[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chí Bảo Hỗn Thi...
2024-11-19 20:57:58
Năm ngày sau…
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dịch dung đi vào Truyền Tống Trận nhưng phát hiện không có thể đi nhờ xe nên phải trả phí truyền tống cho mười người, về tới thành Tân Lam.
Trong quán trọ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi ăn cơm ở đại sảnh, Tiêu Lăng Hàn ăn xong, trong tay cầm một hạt châu màu đen, cẩn thận xem xét, phát hiện hạt châu này là ở trên người Cốc Dư Liệt lấy được.
Sau khi cả hai từ Tuyết Hoa Cốc trở về Tuyết Thành, Tiêu Lăng Hàn đã đi giết Cốc Dư Liệt và hai tùy tùng theo hắn một cách thần không biết quỷ không hay. Sư phụ của hắn đã chết, giữ hắn lại cũng vô dụng, hắn sẽ trở thành mối họa. Bởi vì Tiêu Lăng Hàn luôn cảm thấy Cốc Dư Liệt này có chút tà môn, cụ thể là hắn cảm thấy Cốc Dư Liệt này trời sinh khắc Thượng Quan Huyền Ý.
Kể từ khi cả hai gặp Cốc Dư Liệt trong một quán rượu ở thành Tân Lam, Thượng Quan Huyền Ý đã gặp xui xẻo, đầu tiên là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã tự bạo, sau đó lại bị một nữ tu Kim Đan kỳ bắt cóc. Nếu hai lần này không có hắn, Thượng Quan Huyền Ý có còn sống hay không là một vấn đề.
Sau khi kiểm tra trí nhớ của Cốc Dư Liệt, Tiêu Lăng Hàn phát hiện ra rằng chỉ Cốc Dư Liệt ghét ai đó và muốn người đó xui xẻo thì người đó sẽ sớm gặp xui xẻo, táng mạng khó giữ được. Ngược lại, nếu thích người đó thì người đó sẽ gặp nhiều may mắn. Nghĩ chính vì Dung Chí Hâm phát hiện ra điều này nên hắn đã nhận Cốc Dư Liệt làm đồ đệ của mình!
Tất cả điều này là do hạt châu mà Cốc Dư Liệt nhặt được, kể từ khi Cốc Dư Liệt nhặt được hạt châu bày, hắn bắt đầu gặp may mắn. Cái gì đi đường nhặt được linh thạch; rèn luyện thu được linh thảo; yêu thú chết ở trên cây, hắn chỉ cần động thủ đào yêu hạch và thu thi thể của yêu thú lại.
Khi Tiêu Lăng Hàn cầm hạt châu này, hắn luôn có cảm giác nó chỉ là một hạt châu bình thường. Nhưng, thật sự nó có khả năng kia sao? Đồ vật có thể mang lại xui xẻo cho khí vận chi tử chắc chắn không hề đơn giản, hắn không thể vứt nó đi, cũng không nghĩ ra được, thực sự rất lo lắng.
Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt thay đổi, đối với Thượng Quan Huyền Ý nói: "Huyền Ý, ngươi trước tiên chờ ta ở đại sảnh, ta về phòng trước, nếu không gọi ngươi thì cũng đừng lên."
"A...?" Thượng Quan Huyền Ý còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, Tiêu Lăng Hàn đã biến mất.
Tiêu Lăng Hàn sau khi trở lại phòng cho khách, trước tiên hắn bố trí Phòng Ngự Trận, lúc này mới tiến vào không gian Long Ngọc.
Sau khi bước vào không gian, hắn buông hạt châu màu đen trong tay ra, hạt châu ấy chạy đi như một con chim. Hạt châu đang chạy trốn phát hiện không có người đuổi theo, liền "Ầm" một tiếng rơi xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn dùng ý niệm đi tới gần hạt châu, đây chính là lúc tu vi của hắn đạt đến Kim Đan kỳ, hắn phát hiện mình có thể dùng ý nghĩ xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong không gian Long Ngọc.
Nhặt hạt châu trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn cười lạnh, trên người tản ra sát khí sắc bén, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi vòng tay của ta sao? Đã dám ra tay với người của ta, nhất định phải chuẩn bị tinh thần bị ngã xuống đi."
Hạt châu vẫn bất động, Tiêu Lăng Hàn nhìn hạt châu trong tay, giễu cợt nói: “Ngươi có thể bình tĩnh, nhưng không biết chờ lát nữa ngươi có còn có cốt khí như vậy hay không.”
“ Còn chưa động thủ!” Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong, Hỗn Độn Thánh Diễm trong cơ thể hắn vọt thẳng đến hạt châu trong tay Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn buông tay ra, Hỗn Độn Thánh Diễm đốt cháy hạt châu.
Từng đợt tiếng la hét phát ra từ hạt châu, "Aa... aaaaaa.... Trên bề mặt hạt châu xuất hiện một khuôn mặt méo mó, "Ngươi là ai? Aaa..... Sao ngươi lại có được Hỗn Độn Thánh Diễm?"
Tiêu Lăng Hàn thờ ơ nhìn hết thảy trước mắt, không nói gì cũng không trả lời.
"A aaa .... ah .....Cầu xin ngươi, hãy thả ta ra. Ta có công pháp cao cấp nhất ở đây, ta biết nơi đó có thiên tài địa bảo. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ kể cho ngươi nghe mọi chuyện. Ah aaaaa......... ah ....”
Tiêu Lăng Hàn vẫn yên lặng quan sát, hoàn toàn bất động.
Hỗn Độn Thánh Diễm nung suốt mười phút, linh hồn trong hạt châu biến thành tro bụi.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn hấp thu hồn lực thuần khiết trong hạt châu, ý thức của hắn đã vượt quá phạm vi áp chế của Thiên Đạo, hiện tại thần thức của hắn đã đạt đến Hợp Thể sơ kỳ
Sau khi tiêu hóa thông tin về hạt châu, Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dài, thế giới thần kỳ này thật sự là việv gì cũng có.
Tên của hạt châu là " Hỗn Thiên Châu ", đúng như tên gọi, nó làm xáo trộn ý tứ của Thiên Đạo, nó có thể cướp lấy may mắn của khí vận chi tử dưới con mắt của Thiên Đạo, có thể tưởng tượng rằng khả năng của nó là phi thường.
Nếu rơi vào tay người có tấm lòng nhân ái thì không sao, nếu rơi vào tay kẻ gian xảo, ác độc thì chẳng phải cả thế giới sẽ hỗn loạn sao?
Hỗn Thiên Châu là báu vật hiếm có của trời đất, được nuôi dưỡng Tiên giới khi thiên địa sơ khai, là Bẩm Sinh Linh Bảo.
Linh hồn phía trước của hạt châu này là chủ nhân lúc trước của Hỗn Thiên Châu. Thân thể của hắn đã bị Hỗn Thiên Châu cướp đoạt hủy diệt, chỉ còn lại linh hồn, khi nhiều cao thủ đang giao chiến, Hỗn Thiên Châu rơi vào khe nứt rơi xuống đây, tình cờ được Cốc Dư Liệt nhặt lên. Linh hồn kia cho rằng thế giới này chỉ là một thế giới nhỏ bé, không ai có thể làm gì được hắn. Khi tìm thấy một cơ thể phù hợp, hắn có thể lấy nó và tái sinh. Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng mình lại bị giết bởi một con kiến nhỏ tầm thường sau hơn mười năm làm điều ác.
Hỗn Thiên Châu có thể hấp thụ vận may của người khác và sử dụng cho mục đích riêng của mình, điều này mạnh mẽ hơn bất kỳ bí pháp nào, với sự bảo vệ của hạt châu này, không ai có thể đoạt xà chủ nhân của Hỗn Thiên Châu. Cho nên Tiêu Lăng Hàn vừa biết được tác dụng của Hỗn Thiên Châu liền muốn giao nó cho Thượng Quan Huyền Ý, hắn là khí vận chi tử trong thế giới nhỏ bé này, có Hỗn Thiên Châu thì không ai có thể nhìn ra khí vận của hắn. Cũng không ai có thể đoạt xá hắn.
Một tháng sau, Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi rèn luyện trong rừng Lạc Nhật, bản thân hắn cũng áp chế tu vi của mình đến Trúc Cơ kỳ.
"Ra tay phải mau, chính xác và tàn nhẫn! Ngươi luyện kiếm để giết người, không phải để đẹp, thêm mấy đường kiếm có tác dụng gì? Đây không phải là một cuộc thi. Hãy nhớ rằng, nếu ngươi có thể giết người bằng một một kiếm thì không dùng hai kiếm." Nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang chiến đấu với báo đen đốm tuyết, Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng nhắc nhở.
Thanh kiếm trong tay Thượng Quan Huyền Ý càng ngày càng lợi hại, tốc độ kiếm càng lúc càng nhanh, nửa giờ sau, một tiếng “bùm”, con báo đen đốm tuyết ngã trên mặt đất.
Tiêu Lăng Hàn huýt sáo như một tên lưu manh, tấm tắc cảm thán nói: "Không tồi, so với một tháng trước, ngươi giết chết một con yêu thú cấp hai sơ kỳ phải mất bốn giờ, hiện tại trong nửa giờ có thể giết nó, có tiến bộ. Tiếp tục nỗ lực!"
Thượng Quan Huyền Ý: "..."
Tiêu Đại Ma Vương này vô lương tâm lao ném mình vào một bầy sói, còn tịch thu chiếc nhẫn không gian của hắn, để hắn chiến đấu một mình trong bầy sói, suýt mất nửa cái mạng mới ra tay giải cứu hắn. Sau khi vết thương lành lại, hắn lại ném mình vào, như thế lặp lại, tốc độ xuất kiếm không mau cũng không được..
Hôm nay, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đang đối phó một đám nhện mặt quỷ, lũ nhện mặt quỷ phun ra tơ trắng dính vào người bọn họ, dính dính, nhớp nháp, rất khó chịu.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn Thượng Quan Huyền Ý đốt chết con nhện mặt quỷ, nhưng có một vị nam tử mặc áo đen đứng ở trên ngọn cây cách đó không xa, nhìn thẳng vào hai người họ, Tiêu Lăng Hàn đành phải cùng Thượng Quan Huyền Ý dùng kiếm chiến đấu.
Cả hai phải mất cả tiếng đồng hồ mới diệt hết lũ nhện mặt quỷ.
Hai người còn chưa thu dọn đồ đạc xong, nam tử mặc áo choàng đen đã đứng trước mặt họ và nói: "Hai đứa nhỏ các ngươi rất giỏi kiếm thuật, các ngươi học ai?"
Nam tử trước mặt có mái tóc đen, đồng tử đen như Hắc Diệu Thạch, tỏa ra khí chất nghiêm nghị anh duệ, dưới đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh lại lộ ra vẻ sắc bén như ưng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại càng thể hiện khí thế bức người, làm người ta liên tưởng đến một bầy sói đang vồ lấy con mồi trên thảo nguyên đầy nguy hiểm.
Toàn thân hắn như một thanh kiếm sắc bén, khi rút kiếm ra khỏi vỏ sẽ không thể ngăn cản được.
"Vãn bối gặp tiền bối, chúng ta đều là tự học, không có sư phụ."
"Ồ, tự học! Không tệ! Vậy các ngươi có muốn bái ta làm thầy không?"
"Cái này. . . " Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương dòng chữ "một lời khó nói hết".
Hai người bọn họ hiện tại đều là học sinh của học viện Hoàng Cực, nếu Thượng Quan Huyền Ý muốn trở thành đệ tử thì người mà hắn muốn trở thành đệ tử chính là viện trưởng của Khí Viện. Mà Tiêu Lăng Hàn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành đệ tử, hắn không muốn tìm một trưởng bối quản thúc hắn.
Nhưng trứng va phải đá thì chết thảm chỉ có trứng gà.
Nam tử nheo mắt nhìn hai tiểu gia hỏa trước mặt, giọng nói lạnh thấu xương: "Cái gì? Các ngươi không muốn à?"
Người nọ nói xong, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều cảm thấy một cỗ uy áp dâng trào, vô thức muốn quỳ xuống đầu hàng. Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một vệt máu tươi chảy ra từ khóe miệng Thượng Quan Huyền Ý, trong lòng như bị bóp nghẹt, hắn đỏ mắt, tiến lên một bước đứng trước Thượng Quan Huyền Ý.
Âu Dương Tu Kỳ vô cùng thích thú nhìn hai đứa trẻ lớn hơn một chút trước mặt, hắn kinh ngạc phát hiện mình không nhìn ra được tu vi của đối phương. Bây giờ hắn dùng sức ép của Nguyên Anh, đứa bé này vậy mà tiếp được toàn bộ, vì tò mò, hắn tiếp tục gia tăng áp lực, tăng lên Hóa Thần kỳ.
Lúc đầu, Tiêu Lăng Hàn có thể chịu đựng được áp lực của người này, nhưng dần dần hắn bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, tu vi của người này thật khó dò. Bây giờ hắn có thần thức của Hợp Thể kỳ nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấu nam tử trước mặt, điều đó có nghĩa là tu vi của người này ít nhất là ở Hợp Thể kỳ trở lên.
Khi nào một vị Phật khổng lồ như vậy đã đến đại lục Hoàng Cực? Còn cố tình bị hai người xui xẻo gặp được, này thật đúng là vận khí tới trốn đều trốn không xong.
"Phốc" Tiêu Lăng Hàn phun ra một ngụm máu, hai chân run rẩy, nhưng vẫn đứng thẳng, không chịu quỳ xuống hay đầu hàng.
"Sư huynh, sư huynh" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vì hắn chặn đi phần lớn uy áp, mà chính hắn lại bị trọng thương.
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Thực lực! Thực lực! Hắn muốn có thực lực, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn không muốn bị bất cứ ai ức hiếp và hắn cũng không muốn Tiêu Đại Ma Vương vì mình mà bị thương.
Sau sự việc này, Thượng Quan Huyền Ý có một chấp niệm mãnh liệt về việc nâng cao thực lực của mình.
------------- End chương 93: --------------
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dịch dung đi vào Truyền Tống Trận nhưng phát hiện không có thể đi nhờ xe nên phải trả phí truyền tống cho mười người, về tới thành Tân Lam.
Trong quán trọ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi ăn cơm ở đại sảnh, Tiêu Lăng Hàn ăn xong, trong tay cầm một hạt châu màu đen, cẩn thận xem xét, phát hiện hạt châu này là ở trên người Cốc Dư Liệt lấy được.
Sau khi cả hai từ Tuyết Hoa Cốc trở về Tuyết Thành, Tiêu Lăng Hàn đã đi giết Cốc Dư Liệt và hai tùy tùng theo hắn một cách thần không biết quỷ không hay. Sư phụ của hắn đã chết, giữ hắn lại cũng vô dụng, hắn sẽ trở thành mối họa. Bởi vì Tiêu Lăng Hàn luôn cảm thấy Cốc Dư Liệt này có chút tà môn, cụ thể là hắn cảm thấy Cốc Dư Liệt này trời sinh khắc Thượng Quan Huyền Ý.
Kể từ khi cả hai gặp Cốc Dư Liệt trong một quán rượu ở thành Tân Lam, Thượng Quan Huyền Ý đã gặp xui xẻo, đầu tiên là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã tự bạo, sau đó lại bị một nữ tu Kim Đan kỳ bắt cóc. Nếu hai lần này không có hắn, Thượng Quan Huyền Ý có còn sống hay không là một vấn đề.
Sau khi kiểm tra trí nhớ của Cốc Dư Liệt, Tiêu Lăng Hàn phát hiện ra rằng chỉ Cốc Dư Liệt ghét ai đó và muốn người đó xui xẻo thì người đó sẽ sớm gặp xui xẻo, táng mạng khó giữ được. Ngược lại, nếu thích người đó thì người đó sẽ gặp nhiều may mắn. Nghĩ chính vì Dung Chí Hâm phát hiện ra điều này nên hắn đã nhận Cốc Dư Liệt làm đồ đệ của mình!
Tất cả điều này là do hạt châu mà Cốc Dư Liệt nhặt được, kể từ khi Cốc Dư Liệt nhặt được hạt châu bày, hắn bắt đầu gặp may mắn. Cái gì đi đường nhặt được linh thạch; rèn luyện thu được linh thảo; yêu thú chết ở trên cây, hắn chỉ cần động thủ đào yêu hạch và thu thi thể của yêu thú lại.
Khi Tiêu Lăng Hàn cầm hạt châu này, hắn luôn có cảm giác nó chỉ là một hạt châu bình thường. Nhưng, thật sự nó có khả năng kia sao? Đồ vật có thể mang lại xui xẻo cho khí vận chi tử chắc chắn không hề đơn giản, hắn không thể vứt nó đi, cũng không nghĩ ra được, thực sự rất lo lắng.
Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt thay đổi, đối với Thượng Quan Huyền Ý nói: "Huyền Ý, ngươi trước tiên chờ ta ở đại sảnh, ta về phòng trước, nếu không gọi ngươi thì cũng đừng lên."
"A...?" Thượng Quan Huyền Ý còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, Tiêu Lăng Hàn đã biến mất.
Tiêu Lăng Hàn sau khi trở lại phòng cho khách, trước tiên hắn bố trí Phòng Ngự Trận, lúc này mới tiến vào không gian Long Ngọc.
Sau khi bước vào không gian, hắn buông hạt châu màu đen trong tay ra, hạt châu ấy chạy đi như một con chim. Hạt châu đang chạy trốn phát hiện không có người đuổi theo, liền "Ầm" một tiếng rơi xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn dùng ý niệm đi tới gần hạt châu, đây chính là lúc tu vi của hắn đạt đến Kim Đan kỳ, hắn phát hiện mình có thể dùng ý nghĩ xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong không gian Long Ngọc.
Nhặt hạt châu trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn cười lạnh, trên người tản ra sát khí sắc bén, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi vòng tay của ta sao? Đã dám ra tay với người của ta, nhất định phải chuẩn bị tinh thần bị ngã xuống đi."
Hạt châu vẫn bất động, Tiêu Lăng Hàn nhìn hạt châu trong tay, giễu cợt nói: “Ngươi có thể bình tĩnh, nhưng không biết chờ lát nữa ngươi có còn có cốt khí như vậy hay không.”
“ Còn chưa động thủ!” Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong, Hỗn Độn Thánh Diễm trong cơ thể hắn vọt thẳng đến hạt châu trong tay Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn buông tay ra, Hỗn Độn Thánh Diễm đốt cháy hạt châu.
Từng đợt tiếng la hét phát ra từ hạt châu, "Aa... aaaaaa.... Trên bề mặt hạt châu xuất hiện một khuôn mặt méo mó, "Ngươi là ai? Aaa..... Sao ngươi lại có được Hỗn Độn Thánh Diễm?"
Tiêu Lăng Hàn thờ ơ nhìn hết thảy trước mắt, không nói gì cũng không trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A aaa .... ah .....Cầu xin ngươi, hãy thả ta ra. Ta có công pháp cao cấp nhất ở đây, ta biết nơi đó có thiên tài địa bảo. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ kể cho ngươi nghe mọi chuyện. Ah aaaaa......... ah ....”
Tiêu Lăng Hàn vẫn yên lặng quan sát, hoàn toàn bất động.
Hỗn Độn Thánh Diễm nung suốt mười phút, linh hồn trong hạt châu biến thành tro bụi.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn hấp thu hồn lực thuần khiết trong hạt châu, ý thức của hắn đã vượt quá phạm vi áp chế của Thiên Đạo, hiện tại thần thức của hắn đã đạt đến Hợp Thể sơ kỳ
Sau khi tiêu hóa thông tin về hạt châu, Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dài, thế giới thần kỳ này thật sự là việv gì cũng có.
Tên của hạt châu là " Hỗn Thiên Châu ", đúng như tên gọi, nó làm xáo trộn ý tứ của Thiên Đạo, nó có thể cướp lấy may mắn của khí vận chi tử dưới con mắt của Thiên Đạo, có thể tưởng tượng rằng khả năng của nó là phi thường.
Nếu rơi vào tay người có tấm lòng nhân ái thì không sao, nếu rơi vào tay kẻ gian xảo, ác độc thì chẳng phải cả thế giới sẽ hỗn loạn sao?
Hỗn Thiên Châu là báu vật hiếm có của trời đất, được nuôi dưỡng Tiên giới khi thiên địa sơ khai, là Bẩm Sinh Linh Bảo.
Linh hồn phía trước của hạt châu này là chủ nhân lúc trước của Hỗn Thiên Châu. Thân thể của hắn đã bị Hỗn Thiên Châu cướp đoạt hủy diệt, chỉ còn lại linh hồn, khi nhiều cao thủ đang giao chiến, Hỗn Thiên Châu rơi vào khe nứt rơi xuống đây, tình cờ được Cốc Dư Liệt nhặt lên. Linh hồn kia cho rằng thế giới này chỉ là một thế giới nhỏ bé, không ai có thể làm gì được hắn. Khi tìm thấy một cơ thể phù hợp, hắn có thể lấy nó và tái sinh. Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng mình lại bị giết bởi một con kiến nhỏ tầm thường sau hơn mười năm làm điều ác.
Hỗn Thiên Châu có thể hấp thụ vận may của người khác và sử dụng cho mục đích riêng của mình, điều này mạnh mẽ hơn bất kỳ bí pháp nào, với sự bảo vệ của hạt châu này, không ai có thể đoạt xà chủ nhân của Hỗn Thiên Châu. Cho nên Tiêu Lăng Hàn vừa biết được tác dụng của Hỗn Thiên Châu liền muốn giao nó cho Thượng Quan Huyền Ý, hắn là khí vận chi tử trong thế giới nhỏ bé này, có Hỗn Thiên Châu thì không ai có thể nhìn ra khí vận của hắn. Cũng không ai có thể đoạt xá hắn.
Một tháng sau, Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi rèn luyện trong rừng Lạc Nhật, bản thân hắn cũng áp chế tu vi của mình đến Trúc Cơ kỳ.
"Ra tay phải mau, chính xác và tàn nhẫn! Ngươi luyện kiếm để giết người, không phải để đẹp, thêm mấy đường kiếm có tác dụng gì? Đây không phải là một cuộc thi. Hãy nhớ rằng, nếu ngươi có thể giết người bằng một một kiếm thì không dùng hai kiếm." Nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang chiến đấu với báo đen đốm tuyết, Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng nhắc nhở.
Thanh kiếm trong tay Thượng Quan Huyền Ý càng ngày càng lợi hại, tốc độ kiếm càng lúc càng nhanh, nửa giờ sau, một tiếng “bùm”, con báo đen đốm tuyết ngã trên mặt đất.
Tiêu Lăng Hàn huýt sáo như một tên lưu manh, tấm tắc cảm thán nói: "Không tồi, so với một tháng trước, ngươi giết chết một con yêu thú cấp hai sơ kỳ phải mất bốn giờ, hiện tại trong nửa giờ có thể giết nó, có tiến bộ. Tiếp tục nỗ lực!"
Thượng Quan Huyền Ý: "..."
Tiêu Đại Ma Vương này vô lương tâm lao ném mình vào một bầy sói, còn tịch thu chiếc nhẫn không gian của hắn, để hắn chiến đấu một mình trong bầy sói, suýt mất nửa cái mạng mới ra tay giải cứu hắn. Sau khi vết thương lành lại, hắn lại ném mình vào, như thế lặp lại, tốc độ xuất kiếm không mau cũng không được..
Hôm nay, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đang đối phó một đám nhện mặt quỷ, lũ nhện mặt quỷ phun ra tơ trắng dính vào người bọn họ, dính dính, nhớp nháp, rất khó chịu.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn Thượng Quan Huyền Ý đốt chết con nhện mặt quỷ, nhưng có một vị nam tử mặc áo đen đứng ở trên ngọn cây cách đó không xa, nhìn thẳng vào hai người họ, Tiêu Lăng Hàn đành phải cùng Thượng Quan Huyền Ý dùng kiếm chiến đấu.
Cả hai phải mất cả tiếng đồng hồ mới diệt hết lũ nhện mặt quỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người còn chưa thu dọn đồ đạc xong, nam tử mặc áo choàng đen đã đứng trước mặt họ và nói: "Hai đứa nhỏ các ngươi rất giỏi kiếm thuật, các ngươi học ai?"
Nam tử trước mặt có mái tóc đen, đồng tử đen như Hắc Diệu Thạch, tỏa ra khí chất nghiêm nghị anh duệ, dưới đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh lại lộ ra vẻ sắc bén như ưng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại càng thể hiện khí thế bức người, làm người ta liên tưởng đến một bầy sói đang vồ lấy con mồi trên thảo nguyên đầy nguy hiểm.
Toàn thân hắn như một thanh kiếm sắc bén, khi rút kiếm ra khỏi vỏ sẽ không thể ngăn cản được.
"Vãn bối gặp tiền bối, chúng ta đều là tự học, không có sư phụ."
"Ồ, tự học! Không tệ! Vậy các ngươi có muốn bái ta làm thầy không?"
"Cái này. . . " Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương dòng chữ "một lời khó nói hết".
Hai người bọn họ hiện tại đều là học sinh của học viện Hoàng Cực, nếu Thượng Quan Huyền Ý muốn trở thành đệ tử thì người mà hắn muốn trở thành đệ tử chính là viện trưởng của Khí Viện. Mà Tiêu Lăng Hàn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành đệ tử, hắn không muốn tìm một trưởng bối quản thúc hắn.
Nhưng trứng va phải đá thì chết thảm chỉ có trứng gà.
Nam tử nheo mắt nhìn hai tiểu gia hỏa trước mặt, giọng nói lạnh thấu xương: "Cái gì? Các ngươi không muốn à?"
Người nọ nói xong, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều cảm thấy một cỗ uy áp dâng trào, vô thức muốn quỳ xuống đầu hàng. Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một vệt máu tươi chảy ra từ khóe miệng Thượng Quan Huyền Ý, trong lòng như bị bóp nghẹt, hắn đỏ mắt, tiến lên một bước đứng trước Thượng Quan Huyền Ý.
Âu Dương Tu Kỳ vô cùng thích thú nhìn hai đứa trẻ lớn hơn một chút trước mặt, hắn kinh ngạc phát hiện mình không nhìn ra được tu vi của đối phương. Bây giờ hắn dùng sức ép của Nguyên Anh, đứa bé này vậy mà tiếp được toàn bộ, vì tò mò, hắn tiếp tục gia tăng áp lực, tăng lên Hóa Thần kỳ.
Lúc đầu, Tiêu Lăng Hàn có thể chịu đựng được áp lực của người này, nhưng dần dần hắn bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, tu vi của người này thật khó dò. Bây giờ hắn có thần thức của Hợp Thể kỳ nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấu nam tử trước mặt, điều đó có nghĩa là tu vi của người này ít nhất là ở Hợp Thể kỳ trở lên.
Khi nào một vị Phật khổng lồ như vậy đã đến đại lục Hoàng Cực? Còn cố tình bị hai người xui xẻo gặp được, này thật đúng là vận khí tới trốn đều trốn không xong.
"Phốc" Tiêu Lăng Hàn phun ra một ngụm máu, hai chân run rẩy, nhưng vẫn đứng thẳng, không chịu quỳ xuống hay đầu hàng.
"Sư huynh, sư huynh" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vì hắn chặn đi phần lớn uy áp, mà chính hắn lại bị trọng thương.
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Thực lực! Thực lực! Hắn muốn có thực lực, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn không muốn bị bất cứ ai ức hiếp và hắn cũng không muốn Tiêu Đại Ma Vương vì mình mà bị thương.
Sau sự việc này, Thượng Quan Huyền Ý có một chấp niệm mãnh liệt về việc nâng cao thực lực của mình.
------------- End chương 93: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro