[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Giao Tiếp Là Cầ...
2024-11-19 20:57:58
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần mình, Thượng Quan Huyền Ý nghiêng người ngậm lấy môi Tiêu Lăng Hàn vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm vài cái, cảm giác mềm mại, có hương vị hắn thích.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đã nằm trên giường, được Tiêu Lăng Hàn ôm trong lòng như bảo bối.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy nếu như bị Thượng Quan Huyền Ý chọc thêm mấy lần nữa, cho dù hắn có định lực tốt đến đâu cũng không thể kiềm chế được.
Nhận thấy tay Tiêu Lăng Hàn ôm mình tay dần dần siết chặt, lại cảm giác được dưới bụng mình có vật gì chọc chọc vào, tim Thượng Quan Huyền Ý đập như trống, âm thầm nuốt nước bọt. Hắn có chút khẩn trương nhưng lại có chút chờ đợi nói: "A Hàn, huynh nhất định là cảm thấy rất khó chịu đúng không, ta giúp huynh nha?" Nói xong, tay Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu không thành thật mà sờ soạng thân thể của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dốc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi rất nhiều, khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhận thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Lăng Hàn, hắn vô thức buông tay.
Mím môi, Thượng Quan Huyền Ý nhẹ giọng gọi: “A Hàn.” Bộ dáng này của Tiêu Lăng Hàn làm hắn có chút sợ hãi, rõ ràng Tiêu Đại Ma Vương cũng muốn.
Mình chỉ không muốn hắn cảm thấy khó chịu thôi, như thế nào lại làm hắn tức giận rồi?
Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo cằm Thượng Quan Huyền Ý, buộc hắn phải nhìn mình, sau đó mở giọng lạnh lùng hỏi: “Ai dạy em làm loại chuyện như vậy?”
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn hỏi có chút chột dạ, không dám nhìn hắn, thấp giọng đáp: “Không có ai dạy ta.”
"Em học được cách nói dối ta rồi sao? Hử?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên cảm thấy có phải mình căn bản không hiểu Thượng Quan Huyền Ý không? Trong lòng đau âm ỉ, ánh mắt tối sầm. Đây chính là cảm giác đau lòng sao? Tiểu gia hỏa này ban đầu hôn cũng không được. Làm sao có thể làm ra những chuyện xấu hổ này?
Không phải hắn không muốn Thượng Quan Huyền Ý giúp hắn giải quyết, chỉ là nguyên dương của người tu chân là vật rất quý giá, không thể tùy tiện lãng phí, cho nên hắn bất chấp khó chịu đến đâu cũng chịu đựng.
"Ta, ta, ta không có." Thượng Quan Huyền Ý lắp bắp, hiển nhiên là thiếu tự tin.
Tiêu Lăng Hàn chăm chú nhìn Thượng Quan Huyền Ý một hồi, thấy khóe mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt tủi thân. Lòng chợt dịu lại, đưa tay chạm vào gương mặt hắn.
"Được rồi, em đi ngủ trước đi, ta đi không gian một lát." Nói xong, hắn biến mất ở trên giường.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Thượng Quan Huyền Ý vô cớ có chút tâm hoảng ý loạn. Vừa rồi có phải hắn nên nói ra sự thật không? Nhưng việc này rõ ràng là hắn chủ động đi hỏi Mạc Vô Nhai. Nếu hắn nói ra, Tiêu Lăng Hàn nhất định sẽ nhớ kỹ nợ này.
Vậy mình có nên bán đứng bạn bè một chút không?
Thượng Quan Huyền Ý đang miên man suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau
Tiêu Lăng Hàn mở đôi mắt đen như mực ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thượng Quan Huyền Ý.
Điều đẹp nhất trên thế giới chính là thức dậy dưới ánh mặt trời, trong lòng có người mình yêu.
Cho dù hắn có nói dối mình thì chính mình cũng không đành lòng trách móc hắn.
Có một số việc, chỉ cần có xảy ra một lần thì sẽ có những lần tiếp theo.
Ví dụ như: nói dối!
Tiêu Lăng Hàn không muốn hắn và Thượng Quan Huyền Ý sống chung với nhau bằng những lời nói dối, cho nên có một số việc trước tiên phải làm rõ.
Nhìn mái tóc đen như thác nước của hắn, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Người tu chân không chỉ có tóc dài mà tóc còn cực kỳ mượt mà, đẹp hơn gấp ngàn lần so với những người sử dụng dầu xả linh tinh ở thời hiện đại. Chỉ với một Cái Thanh Khiết Thuật, toàn bộ cơ thể sẽ khô mát, tóc cũng như thế. Những thứ như gàu hoàn toàn không tồn tại. Chỉ vì chỗ tốt này thôi, nếu người hiện đại có thể tu luyện, những người yêu cái đẹp có lẽ sẽ chăm chỉ tu luyện để tu vi của họ tăng lên.
"A Hàn."
Thượng Quan Huyền Ý vừa tỉnh lại liền phát hiện Tiêu Lăng Hàn đang nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình, cái loại cảm giác hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào lại xuất hiện.
Như thể hắn không phải là người thế giới này và sẽ rời đi bất cứ lúc nào. Thượng Quan Huyền Ý trong lòng căng thẳng, có chút sợ hãi, sợ cuối cùng hơi ấm mình có được sẽ biến mất. Hắn xoay người đè lên người Tiêu Lăng Hàn, ôm hắn thật chặt.
Tiêu Lăng Hàn còn đang suy nghĩ vấn đề tóc tai, không cẩn thận bị Thượng Quan Huyền Ý đè xuống, ôm chặt như sợ hắn đi mất.
"Sao vậy? Em gặp ác mộng hử?" Tiêu Lăng Hàn vén tóc hắn sang một bên, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
"A Hàn, huynh sẽ không bao giờ rời xa ta đúng không?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu khỏi vai Tiêu Lăng Hàn trên, nhìn hắn.
"Ta đương nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ em. Chẳng phải ta đã nói với em, dù em đi đâu ta cũng sẽ đi cùng em, dù em giàu hay nghèo, còn sống hay đã chết ta cũng sẽ theo em." Tiêu Lăng Hàn dịu dàng trấn an Thượng Quan Huyền Ý. Tại sao hắn lại đột nhiên trở nên lo được lo mất như vậy?
"Vậy là tốt rồi! Ta sẽ không bao giờ rời khỏi huynh. Huynh ở đâu, ta ở đó." Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Lăng Hàn, cảm nhận được hơi ấm từ trong cơ thể truyền đến, tâm của Thượng Quan Huyền Ý cũng yên ổn lại. Thật tốt, hắn thực sự tồn tại.
"Em có phải nên thành thật nói cho ta biết, tối qua là ai dạy em những hành động không đứng đắn đó không?" Thấy Thượng Quan Huyền Ý không sao, Tiêu Lăng Hàn liền hỏi.
“A Hàn không thích, về sau ta không làm là được.” Thượng Quan Huyền Ý ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn cho rằng chuyện này sau một đêm liền kết thúc. Tại sao Tiêu Lăng Hàn còn nắm không buông, chả lẽ mình phải khai Mạc Vô Nhai ra sao?
"Ý Ý, em muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi ta. Ta nhất định sẽ nói cho em biết mọi chuyện. Chúng ta từ nay về sau là đạo lữ, nếu như giữa chúng ta có chuyện gì không rõ, tốt nhất là nên nói ra. Nếu không sẽ tạo ra khoảng cách và hiểu lầm sẽ dễ xảy ra. Điều này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và em, khiến chúng ta ngày càng nghi ngờ lẫn nhau.”
Tiêu Lăng Hàn biết rằng ở thời hiện đại, rất nhiều người có gì bất hòa sẽ không nói với vợ hoặc chồng mình mà sẽ đi kể cho người ngoài, khiến mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên yếu ớt. Rất dễ xuất hiện tiểu tam, tiểu tứ linh tinh, cuối cùng sẽ đường ai nấy đi. Chỉ trong vài thập kỷ, vô số người đã ly hôn và tái hôn. Duy trì tình cảm là chuyện của hai người, chỉ dựa một người không thể duy trì được lâu dài.
Hơn nữa, trong Tu chân giới này, tuổi tác của một người được xác định dựa trên tu vi của họ. Những người sống hàng chục, hàng trăm năm đều là những quỷ đoản mệnh. Có nhiều người có thể sống hàng nghìn, hàng vạn năm. Nếu một mối quan hệ không được duy trì đúng cách thì nó sẽ không tồn tại lâu dài, sự dụ hoặc trong Tu chân giới là rất lớn. Một số cặp đôi thậm chí còn nhẫn tâm giết chết người yêu của mình vì thiên tài địa bảo, không màng tình cảm bên nhau nhiều năm.
Ngày nay, trong Tu chân giới có rất ít người sẵn sàng ký khế ước với các đạo lữ của mình, bởi vì tuân thủ khế ước là một loại ràng buộc. Nó có thể đảm bảo rằng hai người lập khế ước cả đời chỉ có nhau, đồng thời họ cũng có thể cảm nhận được tâm tư của nhau.
Giao tiếp là cầu nối giữa con người với con người. Hai trái tim hiểu nhau là điều tốt nhất trong tình yêu. Nếu không có sự giao tiếp thì mối quan hệ dù có tốt đẹp đến đâu cũng sẽ trở nên xa vời. Không biết cách giao tiếp như thế nào thì dù yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ phai nhạt, bạn bè có thân thiết đến đâu thì sự bất hòa vẫn sẽ xảy ra. Giao tiếp rất quan trọng và có thể sưởi ấm trái tim mỗi người. Giao tiếp là cuộc đối thoại từ trái tim này đến trái tim khác, nó có thể giải quyết bất hòa và làm sáng tỏ những hiểu lầm không đáng có.
"Không, ta sẽ không bao giờ nghi ngờ huynh, ta hứa sẽ luôn tin tưởng huynh. Từ nay về sau, nếu có cái gì không hiểu, ta sẽ trực tiếp hỏi huynh, không bao giờ hỏi người khác." Thượng Quan Huyền Ý lắc đầu, bảo đảm ngay lập tức.
"Được, ta tất nhiên là tin em rồi. Nhưng ta đã nói, ta sẽ đợi em trưởng thành mới cùng em song tu, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Em không cần học những chiêu trò đó để lấy lòng người khác, ta không thích em học những cái đó từ người ngoài, về sau ta sẽ đích thân dạy em những gì em muốn biết." Tiêu Lăng Hàn ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý, giọng điệu ái muội nói.
“Nhưng ta đã hơn mười sáu rồi.” Thượng Quan Huyền Ý thấp giọng lẩm bẩm nói, nơi này 16 tuổi đã có người kết hôn sinh con. Không biết Tiêu Lăng Hàn lớn lên ở đâu, phải mười tám tuổi mới trưởng thành.
"Em đang nói cái gì?" Tiêu Lăng Hàn có chút ━━( ̄ー ̄*|||━━. Hắn thật sự không thể ra tay với một cái vị thành niên được. Hơn nữa, song tu quá sớm cũng không tốt cho việc tu luyện sau này. Độ tuổi mười tám là vừa phải, lúc đó tất cả bộ phận cơ thể của con người đều đã trưởng thành.
"Không có gì, ta nói ta muốn ăn cháo huynh nấu."
"Chờ một chút, ta đi nấu cho em."
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn biến mất vào trong phòng, Thượng Quan Huyền Ý thở dài một hơi. Cũng may Tiêu Lăng Hàn không hỏi những điều đó là ai dạy hắn, nếu không thì hắn phải bán đứng bằng hữu của mình rồi.
Tuy nhiên, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết là sau khi Tiêu Lăng Hàn đi ra ngoài, tình cờ gặp phải Mạc Vô Nhai vừa mới dậy, không nói một lời, liền kéo hắn vào trong không gian, đánh hắn tơi bời hoa lá.
Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn muốn đè mình, hắn luôn cảm thấy mình là người ở dưới.
Hắn có thể tiếp xúc chỉ có mấy người, Ân Thiên Thịnh thoạt nhìn rất dễ bị lừa, cho nên người bị đè nhất định là hắn. Đương nhiên hắn sẽ không hỏi người này, miễn cho người miệng rộng này đều nói sự thật ra ngoài.
Trước đây bọn họ chưa có thời gian tiếp xúc với Sở Mộ Thần nên đương nhiên sẽ loại trừ hắn.
Ân Thiên Duệ là song nhi, Thượng Quan Huyền Ý là nam nhân, tất nhiên sẽ không hỏi hắn những chuyện như vậy.
