[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đổi Lấy Chân Ng...
2024-11-19 20:57:58
Ba ngày sau...
Tiêu Lăng Hàn đang ở trong phòng tu luyện, đột nhiên trận pháp phủ trong động bị chạm vào.
Khi mở trận pháp, hắn nhìn thấy bốn người đứng ở ngoài động, bốn người này là Trình Lập, hoa hoa công tử, lão nông và khỉ gầy.
Nhìn thấy bốn người, Tiêu Lăng Hàn lập tức biết những người này tới đây là vì cái gì.
"Các vị tiền bối mời vào."
Tiêu Lăng Hàn mang bốn người vào trong động phủ, bưng trà cho bọn họ trước, Trình Lập nói: "Tiêu sư đệ, Chân Ngôn Phù ngươi đáp ứng cho ta...?"
Tiêu Lăng Hàn lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù đưa cho Trình Lập, thuận miệng hỏi: “Chuyện mà đáp ứng với Trình sư huynh, tất nhiên là ta nhớ rõ. Không biết cuối cùng các ngươi xử lý Vũ Thành và Đỗ Tư Nhã như thế nào?”
“Vốn là chúng ta dự định phái hai người kia đi đào linh thạch, nhưng đêm qua tự dưng hai người đó đã chết.” Thời điểm Trình Lập nói lời này, hắn cũng không quên quan sát biểu tình của Tiêu Lăng Hàn, bởi vì hắn nghi ngờ hung thủ chính là Tiêu Lăng Hàn.
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm, Tiêu Lăng Hàn mấy ngày nay ở trong động phủ tu luyện, nếu ban đêm đi vào không gian thì cũng là vẽ phù hoặc ở cùng Thượng Quan Huyền Ý. Căn bản không có thời gian để đi gây án, nhưng ba ngày trước Sở Mộ Thần đã xin hắn mấy tấm Ẩn Thân Phù.
“Đã tìm ra hung thủ chưa?” Tiêu Lăng Hàn thản nhiên hỏi.
"Người phạm tội rất khéo léo, không để lại bất kỳ manh mối nào."
"Chết thì chết thôi, người lớn lên tuy không tồi nhưng lại có mắt như mù, có chết thì cũng là gieo gió gặt bão."
Trình Lập “…”Ngươi là lão đại, ngươi là nhất!
"Tiểu hữu, ngươi còn có Chân Ngôn Phù không?" Lão nông lấy ra một cái cuốc từ chiếc nhẫn không gian, rồi lấy ra một cái liềm, một cái rìu và một cái trống.
"..."
Tiêu Lăng Hàn trên mặt đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||) Chẳng lẽ lão nông muốn đổi những nông cụ này lấy Chân Ngôn Phù sao? Tuy những nông cụ này của hắn đều là bảo bối, nhưng hắn không làm ruộng mà chỉ thỉnh thoảng trồng linh thảo nên những nông cụ này hoàn toàn vô dụng.
Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tiêu Lăng Hàn, hoa hoa công tử gần như bật cười. Hắn lấy ra một túi đựng đồ, đặt trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Dùng thần thức đảo qua, hắn nhìn thấy bên trong chứa đầy Lôi Linh Tinh, ước chừng có một trăm viên. Tiêu Lăng Hàn vô cùng kinh ngạc, nhìn phát thèm.
"Tiền bối, kỳ thật trên người ta cũng không còn nhiều Chân Ngôn Phù." Tiêu Lăng Hàn nói với hoa hoa công tử.
"Không sao đâu. Cứ đưa cho ta mấy chục tấm tùy thích. Những viên Lôi Linh Tinh này đều là của ngươi." Hoa hoa công tử lười biếng phất quạt, tùy ý nói
Tiêu Lăng Hàn buồn bực, tùy tiện đưa cho hắn sao? Vậy là muốn là mười tấm hay mấy chục tấm đây? Sao tên này khó hiểu như nữ nhân vậy?
Hắn lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù và đặt chúng lên bàn, nhưng trước khi hoa hoa công tử có thể nhìn rõ chúng, thì một bàn tay khác đã duỗi ra. Tuy nhiên, hoa hoa công tử cũng không phải là người ăn chay. Hắn dùng chiếc quạt của mình chắn lại, tất cả những Chân Ngôn Phù đều tới nằm trong tay hắn, hắn nhanh chóng bỏ chúng vào chiếc nhẫn không gian.
"Khỉ gầy, ngươi đang làm gì vậy? Muốn đánh nhau à?" Hoa hoa công tử cất phù, quát tên trộm đối diện một cái.
"Không, không, tuyệt đối không. Ta chỉ muốn nhìn xem tấm phù này trông như thế nào thôi. Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm." Khỉ gầy ngượng ngùng nói, hắn tuy rằng là trận pháp sư nhưng sức chiến đấu không mạnh bằng hoa hoa công tử. Quan trọng nhất chính là hoa hoa công tử là luyện độc sư. Hắn không muốn chết vì bị trúng độc cả người thối rữa đâu.
"Ừm, tiểu hữu, ngươi còn có Chân Ngôn Phù không?" Khỉ gầy nói xong rồi lấy ra một túi trữ vật.
Thấy trong đó có một vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Hắn lại lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù, lần này Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đặt vào trong tay khỉ gầy.
Sau khi cất Lôi Linh Tinh và linh thạch đi, Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn, thấy lão nông đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi. Hắn không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn bán Chân Ngôn Phù cho ba trong số bốn người ở đây, nhưng lão nông thì không.
"Tiền bối, ngài xem, ta không thể sử dụng bất kỳ nông cụ nào của ngươi..." Có linh thạch hay đồ vật gì khác không? Tuy lời chưa nói nhưng mọi người đều hiểu.
Lão nông gãi đầu, hắn thật sự không có gì quý giá, cũng không có nhiều linh thạch. Nghĩ đến có một đống viên đá kỳ quái trong nhẫn không gian, vì thế hắn đem toàn bộ đống đá đó ra ngoài.
Tiêu Lăng Hàn ban đầu không để ý, nhưng những viên đá đó luôn mang đến cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Hắn cúi đầu xuống, cẩn thận mà sử dụng linh nhãn đảo qua những viên đá đó. Khi nhìn rõ những viên đá kia, tim hắn gần như ngừng đập.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, Tiêu Lăng Hàn có chút nghi hoặc nhìn người nông dân: “Tiền bối, ngài định đưa những viên đá này cho ta à?”
“Ừ, ngươi nhìn trúng nó rồi chứ gì, ta biết ngươi sắp rời đi đại lục Hoàng Cực, không biết khi nào mới trở về. Những cục đá này đều là do người dân ở đại lục Hoàng Cực đào lên từ lòng đất. Ngươi cứu mang ở trên người, khi nào nhớ đại lục Hoàng CỰc quá thì liền lấy ra nhìn xem" Lão nông ngượng ngùng nói, nhưng vì sắc mặt của hắn nên không ai có thể nhìn ra hắn đang đỏ mặt.
Thực ra, hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng không phải hắn không còn biện pháp gì sao? Hắn là bởi vì lâm vào bình cảnh nên mới đến đại lục Hoàng Cực để trải nghiệm sinh hoạt, mấy năm nay vẫn sinh hoạt trong một cái thôn, sống một cuộc sống làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, làm gì có thời gian đi tìm khiến thiên tài địa bảo chứ?
Nghe được lời nói của lão nông và những thứ hắn mang ra, hoa hoa công tử không hề cho mặt mũi mà phá lên cười.
Khỉ gầy ở một bên cũng đang cười khúc khích, ngay cả Trình Lập, người đang im lặng ở bên kia cũng hơi run run vai.
Phản ứng của ba người càng khiến lão nông xấu hổ hơn.
Tiêu Lăng Hàn ra vẻ miễn cưỡng thu thập mấy cục đá này, lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù đưa cho lão nông.
Tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tiêu Lăng Hàn, đều biết hắn bị ép mua ép bán.
Bốn người bọn họ đều đã có được Chân Ngôn Phù, không cần thiết phải ở lại nữa, đặc biệt là lão nông chạy nhanh nhất, sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ hối hận.
Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn chuẩn bị tiến vào không gian nhìn xem mấy cục đá, thì Trình Lập rời đi đã quay trở lại.
"Trình sư huynh, còn có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Trình Lập, nghi hoặc hỏi.
Tiêu Lăng Hàn lại mời Trình Lập vào trong sân, ngồi xuống bàn đá. Hắn bắt đầu pha trà. Nhìn bộ dạng như thế này, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn đây.
"Ta biết Tiêu sư đệ muônd mua vé đi đại lục Huyền Thiên, nhưng mà ta phải nói cho ngươi một ít điểm cần chú ý." Trình Lập ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Trình sư huynh, xin mời nói."
"Kỳ thật thương hội Thiên Tinh mỗi lần đều cấp hai mươi vé tàu cho học viện Hoàng Cực chúng ta, nhưng những tấm vé này đều cấp cho học sinh ưu tú, bình thường là cho những đệ tử thiên tài không có gia thế. Các ngươi biết tại sao như vậy không?"
"Nguyện nghe kỹ càng."
"Bởi vì những đệ tử tinh anh này khi đến đại lục Huyền Thiên đều trực tiếp tiến vào tông môn, nhưng những tông môn này có một số khá tốt, còn lại thì không ra gì."
" Không thể tự mình lựa chọn sao? Hoặc là không gia nhập tông môn?"
"Không được, học sinh sử dụng vé miễn phí đều phải vào tông môn, đến đó mọi việc sẽ không tùy ý ngươi. Nếu không nghe lời, nhẹ nhất thì sẽ bị ném thẳng vào mỏ để đào linh thạch, nặng hơn thì sẽ mất mạng."
Tiêu Lăng Hàn ôm trán, vì sao lại có cảm giác như là lên thuyền hải tặc thế này?
“Còn những người tự trả tiền mua vé thì sao?”
"Vậy các ngươi có quyền tự mình lựa chọn, con cháu của đại gia tộc bình thường sẽ không muốn vé tàu của học viện, bọn họ đều là gia tộc an bài."
Nhìn thấy biểu tình thả lỏng trên mặt Tiêu Lăng Hàn, Trình Lập lại đả kích thêm lần nữa: “Các ngươi tài giỏi như vậy, đến đại lục Huyền Thiên nhất định sẽ có người chiêu mộ các ngươi vào tông môn. Gặp được người dễ nói chuyện thì tốt, nhưng nếu ngươi gặp phải một người độc đoán, thì họ sẽ trực tiếp đưa ngươiđi bất kể ngươi có muốn hay không. Vì vậy, ngươi phải cẩn thận khi đến đó. Viện trưởng đại nhân muốn rèn luyện các ngươi, muốn các ngươi tự mình đi tới đại lục Thiên Lăng tìm hắn."
Tiêu Lăng Hàn sửng sốt. Sư tôn tiện nghi của hắn đã rời đi rồi ư? Đi từ bao giờ chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Trình Lập thầm mỉm cười. Hai ngày trước khi viện trưởng đại nhân rời đi, hắn đã hỏi viện trưởng đại nhân có muốn nói với hai đệ tử không, nhưng viện trưởng đại nhân lúc đó trông rất nghiêm túc và liên tục nói rằng ông ấy muốn rèn luyện hai đồ đệ và để hai đồ đệ đến đại lục Thiên Lăng tìm mình.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó viện trưởng đại nhân dường như chó chút bỏ chạy trối chết, có phải là vì sợ hai đồ đệ liên lụy đến mình không? Trình Lập vội vàng lắc đầu, có được đồ đệ tài năng như vậy, viện trưởng đại nhân hẳn là rất vui vẻ, tại sao lại không muốn mang đồ đệ theo hắn? Quả nhiên, không phải ai cũng có thể đoán được viện trưởng đại nhân đang nghĩ gì.
"Được rồi, ta hiểu rồi. Cảm ơn Trình sư huynh đã cho ta biết."
Sau đó Trình Lập đứng dậy cáo từ, Tiêu Lăng Hàn đưa hắn ra ngoài động phủ, rồi treo một thẻ bài bế quan ở ngoài động.
Sau đó, Tiêu Lăng Hàn tiến vào không gian Long Ngọc, phát hiện Thượng Quan Huyền Ý không có ở trong khu vực Thất Thải Liên. Hắn nhắm mắt lại, cảm ứng một chút, hắn xuất hiện ở khu vực lôi điện.
Lúc này Thượng Quan Huyền Ý đang luyện thể trong Lôi Trì, lần này hắn ở trong không gian hơn năm trăm ngày. Ngay từ một tháng trước, hắn đã dung hợp hoàn toàn Hư Vọng Chi Nhãn. Sau khi sử dụng Hư Vọng Chi Nhãn, những trận pháp đó đều trở nên rõ ràng, như vậy việc tìm mắt trận càng trở nên dễ hơn.
Tu vi của Thượng Quan Huyền Ý hiện tại là Kim Đan sơ kỳ, còn kém xa Tiêu Lăng Hàn. Vì vậy mỗi khi có thời gian hắn đều phải tăng cường huấn luyện, phải cố gắng đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn, nếu không hắn sẽ không xứng đứng ở bên cạnh Tiêu Đại Ma Vương. Hiện tại hắn đã hạ quyết tâm tương lai sẽ đi theo Tiêu Lăng Hàn, hắn không thể trở thành gánh nặng của người khác, nỗ lực nâng cao tu vi, trở thành người sóng vai cùng hắn chiến đấu.
Thiếu niên trần trụi nửa thân trên, toàn thân chìm trong Lôi Trì, tóc xõa tung, thỉnh thoảng có giọt mồ hôi chảy xuống gò má xinh đẹp, đôi mày lá liễu nhăn lại, răng cắn chặt, hiển nhiên là đang chịu rất nhiều đau đớn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Thượng Quan Huyền Ý, hắn hận không thể thay thế người đang ngồi ở kia. Nhưng hắn biết đây là lựa chọn của Thượng Quan Huyền Ý, nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn phải trải qua nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được. Luyện thể không chỉ có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn mà còn có thể mãi dũa tâm trí của một con người.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn lặng lẽ rời đi. Còn lại bốn ngày trước khi rời khỏi đại lục Hoàng Cực, nghĩa là còn có bốn trăm ngày trong không gian. Tiêu Lăng Hàn dự định ở lại trong không gian để luyện tập. Hắn quay trở lại khu vực Thất Thải Liên và bắt đầu rèn luyện trong phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý.
Thời gian trôi qua thật vội vã, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải rời khỏi đại lục Hoàng Cực.
------------ End chương 168: ------------
Tiêu Lăng Hàn đang ở trong phòng tu luyện, đột nhiên trận pháp phủ trong động bị chạm vào.
Khi mở trận pháp, hắn nhìn thấy bốn người đứng ở ngoài động, bốn người này là Trình Lập, hoa hoa công tử, lão nông và khỉ gầy.
Nhìn thấy bốn người, Tiêu Lăng Hàn lập tức biết những người này tới đây là vì cái gì.
"Các vị tiền bối mời vào."
Tiêu Lăng Hàn mang bốn người vào trong động phủ, bưng trà cho bọn họ trước, Trình Lập nói: "Tiêu sư đệ, Chân Ngôn Phù ngươi đáp ứng cho ta...?"
Tiêu Lăng Hàn lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù đưa cho Trình Lập, thuận miệng hỏi: “Chuyện mà đáp ứng với Trình sư huynh, tất nhiên là ta nhớ rõ. Không biết cuối cùng các ngươi xử lý Vũ Thành và Đỗ Tư Nhã như thế nào?”
“Vốn là chúng ta dự định phái hai người kia đi đào linh thạch, nhưng đêm qua tự dưng hai người đó đã chết.” Thời điểm Trình Lập nói lời này, hắn cũng không quên quan sát biểu tình của Tiêu Lăng Hàn, bởi vì hắn nghi ngờ hung thủ chính là Tiêu Lăng Hàn.
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm, Tiêu Lăng Hàn mấy ngày nay ở trong động phủ tu luyện, nếu ban đêm đi vào không gian thì cũng là vẽ phù hoặc ở cùng Thượng Quan Huyền Ý. Căn bản không có thời gian để đi gây án, nhưng ba ngày trước Sở Mộ Thần đã xin hắn mấy tấm Ẩn Thân Phù.
“Đã tìm ra hung thủ chưa?” Tiêu Lăng Hàn thản nhiên hỏi.
"Người phạm tội rất khéo léo, không để lại bất kỳ manh mối nào."
"Chết thì chết thôi, người lớn lên tuy không tồi nhưng lại có mắt như mù, có chết thì cũng là gieo gió gặt bão."
Trình Lập “…”Ngươi là lão đại, ngươi là nhất!
"Tiểu hữu, ngươi còn có Chân Ngôn Phù không?" Lão nông lấy ra một cái cuốc từ chiếc nhẫn không gian, rồi lấy ra một cái liềm, một cái rìu và một cái trống.
"..."
Tiêu Lăng Hàn trên mặt đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||) Chẳng lẽ lão nông muốn đổi những nông cụ này lấy Chân Ngôn Phù sao? Tuy những nông cụ này của hắn đều là bảo bối, nhưng hắn không làm ruộng mà chỉ thỉnh thoảng trồng linh thảo nên những nông cụ này hoàn toàn vô dụng.
Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tiêu Lăng Hàn, hoa hoa công tử gần như bật cười. Hắn lấy ra một túi đựng đồ, đặt trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Dùng thần thức đảo qua, hắn nhìn thấy bên trong chứa đầy Lôi Linh Tinh, ước chừng có một trăm viên. Tiêu Lăng Hàn vô cùng kinh ngạc, nhìn phát thèm.
"Tiền bối, kỳ thật trên người ta cũng không còn nhiều Chân Ngôn Phù." Tiêu Lăng Hàn nói với hoa hoa công tử.
"Không sao đâu. Cứ đưa cho ta mấy chục tấm tùy thích. Những viên Lôi Linh Tinh này đều là của ngươi." Hoa hoa công tử lười biếng phất quạt, tùy ý nói
Tiêu Lăng Hàn buồn bực, tùy tiện đưa cho hắn sao? Vậy là muốn là mười tấm hay mấy chục tấm đây? Sao tên này khó hiểu như nữ nhân vậy?
Hắn lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù và đặt chúng lên bàn, nhưng trước khi hoa hoa công tử có thể nhìn rõ chúng, thì một bàn tay khác đã duỗi ra. Tuy nhiên, hoa hoa công tử cũng không phải là người ăn chay. Hắn dùng chiếc quạt của mình chắn lại, tất cả những Chân Ngôn Phù đều tới nằm trong tay hắn, hắn nhanh chóng bỏ chúng vào chiếc nhẫn không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khỉ gầy, ngươi đang làm gì vậy? Muốn đánh nhau à?" Hoa hoa công tử cất phù, quát tên trộm đối diện một cái.
"Không, không, tuyệt đối không. Ta chỉ muốn nhìn xem tấm phù này trông như thế nào thôi. Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm." Khỉ gầy ngượng ngùng nói, hắn tuy rằng là trận pháp sư nhưng sức chiến đấu không mạnh bằng hoa hoa công tử. Quan trọng nhất chính là hoa hoa công tử là luyện độc sư. Hắn không muốn chết vì bị trúng độc cả người thối rữa đâu.
"Ừm, tiểu hữu, ngươi còn có Chân Ngôn Phù không?" Khỉ gầy nói xong rồi lấy ra một túi trữ vật.
Thấy trong đó có một vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Hắn lại lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù, lần này Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đặt vào trong tay khỉ gầy.
Sau khi cất Lôi Linh Tinh và linh thạch đi, Tiêu Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn, thấy lão nông đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi. Hắn không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn bán Chân Ngôn Phù cho ba trong số bốn người ở đây, nhưng lão nông thì không.
"Tiền bối, ngài xem, ta không thể sử dụng bất kỳ nông cụ nào của ngươi..." Có linh thạch hay đồ vật gì khác không? Tuy lời chưa nói nhưng mọi người đều hiểu.
Lão nông gãi đầu, hắn thật sự không có gì quý giá, cũng không có nhiều linh thạch. Nghĩ đến có một đống viên đá kỳ quái trong nhẫn không gian, vì thế hắn đem toàn bộ đống đá đó ra ngoài.
Tiêu Lăng Hàn ban đầu không để ý, nhưng những viên đá đó luôn mang đến cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Hắn cúi đầu xuống, cẩn thận mà sử dụng linh nhãn đảo qua những viên đá đó. Khi nhìn rõ những viên đá kia, tim hắn gần như ngừng đập.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, Tiêu Lăng Hàn có chút nghi hoặc nhìn người nông dân: “Tiền bối, ngài định đưa những viên đá này cho ta à?”
“Ừ, ngươi nhìn trúng nó rồi chứ gì, ta biết ngươi sắp rời đi đại lục Hoàng Cực, không biết khi nào mới trở về. Những cục đá này đều là do người dân ở đại lục Hoàng Cực đào lên từ lòng đất. Ngươi cứu mang ở trên người, khi nào nhớ đại lục Hoàng CỰc quá thì liền lấy ra nhìn xem" Lão nông ngượng ngùng nói, nhưng vì sắc mặt của hắn nên không ai có thể nhìn ra hắn đang đỏ mặt.
Thực ra, hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng không phải hắn không còn biện pháp gì sao? Hắn là bởi vì lâm vào bình cảnh nên mới đến đại lục Hoàng Cực để trải nghiệm sinh hoạt, mấy năm nay vẫn sinh hoạt trong một cái thôn, sống một cuộc sống làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, làm gì có thời gian đi tìm khiến thiên tài địa bảo chứ?
Nghe được lời nói của lão nông và những thứ hắn mang ra, hoa hoa công tử không hề cho mặt mũi mà phá lên cười.
Khỉ gầy ở một bên cũng đang cười khúc khích, ngay cả Trình Lập, người đang im lặng ở bên kia cũng hơi run run vai.
Phản ứng của ba người càng khiến lão nông xấu hổ hơn.
Tiêu Lăng Hàn ra vẻ miễn cưỡng thu thập mấy cục đá này, lấy ra mười tấm Chân Ngôn Phù đưa cho lão nông.
Tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tiêu Lăng Hàn, đều biết hắn bị ép mua ép bán.
Bốn người bọn họ đều đã có được Chân Ngôn Phù, không cần thiết phải ở lại nữa, đặc biệt là lão nông chạy nhanh nhất, sợ Tiêu Lăng Hàn sẽ hối hận.
Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn chuẩn bị tiến vào không gian nhìn xem mấy cục đá, thì Trình Lập rời đi đã quay trở lại.
"Trình sư huynh, còn có chuyện gì sao?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Trình Lập, nghi hoặc hỏi.
Tiêu Lăng Hàn lại mời Trình Lập vào trong sân, ngồi xuống bàn đá. Hắn bắt đầu pha trà. Nhìn bộ dạng như thế này, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với hắn đây.
"Ta biết Tiêu sư đệ muônd mua vé đi đại lục Huyền Thiên, nhưng mà ta phải nói cho ngươi một ít điểm cần chú ý." Trình Lập ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Trình sư huynh, xin mời nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kỳ thật thương hội Thiên Tinh mỗi lần đều cấp hai mươi vé tàu cho học viện Hoàng Cực chúng ta, nhưng những tấm vé này đều cấp cho học sinh ưu tú, bình thường là cho những đệ tử thiên tài không có gia thế. Các ngươi biết tại sao như vậy không?"
"Nguyện nghe kỹ càng."
"Bởi vì những đệ tử tinh anh này khi đến đại lục Huyền Thiên đều trực tiếp tiến vào tông môn, nhưng những tông môn này có một số khá tốt, còn lại thì không ra gì."
" Không thể tự mình lựa chọn sao? Hoặc là không gia nhập tông môn?"
"Không được, học sinh sử dụng vé miễn phí đều phải vào tông môn, đến đó mọi việc sẽ không tùy ý ngươi. Nếu không nghe lời, nhẹ nhất thì sẽ bị ném thẳng vào mỏ để đào linh thạch, nặng hơn thì sẽ mất mạng."
Tiêu Lăng Hàn ôm trán, vì sao lại có cảm giác như là lên thuyền hải tặc thế này?
“Còn những người tự trả tiền mua vé thì sao?”
"Vậy các ngươi có quyền tự mình lựa chọn, con cháu của đại gia tộc bình thường sẽ không muốn vé tàu của học viện, bọn họ đều là gia tộc an bài."
Nhìn thấy biểu tình thả lỏng trên mặt Tiêu Lăng Hàn, Trình Lập lại đả kích thêm lần nữa: “Các ngươi tài giỏi như vậy, đến đại lục Huyền Thiên nhất định sẽ có người chiêu mộ các ngươi vào tông môn. Gặp được người dễ nói chuyện thì tốt, nhưng nếu ngươi gặp phải một người độc đoán, thì họ sẽ trực tiếp đưa ngươiđi bất kể ngươi có muốn hay không. Vì vậy, ngươi phải cẩn thận khi đến đó. Viện trưởng đại nhân muốn rèn luyện các ngươi, muốn các ngươi tự mình đi tới đại lục Thiên Lăng tìm hắn."
Tiêu Lăng Hàn sửng sốt. Sư tôn tiện nghi của hắn đã rời đi rồi ư? Đi từ bao giờ chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Trình Lập thầm mỉm cười. Hai ngày trước khi viện trưởng đại nhân rời đi, hắn đã hỏi viện trưởng đại nhân có muốn nói với hai đệ tử không, nhưng viện trưởng đại nhân lúc đó trông rất nghiêm túc và liên tục nói rằng ông ấy muốn rèn luyện hai đồ đệ và để hai đồ đệ đến đại lục Thiên Lăng tìm mình.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó viện trưởng đại nhân dường như chó chút bỏ chạy trối chết, có phải là vì sợ hai đồ đệ liên lụy đến mình không? Trình Lập vội vàng lắc đầu, có được đồ đệ tài năng như vậy, viện trưởng đại nhân hẳn là rất vui vẻ, tại sao lại không muốn mang đồ đệ theo hắn? Quả nhiên, không phải ai cũng có thể đoán được viện trưởng đại nhân đang nghĩ gì.
"Được rồi, ta hiểu rồi. Cảm ơn Trình sư huynh đã cho ta biết."
Sau đó Trình Lập đứng dậy cáo từ, Tiêu Lăng Hàn đưa hắn ra ngoài động phủ, rồi treo một thẻ bài bế quan ở ngoài động.
Sau đó, Tiêu Lăng Hàn tiến vào không gian Long Ngọc, phát hiện Thượng Quan Huyền Ý không có ở trong khu vực Thất Thải Liên. Hắn nhắm mắt lại, cảm ứng một chút, hắn xuất hiện ở khu vực lôi điện.
Lúc này Thượng Quan Huyền Ý đang luyện thể trong Lôi Trì, lần này hắn ở trong không gian hơn năm trăm ngày. Ngay từ một tháng trước, hắn đã dung hợp hoàn toàn Hư Vọng Chi Nhãn. Sau khi sử dụng Hư Vọng Chi Nhãn, những trận pháp đó đều trở nên rõ ràng, như vậy việc tìm mắt trận càng trở nên dễ hơn.
Tu vi của Thượng Quan Huyền Ý hiện tại là Kim Đan sơ kỳ, còn kém xa Tiêu Lăng Hàn. Vì vậy mỗi khi có thời gian hắn đều phải tăng cường huấn luyện, phải cố gắng đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn, nếu không hắn sẽ không xứng đứng ở bên cạnh Tiêu Đại Ma Vương. Hiện tại hắn đã hạ quyết tâm tương lai sẽ đi theo Tiêu Lăng Hàn, hắn không thể trở thành gánh nặng của người khác, nỗ lực nâng cao tu vi, trở thành người sóng vai cùng hắn chiến đấu.
Thiếu niên trần trụi nửa thân trên, toàn thân chìm trong Lôi Trì, tóc xõa tung, thỉnh thoảng có giọt mồ hôi chảy xuống gò má xinh đẹp, đôi mày lá liễu nhăn lại, răng cắn chặt, hiển nhiên là đang chịu rất nhiều đau đớn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Thượng Quan Huyền Ý, hắn hận không thể thay thế người đang ngồi ở kia. Nhưng hắn biết đây là lựa chọn của Thượng Quan Huyền Ý, nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn phải trải qua nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được. Luyện thể không chỉ có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn mà còn có thể mãi dũa tâm trí của một con người.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn lặng lẽ rời đi. Còn lại bốn ngày trước khi rời khỏi đại lục Hoàng Cực, nghĩa là còn có bốn trăm ngày trong không gian. Tiêu Lăng Hàn dự định ở lại trong không gian để luyện tập. Hắn quay trở lại khu vực Thất Thải Liên và bắt đầu rèn luyện trong phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý.
Thời gian trôi qua thật vội vã, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải rời khỏi đại lục Hoàng Cực.
------------ End chương 168: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro