[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Gặp Được Âm Mưu...

2024-11-19 20:57:58

Editor: Linh Khánh

Nhàn rỗi thì cũng ăn không ngồi rồi, Tiêu Lăng Hàn lắc mình tiến vào không gian, bắt đầu vẽ bùa, trước tiên là đem một ngàn lá bùa bậc một vẽ xong, mỗi dạng phù đều vẽ một ít, vẽ lá bùa bậc một chủ yếu là cho Huyền Ý cùng Thiên Duệ dùng. Chờ vẽ xong lá bùa bậc một, trong không gian đã qua hai mươi ngày, bên ngoài mới trôi qua 4 tiếng.

Lại vẽ một ít phù triện cấp hai. Ở thời điểm trời sắp tối, Vũ Tân Dân từ tòa lầu đi ra.

Tiêu Lăng Hàn lập tức dán cho mình một là Ẩn Thân Phù, ra không gian, theo dõi Vũ Tân Dân. Trên người hắn mang theo mùi máu tươi nồng đậm, không biết ở bên trong đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Tiêu Lăng Hàn một đường đi theo Vũ Tân Dân, thấy hắn trở về Vũ phủ, chỉ có thể trở về tiểu viện mấy người tạm thời cư trú.

Ngày thứ hai,

Tiêu Lăng Hàn đang ở không gian luyện đan, liền cảm ứng được thần thức mình đặt ở trên người Vũ Tân Dân nhanh chóng chuyển động, hắn lại chậm rãi tiếp cận cái phủ cũ nát ngày hôm qua hắn đã đi.

Tiêu Lăng Hàn nói một tiếng với Thiên Duệ xong liền lặng lẽ dán Ẩn Thân Phù lên ra sân, lại dán cho mình Khinh Thân Phù, Cấp Tốc Phù, thẳng đến cái phủ hôm qua mà mình giám sát Vũ Tân Dân.

May mắn tu vi hắn cao hơn so với Vũ Tân Dân, hơn nữa dưới uy lực phù triện, hắn đuổi tới thì cũng đúng lúc Vũ Tân Dân cũng vừa mới đến.

Phía sau Vũ Tân Dân đi theo năm người thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi biểu tình dại ra đi theo hắn. Tiêu Lăng Hàn nhân lúc khi Vũ Tân Dân không chú ý, đem một thiếu niên cuối cùng ném vào không gian, còn cho hắn ăn một viên đan dược, làm hắn vẫn luôn hôn mê. Lúc sau Tiêu Lăng Hàn giả thành tên thiếu niên cuối cùng kia, đi theo phía sau Vũ Tân Dân.

Đi đến tòa lầu, Vũ Tân Dân từ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, đưa linh lực vào, trận pháp liền mở ra một cái đường đi xuyên qua.

Vũ Tân Dân trực tiếp đi vào, năm người phía sau cũng theo sát sau đó.

Sau khi tiến vào tòa lầu, đập vào mắt chính là một đại sảnh trống trải, Vũ Tân Dân ở góc tường đại sảnh mở hết lên đèn ở đoạn đường, ở trên tay cắt một vết thương, để giọt máu giỏ lên mâm đèn dầu, vừa mới thông qua giao ước của cái mâm, vách tường bên cạnh liền truyền đến âm thanh " cót két ".

Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt nhìn lại, nơi đó xuất hiện một cái lối đi bí mật.

Bên trong một mảnh đen xì, ngay cả thần thức đều chịu chút trắc trở, ở nơi đó thần thức của hắn chỉ có thể phát huy ra thực lực Kim Đan sơ kỳ. Hiển nhiên sự tình nơi này chỉ sợ không đơn giản như vậy, lộ ra một hương vị âm mưu. Nhưng hiện tại hắn muốn rút khỏi đã chậm, kế tiếp, Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể tùy cơ ứng biến, lấy bất biến ứng vạn biến*.

Dĩ bất biến ứng vạn biến*: Đó là kiên định, giữ vững những mục tiêu, lý tưởng cuối cùng cần đạt tới và đồng thời linh hoạt, ứng biến, sáng tạo với những phương pháp, phương thức, hình thức, cách thức, phương tiện và lực lượng tùy vào từng điều kiện, hoàn cảnh cụ thể để đạt được mục tiêu đã định.

Vũ Tân Dân dẫn đầu đi vào, năm người phía sau theo sát hắn, đi vào cửa lối đi bí mật chính là một cái cầu thang rất dài, uốn lượn xuống phía dưới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Càng hướng đi xuống phía dưới, Tiêu Lăng Hàn liền cảm giác được mùi máu tươi phía dưới càng nồng đậm, có một cảm giác áp lực nói không nên lời.

Cuối cùng cũng đi tới, đập vào mắt chính là một cái tế đàn, phía dưới tế đàn là một hồ máu loãng, cái ao này đại khái có chín mét vuông. Xung quanh ao máu chồng chất một đống đầu lâu, ước chừng nhiều 70 cái, mỗi cái đầu lâu đều có một ngọn lửa nhảy lên, có thể thấy được đó là ma trơi.

Toàn bộ diện tích không gian có mười lăm mét vuông, mặt sau tế đàn là một cái phòng đá, bên tay phải cầu thang có một lối đi bí mật, nơi đó mặt hẳn là cũng có một cái phòng đá.

Vũ Tân Dân quy củ đứng ở bên cạnh ao máu, đợi khoảng mười lăm phút, một lão già đầu tóc hoa râm từ sau tế đàn đi ra, hắn chỉ là nhàn nhạt quét năm người phía sau Vũ Tân Dân liếc mắt một cái, vừa lòng đối với Vũ Tân Dân gật gật đầu.

"Tân Dân lần này làm không tồi, còn có hai ngày chính là đêm trăng tròn, đến lúc đó ta có thể mượn dùng một hồ sát khí và oán khí này để đột phá Hóa Thần kỳ." Lão già tóc bạc vuốt chòm râu, vừa lòng nói.

Lão giả râu bạc đúng là đại trưởng lão hiện tại của Vũ gia, tên là Vũ Thông.

Hai ngày trước nam tu Kim Đan kỳ bị Tiêu Lăng Hàn giết chết ở Vũ Tân Cốc chính là con trai duy nhất của người này, nếu là Tiêu Lăng Hàn biết, chắc chắn hắn sẽ nói: Thật là vô xảo không thành thư*, chết là tốt, vừa thấy lão già này liền không phải cái người tốt gì, thật là gậy ông đập lưng ông.

Vô xảo không thành thư*: sự tình/tình huống khéo léo xâu kết với nhau; nếu không có các sự tình này, thì không thể viết thành câu chuyện hấp dẫn người đọc

"Chuyện này đều là cháu nên làm, có thể vì tổ gia gia* làm việc, là vinh hạnh của Tân Dân."

Tổ gia gia*: cái này hiểu đại khái là ông nhưng mà rất rất lớn tuổi, kiểu như ông tổ ý.

"Được, ngươi yên tâm, chờ ta đột phá Hóa Thần kỳ liền tẩy linh căn cho ngươi, tự mình vì ngươi tẩy tinh phạt tủy, đến lúc đó ngươi chính là Đơn linh căn, tốc độ tu luyện chắc chắn tiến triển cực nhanh, tài nguyên của gia tộc cũng sẽ thiên vị cho ngươi." Vũ Thông nhìn thiếu niên trước mặt, lộ ra tươi cười hòa ái, sờ sờ đầu của hắn, trấn an nói.

Nói miệng không bằng chứng, không ngân phiếu, này rõ ràng là tay không bắt sói*, Tiêu Lăng Hàn vừa thấy liền biết Vũ Tân Dân này chính là bị lão già này lừa dối, sợ là đã làm công cụ người rất lâu rồi, chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì cuộc đời cũng kết thúc luôn.

Tay không bắt sói*: đổi rất ít nhưng được rất nhiều

"Cảm ơn tổ gia gia, ngày mai cháu sẽ đem ba người cuối cùng đưa tới đúng giờ." Vũ Tân Dân mừng rỡ như điên nói lời cảm ơn.

Hắn cúi đầu nên không có nhìn được sự tàn nhẫn trong mắt của Vũ Thông chợt lóe qua, vài người Tiêu Lăng Hàn đều là nhìn phía trước dại ra, biểu tình bộ mặt Vũ Thông vừa lúc bị hắn nhìn thấy rành mạch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được lắm, cháu ngoan, chờ ta đột phá Hóa Thần kỳ liền đi gặp Dương Tu Kỳ của Học viện Hoàng Cực Âu một lần, hắn cảm thấy hắn là Hóa Thần kỳ duy nhất duy nhất của Hoàng Cực đại lục, không ai có thể nề hà hắn, hắn khống chế Học viện Hoàng Cực nhiều năm như vậy. Nhưng thật ra ta muốn nhìn hắn về sau còn có thể ở Hoàng Cực đại lục một một độc chiếm như thế nào, đến lúc đó, nếu ta có thể đem hắn giết thì Hoàng Cực đại lục chính là Vũ gia của chúng ta."

Lão già càng nói càng hưng phấn, thật là mơ mộng hão huyền, còn ảo tưởng mộng đẹp trở thành sự thật.

Vũ Tân Dân nghĩ đến cái cảnh tượng lão già nói kia, mình lại là người thân thiết, đáng tin tưởng của lão già + cháu của lão, đến lúc đó mình đi theo tổ gia gia cũng có thể một bước lên trời, thăng chức rất nhanh.

Áp xuống vui mừng trong lòng, Vũ Tân Dân đối với lão già a dua nói: "Tân Dân trước tiên chúc mừng tổ gia gia, tổ gia gia chắc chắn vừa lòng đẹp ý, ước sao được vậy, mạnh mẽ lan rộng toàn bộ Hoàng Cực đại lục."

"Ừm, ngươi trước tiên đem năm người này dẫn đi, chờ đúng giờ ngày mai tới rồi cùng nhau giết, ngươi tới bên này có người nào phát hiện không?" Vũ Thông bị Vũ Tân Dân khen cho cầu vồng đầy trời nên rất vui, ánh mắt nhìn về phía Vũ Tân Dân càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng phân phó nói.

"Tổ gia gia yên tâm, hiện tại ta là phế vật trong nhà, không có người nào nhàm chán sẽ quan tâm một kẻ vô dụng suốt ngày đang làm cái gì đâu." Vũ Tân Dân tự tin nói, hắn tự tin người trong gia tộc đều không muốn nhìn thấy hắn, bình thường nhìn thấy hắn thì đều cách rất xa, phảng phất như thanh danh kẻ vô dụng của hắn sẽ lây bệnh cho bọn họ vậy.

Tiêu Lăng Hàn nhàm chán: "......" Nằm không cũng trúng đạn.

"Vậy được." Vũ Thông lên tiếng, xoay người lại biến mất ở mặt sau tế đàn.

Vũ Tân Dân thấy lão già rời đi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, tay nắm thành quyền.

Thấp thấp mà lẩm bẩm tự nói: "Hừ, chờ ta trở thành Đơn linh căn, ta chắc chắn làm những cái người gia tộc từng bắt nạt ta, nhục mạ ta phải lau mắt mà nhìn, làm những cái thiên chi kiêu tử* đó tự cảm thấy mình không xứng, còn sẽ cho những cái người khinh thường ta hung hăng giáo huấn một trận."

Thiên chi kiêu tử*: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Nghe thấy Vũ Tân Dân dõng dạc tự nói, Tiêu Lăng Hàn thật muốn đi lên lay hắn một trận,"đừng có nằm mơ nữa, tỉnh lại đi!"

Vũ Tân Dân mang theo năm người phía sau đi vào bên phải cầu thang của phòng đá, bên trong rõ ràng có dấu vết người từng sống qua.

Một cái giường đá, một cái bàn đá, bốn cái ghế đá, đơn giản sáng tỏ, liếc mắt một cái liền thấy hết.

Vũ Tân Dân thấy mấy người đều vào phòng đá, đã đứng hết một loạt ở bên trong mới từ trong lòng ngực lấy ra một cái lục lạc*, lay động vài cái, Tiêu Lăng Hàn rõ ràng cảm giác được thứ này đối với linh hồn có chút tác dụng. Quả nhiên, liền thấy bốn người còn lại lập tức khôi phục thần trí, ánh mắt nhìn về phía Vũ Tân Dân mang theo phẫn hận, sợ hãi, chán ghét, không cam lòng, ..v.v...

------------- End chương 33: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0