[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Cái Chết Của Cổ...
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Hầu, định nhờ hắn tìm mấy người dọn rác trong biệt thự đi, nhìn rất chướng mắt.
"Có bao nhiêu người ngưỡng mộ vẻ ngoài của bạn khi còn trẻ, nhưng biết ai sẵn sàng chịu đựng sự thay đổi tàn nhẫn của năm tháng? Có bao nhiêu người đến và đi trong cuộc đời bạn, nhưng bạn biết rằng ta sẽ đi cùng bạn suốt cuộc đời. ..."
Sau khi chuông reo, một giọng nói lười biếng vang lên: "Xin chào... ai vậy?" Đây rõ ràng là dấu hiệu chưa tỉnh ngủ, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.
"Lý Hầu?"
Khi Lý Hầu nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, hắn giật mình tỉnh cả ngủ, lập tức ngồi bật dậy. "Lão đại? Lão đại! Thật sự là lão đại sao??"
Tiêu Lăng Hàn cau mày, Lý Hầu sao vậy, ngày xưa khi đi theo hắn làm việc rất ổn trọng, sao hôm nay lại hành động như vậy? "Hừ? Nếu ta không phải lão đại của ngươi, vậy ngươi nghĩ ta sẽ là ai?"
Lý Hầu gần như vui đến phát khóc khi nghe thấy giọng nói quen thuộc lạnh thấu xương của Tiêu Lăng Hàn. Hắn nhanh chóng nói: "Không, lão đại, ta không có ý đó. Mấy ngày trước chúng ta nhận được thông báo nói rằng lão đại bị sét đánh chết thi cốt vô hồn. Ta biết những người đó là đang nói nhảm, một người anh minh thần võ như lão đại sao lại bị sét đánh được? Nhất định là..."
Lý Hầu vẫn đang nói ríu rít bên kia điện thoại,nhưng Tiêu Lăng Hàn không có ý định nghe nữa.
Ngay khi Lý Hầu vừa nói mình bị sét đánh, vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu Tiêu Lăng Hàn, hắn nhớ tới.
Rõ ràng hắn ở bí cảnh kết anh, cho nên trải nghiệm hiện tại là tất cả... Trong đầu hắn hiện lên ba chữ "Tâm Ma Kiếp".
"Lý Hầu” Tiêu Lăng Hàn cắt ngang câu chuyện của Lý Hầu.
"A? Lão đại!"
"Sau này ngươi hãy bảo trọng. Nhiệm vụ sẽ không bao giờ hoàn thành. Xin hãy chú ý đến sức khỏe của mình hơn. Hãy chăm sóc bản thân nhé, huynh đệ!"
Tiêu Lăng Hàn nói xong lời cuối cùng, cảnh tượng trước mắt vỡ vụn thành từng mảnh, hắn trở về đại điện của cung điện trong bí cảnh Tử Linh.
Hóa ra Tiêu Lăng Hàn không có ai hay điều gì phải lo lắng và sợ hãi, vậy mà Tâm Ma Kiếp lại là nhiệm vụ lúc hắn còn ở Trái đất. Thật sự rất khó đề phòng, hắn suýt nữa bị mắc kẹt trong đó không thể tỉnh lại, xem ra Lý Hầu vẫn là một cái bug.
Hiện tại Tiêu Lăng Hàn đã thành công thăng cấp Nguyên Anh kỳ, nhưng hắn vẫn cần phải ổn định cảnh giới của mình. Nhưng hắn đã sử dụng hết thiên tài địa bảo và linh thạch, chỉ còn lại linh thạch thượng phẩm, hắn bất đắc dĩ lấy ra hai nghìn linh thạch thượng phẩm để ổn định cảnh giới.
Tiêu Lăng Hàn không biết là khi hắn thăng cấp bí cảnh Tử Linh đã tiêu hao một nửa linh khí, có lẽ hắn biết cũng sẽ chỉ "ha hả" hai tiếng.
Còn có hơn bốn tháng nữa mới đóng cửa bí cảnh, Tiêu Lăng Hàn mở ra đôi mắt lạnh lùng bắn ra bốn phía. Bởi vì hắn hấp thu một lượng lớn linh lực trong bí cảnh, nên mảng sương mù ma quái ban đầu bố trí trong rừng liền tiêu tán vì không có linh lực duy trì, phần lớn người sống đều bước ra khỏi rừng. Hơn nữa còn có người tiến vào cung điện, lúc này lại có người đang tấn công hắn đã bố trí trận pháp.
Sau khi thu liễm hơi thở, Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nhìn về phía một nhóm người đang điên cuồng công kích trận pháp bên ngoài. Người đứng đầu trong số họ là Cổ Bác Thắng, bởi vì hắn có Hư Vọng Chi Nhãn, nên cho dù hắn chỉ có tu vi của Trúc Cơ hậu kỳ nhưng hắn vẫn có thể tìm thấy mắt trận của trận pháp cấp ba. Gia hỏa này, chính mình đang muốn thu thập hắn, hắn lại tự mình vác mặt tới cửa.
Tiêu Lăng Hàn lập tức thay đổi mắt trận của trận pháp, trận pháp vừa rồi gần như bị phá vỡ đã được khôi phục lại như cũ, khiến một đám người bên ngoài tức giận chửi má nó.
"Cổ tứ thiếu, không phải ngươi nói tấn công ở đây sẽ nhanh chóng phá vỡ trận pháp sao?"
"Nhìn chúng ta bao nhiêu người tấn công nó năm ngày, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại khôi phục lại, ngươi có phải tìm sai mắt trận rồi không?"
"Đúng! Tứ thiếu gia, ngươi nên nói rõ một chút, đừng để mọi người làm việc vô ích!"
"Cổ tứ thiếu, ngươi có được không? Nếu không, chúng ta mời Cổ nhị thiếu đến đây đi?"
"Hừ, nếu như nhị ca đến thì có tác dụng gì? Ta là người duy nhất trong đám hậu bối của Cổ gia có Hư Vọng Chi Nhãn. Mắt trận pháp mà ta tìm thấy trước đó không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở trận pháp. Ta nghi ngờ rằng bên trong có người chủ trì trận pháp. " Cổ Bác Thắng cảm thấy vô cùng không vui khi một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, thậm chí còn so sánh hắn với người nhị ca vô tích sự. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tống Cổ Bá Đào xuống địa ngục, lần trước hắn may mắn, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
"Làm sao có thể? Trong bí cảnh này, Cổ gia các ngươi cùng Thẩm gia là những người mạnh nhất ở phương diện trận pháp. Chúng ta cũng chưa từng nghe nói có người đã đột phá trận pháp cấp ba?"
"Đúng vậy, cho dù là thiên tài trận pháp Trần Linh Linh của học viện Hoàng Cực cũng chỉ có thể bố trí trận pháp cấp hai."
"Đúng vậy, huống chi bí cảnh cũng không có người đột phá Kim Đan kỳ, làm sao có thể nắm giữ trận pháp cấp ba."
"Kim Đan kỳ! Nhất định có người đã đột phá Kim Đan kỳ." Trong mắt Cổ Bác Thắng lóe lên một tia sáng, nghĩ tới Tiêu Lăng Hàn đã lừa gạt linh thạch của hắn.
"Ai a?"
"Cổ tứ thiếu, không biết ngươi đang nói tới ai?"
"Tiêu Lăng Hàn, ngươi có lẽ không quen cái tên này, nhưng Lôi Văn Hổ hẳn là mọi người đều quen thuộc phải không?" Trong mắt Cổ Bác Thắng lại lần nữa hiện lên một tia tính toán, xem ngươi lần này làm sao có thể ngăn cản được miệng lưỡi thế gian.
“Ta biết, trước khi tiến vào khu vực trung tâm có một thiếu niên đi cùng với hai con Lôi Văn Hổ. Hai con Lôi Văn Hổ đó đều là cấp ba, tương đương với Kim Đan sơ kỳ của con người."
"Ta cũng nghĩ tới, có một người như vậy."
Hiện tại tất cả mọi người đều nghi ngờ Tiêu Lăng Hàn bởi vì lời nói của Cổ Bác Thắng.
"Hừ, ngây thơ, ngươi rõ ràng không giỏi trận pháp, lại còn đổ lỗi cho người khác. Ồ, Tiêu Lăng Hàn là đệ tử của Phù Viện, hắn căn bản không biết trận pháp, Cổ gia là trong mười gia tộc đứng đầu, ngươi như thế này, không biết học được hành vi vô liêm sỉ này từ ai.”
Trong đám người vang lên một thanh âm khinh thường, khi Cổ Bác Thắng muốn đi tìm người kia, cũng không tra ra người đó ở phương hướng nào, cũng không biết hắn là ai.
"Nghe hắn nói như vậy, ta cũng nhớ tới người tên Tiêu Linh Hàn này quả thực là đệ tử của Phù Viện. Trước đây ta đã từng đi xem kết quả khảo hạch của Phù Viện. Hắn là học sinh nhỏ tuổi nhất ở Phù Viện, nhưng lại đứng đầu."
"Vậy thì người này khẳng định không biết trận pháp, học phù triện làm sao có thể học được trận pháp, huống chi thành tích của hắn cao như vậy, hơn nữa còn chưa tới hai mươi tuổi."
"Ở tuổi còn trẻ như vậy, cho dù có thiên phú đến đâu, cũng không thể đạt được tu vi cao như vậy, pháp thuật còn lợi hại như vậy."
"Đúng vậy."
"Đúng! Cổ Tứ thiếu, ngươi rốt cuộc có làm được không?"
Cổ Bác Thắng không ngờ rằng kế hoạch đã được hoạch của mình lại hủy vào thời khắc mấu chốt. Hắn nắm chặt tay, bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, chậm rãi nói: "Xin hãy cho ta một cơ hội nữa. Lần này ta nhất định sẽ tìm được mắt trận và sẽ không lãng phí thời gian của mọi người nữa."
Mọi người nhìn nhau, mặc dù ở đây còn có những trận pháp sư khác, nhưng không ai trong số họ có kỹ năng như Cổ Bác Thắng, tốt hơn hết là để hắn thử lại. Nếu hắn thực sự không được thì hãy thay thế hắn bằng người khác sau, chủ yếu là vì mọi người đều rất có hứng thú với đồ vật trong trận pháp. Bởi vì trước đó tất cả mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy linh khí tràn ngập trong trận pháp, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết được bên trong nhất định có bảo bối gì đó.
“Vậy sẽ làm phiền Cổ Tứ thiếu.”
"Không thành vấn đề, phá trận pháp cũng có thể nâng cao trình độ trận pháp của ta. Đạ ta mọi người chịu cho ta cơ hội này lại lần nữa."
Nói xong, Cổ Bác Thắng mở ra Hư Vọng Chi Nhãn, bắt đầu chậm rãi tìm kiếm chung quanh trận pháp.
Nếu là con mồi được đưa đến tận cửa, Tiêu Lăng Hàn tự nhiên muốn tiếp nhận, dán Ẩn Thân Phù lên người, hắn không muốn Cổ gia dùng Hồi Tưởng Kính nhìn ra hắn giết Cổ Bác Thắng.
Ngay khi Cổ Bác Thắng cố gắng tấn công một điểm trong Phòng Ngự Trận, một lực hút đã hút thẳng hắn vào trận pháp.
"Cổ tứ thiếu "
" Cổ Bác Thắng"
Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này chỉ kịp kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa tay ra bắt lấy, nhưng lại bị trận pháp đánh bật ra, nhìn kỹ lại cũng không thấy Cổ Bác Thắng đâu cả.
"Chúng ta nhất định đều bị Cổ tứ thiếu lừa gạt, bên trong nhất định có truyền thừa."
Lời nói của nam tử này được một nhóm người đồng tình, mấy trận pháp sư lại tập hợp lại để chuẩn bị phá trận.
Chuyện xảy ra với người bên ngoài không phải chuyện của Tiêu Lăng Hàn, hắn trực tiếp hút Cổ Bác Thắng vào Sát Trận. Một lúc sau, người Cổ Bác Thắng đầy máu, nằm trên mặt đất trong tình trạng chật vật, tức giận nhìn lên. Nếu hắn không động, trận pháp không tìm được sinh vật sống nào, cũng không thể phát động công kích, thế này không ổn, người còn chưa chết đâu!
Tiêu Lăng Hàn vốn tưởng rằng nếu muốn lấy đi Hư Vọng Chi Nhãn của hắn, đầu của hắn khẳng định sẽ không bị thương, nhưng trận pháp sẽ tấn công bừa bãi. Hắn cau mày suy tư một lát, thứ hắn nhìn thấy trong Hồi Tưởng Kính chính là cảnh tượng nhìn thấy cuối cùng của người đã khuất, nhưng nếu cuối cùng người chết không nhìn thấy gì thì sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn lợi dụng nguyên lý băng hỏa tạo thành sương mù dày đặc trong trận pháp, khiến người ta không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Tiêu Lăng Hàn dán trên người một tấm Ẩn Thân Phù, một kiếm đi xuống, đồng thời Cổ Bác Thắng bị giết.
----------------------------
Trong một thạch thất cách Tiêu Lăng Hàn ba bức tường, Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Đột nhiên, hắn mở mắt ra, một con mắt đỏ rực, một mắt xanh lam. Bàn tay của hắn xoay chuyển, không thể thấy rõ chuyển động giữa các ngón tay, nhưng thủ thế của hắn không ngừng thay đổi, đột nhiên trong chốc lát, không khí tựa như dừng lại - thời gian đứng yên.
Thì ra Thượng Quan Huyền Ý đánh bậy đánh bạ lĩnh ngộ được pháp tắc không gian do một tiền bối am hiểu quy luật không gian để lại. Trong một năm rưỡi qua, hắn đã hấp thu hết thảy pháp tắc không gian mà tiền bối để lại ở đây vào trong thức hải, đáng tiếc đây chỉ là một chút da lông, chỉ có thể dừng thời gian trong một giây.
Trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Huyền Ý đã luyện hóa Hỏa Dung Tinh thu được ở bí cảnh cùng với Băng Linh Tinh thu được trước đó. Hiện tại hắn dừng lại việc lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, hơi thở trên người hắn lập tức trở nên không thể khống chế.
“Không xong!” Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng rời khỏi thạch thất, lấy ra Truyền Tống Phù mà Tiêu Lăng Hàn đã chuẩn bị cho mình, truyền tống mấy lần rồi dừng lại ở một nơi không có người xung quanh.
Thượng Quan Huyền Ý trước tiên lấy ra ngọc giản truyền âm gửi tin tức cho Tiêu Lăng Hàn, ngẩng đầu liền phát hiện bầu trời mây đen bao phủ, một tầng hắc ám nặng nề bao phủ đầu hắn, làm cho người ta cảm giác uy áp vô cùng mãnh liệt. Hắn nhanh chóng lấy ra trận bàn bố trí trận pháp, hy vọng Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng tới, hắn thật sự sợ khi mình bị lôi kiếp đánh đến đang sống dở chết dở, một đám cướp lại xuất hiện, lúc đó hắn khóc cũng không ra nước mắt!
----------------- End chương 131: -----------------
"Có bao nhiêu người ngưỡng mộ vẻ ngoài của bạn khi còn trẻ, nhưng biết ai sẵn sàng chịu đựng sự thay đổi tàn nhẫn của năm tháng? Có bao nhiêu người đến và đi trong cuộc đời bạn, nhưng bạn biết rằng ta sẽ đi cùng bạn suốt cuộc đời. ..."
Sau khi chuông reo, một giọng nói lười biếng vang lên: "Xin chào... ai vậy?" Đây rõ ràng là dấu hiệu chưa tỉnh ngủ, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn.
"Lý Hầu?"
Khi Lý Hầu nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, hắn giật mình tỉnh cả ngủ, lập tức ngồi bật dậy. "Lão đại? Lão đại! Thật sự là lão đại sao??"
Tiêu Lăng Hàn cau mày, Lý Hầu sao vậy, ngày xưa khi đi theo hắn làm việc rất ổn trọng, sao hôm nay lại hành động như vậy? "Hừ? Nếu ta không phải lão đại của ngươi, vậy ngươi nghĩ ta sẽ là ai?"
Lý Hầu gần như vui đến phát khóc khi nghe thấy giọng nói quen thuộc lạnh thấu xương của Tiêu Lăng Hàn. Hắn nhanh chóng nói: "Không, lão đại, ta không có ý đó. Mấy ngày trước chúng ta nhận được thông báo nói rằng lão đại bị sét đánh chết thi cốt vô hồn. Ta biết những người đó là đang nói nhảm, một người anh minh thần võ như lão đại sao lại bị sét đánh được? Nhất định là..."
Lý Hầu vẫn đang nói ríu rít bên kia điện thoại,nhưng Tiêu Lăng Hàn không có ý định nghe nữa.
Ngay khi Lý Hầu vừa nói mình bị sét đánh, vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu Tiêu Lăng Hàn, hắn nhớ tới.
Rõ ràng hắn ở bí cảnh kết anh, cho nên trải nghiệm hiện tại là tất cả... Trong đầu hắn hiện lên ba chữ "Tâm Ma Kiếp".
"Lý Hầu” Tiêu Lăng Hàn cắt ngang câu chuyện của Lý Hầu.
"A? Lão đại!"
"Sau này ngươi hãy bảo trọng. Nhiệm vụ sẽ không bao giờ hoàn thành. Xin hãy chú ý đến sức khỏe của mình hơn. Hãy chăm sóc bản thân nhé, huynh đệ!"
Tiêu Lăng Hàn nói xong lời cuối cùng, cảnh tượng trước mắt vỡ vụn thành từng mảnh, hắn trở về đại điện của cung điện trong bí cảnh Tử Linh.
Hóa ra Tiêu Lăng Hàn không có ai hay điều gì phải lo lắng và sợ hãi, vậy mà Tâm Ma Kiếp lại là nhiệm vụ lúc hắn còn ở Trái đất. Thật sự rất khó đề phòng, hắn suýt nữa bị mắc kẹt trong đó không thể tỉnh lại, xem ra Lý Hầu vẫn là một cái bug.
Hiện tại Tiêu Lăng Hàn đã thành công thăng cấp Nguyên Anh kỳ, nhưng hắn vẫn cần phải ổn định cảnh giới của mình. Nhưng hắn đã sử dụng hết thiên tài địa bảo và linh thạch, chỉ còn lại linh thạch thượng phẩm, hắn bất đắc dĩ lấy ra hai nghìn linh thạch thượng phẩm để ổn định cảnh giới.
Tiêu Lăng Hàn không biết là khi hắn thăng cấp bí cảnh Tử Linh đã tiêu hao một nửa linh khí, có lẽ hắn biết cũng sẽ chỉ "ha hả" hai tiếng.
Còn có hơn bốn tháng nữa mới đóng cửa bí cảnh, Tiêu Lăng Hàn mở ra đôi mắt lạnh lùng bắn ra bốn phía. Bởi vì hắn hấp thu một lượng lớn linh lực trong bí cảnh, nên mảng sương mù ma quái ban đầu bố trí trong rừng liền tiêu tán vì không có linh lực duy trì, phần lớn người sống đều bước ra khỏi rừng. Hơn nữa còn có người tiến vào cung điện, lúc này lại có người đang tấn công hắn đã bố trí trận pháp.
Sau khi thu liễm hơi thở, Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nhìn về phía một nhóm người đang điên cuồng công kích trận pháp bên ngoài. Người đứng đầu trong số họ là Cổ Bác Thắng, bởi vì hắn có Hư Vọng Chi Nhãn, nên cho dù hắn chỉ có tu vi của Trúc Cơ hậu kỳ nhưng hắn vẫn có thể tìm thấy mắt trận của trận pháp cấp ba. Gia hỏa này, chính mình đang muốn thu thập hắn, hắn lại tự mình vác mặt tới cửa.
Tiêu Lăng Hàn lập tức thay đổi mắt trận của trận pháp, trận pháp vừa rồi gần như bị phá vỡ đã được khôi phục lại như cũ, khiến một đám người bên ngoài tức giận chửi má nó.
"Cổ tứ thiếu, không phải ngươi nói tấn công ở đây sẽ nhanh chóng phá vỡ trận pháp sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn chúng ta bao nhiêu người tấn công nó năm ngày, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại khôi phục lại, ngươi có phải tìm sai mắt trận rồi không?"
"Đúng! Tứ thiếu gia, ngươi nên nói rõ một chút, đừng để mọi người làm việc vô ích!"
"Cổ tứ thiếu, ngươi có được không? Nếu không, chúng ta mời Cổ nhị thiếu đến đây đi?"
"Hừ, nếu như nhị ca đến thì có tác dụng gì? Ta là người duy nhất trong đám hậu bối của Cổ gia có Hư Vọng Chi Nhãn. Mắt trận pháp mà ta tìm thấy trước đó không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở trận pháp. Ta nghi ngờ rằng bên trong có người chủ trì trận pháp. " Cổ Bác Thắng cảm thấy vô cùng không vui khi một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, thậm chí còn so sánh hắn với người nhị ca vô tích sự. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tống Cổ Bá Đào xuống địa ngục, lần trước hắn may mắn, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
"Làm sao có thể? Trong bí cảnh này, Cổ gia các ngươi cùng Thẩm gia là những người mạnh nhất ở phương diện trận pháp. Chúng ta cũng chưa từng nghe nói có người đã đột phá trận pháp cấp ba?"
"Đúng vậy, cho dù là thiên tài trận pháp Trần Linh Linh của học viện Hoàng Cực cũng chỉ có thể bố trí trận pháp cấp hai."
"Đúng vậy, huống chi bí cảnh cũng không có người đột phá Kim Đan kỳ, làm sao có thể nắm giữ trận pháp cấp ba."
"Kim Đan kỳ! Nhất định có người đã đột phá Kim Đan kỳ." Trong mắt Cổ Bác Thắng lóe lên một tia sáng, nghĩ tới Tiêu Lăng Hàn đã lừa gạt linh thạch của hắn.
"Ai a?"
"Cổ tứ thiếu, không biết ngươi đang nói tới ai?"
"Tiêu Lăng Hàn, ngươi có lẽ không quen cái tên này, nhưng Lôi Văn Hổ hẳn là mọi người đều quen thuộc phải không?" Trong mắt Cổ Bác Thắng lại lần nữa hiện lên một tia tính toán, xem ngươi lần này làm sao có thể ngăn cản được miệng lưỡi thế gian.
“Ta biết, trước khi tiến vào khu vực trung tâm có một thiếu niên đi cùng với hai con Lôi Văn Hổ. Hai con Lôi Văn Hổ đó đều là cấp ba, tương đương với Kim Đan sơ kỳ của con người."
"Ta cũng nghĩ tới, có một người như vậy."
Hiện tại tất cả mọi người đều nghi ngờ Tiêu Lăng Hàn bởi vì lời nói của Cổ Bác Thắng.
"Hừ, ngây thơ, ngươi rõ ràng không giỏi trận pháp, lại còn đổ lỗi cho người khác. Ồ, Tiêu Lăng Hàn là đệ tử của Phù Viện, hắn căn bản không biết trận pháp, Cổ gia là trong mười gia tộc đứng đầu, ngươi như thế này, không biết học được hành vi vô liêm sỉ này từ ai.”
Trong đám người vang lên một thanh âm khinh thường, khi Cổ Bác Thắng muốn đi tìm người kia, cũng không tra ra người đó ở phương hướng nào, cũng không biết hắn là ai.
"Nghe hắn nói như vậy, ta cũng nhớ tới người tên Tiêu Linh Hàn này quả thực là đệ tử của Phù Viện. Trước đây ta đã từng đi xem kết quả khảo hạch của Phù Viện. Hắn là học sinh nhỏ tuổi nhất ở Phù Viện, nhưng lại đứng đầu."
"Vậy thì người này khẳng định không biết trận pháp, học phù triện làm sao có thể học được trận pháp, huống chi thành tích của hắn cao như vậy, hơn nữa còn chưa tới hai mươi tuổi."
"Ở tuổi còn trẻ như vậy, cho dù có thiên phú đến đâu, cũng không thể đạt được tu vi cao như vậy, pháp thuật còn lợi hại như vậy."
"Đúng vậy."
"Đúng! Cổ Tứ thiếu, ngươi rốt cuộc có làm được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Bác Thắng không ngờ rằng kế hoạch đã được hoạch của mình lại hủy vào thời khắc mấu chốt. Hắn nắm chặt tay, bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, chậm rãi nói: "Xin hãy cho ta một cơ hội nữa. Lần này ta nhất định sẽ tìm được mắt trận và sẽ không lãng phí thời gian của mọi người nữa."
Mọi người nhìn nhau, mặc dù ở đây còn có những trận pháp sư khác, nhưng không ai trong số họ có kỹ năng như Cổ Bác Thắng, tốt hơn hết là để hắn thử lại. Nếu hắn thực sự không được thì hãy thay thế hắn bằng người khác sau, chủ yếu là vì mọi người đều rất có hứng thú với đồ vật trong trận pháp. Bởi vì trước đó tất cả mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy linh khí tràn ngập trong trận pháp, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết được bên trong nhất định có bảo bối gì đó.
“Vậy sẽ làm phiền Cổ Tứ thiếu.”
"Không thành vấn đề, phá trận pháp cũng có thể nâng cao trình độ trận pháp của ta. Đạ ta mọi người chịu cho ta cơ hội này lại lần nữa."
Nói xong, Cổ Bác Thắng mở ra Hư Vọng Chi Nhãn, bắt đầu chậm rãi tìm kiếm chung quanh trận pháp.
Nếu là con mồi được đưa đến tận cửa, Tiêu Lăng Hàn tự nhiên muốn tiếp nhận, dán Ẩn Thân Phù lên người, hắn không muốn Cổ gia dùng Hồi Tưởng Kính nhìn ra hắn giết Cổ Bác Thắng.
Ngay khi Cổ Bác Thắng cố gắng tấn công một điểm trong Phòng Ngự Trận, một lực hút đã hút thẳng hắn vào trận pháp.
"Cổ tứ thiếu "
" Cổ Bác Thắng"
Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này chỉ kịp kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa tay ra bắt lấy, nhưng lại bị trận pháp đánh bật ra, nhìn kỹ lại cũng không thấy Cổ Bác Thắng đâu cả.
"Chúng ta nhất định đều bị Cổ tứ thiếu lừa gạt, bên trong nhất định có truyền thừa."
Lời nói của nam tử này được một nhóm người đồng tình, mấy trận pháp sư lại tập hợp lại để chuẩn bị phá trận.
Chuyện xảy ra với người bên ngoài không phải chuyện của Tiêu Lăng Hàn, hắn trực tiếp hút Cổ Bác Thắng vào Sát Trận. Một lúc sau, người Cổ Bác Thắng đầy máu, nằm trên mặt đất trong tình trạng chật vật, tức giận nhìn lên. Nếu hắn không động, trận pháp không tìm được sinh vật sống nào, cũng không thể phát động công kích, thế này không ổn, người còn chưa chết đâu!
Tiêu Lăng Hàn vốn tưởng rằng nếu muốn lấy đi Hư Vọng Chi Nhãn của hắn, đầu của hắn khẳng định sẽ không bị thương, nhưng trận pháp sẽ tấn công bừa bãi. Hắn cau mày suy tư một lát, thứ hắn nhìn thấy trong Hồi Tưởng Kính chính là cảnh tượng nhìn thấy cuối cùng của người đã khuất, nhưng nếu cuối cùng người chết không nhìn thấy gì thì sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn lợi dụng nguyên lý băng hỏa tạo thành sương mù dày đặc trong trận pháp, khiến người ta không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Tiêu Lăng Hàn dán trên người một tấm Ẩn Thân Phù, một kiếm đi xuống, đồng thời Cổ Bác Thắng bị giết.
----------------------------
Trong một thạch thất cách Tiêu Lăng Hàn ba bức tường, Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Đột nhiên, hắn mở mắt ra, một con mắt đỏ rực, một mắt xanh lam. Bàn tay của hắn xoay chuyển, không thể thấy rõ chuyển động giữa các ngón tay, nhưng thủ thế của hắn không ngừng thay đổi, đột nhiên trong chốc lát, không khí tựa như dừng lại - thời gian đứng yên.
Thì ra Thượng Quan Huyền Ý đánh bậy đánh bạ lĩnh ngộ được pháp tắc không gian do một tiền bối am hiểu quy luật không gian để lại. Trong một năm rưỡi qua, hắn đã hấp thu hết thảy pháp tắc không gian mà tiền bối để lại ở đây vào trong thức hải, đáng tiếc đây chỉ là một chút da lông, chỉ có thể dừng thời gian trong một giây.
Trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Huyền Ý đã luyện hóa Hỏa Dung Tinh thu được ở bí cảnh cùng với Băng Linh Tinh thu được trước đó. Hiện tại hắn dừng lại việc lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, hơi thở trên người hắn lập tức trở nên không thể khống chế.
“Không xong!” Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng rời khỏi thạch thất, lấy ra Truyền Tống Phù mà Tiêu Lăng Hàn đã chuẩn bị cho mình, truyền tống mấy lần rồi dừng lại ở một nơi không có người xung quanh.
Thượng Quan Huyền Ý trước tiên lấy ra ngọc giản truyền âm gửi tin tức cho Tiêu Lăng Hàn, ngẩng đầu liền phát hiện bầu trời mây đen bao phủ, một tầng hắc ám nặng nề bao phủ đầu hắn, làm cho người ta cảm giác uy áp vô cùng mãnh liệt. Hắn nhanh chóng lấy ra trận bàn bố trí trận pháp, hy vọng Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng tới, hắn thật sự sợ khi mình bị lôi kiếp đánh đến đang sống dở chết dở, một đám cướp lại xuất hiện, lúc đó hắn khóc cũng không ra nước mắt!
----------------- End chương 131: -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro