[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chiến Với Hồng...

2024-12-15 21:02:31

Mười lăm phút sau, lông mi Thượng Quan Huyền Ý khẽ rung, rồi đôi mắt đào hoa khẽ mở ra.

Thấy Huyền Ý tỉnh lại, Tiêu Lăng Hàn có chút lo lắng hỏi: “Ý Ý, em tỉnh rồi? Có khát không? Có đói bụng không? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Thượng Quan Huyền Ý ngây người, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Tiêu Lăng Hàn lại khẩn trương như thế?

Nhìn quanh một lượt, Thượng Quan Huyền Ý phát hiện mình đang ở trong không gian tùy thân của Tiêu Lăng Hàn.

“A Hàn, ta không sao nhưng sao ta lại ở trong không gian của huynh?” Nói xong, Huyền Ý ngồi dậy, tiến đến hôn nhẹ Tiêu Lăng Hàn, như muốn trấn an rằng mình không có vấn đề gì.

Còn Tiêu Lăng Hàn cũng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng mọi người chỉ đang ngủ, thế mà khi tỉnh dậy lại thấy cả nhóm đã đổi chỗ.

Tiêu Lăng Hàn kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra sau khi mình tỉnh dậy. Nghe xong, Huyền Ý vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Nếu không phải Tiêu Lăng Hàn tỉnh kịp thời, liệu có phải tất cả họ sẽ mất đi thần trí?

Chỉ cần nghĩ đến khả năng Tiêu Lăng Hàn có thể ở bên người khác, Huyền Ý đã tức giận sôi máu.

Hắn chỉ muốn lao ngay ra ngoài và xé Hồng Y Tôn Giả thành trăm mảnh. Tiêu Lăng Hàn là người của hắn, ai cũng đừng mong cướp đi!

“A Hàn, như vậy là chúng ta vẫn đang ở Huyền Âm Tông?”

Huyền Ý nhíu mày. Nếu vậy, họ nhất định phải xử lý Hồng Y Tôn Giả. Nếu không, hắn sẽ luôn bất an, không thể ngủ yên vì lo rằng Tiêu Lăng Hàn sẽ bị mang đi lần nữa.

“Đúng vậy. Ý của ta là, Hồng Y Tôn Giả không thể sống. Những người khác nếu không đụng đến chúng ta thì không cần quan tâm, vì Huyền Âm Tông có một tu sĩ Luyện Hư kỳ. Lệnh bài sư tôn cho cũng không nhất thiết phải dùng, tốt nhất là không cần động đến.”

“Ta cũng nghĩ như huynh.”

Huyền Ý mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, trong lòng hân hoan. A Hàn cũng muốn giết kẻ đó, thật ăn ý với mình.

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, rồi tháo giày và cởi áo, trèo lên giường của Huyền Ý.

Hành động này khiến Huyền Ý sững sờ. Vừa nãy không phải còn nói muốn đi giết người sao? Sao giờ lại nằm trên giường?

“A Hàn?”

“Ừm, Ý Ý, để ta ôm em ngủ một lát. Ta hơi mệt.” Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, ôm chặt lấy hắn. Cảm giác ôm Thượng Quan Huyền Ý ấm áp trong tay khiến Tiêu Lăng Hàn thấy nhẹ nhõm.

Hắn tham lam hít lấy hương thơm từ người Huyền Ý. Tiểu gia hỏa này là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi!

Tiêu Lăng Hàn ngủ giấc một. Khi tỉnh dậy, hắn mở mắt ra và thấy Thượng Quan Huyền Ý đang chăm chú nhìn mình.

“Nhìn ta bao lâu rồi?” Tiêu Lăng Hàn lười biếng hỏi, mắt vẫn còn ngái ngủ.

“Cũng không lâu, chỉ tầm một canh giờ thôi!” Thượng Quan Huyền Ý giơ một ngón tay, cười tinh nghịch.

“Em ngắm ta lâu vậy, có phải ta nên đòi chút lợi không?” Tiêu Lăng Hàn ngồi dậy, tựa người vào giường, tay nâng cằm Huyền Ý lên, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Thượng Quan Huyền Ý lập tức hiểu ý, chủ động đưa môi mình lên.

Tiêu Lăng Hàn mỉm cười, đưa tay che đôi mắt của Thượng Quan Huyền Ý, ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt.”

Thấy Thượng Quan Huyền Ý thực sự ngoan ngoãn nhắm mắt, Tiêu Lăng Hàn lập tức hôn thẳng lên môi hắn. Hai người chìm trong một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt.

Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý đã biết cách "đảo khách thành chủ". Đầu tiên, hai người giành giật quyền chủ động ngay trên “lãnh địa” của Tiêu Lăng Hàn, sau đó lại tiếp tục đấu tranh gay gắt trên “lãnh địa” của chính hắn.

Ngay sau đó, cả hai thở hổn hển khi xuất hiện bên sông băng. Nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của đối phương, họ không khỏi bật cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hì hì, A Hàn, huynh có mùi thật thơm.” Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng, vẫn còn ướt át sau nụ hôn của Tiêu Lăng Hàn.

Nhìn thấy hành động và lời nói của Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy một cơn nóng bừng dâng lên trong lòng, ngọn lửa vừa được kiềm nén nay lại bùng cháy.

Hắn híp mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Huyền Ý, giọng khàn khàn hỏi: “Ý Ý, em đang cố tình quyến rũ ta hử?”

“Không có nha! Ta chỉ nói sự thật thôi mà.” Thượng Quan Huyền Ý chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Tuy nhiên, khi Tiêu Lăng Hàn không nhìn thấy, khóe môi Huyền Ý hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Ngay lập tức, Tiêu Lăng Hàn vòng ra phía sau Huyền Ý, từ sau ôm chặt lấy hắn. Nhìn thấy đôi tai mềm mại và tinh xảo trước mặt, hắn không kiềm được mà cúi xuống, cắn nhẹ và liếm láp.

“Ô ~~ ô ~~ đừng mà, A Hàn, ô ~~ ta sai rồi! Mau buông ta ra!”

Toàn thân Thượng Quan Huyền Ý run lên, cảm giác tê dại lan khắp người, khiến hắn không thể suy nghĩ gì khác. Hắn mềm nhũn ngã vào lòng Tiêu Lăng Hàn.

“Tạm thời tha cho em đó.”

Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng cắn một chút trước khi buông đôi tai đã đỏ bừng của Thượng Quan Huyền Ý. Nhìn hắn, Tiêu Lăng Hàn nhoẻn miệng cười mãn nguyện.

Cả hai tiếp tục ngâm mình bên sông băng một lúc lâu trước khi lên bờ.

Sau đó, Tiêu Lăng Hàn dặn dò Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ chăm chỉ tu luyện, để mọi thứ diễn ra thuận lợi.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dán Ẩn Thân Phù lên người rồi rời khỏi không gian.

Vừa ra ngoài, hai người lập tức ngửi thấy mùi máu tanh, hiển nhiên là thi thể của Hắc Y tôn giả vẫn chưa bị ai phát hiện.

Dù đã ở trong không gian một đêm, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua 1 tiếng.

Trước đó, Tiêu Lăng Hàn lo ngại việc giao chiến với Hắc Y tôn giả sẽ khiến người của Huyền Âm Tông chú ý nên khi Hắc Y tôn giả bước vào phòng luyện dược, hắn đã kích hoạt toàn bộ trận pháp của căn phòng. Phòng luyện dược được bảo vệ bởi một trận pháp cấp 5, mà hiện tại Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa đủ khả năng bố trí trận pháp cấp độ này. Trận pháp này vốn đã có từ trước khi Điền Hinh Nhi đến nơi này.

Nhìn thảm dạng của Hắc Y tôn giả, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi nghĩ đến cách mình từng đối xử với Dương Nho Nguyên. Trong lòng hắn chợt nhận ra, mình và Tiêu Lăng Hàn bản chất là cùng một loại người: đối với bất kỳ kẻ nào dám nhòm ngó người của mình, bọn họ đều hận không thể băm kẻ đó thành trăm mảnh.

Thượng Quan Huyền Ý lập tức giải phóng dị hỏa, thiêu thi thể của Hắc Y tôn giả thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào.

“A Hàn, bây giờ chúng ta đi tìm Hồng Y tôn giả chứ?” Thượng Quan Huyền Ý hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Trong lòng, hắn không khỏi tưởng tượng đến cảnh Tiêu Lăng Hàn mặc trang phục nữ nhân. Dù biết gương mặt ấy sẽ là của người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiêu Lăng Hàn trong nữ trang, hắn đã không thể kiềm chế cảm giác mong đợi.

Thật chờ mong, rất muốn nhìn! Nhưng hắn lại không dám nói ra, bởi nếu nói, rất có thể người bị bắt mặc đồ nữ sẽ trở thành chính hắn.

Tiêu Lăng Hàn sao có thể không nhận ra ánh mắt rực lửa của Thượng Quan Huyền Ý? Đây là lại muốn ta giả làm nữ nhân nữa sao!!!

Hồng Y tôn giả có tu vi Hóa Thần trung kỳ, là nhị đệ tử của Hắc Y tôn giả. Còn đại đệ tử của Hắc Y tôn giả tên là Nguyên Thương, người từng bị Tiêu Lăng Hàn giết khi họ mới đến đại lục Huyền Thiên.

Lúc này, Hồng Y tôn giả đang ở trong động phủ của mình chăm sóc Hồng Vu.

Hồng Vu thuộc mà ma thú của Ma tộc, có tên đầy đủ là Mị Ma Âm Xà. Hiện tại, nó đã đạt cấp độ ma thú cấp 5.

Đột nhiên, trận pháp bảo vệ động phủ bị động vào. Hồng Y tôn giả nhíu mày, vẻ không vui lộ rõ. Hắn vung tay mở một thông đạo trong trận pháp.

Khi thủ vệ của động phủ bước vào, hắn lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm nhận được sự khó chịu trong giọng nói của Hồng Y tôn giả, thủ vệ càng cúi thấp đầu, cung kính trả lời: “Hồi Hồng Y tôn giả, là sư muội của ngài tìm ngài.”

“Điền Hinh Nhi? Nàng tìm ta có việc gì?” Hồng Y tôn giả lẩm bẩm, nhưng nghĩ đến việc sư tôn rất xem trọng Điền Hinh Nhi, hắn gật đầu đồng ý để nàng vào.

Chẳng bao lâu, Điền Hinh Nhi dẫn theo thị nữ bước vào động phủ.

Tuy nhiên, khi cả hai vừa xuất hiện, con rắn nhỏ màu đỏ quấn trên cổ tay Hồng Y tôn giả lập tức lao đến, khởi xướng tấn công họ.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không ngờ rằng, màn cải trang của họ lại bị một con rắn phát giác dễ dàng như vậy.

Nhìn thấy Hồng Vu lao về phía mình, cả hai lập tức rút kiếm, giao chiến với con rắn.

“Hừ, không ngờ là các ngươi. Xem ra ta thật sự đã đánh giá thấp các ngươi rồi.”

Hồng Vu vốn là khế ước thú sủng của Hồng Y Tôn Giả. Ngay khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vừa bước vào động phủ, nó đã truyền âm báo cho chủ nhân biết thân phận của họ.

Nhìn cuộc chiến giữa hai người và con rắn, ánh mắt Hồng Y tôn giả trở nên lạnh lẽo. Hắn nhẹ nhàng nói với Hồng Vu: “Hồng Vu, lui ra. Để ta tự mình tiếp đón bọn họ.”

Hồng Y tôn giả là một pháp tu sở hữu thuộc tính băng. Khi hắn thi triển băng thuật, rõ ràng uy lực vượt xa so với băng hệ pháp thuật mà Thượng Quan Huyền Ý sử dụng. Thượng Quan Huyền Ý bị áp chế hoàn toàn, không thể thi triển dị hỏa vì lo sợ bại lộ, đành phải chuyển sang đấu kiếm.

Tiêu Lăng Hàn sử dụng lôi hệ pháp thuật. Dù không gây được thương tổn lớn cho Hồng Y tôn giả, hắn vẫn khiến đối phương phải hiện rõ chân dung.

Hồng Y tôn giả là một người có dung mạo âm nhu, khí chất lạnh lùng, mang lại cảm giác âm trầm và khó gần. Hắn trông như một người khoảng 27-28 tuổi.

Nhìn vẻ ngoài như vậy mà lại có ý đồ xấu với mình, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ý nghĩ đó khiến hắn chán ghét không nói nên lời.

Trong trận chiến, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý phối hợp nhịp nhàng.

Hồng Y tôn giả tuy có tu vi Hóa Thần trung kỳ nhưng dưới sự áp sát liên tục, hắn cũng không tránh khỏi bị thương. Những đòn công kích sắc bén từ cả kiếm và pháp thuật của Tiêu Lăng Hàn, kết hợp cùng sự hỗ trợ linh hoạt của Thượng Quan Huyền Ý, đã khiến hắn cảm nhận rõ áp lực.

Khi một cây băng thứ sắc lạnh đâm thẳng về phía Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn không chút do dự. Một đạo lôi thuật nhanh như chớp bổ thẳng vào băng thứ, làm nó vỡ ra từng mảnh, đủ để Thượng Quan Huyền Ý né thoát.

Thấy vậy, ánh mắt Hồng Y tôn giả càng trở nên âm trầm, mang theo ý lạnh như muốn giết chết đối thủ.

Tiêu Lăng Hàn trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Huyền Ý, sau đó tập trung năm loại linh khí kim, mộc, thủy, hỏa, thổ vào thanh kiếm trong tay mình. Uy lực của nhát kiếm tăng lên gấp bội, chém thẳng về phía Hồng Y tôn giả.

Hồng Y Tôn Giả cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong chiêu kiếm, không dám lơ là mà phải toàn lực ứng phó.

Nhưng đúng lúc hắn tập trung chống đỡ, Thượng Quan Huyền Ý đã kích hoạt ngọc bài Hóa Thần hậu kỳ mà Thẩm Thanh Thu từng đưa cho Tiêu Lăng Hàn. Công kích từ ngọc bài này tái hiện sức mạnh của một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, khiến Hồng Y tôn giả hoàn toàn không kịp trở tay.

Tiến thoái lưỡng nan, Hồng Y Tôn Giả không kịp triệu hồi Hồng Vu hỗ trợ.

Nhát kiếm của Tiêu Lăng Hàn gây ra nội thương nghiêm trọng. Ngay sau đó, công kích từ ngọc bài giáng xuống khiến Hồng Y Tôn Giả thương càng thêm thương.

Hồng Vu, thấy chủ nhân bị thương, không còn quan tâm mệnh lệnh nữa. Trong cơn phẫn nộ, nó lao thẳng đến Thượng Quan Huyền Ý, quất đuôi mạnh mẽ.

Nhưng Thượng Quan Huyền Ý, nổi danh với tốc độ tránh né, dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công. Hắn đáp trả bằng những đòn kiếm sắc bén nhưng cơ thể cứng rắn của Hồng Vu chỉ phát ra tiếng "keng keng" khi bị chém.

Trong khi đó, Tiêu Lăng Hàn đã tiêu hao gần hết linh khí vì nhát kiếm mạnh mẽ vừa rồi. Hắn vội lấy ra một Càn Khôn Hồ, uống một ngụm lớn linh tuyền để hồi phục.

Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy Hồng Y tôn giả đang chật vật bò dậy từ mặt đất. Khóe miệng hắn còn dính máu nhưng ánh mắt đầy căm hận.

“Được, được lắm. Hôm nay, cả hai ngươi đừng mong sống sót rời khỏi đây.” Hồng Y tôn giả đứng thẳng dậy, giọng nói lãnh lẽo đến run người..

Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng đáp trả: “Vậy để xem mào nào cắn miểu nào.” Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nói, tên này khiến hắn cảm thấy như một con rắn độc, so với việc chiến đấu với Thượng Quan Huyền Ý, rắn độc này còn độc hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0