[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Huyền Ý Chấm Dứ...
2024-11-19 20:57:58
Năm ngày sau…
Trên giường, cậu bé đang ngồi đả tọa mở mắt ra, mũi giật giật, một mùi hôi thối xộc vào chóp mũi khiến cả lông mày cậu nhíu lại. Thầm nghĩ, mùi gì thế này, sao lại hôi quá vậy?
"Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi à." Tiêu Lăng Hàn ném một khối ngọc giản cho cậu bé.
"Đây là một số pháp thuật cơ bản, hiện tại ngươi có tu vi Luyện Khí tầng một, có thể sử dụng một số pháp thuật nhỏ, chẳng hạn như Thanh Khiết Thuật hay Khư Trần Thuật." Tiêu Lăng Hàn nói xong còn cố ý nghĩa liếc nhìn toàn thân của cậu bé.
Cậu bé nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, lúc đầu có chút sửng sốt nhưng về sau mới phản ứng lại. Sau khi nhận ra, cậu cúi đầu nhìn mình. Trên người phủ đầy một lớp dầu mỡ, hôi hám lại xấu xí. Cậu đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu không còn mặt mũi gì trước các tiền bối nữa rồi.
Mất mặt thì mất mặt, hiện tại cậu cũng không quan tâm lắm. Cầm ngọc giản trước mặt lên, đặt vào giữa mày, nhanh chóng xem qua Thanh Khiết Thuật cùng Khư Trần Thuật, trước tiên mình phải học được hai pháp thuật này trước. Dù sao bây giờ cậu cũng rất hôi thối, ngay cả chính mình cũng chịu không nổi. Hơn nữa, ý của tiền bối cũng là muốn mình học hai cái này để áp dụng cho mình trước.
Tiêu Lăng Hàn rời khỏi phòng, Thượng Quan Huyền Ý lập tức tiến lên hỏi: “ Thế nào rồi?”
"Không tệ lắm, vừa dẫn khí nhập thể đã là luyện khí tầng một, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng."
Đối với người bình thường, phải mất mười ngày nửa thắng để dẫn khí nhập thể, và phải mất ít nhất một hoặc hai tháng để đạt đến luyện khí tầng một. Đây là điều mà sau này Tiêu Lăng Hàn mới phát hiện ra. Hắn nhớ lại rằng hắn đã dẫn khí nhập thể thành công ngay trong lần tu luyện đầu tiên. Ba ngày sau, hắn đã đạt đến luyện khí tầng ba. Nếu nói ra điều này, có lẽ hắn sẽ khiến một đám người phải kinh ngạc rớt cằm. Tuy nhiên, hắn cảm thấy tốt nhất là nên giữ im lặng, kẻo lại bị một đám người điên đuổi theo, đến lúc đó mạng nhỏ khó giữ. Hơn nữa, nếu hắn thực sự nói như vậy, có lẽ người khác sẽ coi hắn như một kẻ điên + bệnh tâm thần!
“Tặng ngươi đó” Thượng Quan Huyền Ý đưa cho Tiêu Lăng Hàn một cái hộp.
“Đây là cái gì?” Tiêu Lăng Hàn tò mò mở hộp ra, bên trong là một loại bánh ngọt làm từ linh quả, gọi là bánh hoa quả.
Hắn vẫn còn nhớ mấy hôm trước khi đi ngang qua một cửa hàng, bọn họ thấy rất nhiều người đang xếp hàng ở đó. Hắn có nhìn chỗ đó lâu hơn một chút, lúc ấy hắn chỉ tò mò không nghĩ rằng người Ở Tu chân giới này thực sự có thể nghĩ đến việc sử dụng linh quả để làm bánh. Không ngờ Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh lại tưởng rằng hắn muốn ăn, hóa ra sáng sớm hôm nay tiểu gia hỏa đã đi ra ngoài xếp hàng mua cái này, làm hắn sáng nay còn đang tò mò không biết Thượng Quan Huyền Ý sớm như vậy đã ra ngoài là có việc gì.
"Sư huynh, mau nếm thử đi." Tiêu Lăng Hàn thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh đang nhìn mình đầy mong đợi thì vô thức nuốt nước miếng.
Tiêu Lăng Hàn đoán rằng Huyền Ý cũng chưa từng nếm qua cái này, hẳn là cũng muốn ăn nhưng lại muốn hắn ăn trước. Hắn không biết miêu tả cảm giác đó là thế nào, hắn chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật đáng yêu chết hắn, làm hắn không tự giác mà muốn quan tâm che chở, đặt lên đầu quả tim mà nuông chiều.
Lấy ra một miếng bánh trái cây, Tiêu Lăng Hàn đưa đến bên môi của Thượng Quan Huyền Ý: "Ngươi nếm thử trước đi, nếu không ngon thì sao?"
Quả nhiên, giây tiếp theo hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý trợn to hai mắt tức giận, hung hăng cắn một miếng lớn.
Tiêu Lăng Hàn thấy thế hài lòng mỉm cười, hắn đem nơi Thượng Quan Huyền Ý cắn qua, đưa lên môi cắn một miếng.
“Hương vị không tồi.” Hắn nói đầy ẩn ý.
Không biết hắn đang nói đến là vị bánh hoa quả hay là vị của môi Thượng Quan Huyền Ý.
Khi Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vậy mà nơi mình vừa cắn, hắn kinh ngạc đến không biết phải làm sao, mặt đỏ bừng. Sau khi nghe được lời nói “hương vị không tồi” của Tiêu Lăng Hàn, tai hắn cũng đỏ theo.
Trong lòng nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương đã ăn nơi mà hắn đã cắn phải không? Có phải hắn không thích nữ nhân nữa không? Càng nghĩ hắn càng thấy vui, như thể cả người đang bay trên chín tầng mây, tuy không chân thật nhưng lại vô cùng tuyệt vời.
Bánh trái cây có vị rất ngon. Nó được làm từ linh đào, chứa đựng linh khi nồng đậm và hương vị của đào. Ăn nó sẽ không tích tụ tạp chất trong cơ thể, chẳng trách việc kinh doanh của cửa hàng lại tốt như vậy.
Tiêu Lăng Hàn lại cầm một miếng bánh trái cây đưa tới trong miệng Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đưa tay nhận lấy, tự mình ăn. Thận trọng liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, thấy hắn cũng đang ăn nên không để ý đến mình liền thở phào nhẹ nhõm.
Một hộp có chín miếng bánh trái cây, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn mỗi người ăn bốn miếng. Trước khi họ kịp ăn miếng cuối cùng, thì một cậu bé đầu củ cải xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tiêu Lăng Hàn đặt chiếc bánh ngọt vào trong nhẫn không gian như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thời gian bên trong nhẫn luôn đứng yên, dù có để bánh bao lâu cũng không bị hư. Hắn phớt lờ ánh mắt thèm nhỏ dãi của cậu bé và tiếng nuốt nước bọt ừng ực kia.
“Đói bụng?” Tiêu Lăng Hàn nhìn cậu bé đang nhìn mình với ánh mắt khao khát.
Cậu bé gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ Tích Cốc Đan, ném vào trong ngực cậu bé. Ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đói bụng thì ăn Tích Cốc Đan."
Cậu bé nhìn Tích Cốc Đan trong tay và tỏ vẻ bối rối. Cậu tưởng tiền bối sẽ đưa cho mình chiếc bánh trái cây đang ăn dở ở trên tay! Mỗi lần đi ngang qua một chỗ bán bánh trái cây, ngửi thấy mùi đào, cậu đều rất muốn nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào.
"Tiểu quỷ, vẻ mặt của ngươi là thế nào đây? Đây là Tích Cốc Đan cực phẩm. Một viên thuốc có thể dùng được một tháng." Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu bé liền không khách khí nói. Tiểu tử này lại muốn ăn bánh hoa quả mà Thượng Huyền Ý mua cho hắn, đừng có mơ!╰(艹皿艹 )
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói trong lọ thuốc có Tích Cốc Đan cực phẩm, cậu bé lập tức sáng mắt lên. Tuy rằng hắn trước đây chưa từng tu luyện, nhưng hắn sống trong Tu chân giới, đã nghe nói rất nhiều về tu chân. Đương nhiên, hắn biết các cấp bậc đan dược, cực phẩm nhất chính là cấp tốt nhất.
“Cám ơn tiền bối!” Cậu bé cẩn thận đem bình đan dược đặt vào trong ngực.
"Ngươi không phải đang đói sao? Không ăn một viên à?" Tiêu Lăng Hàn nhìn cậu bé cười như không cười nói.
“Ta nhớ trước khi bắt đầu tu luyện, tiền bối đã cho tôi một viên Tích Cốc Đan, đột nhiên ta không thấy đói nữa.” Cậu bé mặt đỏ bừng, khô khan nói.
"Sư huynh, chúng ta đi bây giờ được không?"
Thượng Quan Huyền Ý thấy cậu bé đã thành công dẫn khí nhập thể, hắn không muốn can thiệp nhiều vào cuộc sống của cậu bé vì sợ sẽ mang đến những biến đổi không tốt.
“Được, vậy ta sẽ bảo mấy người Thiên Duệ gặp nhau ở Truyền Tống Trận ngay lập tức.”
Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản truyền tin, muốn truyền tin cho mấy người Ân Thiên Duệ, nhưng chưa kịp gửi đi đã nghe thấy cậu bé nói: “Tiền bối, tốt nhất ngài không nên dùng Truyền Tống Trận ở thành Phi Thiên. "
Tiêu Lăng Hàn dừng lại, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
"Truyền Tống Trận của thành Phi Thiên là ai đưa nhiều linh thạch nhất thì sẽ truyền tống đến nơi đó. Trừ khi là đệ tử của tông môn hoặc người của thế lực lớn, mới không bị truyền tống nhầm đến nơi khác. Hơn nữa, trên người các ngài đã bị Huyền Âm Tông đánh dấu, chỉ cần sử dụng Truyền Tống Trận sẽ lập tức bị đưa đến Huyền Âm Tông." Cậu bé nói xong, thận trọng liếc nhìn hai người, liền nhìn thấy sắc mặt hai tiền bối không tốt lắm.
Thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua từng tấc trên cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn không tìm thấy trên người có ấn ký thần thức gì.
Thượng Quan Huyền Ý cũng không phát hiện trên người hắn bất ấn ký nào.
Cả hai người đều nghi hoặc nhìn nhau.
“Tiểu quỷ, ngươi nói đánh dấu là có ý gì?” Tiêu Lăng Hàn hỏi.
"Chính là quần áo của hai ngài đã được rải Âm Linh Độc. Nếu không cởi quần áo trong vòng hai giờ, chất độc sẽ thấm vào da và tạo thành chữ Âm trên cổ tay. Nó chỉ có thể hóa giải bằng Âm Linh Thủy của Huyền Âm Tông "Cậu bé nói xong liền chỉ vào chữ trên cổ tay Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Cả hai người cùng nhìn vào cổ tay mình, quả nhiên đúng như lời cậu bé nói, trên đó có chữ “Âm” như ẩn như hiện.
"Vậy lúc này ngươi nói, ai đưa nhiều linh thạch nhất cho Truyền Tống Trận ở thành Phi Thiên thì sẽ truyền tống người tới đó, điều này có ý nghĩa gì?" Tiêu Lăng Hàn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi.
“Những thứ này đều là nhằm mục đích lừa một số tu sĩ xa lạ. Nếu có người coi trọng bọn họ, thì người coi trọng sẽ đưa gấp đôi linh thạch cho những người canh giữ Truyền Tống Trận, thay đổi đích đến ban đầu của họ. Truyền tống đến... " Nói xong, cậu bé lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn đã hiểu ý của mình liền ngừng nói.
Vị tiền bối này khi tức giận thật đáng sợ, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng cậu cảm thấy hắn như thế này mới thực sự đáng sợ. Cậu bé theo bản năng rụt cổ lại, trốn ở phía sau Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn đau đầu xoa xoa lông mày, hắn cảm thấy mình thật sự gặp bất lợi. Quả nhiên, trực giác trước đây của hắn đã đúng. Cảm giác mí mắt giật giật sau khi bị tính kế giờ đây dường như đã trở thành sự thật. Không thể ngồi Truyền Tống Trận, nhưng với ấn ký trên tay, dù có đi đâu cũng sẽ bị người theo dõi, cho dù muốn tiến vào tông môn khác cũng không được.
Thượng Quan Huyền Ý cũng cau mày, kiếp trước đến đại lục Huyền Thiên, Huyền Âm Tông vừa lúc bị tiêu diệt, hắn cũng chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy. Bây giờ xem ra, không phải mọi việc đều có thể nhờ vào kiếp trước, kiếp này hắn đã đến đại lục Huyền Thiên sớm hơn kiếp trước nên sẽ có rất nhiều điều chưa biết.
"Sư huynh, chúng ta về trước thương lượng một chút, sau đó lập kế hoạch được không?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn đang cau mày, muốn đưa tay ra xoa dịu sự lo lắng giữa hai lông mày của hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn ôn nhu mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn.
Ghé vào tai hắn thì thầm: “Được.”
"Tiền bối, ngài sắp đi rồi sao?" Cậu bé nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, có chút không muốn rời hỏi.
"Ừm, về sau ngươi nên chăm chỉ tu luyện đi, nước chảy đã mòn. Trong tu luyện không có đường tắt. Điều quan trọng nhất là phải kiên trì và giữ vững ý định ban đầu của mình." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, hắn rõ ràng cảm giác được có xiềng xích gì đó đã biến mất, rào cản thăng cấp tự nhiên bị chạm vào, cơ hội đột phá Nguyên Anh kỳ cũng xuất hiện.
----------- End chương 177: ----------
Trên giường, cậu bé đang ngồi đả tọa mở mắt ra, mũi giật giật, một mùi hôi thối xộc vào chóp mũi khiến cả lông mày cậu nhíu lại. Thầm nghĩ, mùi gì thế này, sao lại hôi quá vậy?
"Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi à." Tiêu Lăng Hàn ném một khối ngọc giản cho cậu bé.
"Đây là một số pháp thuật cơ bản, hiện tại ngươi có tu vi Luyện Khí tầng một, có thể sử dụng một số pháp thuật nhỏ, chẳng hạn như Thanh Khiết Thuật hay Khư Trần Thuật." Tiêu Lăng Hàn nói xong còn cố ý nghĩa liếc nhìn toàn thân của cậu bé.
Cậu bé nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, lúc đầu có chút sửng sốt nhưng về sau mới phản ứng lại. Sau khi nhận ra, cậu cúi đầu nhìn mình. Trên người phủ đầy một lớp dầu mỡ, hôi hám lại xấu xí. Cậu đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu không còn mặt mũi gì trước các tiền bối nữa rồi.
Mất mặt thì mất mặt, hiện tại cậu cũng không quan tâm lắm. Cầm ngọc giản trước mặt lên, đặt vào giữa mày, nhanh chóng xem qua Thanh Khiết Thuật cùng Khư Trần Thuật, trước tiên mình phải học được hai pháp thuật này trước. Dù sao bây giờ cậu cũng rất hôi thối, ngay cả chính mình cũng chịu không nổi. Hơn nữa, ý của tiền bối cũng là muốn mình học hai cái này để áp dụng cho mình trước.
Tiêu Lăng Hàn rời khỏi phòng, Thượng Quan Huyền Ý lập tức tiến lên hỏi: “ Thế nào rồi?”
"Không tệ lắm, vừa dẫn khí nhập thể đã là luyện khí tầng một, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng."
Đối với người bình thường, phải mất mười ngày nửa thắng để dẫn khí nhập thể, và phải mất ít nhất một hoặc hai tháng để đạt đến luyện khí tầng một. Đây là điều mà sau này Tiêu Lăng Hàn mới phát hiện ra. Hắn nhớ lại rằng hắn đã dẫn khí nhập thể thành công ngay trong lần tu luyện đầu tiên. Ba ngày sau, hắn đã đạt đến luyện khí tầng ba. Nếu nói ra điều này, có lẽ hắn sẽ khiến một đám người phải kinh ngạc rớt cằm. Tuy nhiên, hắn cảm thấy tốt nhất là nên giữ im lặng, kẻo lại bị một đám người điên đuổi theo, đến lúc đó mạng nhỏ khó giữ. Hơn nữa, nếu hắn thực sự nói như vậy, có lẽ người khác sẽ coi hắn như một kẻ điên + bệnh tâm thần!
“Tặng ngươi đó” Thượng Quan Huyền Ý đưa cho Tiêu Lăng Hàn một cái hộp.
“Đây là cái gì?” Tiêu Lăng Hàn tò mò mở hộp ra, bên trong là một loại bánh ngọt làm từ linh quả, gọi là bánh hoa quả.
Hắn vẫn còn nhớ mấy hôm trước khi đi ngang qua một cửa hàng, bọn họ thấy rất nhiều người đang xếp hàng ở đó. Hắn có nhìn chỗ đó lâu hơn một chút, lúc ấy hắn chỉ tò mò không nghĩ rằng người Ở Tu chân giới này thực sự có thể nghĩ đến việc sử dụng linh quả để làm bánh. Không ngờ Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh lại tưởng rằng hắn muốn ăn, hóa ra sáng sớm hôm nay tiểu gia hỏa đã đi ra ngoài xếp hàng mua cái này, làm hắn sáng nay còn đang tò mò không biết Thượng Quan Huyền Ý sớm như vậy đã ra ngoài là có việc gì.
"Sư huynh, mau nếm thử đi." Tiêu Lăng Hàn thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh đang nhìn mình đầy mong đợi thì vô thức nuốt nước miếng.
Tiêu Lăng Hàn đoán rằng Huyền Ý cũng chưa từng nếm qua cái này, hẳn là cũng muốn ăn nhưng lại muốn hắn ăn trước. Hắn không biết miêu tả cảm giác đó là thế nào, hắn chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật đáng yêu chết hắn, làm hắn không tự giác mà muốn quan tâm che chở, đặt lên đầu quả tim mà nuông chiều.
Lấy ra một miếng bánh trái cây, Tiêu Lăng Hàn đưa đến bên môi của Thượng Quan Huyền Ý: "Ngươi nếm thử trước đi, nếu không ngon thì sao?"
Quả nhiên, giây tiếp theo hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý trợn to hai mắt tức giận, hung hăng cắn một miếng lớn.
Tiêu Lăng Hàn thấy thế hài lòng mỉm cười, hắn đem nơi Thượng Quan Huyền Ý cắn qua, đưa lên môi cắn một miếng.
“Hương vị không tồi.” Hắn nói đầy ẩn ý.
Không biết hắn đang nói đến là vị bánh hoa quả hay là vị của môi Thượng Quan Huyền Ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vậy mà nơi mình vừa cắn, hắn kinh ngạc đến không biết phải làm sao, mặt đỏ bừng. Sau khi nghe được lời nói “hương vị không tồi” của Tiêu Lăng Hàn, tai hắn cũng đỏ theo.
Trong lòng nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương đã ăn nơi mà hắn đã cắn phải không? Có phải hắn không thích nữ nhân nữa không? Càng nghĩ hắn càng thấy vui, như thể cả người đang bay trên chín tầng mây, tuy không chân thật nhưng lại vô cùng tuyệt vời.
Bánh trái cây có vị rất ngon. Nó được làm từ linh đào, chứa đựng linh khi nồng đậm và hương vị của đào. Ăn nó sẽ không tích tụ tạp chất trong cơ thể, chẳng trách việc kinh doanh của cửa hàng lại tốt như vậy.
Tiêu Lăng Hàn lại cầm một miếng bánh trái cây đưa tới trong miệng Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đưa tay nhận lấy, tự mình ăn. Thận trọng liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, thấy hắn cũng đang ăn nên không để ý đến mình liền thở phào nhẹ nhõm.
Một hộp có chín miếng bánh trái cây, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn mỗi người ăn bốn miếng. Trước khi họ kịp ăn miếng cuối cùng, thì một cậu bé đầu củ cải xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tiêu Lăng Hàn đặt chiếc bánh ngọt vào trong nhẫn không gian như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thời gian bên trong nhẫn luôn đứng yên, dù có để bánh bao lâu cũng không bị hư. Hắn phớt lờ ánh mắt thèm nhỏ dãi của cậu bé và tiếng nuốt nước bọt ừng ực kia.
“Đói bụng?” Tiêu Lăng Hàn nhìn cậu bé đang nhìn mình với ánh mắt khao khát.
Cậu bé gật đầu.
Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ Tích Cốc Đan, ném vào trong ngực cậu bé. Ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đói bụng thì ăn Tích Cốc Đan."
Cậu bé nhìn Tích Cốc Đan trong tay và tỏ vẻ bối rối. Cậu tưởng tiền bối sẽ đưa cho mình chiếc bánh trái cây đang ăn dở ở trên tay! Mỗi lần đi ngang qua một chỗ bán bánh trái cây, ngửi thấy mùi đào, cậu đều rất muốn nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào.
"Tiểu quỷ, vẻ mặt của ngươi là thế nào đây? Đây là Tích Cốc Đan cực phẩm. Một viên thuốc có thể dùng được một tháng." Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu bé liền không khách khí nói. Tiểu tử này lại muốn ăn bánh hoa quả mà Thượng Huyền Ý mua cho hắn, đừng có mơ!╰(艹皿艹 )
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói trong lọ thuốc có Tích Cốc Đan cực phẩm, cậu bé lập tức sáng mắt lên. Tuy rằng hắn trước đây chưa từng tu luyện, nhưng hắn sống trong Tu chân giới, đã nghe nói rất nhiều về tu chân. Đương nhiên, hắn biết các cấp bậc đan dược, cực phẩm nhất chính là cấp tốt nhất.
“Cám ơn tiền bối!” Cậu bé cẩn thận đem bình đan dược đặt vào trong ngực.
"Ngươi không phải đang đói sao? Không ăn một viên à?" Tiêu Lăng Hàn nhìn cậu bé cười như không cười nói.
“Ta nhớ trước khi bắt đầu tu luyện, tiền bối đã cho tôi một viên Tích Cốc Đan, đột nhiên ta không thấy đói nữa.” Cậu bé mặt đỏ bừng, khô khan nói.
"Sư huynh, chúng ta đi bây giờ được không?"
Thượng Quan Huyền Ý thấy cậu bé đã thành công dẫn khí nhập thể, hắn không muốn can thiệp nhiều vào cuộc sống của cậu bé vì sợ sẽ mang đến những biến đổi không tốt.
“Được, vậy ta sẽ bảo mấy người Thiên Duệ gặp nhau ở Truyền Tống Trận ngay lập tức.”
Tiêu Lăng Hàn lấy ra ngọc giản truyền tin, muốn truyền tin cho mấy người Ân Thiên Duệ, nhưng chưa kịp gửi đi đã nghe thấy cậu bé nói: “Tiền bối, tốt nhất ngài không nên dùng Truyền Tống Trận ở thành Phi Thiên. "
Tiêu Lăng Hàn dừng lại, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Truyền Tống Trận của thành Phi Thiên là ai đưa nhiều linh thạch nhất thì sẽ truyền tống đến nơi đó. Trừ khi là đệ tử của tông môn hoặc người của thế lực lớn, mới không bị truyền tống nhầm đến nơi khác. Hơn nữa, trên người các ngài đã bị Huyền Âm Tông đánh dấu, chỉ cần sử dụng Truyền Tống Trận sẽ lập tức bị đưa đến Huyền Âm Tông." Cậu bé nói xong, thận trọng liếc nhìn hai người, liền nhìn thấy sắc mặt hai tiền bối không tốt lắm.
Thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua từng tấc trên cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn không tìm thấy trên người có ấn ký thần thức gì.
Thượng Quan Huyền Ý cũng không phát hiện trên người hắn bất ấn ký nào.
Cả hai người đều nghi hoặc nhìn nhau.
“Tiểu quỷ, ngươi nói đánh dấu là có ý gì?” Tiêu Lăng Hàn hỏi.
"Chính là quần áo của hai ngài đã được rải Âm Linh Độc. Nếu không cởi quần áo trong vòng hai giờ, chất độc sẽ thấm vào da và tạo thành chữ Âm trên cổ tay. Nó chỉ có thể hóa giải bằng Âm Linh Thủy của Huyền Âm Tông "Cậu bé nói xong liền chỉ vào chữ trên cổ tay Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Cả hai người cùng nhìn vào cổ tay mình, quả nhiên đúng như lời cậu bé nói, trên đó có chữ “Âm” như ẩn như hiện.
"Vậy lúc này ngươi nói, ai đưa nhiều linh thạch nhất cho Truyền Tống Trận ở thành Phi Thiên thì sẽ truyền tống người tới đó, điều này có ý nghĩa gì?" Tiêu Lăng Hàn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi.
“Những thứ này đều là nhằm mục đích lừa một số tu sĩ xa lạ. Nếu có người coi trọng bọn họ, thì người coi trọng sẽ đưa gấp đôi linh thạch cho những người canh giữ Truyền Tống Trận, thay đổi đích đến ban đầu của họ. Truyền tống đến... " Nói xong, cậu bé lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn đã hiểu ý của mình liền ngừng nói.
Vị tiền bối này khi tức giận thật đáng sợ, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng cậu cảm thấy hắn như thế này mới thực sự đáng sợ. Cậu bé theo bản năng rụt cổ lại, trốn ở phía sau Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn đau đầu xoa xoa lông mày, hắn cảm thấy mình thật sự gặp bất lợi. Quả nhiên, trực giác trước đây của hắn đã đúng. Cảm giác mí mắt giật giật sau khi bị tính kế giờ đây dường như đã trở thành sự thật. Không thể ngồi Truyền Tống Trận, nhưng với ấn ký trên tay, dù có đi đâu cũng sẽ bị người theo dõi, cho dù muốn tiến vào tông môn khác cũng không được.
Thượng Quan Huyền Ý cũng cau mày, kiếp trước đến đại lục Huyền Thiên, Huyền Âm Tông vừa lúc bị tiêu diệt, hắn cũng chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy. Bây giờ xem ra, không phải mọi việc đều có thể nhờ vào kiếp trước, kiếp này hắn đã đến đại lục Huyền Thiên sớm hơn kiếp trước nên sẽ có rất nhiều điều chưa biết.
"Sư huynh, chúng ta về trước thương lượng một chút, sau đó lập kế hoạch được không?"
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn đang cau mày, muốn đưa tay ra xoa dịu sự lo lắng giữa hai lông mày của hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn ôn nhu mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn.
Ghé vào tai hắn thì thầm: “Được.”
"Tiền bối, ngài sắp đi rồi sao?" Cậu bé nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, có chút không muốn rời hỏi.
"Ừm, về sau ngươi nên chăm chỉ tu luyện đi, nước chảy đã mòn. Trong tu luyện không có đường tắt. Điều quan trọng nhất là phải kiên trì và giữ vững ý định ban đầu của mình." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, hắn rõ ràng cảm giác được có xiềng xích gì đó đã biến mất, rào cản thăng cấp tự nhiên bị chạm vào, cơ hội đột phá Nguyên Anh kỳ cũng xuất hiện.
----------- End chương 177: ----------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro