[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Buồn Của Hổ Răn...
2024-11-19 20:57:58
Ba phút sau, bốn người Thẩm gia trong trận chiến đấu không dấu vết mà đem hổ răng kiếm dẫn đến hướng mấy người Tiêu Lăng Hàn. Bốn người một bên đánh nhau một bên lui, hổ răng kiếm kia cũng thực sự lợi hại, “Gào~~” lớn một tiếng, móng vuốt hất một cái, lại một người bị nó đánh bay ra ngoài.
Ba người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ coi rẻ mạng sống đều đang xem náo nhiệt, nhưng trên thực tế xem náo nhiệt chỉ có một mình Ân Thiên Duệ.
Nhìn bốn người Thẩm gia mặt không biểu tình mà chuẩn bị làm động tác chạy thoát, Tiêu Lăng Hàn ở trong lòng cười lạnh, hắn là một người chưa bao giờ có chứng tự ngược, mấy người này muốn bắt hắn làm đệm lưng ( chết thay), đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
Mắt thấy hổ răng kiếm cách mình chỉ có 10 mét, Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý bảo hắn mang theo Ân Thiên Duệ rời đi trước.
Thi triển thân pháp, Tiêu Lăng Hàn đầu tiên là lấy nhẫn không gian bên người của nhà họ Thẩm, nháy mắt hắn đã nhàn nhã đi lại ở trên chiến trường, còn lại không gian giới tử hoặc túi trữ vật của bốn người kia đều bị hắn thu vào trong túi.
“Ai đó? Cút ra đây!”
“Là ai lấy đi không gian giới tử của ta?”
“Túi trữ vật của ta cũng không thấy.”
“Các hạ muốn là kẻ địch của Thẩm gia sao?”
“Tên khốn chết tiệt……”
“Cút ra đây!”
“Đáng chết!”
“……”
Chờ thời điểm mấy người kia phản ứng lại Tiêu Lăng Hàn đã rời xa chiến trường, xa xa nhìn bên kia chiến đấu.
“Gào~~”
“A…… Cứu mạng a!”
“Ta không muốn chết, cứu ta, cứu ta! A……”
Pháp khí trữ vật bị thu đi, trên người nhân thủ của Thẩm gia đã không còn pháp khí, phù triện, trận kỳ, đan dược, rất mau liền chết mất hai người. Mùi máu lan tràn ra, hổ răng kiếm rất mau đem ba người khác cũng cùng nhau giết chết. Trong đó lúc có hai người chết, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng có hai đường dấu vết thần thức bay về phía hổ răng kiếm, xem ra hai người kia hẳn là ở trong gia tộc rất được coi trọng.
Hổ răng kiếm ăn hai thi thể, đem mấy người còn thừa ngậm ở trong miệng, đi theo một phương hướng, Tiêu Lăng Hàn ở xa xa mà đi theo phía sau hổ răng kiếm.
“Ngao ô ~ gào……” Trong rừng cây rậm rạp truyền đến tiếng yêu thú kêu rên.
Trong một cái sơn động, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng linh lực mộc hệ đem hổ răng kiếm trói lại, quang minh chính đại mà đem bảo vật nó bắt được lấy đi. Có một khối Kim Tinh Thạch, Kim Tinh Thạch là tài liệu luyện khí cấp ba; còn có hai cây Huyễn Tâm Thảo, có thể dùng để luyện chế Đổi Nhan Đan; mặt khác còn có thu hoạch ngoài ý muốn là mười lá cờ màu đỏ.
Tiêu Lăng Hàn vừa lòng mà đi ra khỏi sơn động, một tiếng vang lên, phá dây thừng giải trên người hổ răng kiếm, làm hổ răng kiếm sợ tới mức run bần bật. Nhân loại này quá đáng giận, lấy đi những cái lá cờ đó còn chưa tính, vậy mà đem bảo bối nó bắt được cũng cầm đi, quá bắt nạt hổ rồi!!!╰(‵□′)╯
Tìm được Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ, ba người tiếp tục đi tới phương hướng có linh khí nồng đậm.
Năm ngày sau……
“A! Rốt cuộc cũng đi ra khỏi rừng cây rồi, lúc đi lại ở kia rừng cây kia, ta cứ cho rằng là ta vẫn luôn đi vòng quanh đó.” Nhìn trước khu vực mặt một mảnh đá lởm chởm quái dị, Ân Thiên Duệ phát ra một tiếng hoan hô.
“Đừng vui vẻ quá sớm, linh khí nơi này so trong rừng cây vừa rồi còn nồng đậm hơn, nguy hiểm cũng là gấp bội.”
“Hai ngươi cẩn thận một chút, đặc biệt là Thiên Duệ.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Duệ liếc mắt một cái, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Ân Thiên Duệ ngoan ngoãn gật đầu, hắn chính là một người kéo chân sau, một đường này hai người đều chiếu cố hắn. Tu vi hắn thấp nhất, tốc độ chậm nhất, bằng không lấy tốc độ hai người ít nhất có thể trước một ngày đã tới nơi này.
“Đi thôi, đi theo dấu chân ta đi nhưng đừng đi nhầm, nơi này có vài cái trận pháp đấy.” Tiêu Lăng Hàn nói với hai người phía sau, hắn ở phía trước dẫn đường.
Ba người đi vào khu vực đá lởm chởm, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận mở ra linh nhãn, trước mắt có Sát Trận, Ảo Trận và Vây Trận cấp hai. Nếu không cẩn thận dẫm sai một bước, đi vào bẫy rập vậy thì không tốt tí nào, cho dù hắn hiện tại là tu vi Kim Đan kỳ cũng đủ chết. Bởi vì nơi này không chỉ có trận pháp bố trí tinh vi, mà còn có trận pháp thiên nhiên hình thành.
Tu vi thấp nhất là Ân Thiên Duệ, đi ở giữa Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn dâng lên tinh thần tuyệt đối, cái này liên quan đến mạng sống, qua loa không được.
Đi khoảng 2 tiếng, Tiêu Lăng Hàn dừng bước chân, cùng với Thượng Quan Huyền Ý tại chỗ bố trí một cái Phòng Ngự Trận cấp hai.
Ân Thiên Duệ nhìn hai người phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau liền bố trí trận pháp xong xuôi, không khỏi hâm mộ một trận.
“Chúng ta trước tiên ở tại chỗ nào tu chỉnh một chút, chờ một lát Thiên Duệ liền ở trong trận pháp chờ ta cùng Huyền Ý đi giải quyết yêu thú phía trước. Ngươi đừng dễ dàng ra khỏi trận pháp, nếu có những người khác tới, an toàn của ngươi có thể sẽ không được bảo đảm.” Tiêu Lăng Hàn dặn dò với Ân Thiên Duệ. Đây là ở bí cảnh, giết người đoạt bảo là chuyện thường.
“Tiêu đại ca, ta đã biết, yên tâm đi! Ta rất muốn sống lâu.” Ân Thiên Duệ bảo đảm nói.
“Ta biết ngươi muốn sống lâu nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng chết, nếu ngươi mà chết là Mạc Vô Nhai còn không được tuẫn tình a!”
“Huyền Ý, ngươi yên tâm, ta mạng lớn, cho dù ngươi chết thì ta cũng sẽ không chết.” Ân Thiên Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy nói không chừng, ngươi não bã đậu như vậy, đều sắp ngốc muốn chết.” Thượng Quan Huyền Ý nói tức chết Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ “Hừ” lạnh một tiếng, hắn cũng ngẫu nhiên ngốc như vậy thật.
Ân Thiên Duệ VS Thượng Quan Huyền Ý
Ân Thiên Duệ hoàn toàn thất bại!
“Huyền Ý, chúng ta đi.” Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Cảm giác linh khí tiêu hao trên người đã khôi phục không khác lắm, Tiêu Lăng Hàn mang theo Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi trận pháp, tiếp tục đi về phía trước.
------------- End chương 66: --------------
Ba người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ coi rẻ mạng sống đều đang xem náo nhiệt, nhưng trên thực tế xem náo nhiệt chỉ có một mình Ân Thiên Duệ.
Nhìn bốn người Thẩm gia mặt không biểu tình mà chuẩn bị làm động tác chạy thoát, Tiêu Lăng Hàn ở trong lòng cười lạnh, hắn là một người chưa bao giờ có chứng tự ngược, mấy người này muốn bắt hắn làm đệm lưng ( chết thay), đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
Mắt thấy hổ răng kiếm cách mình chỉ có 10 mét, Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý bảo hắn mang theo Ân Thiên Duệ rời đi trước.
Thi triển thân pháp, Tiêu Lăng Hàn đầu tiên là lấy nhẫn không gian bên người của nhà họ Thẩm, nháy mắt hắn đã nhàn nhã đi lại ở trên chiến trường, còn lại không gian giới tử hoặc túi trữ vật của bốn người kia đều bị hắn thu vào trong túi.
“Ai đó? Cút ra đây!”
“Là ai lấy đi không gian giới tử của ta?”
“Túi trữ vật của ta cũng không thấy.”
“Các hạ muốn là kẻ địch của Thẩm gia sao?”
“Tên khốn chết tiệt……”
“Cút ra đây!”
“Đáng chết!”
“……”
Chờ thời điểm mấy người kia phản ứng lại Tiêu Lăng Hàn đã rời xa chiến trường, xa xa nhìn bên kia chiến đấu.
“Gào~~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A…… Cứu mạng a!”
“Ta không muốn chết, cứu ta, cứu ta! A……”
Pháp khí trữ vật bị thu đi, trên người nhân thủ của Thẩm gia đã không còn pháp khí, phù triện, trận kỳ, đan dược, rất mau liền chết mất hai người. Mùi máu lan tràn ra, hổ răng kiếm rất mau đem ba người khác cũng cùng nhau giết chết. Trong đó lúc có hai người chết, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng có hai đường dấu vết thần thức bay về phía hổ răng kiếm, xem ra hai người kia hẳn là ở trong gia tộc rất được coi trọng.
Hổ răng kiếm ăn hai thi thể, đem mấy người còn thừa ngậm ở trong miệng, đi theo một phương hướng, Tiêu Lăng Hàn ở xa xa mà đi theo phía sau hổ răng kiếm.
“Ngao ô ~ gào……” Trong rừng cây rậm rạp truyền đến tiếng yêu thú kêu rên.
Trong một cái sơn động, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng linh lực mộc hệ đem hổ răng kiếm trói lại, quang minh chính đại mà đem bảo vật nó bắt được lấy đi. Có một khối Kim Tinh Thạch, Kim Tinh Thạch là tài liệu luyện khí cấp ba; còn có hai cây Huyễn Tâm Thảo, có thể dùng để luyện chế Đổi Nhan Đan; mặt khác còn có thu hoạch ngoài ý muốn là mười lá cờ màu đỏ.
Tiêu Lăng Hàn vừa lòng mà đi ra khỏi sơn động, một tiếng vang lên, phá dây thừng giải trên người hổ răng kiếm, làm hổ răng kiếm sợ tới mức run bần bật. Nhân loại này quá đáng giận, lấy đi những cái lá cờ đó còn chưa tính, vậy mà đem bảo bối nó bắt được cũng cầm đi, quá bắt nạt hổ rồi!!!╰(‵□′)╯
Tìm được Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ, ba người tiếp tục đi tới phương hướng có linh khí nồng đậm.
Năm ngày sau……
“A! Rốt cuộc cũng đi ra khỏi rừng cây rồi, lúc đi lại ở kia rừng cây kia, ta cứ cho rằng là ta vẫn luôn đi vòng quanh đó.” Nhìn trước khu vực mặt một mảnh đá lởm chởm quái dị, Ân Thiên Duệ phát ra một tiếng hoan hô.
“Đừng vui vẻ quá sớm, linh khí nơi này so trong rừng cây vừa rồi còn nồng đậm hơn, nguy hiểm cũng là gấp bội.”
“Hai ngươi cẩn thận một chút, đặc biệt là Thiên Duệ.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Duệ liếc mắt một cái, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Ân Thiên Duệ ngoan ngoãn gật đầu, hắn chính là một người kéo chân sau, một đường này hai người đều chiếu cố hắn. Tu vi hắn thấp nhất, tốc độ chậm nhất, bằng không lấy tốc độ hai người ít nhất có thể trước một ngày đã tới nơi này.
“Đi thôi, đi theo dấu chân ta đi nhưng đừng đi nhầm, nơi này có vài cái trận pháp đấy.” Tiêu Lăng Hàn nói với hai người phía sau, hắn ở phía trước dẫn đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đi vào khu vực đá lởm chởm, Tiêu Lăng Hàn cẩn thận mở ra linh nhãn, trước mắt có Sát Trận, Ảo Trận và Vây Trận cấp hai. Nếu không cẩn thận dẫm sai một bước, đi vào bẫy rập vậy thì không tốt tí nào, cho dù hắn hiện tại là tu vi Kim Đan kỳ cũng đủ chết. Bởi vì nơi này không chỉ có trận pháp bố trí tinh vi, mà còn có trận pháp thiên nhiên hình thành.
Tu vi thấp nhất là Ân Thiên Duệ, đi ở giữa Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn dâng lên tinh thần tuyệt đối, cái này liên quan đến mạng sống, qua loa không được.
Đi khoảng 2 tiếng, Tiêu Lăng Hàn dừng bước chân, cùng với Thượng Quan Huyền Ý tại chỗ bố trí một cái Phòng Ngự Trận cấp hai.
Ân Thiên Duệ nhìn hai người phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát sau liền bố trí trận pháp xong xuôi, không khỏi hâm mộ một trận.
“Chúng ta trước tiên ở tại chỗ nào tu chỉnh một chút, chờ một lát Thiên Duệ liền ở trong trận pháp chờ ta cùng Huyền Ý đi giải quyết yêu thú phía trước. Ngươi đừng dễ dàng ra khỏi trận pháp, nếu có những người khác tới, an toàn của ngươi có thể sẽ không được bảo đảm.” Tiêu Lăng Hàn dặn dò với Ân Thiên Duệ. Đây là ở bí cảnh, giết người đoạt bảo là chuyện thường.
“Tiêu đại ca, ta đã biết, yên tâm đi! Ta rất muốn sống lâu.” Ân Thiên Duệ bảo đảm nói.
“Ta biết ngươi muốn sống lâu nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng chết, nếu ngươi mà chết là Mạc Vô Nhai còn không được tuẫn tình a!”
“Huyền Ý, ngươi yên tâm, ta mạng lớn, cho dù ngươi chết thì ta cũng sẽ không chết.” Ân Thiên Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy nói không chừng, ngươi não bã đậu như vậy, đều sắp ngốc muốn chết.” Thượng Quan Huyền Ý nói tức chết Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ “Hừ” lạnh một tiếng, hắn cũng ngẫu nhiên ngốc như vậy thật.
Ân Thiên Duệ VS Thượng Quan Huyền Ý
Ân Thiên Duệ hoàn toàn thất bại!
“Huyền Ý, chúng ta đi.” Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Cảm giác linh khí tiêu hao trên người đã khôi phục không khác lắm, Tiêu Lăng Hàn mang theo Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi trận pháp, tiếp tục đi về phía trước.
------------- End chương 66: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro