[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Hội Tụ
2024-11-19 20:57:58
Ân Thiên Thịnh dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Tiêu Lăng Hàn, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Mạc Vô Nhai mang Cổ Bác Đào cùng Vương Đại Hổ tới đây, hắn hẳn là cũng như mọi người đều tin rằng Tiêu Lăng Hàn chính là người đã cứu mấy người đó.
"Mạc sư huynh, lúc trước ngươi có gặp phải nguy hiểm gì không?" Tiêu Lăng Hàn tượng trưng hỏi.
"Không có nguy hiểm, nhưng có một chút kỳ ngộ, tu vi của ta đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh, chỉ cần một cái cơ hội là có thể kết đan." Mạc Vô Nhai cảm giác được nguy hiểm cùng cơ hội đều có thể cùng tồn tại, có thể vượt qua nguy hiểm thì đó không tính là nguy hiểm nữa, hắn cũng không muốn Thiên Duệ lo lắng cho hắn.
"A, vậy là tốt rồi!"
"Sư huynh, ngươi vừa rồi vì cái gì nhắm vào Cổ Bác Thắng?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
" Trước đây Thiên Duệ và ta đã gặp người Cổ gia, lầ đó Cổ Bác Thắng muốn tính kế chúng ta. Mặc dù lúc đó chúng ta đã tránh né nhưng trí nhớ ta rất tốt, bây giờ gặp được hắn tất nhiên là không để hắn dễ chịu rồi. Ngoài ra... dù sao... Lần sau gặp người này, nếu có thể hãy giết hắn, và đừng quên mang theo thi thể của hắn." Hư Vọng Chi Nhãn! Nếu có một kẻ tính toán và xảo quyệt mà sở hữu được nó thì chẳng phải là hại mình rồi sao?
Mọi người gật đầu.
"Tiêu sư đệ, ngươi xem loại linh thảo này có phải là Tím Hoa Thảo không?" Mạc Vô Nhai từ trong nhẫn không gian lấy ra một loại linh thảo đưa cho Tiêu Lăng Hàn, hắn nhớ tới Tiêu Linh Hàn trước khi tiến vào trong bí cảnh đều đang tìm kiếm loại linh thảo này.
Nhìn thấy Mạc Vô Nhai lấy ra linh thảo, Ân Thiên Duệ cũng lấy ra một loại linh thảo, chính là Thiên Thiền Linh Diệp dùng để luyện chế thuốc giải cho Thượng Quan Huyền Ý. " Tiêu đại ca, ta cũng có cái này cho ngươi nè."
"Đây là Tím Hoa Thảo, đây là Thiên Thiền Linh Diệp, xem ra có người không cần đeo mặt nạ nữa." Tiêu Lăng Hàn cầm lấy hai cây linh thảo, hắn không ngờ linh thảo khó tìm như vậy lại được tìm thấy trong bí cảnh này. .
Thượng Quan Huyền Ý cảm kích nói với Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ: “Cảm ơn Mạc sư huynh, cảm ơn Thiên Duệ.”
" Huyền Ý, ta thật sự không quen với việc ngươi trịnh trọng cảm tạ như vậy, ngươi tại sao không nhìn ta cho ta một ít linh thạch? Không cần nói cám ơn, nói nhiều sẽ tổn thương cảm tình giữa hai chúng ta đó." Ân Thiên Duệ liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý có chút thẹn thùng nói.
Thượng QuanHuyền Ý : “…” Ta muốn rút lại lời cảm ơn của mình.
"Không phải chỉ nói linh thạch tổn thương tình cảm sao? Nói quá nhiều làm tổn thương tình cảm." Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt nhìn Ân Thiên Duệ, tức giận nói.
"Linh thạch là nền tảng để ổn định cuộc sống. Nói đến linh thạch thì tổn thương, không nói đến linh thạch thì không có tình cảm. Tuy nhiên, với mối quan hệ giữa hai chúng ta, không cần thiết phải nói đến linh thạch, bởi vì chúng ta không có tình cảm. Huyền Ý, ngươi biết đấy, ta chỉ có tình cảm với biểu ca thôi." Ân Thiên Duệ vô tội nhìn Thượng Quan Huyền Ý, cố gắng hết sức để giải thích, một bộ mặc kệ ngươi có nói gì thì linh thạch cũng phải được đưa ra.
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác như mình đang nghẹn cục tức này sắp chết, Ân Thiên Duệ không những mặt dày hơn, thậm chí có thể nói ba chữ “muốn linh thạch” mà không đỏ mặt hay bị suyễn. Càng đáng ghét hơn là hắn bị ép ăn một ngụm cẩu lương, thật là tức chết hắn, Ân Thiên Duệ từ khi nào mồm mép trở nên nhanh nhẹn như vậy?
Tiêu Lăng Hàn không nói nên lời khi chứng kiến Thượng Quan Huyền Ý bị á khẩu, hiếm khi tiểu tử này không thắng được Ân Thiên Duệ trong một trận cãi vã.
Thấy hắn tức giận, Tiêu Lăng Hàn đưa tay vỗ trán hắn, sau đó lấy ra một túi trữ vật ném cho Mạc Vô Nhai.
"Đây, cầm đi."
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý che trán, bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Lăng Hàn giải thích: "Mạc sư huynh sắp thăng cấp Kim Đan kỳ, Thiên Duệ hẳn là đang giúp hắn chuẩn bị linh thạch."
Nghe được Tiêu Lăng Hàn lời nói, Thượng Quan Huyền Ý rốt cuộc cũng bớt khó chịu hơn, thầm nghĩ, cái Mạc Vô Nhai này chẳng qua chỉ là một gia hỏa ăn bám mà thôi. Sau khi nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn xác định sau này mình sẽ kiếm được nhiều linh thạch hơn, không bao giờ chấp nhận ăn bám. Đương nhiên, Ân Thiên Duệ thích linh thạch như vậy, thì cho hắn bơi trong đống linh thạch luôn đi. Nếu hắn nói với mình rằng Mạc Vô Nhai sắp được thăng cấp, chẳng phải mọi chuyện sẽ xong rồi sao? Dù sao mình cũng không thiếu linh thạch cho bọn họ.
"Ta đi ra ngoài tìm một địa phương luyện đan, các ngươi không cần đi theo ta." Tiêu Lăng Hàn nói với bốn người, sau đó cất linh thảo, rời khỏi tầm mắt của mọi người, hắn không muốn người khác biết rằng ngoài phù triện, hắn còn biết đến các thuật pháp khác.
Sáng hôm sau
Năm người Tiêu Lăng Hàn đang cùng nhau ăn sáng, đột nhiên Ân Thiên Duệ nhìn về phía khu rừng trước mặt, nói: “Này”.
Những người còn lại nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện sương mù màu đỏ không biết lúc nào đã nhạt đi rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngày mai sẽ rút hết.
Hai ngày sau…
Hầu như tất cả những người đến bên ngoài khu vực trung tâm đều dần dần tiến vào khu rừng vốn bị sương mù bao phủ trước đó, sau khi vào rừng, mọi người phát hiện ra rằng từ lúc nào đó trong rừng đã xuất hiện một lớp sương mù trắng, không chỉ tầm nhìn của mọi người mà cả thần thức cũng bị chặn lại.
Năm người Tiêu Lăng Hàn lúc đầu đi cùng nhau, nhưng khi sương mù dần dần dày đặc, mọi người xung quanh đều bị tách ra.
Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể căn cứ vào vị trí mà hắn cảm nhận được mà tiến về phía trước theo một đường thẳng.
Khi Thượng Quan Huyền Ý nhận ra sương mù có gì đó kỳ lạ, hắn muốn đưa tay ra tóm lấy tay Tiêu Lăng Hàn, nhưng bàn tay hắn lại không bắt được gì. Rõ ràng người giây trước vẫn còn ở trước mặt, giây sau đã biến mất không thấy tăm hơi . Kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, hắn nhắm mắt lại và đi thẳng về một hướng.
Tiêu Lăng Hàn đi trong sương mù một canh giờ, sau đó đi ra khỏi rừng rậm, đi đến một cung điện, xung quanh không có ai, yên tĩnh không tiếng động.
Hiện tại thần thức đã có thể sử dụng, Tiêu Lăng Hàn mở linh nhãn, phát hiện không có trận pháp. Sau đó hắn thận trọng đi đến cửa, vận dụng linh lực trong cơ thể, đẩy cửa đại sảnh ra.
Đập vào mắt chính là một bức chân dung, chủ nhân của bức chân dung là một nam tử tuấn tú, phía dưới bức chân dung có ba tấm đệm hương bồ* để tu luyện.
Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn nam tử trong bức chân dung, hắn có trực giác, nếu mình chào nam tử trong bức chân dung, chút thần thức cuối cùng của nam tử trong bức chân dung sẽ lập tức tiêu tán.
Sau khi quan sát đại điện, thấy khu vực xung quanh trống rỗng. Tấm hương bồ trên mặt đất không tệ, nhưng đáng tiếc là không thể mang đi được vì có một trận pháp kết nối mọi thứ trong cung điện lại với nhau.
Tiêu Lăng Hàn quyết định trước tiên tu luyện ở trên đệm hương bồ xem hiệu quả. Sau đó, hắn ngồi đả tọa trên tấm hương bồ, và ngay lập tức một kết giới được dựng lên xung quanh hắn. Điều này nên được thiết lập đặc biệt để bảo vệ những người đang tu luyện khỏi bị người khác làm phiền. Với môi trường tu luyện tốt như vậy, hắn không muốn lãng phí nên đã tập trung tinh thần, nhắm mắt lại, buông bỏ những suy nghĩ linh tinh.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn tựa hồ nghe được âm thanh tiếng Phạn, tựa như có người đang giảng đạo bên tai hắn: “Đó là gốc rễ của sự biến đổi, không sinh cũng không chết, vô hình vô tượng, không đầu không cuối, bao trùm tất cả, nó lớn không chỉ ở bên ngoài, nó nhỏ không chỉ ở bên trong, nó thay đổi theo thời gian nhưng cũng không thay đổi theo thời gian…”
Tiêu Lăng Hàn tiến vào một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích được, trạng thái này gọi là - Ngộ đạo!
Tiêu Lăng Hàn vừa tiến vào trạng thái ngộ đạo, trên chân dung xuất hiện một bóng người, hắn liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hài lòng gật đầu, người này ngộ tính rất tốt, chỉ cần không chết, thành tựu trong tương lai của hắn sẽ không thấp hơn mình.
---------------------
Hai giờ sau, Ân Thiên Thịnh cũng xuyên qua sương mù, thứ hắn nhìn thấy là một cung điện uy nghiêm.
Khi bước vào đại sảnh, hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang nhắm mắt đả tọa. Không dám làm phiền hắn, Ân Thiên Thịnh nhìn quanh và chỉ thấy một bức chân dung của một nam tử treo ngay phía trên đại sảnh. Đây nhất định là một vị tiền bối trong cung, Ân Thiên Thịnh cúi đầu trước bức chân dung treo ngay phía trên mình, khoanh chân ngồi xuống giống như Tiêu Lăng Hàn. Nửa giờ sau, hắn cũng rơi vào trạng thái học tập quên mình.
Sáu giờ sau, Thượng Quan Huyền Ý xuyên qua sương mù, đi theo chỉ dẫn trong lòng đi tới một thạch thất xa lạ. Hắn cẩn thận nhìn lại thạch thất, chỉ thấy bên trong trống rỗng, khi hắn tiến một bước, thời gian tựa như trôi qua một ngày, khi hắn lùi một bước, thời gian tựa như chỉ trôi qua một phút. Sự thay đổi mới lạ này là điều mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây, như thể là hắn đã tìm thấy một món đồ chơi thú vị nào đó.
Thượng Quan Huyền Ý không ngừng thay đổi ở giữa thạch thất này, cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, chậm rãi tiến vào trạng thái quên mình, hắn chỉ biết cảm nhận thời gian trôi qua và dừng lại, tìm kiếm quỹ đạo của nó.
Một ngày sau, Mạc Vô Nhai cuối cùng cũng tìm thấy Ân Thiên Duệ đang ngồi một mình trên bãi cỏ trong sương mù.
Lúc này Ân Thiên Duệ sắc mặt đỏ bừng, cảnh giác nhìn về phía người tới, khi thấy rõ người tới là Mạc Vô Nhai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Thân là một luyện đan sư, hắn biết mình trúng độc, vì thế liền ngước mắt lên, ngượng ngùng nhìn Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai bị ánh mắt của Ân Thiên Duệ phân tâm, hạ bộ căng lên, cơ thể lập tức phản ứng. Lúc này, Ân Thiên Duệ đứng dậy, theo bản năng, toàn thân ôm lấy Mạc Vô Nhai, không ngừng sờ loạn trên người hắn.
Mạc Vô Nhai ghé sát vào tai Ân Thiên Duệ, khàn giọng nói: “Biểu đệ!”
"A, biểu ca~ Ta nóng quá!"
"Vậy thì đợi biểu ca một lát!" Mạc Vô Nhai nói xong, đem Ân Thiên Duệ đặt xuống đất, lấy trận bàn ra, nhanh chóng bố trí Phòng Ngự Trận và Sát Trận. Trận pháp vừa mới bố trí xong, một thân thể nóng như lửa đã lao tới phía sau hắn, Mạc Vô Nhai xoay người ôm lấy Ân Thiên Duệ. Lúc này hắn mới phát hiện hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót lỏng lẻo, cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt khiến Mạc Vô Nhai miệng khô lưỡi khô.
“Thiên Duệ!” Yết hầu Mạc Vô Nha run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Ân Thiên Duệ.
“Ừm,” Ân Thiên Duệ mở đôi mắt mê mang nhìn Mạc Vô Nhai, sau đó đưa tay cởi thắt lưng của mình.
" Biết ta là ai sao?"
"Biết, là biểu ca!"
Giọng nói phát ra từ bên tai có chút khàn khàn nhưng lại có sức quyến rũ khó tả, từ "biểu ca" phát ra từ đôi môi mỏng của Ân Thiên Duệ. Mạc Vô Nhai nghe vào, nó giống như một lời mời gọi thầm lặng, mời gọi hắn nếm thử đôi môi mỹ vị.
Mạc Vô Nhai kiềm chế dục vọng đang ngo ngoe của mình, nhỏ giọng nói vào tai Ân Thiên Duệ: “Vậy ngươi có bằng lòng giao mình cho biểu ca không?”
"Biểu ca, ta muốn, ta nguyện ý... Biểu ca... ta cảm thấy rất khó chịu." Ân Thiên Duệ cả người tựa vào Mạc Vô Nhai, âm thanh mềm mại nhưng lại mang theo thở dốc thật mạnh.
"Được!" Mạc Vô Nhai không nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy môi Ân Thiên Duệ, cảm giác được môi hắn mềm mại, ngọt ngào, đặc biệt thơm ngon.
"A ~. . ưm ~ . . . . " Cảm giác được Ân Thiên Duệ sắc mặt đỏ bừng, hô hấp không thuận, Mạc Vô Nhai vội vàng buông ra. Nhìn thấy hai chấm hồng ngọc trên ngực hắn, nhuốm màu đỏ, ở dưới lớp áo lót che đậy như ẩn như hiện, Mạc Vô Nhai nuốt nước bọt, cúi đầu ngậm viên ngọc đỏ bên phải vào miệng...
------------- End chương 129: ---------------
"Mạc sư huynh, lúc trước ngươi có gặp phải nguy hiểm gì không?" Tiêu Lăng Hàn tượng trưng hỏi.
"Không có nguy hiểm, nhưng có một chút kỳ ngộ, tu vi của ta đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh, chỉ cần một cái cơ hội là có thể kết đan." Mạc Vô Nhai cảm giác được nguy hiểm cùng cơ hội đều có thể cùng tồn tại, có thể vượt qua nguy hiểm thì đó không tính là nguy hiểm nữa, hắn cũng không muốn Thiên Duệ lo lắng cho hắn.
"A, vậy là tốt rồi!"
"Sư huynh, ngươi vừa rồi vì cái gì nhắm vào Cổ Bác Thắng?" Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc hỏi.
" Trước đây Thiên Duệ và ta đã gặp người Cổ gia, lầ đó Cổ Bác Thắng muốn tính kế chúng ta. Mặc dù lúc đó chúng ta đã tránh né nhưng trí nhớ ta rất tốt, bây giờ gặp được hắn tất nhiên là không để hắn dễ chịu rồi. Ngoài ra... dù sao... Lần sau gặp người này, nếu có thể hãy giết hắn, và đừng quên mang theo thi thể của hắn." Hư Vọng Chi Nhãn! Nếu có một kẻ tính toán và xảo quyệt mà sở hữu được nó thì chẳng phải là hại mình rồi sao?
Mọi người gật đầu.
"Tiêu sư đệ, ngươi xem loại linh thảo này có phải là Tím Hoa Thảo không?" Mạc Vô Nhai từ trong nhẫn không gian lấy ra một loại linh thảo đưa cho Tiêu Lăng Hàn, hắn nhớ tới Tiêu Linh Hàn trước khi tiến vào trong bí cảnh đều đang tìm kiếm loại linh thảo này.
Nhìn thấy Mạc Vô Nhai lấy ra linh thảo, Ân Thiên Duệ cũng lấy ra một loại linh thảo, chính là Thiên Thiền Linh Diệp dùng để luyện chế thuốc giải cho Thượng Quan Huyền Ý. " Tiêu đại ca, ta cũng có cái này cho ngươi nè."
"Đây là Tím Hoa Thảo, đây là Thiên Thiền Linh Diệp, xem ra có người không cần đeo mặt nạ nữa." Tiêu Lăng Hàn cầm lấy hai cây linh thảo, hắn không ngờ linh thảo khó tìm như vậy lại được tìm thấy trong bí cảnh này. .
Thượng Quan Huyền Ý cảm kích nói với Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ: “Cảm ơn Mạc sư huynh, cảm ơn Thiên Duệ.”
" Huyền Ý, ta thật sự không quen với việc ngươi trịnh trọng cảm tạ như vậy, ngươi tại sao không nhìn ta cho ta một ít linh thạch? Không cần nói cám ơn, nói nhiều sẽ tổn thương cảm tình giữa hai chúng ta đó." Ân Thiên Duệ liếc mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý có chút thẹn thùng nói.
Thượng QuanHuyền Ý : “…” Ta muốn rút lại lời cảm ơn của mình.
"Không phải chỉ nói linh thạch tổn thương tình cảm sao? Nói quá nhiều làm tổn thương tình cảm." Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt nhìn Ân Thiên Duệ, tức giận nói.
"Linh thạch là nền tảng để ổn định cuộc sống. Nói đến linh thạch thì tổn thương, không nói đến linh thạch thì không có tình cảm. Tuy nhiên, với mối quan hệ giữa hai chúng ta, không cần thiết phải nói đến linh thạch, bởi vì chúng ta không có tình cảm. Huyền Ý, ngươi biết đấy, ta chỉ có tình cảm với biểu ca thôi." Ân Thiên Duệ vô tội nhìn Thượng Quan Huyền Ý, cố gắng hết sức để giải thích, một bộ mặc kệ ngươi có nói gì thì linh thạch cũng phải được đưa ra.
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác như mình đang nghẹn cục tức này sắp chết, Ân Thiên Duệ không những mặt dày hơn, thậm chí có thể nói ba chữ “muốn linh thạch” mà không đỏ mặt hay bị suyễn. Càng đáng ghét hơn là hắn bị ép ăn một ngụm cẩu lương, thật là tức chết hắn, Ân Thiên Duệ từ khi nào mồm mép trở nên nhanh nhẹn như vậy?
Tiêu Lăng Hàn không nói nên lời khi chứng kiến Thượng Quan Huyền Ý bị á khẩu, hiếm khi tiểu tử này không thắng được Ân Thiên Duệ trong một trận cãi vã.
Thấy hắn tức giận, Tiêu Lăng Hàn đưa tay vỗ trán hắn, sau đó lấy ra một túi trữ vật ném cho Mạc Vô Nhai.
"Đây, cầm đi."
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý che trán, bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Lăng Hàn giải thích: "Mạc sư huynh sắp thăng cấp Kim Đan kỳ, Thiên Duệ hẳn là đang giúp hắn chuẩn bị linh thạch."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được Tiêu Lăng Hàn lời nói, Thượng Quan Huyền Ý rốt cuộc cũng bớt khó chịu hơn, thầm nghĩ, cái Mạc Vô Nhai này chẳng qua chỉ là một gia hỏa ăn bám mà thôi. Sau khi nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn xác định sau này mình sẽ kiếm được nhiều linh thạch hơn, không bao giờ chấp nhận ăn bám. Đương nhiên, Ân Thiên Duệ thích linh thạch như vậy, thì cho hắn bơi trong đống linh thạch luôn đi. Nếu hắn nói với mình rằng Mạc Vô Nhai sắp được thăng cấp, chẳng phải mọi chuyện sẽ xong rồi sao? Dù sao mình cũng không thiếu linh thạch cho bọn họ.
"Ta đi ra ngoài tìm một địa phương luyện đan, các ngươi không cần đi theo ta." Tiêu Lăng Hàn nói với bốn người, sau đó cất linh thảo, rời khỏi tầm mắt của mọi người, hắn không muốn người khác biết rằng ngoài phù triện, hắn còn biết đến các thuật pháp khác.
Sáng hôm sau
Năm người Tiêu Lăng Hàn đang cùng nhau ăn sáng, đột nhiên Ân Thiên Duệ nhìn về phía khu rừng trước mặt, nói: “Này”.
Những người còn lại nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện sương mù màu đỏ không biết lúc nào đã nhạt đi rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngày mai sẽ rút hết.
Hai ngày sau…
Hầu như tất cả những người đến bên ngoài khu vực trung tâm đều dần dần tiến vào khu rừng vốn bị sương mù bao phủ trước đó, sau khi vào rừng, mọi người phát hiện ra rằng từ lúc nào đó trong rừng đã xuất hiện một lớp sương mù trắng, không chỉ tầm nhìn của mọi người mà cả thần thức cũng bị chặn lại.
Năm người Tiêu Lăng Hàn lúc đầu đi cùng nhau, nhưng khi sương mù dần dần dày đặc, mọi người xung quanh đều bị tách ra.
Tiêu Lăng Hàn chỉ có thể căn cứ vào vị trí mà hắn cảm nhận được mà tiến về phía trước theo một đường thẳng.
Khi Thượng Quan Huyền Ý nhận ra sương mù có gì đó kỳ lạ, hắn muốn đưa tay ra tóm lấy tay Tiêu Lăng Hàn, nhưng bàn tay hắn lại không bắt được gì. Rõ ràng người giây trước vẫn còn ở trước mặt, giây sau đã biến mất không thấy tăm hơi . Kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, hắn nhắm mắt lại và đi thẳng về một hướng.
Tiêu Lăng Hàn đi trong sương mù một canh giờ, sau đó đi ra khỏi rừng rậm, đi đến một cung điện, xung quanh không có ai, yên tĩnh không tiếng động.
Hiện tại thần thức đã có thể sử dụng, Tiêu Lăng Hàn mở linh nhãn, phát hiện không có trận pháp. Sau đó hắn thận trọng đi đến cửa, vận dụng linh lực trong cơ thể, đẩy cửa đại sảnh ra.
Đập vào mắt chính là một bức chân dung, chủ nhân của bức chân dung là một nam tử tuấn tú, phía dưới bức chân dung có ba tấm đệm hương bồ* để tu luyện.
Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn nam tử trong bức chân dung, hắn có trực giác, nếu mình chào nam tử trong bức chân dung, chút thần thức cuối cùng của nam tử trong bức chân dung sẽ lập tức tiêu tán.
Sau khi quan sát đại điện, thấy khu vực xung quanh trống rỗng. Tấm hương bồ trên mặt đất không tệ, nhưng đáng tiếc là không thể mang đi được vì có một trận pháp kết nối mọi thứ trong cung điện lại với nhau.
Tiêu Lăng Hàn quyết định trước tiên tu luyện ở trên đệm hương bồ xem hiệu quả. Sau đó, hắn ngồi đả tọa trên tấm hương bồ, và ngay lập tức một kết giới được dựng lên xung quanh hắn. Điều này nên được thiết lập đặc biệt để bảo vệ những người đang tu luyện khỏi bị người khác làm phiền. Với môi trường tu luyện tốt như vậy, hắn không muốn lãng phí nên đã tập trung tinh thần, nhắm mắt lại, buông bỏ những suy nghĩ linh tinh.
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn tựa hồ nghe được âm thanh tiếng Phạn, tựa như có người đang giảng đạo bên tai hắn: “Đó là gốc rễ của sự biến đổi, không sinh cũng không chết, vô hình vô tượng, không đầu không cuối, bao trùm tất cả, nó lớn không chỉ ở bên ngoài, nó nhỏ không chỉ ở bên trong, nó thay đổi theo thời gian nhưng cũng không thay đổi theo thời gian…”
Tiêu Lăng Hàn tiến vào một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích được, trạng thái này gọi là - Ngộ đạo!
Tiêu Lăng Hàn vừa tiến vào trạng thái ngộ đạo, trên chân dung xuất hiện một bóng người, hắn liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hài lòng gật đầu, người này ngộ tính rất tốt, chỉ cần không chết, thành tựu trong tương lai của hắn sẽ không thấp hơn mình.
---------------------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai giờ sau, Ân Thiên Thịnh cũng xuyên qua sương mù, thứ hắn nhìn thấy là một cung điện uy nghiêm.
Khi bước vào đại sảnh, hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang nhắm mắt đả tọa. Không dám làm phiền hắn, Ân Thiên Thịnh nhìn quanh và chỉ thấy một bức chân dung của một nam tử treo ngay phía trên đại sảnh. Đây nhất định là một vị tiền bối trong cung, Ân Thiên Thịnh cúi đầu trước bức chân dung treo ngay phía trên mình, khoanh chân ngồi xuống giống như Tiêu Lăng Hàn. Nửa giờ sau, hắn cũng rơi vào trạng thái học tập quên mình.
Sáu giờ sau, Thượng Quan Huyền Ý xuyên qua sương mù, đi theo chỉ dẫn trong lòng đi tới một thạch thất xa lạ. Hắn cẩn thận nhìn lại thạch thất, chỉ thấy bên trong trống rỗng, khi hắn tiến một bước, thời gian tựa như trôi qua một ngày, khi hắn lùi một bước, thời gian tựa như chỉ trôi qua một phút. Sự thay đổi mới lạ này là điều mà hắn chưa bao giờ cảm thấy trước đây, như thể là hắn đã tìm thấy một món đồ chơi thú vị nào đó.
Thượng Quan Huyền Ý không ngừng thay đổi ở giữa thạch thất này, cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, chậm rãi tiến vào trạng thái quên mình, hắn chỉ biết cảm nhận thời gian trôi qua và dừng lại, tìm kiếm quỹ đạo của nó.
Một ngày sau, Mạc Vô Nhai cuối cùng cũng tìm thấy Ân Thiên Duệ đang ngồi một mình trên bãi cỏ trong sương mù.
Lúc này Ân Thiên Duệ sắc mặt đỏ bừng, cảnh giác nhìn về phía người tới, khi thấy rõ người tới là Mạc Vô Nhai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Thân là một luyện đan sư, hắn biết mình trúng độc, vì thế liền ngước mắt lên, ngượng ngùng nhìn Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai bị ánh mắt của Ân Thiên Duệ phân tâm, hạ bộ căng lên, cơ thể lập tức phản ứng. Lúc này, Ân Thiên Duệ đứng dậy, theo bản năng, toàn thân ôm lấy Mạc Vô Nhai, không ngừng sờ loạn trên người hắn.
Mạc Vô Nhai ghé sát vào tai Ân Thiên Duệ, khàn giọng nói: “Biểu đệ!”
"A, biểu ca~ Ta nóng quá!"
"Vậy thì đợi biểu ca một lát!" Mạc Vô Nhai nói xong, đem Ân Thiên Duệ đặt xuống đất, lấy trận bàn ra, nhanh chóng bố trí Phòng Ngự Trận và Sát Trận. Trận pháp vừa mới bố trí xong, một thân thể nóng như lửa đã lao tới phía sau hắn, Mạc Vô Nhai xoay người ôm lấy Ân Thiên Duệ. Lúc này hắn mới phát hiện hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót lỏng lẻo, cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt khiến Mạc Vô Nhai miệng khô lưỡi khô.
“Thiên Duệ!” Yết hầu Mạc Vô Nha run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Ân Thiên Duệ.
“Ừm,” Ân Thiên Duệ mở đôi mắt mê mang nhìn Mạc Vô Nhai, sau đó đưa tay cởi thắt lưng của mình.
" Biết ta là ai sao?"
"Biết, là biểu ca!"
Giọng nói phát ra từ bên tai có chút khàn khàn nhưng lại có sức quyến rũ khó tả, từ "biểu ca" phát ra từ đôi môi mỏng của Ân Thiên Duệ. Mạc Vô Nhai nghe vào, nó giống như một lời mời gọi thầm lặng, mời gọi hắn nếm thử đôi môi mỹ vị.
Mạc Vô Nhai kiềm chế dục vọng đang ngo ngoe của mình, nhỏ giọng nói vào tai Ân Thiên Duệ: “Vậy ngươi có bằng lòng giao mình cho biểu ca không?”
"Biểu ca, ta muốn, ta nguyện ý... Biểu ca... ta cảm thấy rất khó chịu." Ân Thiên Duệ cả người tựa vào Mạc Vô Nhai, âm thanh mềm mại nhưng lại mang theo thở dốc thật mạnh.
"Được!" Mạc Vô Nhai không nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy môi Ân Thiên Duệ, cảm giác được môi hắn mềm mại, ngọt ngào, đặc biệt thơm ngon.
"A ~. . ưm ~ . . . . " Cảm giác được Ân Thiên Duệ sắc mặt đỏ bừng, hô hấp không thuận, Mạc Vô Nhai vội vàng buông ra. Nhìn thấy hai chấm hồng ngọc trên ngực hắn, nhuốm màu đỏ, ở dưới lớp áo lót che đậy như ẩn như hiện, Mạc Vô Nhai nuốt nước bọt, cúi đầu ngậm viên ngọc đỏ bên phải vào miệng...
------------- End chương 129: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro