[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đi Nhờ Xe
2024-11-19 20:57:58
Kim Giáp Bối Tích chăm chú nhìn Tiêu Lăng Hàn, nó đi ra ngoài một chuyến, khi quay trở lại thì phát hiện trong hang động có một loại khí tức nào đó không phải của nó.
Lúc này nó chợt phát hiện có một tảng đá lớn đang di chuyển trong hang động nơi nó sinh sống, sau đó nó không chỉ thấy một con sâu nhỏ mà có tận hai con.
Nó gầm lên giận dữ: “Gừ~~~~Gừ~~.” Nhưng khi nó chuẩn bị tấn công thì hai con sâu nhỏ đã biến mất.
Sau khi đứng vững, một tiếng "Phốc" vang lên, Tiêu Lăng Hàn phun ra một ngụm máu.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?" Thượng Quan Huyền Ý lo lắng hỏi, lấy ra một lọ đan dược, đưa cho một viên Tiêu Lăng Hàn. Uy áp của Kim Giáp Bối Tích vừa mới ập đến, nếu không phải Tiêu Lăng Hàn ngăn cản, hiện tại hắn chính là người hộc máu.
Tiêu Lăng Hàn xua tay, cầm lấy đan dược ăn một viên, sau đó bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Uy áp của yêu thú cấp bốn tương đương với cấp độ Nguyên Anh của con người, nếu không có thần thức cường đại của hắn, hắn thậm chí ngay cả cơ hội kích hoạt Truyền Tống Phù vừa rồi cũng không có.
Đột nhiên, một tiếng "tap tap tap" vang lên, Tiêu Lăng Hàn không kịp suy nghĩ liền lấy ra Truyền Tống Phù, kéo Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau biến mất.
Sau khi đứng vững, Tiêu Lăng Hàn vẫn cảm thấy bên tai vang lên tiếng "hú ~~", bọn họ vừa mới ra khỏi hang Kim Giáp Bối Tích, lại rơi vào hang cọp, may là hắn phản ứng rất nhanh, nếu không thật sự sẽ thất bại.
Sau khi dịch chuyển liên tục mấy lần, họ gặp phải người hai lần, nhưng trước khi những người khác có thể nhìn rõ hai người, Tiêu Lăng Hàn lại kích hoạt Truyền Tống Phù, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng hai người đã đến vùng ngoại ô của rừng Lạc Nhật.
Bởi vì Tiêu Lăng Hàn bị nội thương, hai người dự định vào thành dưỡng thương hai ngày, sau đó khởi hành đi Tuyết Hoa Cốc ( thung lũng bông tuyết). Để tránh rắc rối, cả hai đều dịch dung trước khi bước vào thành Tân Lam vì cả hai vẫn nhớ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà họ đã giết trước đó.
Sau khi tiến vào quán trọ, Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu chữa trị vết thương, đương nhiên trước đó hắn đã bố trí trận pháp trong phòng.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn nhét mười cuốn sách, chẳng hạn như "Thói quen và nhược điểm của yêu thú", "Thảo dược thông thường", "Bộ sưu tập thiên tài địa bảo ở đại lục Hoàng Cực", "Tài liệu luyện khí thông thường",... từ từ, đây là Tiêu Lăng Hàn ở hiệu sách của thành Tân Lam cố ý mua cho hắn.
Ban đêm,
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, thấy Thượng Quan Huyền Ý đã ngủ say, hắn lấy ra một tấm Hôn Mê Phù dán nhẹ lên trên người Thượng Quan Huyền Ý, sau đó tiến vào Long Ngọc không gian.
Hắn dự định lợi dụng sự chênh lệch giờ trong không gian để hồi phục, như vậy có thể rời khỏi thành Tân Lam vào sáng sớm ngày mai.
Sau khi vết thương bình phục, hắn nhận ra vẫn còn sớm, Tiêu Lăng Hàn đã đến nơi trồng Thất Thải Liên, tuy địa điểm đã thay đổi nhưng Thất Thải Liên vẫn tràn đầy sức sống. Toàn bộ trận pháp tản ra hương thơm quyến rũ, bên ngoài yêu cầu 1500 năm mới trưởng thành nhưng trong không gian chỉ cần trồng mười lăm năm.
Sáng sớm hôm sau, khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy, phát hiện mình lại ngủ trong lòng Tiêu Lăng Hàn, hắn nói rằng đêm qua hắn nằm mơ thấy mình ôm máy sưởi trong lòng, ngủ rất thoải mái. Thì ra hắn đang ở trong lòng Tiêu Đại Ma Vương, mặt đột nhiên đỏ bừng, tại sao khi ngủ hắn luôn không an phận? Trước khi Tiêu Lăng Hàn tỉnh lại, hắn đã lặng lẽ rời khỏi giường.
Ăn sáng xong, Tiêu Lăng Hàn lấy bản đồ ra, vạch ra lộ trình đến Hoa Tuyết Cốc, hai người đi về phía Truyền Tống Trận.
Một lúc sau, cả hai đã đến Truyền Tống Trận.
"Đi đâu?" Người thu phí ở Truyền Tống Trận hỏi.
" Tuyết Thành."
"Gần đây có rất ít người đến Tuyết Thành. Ngươi muốn đợi hay trả thêm tiền?"
Nói chung, một Truyền Tống Trận nhỏ có thể Truyền Tống mười người một lúc, nhưng nếu không đủ thì phải đợi đến khi có mười người. Nếu không phải thêm tiền, kém bao nhiêu người thì phải bù bấy nhiêu linh thạch.
"Chúng ta," Tiêu Lăng Hàn chưa nói xong đã có người khác đi tới Truyền Tống Trận, nam tu thu phí lập tức nịnh nọt những người vừa đi qua: "Không biết Cốc đan sư đi đâu?"
"Sư phụ ta dự định đi Tuyết Thành, lão gia bảo ta đến báo cho ngươi biết, để ngươi có thể dọn dẹp Truyền Tống Trận." Người tới vênh mặt hắt hàm sai khiến và nói với vẻ cao cao tại thượng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại thì thấy người tới chính là người quen của hai người – Cốc Dư Liệt.
Thật đúng là, không phải oan gia không gặp nhau, tên này cũng muốn đi Tuyết Thành, đến lúc đó nhất định phải cho tên này một bài học khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
"Được rồi được rồi, hóa ra là Dung đan sư muốn sử dụng Truyền Tống Trận, ta sẽ lập tức thanh lý những người không liên quan." Nam tu một giây trước vẫn còn vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng một giây sau quay ra nhìn hai người, vẻ mặt hắn lạnh lùng xa cách, cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói: "Hai người có thể rời đi. Hôm nay Dung đan sư sẽ sử dụng Truyền Tống Trận, ngày mai hai người quay lại đi."
"Tại sao?"
" Tại sao cái gì mà tại sao? Đi, đi, đi, đừng chặn đường ở đây." Nam tu vừa đuổi hai người đi vừa nói, tại sao hai người này lại không có chút sáng suốt nào? Không nhìn ra là mình đang muốn lấy lòng Dung đan sư sao?
Thượng Quan Huyền Ý còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Tiêu Lăng Hàn kéo đi.
"Sư huynh, bọn họ ức hiếp người ta quá đáng, tức chết ta." Thượng Quan Huyền Ý trên mặt lộ ra vẻ oán giận, người tên Cốc Dư Liệt này bao giờ gặp phải hắn cũng chưa từng làm được chuyện gì tốt.
"Ngươi có nói rách cổ với hắn cũng chẳng ích gì. Thay vì tranh cãi vô nghĩa, tốt hơn hết là dùng phương pháp khác."
"Sư huynh, ngươi đã có ý kiến hay rồi sao?" Hai mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, có chút chờ đợi nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn nghĩ thầm, vẫn là Tiêu Đại Ma Vương có mưu kế thâm hiểm, đúng là ác giả ác báo.
"Ừm!"
Khi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn xuất hiện lần nữa thì bọn họ đã ở Tuyết Thành rồi.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng hai tấm Ẩn Thân Phù, đi theo phía sau Dung đan sư . Có bảy người đi Truyền Tống Trận cùng Dung đan sư, bốn vị nam tu Kim Đan kỳ, hai nam tu Trúc Cơ kỳ, người còn lại là Cốc Dư Liệt, tổng cộng có tám người, thêm Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vừa vặn là mười người.
Sau khi đi nhờ, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt, toàn bộ Tuyết Thành thành đều tràn ngập băng tuyết, gió lạnh thổi qua. Nhưng nơi này có rất nhiều linh khí thuộc tính băng, hơn nữa đây là thiên đường của tu sĩ băng linh căn, đáng tiếc người có băng linh căn rất ít.
“Chúng ta trước tiên tìm một nhà hàng ăn cơm, hỏi thăm về Tuyết Hoa Cốc.” Tiêu Lăng Hàn nhìn về quán rượu Tuyết Thương phía xa, nói với Thượng Quan Huyền Ý bên cạnh. Sở dĩ hắn chọn quán rượu Tuyết Thương là bởi vì Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy đoàn người Dung đan sư đang tiến vào quán này.
Nói đến ăn uống, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảm thấy đói bụng, để đuổi kịp Truyền Tống Trận của đám người Dung đan sư, bọn họ phải đợi ở Truyền Tống Trận bên kia bốn tiếng.
Thượng Quan Huyền Ý liếm môi, đáp: "Được!"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi vào quán rượu, được tiểu nhị nhiệt tình chào đón: "Mời vào, quý khách muốn ngồi ở sảnh hay phòng riêng?"
“Phòng số 7 có ai không?” Tiêu Lăng Hàn hỏi, bởi vì hắn tìm thấy đám người Dung đan sư ở phòng số 6.
“Không, hai vị khách quý, mời đi cùng ta.” Tiểu nhị nháy mắt liền dẫn hai người vào phòng số 7.
"Không biết hai vị khách quý muốn ăn gì?"
"Đem cho ta món ăn đặc trưng của chỗ ngươi là được." Tiêu Lăng Hàn hào hùng nói, trong nhẫn của Lạc Hồng Nhan có rất nhiều linh thạch, hắn hiện tại không thiếu linh thạch, huống chi lúc này chỉ có hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý, tất nhiên không keo kiệt.
"Được! Khách quan chờ một chút." Tiểu nhị nói xong xoay người định rời đi, lại bị Tiêu Lăng Hàn ngăn lại.
"Tiểu nhị ca, chờ một chút, hai huynh đệ chúng ta vừa mới đến Tuyết Thành, đối với nơi này cũng không biết nhiều, chúng ta muốn hỏi ngươi một việc." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm từ nhẫn không gian và đặt lên bàn.
Tiểu nhị nhìn thấy hai viên hạ phẩm linh thạch trên bàn, trong mắt đầy sao, lập tức vỗ ngực hứa hẹn: " Khách quan muốn biết cái gì? Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết." Nếu như ở Tuyết Thành không chuyện có gì lớn lao thì tu sĩ bên ngoài căn bản sẽ không đến nhiều lắm, cho nên những tiểu nhị này thu nhập cũng rất ít, hàng tháng chỉ mười khối linh thạch hạ phẩm.
Hiếm khi gặp được người hào phóng như vậy, tiểu nhị kể lại cặn kẽ mọi chuyện mình biết.
Hóa ra trong Tuyết Hoa Cốc quả thực có một con Băng Sương Xà, hai năm trước, ba tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đã cùng nhau đi giết Băng Sương Xà. Không ngờ, Băng Sương Xà đã đạt tới cấp ba đỉnh, tương đương với tu vi Kim Đan đỉnh của con người. Mà ba người kia chỉ có tu vi của Kim Đan hậu kỳ, trong đó có hai người bị giết tại chỗ, người còn lại dùng Truyền Tống Phù chạy thoát, cứu được mạng nhưng bị mất một cánh tay. Kể từ đó không có ai đến Tuyết Hoa Cốc nữa và cũng không ai biết Băng Sương Xà hiện tại có còn ở cấp ba đỉnh hay không.
“Cảm ơn tiểu nhị ca.” Tiêu Lăng Hàn đẩy linh thạch tới trước mặt tiểu nhị.
"Khách quan khách khí quá. Nếu ngài có việc gì thì cứ kêu tiểu nhân. Tiểu nhân đi ra ngoài trước."
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nói: “Hai năm trước đã là cấp ba đỉnh, hiện tại có lẽ đã đạt đến nửa bước Nguyên Anh. Sư huynh, chúng ta thật sự phải đi Tuyết Hoa Cốc sao? "
"Nếu như ngươi sợ hãi, liền ở trong thành chờ ta, ta đi một mình." Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gia hỏa này chẳng lẽ là bị yêu thú cấp bốn lần trước dọa sợ rồi sao?
"Như vậy sao được? Chúng ta đi cùng nhau. Hơn nữa, ta là loại người tham sống sợ chết sao?"
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ngươi thật sự là loại người như vậy!
"Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi thật sự có ý định đi cùng ta sao?" Tiêu Lăng Hàn vừa ăn đồ ăn trong bát vừa thản nhiên nói.
Tiêu Lăng Hàn ngước lên nhìn hắn và thấy đôi mắt dao động của hắn, rõ ràng là đang bối rối.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một cuộc trò chuyện, đây là bởi vì thần thức Tiêu Lăng Hàn đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh, trận pháp quán rượu cũng chỉ có cấp ba, cho nên hắn thành công có thể nghe được cuộc trò chuyện bên cạnh. Hắn ra hiệu im lặng với Thượng Quan Huyền Ý, bắt đầu chăm chú nghe lén.
"Lộ huynh, lần này chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ thành công, báo thù cho vết thương trước đó của ngươi, rửa mối nhục xưa."
"Cảm ơn Dung lão đệ nhiều lắm. Hai năm nay ta luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Băng Sương Xà đó, nên ngay khi biết nó lột da ta đã báo cho ngươi biết. Nếu không phải ta vừa lúc gặp được ngươi, chỉ sợ mệnh ta đã sớm không còn.”
"Này, sao nói lại chuyện đó làm gì? Có thể gặp được nhau là duyên phận của chúng ta. Mặc dù Băng Sương Xà sau khi lột da sẽ rất yếu ớt, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đi."
"Nên như vậy. Dung lão đệ có ý định mang những đạo hữu này đi cùng không?"
“Đệ tử của ta và hai bằng hữu tu vi Trúc Cơ kỳ sẽ ở lại Tuyết Thành, những người khác sẽ đi cùng chúng ta. Đáng lẽ còn có hai người nữa, nhưng hai người đó tạm thời bận nên không đến. "
"Vừa đúng lúc, lần này ta cũng kêu ba bằng hữu tới, đến lúc đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, xem ra cơ hội thắng của chúng ta cao hơn rất nhiều."
"Ừ, đúng vậy, vậy chúc chúng ta đại thắng! Lộ huynh, đi!"
Thu hồi thần thức, Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ là mình may mắn, suýt chút nữa là hắn không được đi nhờ xe, may mắn là hai người không có tới.
----------- End chương 90: --------------
Lúc này nó chợt phát hiện có một tảng đá lớn đang di chuyển trong hang động nơi nó sinh sống, sau đó nó không chỉ thấy một con sâu nhỏ mà có tận hai con.
Nó gầm lên giận dữ: “Gừ~~~~Gừ~~.” Nhưng khi nó chuẩn bị tấn công thì hai con sâu nhỏ đã biến mất.
Sau khi đứng vững, một tiếng "Phốc" vang lên, Tiêu Lăng Hàn phun ra một ngụm máu.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?" Thượng Quan Huyền Ý lo lắng hỏi, lấy ra một lọ đan dược, đưa cho một viên Tiêu Lăng Hàn. Uy áp của Kim Giáp Bối Tích vừa mới ập đến, nếu không phải Tiêu Lăng Hàn ngăn cản, hiện tại hắn chính là người hộc máu.
Tiêu Lăng Hàn xua tay, cầm lấy đan dược ăn một viên, sau đó bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Uy áp của yêu thú cấp bốn tương đương với cấp độ Nguyên Anh của con người, nếu không có thần thức cường đại của hắn, hắn thậm chí ngay cả cơ hội kích hoạt Truyền Tống Phù vừa rồi cũng không có.
Đột nhiên, một tiếng "tap tap tap" vang lên, Tiêu Lăng Hàn không kịp suy nghĩ liền lấy ra Truyền Tống Phù, kéo Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau biến mất.
Sau khi đứng vững, Tiêu Lăng Hàn vẫn cảm thấy bên tai vang lên tiếng "hú ~~", bọn họ vừa mới ra khỏi hang Kim Giáp Bối Tích, lại rơi vào hang cọp, may là hắn phản ứng rất nhanh, nếu không thật sự sẽ thất bại.
Sau khi dịch chuyển liên tục mấy lần, họ gặp phải người hai lần, nhưng trước khi những người khác có thể nhìn rõ hai người, Tiêu Lăng Hàn lại kích hoạt Truyền Tống Phù, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng hai người đã đến vùng ngoại ô của rừng Lạc Nhật.
Bởi vì Tiêu Lăng Hàn bị nội thương, hai người dự định vào thành dưỡng thương hai ngày, sau đó khởi hành đi Tuyết Hoa Cốc ( thung lũng bông tuyết). Để tránh rắc rối, cả hai đều dịch dung trước khi bước vào thành Tân Lam vì cả hai vẫn nhớ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà họ đã giết trước đó.
Sau khi tiến vào quán trọ, Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu chữa trị vết thương, đương nhiên trước đó hắn đã bố trí trận pháp trong phòng.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn nhét mười cuốn sách, chẳng hạn như "Thói quen và nhược điểm của yêu thú", "Thảo dược thông thường", "Bộ sưu tập thiên tài địa bảo ở đại lục Hoàng Cực", "Tài liệu luyện khí thông thường",... từ từ, đây là Tiêu Lăng Hàn ở hiệu sách của thành Tân Lam cố ý mua cho hắn.
Ban đêm,
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, thấy Thượng Quan Huyền Ý đã ngủ say, hắn lấy ra một tấm Hôn Mê Phù dán nhẹ lên trên người Thượng Quan Huyền Ý, sau đó tiến vào Long Ngọc không gian.
Hắn dự định lợi dụng sự chênh lệch giờ trong không gian để hồi phục, như vậy có thể rời khỏi thành Tân Lam vào sáng sớm ngày mai.
Sau khi vết thương bình phục, hắn nhận ra vẫn còn sớm, Tiêu Lăng Hàn đã đến nơi trồng Thất Thải Liên, tuy địa điểm đã thay đổi nhưng Thất Thải Liên vẫn tràn đầy sức sống. Toàn bộ trận pháp tản ra hương thơm quyến rũ, bên ngoài yêu cầu 1500 năm mới trưởng thành nhưng trong không gian chỉ cần trồng mười lăm năm.
Sáng sớm hôm sau, khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy, phát hiện mình lại ngủ trong lòng Tiêu Lăng Hàn, hắn nói rằng đêm qua hắn nằm mơ thấy mình ôm máy sưởi trong lòng, ngủ rất thoải mái. Thì ra hắn đang ở trong lòng Tiêu Đại Ma Vương, mặt đột nhiên đỏ bừng, tại sao khi ngủ hắn luôn không an phận? Trước khi Tiêu Lăng Hàn tỉnh lại, hắn đã lặng lẽ rời khỏi giường.
Ăn sáng xong, Tiêu Lăng Hàn lấy bản đồ ra, vạch ra lộ trình đến Hoa Tuyết Cốc, hai người đi về phía Truyền Tống Trận.
Một lúc sau, cả hai đã đến Truyền Tống Trận.
"Đi đâu?" Người thu phí ở Truyền Tống Trận hỏi.
" Tuyết Thành."
"Gần đây có rất ít người đến Tuyết Thành. Ngươi muốn đợi hay trả thêm tiền?"
Nói chung, một Truyền Tống Trận nhỏ có thể Truyền Tống mười người một lúc, nhưng nếu không đủ thì phải đợi đến khi có mười người. Nếu không phải thêm tiền, kém bao nhiêu người thì phải bù bấy nhiêu linh thạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chúng ta," Tiêu Lăng Hàn chưa nói xong đã có người khác đi tới Truyền Tống Trận, nam tu thu phí lập tức nịnh nọt những người vừa đi qua: "Không biết Cốc đan sư đi đâu?"
"Sư phụ ta dự định đi Tuyết Thành, lão gia bảo ta đến báo cho ngươi biết, để ngươi có thể dọn dẹp Truyền Tống Trận." Người tới vênh mặt hắt hàm sai khiến và nói với vẻ cao cao tại thượng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại thì thấy người tới chính là người quen của hai người – Cốc Dư Liệt.
Thật đúng là, không phải oan gia không gặp nhau, tên này cũng muốn đi Tuyết Thành, đến lúc đó nhất định phải cho tên này một bài học khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
"Được rồi được rồi, hóa ra là Dung đan sư muốn sử dụng Truyền Tống Trận, ta sẽ lập tức thanh lý những người không liên quan." Nam tu một giây trước vẫn còn vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng một giây sau quay ra nhìn hai người, vẻ mặt hắn lạnh lùng xa cách, cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói: "Hai người có thể rời đi. Hôm nay Dung đan sư sẽ sử dụng Truyền Tống Trận, ngày mai hai người quay lại đi."
"Tại sao?"
" Tại sao cái gì mà tại sao? Đi, đi, đi, đừng chặn đường ở đây." Nam tu vừa đuổi hai người đi vừa nói, tại sao hai người này lại không có chút sáng suốt nào? Không nhìn ra là mình đang muốn lấy lòng Dung đan sư sao?
Thượng Quan Huyền Ý còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Tiêu Lăng Hàn kéo đi.
"Sư huynh, bọn họ ức hiếp người ta quá đáng, tức chết ta." Thượng Quan Huyền Ý trên mặt lộ ra vẻ oán giận, người tên Cốc Dư Liệt này bao giờ gặp phải hắn cũng chưa từng làm được chuyện gì tốt.
"Ngươi có nói rách cổ với hắn cũng chẳng ích gì. Thay vì tranh cãi vô nghĩa, tốt hơn hết là dùng phương pháp khác."
"Sư huynh, ngươi đã có ý kiến hay rồi sao?" Hai mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, có chút chờ đợi nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn nghĩ thầm, vẫn là Tiêu Đại Ma Vương có mưu kế thâm hiểm, đúng là ác giả ác báo.
"Ừm!"
Khi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn xuất hiện lần nữa thì bọn họ đã ở Tuyết Thành rồi.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng hai tấm Ẩn Thân Phù, đi theo phía sau Dung đan sư . Có bảy người đi Truyền Tống Trận cùng Dung đan sư, bốn vị nam tu Kim Đan kỳ, hai nam tu Trúc Cơ kỳ, người còn lại là Cốc Dư Liệt, tổng cộng có tám người, thêm Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vừa vặn là mười người.
Sau khi đi nhờ, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt, toàn bộ Tuyết Thành thành đều tràn ngập băng tuyết, gió lạnh thổi qua. Nhưng nơi này có rất nhiều linh khí thuộc tính băng, hơn nữa đây là thiên đường của tu sĩ băng linh căn, đáng tiếc người có băng linh căn rất ít.
“Chúng ta trước tiên tìm một nhà hàng ăn cơm, hỏi thăm về Tuyết Hoa Cốc.” Tiêu Lăng Hàn nhìn về quán rượu Tuyết Thương phía xa, nói với Thượng Quan Huyền Ý bên cạnh. Sở dĩ hắn chọn quán rượu Tuyết Thương là bởi vì Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy đoàn người Dung đan sư đang tiến vào quán này.
Nói đến ăn uống, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảm thấy đói bụng, để đuổi kịp Truyền Tống Trận của đám người Dung đan sư, bọn họ phải đợi ở Truyền Tống Trận bên kia bốn tiếng.
Thượng Quan Huyền Ý liếm môi, đáp: "Được!"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi vào quán rượu, được tiểu nhị nhiệt tình chào đón: "Mời vào, quý khách muốn ngồi ở sảnh hay phòng riêng?"
“Phòng số 7 có ai không?” Tiêu Lăng Hàn hỏi, bởi vì hắn tìm thấy đám người Dung đan sư ở phòng số 6.
“Không, hai vị khách quý, mời đi cùng ta.” Tiểu nhị nháy mắt liền dẫn hai người vào phòng số 7.
"Không biết hai vị khách quý muốn ăn gì?"
"Đem cho ta món ăn đặc trưng của chỗ ngươi là được." Tiêu Lăng Hàn hào hùng nói, trong nhẫn của Lạc Hồng Nhan có rất nhiều linh thạch, hắn hiện tại không thiếu linh thạch, huống chi lúc này chỉ có hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý, tất nhiên không keo kiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được! Khách quan chờ một chút." Tiểu nhị nói xong xoay người định rời đi, lại bị Tiêu Lăng Hàn ngăn lại.
"Tiểu nhị ca, chờ một chút, hai huynh đệ chúng ta vừa mới đến Tuyết Thành, đối với nơi này cũng không biết nhiều, chúng ta muốn hỏi ngươi một việc." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm từ nhẫn không gian và đặt lên bàn.
Tiểu nhị nhìn thấy hai viên hạ phẩm linh thạch trên bàn, trong mắt đầy sao, lập tức vỗ ngực hứa hẹn: " Khách quan muốn biết cái gì? Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết." Nếu như ở Tuyết Thành không chuyện có gì lớn lao thì tu sĩ bên ngoài căn bản sẽ không đến nhiều lắm, cho nên những tiểu nhị này thu nhập cũng rất ít, hàng tháng chỉ mười khối linh thạch hạ phẩm.
Hiếm khi gặp được người hào phóng như vậy, tiểu nhị kể lại cặn kẽ mọi chuyện mình biết.
Hóa ra trong Tuyết Hoa Cốc quả thực có một con Băng Sương Xà, hai năm trước, ba tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đã cùng nhau đi giết Băng Sương Xà. Không ngờ, Băng Sương Xà đã đạt tới cấp ba đỉnh, tương đương với tu vi Kim Đan đỉnh của con người. Mà ba người kia chỉ có tu vi của Kim Đan hậu kỳ, trong đó có hai người bị giết tại chỗ, người còn lại dùng Truyền Tống Phù chạy thoát, cứu được mạng nhưng bị mất một cánh tay. Kể từ đó không có ai đến Tuyết Hoa Cốc nữa và cũng không ai biết Băng Sương Xà hiện tại có còn ở cấp ba đỉnh hay không.
“Cảm ơn tiểu nhị ca.” Tiêu Lăng Hàn đẩy linh thạch tới trước mặt tiểu nhị.
"Khách quan khách khí quá. Nếu ngài có việc gì thì cứ kêu tiểu nhân. Tiểu nhân đi ra ngoài trước."
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nói: “Hai năm trước đã là cấp ba đỉnh, hiện tại có lẽ đã đạt đến nửa bước Nguyên Anh. Sư huynh, chúng ta thật sự phải đi Tuyết Hoa Cốc sao? "
"Nếu như ngươi sợ hãi, liền ở trong thành chờ ta, ta đi một mình." Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gia hỏa này chẳng lẽ là bị yêu thú cấp bốn lần trước dọa sợ rồi sao?
"Như vậy sao được? Chúng ta đi cùng nhau. Hơn nữa, ta là loại người tham sống sợ chết sao?"
Tiêu Lăng Hàn: “…” Ngươi thật sự là loại người như vậy!
"Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi thật sự có ý định đi cùng ta sao?" Tiêu Lăng Hàn vừa ăn đồ ăn trong bát vừa thản nhiên nói.
Tiêu Lăng Hàn ngước lên nhìn hắn và thấy đôi mắt dao động của hắn, rõ ràng là đang bối rối.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một cuộc trò chuyện, đây là bởi vì thần thức Tiêu Lăng Hàn đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh, trận pháp quán rượu cũng chỉ có cấp ba, cho nên hắn thành công có thể nghe được cuộc trò chuyện bên cạnh. Hắn ra hiệu im lặng với Thượng Quan Huyền Ý, bắt đầu chăm chú nghe lén.
"Lộ huynh, lần này chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ thành công, báo thù cho vết thương trước đó của ngươi, rửa mối nhục xưa."
"Cảm ơn Dung lão đệ nhiều lắm. Hai năm nay ta luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Băng Sương Xà đó, nên ngay khi biết nó lột da ta đã báo cho ngươi biết. Nếu không phải ta vừa lúc gặp được ngươi, chỉ sợ mệnh ta đã sớm không còn.”
"Này, sao nói lại chuyện đó làm gì? Có thể gặp được nhau là duyên phận của chúng ta. Mặc dù Băng Sương Xà sau khi lột da sẽ rất yếu ớt, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị đầy đủ trước khi đi."
"Nên như vậy. Dung lão đệ có ý định mang những đạo hữu này đi cùng không?"
“Đệ tử của ta và hai bằng hữu tu vi Trúc Cơ kỳ sẽ ở lại Tuyết Thành, những người khác sẽ đi cùng chúng ta. Đáng lẽ còn có hai người nữa, nhưng hai người đó tạm thời bận nên không đến. "
"Vừa đúng lúc, lần này ta cũng kêu ba bằng hữu tới, đến lúc đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, xem ra cơ hội thắng của chúng ta cao hơn rất nhiều."
"Ừ, đúng vậy, vậy chúc chúng ta đại thắng! Lộ huynh, đi!"
Thu hồi thần thức, Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ là mình may mắn, suýt chút nữa là hắn không được đi nhờ xe, may mắn là hai người không có tới.
----------- End chương 90: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro