng ý, Lý Hãn Văn còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia. Mọi người ở thành Huyễn Thiên đều biết chuyện này, nhưng không biết bằng cách nào Liễu Nhứ Nhi biết rằng ngươi có vé tàu rời khỏi đại lục Hoàng Cực nên nàng lập tức vứt bỏ Lý Hãn Văn đến tìm ngươi, ngươi không phải là hiệp sĩ tiếp mâm* đấy chứ?
Hiệp sĩ tiếp mâm*: có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa tiếp lấy cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.
Ân Thiên Thịnh cau mày, "Hiệp sĩ tiếp mâm" nghĩa là gì? Nhưng hắn hiểu những gì tiền bối nói, tức là Liễu Nhứ Nhi hoàn toàn không phải là hôn thê của hắn. "Trước đó nàng mắng là ta sẽ độc thân cả đời, sau đó cùng một song nhi đi xuống tầng một." Ân Thiên Thịnhthành thật trả lời.
“Ngươi không đuổi theo nàng à?”
"Tại sao ta phải đuổi theo nàng? Nàng muốn đi xuống tầng một. Hơn nữa, nàng thậm chí còn không trả tiền vé tàu."
Ông nội Ân mặt đầy hắc tuyến( ̄_ ̄|||), làm nửa ngày hóa ra là mình lo lắng thừa. Vốn là sợ cháu trai lớn vì tính tình ngay thẳng của mình mà bị lừa gạt, bây giờ xem ra, Liễu Nhứ Nhi không bị cháu trai lớn chọc tức chết là đã không tồi rồi.
"Ừ, ngươi nói cũng có lý, người không trả tiền vé tàu cũng giống như người không trả tiền ăn, muốn ngồi mát ăn bát vàng, sau này ngươi nên tránh xa những người này một chút." Ông nội Ân từng bước dạy dỗ cháu trai lớn , dù sao cháu trai nhỏ đã có cháu rể khôn khéo đi theo, điều này khiến ông yên tâm hơn.
"Tiền bối và ta có cùng ý nghĩ, xem ra chúng ta thật sự là có duyên."
Ông nội Ân còn chưa kịp cười, Ân Thiên Thịnh tiếp tục nói: “Ở đây nếu có lôi đài thì thật tốt, để ta có thể cùng các tiền bối so tài.”
Ông nội Ân: "..." Khó trách hắn bị người khác gọi là tên cuồng kiếm! Cháu trai lớn của mình thật là hết cứu!
"Tu vi của ngươi thấp như vậy, còn muốn đánh với lão phu ta, cẩn thận ta sẽ đánh ngươi bẹp dí đó! Nhìn xem, những người khác đều đang tu luyện, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn tu luyện đi tiểu tử!" Ông nội Ân tức giận kí đầu Ân Thiên Thịnh một cái, nghênh ngang trở về giường mình đả tọa.
------------ End chương 171: -------------
Liễu Nhứ Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn Ân Thiên Thịnh. Duỗi tay chỉ vào hắn: "Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Ân Thiên Thịnh cau mày. Với tu vi Trúc Cơ kỳ của Liễu Nhứ Nhi, nàng phải nghe rõ những gì mình vừa nói mới đúng, còn hỏi lại làm cái gì? Hắn có chút không vui nói: “Ta bảo là, ngươi có thể ở cùng người kia dưới tầng một, như vậy hai người có thể chiếu cố lẫn nhau. Lần này chắc ngươi đã nghe rõ rồi phải không?”
Thượng Quan Huyền Ý suýt chút nữa đã bật cười, hay quay người lại, đưa lưng về phía mọi người, bờ vai không ngừng run rẩy.
Ngay cả Tiêu Lăng Hàn cũng không khỏi cong môi. Làm sao có thể thẳng nam như vậy chứ?
Ân Thiên Duệ ngay từ đầu đã không thích người chị dâu tương lai này, trước kia ở trong nhà, nàng chỉ đối xử tốt với hắn ở trước mặt anh trai, khi không ai nhìn thì nàng luôn nhìn hắn với ánh mắt ghen tị và oán hận.
"Vì, vì cái gì? Ta chính là hôn thê của ngươi." Nước mắt của Liễu Nhứ Nhi không ngừng rơi xuống, dáng vẻ khóc lóc có chút thê lương, khiến người ta không tự chủ được mà muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Nào có vì cái gì? Không phải ngươi cảm thấy hắn đáng thương sao? Vậy ngươi đi cùng hắn đi!" Ân Thiên Thịnh có chút cáu kỉnh nói, bởi vì Sở Mộ Thần không để ý tới hắn, cả ngày cũng thèm không nói chuyện với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái, tính khí nóng nảy có chút mất kiểm soát. Nếu Liễu Nhứ Nhi tiếp tục dây dưa với hắn nữa thì hắn sẽ không khống mà rút kiếm ra mất.
"Ta...ta...Được, được, rất tốt, Ân Thiên Thịnh, ngươi đúng là đồ cứng đầu. Người như ngươi chắc chắn sẽ không có nữ tu nào thích, ngươi độc thân cả đời đi, hừ!" Liễu Nhứ Nhi gầm lên nói với Ân Thiên Thịnh
"Chúng ta đi thôi!" Liễu Nhứ Nhi nói xong, kéo Bạch Liên Kiệt đi ra cửa.
Nàng cũng hy vọng Ân Thiên Thịnh sẽ giữ nàng ở lại, nhưng đáng tiếc, khi cửa đóng lại, Ân Thiên Thịnh cũng không đuổi theo nàng ra ngoài.
Bạch Liên Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi bị Liễu Nhứ Nhi kéo ra khỏi phòng. Rõ ràng là hắn đi tìm chỗ dựa, nhưng bây giờ không những không tìm được mà lại mang theo một tên kéo chân sau, hắn đây là đã tạo cái nghiệt gì vậy.
Không lâu sau, hai người đi đến tầng một, Liễu Nhứ Nhi bắt đầu hối hận vì mình quá bốc đồng. Trong một nhà kho lớn ở tầng một có hàng trăm người, ngồi cạnh nhau, bẩn thỉu và hôi hám vô cùng, khiến Liễu Nhứ Nhi vốn đã quen với cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu rất khó chịu. Xung quanh nàng còn có những ánh nhìn dâm đãng và tục tĩu từ một số nam tu, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Ngay lúc một nam tu đang chuẩn bị chạm vào eo nàng thì nàng nhìn thấy mấy người Ân Thiên Thịnh đi xuống. Nàng tưởng họ đến đây để tìm nàng nên nhếch khóe miệng, mỉm cười đắc ý. Thật không may, nụ cười trên khuôn mặt nàng ngay sau đó đã cứng đờ. Bởi vì hai người kia cũng không thèm nhìn nàng một cái, tựa hồ đang tìm người nào đó, rất mau đã đi đến kho hàng bên cạnh.
Lúc này, một nam tu có râu quai nón từ phía sau ôm lấy eo nàng, đang muốn trốn thoát. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói của nam tử: “ Con khốn này, nếu ngươi dám kêu cứu, ta sẽ lột trần người trước mặt rất nhiều người, sau đó làm ngươi trước mặt tất cả mọi người đấy.”
Liễu Nhứ Nhi sợ hãi run rẩy, nghĩ đến song nhi cùng mình đi tới lầu một, đáng tiếc nhìn chung quanh đều không thấy bóng dáng của Bạch Liên Kiệt.
"Đừng nhìn nữa, ngươi đang tìm song nhi đi cùng ngươi sao? Hắn đã bán ngươi cho ta lấy mười vạn hạ phẩm linh thạch rồi." Nam tu nói xong liền kéo Liễu Nhứ Nhi đến góc tường, nơi có một số nam tu Kim Đan kỳ đang tụ tập lại với nhau.
Trong lòng Liễu Nhứ Nhi bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng, vô cùng hối hận, nếu sớm biết, nàng đã không cãi nhau với Ân Thiên Thịnh, cũng sẽ không thu lưu cái song nhi kia, càng sẽ không bỏ rơi Lý Hãn Văn, người đã hết lòng vì nàng.
Thật đáng tiếc là không có sớm biết rằng!
Chỉ cần không làm hỏng các kiến trúc trên phi thuyền, còn lại chuyện gì ngươi cũng có thể làm, đặc biệt là trong một nhà kho lớn như thế này, nơi có tất cả mọi người ở đó. Nếu người không có đủ giá trị vũ lực thì sẽ rất khó tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lăng Hàn nhận được ngọc giản truyền âm của Tôn Lâm An, vì vậy hắn đã yêu cầu Ân Thiên Thịnh đi cùng mình tới để tìm người.
Tôn Lâm An và Tôn Thiên Tường cũng lên phi thuyền, nhưng họ không mua vé cùng những người khác và sống trong kho hàng ở tầng một. Ông nghe được từ con trai mình rằng là những thiếu niên đến làm khách tại Thành chủ phủ đều có thành tích tốt ở học viện Hoàng Cực. Vốn dĩ ông muốn thử xem có thể liên lạc được với đám người Tiêu Lăng Hàn hay không, nhưng không ngờ bọn họ không bao lâu đã tìm được ông.
Theo Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh trở về phòng số 5, Tôn Lâm An trực tiếp lấy ra 5000 khối linh thạch trung phẩm đưa cho Tiêu Lăng Hàn. “Tiêu tiểu hữu, đây là tiền vé tàu, ngươi nhất định phải thu.”
“Tôn tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.” Tiêu Lăng Hàn bỏ năm nghìn khối linh thạch trung phẩm vào nhẫn không gian. Không ngờ Tôn Lâm An lại khá chu đáo và biết rằng mọi người ở đại lục Huyền Thiên đều sử dụng linh thạch trung cấp.
Ngoài Tôn Lâm An, còn có ba người lạ đến phòng 5 cùng với Tôn Lâm An, một cặp vợ chồng và một ông già, nhưng ba người này đều đã dịch dung. Sở dĩ Tiêu Lăng Hàn đồng ý mang bọn họ đi cùng, là bởi vì bọn họ là cha mẹ của Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh, ba người này có lẽ không muốn hai huynh đệ nhận ra bọn họ, cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình nên đã cải trang. Có lẽ bọn họ sợ ở lại đại lục Hoàng Cực sẽ có người uy hiếp hai huynh đệ nên mới làm đến bước này.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi khâm phục ba người Ân gia vì tầm nhìn xa, ngay cả việc xảy ra trong tương lai cũng đã nghĩ đến. Điều này hẳn là vì bọn họ sợ Ân Thiên Duệ mang dị hỏa trong người sẽ bị người khác thèm muốn. Cũng không biết ai đã nghĩ ra ý tưởng bỏ nhà trốn đi này. Tại sao Ân Thiên Thịnh và Ân Thiên Duệ lại không di truyền được?
Ba người Ân gia thấy Tôn Lâm An đưa tiền vé cho Tiêu Lăng Hàn, ba người liền bàn bạc đưa cho Tiêu Lăng Hàn một ít linh thạch trung phẩm. Tiêu Lăng Hàn chỉ lấy một ít tượng trưng, trả lại phần lớn linh thạch cho bọn họ.
Nhìn thấy lại có năm người nữa đột nhiên tới, hiển nhiên là không đủ giường. Không đợi người khác kịp phản ứng, Thượng Quan Huyền Ý đã bò lên giường Tiêu Lăng Hàn.
Thấy những người khác nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Huyền Ý hợp lý hợp tình nói: "Ta và sư huynh quen sống chung, hơn nữa chúng ta đều là nam nhân, ánh mắt đó của các ngươi là có ý gì hả?"
Hắn không nói thì cũng không sao, vừa nói câu tiếp theo, những người khác đều dùng ánh mắt thì ra là thế nhìn hai người.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, quay người lén nhìn Tiêu Lăng Hàn, liền thấy hắn đang cười như không cười nhìn mình. Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên cảm thấy mặt càng nóng hơn, muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
"Chúng ta đã đến biên giới của đại lục Hoàng Cực, ngươi có cảm nhận được không?" Sở Mộ Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhìn không rõ bên ngoài là cái gì.
Nghe những gì hắn nói, mọi người chen chúc ra cửa sổ để xem nhưng không thấy rõ gì cả.
"Nhanh quá!"
"Quả nhiên, nó nhanh hơn nhiều so với tốc độ bay của các tu sĩ Nguyên Anh kỳ."
Ân Thiên Duệ cẩn thận nhìn ông nội Ân, nghi ngờ nói: "Tiền bối, tại sao ngài lại cho ta cảm giác rất quen thuộc? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Ông nội Ân giật mình, tưởng rằng đứa cháu trai ngốc nghếch đã nhận ra mình, ông sờ sờ mặt, nhưng khuôn mặt vẫn bình thường. Sau khi bình tĩnh lại, ông cái khó ló cái khôn nói: " Chắc chúng ta đã gặp mặt nhau trước đây, ngươi là cháu trai của Ân lão đầu phải không? Ta nhớ rõ ngươi."
"Tiền bối, ngài còn biết cả ông nội của ta nữa, vậy tại sao từ đó đến nay ta không gặp ngài?" Ân Thiên Duệ càng thêm nghi hoặc. Tiền bối quen thuộc như vậy, tại sao gương mặt này mình lạ chưa từng gặp nhỉ?
"Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta đã từng bế ngươi đó! Ta còn nhớ rõ, năm ngươi hai tuổi, ngươi đã tè hết vào người ta." Ông nội Ân nhớ lại chuyện cũ.
"A! Chuyện đó đã lâu rồi, ta cũng không nhớ nổi." Ân Thiên Duệ đỏ mặt, cảm thấy mình thật muốn đào cái lỗ chui xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha mẹ Ân vô cùng lo sợ rằng cha mình sẽ bị nhận ra nên đã nhanh chóng kéo ông đi tu luyện.
Mông còn chưa chạm vào giường, ông nội Ân lại chạy tới bên giường Ân Thiên Thịnh, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Tiền bối, sao vậy?" Ân Thiên Thịnh kỳ quái nhìn ông lão tự nhiên như ở nhà này.
"Nghe nói có một cô nhóc tới tìm ngươi?"
Ân Thiên Thịnh nghe vậy liền bối rối, cô nhóc nào?
Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt cháu trai lớn, ông nội Ân tức giận đến mức muốn mắng mẹ nó. Xưa kia, ông là một người khôn ngoan, cứ nghĩ rằng khi sinh ra con trai cũng sẽ như mình, kết quả đứa con trai ông sinh ra lại là người thẳng thắn. Hai đứa cháu sinh ra cũng ngốc ngốc, có khi bị lừa còn giúp người khác đếm tiền.
"Cô nhóc đó tên là gì nhỉ? Để ta nghĩ xem... Liễu Nhứ Nhi, đúng rồi, chính là nàng." Ông nội Ân vỗ vỗ đùi, cuối cùng cũng nhớ ra tên của Liễu Nhứ Nhi.
"Ra là nàng, không phải khi còn nhỏ ta với nàng đã được định hôn ước rồi sao? Nàng ..."
Ân Thiên Thịnh chưa kịp nói xong, ông nội Ân đã bắt đầu mắng: "Định hôn ước cái kiểu gì vậy? Liễu gia chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Huống chi, trước đây Liễu Nhứ Nhi và Lý Hãn Văn đã yêu nhau. Bởi vì Lý gia không đồng ý, Lý Hãn Văn còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia. Mọi người ở thành Huyễn Thiên đều biết chuyện này, nhưng không biết bằng cách nào Liễu Nhứ Nhi biết rằng ngươi có vé tàu rời khỏi đại lục Hoàng Cực nên nàng lập tức vứt bỏ Lý Hãn Văn đến tìm ngươi, ngươi không phải là hiệp sĩ tiếp mâm* đấy chứ?
Hiệp sĩ tiếp mâm*: có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa tiếp lấy cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.
Ân Thiên Thịnh cau mày, "Hiệp sĩ tiếp mâm" nghĩa là gì? Nhưng hắn hiểu những gì tiền bối nói, tức là Liễu Nhứ Nhi hoàn toàn không phải là hôn thê của hắn. "Trước đó nàng mắng là ta sẽ độc thân cả đời, sau đó cùng một song nhi đi xuống tầng một." Ân Thiên Thịnhthành thật trả lời.
“Ngươi không đuổi theo nàng à?”
"Tại sao ta phải đuổi theo nàng? Nàng muốn đi xuống tầng một. Hơn nữa, nàng thậm chí còn không trả tiền vé tàu."
Ông nội Ân mặt đầy hắc tuyến( ̄_ ̄|||), làm nửa ngày hóa ra là mình lo lắng thừa. Vốn là sợ cháu trai lớn vì tính tình ngay thẳng của mình mà bị lừa gạt, bây giờ xem ra, Liễu Nhứ Nhi không bị cháu trai lớn chọc tức chết là đã không tồi rồi.
"Ừ, ngươi nói cũng có lý, người không trả tiền vé tàu cũng giống như người không trả tiền ăn, muốn ngồi mát ăn bát vàng, sau này ngươi nên tránh xa những người này một chút." Ông nội Ân từng bước dạy dỗ cháu trai lớn , dù sao cháu trai nhỏ đã có cháu rể khôn khéo đi theo, điều này khiến ông yên tâm hơn.
"Tiền bối và ta có cùng ý nghĩ, xem ra chúng ta thật sự là có duyên."
Ông nội Ân còn chưa kịp cười, Ân Thiên Thịnh tiếp tục nói: “Ở đây nếu có lôi đài thì thật tốt, để ta có thể cùng các tiền bối so tài.”
Ông nội Ân: "..." Khó trách hắn bị người khác gọi là tên cuồng kiếm! Cháu trai lớn của mình thật là hết cứu!
"Tu vi của ngươi thấp như vậy, còn muốn đánh với lão phu ta, cẩn thận ta sẽ đánh ngươi bẹp dí đó! Nhìn xem, những người khác đều đang tu luyện, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn tu luyện đi tiểu tử!" Ông nội Ân tức giận kí đầu Ân Thiên Thịnh một cái, nghênh ngang trở về giường mình đả tọa.
------------ End chương 171: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro