[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Cái Chết Của Ch...
2024-11-19 20:57:58
Gia chủ Hoắc gia mang theo Tâm Đầu Huyết và tóc của Hoắc Nguyên đi đến từ đường, "Thỉnh ba vị trưởng lão làm phép, ta muốn xem ai đã giết lão tổ Hoắc gia ta?" Nói xong, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, người có thể giết lão tổ nhất định là những lão tổ Nguyên Anh khác, đã lén lút vào bí cảnh và có tu vi tương đương với lão tổ của hắn.
Ba vị trưởng lão Nguyên Anh lập tức bắt đầu niệm chú, một lúc sau, linh hồn mờ nhạt của Hoắc Nguyên xuất hiện trong một tấm gương nước đặt trước mặt bọn họ. Không có thể xác, chỉ có linh hồn, sao có thể xảy ra chuyện này? Với tu vi của lão tổ, chỉ cần tìm người chiếm lấy một cơ thể nào đó sẽ không khiến linh hồn bị phân tán.
"Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Họ nhìn thấy tất cả mọi thứ dưới góc nhìn của Hoắc Nguyên, nhưng kẻ thù từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện, hình ảnh bọn họ nhìn thấy chính là linh hồn Hoắc Nguyên đứng một mình trong sơn động đen như mực.
Tiêu Lăng Hàn đã đoán được, những lão quái vật này rất trân trọng mạng sống của mình, để tránh bị người ngoài chú ý, hắn đem linh hồn Hoắc Nguyên nhốt vào trong Khóa Hồn Trận, không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Đi ra khỏi động, Tiêu Lăng Hàn bị hai con Lôi Văn Hổ theo sau, hắn lấy đi bảo vật của Lôi Văn Hổ, nhưng cuối cùng lại bị hai con Lôi Văn Hổ này ăn vạ. Hắn không muốn nuôi những kẻ ăn bám, chưa kể huyết thống của hai con Lôi Văn Hổ này quá thấp, thành tựu của chúng trong tương lai rất hữu hạn. Ở những nơi có linh khí nồng đậm như bí cảnh, hiện tại chỉ có những người có tu vi Kim Đan sơ kỳ mới có thể coi là an toàn, nếu hai hoặc ba năm nữa người ta bắt đầu đột phá đến Kim Đan, thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Hai giờ sau, Tiêu Lăng Hàn đang ngồi trên một cái cây lớn, phía dưới có hai con Lôi Văn Hổ hung dữ đang ngồi xổm. Tiêu Lăng Hàn vốn tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ lại bọn họ, nhưng không ngờ hắn nằm trên cây này nghỉ ngơi mười phút, lại có hai con Lôi Văn Hổ tung tăng đến tìm hắn.
Tiêu Lăng Hàn đành phải bắt thêm hai con yêu thú này làm thú cưỡi miễn phí, dù sao vứt không được mà giữ cũng không xong.
"Ồ!"
Nghe được âm thanh Tiêu Lăng Hàn, hai con Lôi Văn Hổ dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trong phạm vi thần thức của Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ba người quen, một nam nhân là: Chung Hạo Thành, cùng hai song nhi: Bạch Liên Kiệt và Bạch Liên Xuất. Không ngờ ba người này lại đi với nhau, lúc này họ đang chiến đấu với một con báo đen đốm tuyết.
Con báo đen tuyết đốm có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ba người họ rất khó đối phó, dù sao da của yêu thú rất dày, các đòn tấn công thông thường không thể gây ra thiệt hại cho nó. Chung Hạo Thành đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Bạch Liên Kiệt cùng Bạch Liên Xuất, hai người đang có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ kéo chân sau, Chung Hạo Thành rất bất lực. Hắn bị con báo đen đốm tuyết đá xuống đất lăn qua lăn lại, trông rất buồn cười.
"Gào~~ Gào"
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ ba người họ sẽ bị đánh bại.
Chung Hạo Thành ngã xuống đất, nhìn thấy con báo đen đốm tuyết há miệng to, đang định cắn hắn, hắn kéo Bạch Liên Xuất đến bên cạnh, chặn trước mặt hắn.
Bạch Liên Xuất không bao giờ có thể tưởng tượng được, người hắn quan tâm lại đẩy hắn xuống vực sâu. "A, không, Thành ca! A!..."
"Liên Xuất thật xin lỗi, ta không cố ý. Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giết chết con báo đen đốm tuyết này để trả thù cho ngươi." Chung Hạo Thành chỉ có một mong muốn sống sót mãnh liệt, khi nhìn thấy ai đó theo bản năng hắn liền hành động như vậy. Nhưng chỉ cần có thể sống sót, hắn không hề hối hận việc mình đã làm, ngược lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết mình sẽ không bao giờ phải dây dưa với Bạch Liên Xuất nữa.
Vẻ mặt Bạch Liên Kiệt chứng kiến toàn bộ quá trình không ngừng thay đổi, cái chết của Bạch Liên Xuất không khiến hắn cảm thấy vui vẻ mà trái lại hắn có cảm thỏ tử hồ bi*. Liệu Chung Hạo Thành có giết người diệt khẩu? Thực lực của hắn chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, căn bản không sánh bằng hắn, nghĩ đến đây, Bạch Liên Kiệt nhìn con báo đen đốm tuyết trước mặt, nếu bây giờ rời đi, có lẽ hắn còn có cơ hội sống sót. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không còn do dự nữa, trong lúc Chung Hạo Thành và báo đen đốm tuyết đang chiến đấu, không kịp để ý, hắn xoay người biến mất trong rừng rậm.
Thỏ tử hồ bi: Một phép ẩn dụ để thương tiếc cái chết của một người bạn đồng hành hoặc một người có số phận tương tự mình.
Khi Chung Hạo Thành chiến đấu mệt mỏi, muốn Bạch Liên Kiệt giúp đỡ, hắn không quay đầu lại nói: “Liên Kiệt, ngươi trước tiên giữ lấy con báo đen đốm tuyết này, ta sẽ dùng phù triện tấn công nó.” Kết quả, không có ai phản ứng hắn, lúc đó hắn mới dành thời gian nhìn lại, cũng không thấy Bạch Liên Kiệt đâu nữa.
Chung Hạo Thành biết Bạch Liên Kiệt nhất định đã nhìn thấy cảnh tượng hắn kéo Bạch Liên Xuất ra chắn trước mặt mình, cho nên Bạch Liên Kiệt đã đi sớm rời.
"Hừ! Bạch Liên Kiệt tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi!" Chung Hạo Thành hét lên.
Bạch Liên Kiệt vốn đã đi xa, nghe được tiếng gầm này, sợ hãi vỗ ngực, may mắn là chạy rất nhanh, nếu không có lẽ hắn đã theo chân Bạch Liên Xuất đi chầu bà ông vải.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy báo đen đốm tuyết có lẽ không hạ được Chung Hạo Thành, có lẽ trong tay hắn có pháp khí bảo mạng nào đó. Hắn không muốn kẻ ghê tởm này tiếp tục sống, lập tức bảo hai con Lôi Văn Hổ đợi ở đó, hắn dán Ẩn Thân Phù lên người rồi đi về hướng Chung Hạo Thành.
Mười phút sau, Chung Hạo Thành yếu ớt ngã xuống đất, báo đen đốm tuyết từng bước một tiếp cận hắn. Tiếng bước chân “Bịch bịch bịch” như dẫm lên trái tim anh, Chung Hạo Thành chậm rãi quay đầu lại. Cổ hắn lạnh buốt, cảm giác như có ai bóp cổ mình, thiếu oxy đến mức không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Mới mười phút trước, Chung Hạo Thành, người mà hắn không biết là ai, đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lấy đi chiếc nhẫn không gian và cũng cầm đi hy vọng của hắn. Từ lúc đó, hắn biết, hôm nay nhất định phải chết, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ, khiến cho hắn rất nhanh đã bị đánh bại.
Tiêu Lăng Hàn đứng ở nơi xa, nhìn con báo đen đốm tuyết ăn Chung Hạo Thành cho đến khi không còn gì, sau đó hài lòng gật đầu. Đừng cảm thấy quá vui khi có thể giết kẻ thù mà không cần tự mình thực hiện bất kỳ hành động nào, nhưng có thể sử dụng chiêu này về sau.
Linh quang chợt lóe khiến Tiêu Lăng Hàn nghĩ ra cách tốt nhất để giết người và tiêu hủy thi thể mà không cần phải tự mình làm. Phương pháp này là cách an toàn nhất để đối phó với những tu nhị đại*, miễn để không giết nhỏ - lớn đến, đã vậy còn phải sống một cuộc sống bị truy đuổi suốt ngày.
Tu nhị đại*: kiều như phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai) nhưng đây là của Tu chân giới.
Theo con báo đen đốm tuyết đến hang động của nó, không ngờ lại thu hoạch được ngoài ý muốn. Trong hang của báo đen đốm tuyết có một loại Tím Huyết Linh Chi, tuy chỉ mới trăm năm tuổi nhưng cũng đủ để luyện chế thuốc giải cho Thượng Quan Huyền Ý.
" Ngao ô, ngao ô!" Báo đen đốm tuyết buồn bực nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn đã lấy đi bảo bối mình đang canh giữ, nó chỉ có thể bất lực nhìn. Đừng nói đến năng lực của Tiêu Linh Hàn, hai con Lôi Văn Hổ canh ngoài cửa vẫn đang háo hức nhìn nó chảy nước miếng. Nó sợ đến mức chỉ có thể lặng lẽ oán thán, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt, miễn cho tiếp theo nó sẽ trở thành bữa ăn của chúng nó.
Mười tháng sau…
Tiêu Lăng Hàn ngồi trên Lôi Văn Hổ, nhìn lôi kiếp xa xa đang rơi xuống, trải qua chín lôi kiếp, hẳn là có người thăng cấp Trúc Cơ kỳ. Mới tới bí cảnh mười tháng đã thăng cấp, không biết là ai có vận cứt chó* tốt như vậy?
Vận cứt chó*: đây là ý chỉ vận may nha nhưng nói kiểu ghen ghét nên nói vậy á
Ân Thiên Duệ, người được cho là gặp vận cứt chó, đã bị sét đánh ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp, nếu không phải ngón tay hắn thỉnh thoảng không cử động, thật đúng là sẽ nghĩ rằng hắn đã hồn về suối vàng gặp các cụ.
Một nhóm lớn người tụ tập bên ngoài dược viên linh thảo xem náo nhiệt chuẩn bị cướp bóc, nếu chỉ trong vòng mười tháng có người có thể thành công thăng cấp Trúc Cơ kỳ, bên trong nhất định có được thứ tốt gì đó. Mọi người đều đang chuẩn bị sẵn sàng, háo hức muốn thử, chờ đợi cơn lôi kiếp kết thúc, cùng nhau phá vỡ trận pháp.
Sau cơn giông, trên bầu trời xuất hiện tường vân*, sau khi tường vân xuất hiện thì có một bóng dáng Bạch Trạch xuất hiện, sau đó linh vũ rơi xuống, vết thương của Ân Thiên Duệ được chữa lành, có thể nhìn thấy tốt lên bằng mắt thường.
Tường vân*: đám mây lành, ý chỉ báo hiệu điều may mắn, tốt lành.
Thần thú Bạch Trạch*
Đột nhiên, một tiếng “bùm”, trận pháp trong dược viên linh thảo bị phá vỡ.
Khi mọi người bước vào dược viên linh thảo, họ nhìn thấy những linh thảo đã bị sét đánh thành từng mảnh. Ngay cả với sự nuôi dưỡng của linh vũ, không thể phát triển tốt ngay lập tức.
" Bạo tiềm thiên vật*!"
Bạo tiềm thiên vật*: ám chỉ việc tùy tiện phá hủy sự vật mà không biết trân trọng.
"A... Đây là một gốc Thiên Thanh Hoa, ít nhất đã ba trăm tuổi."
"Đm! Hàn Yên Thảo 500 năm đã bị hủy hoại như thế này."
"Nơi này có một Linh Chúc quả thụ!"
"Người đó nhất định đã có được Linh Chúc quả thụ mới có thể thăng cấp Trúc Cơ kỳ!"
Vừa nghe đến Linh Chúc quả thụ, trong mắt mọi người đều tràn đầy tham lam.
Một đám người cảm khái thở dài, tràn đầy bi thương và phẫn nộ, kỳ thật bọn họ ghen tị với người khác có được cơ hội tốt như vậy, thậm chí còn muốn lấy được Linh Chúc quả thụ từ người này. Khi đi đến khu vực trung tâm của lôi kiếp, họ càng tức giận hơn khi thấy trung tâm lôi kiếp trống rỗng.
"Sao lại không có ai?"
“Liệu có phải hắn bị đánh chết hay không?”
“Vừa rồi có một trận linh vũ, hắn không thể nào chết được.”
"Vừa rồi ngươi có nhìn thấy tường vân không? Phía sau tường vân dường như có một con yêu thú."
“Theo ý các ngươi, thì đó là một con yêu thú thăng cấp đúng không?”
"Làm sao có thể là yêu thú thăng cấp được? Khi ta còn ở học viện Hoàng Cực, ta đã nhìn thấy sư huynh Mạc Vô Nhai thăng cấp Trúc Cơ kỳ, đồng dạng cũng có một con yêu thú xuất hiện. Không, không phải yêu thú, mà là thần thú Kỳ Lân.”
"Ta cũng nhìn thấy Mạc sư huynh thăng cấp. Trưởng lão học viện cố ý tra xát điển tịch, phát hiện đó là Tuyết Kỳ Lân đã tuyệt chủng."
“Vậy ngươi có thấy rõ vừa rồi là loại yêu thú gì không?”
"Ta không biết, nó màu trắng, ta chưa từng thấy bao giờ!"
"Mặc kệ hắn là ai, người đó đã hủy hoại nhiều linh thảo như vậy, nếu gặp phải, ta sẽ lột da hắn!"
"Nam tử đó hẳn là chưa đi xa đâu, hiện tại có lẽ đang có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Chúng ta hãy tìm xung quanh xem."
"Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tìm được hắn. Ai lãng phí tài nguyên tu luyện thì phải đều trừng phạt."
Một nhóm người tản ra, từng centimet tìm kiếm tung tích của người đã vượt qua lôi kiếp.
Và bây giờ người đó đang ở đâu?
"Lâm Thành sư đệ, ngươi có phát hiện gì không?" Một cái đại hắn có diện mạo ngông nghênh hỏi một thanh niên tuấn mỹ trước mặt.
"Ai, ta không tìm thấy gì cả!" Lâm Thành thở dài.
"Không sao, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, có lẽ lát nữa chúng ta có thể gặp được người đó."
"Hy vọng là vậy!"
Khi Tiêu Lăng Hàn cưỡi Lôi Văn Hổ đi tới, hắn nhìn thấy một nam tử thô kệch cùng một thiếu niên tuấn tú, cả hai đều là những gương mặt xa lạ.
Đại hán nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, cảnh giác đứng trước mặt thiếu niên Lâm Thành, làm thủ thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Hú ~~” Lôi Văn Hổ gầm lên một tiếng, đại hán bị đánh ngã xuống đất. Lôi Văn Hổ khinh thường hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, như muốn nói: "Ngươi quá gà!"
Tiêu Lăng Hàn căn bản không thèm nhìn hai người, đi ngang qua bọn họ, liền nói với thiếu niên.【Ta chờ ngươi nửa tiếng ở một ngàn mét phía trước, nếu đến muộn thì không đợi nữa. 】
-------------- End chương 124: -----------------
Ba vị trưởng lão Nguyên Anh lập tức bắt đầu niệm chú, một lúc sau, linh hồn mờ nhạt của Hoắc Nguyên xuất hiện trong một tấm gương nước đặt trước mặt bọn họ. Không có thể xác, chỉ có linh hồn, sao có thể xảy ra chuyện này? Với tu vi của lão tổ, chỉ cần tìm người chiếm lấy một cơ thể nào đó sẽ không khiến linh hồn bị phân tán.
"Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Họ nhìn thấy tất cả mọi thứ dưới góc nhìn của Hoắc Nguyên, nhưng kẻ thù từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện, hình ảnh bọn họ nhìn thấy chính là linh hồn Hoắc Nguyên đứng một mình trong sơn động đen như mực.
Tiêu Lăng Hàn đã đoán được, những lão quái vật này rất trân trọng mạng sống của mình, để tránh bị người ngoài chú ý, hắn đem linh hồn Hoắc Nguyên nhốt vào trong Khóa Hồn Trận, không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Đi ra khỏi động, Tiêu Lăng Hàn bị hai con Lôi Văn Hổ theo sau, hắn lấy đi bảo vật của Lôi Văn Hổ, nhưng cuối cùng lại bị hai con Lôi Văn Hổ này ăn vạ. Hắn không muốn nuôi những kẻ ăn bám, chưa kể huyết thống của hai con Lôi Văn Hổ này quá thấp, thành tựu của chúng trong tương lai rất hữu hạn. Ở những nơi có linh khí nồng đậm như bí cảnh, hiện tại chỉ có những người có tu vi Kim Đan sơ kỳ mới có thể coi là an toàn, nếu hai hoặc ba năm nữa người ta bắt đầu đột phá đến Kim Đan, thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Hai giờ sau, Tiêu Lăng Hàn đang ngồi trên một cái cây lớn, phía dưới có hai con Lôi Văn Hổ hung dữ đang ngồi xổm. Tiêu Lăng Hàn vốn tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ lại bọn họ, nhưng không ngờ hắn nằm trên cây này nghỉ ngơi mười phút, lại có hai con Lôi Văn Hổ tung tăng đến tìm hắn.
Tiêu Lăng Hàn đành phải bắt thêm hai con yêu thú này làm thú cưỡi miễn phí, dù sao vứt không được mà giữ cũng không xong.
"Ồ!"
Nghe được âm thanh Tiêu Lăng Hàn, hai con Lôi Văn Hổ dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trong phạm vi thần thức của Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ba người quen, một nam nhân là: Chung Hạo Thành, cùng hai song nhi: Bạch Liên Kiệt và Bạch Liên Xuất. Không ngờ ba người này lại đi với nhau, lúc này họ đang chiến đấu với một con báo đen đốm tuyết.
Con báo đen tuyết đốm có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ba người họ rất khó đối phó, dù sao da của yêu thú rất dày, các đòn tấn công thông thường không thể gây ra thiệt hại cho nó. Chung Hạo Thành đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Bạch Liên Kiệt cùng Bạch Liên Xuất, hai người đang có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ kéo chân sau, Chung Hạo Thành rất bất lực. Hắn bị con báo đen đốm tuyết đá xuống đất lăn qua lăn lại, trông rất buồn cười.
"Gào~~ Gào"
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ ba người họ sẽ bị đánh bại.
Chung Hạo Thành ngã xuống đất, nhìn thấy con báo đen đốm tuyết há miệng to, đang định cắn hắn, hắn kéo Bạch Liên Xuất đến bên cạnh, chặn trước mặt hắn.
Bạch Liên Xuất không bao giờ có thể tưởng tượng được, người hắn quan tâm lại đẩy hắn xuống vực sâu. "A, không, Thành ca! A!..."
"Liên Xuất thật xin lỗi, ta không cố ý. Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giết chết con báo đen đốm tuyết này để trả thù cho ngươi." Chung Hạo Thành chỉ có một mong muốn sống sót mãnh liệt, khi nhìn thấy ai đó theo bản năng hắn liền hành động như vậy. Nhưng chỉ cần có thể sống sót, hắn không hề hối hận việc mình đã làm, ngược lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết mình sẽ không bao giờ phải dây dưa với Bạch Liên Xuất nữa.
Vẻ mặt Bạch Liên Kiệt chứng kiến toàn bộ quá trình không ngừng thay đổi, cái chết của Bạch Liên Xuất không khiến hắn cảm thấy vui vẻ mà trái lại hắn có cảm thỏ tử hồ bi*. Liệu Chung Hạo Thành có giết người diệt khẩu? Thực lực của hắn chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, căn bản không sánh bằng hắn, nghĩ đến đây, Bạch Liên Kiệt nhìn con báo đen đốm tuyết trước mặt, nếu bây giờ rời đi, có lẽ hắn còn có cơ hội sống sót. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không còn do dự nữa, trong lúc Chung Hạo Thành và báo đen đốm tuyết đang chiến đấu, không kịp để ý, hắn xoay người biến mất trong rừng rậm.
Thỏ tử hồ bi: Một phép ẩn dụ để thương tiếc cái chết của một người bạn đồng hành hoặc một người có số phận tương tự mình.
Khi Chung Hạo Thành chiến đấu mệt mỏi, muốn Bạch Liên Kiệt giúp đỡ, hắn không quay đầu lại nói: “Liên Kiệt, ngươi trước tiên giữ lấy con báo đen đốm tuyết này, ta sẽ dùng phù triện tấn công nó.” Kết quả, không có ai phản ứng hắn, lúc đó hắn mới dành thời gian nhìn lại, cũng không thấy Bạch Liên Kiệt đâu nữa.
Chung Hạo Thành biết Bạch Liên Kiệt nhất định đã nhìn thấy cảnh tượng hắn kéo Bạch Liên Xuất ra chắn trước mặt mình, cho nên Bạch Liên Kiệt đã đi sớm rời.
"Hừ! Bạch Liên Kiệt tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi!" Chung Hạo Thành hét lên.
Bạch Liên Kiệt vốn đã đi xa, nghe được tiếng gầm này, sợ hãi vỗ ngực, may mắn là chạy rất nhanh, nếu không có lẽ hắn đã theo chân Bạch Liên Xuất đi chầu bà ông vải.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy báo đen đốm tuyết có lẽ không hạ được Chung Hạo Thành, có lẽ trong tay hắn có pháp khí bảo mạng nào đó. Hắn không muốn kẻ ghê tởm này tiếp tục sống, lập tức bảo hai con Lôi Văn Hổ đợi ở đó, hắn dán Ẩn Thân Phù lên người rồi đi về hướng Chung Hạo Thành.
Mười phút sau, Chung Hạo Thành yếu ớt ngã xuống đất, báo đen đốm tuyết từng bước một tiếp cận hắn. Tiếng bước chân “Bịch bịch bịch” như dẫm lên trái tim anh, Chung Hạo Thành chậm rãi quay đầu lại. Cổ hắn lạnh buốt, cảm giác như có ai bóp cổ mình, thiếu oxy đến mức không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới mười phút trước, Chung Hạo Thành, người mà hắn không biết là ai, đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lấy đi chiếc nhẫn không gian và cũng cầm đi hy vọng của hắn. Từ lúc đó, hắn biết, hôm nay nhất định phải chết, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ, khiến cho hắn rất nhanh đã bị đánh bại.
Tiêu Lăng Hàn đứng ở nơi xa, nhìn con báo đen đốm tuyết ăn Chung Hạo Thành cho đến khi không còn gì, sau đó hài lòng gật đầu. Đừng cảm thấy quá vui khi có thể giết kẻ thù mà không cần tự mình thực hiện bất kỳ hành động nào, nhưng có thể sử dụng chiêu này về sau.
Linh quang chợt lóe khiến Tiêu Lăng Hàn nghĩ ra cách tốt nhất để giết người và tiêu hủy thi thể mà không cần phải tự mình làm. Phương pháp này là cách an toàn nhất để đối phó với những tu nhị đại*, miễn để không giết nhỏ - lớn đến, đã vậy còn phải sống một cuộc sống bị truy đuổi suốt ngày.
Tu nhị đại*: kiều như phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai) nhưng đây là của Tu chân giới.
Theo con báo đen đốm tuyết đến hang động của nó, không ngờ lại thu hoạch được ngoài ý muốn. Trong hang của báo đen đốm tuyết có một loại Tím Huyết Linh Chi, tuy chỉ mới trăm năm tuổi nhưng cũng đủ để luyện chế thuốc giải cho Thượng Quan Huyền Ý.
" Ngao ô, ngao ô!" Báo đen đốm tuyết buồn bực nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn đã lấy đi bảo bối mình đang canh giữ, nó chỉ có thể bất lực nhìn. Đừng nói đến năng lực của Tiêu Linh Hàn, hai con Lôi Văn Hổ canh ngoài cửa vẫn đang háo hức nhìn nó chảy nước miếng. Nó sợ đến mức chỉ có thể lặng lẽ oán thán, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt, miễn cho tiếp theo nó sẽ trở thành bữa ăn của chúng nó.
Mười tháng sau…
Tiêu Lăng Hàn ngồi trên Lôi Văn Hổ, nhìn lôi kiếp xa xa đang rơi xuống, trải qua chín lôi kiếp, hẳn là có người thăng cấp Trúc Cơ kỳ. Mới tới bí cảnh mười tháng đã thăng cấp, không biết là ai có vận cứt chó* tốt như vậy?
Vận cứt chó*: đây là ý chỉ vận may nha nhưng nói kiểu ghen ghét nên nói vậy á
Ân Thiên Duệ, người được cho là gặp vận cứt chó, đã bị sét đánh ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp, nếu không phải ngón tay hắn thỉnh thoảng không cử động, thật đúng là sẽ nghĩ rằng hắn đã hồn về suối vàng gặp các cụ.
Một nhóm lớn người tụ tập bên ngoài dược viên linh thảo xem náo nhiệt chuẩn bị cướp bóc, nếu chỉ trong vòng mười tháng có người có thể thành công thăng cấp Trúc Cơ kỳ, bên trong nhất định có được thứ tốt gì đó. Mọi người đều đang chuẩn bị sẵn sàng, háo hức muốn thử, chờ đợi cơn lôi kiếp kết thúc, cùng nhau phá vỡ trận pháp.
Sau cơn giông, trên bầu trời xuất hiện tường vân*, sau khi tường vân xuất hiện thì có một bóng dáng Bạch Trạch xuất hiện, sau đó linh vũ rơi xuống, vết thương của Ân Thiên Duệ được chữa lành, có thể nhìn thấy tốt lên bằng mắt thường.
Tường vân*: đám mây lành, ý chỉ báo hiệu điều may mắn, tốt lành.
Thần thú Bạch Trạch*
Đột nhiên, một tiếng “bùm”, trận pháp trong dược viên linh thảo bị phá vỡ.
Khi mọi người bước vào dược viên linh thảo, họ nhìn thấy những linh thảo đã bị sét đánh thành từng mảnh. Ngay cả với sự nuôi dưỡng của linh vũ, không thể phát triển tốt ngay lập tức.
" Bạo tiềm thiên vật*!"
Bạo tiềm thiên vật*: ám chỉ việc tùy tiện phá hủy sự vật mà không biết trân trọng.
"A... Đây là một gốc Thiên Thanh Hoa, ít nhất đã ba trăm tuổi."
"Đm! Hàn Yên Thảo 500 năm đã bị hủy hoại như thế này."
"Nơi này có một Linh Chúc quả thụ!"
"Người đó nhất định đã có được Linh Chúc quả thụ mới có thể thăng cấp Trúc Cơ kỳ!"
Vừa nghe đến Linh Chúc quả thụ, trong mắt mọi người đều tràn đầy tham lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đám người cảm khái thở dài, tràn đầy bi thương và phẫn nộ, kỳ thật bọn họ ghen tị với người khác có được cơ hội tốt như vậy, thậm chí còn muốn lấy được Linh Chúc quả thụ từ người này. Khi đi đến khu vực trung tâm của lôi kiếp, họ càng tức giận hơn khi thấy trung tâm lôi kiếp trống rỗng.
"Sao lại không có ai?"
“Liệu có phải hắn bị đánh chết hay không?”
“Vừa rồi có một trận linh vũ, hắn không thể nào chết được.”
"Vừa rồi ngươi có nhìn thấy tường vân không? Phía sau tường vân dường như có một con yêu thú."
“Theo ý các ngươi, thì đó là một con yêu thú thăng cấp đúng không?”
"Làm sao có thể là yêu thú thăng cấp được? Khi ta còn ở học viện Hoàng Cực, ta đã nhìn thấy sư huynh Mạc Vô Nhai thăng cấp Trúc Cơ kỳ, đồng dạng cũng có một con yêu thú xuất hiện. Không, không phải yêu thú, mà là thần thú Kỳ Lân.”
"Ta cũng nhìn thấy Mạc sư huynh thăng cấp. Trưởng lão học viện cố ý tra xát điển tịch, phát hiện đó là Tuyết Kỳ Lân đã tuyệt chủng."
“Vậy ngươi có thấy rõ vừa rồi là loại yêu thú gì không?”
"Ta không biết, nó màu trắng, ta chưa từng thấy bao giờ!"
"Mặc kệ hắn là ai, người đó đã hủy hoại nhiều linh thảo như vậy, nếu gặp phải, ta sẽ lột da hắn!"
"Nam tử đó hẳn là chưa đi xa đâu, hiện tại có lẽ đang có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Chúng ta hãy tìm xung quanh xem."
"Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tìm được hắn. Ai lãng phí tài nguyên tu luyện thì phải đều trừng phạt."
Một nhóm người tản ra, từng centimet tìm kiếm tung tích của người đã vượt qua lôi kiếp.
Và bây giờ người đó đang ở đâu?
"Lâm Thành sư đệ, ngươi có phát hiện gì không?" Một cái đại hắn có diện mạo ngông nghênh hỏi một thanh niên tuấn mỹ trước mặt.
"Ai, ta không tìm thấy gì cả!" Lâm Thành thở dài.
"Không sao, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, có lẽ lát nữa chúng ta có thể gặp được người đó."
"Hy vọng là vậy!"
Khi Tiêu Lăng Hàn cưỡi Lôi Văn Hổ đi tới, hắn nhìn thấy một nam tử thô kệch cùng một thiếu niên tuấn tú, cả hai đều là những gương mặt xa lạ.
Đại hán nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, cảnh giác đứng trước mặt thiếu niên Lâm Thành, làm thủ thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Hú ~~” Lôi Văn Hổ gầm lên một tiếng, đại hán bị đánh ngã xuống đất. Lôi Văn Hổ khinh thường hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, như muốn nói: "Ngươi quá gà!"
Tiêu Lăng Hàn căn bản không thèm nhìn hai người, đi ngang qua bọn họ, liền nói với thiếu niên.【Ta chờ ngươi nửa tiếng ở một ngàn mét phía trước, nếu đến muộn thì không đợi nữa. 】
-------------- End chương 124: -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro