[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Có Chỗ Dựa Thật...

2024-11-19 20:57:58

Không đến một phút, Âu Dương Tu Kỳ đã đứng ở cửa phòng của mấy người Tiêu Lăng Hàn, đa số người trong học viện đều không nhận ra hắn. Nhưng hôm nay đội trưởng đội chấp pháp tình cờ gặp được Âu Dương Tu Kỳ, trùng hợp còn biết hắn chính là viện trưởng đại nhân của học viện Hoàng Cực.

Đội chấp pháp bên ngoài vốn muốn ngăn cản Âu Dương Tu Kỳ không cho hắn đi vào, nhưng lại kinh hãi phát hiện, mình căn bản không thể động đậy.

Nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý vội vàng hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"

Đội trưởng đội chấp pháp quay người lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Tu Kỳ, hình như Tiêu Lăng Hàn vừa mới tới gọi hắn là "Sư tôn!". Đội trưởng cảm thấy cả người mình đều không tốt, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy, tự dưng lại bị nhận nhiệm vụ này. Đồ đệ của viện trưởng đại nhân sao có thể là hung thủ? Cho dù là như vậy thì Tiền gia cũng xứng đáng.

"Viện. . . " Đội trưởng đội chấp pháp vừa kêu lên một chữ, đã bị Âu Dương Tu Kỳ xua tay đánh gãy.

"Ngươi nói ngươi nhận được lệnh tới bắt người của ai?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía đội trưởng hỏi.

Đội trưởng lau mồ hôi lạnh, vội vàng trả lời: "Phó viện trưởng Dương Nho Nguyên!"

"Không phải là ta kêu hắn đi diệt Tiền gia sao? Hắn kêu ngươi tới bắt cái hung thủ gì?" Âu Dương Tu Kỳ kỳ quái hỏi, vốn dĩ là hắn muốn dẫn theo hai đồ đệ của hắn đi diệt Tiền gia, cho bọn họ đi trải nghiệm một chút. Nhưng ngày hôm đó, một người thì đang ngộ đạo, người kia thì đang hộ pháp cho Sở Mộ Thần, cả hai đều không có thời gian đi nên đành phải nhờ Dương Nho Nguyên dẫn người đi giải quyết Tiền gia.

Sao Dương Nho Nguyên này dám vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan cho đồ đệ của mình, hắn đang làm cái quỷ gì vậy?

Đội trưởng đội chấp pháp dường như đã thấy được điều gì đó bất thường, kinh ngạc há to miệng. Tiền gia vậy mà là do phó viện trưởng động tay, hơn nữa người ra lệnh lại là viện trưởng đại nhân, nhưng bây giờ phó viện trưởng lại đổ oan cho đồ đệ của viện trưởng đại nhân. Chuyện này, sao lại hỗn loạn như vậy. Đội trưởng đội chấp pháp cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

"Ngươi tên là gì?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn về phía đội trưởng chấp pháp đứng ở một bên, nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt Âu Dương Tu Kỳ tối sầm lại, trông mình đáng sợ đến vậy sao?

"Vãn bối tên là Vu Thành Địch." Vu Thành Địch thận trọng trả lời, thấy Âu Dương Tu Kỳ sắc mặt không tốt, hắn càng thêm căng thẳng.

"Vu tiểu tử, ngươi phát tin tức cho Dương Nho Nguyên, nói với hắn rằng ngươi không bắt được Tiêu Lăng Hàn, kêu hắn tự đích thân đến đây. Đừng nói với hắn rằng ta đang ở chỗ này." Âu Dương Tu Kỳ nhìn bàn ăn đầy ắp, cảm giác mình cũng có chút đói bụng, hắn đã không thể nhớ rõ lần cuối cùng mình ăn là khi nào.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra một đôi bát đũa đặt lên bàn, nhường chỗ cho Âu Dương Tu Kỳ.

Âu Dương Tu Kỳ bắt đầu ăn cơm, Hồ Sâm ở một bên lấy lại tinh thần, nhìn một màn trước mắt, không biết nên làm sao. Đội trưởng đội chấp pháp vẫn đứng ở một bên háo hức quan sát, còn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng ngồi xuống bắt đầu ăn, hắn cũng không biết nên tiếp tục ăn hay rời đi thì tốt.

"Hồ sư huynh, ngươi ăn nhanh đi, ngươi không ăn thì tí nữa không còn cái gì đâu." Thượng Quan Huyền Ý nhắc nhở Hồ Sâm.

"A? Ừ, được rồi, vị này chính là ?" Hồ Sâm nhìn Âu Dương Tu Kỳ, hỏi Thượng Quan Huyền Ý.

"Đây là sư tôn của chúng ta, ngươi kêu hắn tiền bối là được."

"Bái kiến tiền bối, tiền bối lớn lên thật là đẹp quá." Hồ Sâm lập tức nịnh nọt nói.

Âu Dương Tu Kỳ liếc nhìn Hồ Sâm, xem Hồ sâm thở cũng không dám thở mạnh, sau đó chỉ nói "Ừm" một tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồ Sâm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện trên ngực mình toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vị đại lão này đến tốt cùng là người phương nào? Thế mà còn tạo áp lực lớn hơn so với sư tôn của hắn.

Một lúc sau, một nam tử trung niên xuất hiện trước cửa phòng, mặc pháp y màu xám, tóc buộc cao, sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ điềm tĩnh, không giận tự uy.

"Sao lại thế này? Không phải ta bảo các ngươi tới bắt giết hung thủ sao? Ta đã tìm được chứng cứ rồi. Tiêu Lăng Hàn này chỉ là Kim Đan sơ kỳ. Ngươi, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa người nhiều như vậy chẳng lẽ không bắt được hắn sao ." Dương Nho Nguyên nhìn thấy đội trưởng đội chấp pháp Vu Thành Địch đang đứng ở cửa liền mắng hắn.

Mấy người trong phòng nghe được lời nói của Dương Nho Viễn đều vô cùng tức giận, ngay cả Hồ Sâm cũng không chịu nổi, rõ ràng là vu oan hãm hại người khác, Dương Nho Nguyên này cho rằng mình là ai, định một tay che trời sao?.

"Nếu Dương phó viện trưởng hiểu biết thực lực của ta như vậy, ta làm sao có thể giết những Nguyên Anh lão tổ của Tiền gia kia?" Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía cửa, vung tay lên, mở ra trận pháp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Nho Nguyên.

"Tiểu tử, ngươi đừng cố ngụy biện. Bây giờ bằng chứng đã xác định. Ngươi là kẻ chủ mưu. Mười ngày trước, ngươi đã mang theo mấy tu sĩ Nguyên Anh đỉnh đi tiêu diệt Tiền gia." Dương Như Nguyên kiên quyết nói khi hắn nhìn thấy người nói chính là Tiêu Lăng Hàn.

Âu Dương Tu Kỳ ngồi quay lưng về phía cửa, cho nên Dương Nho Nguyên ở ngoài cửa căn bản không nhận ra hắn, cũng không vội. Hắn muốn xem Dương Nho Nguyên muốn làm gì?

Tiếng vỗ tay "bạch bạch bạch" vang lên, Tiêu Lăng Hàn giơ ngón tay cái lên cho Dương Nho Nguyên.

"Tự biên tự diễn không tồi, ta nghĩ hẳn là ngươi cũng đã tìm ra lý do ta tiêu diệt Tiền gia đúng không? Ta đoán lý do hẳn là: Bức hôn đi!" Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn Dương Nho Nguyên ở ngoài cửa .

Mẹ kiếp, lão già chết tiệt này dám âm mưu hại mình, trong mắt Tiêu Lăng Hàn hiện lên một tia lạnh lùng.

"Đây là chính là sự thật, nhân chứng và vật chứng đều có, cho nên ngươi đừng mơ phủ nhận!" Dương Nho Nguyên nói xong với Tiêu Lăng Hàn, hắn nhìn về phía đội trưởng đội chấp pháp và những thành viên khác trong đội đang đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn không mau bắt lấy hắn đi, muốn ta tự mình ra tay sao?"

Vu Thành Địch: “…” Không phải chúng ta không muốn bắt hắn, mà là chúng ta không dám bắt hắn!

"Ha ha ha, thật thú vị, nhân chứng vật chứng đều có !" Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười.

Hắn quay lại nhìn Âu Dương Tu Kỳ đang ăn với giọng điệu ai oán.

"Sư tôn, ngài phải làm chứng cho ta, ta đã ở trong viện của ngài hai mươi ngày nay và chưa từng đi đâu cả."

Nghe Tiêu Lăng Hàn gọi người ngồi ở kia là sư tôn, Dương Nho Nguyên liền đưa mắt nhìn người này, cảm giác bóng người có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được. Hắn nheo mắt lại, chăm chú nhìn người này, đột nhiên phát hiện mình không thể nhìn thấu tu vi của người này. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, hai chân bắt đầu run rẩy.

Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Dương Nho Nguyên như vậy, hắn biết tên này nhất định đã nhận ra sư tôn tiện nghi.

"Xin hỏi ngài là?" Dương Nho Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại, lấy hết can đảm để hỏi.

Hắn chỉ hy vọng mọi chuyện không như mình nghĩ, nếu không thì hôm nay hắn sẽ xong đời.

Âu Dương Tu Kỳ bình tĩnh ăn xong đũa cuối cùng rồi mới chậm rãi xoay người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một khuôn mặt tuấn tú đoan chính kiên cường đập ngay vào mắt Dương Nho Nguyên. Đối diện với đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch kia, hắn chỉ cảm thấy trời đất u ám, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.

"Vãn bối bái kiến viện trưởng đại nhân, cầu xin ngài tha mạng!" Dương Nho Nguyên quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục, toàn thân run rẩy.

"Tha mạng ư? Thú vị? Phó viện trưởng, không phải ngươi vừa lời thề son sắt rằng ta là hung thủ sao? Hơn nữa bằng chứng còn rất chắc chắn! Ta chỉ không biết ngươi lấy bằng chứng và nhân chứng ở đâu ra? Ta với ngươi không oán không thù. Tại sao ngươi lại hãm hại ta?" Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy sư tôn liếc nhìn mình, hắn liền biết đây là muốn hắn hỏi chuyện.

"Ta, ta không biết ngươi là đồ đệ của viện trưởng đại nhân!" Dương Nho Nguyên ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy vô cùng thú vị, lão gia hỏa này ngay từ đầu đã là vì hắn mà tới. Mà việc sư tôn ra lệnh tiêu diệt Tiền gia chỉ tạo cơ hội cho hắn bắt được nhược điểm của mình. Xem ra vị sư tôn tiện nghi này có lẽ là một chưởng quầy phủi tay, không biết trong học viện có bao nhiêu người coi hắn như linh vật mà cung phụng.

"Ý của ngươi là nói ta nếu không phải đồ đệ của sư tôn là ngươi có thể tùy tiện buộc tội ta sao? Không biết những năm qua Chấp Pháp Viện đã oan uổng không biết bao nhiêu người vô tội. Tương truyền, tất cả những người vào Chấp Pháp Viện đều là những người đã phạm tội, những người không thể tha thứ, hơn phân nửa có lẽ sẽ có đi mà không có về."

Nói xong, Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn Âu Dương Tu Kỳ: "Sư phụ, ta còn chưa nhìn thấy Chấp Pháp Viện của học viện trông như thế nào, hôm nay chúng ta đi xem xem sao."

"Tùy ngươi." Âu Dương Tu Kỳ kỳ thật muốn nhìn xem một chút, hắn đã nhiều năm không đích thân quản lý học viện, cũng không biết hiện tại học viện đã trở thành như thế nào.

Nhóm người rời khỏi Trí Mỹ Trai và tiến về phía Chấp Pháp Viện.

Sau khi Hồ Sâm phát hiện người ăn cùng bàn vừa rồi chính là viện trưởng đại nhân, hai chân của hắn mềm nhũn nên đành ở lại trong phòng.

Vị trí của Chấp Pháp Viện nằm ở phía sau Võ Viện, nhưng lối vào lại ở phía sau Tu Luyện Tháp.

Đi qua Tu Luyện Tháp, thứ đạp vào mắt chính là một tòa cung điện, nơi này hoàn toàn khác với những tòa nhà khác về phong cách, mang đến cho người ta một cảm giác khó tả.

Ngay phía trên cung điện là một tấm bảng có khắc ba chữ " Chấp Pháp Viện " bằng kiếm. Bước vào cung điện chỉ có sự im lặng và u ám, có thể nghe rõ tiếng bước chân của mọi người, cảm giác rất áp lực khi ở đây.

Bất kể ai bị bắt tới một nơi như thế này, trong lòng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cộng thêm với một đội tu sĩ chấp pháp ít nói ít cười thì càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi.

Tiêu Lăng Hàn trong lòng âm thầm mừng rỡ, may mắn có được chỗ dựa lớn như Âu Dương Tu Kỳ, nếu không hôm nay nhất định sẽ bị Dương Nho Nguyên vu oan. Sợ rằng chính mình cũng sẽ khó lòng giải thích, kết quả nếu không bị đưa đến nơi này thì cũng từ đấy trở đi sẽ bị học viện Hoàng Cực đuổi giết.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn Âu Dương Tu Kỳ với vẻ cảm kích và kính trọng, quyết định sau này sẽ không làm nghiệt đồ.

Âu Dương Tu Kỳ đương nhiên nhận ra được sự thay đổi nhỏ này của Tiêu Lăng Hàn. Thầm nghĩ, thật không dễ dàng để tiểu tử vô lương tâm này tôn sư trọng đạo.

Ngay từ đầu khi hai tiểu tử bị buộc phải bái mình làm sư, trong lòng bọn họ đã không phục, không cam lòng. Vì vậy, khi ở cùng hai người, Âu Dương Tu Kỳ cũng không ra vẻ cao thượng, hiền từ nói chuyện với họ, cũng không so đo đến lời mạo phạm của bọn họ.

Bởi vì Tiêu Lăng Hàn thay đổi thái độ, Âu Dương Tu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy rất tốt. Tuy nhiên, khi hắn quay lại và nhìn thấy Dương Nho Nguyên đang run rẩy bên cạnh, tâm trạng của hắn không được đẹp cho lắm. Gia hỏa này đúng là gan lớn, dám âm mưu tính kế đồ đệ của Âu Dương Tu Kỳ ta, chờ lát nữa nhất định sẽ khiến hắn không thể ăn uống đi lại được.

----------- End chương 160: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0