Người duy nhất còn lại là Mạc Vô Nhai, người duy nhất. Tên này đúng là có chuyện gì cũng dám nói với Thượng Quan Huyền Ý, còn dạy dư tiểu gia hỏa thậm chí không biết hôn.
Tiêu Lăng Hàn khó chịu trước việc làm không có mắt này của Mạc Vô Nhai, khó trách đêm qua ánh mắt hắn nhìn mình lại quái dị như vậy.
Bởi vì Tiêu Lăng Hàn đánh Mạc Vô Nhai nhưng không đánh mặt hắn nên khi Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy hắn, bọn họ đều không biết, dưới quần áo của hắn toàn thân đầy vết bầm tím.
Trong lúc ăn sáng, Thượng Quan Huyền Ý bị ánh mắt oán hận của Mạc Vô Nhai liếc mấy lần, Thượng Quan Huyền Ý không biết hắn nhìn mình làm gì nhưng vẫn nhe răng cười với hắn.
Kết quả là chân của Mạc Vô Nhai bị Tiêu Lăng Hàn giẫm mạnh, đau đến mức suýt rơi nước mắt.
"Vô Nhai, huynh sao thế?" Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ quan tâm hỏi.
"Ta không sao, chỉ là đồ ăn ngon quá, vừa rồi ta vô tình cắn phải lưỡi." Mạc Vô Nhai nói trái ý mình.
Sở dĩ Mạc Vô Nhai liếc Thượng Quan Huyền Ý là vì trách hắn phản bội chính mình, tự dưng bị Tiêu Lăng Hàn đánh một trận. Kết quả là vết thương cũ chưa khỏi mà vết thương mới lại xuất hiện. Cuộc đời hắn thật khốn khổ!
Thượng Quan Huyền Ý: ...Thật oan quá! Ta không nói gì cả.
Sau đó có mấy người lượn qua thành Thiên Tinh mua một ít tài nguyên tu luyện, sau đó Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ bắt đầu bế quan.
Tiêu Lăng Hàn một mình thay quần áo rẻ tiền, uống một viên Dịch Dung Đan, hạ tu vi xuống Kim Đan sơ kỳ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn dán Ẩn Than Phù lên người rồi lặng lẽ rời khỏi động phủ.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đã nằm trên giường, được Tiêu Lăng Hàn ôm trong lòng như bảo bối.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy nếu như bị Thượng Quan Huyền Ý chọc thêm mấy lần nữa, cho dù hắn có định lực tốt đến đâu cũng không thể kiềm chế được.
Nhận thấy tay Tiêu Lăng Hàn ôm mình tay dần dần siết chặt, lại cảm giác được dưới bụng mình có vật gì chọc chọc vào, tim Thượng Quan Huyền Ý đập như trống, âm thầm nuốt nước bọt. Hắn có chút khẩn trương nhưng lại có chút chờ đợi nói: "A Hàn, huynh nhất định là cảm thấy rất khó chịu đúng không, ta giúp huynh nha?" Nói xong, tay Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu không thành thật mà sờ soạng thân thể của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dốc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi rất nhiều, khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhận thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Lăng Hàn, hắn vô thức buông tay.
Mím môi, Thượng Quan Huyền Ý nhẹ giọng gọi: “A Hàn.” Bộ dáng này của Tiêu Lăng Hàn làm hắn có chút sợ hãi, rõ ràng Tiêu Đại Ma Vương cũng muốn.
Mình chỉ không muốn hắn cảm thấy khó chịu thôi, như thế nào lại làm hắn tức giận rồi?
Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo cằm Thượng Quan Huyền Ý, buộc hắn phải nhìn mình, sau đó mở giọng lạnh lùng hỏi: “Ai dạy em làm loại chuyện như vậy?”
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn hỏi có chút chột dạ, không dám nhìn hắn, thấp giọng đáp: “Không có ai dạy ta.”
"Em học được cách nói dối ta rồi sao? Hử?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên cảm thấy có phải mình căn bản không hiểu Thượng Quan Huyền Ý không? Trong lòng đau âm ỉ, ánh mắt tối sầm. Đây chính là cảm giác đau lòng sao? Tiểu gia hỏa này ban đầu hôn cũng không được. Làm sao có thể làm ra những chuyện xấu hổ này?
Không phải hắn không muốn Thượng Quan Huyền Ý giúp hắn giải quyết, chỉ là nguyên dương của người tu chân là vật rất quý giá, không thể tùy tiện lãng phí, cho nên hắn bất chấp khó chịu đến đâu cũng chịu đựng.
"Ta, ta, ta không có." Thượng Quan Huyền Ý lắp bắp, hiển nhiên là thiếu tự tin.
Tiêu Lăng Hàn chăm chú nhìn Thượng Quan Huyền Ý một hồi, thấy khóe mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt tủi thân. Lòng chợt dịu lại, đưa tay chạm vào gương mặt hắn.
"Được rồi, em đi ngủ trước đi, ta đi không gian một lát." Nói xong, hắn biến mất ở trên giường.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Thượng Quan Huyền Ý vô cớ có chút tâm hoảng ý loạn. Vừa rồi có phải hắn nên nói ra sự thật không? Nhưng việc này rõ ràng là hắn chủ động đi hỏi Mạc Vô Nhai. Nếu hắn nói ra, Tiêu Lăng Hàn nhất định sẽ nhớ kỹ nợ này.
Vậy mình có nên bán đứng bạn bè một chút không?
Thượng Quan Huyền Ý đang miên man suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau
Tiêu Lăng Hàn mở đôi mắt đen như mực ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thượng Quan Huyền Ý.
Điều đẹp nhất trên thế giới chính là thức dậy dưới ánh mặt trời, trong lòng có người mình yêu.
Cho dù hắn có nói dối mình thì chính mình cũng không đành lòng trách móc hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một số việc, chỉ cần có xảy ra một lần thì sẽ có những lần tiếp theo.
Ví dụ như: nói dối!
Tiêu Lăng Hàn không muốn hắn và Thượng Quan Huyền Ý sống chung với nhau bằng những lời nói dối, cho nên có một số việc trước tiên phải làm rõ.
Nhìn mái tóc đen như thác nước của hắn, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Người tu chân không chỉ có tóc dài mà tóc còn cực kỳ mượt mà, đẹp hơn gấp ngàn lần so với những người sử dụng dầu xả linh tinh ở thời hiện đại. Chỉ với một Cái Thanh Khiết Thuật, toàn bộ cơ thể sẽ khô mát, tóc cũng như thế. Những thứ như gàu hoàn toàn không tồn tại. Chỉ vì chỗ tốt này thôi, nếu người hiện đại có thể tu luyện, những người yêu cái đẹp có lẽ sẽ chăm chỉ tu luyện để tu vi của họ tăng lên.
"A Hàn."
Thượng Quan Huyền Ý vừa tỉnh lại liền phát hiện Tiêu Lăng Hàn đang nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình, cái loại cảm giác hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào lại xuất hiện.
Như thể hắn không phải là người thế giới này và sẽ rời đi bất cứ lúc nào. Thượng Quan Huyền Ý trong lòng căng thẳng, có chút sợ hãi, sợ cuối cùng hơi ấm mình có được sẽ biến mất. Hắn xoay người đè lên người Tiêu Lăng Hàn, ôm hắn thật chặt.
Tiêu Lăng Hàn còn đang suy nghĩ vấn đề tóc tai, không cẩn thận bị Thượng Quan Huyền Ý đè xuống, ôm chặt như sợ hắn đi mất.
"Sao vậy? Em gặp ác mộng hử?" Tiêu Lăng Hàn vén tóc hắn sang một bên, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
"A Hàn, huynh sẽ không bao giờ rời xa ta đúng không?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu khỏi vai Tiêu Lăng Hàn trên, nhìn hắn.
"Ta đương nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ em. Chẳng phải ta đã nói với em, dù em đi đâu ta cũng sẽ đi cùng em, dù em giàu hay nghèo, còn sống hay đã chết ta cũng sẽ theo em." Tiêu Lăng Hàn dịu dàng trấn an Thượng Quan Huyền Ý. Tại sao hắn lại đột nhiên trở nên lo được lo mất như vậy?
"Vậy là tốt rồi! Ta sẽ không bao giờ rời khỏi huynh. Huynh ở đâu, ta ở đó." Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Lăng Hàn, cảm nhận được hơi ấm từ trong cơ thể truyền đến, tâm của Thượng Quan Huyền Ý cũng yên ổn lại. Thật tốt, hắn thực sự tồn tại.
"Em có phải nên thành thật nói cho ta biết, tối qua là ai dạy em những hành động không đứng đắn đó không?" Thấy Thượng Quan Huyền Ý không sao, Tiêu Lăng Hàn liền hỏi.
“A Hàn không thích, về sau ta không làm là được.” Thượng Quan Huyền Ý ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn cho rằng chuyện này sau một đêm liền kết thúc. Tại sao Tiêu Lăng Hàn còn nắm không buông, chả lẽ mình phải khai Mạc Vô Nhai ra sao?
"Ý Ý, em muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi ta. Ta nhất định sẽ nói cho em biết mọi chuyện. Chúng ta từ nay về sau là đạo lữ, nếu như giữa chúng ta có chuyện gì không rõ, tốt nhất là nên nói ra. Nếu không sẽ tạo ra khoảng cách và hiểu lầm sẽ dễ xảy ra. Điều này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và em, khiến chúng ta ngày càng nghi ngờ lẫn nhau.”
Tiêu Lăng Hàn biết rằng ở thời hiện đại, rất nhiều người có gì bất hòa sẽ không nói với vợ hoặc chồng mình mà sẽ đi kể cho người ngoài, khiến mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên yếu ớt. Rất dễ xuất hiện tiểu tam, tiểu tứ linh tinh, cuối cùng sẽ đường ai nấy đi. Chỉ trong vài thập kỷ, vô số người đã ly hôn và tái hôn. Duy trì tình cảm là chuyện của hai người, chỉ dựa một người không thể duy trì được lâu dài.
Hơn nữa, trong Tu chân giới này, tuổi tác của một người được xác định dựa trên tu vi của họ. Những người sống hàng chục, hàng trăm năm đều là những quỷ đoản mệnh. Có nhiều người có thể sống hàng nghìn, hàng vạn năm. Nếu một mối quan hệ không được duy trì đúng cách thì nó sẽ không tồn tại lâu dài, sự dụ hoặc trong Tu chân giới là rất lớn. Một số cặp đôi thậm chí còn nhẫn tâm giết chết người yêu của mình vì thiên tài địa bảo, không màng tình cảm bên nhau nhiều năm.
Ngày nay, trong Tu chân giới có rất ít người sẵn sàng ký khế ước với các đạo lữ của mình, bởi vì tuân thủ khế ước là một loại ràng buộc. Nó có thể đảm bảo rằng hai người lập khế ước cả đời chỉ có nhau, đồng thời họ cũng có thể cảm nhận được tâm tư của nhau.
Giao tiếp là cầu nối giữa con người với con người. Hai trái tim hiểu nhau là điều tốt nhất trong tình yêu. Nếu không có sự giao tiếp thì mối quan hệ dù có tốt đẹp đến đâu cũng sẽ trở nên xa vời. Không biết cách giao tiếp như thế nào thì dù yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ phai nhạt, bạn bè có thân thiết đến đâu thì sự bất hòa vẫn sẽ xảy ra. Giao tiếp rất quan trọng và có thể sưởi ấm trái tim mỗi người. Giao tiếp là cuộc đối thoại từ trái tim này đến trái tim khác, nó có thể giải quyết bất hòa và làm sáng tỏ những hiểu lầm không đáng có.
"Không, ta sẽ không bao giờ nghi ngờ huynh, ta hứa sẽ luôn tin tưởng huynh. Từ nay về sau, nếu có cái gì không hiểu, ta sẽ trực tiếp hỏi huynh, không bao giờ hỏi người khác." Thượng Quan Huyền Ý lắc đầu, bảo đảm ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, ta tất nhiên là tin em rồi. Nhưng ta đã nói, ta sẽ đợi em trưởng thành mới cùng em song tu, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Em không cần học những chiêu trò đó để lấy lòng người khác, ta không thích em học những cái đó từ người ngoài, về sau ta sẽ đích thân dạy em những gì em muốn biết." Tiêu Lăng Hàn ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý, giọng điệu ái muội nói.
“Nhưng ta đã hơn mười sáu rồi.” Thượng Quan Huyền Ý thấp giọng lẩm bẩm nói, nơi này 16 tuổi đã có người kết hôn sinh con. Không biết Tiêu Lăng Hàn lớn lên ở đâu, phải mười tám tuổi mới trưởng thành.
"Em đang nói cái gì?" Tiêu Lăng Hàn có chút ━━( ̄ー ̄*|||━━. Hắn thật sự không thể ra tay với một cái vị thành niên được. Hơn nữa, song tu quá sớm cũng không tốt cho việc tu luyện sau này. Độ tuổi mười tám là vừa phải, lúc đó tất cả bộ phận cơ thể của con người đều đã trưởng thành.
"Không có gì, ta nói ta muốn ăn cháo huynh nấu."
"Chờ một chút, ta đi nấu cho em."
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn biến mất vào trong phòng, Thượng Quan Huyền Ý thở dài một hơi. Cũng may Tiêu Lăng Hàn không hỏi những điều đó là ai dạy hắn, nếu không thì hắn phải bán đứng bằng hữu của mình rồi.
Tuy nhiên, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết là sau khi Tiêu Lăng Hàn đi ra ngoài, tình cờ gặp phải Mạc Vô Nhai vừa mới dậy, không nói một lời, liền kéo hắn vào trong không gian, đánh hắn tơi bời hoa lá.
Thượng Quan Huyền Ý vẫn luôn muốn đè mình, hắn luôn cảm thấy mình là người ở dưới.
Hắn có thể tiếp xúc chỉ có mấy người, Ân Thiên Thịnh thoạt nhìn rất dễ bị lừa, cho nên người bị đè nhất định là hắn. Đương nhiên hắn sẽ không hỏi người này, miễn cho người miệng rộng này đều nói sự thật ra ngoài.
Trước đây bọn họ chưa có thời gian tiếp xúc với Sở Mộ Thần nên đương nhiên sẽ loại trừ hắn.
Ân Thiên Duệ là song nhi, Thượng Quan Huyền Ý là nam nhân, tất nhiên sẽ không hỏi hắn những chuyện như vậy.
Người duy nhất còn lại là Mạc Vô Nhai, người duy nhất. Tên này đúng là có chuyện gì cũng dám nói với Thượng Quan Huyền Ý, còn dạy dư tiểu gia hỏa thậm chí không biết hôn.
Tiêu Lăng Hàn khó chịu trước việc làm không có mắt này của Mạc Vô Nhai, khó trách đêm qua ánh mắt hắn nhìn mình lại quái dị như vậy.
Bởi vì Tiêu Lăng Hàn đánh Mạc Vô Nhai nhưng không đánh mặt hắn nên khi Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy hắn, bọn họ đều không biết, dưới quần áo của hắn toàn thân đầy vết bầm tím.
Trong lúc ăn sáng, Thượng Quan Huyền Ý bị ánh mắt oán hận của Mạc Vô Nhai liếc mấy lần, Thượng Quan Huyền Ý không biết hắn nhìn mình làm gì nhưng vẫn nhe răng cười với hắn.
Kết quả là chân của Mạc Vô Nhai bị Tiêu Lăng Hàn giẫm mạnh, đau đến mức suýt rơi nước mắt.
"Vô Nhai, huynh sao thế?" Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ quan tâm hỏi.
"Ta không sao, chỉ là đồ ăn ngon quá, vừa rồi ta vô tình cắn phải lưỡi." Mạc Vô Nhai nói trái ý mình.
Sở dĩ Mạc Vô Nhai liếc Thượng Quan Huyền Ý là vì trách hắn phản bội chính mình, tự dưng bị Tiêu Lăng Hàn đánh một trận. Kết quả là vết thương cũ chưa khỏi mà vết thương mới lại xuất hiện. Cuộc đời hắn thật khốn khổ!
Thượng Quan Huyền Ý: ...Thật oan quá! Ta không nói gì cả.
Sau đó có mấy người lượn qua thành Thiên Tinh mua một ít tài nguyên tu luyện, sau đó Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ bắt đầu bế quan.
Tiêu Lăng Hàn một mình thay quần áo rẻ tiền, uống một viên Dịch Dung Đan, hạ tu vi xuống Kim Đan sơ kỳ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn dán Ẩn Than Phù lên người rồi lặng lẽ rời khỏi động phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro