[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Di Chỉ Của Thái...

2024-11-19 20:57:58

Mẹ của Hoàng San San là một mỹ nhân xinh đẹp, đồ đệ đầu tiên của Hoàng Văn Phỉ cấu kết với người ngoài và muốn hãm hại Hoàng Văn Phỉ để có được vợ ông. Nhưng không ngờ rằng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người vợ vì cứu ông mà bị đại đồ đệ giết chết.

"Hừ, dù sao cũng giống nhau, chỉ cần ngươi chết, ta cũng không cần trung thành với bất kỳ ai nữa." Ninh Thành khinh thường nói.

"Ngươi... Quả nhiên là một kẻ vô ơn, xem ra cha ta đời này không có duyên phận có đồ đệ rồi." Hoàng San San chỉ vào Ninh Thành yếu ớt nói, trong mắt tràn đầy vẻ thê lương, quay đầu nhìn lại nhìn Ngụy Tử Uyên.

"Đây hoàn toàn không phải là di chỉ của Thái Huyền Tông. Mục đích của ngươi tới đây chỉ có một, đó chính là để tên song nhi kia sống lại đúng không? Ta nói đúng rồi chứ gì? NGỤY TỬ UYÊN!"

"Không, ngươi sai rồi. Đây là di chỉ của Thái Huyền Tông, chỉ là đã mấy vạn năm trôi qua, rất nhiều thứ đã không còn tồn tại. Mục đích ta tới đây tất nhiên là vì A Thư." Ngụy Tử Uyên thâm tình nhìn A Thư, đây chính là A Thư của hắn.

“Các ngươi nói xong chưa?” A Thư thấy mấy người nói cả nửa ngày vẫn chưa xong liền có chút không kiên nhẫn.

"A Thư, ta không có gì để nói với bọn họ, nhưng em vẫn còn chưa nói em thích thân thể nào." Ngụy Tử Uyên mặt mày ôn nhu hỏi.

Linh hồn của A Thư lang thang khắp phòng băng, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào Thượng Quan Huyền Ý. Dung mạo này hợp với hắn, hơn nữa còn đẹp hơn so với bộ dáng ban đầu của hắn nữa.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang ở bên xem kịch vui vẻ, nhưng trong nháy mắt tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.

"A Hàn, bọn họ nhìn chúng ta làm gì?"

"Đương nhiên là bởi vì em và ta đều xinh đẹp xuất chúng, có tuyệt thế dung nhan. Em nhìn xem, hai cái người kia lớn lên dưa vẹo táo nứt, không có chút giá trị thưởng thức nào." Tiêu Lăng Hàn tự tin nói, quay đầu nhìn mọi người. ánh mắt đầy khinh thường.

Mọi người: "..."

“Ta cũng nghĩ như huynh vậy đó.” Thượng Quan Huyền Ý gật đầu đồng ý.

Mọi người nhếch nhếch khóe miệng, người ta sắp đoạt xá ngươi rồi mà ngươi vẫn còn ở đây khoác lác, đúng là có tấm lòng bao la quá mà.

“Nếu các ngươi không nhanh chóng rời đi, cái thứ quỷ quái kia sẽ đoạt xá các ngươi đó.” Hoàng San San hướng về phía Thượng Quan Huyền Ý hét lớn. Hai người này đẹp như vậy, nếu bị đoạt xá thì quá đáng tiếc, quan trọng nhất là nàng không muốn hai người kia được như ý nguyện.

"Đi ư, ai cũng đừng mơ rời khỏi đây. Không ai có thể rời đi nếu không được ta cho phép." A Thư nói xong, vung tay lên một cái, toàn bộ băng thất đã bị phong tỏa. Hắn cười lạnh, ánh mắt nóng rực nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

"Tử Uyên, ngươi nhanh chóng dọn sạch những người không liên quan. Ta đoạt xá càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể nhanh chóng cũng ngươi ở bên nhau." A Thư ra lệnh cho Ngụy Tử Uyên ở một bên.

Tiêu Lăng Hàn cạn lời. Đây là coi hắn như không khí à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó Ngụy Tử Uyên dẫn hai người vây quanh Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, còn lại thì đem người vây quanh Hoàng San San và đôi huynh muội.

"Ngụy đạo hữu, chúng ta thương lượng đi, dĩ hòa vi quý, bằng không ta tránh ra, các ngươi muốn làm gì thì làm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi nghĩ thế nào?" Tiêu Lăng hàn vừa nói, đồng thời còn kéo dãn khoảng cách giữa hắn Thượng Quan Huyền Ý ra xa, ý tứ rất rõ ràng, các ngươi tùy ý đoạt xá, hắn sẽ không quan tâm.

Hành động của Tiêu Lăng Hàn khiến Thượng Quan Huyền Ý trợn tròn mắt.

Ngược lại, đam người Ngụy Tử Uyên sững sờ trong giây lát, không biết người này đang làm cái quỷ gì.

Tuy nhiên, Ngụy Tử Uyên không thể dễ dàng tin tưởng Tiêu Lăng Hàn như vậy, dù sao người còn sống, nhất định sẽ tồn tại biến số.

“Đeo cái này vào tay, ta sẽ tin lời ngươi nói.” Ngụy Tử Uyên ném một chiếc cấm linh hoàn đến gần Tiêu Lăng Hàn.

Má nó, định tống cổ ăn mày sao? Dù có đuổi ăn mày đi thì ít nhất cũng phải ném một viên linh thạch ra ngoài chứ. Nhìn cấm linh hoàn bên chân mình, Tiêu Lăng Hàn bối rối, hắn có nên làm theo hay không? Bây giờ bọn họ đang muốn lừa linh hồn tên A Thư vào thức hải của Thượng Quan Huyền Ý, nếu không thật sự không có cách nào để đối phó với đại năng Đại Thừa Kỳ cả.

Dị hỏa Hỗn Độn Thánh Viêm như đã nghẻo ở trong cơ thể hắn. Lần cuối cùng nó xuất hiện là vào bốn năm trước, nó chủ động đốt cháy linh hồn trong Hỗn Thiên Châu. Sau đó cho dù Tiêu Lăng Hàn có gọi nó mấy lần nhưng nó vẫn luôn giả vờ chết, cho nên Tiêu Lăng Hàn coi như nó đã chết thật.

Tiêu Lăng Hàn ngồi xuống nhặt cấm linh hoàn trên mặt đất lên nhìn kỹ, không phát hiện được gì. Khi hắn ở đại lục Hoàng Cực, mọi người đều sử dụng Phệ Linh Đan, không ai sử dụng cấm linh hoàn. Hắn đoán rằng đại lục Hoàng Cực không có nguyên liệu để luyện chế cấm linh hoàn, nếu không thì chúng đã được sử dụng từ lâu. Suy cho cùng, cấm linh hoàn dễ sử dụng hơn nhiều so với Phệ Linh Đan, có thể sử dụng nhiều lần, không bị tiêu hao.

" Cái này đeo như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn cầm cấm linh hoàn trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Uyên đối diện.

"Ngươi ngay cả cấm linh hoàn cũng không biết đeo à? Ngươi rốt cuộc tu luyện đến Nguyên Anh kỳ kiểu gì vậy?" Một nam tu khác kinh ngạc hỏi.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Nói như ngươi sinh ra cái gì cũng biết ấy.

Ngụy Tử Uyên nháy mắt với người bên cạnh, nam tu lập tức đi tới, đeo cấm linh hoàn vào tay Tiêu Lăng Hàn. Sau khi đeo vào, nam tu nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

Tiêu Lăng Hàn thử một chút, kết quả linh khí không thể sử dụng được, hắn khoanh chân ngồi xuống nhìn đám người tiếp tục biểu diễn. Trong lòng nghĩ, chỉ chốc nữa thôi, biểu cảm trên khuôn mặt của những người này sẽ rất đặc sắc. Hắn ngẩng đầu lên nhìn linh hồn tên là A Thư, dù đã chết nhưng vẫn dám có ý đồ với vợ nhỏ của hắn. Linh hồn của Đại Thừa kỳ hẳn là có thể khiến thần thức của Thượng Quan Huyền Ý đột phá đến Hóa Thần kỳ đúng không?

Bên kia, người đang chiến đấu với Hoàng San San có tu vi tương đương với nàng, nhưng nàng không thể chống lại số lượng lớn người như vậy, kiến nhiều cắn chết voi, huống chi nàng cũng không phải voi.

Hoàng San San nhìn thấy ba người bên mình đều bị thương liền liên tiếp rút lui. Nàng có chút đau lòng, lấy ra ngọc bài bảo mệnh mà Hoàng Văn Phỉ để lại cho nàng, trực tiếp kích hoạt, phát động tấn công. Công kích của Luyện Hư kỳ đã đánh vào kết giới phong tỏa của băng thất. Mặc dù nó không phá vỡ kết giới nhưng nó đã làm rung chuyển kết giới rất nghiêm trọng.

Linh hồn A Thư ở bên này phai nhạt hơn một chút, hắn kinh ngạc chỉ vào Hoàng San San, khẩn trương nói với Ngụy Tử Uyên: "Tử Uyên, mau ngăn cản nàng lại, đừng để nàng tấn công kết giới nữa."

Tiêu Lăng Hàn cũng trở nên căng thẳng. Hắn thực sự sợ linh hồn tên A Thư sẽ biến mất, bọn họ vẫn chưa thu được lợi ích gì đâu! Muốn đoạt xá thì đoạt xá nhanh lên! Đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám gấp mà.

Ngụy Tử Uyên lập tức ra tay đối phó Hoàng San San, Hoàng San San đối với Ngụy Tử Uyên không có chấp niệm quá sâu, có lẽ nàng cũng không thích hắn quá nhiều. Nàng lập tức cầm lấy ngọc bài trong tay, nhìn Ngụy Tử Uyên uy hiếp: “Ngụy Tử Uyên, một là ngươi thả chúng ta ra ngay lập tức, hai là chúng ta cùng nhau chết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc Ngụy Tử Uyên đang do dự, Ninh Thành đã truyền âm cho nữ tu bên cạnh Hoàng San San: 【Diễm Nhi, chỉ cần em lấy được ngọc bài trong tay Hoàng San San, sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ thành thân.】

Hoàng San San còn chưa biết nữ tu bên cạnh đã bị Ninh Thành dùng mỹ nam kế để chia rẽ quan hệ giữa hai người, ân cứu mạng cũng không màng, lập tức ra tay với nàng.

Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, tấm tắc bảo lạ, Hoàng San San này thật sự là quá đáng thương, vị hôn phu của nàng muốn giết nàng, thanh mai trúc mã của nàng cũng muốn nàng chết, nữ tu được nàng cứu mạng lại là một con rắn độc.

Hắn tranh thủ nhìn thoáng qua Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh cùng Ân Thiên Duệ, ba người này cũng tránh xa chiến trường và chạy đến sau một cây cột, say mê xem diễn. Tiêu Lăng Hàn đoán rằng, ba người này nhất định là bị mấy chục người kia làm cho tức giận, nếu không bọn họ cũng sẽ không vui sướng khi người gặp họa như vậy.

Khi Tiêu Lăng Hàn quay người lại thì thấy Hoàng San San nhìn thoáng vị trí của Thượng Quan Huyền Ý, cái này khiến Tiêu Lăng Hàn có chút không bình tĩnh. Ánh mắt vừa rồi là sao? Chẳng lẽ nữ nhân này định đem ngọc bài công kích ném về phía Thượng Quan Huyền Ý? Cho dù thân thể của Thượng Quan Huyền Ý không thể sử dụng được nữa, chẳng phải vẫn còn hai thân thể khác sao? Nữ nhân này bị điên rồi đúng không?

Bây giờ linh hồn tên A Thư đang ở đây, Tiêu Lăng Hàn không thể truyền âm, thật là lo lắng chết mất. Hắn hiện tại không hề thấy Hoàng San San có chút đáng thương nào, chỉ hy vọng nữ tu phía sau nhanh chóng ra tay.

Thời điểm Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn cũng đang nhìn mình, liền ra hiệu cẩn thận với Hoàng San San. Kết quả, Thượng Quan Huyền Ý làm ra một động tác trấn an, còn đối với chính mình cười một chút. Tiêu Lăng Hàn suýt thì nhảy dựng lên. Đó là một đòn công kích của Luyện Hư kỳ. Mặc dù trong tay bọn họ đều có ngọc bài do sư tôn ban cho, nhưng không phải trường hợp thập tử nhất sinh, bọn họ cũng luyến tiếc dùng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giả vờ Hoàng San San kích hoạt ngọc bài trong tay ném về phía Ngụy Tử Uyên. Ngay lúc Ngụy Tử Uyên đang né tránh, nàng nhanh chóng lao về phía Thượng Quan Huyền Ý, ngọc bài trong tay cũng nhắm vào hắn.

Thượng Quan Huyền Ý vẫn đang chú ý động tác của mọi người, lúc Hoàng San San chạy về phía hắn, hắn liền phản ứng rất nhanh. Đi vài bước, hắn tới gần quan tài băng, vươn tay ra, hút thi thể A Thư vào tay rồi ném về phía Hoàng San San. Còn hắn thì nhanh chóng nằm vào trong quan tài băng, đậy nắp lại, đây chính là chỗ trốn an toàn nhất. Lúc trước, khi bị bắt phải đưa linh khí vào đây, hắn đã từng thử qua cái quan tài bằng này, quả nhiên không ngoài dự đoán, độ cứng rắn của thứ này có thể so sánh với tường trong thạch thất.

Tốc độ của Thượng Quan Huyền Ý cực kỳ nhanh, ngay cả Ngụy Tử Uyên, người có tu vi cao nhất ở đây tốc độ cũng không thể sánh bằng hắn.

Tiêu Lăng Hàn xem đến trong lòng thắt lại, vô cùng sợ hãi ngọc bài công kích trong tay Hoàng San San nhắm trúng vào Thượng Quan Huyền Ý. Kết quả vợ nhỏ này của hắn đúng là xảo quyệt, tốc độ cũng không phải người bình thường có thể đuổi kịp, huống chi Hoàng San San cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Tiêu Lăng Hàn sợ hãi đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, hóa ra là hắn lo lắng vô ích.

Nếu Thượng Quan Huyền Ý biết Tiêu Lăng Hàn nghĩ gì thì chắc chắn sẽ hô to oan uổng, kiếp trước hắn vì trốn thoát nên đã luyện ra được tốc độ như vậy. Bị nhiều cao thủ truy đuổi, nếu không nhanh hơn thì chỉ có nước đi chầu diêm vương.

Một thi thể bay về phía nàng, Hoàng San San theo bản năng tiếp lấy, khi nhìn rõ thi thể là ai, nàng tức giận đến mức ném thi thể xuống đất.

Một tiếng "Ầm", thi thể rơi xuống đất, khoảnh khắc tiếp theo, thi thể biến thành tro bụi.

Mọi người đều bị sốc trước cảnh này. Ngay cả Hoàng San San cũng nhìn tay mình với vẻ mặt khó hiểu. Nàng chỉ ném nó xuống nhưng không hề sử dụng linh lực.

Ngụy Tử Uyên hình như bị kích thích rồi, không nói một lời, chĩa kiếm về phía Hoàng San San, phát động tấn công.

Một tiếng “leng keng” vang lên, Hoàng San San theo phản xạ cầm lấy con dao găm trên tay để chặn lại. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bị Ngụy Tử Uyên đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Sự chênh lệch về tu vi khiến nàng hoàn toàn không thể chống đỡ.

-------------- End chương 190: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0