[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Cuối Cùng Cũng...
2024-12-15 21:02:31
“A Hàn?” Thượng Quan Huyền Ý mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Đại Ma Vương tại sao lại đè mình xuống dưới? Không phải người ở phía trên nên là mình sao?
“Hửm?” Hơi thở của Tiêu Lăng Hàn trở nên gấp gáp hơn, âm thanh khàn khàn trầm thấp mà cuốn hút, mang theo một chút giọng mũi.
Nhìn người dưới thân mình, đôi mắt đào hoa mở to đầy kinh ngạc, ánh lên vẻ quyến rũ khó tả. Hàng mi dài và mảnh tựa như một chiếc cọ nhỏ, mỗi lần chớp nhẹ lại như quét vào trái tim Tiêu Lăng Hàn, khiến nó tê dại và đập nhanh hơn hẳn.
Tiêu Lăng Hàn ghé sát bên tai Thượng Quan Huyền Ý, nhẹ nhàng liếm lên tai hắn, hơi thở dồn dập, trầm giọng gọi một tiếng: “Ý Ý!”
Hai người trần trụi thân mình, da thịt áp sát vào nhau.
Thượng Quan Huyền Ý rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang “thình thịch” nhảy loạn, tựa hồ còn nghe thấy tiếng “ù ù” vang vọng. Đây có phải là cảm giác tim đập như trống không?
Hắn có chút khẩn trương nhưng lại không khỏi mong chờ.
Giọng hắn trầm thấp, hơi run rẩy cất tiếng: “A Hàn, không phải đáng lẽ ta nên ở phía trên sao?”
Thượng Quan Huyền Ý dùng sức một cái, hai người lại lần nữa đổi vị trí.
Tiêu Lăng Hàn dù đang chịu đựng sự khó chịu do Mị Độc gây ra, trong lòng rất muốn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Nhưng vì cả hai đều là lần đầu tiên, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt cho Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý thực sự giống như mình nghĩ, lại còn muốn đè hắn.
Tiêu Lăng Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, thừa lúc Thượng Quan Huyền Ý chủ động hôn mình, chỉ trong chốc lát đã hôn đến mức khiến người kia choáng váng, rồi nhanh chóng xoay người, đổi lại thành chính mình ở phía trên.
Nhìn gương mặt tinh xảo như ngọc, làn da trắng nõn, đôi mắt mơ màng của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng hôn xuống, để lại trên cơ thể hắn từng dấu ấn đỏ như hoa mai.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy toàn thân mình tê dại, cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mục tiêu của mình là phải ở phía trên, vì vậy vẫn không chịu từ bỏ ý định, cố gắng phản kháng, muốn ép Tiêu Lăng Hàn xuống dưới.
“Huyền Ý, ở trên sẽ rất mệt. Em ngoan ngoãn ở dưới, chỉ cần hưởng thụ thôi.” Tiêu Lăng Hàn khẽ cắn lên tai Thượng Quan Huyền Ý, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc vang bên tai hắn.
“Ta không tin! Ta muốn ở phía trên!”
“Ý Ý, ngoan, nghe lời!”
“Tiêu Lăng Hàn! Ngươi xuống dưới, ta muốn ở trên!”
“Bảo bối, ở dưới không mệt, lại rất thoải mái.”
“Lăng Hàn, ta không sợ mệt, ta, ta… Ưm ~~~ A……”
“Bảo bối, ngươi không nghe lời, đợi lát nữa ta phải phạt em rồi.”
“Ô ~~ a ~~~”
“……”
Ba tháng sau, tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“Tiêu Lăng Hàn, ta thật không ngờ huynh…”
“Ý Ý, chúng ta vừa đến mấy ngày, sao có thể là ba tháng được?”
“Tiêu Lăng Hàn, rõ ràng đã là ba tháng!”
“Lâu như vậy sao? Ta cảm giác chỉ mới một ngày thôi.”
“……”
“Bảo bối, Ý Ý, em là của ta. Em chỉ thuộc về một mình ta.”
“Ưm ~~ A Hàn, ta là của huynh, huynh cũng chỉ là của một mình ta.”
“……”
Không gian, một năm sau…
Tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“A Hàn, có thể dừng được chưa?”
“Ý Ý, em không cảm thấy việc song tu là một điều rất kỳ diệu sao?”
“Nhưng mà, chúng ta đã song tu suốt một năm rồi.”
“Em có hương vị tuyệt vời như vậy, làm sao mà ta dừng lại được?”
“!!!”
“……”
Không gian, ba năm sau…
Tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“Ý Ý, ta muốn cùng em thực hiện linh hồn song tu.” Tiêu Lăng Hàn nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của Thượng Quan Huyền Ý ở ngay trước mặt, cuối cùng không kìm được lên tiếng.
“A Hàn, ta muốn nghỉ ngơi một lát.” Thượng Quan Huyền Ý nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn.
“Nếu vậy, để ta vào thức hải của em.”
Nghe Thượng Quan Huyền Ý khẽ “Ừ” một tiếng, Tiêu Lăng Hàn lập tức trở nên tỉnh táo. Ngay sau đó, trán hai người chạm nhẹ vào nhau.
Tiêu Lăng Hàn hóa thành linh hồn thể, tiến vào thức hải của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc, tuấn mỹ của người trước mặt, cùng ánh mắt tinh anh đang chăm chú nhìn mình.
【Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?】 Tiêu Lăng Hàn hỏi. Nếu linh hồn hai người hòa quyện, không còn bất kỳ bí mật nào giữa họ, tất cả ký ức và trải nghiệm trong quá khứ đều sẽ phơi bày trước đối phương.
【A Hàn, nếu huynh phát hiện ta không tốt đẹp như những gì huynh nghĩ, huynh còn thích ta không?】 Thượng Quan Huyền Ý hỏi, giọng điệu mang chút lo lắng.
Lúc này tâm trạng của hắn thực sự rất phức tạp: vừa lo lắng, sợ hãi, lại vừa mong chờ.
Thượng Quan Huyền Ý cũng muốn biết về quá khứ của Tiêu Lăng Hàn, muốn hiểu hết về hắn. Hắn luôn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn như cách mình rất xa, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi.
【Không tốt sao? Em cho là rất tệ sao? Ta thích tất cả những khuyết điểm của em. Dù em có như thế nào, em vẫn là người mà Tiêu Lăng Hàn yêu nhất. Cả đời này, em là duy nhất, không thể thay thế được!】 Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang thấp thỏm, lời lẽ chân thành nói.
Thượng Quan Huyền Ý nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, lại hỏi: 【Huynh nói thật sao?】
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, 【Tất nhiên là thật! Thật còn hơn cả vàng!】
Thấy Tiêu Lăng Hàn trả lời thẳng thắn và thành khẩn, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ, dù sao cơ thể bọn họ đã từng song tu, linh hồn song tu cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Tiêu Lăng Hàn muốn cùng hắn trải qua cả đời, hắn cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì về quá khứ của mình. Hơn nữa, việc linh hồn giao hòa dường như còn làm người ta mê muội hơn cả thể xác.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nói: 【Vậy chúng ta bắt đầu đi!】
Tiêu Lăng Hàn từ từ tiến gần linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý. Hai linh hồn dần tiếp cận, rồi hòa quyện vào nhau, từ hai trở thành một, mọi ký ức và quá khứ của cả hai hiện rõ trước mắt đối phương.
Không gian, ba tháng sau…
Hai người kết thúc việc linh hồn song tu. Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng hiểu vì sao đôi lúc Tiêu Lăng Hàn lại nói ra vài câu kỳ lạ. Hóa ra hắn đến từ một thế giới khác.
Thế nhưng thế giới đó thật kỳ quái, trang phục mà những con người ở đó mặc cũng thật lạ lùng.
Nếu có cơ hội, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ mình sẽ muốn đến nơi Tiêu Lăng Hàn từng sống để nhìn xem.
Tuy nhiên, nơi đó dường như không có linh khí, không thể tu luyện, tất cả mọi người đều là phàm nhân.
Người ở thế giới đó chỉ sống được vài chục năm. Nếu họ cùng nhau sống ở nơi đó, thì khoảng thời gian bên nhau sẽ quá ngắn ngủi, chỉ vài chục năm ngắn ngủi mà thôi, thật không thể thỏa mãn.
Dù vậy, hóa ra Tiêu Lăng Hàn cũng chính là bản thân hắn, hơn nữa lại đến từ Tiên giới, linh hồn không được trọn vẹn. Xem ra, trước kia Tiêu Lăng Hàn hẳn là một người rất lợi hại.
Chỉ là không rõ, rốt cuộc Tiêu Lăng Hàn đã trải qua chuyện gì khiến linh hồn hắn chia lìa, còn phải chuyển thế trọng sinh.
Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng hiểu được cuộc đời trước của Thượng Quan Huyền Ý đã sống ra sao.
Có thể nói, trước mười tuổi, hắn sống vô lo vô nghĩ, được ông nội yêu thương, giống như một tiểu thiếu gia sống trong ngà ngọc.
Nhưng sau mười tuổi, hắn phải đối mặt với sự phản bội của người thân, phải trốn chạy khỏi vô số kẻ truy sát, trải qua đủ mọi hiểm nguy.
Mỗi ngày hắn đều vội vàng tăng cường tu vi, vội vàng chạy trốn, vội vàng tìm cách báo thù.
Hắn không có thời gian để yêu đương. Hơn nữa, chỉ cần có một nam tu hoặc nữ tu tiếp cận hắn, hắn đều cảm thấy những người này không có ý tốt. Điều này dẫn đến kiếp trước, hắn hầu như sống một mình.
Có lẽ vì vậy mà hắn thích đùa giỡn với Ân Thiên Duệ, bởi điều đó giúp hắn cảm thấy mình không cô đơn, rằng bên cạnh hắn vẫn có một người bạn chân thành có thể chia sẻ mọi điều.
Sau khi biết được quá khứ của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy vô tận xót xa dành cho thiếu niên mà mình yêu này.
Kiếp này, khi Tiêu Lăng Hàn còn ở đây, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai biết rằng Thượng Quan Huyền Ý mang trong mình huyết phượng hoàng quý giá.
Người đã khiến Thượng Quan Huyền Ý phải sống trong sự truy sát và thù hận kia, chính là Thượng Quan Huyền Vũ sao?
Tốt lắm, nếu mà đến đại lục Địa Thâm, việc đầu tiên hắn làm chính là giải quyết người này, rồi hẵng tính chuyện khác.
Thì ra, khi còn ở Học viện Hoàng Cực, việc Thượng Quan Huyền Ý bị mấy người Hoắc Mai bắt giữ đều là hắn cố tình để xảy ra.
Hắn cố ý để mình nhìn thấy bộ mặt đáng ghê tởm của những nữ nhân kia, khiến bản thân sinh mình ra chán ghét đối với nữ nhân.
Thượng Quan Huyền Ý đúng là vừa gian xảo vừa đáng yêu. Nhưng mặc kệ hắn ra sao, đối với Tiêu Lăng Hàn, hắn vẫn là người mà mình yêu nhất.
Có lẽ đây chính là điều người đời thường nói: Khi yêu một người, bất kể hắn làm gì, ngươi đều cảm thấy hắn đúng. Cho dù hắn giết người, ngươi sẽ giúp hắn cầm dao; hắn muốn phóng hỏa, ngươi sẽ vì hắn mà quạt gió.
Do linh hồn hai người đã hòa làm một, thân thể họ tự nhiên cũng tiếp tục song tu.
Trải qua hơn ba năm song tu, tu vi của Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng bùng nổ tại khoảnh khắc này.
Khí thế của hắn tăng vọt, trực tiếp đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh, mới dừng lại được.
Trong không gian, hai tháng nữa trôi qua…
Thượng Quan Huyền Ý mở mắt, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang ở gần, vừa vui vừa kinh ngạc nói: “A Hàn, tu vi của ta đã đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh rồi.”
“Ừ, chúc mừng em, Ý Ý!” Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa kéo Thượng Quan Huyền Ý vào lòng mình.
“A Hàn…”
“Hử, em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!”
Thượng Quan Huyền Ý tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiêu Lăng Hàn, rồi mới nói: “Thì ra huynh không phải người ở Tu chân giới mà đến từ Tiên giới.”
“Đúng vậy, lúc phát hiện ra điều đó, ta cũng vô cùng bất ngờ.”
“Về sau, ta sẽ cùng huynh đi tìm cha mẹ huynh và giải đáp bí ẩn về thân thế của huynh.”
“Được! Sau này, ta cũng sẽ giúp em tìm lại cha mẹ và cả ông nội của em nữa. Không đúng, hiện tại họ cũng là cha mẹ ta, ông nội của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm.”
“Ừ, ta nghe huynh.”
“Sau này, ở bên nhau, chúng ta phải sống thật vui vẻ, đừng nghĩ đến thù hận hay oán trách, đừng để mình không vui. Em muốn ai chết, ta sẽ giúp em giết hắn là được.”
“Được! A Hàn, ta có thể trọng sinh, có phải có liên quan đến huynh không?”
“Ta cũng không biết nhưng đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Dù sao thì hiện tại em cũng đang sống rất tốt. Những điều đó không quan trọng, điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!”
Thượng Quan Huyền Ý, sau ba năm năm tháng nằm trên giường, cuối cùng cũng rời khỏi giường vào hôm nay.
Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy giường, hắn đã muốn tránh càng xa càng tốt. Tiêu Lăng Hàn thật sự quá đáng sợ, trong suốt thời gian song tu, không những không dừng lại, mà còn thay đổi đủ kiểu, quả thực là cầm dạy tận tay.
Mặc dù hắn rất tận hưởng và cảm thấy vô cùng thoải mái, lại còn khiến tu vi tăng nhanh vượt bậc nhưng việc này quá sức chịu đựng.
Trong khi đó, Tiêu Lăng Hàn không chỉ không tăng tu vi, mà còn chẳng thu được chút lợi ích gì. Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa.
“Ý Ý, chúng ta bây giờ đi ra ngoài, hay là… tiếp tục đây?” Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đứng ở góc xa nhất cách chiếc giường, nửa cười nửa đùa hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý trước khi tròn 18 tuổi đã cố ý vô tình trêu chọc Tiêu Lăng Hàn.
Lúc đó, Tiêu Lăng Hàn đã tự nhủ trong lòng rằng, khi hắn đủ 18 tuổi, nhất định phải khiến hắn không rời khỏi giường trong vài năm.
Quả nhiên, ba năm liền không làm Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi giường được!
Tu chân giới đúng là tốt, người tu luyện sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần linh khí lưu chuyển quanh thân một vòng, mệt mỏi lập tức tan biến không dấu vết.
Còn sẽ không cảm thấy đói!
Thân thể bị ô uế? Một Thanh Khiết Thuật là có thể giải quyết ngay.
Khó trách mọi người đều mơ ước tu tiên!
“Đi ra ngoài, ngay bây giờ, lập tức ra ngoài.” Thượng Quan Huyền Ý nói, hoàn toàn không qua suy nghĩ, chỉ buột miệng thốt lên.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn rời xa giường của hắn, Tiêu Lăng Hàn âm thầm cười trong lòng: Sau này em ấy sẽ hiểu, dù không có giường, hai người cũng vẫn có thể tùy tiện làm bất cứ đâu!
Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai lá Ẩn Thân Phù, mỗi người dán lên một lá. Bọn họ hiện tại phải rời khỏi địa phận của Huyền Âm Tông, tốt nhất là không nên kinh động đến những lão bất tử, những cao thủ tu vi cao ngất trời trong tông môn này.
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn đã xem qua ký ức của Điền Hinh Nhi nhưng từ khi đến đây nàng chưa từng rời khỏi nơi này.
Thêm vào đó, khi Điền Hinh Nhi đến Huyền Âm Tông, nàng được sư tôn trực tiếp dẫn vào, nên cũng không biết lối ra vào cụ thể.
Vì vậy, sau khi rời khỏi đây, điều đầu tiên hai người cần làm là tìm cách rời khỏi Huyền Âm Tông.
Trong không gian, hai người đã trải qua ba năm năm tháng, nhưng thế giới bên ngoài chỉ trôi qua mười ba ngày.
Tiêu Đại Ma Vương tại sao lại đè mình xuống dưới? Không phải người ở phía trên nên là mình sao?
“Hửm?” Hơi thở của Tiêu Lăng Hàn trở nên gấp gáp hơn, âm thanh khàn khàn trầm thấp mà cuốn hút, mang theo một chút giọng mũi.
Nhìn người dưới thân mình, đôi mắt đào hoa mở to đầy kinh ngạc, ánh lên vẻ quyến rũ khó tả. Hàng mi dài và mảnh tựa như một chiếc cọ nhỏ, mỗi lần chớp nhẹ lại như quét vào trái tim Tiêu Lăng Hàn, khiến nó tê dại và đập nhanh hơn hẳn.
Tiêu Lăng Hàn ghé sát bên tai Thượng Quan Huyền Ý, nhẹ nhàng liếm lên tai hắn, hơi thở dồn dập, trầm giọng gọi một tiếng: “Ý Ý!”
Hai người trần trụi thân mình, da thịt áp sát vào nhau.
Thượng Quan Huyền Ý rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang “thình thịch” nhảy loạn, tựa hồ còn nghe thấy tiếng “ù ù” vang vọng. Đây có phải là cảm giác tim đập như trống không?
Hắn có chút khẩn trương nhưng lại không khỏi mong chờ.
Giọng hắn trầm thấp, hơi run rẩy cất tiếng: “A Hàn, không phải đáng lẽ ta nên ở phía trên sao?”
Thượng Quan Huyền Ý dùng sức một cái, hai người lại lần nữa đổi vị trí.
Tiêu Lăng Hàn dù đang chịu đựng sự khó chịu do Mị Độc gây ra, trong lòng rất muốn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Nhưng vì cả hai đều là lần đầu tiên, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt cho Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý thực sự giống như mình nghĩ, lại còn muốn đè hắn.
Tiêu Lăng Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, thừa lúc Thượng Quan Huyền Ý chủ động hôn mình, chỉ trong chốc lát đã hôn đến mức khiến người kia choáng váng, rồi nhanh chóng xoay người, đổi lại thành chính mình ở phía trên.
Nhìn gương mặt tinh xảo như ngọc, làn da trắng nõn, đôi mắt mơ màng của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng hôn xuống, để lại trên cơ thể hắn từng dấu ấn đỏ như hoa mai.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy toàn thân mình tê dại, cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mục tiêu của mình là phải ở phía trên, vì vậy vẫn không chịu từ bỏ ý định, cố gắng phản kháng, muốn ép Tiêu Lăng Hàn xuống dưới.
“Huyền Ý, ở trên sẽ rất mệt. Em ngoan ngoãn ở dưới, chỉ cần hưởng thụ thôi.” Tiêu Lăng Hàn khẽ cắn lên tai Thượng Quan Huyền Ý, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc vang bên tai hắn.
“Ta không tin! Ta muốn ở phía trên!”
“Ý Ý, ngoan, nghe lời!”
“Tiêu Lăng Hàn! Ngươi xuống dưới, ta muốn ở trên!”
“Bảo bối, ở dưới không mệt, lại rất thoải mái.”
“Lăng Hàn, ta không sợ mệt, ta, ta… Ưm ~~~ A……”
“Bảo bối, ngươi không nghe lời, đợi lát nữa ta phải phạt em rồi.”
“Ô ~~ a ~~~”
“……”
Ba tháng sau, tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“Tiêu Lăng Hàn, ta thật không ngờ huynh…”
“Ý Ý, chúng ta vừa đến mấy ngày, sao có thể là ba tháng được?”
“Tiêu Lăng Hàn, rõ ràng đã là ba tháng!”
“Lâu như vậy sao? Ta cảm giác chỉ mới một ngày thôi.”
“……”
“Bảo bối, Ý Ý, em là của ta. Em chỉ thuộc về một mình ta.”
“Ưm ~~ A Hàn, ta là của huynh, huynh cũng chỉ là của một mình ta.”
“……”
Không gian, một năm sau…
Tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“A Hàn, có thể dừng được chưa?”
“Ý Ý, em không cảm thấy việc song tu là một điều rất kỳ diệu sao?”
“Nhưng mà, chúng ta đã song tu suốt một năm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em có hương vị tuyệt vời như vậy, làm sao mà ta dừng lại được?”
“!!!”
“……”
Không gian, ba năm sau…
Tại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý:
“Ý Ý, ta muốn cùng em thực hiện linh hồn song tu.” Tiêu Lăng Hàn nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của Thượng Quan Huyền Ý ở ngay trước mặt, cuối cùng không kìm được lên tiếng.
“A Hàn, ta muốn nghỉ ngơi một lát.” Thượng Quan Huyền Ý nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn.
“Nếu vậy, để ta vào thức hải của em.”
Nghe Thượng Quan Huyền Ý khẽ “Ừ” một tiếng, Tiêu Lăng Hàn lập tức trở nên tỉnh táo. Ngay sau đó, trán hai người chạm nhẹ vào nhau.
Tiêu Lăng Hàn hóa thành linh hồn thể, tiến vào thức hải của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc, tuấn mỹ của người trước mặt, cùng ánh mắt tinh anh đang chăm chú nhìn mình.
【Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?】 Tiêu Lăng Hàn hỏi. Nếu linh hồn hai người hòa quyện, không còn bất kỳ bí mật nào giữa họ, tất cả ký ức và trải nghiệm trong quá khứ đều sẽ phơi bày trước đối phương.
【A Hàn, nếu huynh phát hiện ta không tốt đẹp như những gì huynh nghĩ, huynh còn thích ta không?】 Thượng Quan Huyền Ý hỏi, giọng điệu mang chút lo lắng.
Lúc này tâm trạng của hắn thực sự rất phức tạp: vừa lo lắng, sợ hãi, lại vừa mong chờ.
Thượng Quan Huyền Ý cũng muốn biết về quá khứ của Tiêu Lăng Hàn, muốn hiểu hết về hắn. Hắn luôn cảm thấy Tiêu Lăng Hàn như cách mình rất xa, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi.
【Không tốt sao? Em cho là rất tệ sao? Ta thích tất cả những khuyết điểm của em. Dù em có như thế nào, em vẫn là người mà Tiêu Lăng Hàn yêu nhất. Cả đời này, em là duy nhất, không thể thay thế được!】 Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang thấp thỏm, lời lẽ chân thành nói.
Thượng Quan Huyền Ý nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, lại hỏi: 【Huynh nói thật sao?】
Tiêu Lăng Hàn gật đầu, 【Tất nhiên là thật! Thật còn hơn cả vàng!】
Thấy Tiêu Lăng Hàn trả lời thẳng thắn và thành khẩn, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ, dù sao cơ thể bọn họ đã từng song tu, linh hồn song tu cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Tiêu Lăng Hàn muốn cùng hắn trải qua cả đời, hắn cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì về quá khứ của mình. Hơn nữa, việc linh hồn giao hòa dường như còn làm người ta mê muội hơn cả thể xác.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nói: 【Vậy chúng ta bắt đầu đi!】
Tiêu Lăng Hàn từ từ tiến gần linh hồn của Thượng Quan Huyền Ý. Hai linh hồn dần tiếp cận, rồi hòa quyện vào nhau, từ hai trở thành một, mọi ký ức và quá khứ của cả hai hiện rõ trước mắt đối phương.
Không gian, ba tháng sau…
Hai người kết thúc việc linh hồn song tu. Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng hiểu vì sao đôi lúc Tiêu Lăng Hàn lại nói ra vài câu kỳ lạ. Hóa ra hắn đến từ một thế giới khác.
Thế nhưng thế giới đó thật kỳ quái, trang phục mà những con người ở đó mặc cũng thật lạ lùng.
Nếu có cơ hội, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ mình sẽ muốn đến nơi Tiêu Lăng Hàn từng sống để nhìn xem.
Tuy nhiên, nơi đó dường như không có linh khí, không thể tu luyện, tất cả mọi người đều là phàm nhân.
Người ở thế giới đó chỉ sống được vài chục năm. Nếu họ cùng nhau sống ở nơi đó, thì khoảng thời gian bên nhau sẽ quá ngắn ngủi, chỉ vài chục năm ngắn ngủi mà thôi, thật không thể thỏa mãn.
Dù vậy, hóa ra Tiêu Lăng Hàn cũng chính là bản thân hắn, hơn nữa lại đến từ Tiên giới, linh hồn không được trọn vẹn. Xem ra, trước kia Tiêu Lăng Hàn hẳn là một người rất lợi hại.
Chỉ là không rõ, rốt cuộc Tiêu Lăng Hàn đã trải qua chuyện gì khiến linh hồn hắn chia lìa, còn phải chuyển thế trọng sinh.
Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng hiểu được cuộc đời trước của Thượng Quan Huyền Ý đã sống ra sao.
Có thể nói, trước mười tuổi, hắn sống vô lo vô nghĩ, được ông nội yêu thương, giống như một tiểu thiếu gia sống trong ngà ngọc.
Nhưng sau mười tuổi, hắn phải đối mặt với sự phản bội của người thân, phải trốn chạy khỏi vô số kẻ truy sát, trải qua đủ mọi hiểm nguy.
Mỗi ngày hắn đều vội vàng tăng cường tu vi, vội vàng chạy trốn, vội vàng tìm cách báo thù.
Hắn không có thời gian để yêu đương. Hơn nữa, chỉ cần có một nam tu hoặc nữ tu tiếp cận hắn, hắn đều cảm thấy những người này không có ý tốt. Điều này dẫn đến kiếp trước, hắn hầu như sống một mình.
Có lẽ vì vậy mà hắn thích đùa giỡn với Ân Thiên Duệ, bởi điều đó giúp hắn cảm thấy mình không cô đơn, rằng bên cạnh hắn vẫn có một người bạn chân thành có thể chia sẻ mọi điều.
Sau khi biết được quá khứ của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy vô tận xót xa dành cho thiếu niên mà mình yêu này.
Kiếp này, khi Tiêu Lăng Hàn còn ở đây, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai biết rằng Thượng Quan Huyền Ý mang trong mình huyết phượng hoàng quý giá.
Người đã khiến Thượng Quan Huyền Ý phải sống trong sự truy sát và thù hận kia, chính là Thượng Quan Huyền Vũ sao?
Tốt lắm, nếu mà đến đại lục Địa Thâm, việc đầu tiên hắn làm chính là giải quyết người này, rồi hẵng tính chuyện khác.
Thì ra, khi còn ở Học viện Hoàng Cực, việc Thượng Quan Huyền Ý bị mấy người Hoắc Mai bắt giữ đều là hắn cố tình để xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cố ý để mình nhìn thấy bộ mặt đáng ghê tởm của những nữ nhân kia, khiến bản thân sinh mình ra chán ghét đối với nữ nhân.
Thượng Quan Huyền Ý đúng là vừa gian xảo vừa đáng yêu. Nhưng mặc kệ hắn ra sao, đối với Tiêu Lăng Hàn, hắn vẫn là người mà mình yêu nhất.
Có lẽ đây chính là điều người đời thường nói: Khi yêu một người, bất kể hắn làm gì, ngươi đều cảm thấy hắn đúng. Cho dù hắn giết người, ngươi sẽ giúp hắn cầm dao; hắn muốn phóng hỏa, ngươi sẽ vì hắn mà quạt gió.
Do linh hồn hai người đã hòa làm một, thân thể họ tự nhiên cũng tiếp tục song tu.
Trải qua hơn ba năm song tu, tu vi của Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng bùng nổ tại khoảnh khắc này.
Khí thế của hắn tăng vọt, trực tiếp đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh, mới dừng lại được.
Trong không gian, hai tháng nữa trôi qua…
Thượng Quan Huyền Ý mở mắt, nhìn Tiêu Lăng Hàn đang ở gần, vừa vui vừa kinh ngạc nói: “A Hàn, tu vi của ta đã đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh rồi.”
“Ừ, chúc mừng em, Ý Ý!” Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa kéo Thượng Quan Huyền Ý vào lòng mình.
“A Hàn…”
“Hử, em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!”
Thượng Quan Huyền Ý tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiêu Lăng Hàn, rồi mới nói: “Thì ra huynh không phải người ở Tu chân giới mà đến từ Tiên giới.”
“Đúng vậy, lúc phát hiện ra điều đó, ta cũng vô cùng bất ngờ.”
“Về sau, ta sẽ cùng huynh đi tìm cha mẹ huynh và giải đáp bí ẩn về thân thế của huynh.”
“Được! Sau này, ta cũng sẽ giúp em tìm lại cha mẹ và cả ông nội của em nữa. Không đúng, hiện tại họ cũng là cha mẹ ta, ông nội của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm.”
“Ừ, ta nghe huynh.”
“Sau này, ở bên nhau, chúng ta phải sống thật vui vẻ, đừng nghĩ đến thù hận hay oán trách, đừng để mình không vui. Em muốn ai chết, ta sẽ giúp em giết hắn là được.”
“Được! A Hàn, ta có thể trọng sinh, có phải có liên quan đến huynh không?”
“Ta cũng không biết nhưng đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Dù sao thì hiện tại em cũng đang sống rất tốt. Những điều đó không quan trọng, điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!”
Thượng Quan Huyền Ý, sau ba năm năm tháng nằm trên giường, cuối cùng cũng rời khỏi giường vào hôm nay.
Hiện tại, chỉ cần nhìn thấy giường, hắn đã muốn tránh càng xa càng tốt. Tiêu Lăng Hàn thật sự quá đáng sợ, trong suốt thời gian song tu, không những không dừng lại, mà còn thay đổi đủ kiểu, quả thực là cầm dạy tận tay.
Mặc dù hắn rất tận hưởng và cảm thấy vô cùng thoải mái, lại còn khiến tu vi tăng nhanh vượt bậc nhưng việc này quá sức chịu đựng.
Trong khi đó, Tiêu Lăng Hàn không chỉ không tăng tu vi, mà còn chẳng thu được chút lợi ích gì. Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý vẫn không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa.
“Ý Ý, chúng ta bây giờ đi ra ngoài, hay là… tiếp tục đây?” Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý đứng ở góc xa nhất cách chiếc giường, nửa cười nửa đùa hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý trước khi tròn 18 tuổi đã cố ý vô tình trêu chọc Tiêu Lăng Hàn.
Lúc đó, Tiêu Lăng Hàn đã tự nhủ trong lòng rằng, khi hắn đủ 18 tuổi, nhất định phải khiến hắn không rời khỏi giường trong vài năm.
Quả nhiên, ba năm liền không làm Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi giường được!
Tu chân giới đúng là tốt, người tu luyện sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần linh khí lưu chuyển quanh thân một vòng, mệt mỏi lập tức tan biến không dấu vết.
Còn sẽ không cảm thấy đói!
Thân thể bị ô uế? Một Thanh Khiết Thuật là có thể giải quyết ngay.
Khó trách mọi người đều mơ ước tu tiên!
“Đi ra ngoài, ngay bây giờ, lập tức ra ngoài.” Thượng Quan Huyền Ý nói, hoàn toàn không qua suy nghĩ, chỉ buột miệng thốt lên.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn rời xa giường của hắn, Tiêu Lăng Hàn âm thầm cười trong lòng: Sau này em ấy sẽ hiểu, dù không có giường, hai người cũng vẫn có thể tùy tiện làm bất cứ đâu!
Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai lá Ẩn Thân Phù, mỗi người dán lên một lá. Bọn họ hiện tại phải rời khỏi địa phận của Huyền Âm Tông, tốt nhất là không nên kinh động đến những lão bất tử, những cao thủ tu vi cao ngất trời trong tông môn này.
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn đã xem qua ký ức của Điền Hinh Nhi nhưng từ khi đến đây nàng chưa từng rời khỏi nơi này.
Thêm vào đó, khi Điền Hinh Nhi đến Huyền Âm Tông, nàng được sư tôn trực tiếp dẫn vào, nên cũng không biết lối ra vào cụ thể.
Vì vậy, sau khi rời khỏi đây, điều đầu tiên hai người cần làm là tìm cách rời khỏi Huyền Âm Tông.
Trong không gian, hai người đã trải qua ba năm năm tháng, nhưng thế giới bên ngoài chỉ trôi qua mười ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro