[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chỉ Cần Em Vui...
2024-11-19 20:57:58
Bốn người không vô nghĩa nữa, trong nháy mắt biến mất vào trong rừng rậm.
Khu rừng lại trở nên yên tĩnh, ba phút sau, một nam tử mặc trang phục màu đỏ xuất hiện ở đây. Mũi hắn giật giật, nghi hoặc lẩm bẩm một mình: "Tại sao vừa đến đây lại đột nhiên biến rồi?"
Một con rắn đỏ xuất hiện trên cổ tay nam tử, "Hồng Vu, ngươi đi xem có tìm được manh mối nào không. Dù sao hai tiểu tử đó đều là sư điệt của ta."
Nam tử nói xong liền nhìn thấy con rắn đỏ bò từ trên người hắn xuống đất rồi lao qua đám cỏ.
Mười phút sau, con rắn màu đỏ quay trở lại cổ tay nam tử, phát ra tiếng “xè xè” như đang nói chuyện với nam tử.
"Vậy mà có thể trốn thoát dưới mí mắt của ta, có chút bản lĩnh đấy, hy vọng ngươi đừng để ta gặp phải ngươi, nếu không..." Nói xong, nam tử áo đỏ cười nham hiểm.
Một lúc sau, lại có thêm hai nam nữ tu Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện ở đây.
"Sư thúc!"
Nam tử áo đỏ gật đầu: "Thu hoạch thế nào?"
Một nam một nữ nhìn nhau, cả hai đều có chút bất bình tức giận. Nữ tu nói: "Chúng ta chậm một bước, cóc độc đã bị giết trước."
Nam tử áo đỏ hơi nheo mắt và toát ra một luồng sát khí sắc bén. Vậy mà bị người đi trước một bước, không biết là vô tình hay cố ý.
"Nếu không có thu hoạch gì thì quay về trước đi. Không phải các ngươi đã chọn dược nhân cho mình ở đại lục thấp hơn rồi sao? Sau khi trở về nhớ bồi dưỡng mấy người đó thật tốt. Họ có tư chất không tồi, về sau chắc chắn sẽ giúp ích cho các ngươi trong tương lai." Nam tử áo đỏ ôn hòa nói với hai người, hai sư điệt này thiên phú không tồi, dạy dỗ chỉ điểm một chút cũng không sao.
“Đúng rồi sư thúc, thất sư đệ và cửu sư đệ dường như đang đi về hướng này, chúng ta không đi tìm bọn họ sao?” Nam tu Nguyên Anh kỳ ra tiếng hỏi.
"Bọn họ đã bị giết, chúng ta trở về trước đi." Nam tử áo đỏ nói xong liền biến mất tại chỗ.
Nam tu và nữ tu nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo hướng nam tu mặc áo đỏ biến mất.
Lúc này, mấy người Tiêu Lăng Hàn đang ở trong hang của một con yêu thú cấp ba, con Hỏa Ngưu cấp ba một sừng đang phát ra âm thanh "mu mu" rất oan ức.
Nửa giờ trước, bốn nhân loại đáng ghét này đã chiếm giữ hang động của nó mà không một lời giải thích, thậm chí còn ghét bỏ hang nó thúi hoắc. Hỏa Ngưu một sừng rất tức giận nhưng nắm đấm của nó không mạnh bằng nhân loại đáng ghét, chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không sẽ bị xẻo thịt ngay lập tức, thậm chí không có cơ hội cảm thấy oan ức nữa.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn dùng trận pháp tạo ra một không gian riêng trong hang của Hỏa Ngưu một sừng, thuận tiện cho bọn họ làm những gì mình muốn, chẳng hạn như tiến vào không gian.
Tuy biết Hỏa Ngưu một sừng sẽ không nói ra nhưng đời ai biết trước ngày mai ta sẽ sao, mà Tiêu Lăng Hàn lại là người không thích điều ý ngoài ý muốn. Hắn đưa cho Ân Thiên Duệ chiếc nhẫn không gian của nam tu đã chiến đấu với Mạc Vô Nhai và yêu cầu hắn đi vào không gian để nghiên cứu thuốc giải độc cho Mạc Vô Nhai. Mặc dù ma khí của Tiêu Lăng Hàn có thể nuốt hết chất độc trên cơ thể Mạc Vô Nhai nhưng hắn không muốn bất kỳ ai ngoại trừ Thượng Quan Huyền Ý biết rằng hắn có thể sử dụng ma khí tu luyện.
Suy cho cùng, tiên và ma luôn ở thế đối nghịch nhau, chưa kể nếu bọn họ hình thành thói quen dựa dẫm vào hắn sẽ không tốt.
Hắn cũng muốn sống trong thế giới hai người với Thượng Quan Huyền Ý, chờ tu vi của Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cao hơn thì liền ném hai người đó đi luôn. Mang theo hai bóng đèn thật phiền phức. Tuy rằng càng đông càng vui nhưng tổng thể vẫn có cảm giác chướng mắt.
Hai giờ sau, thấy sắc mặt của Mạc Vô Nhai càng ngày càng tệ, Thượng Quan Huyền Ý có chút đồng tình liếc hắn một cái, đây là kết quả của việc đắc tội Tiêu Đại Ma Vương.
Tiêu Lăng Hàn biết rõ cái nào là thuốc giải nhưng lại không nói cho Ân Thiên Duệ mà bảo hắn tự mình nghiên cứu.
Mặc dù Mạc Vô Nhai sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng hiện tại hắn nhất định sẽ phải chịu đựng rất nhiều, nhìn hắn đang cau mày như vậy, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng đau đớn.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy đắc tội với ai cũng được nhưng ngoại trừ Tiêu Đại Ma Vương, có lẽ đến một lúc nào đó, đương sự sẽ phải chịu tổn thất mà không hề hay biết. Đây là kinh nghiệm của hắn với tư cách là một người đã từng trải và chứng kiến.
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn hiện tại rất chiều chuộng mình nhưng nếu phạm phải sai lầm nào đó thì hắn nhất định sẽ hôn mình đến mức không thở được. Thượng Quan Huyền Ý thật sự sợ ngày đó bị Tiêu Lăng Hàn hôn đến hết oxi luôn, kỹ thuật hôn của hắn rất thành thạo, có khi lại dịu dàng tình cảm, khiến mình rất hưởng thụ; nhưng có khi lại bá đạo vô cùng, làm cho mình có cảm giác như sắp bị ăn vào giây phút tiếp theo.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt, Thượng Quan Huyền Ý phục hồi tinh thần, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Chăm chú như vậy sao?" Tiêu Lăng Hàn chú ý tới Thượng Quan Huyền Ý đã bất động nhìn mình năm phút đồng hồ, quay đầu lại nhìn thấy hắn đang ngơ ngác nhìn mình.
“Không biết Thiên Duệ có tìm được thuốc giải hay không.” Thượng Quan Huyền Ý nói.
“Sẽ sớm thôi.” Tiêu Lăng Hàn đem thần thức vào trong không gian, cảm ứng được.
"A Hàn!"
"Hử?"
"Không có gì, ta chỉ muốn gọi huynh một chút."
Tiêu Lăng Hàn : “…” Em vui là được rồi!
Mạc Vô Nhai ở một bên cảm thấy khó chịu muốn chết, thế mà hai người kia vẫn ở trước mặt hắn thể hiện tình cảm như không có ai, đúng là phong thủy luân hồi, hôm nay hắn lại bị nhét đầy cơm chó.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thoáng qua biểu tình của Mạc Vô Nhai, trong lòng bật cười đến nở hoa, nếu không phải cố kỵ hắn là người bệnh thì Thượng Quan Huyền Ý đã cười quang minh chính đại.
Một lúc sau, Ân Thiên Duệ cầm một bình sứ đi ra khỏi không gian, đổ ra một viên đan dược cho Mạc Vô Nhai ăn, sau đó bước sang một bên, yên lặng chờ đợi.
Trong đan dược có mùi lạ. Không biết trong đó có thành phần gì nên Mạc Vô Nhai khó khăn lắm mới nuốt xuống được. Sau đó ngay lập tức bắt đầu khoang chân ngồi xuống để hóa giải dược lực và loại bỏ độc tố khỏi cơ thể.
Lại qua nửa canh giờ, Mạc Vô Nhai rốt cuộc mở mắt ra, phun ra một ngụm máu đen. Máu đen tràn ra trên mặt đất phát ra âm thanh "xèo xèo", mặt đất còn có thể bị ăn mòn. Có thể tưởng tượng chất độc này mạnh đến mức nào.
"Vô Nhai, huynh cảm thấy thế nào?" Ân Thiên Duệ nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạc Vô Nhai, khẩn trương hỏi.
Mạc Vô Nhai vận chuyển linh khí trong cơ thể, cảm giác cực kỳ thông suốt, không có bất kỳ trở ngại nào. Điều này có nghĩa là không có vấn đề gì. Hắn đứng dậy và cử động tay chân, chỉ cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, trong cơ thể lại tràn đầy sức lực.
"Bây giờ ta ổn rồi. Vất vả cho đệ rồi." Mạc Vô Nhai mỉm cười và nhìn Ân Thiên Duệ. Hắn cảm thấy Thiên Duệ rất tốt, vẫn luôn lo lắng cho hắn và cố gắng tìm ra thuốc giải độc cho hắn.
"Không sao đâu. Xem ra huynh - sản phẩm thí nghiệm của ta rất thành công, ta quả thực có chút thiên phú trong việc luyện độc." Ân Thiên Duệ vỗ tay vui vẻ nói, đồng thời phóng ra di hỏa đốt cháy máu độc trên mặt đất.
Sản phẩm thí nghiệm? Làm nửa ngày, hóa ra Ân Thiên Duệ lại coi mình như vật thí nghiệm, trong lòng Mạc Vô Nhai lúc này lạnh sắp chết, cảm giác như không còn ai yêu thương mình nữa.
Hắn cười ngượng nghịu, nói với Ân Thiên Duệ: “Chỉ cần em vui là được!”
"Thật sao, chỉ cần ta vui vẻ là được?" Nghe Mạc Vô Nhai nói xong, Ân Thiên Duệ hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Mạc Vô Nhai đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hắn luôn cảm thấy sắp tới mình sẽ sống một cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
"Đương nhiên, chỉ cần đệ vui vẻ, muốn ta làm gì cũng được, ta nhất định sẽ vui vẻ." Mạc Vô Nhai đè nén dự cảm không tốt trong lòng, ôn nhu mỉm cười với Ân Thiên Duệ.
"Thật tốt quá, về sau nếu ta nghiên cứu ra loại độc dược mới nào, Vô Nhai sẽ giúp ta thử nghiệm độc dược." Ân Thiên Duệ hoan hô, ôm lấy Mạc Vô Nhai, hôn lên má hắn một cái.
Mạc Vô Nhai ngay lập tức được chữa khỏi bởi nụ hôn của Ân Thiên Duệ. Không phải chỉ là một cuộc thử độc thôi sao? Hắn, Mạc Vô Nhai mới sẽ không sợ hãi!
Thượng Quan Huyền Ý ở một bên lắc đầu, Mạc Vô Nhai đã bị viên đạn bọc đường của Ân Thiên Duệ mê hoặc rồi, không phân biệt được đông tây bắc nữa. Nghĩ đến về sau gia hỏa này sẽ hối hận, hắn không khỏi mỉm cười.
“Em cười như vậy là có chuyện gì vui sao?” Tiêu Lăng Hàn lấy chân thỏ vừa mới nướng ra đưa cho Thượng Quan Huyền Ý liền nhìn thấy hắn liền cười như mèo ăn trộm cá.
"Những điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là ta hạnh phúc khi ở bên huynh đó A Hàn à~."
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi được ăn món thịt thỏ mềm mại thơm ngon. Ở kiếp trước, hắn hầu như luôn ăn Tích Cốc Đan và hiếm khi ăn những món ăn này. Thứ nhất, hắn không có thời gian, thứ hai là hắn không biết nấu ăn. Có lẽ vì kiếp trước ăn không ngon nên mỗi lần nghĩ tới đồ ăn Tiêu Lăng Hàn làm đều không khỏi muốn ăn.
Hắn ngày càng cảm thấy mình giống một người phàm và bắt đầu thèm những món ăn mà chỉ người phàm mới hay ăn.
“Miệng ngọt như vậy, ta thật muốn nếm thử xem trong đó có mật ong không.” Tiêu Lăng Hàn nói xong lời này, còn mỉm cười thâm sâu.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ từ phía sau đi ra, tức giận trừng mắt Tiêu Lăng Hàn. Hai người đi tới nghe được lời Tiêu Lăng Hàn vừa nói đều tò mò nhìn hắn. Tiêu Lăng Hàn khẳng định là cố ý làm như vậy.
Thật là đáng ghét, chính mình da mặt mỏng, luôn cảm thấy bất lợi khi đi theo những người này, da mặt của Ân Thiên Duệ còn dày hơn cả mình.
"Có phải là mật ong hay không, huynh không biết sao? Ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh đó." Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói, sau đó cắn một miếng thịt thỏ lớn.
" Huyền Ý, ngươi đang nói cái gì? Cái gì mật ong cơ?" Ân Thiên Duệ vừa đi tới liền tò mò ông nói gà bà nói vịt hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý sửng sốt: "Vậy vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì?"
"Nhìn miếng thịt thỏ ngươi đang cầm trong tay, mùi vị thật thơm ngon, khiến chúng ta chảy nước miếng." Nói xong, Ân Thiên Duệ còn chép chép miệng, nhìn thẳng Tiêu Lăng Hàn bằng một đôi mắt tràn ngập khát vọng. Không biết thịt nướng hôm nay có thể chia cho hai người bọn họ không?
Đây là tình huống thế nào? Nghĩa là Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vừa rồi không nghe thấy Tiêu Lăng Hàn nói, cho nên... Mình hiểu lầm? Nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, quả nhiên nhìn thấy hắn cười như hồ ly.
--------- End chương 213: ----------
Khu rừng lại trở nên yên tĩnh, ba phút sau, một nam tử mặc trang phục màu đỏ xuất hiện ở đây. Mũi hắn giật giật, nghi hoặc lẩm bẩm một mình: "Tại sao vừa đến đây lại đột nhiên biến rồi?"
Một con rắn đỏ xuất hiện trên cổ tay nam tử, "Hồng Vu, ngươi đi xem có tìm được manh mối nào không. Dù sao hai tiểu tử đó đều là sư điệt của ta."
Nam tử nói xong liền nhìn thấy con rắn đỏ bò từ trên người hắn xuống đất rồi lao qua đám cỏ.
Mười phút sau, con rắn màu đỏ quay trở lại cổ tay nam tử, phát ra tiếng “xè xè” như đang nói chuyện với nam tử.
"Vậy mà có thể trốn thoát dưới mí mắt của ta, có chút bản lĩnh đấy, hy vọng ngươi đừng để ta gặp phải ngươi, nếu không..." Nói xong, nam tử áo đỏ cười nham hiểm.
Một lúc sau, lại có thêm hai nam nữ tu Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện ở đây.
"Sư thúc!"
Nam tử áo đỏ gật đầu: "Thu hoạch thế nào?"
Một nam một nữ nhìn nhau, cả hai đều có chút bất bình tức giận. Nữ tu nói: "Chúng ta chậm một bước, cóc độc đã bị giết trước."
Nam tử áo đỏ hơi nheo mắt và toát ra một luồng sát khí sắc bén. Vậy mà bị người đi trước một bước, không biết là vô tình hay cố ý.
"Nếu không có thu hoạch gì thì quay về trước đi. Không phải các ngươi đã chọn dược nhân cho mình ở đại lục thấp hơn rồi sao? Sau khi trở về nhớ bồi dưỡng mấy người đó thật tốt. Họ có tư chất không tồi, về sau chắc chắn sẽ giúp ích cho các ngươi trong tương lai." Nam tử áo đỏ ôn hòa nói với hai người, hai sư điệt này thiên phú không tồi, dạy dỗ chỉ điểm một chút cũng không sao.
“Đúng rồi sư thúc, thất sư đệ và cửu sư đệ dường như đang đi về hướng này, chúng ta không đi tìm bọn họ sao?” Nam tu Nguyên Anh kỳ ra tiếng hỏi.
"Bọn họ đã bị giết, chúng ta trở về trước đi." Nam tử áo đỏ nói xong liền biến mất tại chỗ.
Nam tu và nữ tu nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo hướng nam tu mặc áo đỏ biến mất.
Lúc này, mấy người Tiêu Lăng Hàn đang ở trong hang của một con yêu thú cấp ba, con Hỏa Ngưu cấp ba một sừng đang phát ra âm thanh "mu mu" rất oan ức.
Nửa giờ trước, bốn nhân loại đáng ghét này đã chiếm giữ hang động của nó mà không một lời giải thích, thậm chí còn ghét bỏ hang nó thúi hoắc. Hỏa Ngưu một sừng rất tức giận nhưng nắm đấm của nó không mạnh bằng nhân loại đáng ghét, chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không sẽ bị xẻo thịt ngay lập tức, thậm chí không có cơ hội cảm thấy oan ức nữa.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn dùng trận pháp tạo ra một không gian riêng trong hang của Hỏa Ngưu một sừng, thuận tiện cho bọn họ làm những gì mình muốn, chẳng hạn như tiến vào không gian.
Tuy biết Hỏa Ngưu một sừng sẽ không nói ra nhưng đời ai biết trước ngày mai ta sẽ sao, mà Tiêu Lăng Hàn lại là người không thích điều ý ngoài ý muốn. Hắn đưa cho Ân Thiên Duệ chiếc nhẫn không gian của nam tu đã chiến đấu với Mạc Vô Nhai và yêu cầu hắn đi vào không gian để nghiên cứu thuốc giải độc cho Mạc Vô Nhai. Mặc dù ma khí của Tiêu Lăng Hàn có thể nuốt hết chất độc trên cơ thể Mạc Vô Nhai nhưng hắn không muốn bất kỳ ai ngoại trừ Thượng Quan Huyền Ý biết rằng hắn có thể sử dụng ma khí tu luyện.
Suy cho cùng, tiên và ma luôn ở thế đối nghịch nhau, chưa kể nếu bọn họ hình thành thói quen dựa dẫm vào hắn sẽ không tốt.
Hắn cũng muốn sống trong thế giới hai người với Thượng Quan Huyền Ý, chờ tu vi của Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cao hơn thì liền ném hai người đó đi luôn. Mang theo hai bóng đèn thật phiền phức. Tuy rằng càng đông càng vui nhưng tổng thể vẫn có cảm giác chướng mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai giờ sau, thấy sắc mặt của Mạc Vô Nhai càng ngày càng tệ, Thượng Quan Huyền Ý có chút đồng tình liếc hắn một cái, đây là kết quả của việc đắc tội Tiêu Đại Ma Vương.
Tiêu Lăng Hàn biết rõ cái nào là thuốc giải nhưng lại không nói cho Ân Thiên Duệ mà bảo hắn tự mình nghiên cứu.
Mặc dù Mạc Vô Nhai sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng hiện tại hắn nhất định sẽ phải chịu đựng rất nhiều, nhìn hắn đang cau mày như vậy, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng đau đớn.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy đắc tội với ai cũng được nhưng ngoại trừ Tiêu Đại Ma Vương, có lẽ đến một lúc nào đó, đương sự sẽ phải chịu tổn thất mà không hề hay biết. Đây là kinh nghiệm của hắn với tư cách là một người đã từng trải và chứng kiến.
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn hiện tại rất chiều chuộng mình nhưng nếu phạm phải sai lầm nào đó thì hắn nhất định sẽ hôn mình đến mức không thở được. Thượng Quan Huyền Ý thật sự sợ ngày đó bị Tiêu Lăng Hàn hôn đến hết oxi luôn, kỹ thuật hôn của hắn rất thành thạo, có khi lại dịu dàng tình cảm, khiến mình rất hưởng thụ; nhưng có khi lại bá đạo vô cùng, làm cho mình có cảm giác như sắp bị ăn vào giây phút tiếp theo.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên mặt, Thượng Quan Huyền Ý phục hồi tinh thần, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Chăm chú như vậy sao?" Tiêu Lăng Hàn chú ý tới Thượng Quan Huyền Ý đã bất động nhìn mình năm phút đồng hồ, quay đầu lại nhìn thấy hắn đang ngơ ngác nhìn mình.
“Không biết Thiên Duệ có tìm được thuốc giải hay không.” Thượng Quan Huyền Ý nói.
“Sẽ sớm thôi.” Tiêu Lăng Hàn đem thần thức vào trong không gian, cảm ứng được.
"A Hàn!"
"Hử?"
"Không có gì, ta chỉ muốn gọi huynh một chút."
Tiêu Lăng Hàn : “…” Em vui là được rồi!
Mạc Vô Nhai ở một bên cảm thấy khó chịu muốn chết, thế mà hai người kia vẫn ở trước mặt hắn thể hiện tình cảm như không có ai, đúng là phong thủy luân hồi, hôm nay hắn lại bị nhét đầy cơm chó.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thoáng qua biểu tình của Mạc Vô Nhai, trong lòng bật cười đến nở hoa, nếu không phải cố kỵ hắn là người bệnh thì Thượng Quan Huyền Ý đã cười quang minh chính đại.
Một lúc sau, Ân Thiên Duệ cầm một bình sứ đi ra khỏi không gian, đổ ra một viên đan dược cho Mạc Vô Nhai ăn, sau đó bước sang một bên, yên lặng chờ đợi.
Trong đan dược có mùi lạ. Không biết trong đó có thành phần gì nên Mạc Vô Nhai khó khăn lắm mới nuốt xuống được. Sau đó ngay lập tức bắt đầu khoang chân ngồi xuống để hóa giải dược lực và loại bỏ độc tố khỏi cơ thể.
Lại qua nửa canh giờ, Mạc Vô Nhai rốt cuộc mở mắt ra, phun ra một ngụm máu đen. Máu đen tràn ra trên mặt đất phát ra âm thanh "xèo xèo", mặt đất còn có thể bị ăn mòn. Có thể tưởng tượng chất độc này mạnh đến mức nào.
"Vô Nhai, huynh cảm thấy thế nào?" Ân Thiên Duệ nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạc Vô Nhai, khẩn trương hỏi.
Mạc Vô Nhai vận chuyển linh khí trong cơ thể, cảm giác cực kỳ thông suốt, không có bất kỳ trở ngại nào. Điều này có nghĩa là không có vấn đề gì. Hắn đứng dậy và cử động tay chân, chỉ cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, trong cơ thể lại tràn đầy sức lực.
"Bây giờ ta ổn rồi. Vất vả cho đệ rồi." Mạc Vô Nhai mỉm cười và nhìn Ân Thiên Duệ. Hắn cảm thấy Thiên Duệ rất tốt, vẫn luôn lo lắng cho hắn và cố gắng tìm ra thuốc giải độc cho hắn.
"Không sao đâu. Xem ra huynh - sản phẩm thí nghiệm của ta rất thành công, ta quả thực có chút thiên phú trong việc luyện độc." Ân Thiên Duệ vỗ tay vui vẻ nói, đồng thời phóng ra di hỏa đốt cháy máu độc trên mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sản phẩm thí nghiệm? Làm nửa ngày, hóa ra Ân Thiên Duệ lại coi mình như vật thí nghiệm, trong lòng Mạc Vô Nhai lúc này lạnh sắp chết, cảm giác như không còn ai yêu thương mình nữa.
Hắn cười ngượng nghịu, nói với Ân Thiên Duệ: “Chỉ cần em vui là được!”
"Thật sao, chỉ cần ta vui vẻ là được?" Nghe Mạc Vô Nhai nói xong, Ân Thiên Duệ hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Mạc Vô Nhai đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hắn luôn cảm thấy sắp tới mình sẽ sống một cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
"Đương nhiên, chỉ cần đệ vui vẻ, muốn ta làm gì cũng được, ta nhất định sẽ vui vẻ." Mạc Vô Nhai đè nén dự cảm không tốt trong lòng, ôn nhu mỉm cười với Ân Thiên Duệ.
"Thật tốt quá, về sau nếu ta nghiên cứu ra loại độc dược mới nào, Vô Nhai sẽ giúp ta thử nghiệm độc dược." Ân Thiên Duệ hoan hô, ôm lấy Mạc Vô Nhai, hôn lên má hắn một cái.
Mạc Vô Nhai ngay lập tức được chữa khỏi bởi nụ hôn của Ân Thiên Duệ. Không phải chỉ là một cuộc thử độc thôi sao? Hắn, Mạc Vô Nhai mới sẽ không sợ hãi!
Thượng Quan Huyền Ý ở một bên lắc đầu, Mạc Vô Nhai đã bị viên đạn bọc đường của Ân Thiên Duệ mê hoặc rồi, không phân biệt được đông tây bắc nữa. Nghĩ đến về sau gia hỏa này sẽ hối hận, hắn không khỏi mỉm cười.
“Em cười như vậy là có chuyện gì vui sao?” Tiêu Lăng Hàn lấy chân thỏ vừa mới nướng ra đưa cho Thượng Quan Huyền Ý liền nhìn thấy hắn liền cười như mèo ăn trộm cá.
"Những điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là ta hạnh phúc khi ở bên huynh đó A Hàn à~."
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi được ăn món thịt thỏ mềm mại thơm ngon. Ở kiếp trước, hắn hầu như luôn ăn Tích Cốc Đan và hiếm khi ăn những món ăn này. Thứ nhất, hắn không có thời gian, thứ hai là hắn không biết nấu ăn. Có lẽ vì kiếp trước ăn không ngon nên mỗi lần nghĩ tới đồ ăn Tiêu Lăng Hàn làm đều không khỏi muốn ăn.
Hắn ngày càng cảm thấy mình giống một người phàm và bắt đầu thèm những món ăn mà chỉ người phàm mới hay ăn.
“Miệng ngọt như vậy, ta thật muốn nếm thử xem trong đó có mật ong không.” Tiêu Lăng Hàn nói xong lời này, còn mỉm cười thâm sâu.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Mạc Vô Nhai cùng Ân Thiên Duệ từ phía sau đi ra, tức giận trừng mắt Tiêu Lăng Hàn. Hai người đi tới nghe được lời Tiêu Lăng Hàn vừa nói đều tò mò nhìn hắn. Tiêu Lăng Hàn khẳng định là cố ý làm như vậy.
Thật là đáng ghét, chính mình da mặt mỏng, luôn cảm thấy bất lợi khi đi theo những người này, da mặt của Ân Thiên Duệ còn dày hơn cả mình.
"Có phải là mật ong hay không, huynh không biết sao? Ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh đó." Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói, sau đó cắn một miếng thịt thỏ lớn.
" Huyền Ý, ngươi đang nói cái gì? Cái gì mật ong cơ?" Ân Thiên Duệ vừa đi tới liền tò mò ông nói gà bà nói vịt hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý sửng sốt: "Vậy vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì?"
"Nhìn miếng thịt thỏ ngươi đang cầm trong tay, mùi vị thật thơm ngon, khiến chúng ta chảy nước miếng." Nói xong, Ân Thiên Duệ còn chép chép miệng, nhìn thẳng Tiêu Lăng Hàn bằng một đôi mắt tràn ngập khát vọng. Không biết thịt nướng hôm nay có thể chia cho hai người bọn họ không?
Đây là tình huống thế nào? Nghĩa là Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vừa rồi không nghe thấy Tiêu Lăng Hàn nói, cho nên... Mình hiểu lầm? Nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, quả nhiên nhìn thấy hắn cười như hồ ly.
--------- End chương 213: ----------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro