[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Huyền Ý Được Cứ...
2024-11-19 20:57:58
"Ngươi... Kim Đan Kỳ!" Lạc Hồng Nhan kêu lên, hai tay không ngừng chuyển động nâng chiếc quạt trụi lủi lên, trong miệng nói: "Thu!" sau đó lông vũ rơi trên mặt đất quay lại chiếc quạt.
"Không tệ!" Tiêu Lăng Hàn một bên trả lời, một bên rút kiếm, thanh kiếm này không hề có hỗn loạn băng linh khí, mà là sát khí vô biên, kiếm quét ngang qua, trên eo Lạc Hồng Nhan xuất hiện một vết chém dài.
"Tiểu tử thối, ngươi tìm chết! Ngươi chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà muốn giết ta! Ngươi còn chưa đủ tư cách." Lạc Hồng Nhan tức giận hét lên, bị một kiếm của tiểu tử này làm xước một vết mà không hề nhận ra. Nàng thi triển phép thuật, chiếc quạt trước mặt nàng quay điên cuồng, linh lực truyền vào trong chiếc quạt, " Viêm hỏa ngập trời, đi!" chiếc quạt cầm trên tay phải của Lạc Hồng Nhan trực tiếp bay về phía Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một ngọn lửa lớn đè trên người hắn, hắn có thể cảm giác được ngọn lửa lần này không còn là ngọn lửa bình thường vừa rồi mà là ngọn lửa bản mạng của hồng hạc. Hắn thu kiếm trong tay lại, duỗi tay phải ra, hét lớn: “Thu!” Một tảng ngọn lửa lớn trực tiếp thu vào trong tay Tiêu Lăng Hàn.
"Không, không thể nào. Đây không phải là ngọn lửa bình thường. Làm sao ngươi có thể..." Lạc Hồng Nhan không thể tin được thốt lên, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng bất lực trước ngọn lửa bản mạng của hồng hạc, huống chi tiểu tử đối diện chỉ có tu vi Kim Đan kỳ.
“Việc ngươi không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, đi!” Tiêu Lăng Hàn nói, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía Lạc Hồng Nhan. Lý do hắn có thể điều khiển ngọn lửa bản mạng của hồng hạc là vì cơ thể hắn đã được biến đổi bởi Hỗn Độn Thánh Diễm khi hắn được thăng cấp lên Kim Đan kỳ. Hiện tại thân thể của hắn cứng rắn như Nguyên Anh đỉnh, linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp. Bằng cách này, hắn không phải lo lắng về việc bị nghi ngờ là người đoạt xá trọng sinh khi gặp đại năng.
Lạc Hồng Nhan nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn ném hỏa cầu về phía mình, theo bản năng muốn tránh né, nhưng lại phát hiện mình đột nhiên không thể cử động, bị một thần thức mạnh hơn mình khóa lại. Vì vậy, nàng không còn cách nào khác ngoài việc tạo ra lá chắn bảo vệ, điều nàng không bao giờ ngờ tới là quả hỏa cầu xuyên thẳng qua lá chắn bảo vệ của nàng, “ Không ... A ...”
Tiêu Lăng Hàn biết khuyết điểm của mình, đương nhiên không thể để Lạc Hồng Nhan dễ dàng né tránh. Thần thức của hắn trong khoảng thời gian này đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh, chỉ cao hơn thần thức của Lạc Hồng Nhan một cấp, có thể trực tiếp khóa chặt nàng, tuy nhiên, lần khóa này chỉ có thể kéo dài mười giây, thần thức của hắn đã bị lạm dụng quá mức. ., lúc này sắc mặt có chút tái nhợt.
Hỏa cầu đáp xuống người Lạc Hồng Nhan và trực tiếp bốc cháy, phát ra âm thanh "xèo xèo". Dù dùng phương pháp nào, nàng cũng không thể dập tắt ngọn lửa trên cơ thể, nàng không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi cơ thể.
"Tiểu tử thối, ta vất vả mãi mới tìm được thân thể, ta tu luyện trăm năm mới đạt tới Kim Đan hậu kỳ, vậy mà ngươi lại hủy hoại! Ngươi đáng chết! Ngươi chờ ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!" Lạc Hồng Nhan gầm lên giận dữ, nhưng nàng không ngờ mình lại nhìn lầm mà tiểu tử này. Trong mắt hiện lên sự căm hận thấu xương, ước gì có thể lập tức xé Tiêu Lăng Hàn thành từng mảnh, nghiền xương của hắn thành tro bụi.
Tiêu Lăng Hàn không để ý nhiều như vậy, hắn sẽ nhân lúc người ta suy yếu để giết, vai ác chết vì nói nhiều. Vì vậy hắn trực tiếp thi triển pháp thuật lôi hệ, một cái " Lôi đình dệt võng " đánh vào Lạc Hồng Nhan. Lôi điện là khắc tinh nhất của quỷ tu, linh hồn và các vật tà ám khác.
Lạc Hồng Nhan liểu mạng để né tránh, nhưng " Lôi đình dệt võng " mà Tiêu Lăng Hàn sử dụng là một tấm lưới được dệt bằng sấm sét, Lạc Hồng Nhan không thể tránh khỏi nên nàng bị thương nhẹ.
"Chết tiệt khốn kiếp! Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, về sau nhất định sẽ chém ngươi thành từng mảnh, làm ngươi hồn phi phách tán!" Nói xong, Lạc Hồng Nhan liền chạy ra khỏi hang động.
Tiêu Lăng Hàn sao có thể để lại phiền phức cho mình, hắn lấy ra năm lá Thiên Lôi Phù, chuẩn bị kích hoạt, ném vào Lạc Hồng Nhan. Nhưng đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một cỗ lực hút mạnh mẽ trực tiếp hút đi Lạc Hồng Nhan. Hắn vội đuổi theo thì Lạc Hồng Nhan rơi vào hố đen.
Sau khi quan sát bên ngoài một lúc, Tiêu Lăng Hàn cũng không thấy bên trong hố đen có gì kỳ lạ. Hắn dự định trước tiên đánh thức Thượng Quan Huyền Ý, sau đó thu thập bảo vật Hồng Nhan để lại, tránh lãng phí công sức của mình.
Trở lại đại sảnh, hắn bế Thượng Quan Huyền Ý đã ngất xỉu ở góc đường, đặt hắn ngồi trên ghế trong đại sảnh, sau đó lấy giải dược cho hắn uống. Tiểu tử này còn có chút đầu óc, biết trốn vào góc tường nhìn lén, nhưng có vừa nhìn thấy đã tiến ra nhận hay truyền âm với hắn, bằng không với tình trạng hiện tại của hắn, không những không thể tự giúp mình mà còn sẽ trở thành con tin trong tay người khác.
"Ồ~~"
"Thức dậy!"
Thượng Quan Huyền Ý mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trong tầm mắt, có chút vui mừng nói: " Sư huynh, ngươi tới cứu ta, ngươi có bị thương hay không?"
" Vui đùa cái gì vậy, ngươi cho rằng ta trông bị thương giống người sao? Ta không phải là người không có đầu óc như ngươi." Tiêu Lăng Hàn liếc hắn một cái, chán ghét nói, tên này ngu ngốc như vậy, cho dù trong người hắn có Truyền Tống Phù thì vẫn sẽ bị bắt đi, đúng là hết cứu. Nếu hắn không đi theo mình, có lẽ trong một giây lại tiêu mất một vận may, dù vận may có tốt đến đâu, hắn cũng không thể lãng phí như vậy!
Thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi chiến đấu mệt mỏi, Thượng Quan Huyền Ý ngồi dậy, ôm eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn. Tâm tình có chút uể oải, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng. Dù biết mình lại bị ghét bỏ, khinh thường nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Tiêu Linh Hàm có chút kinh ngạc trước phản ứng của Thượng Quan Huyền Ý, hắn có phải tủi thân hay không? đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Còn có chỗ nào khó chịu không?"
“Không có!” Thượng Quan Huyền Ý tham lam rúc vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt. Sau đó hắn đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Hàn liếc hắn một cái, “Ngươi xác định sao?”
“A?” Thượng Quan Huyền Ý không biết vì sao nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Ngươi có chắc là ngươi không sao không?"
Thượng Quan Huyền Ý lập tức đứng trên mặt đất, động đậy thân thể, khá là tốt, hắn không rõ Tiêu Đại Ma Vương rốt cuộc có ý gì.
"Ta ...” Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Huyền Ý lập tức biết mình có vấn đề, chỉ là thân thể không có vấn đề gì. Tuy nhiên, linh lực trong đan điền không được sử dụng được vì thời điểm Lạc Hồng Nhan bắt hắn đi đã hạ cấm chế.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn chằm chằm, mặt đột nhiên đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Có người hạ cấm chế trong thân thể của ta, sư huynh, ngươi có thể giải trừ được không? Ta không nhìn ra nữ nhân bắt ta có tu vi gì”
Tiêu Lăng Hàn ném một lọ thuốc cho Thượng Quan Huyền Ý: “Đưa đan dược bên trong cho những người ngất xỉu trên mặt đất này.”
"Ồ, trong này là cái gì vậy? Thuốc giải?" Thượng Quan Huyền Ý lấy bình đan dược đưa cho mười sáu người lần lượt ngất xỉu trên mặt đất.
"Ngây thơ!" Hắn mà đưa thuốc giải cho bọn họ ư ? không đưa thuốc độc cho bọn họ đã không tồi rồi
"A! Không phải thuốc giải, là độc sao?"
"Nói nhiều như vậy! Nếu trong vòng một phút ngươi không làm theo ta yêu cầu, vậy ngươi không cần phải giải trừ cấm chế trong cơ thể nữa." Tiêu Lăng Hàn sốt ruột nói, đan dược trong bình là Mê Hồn Đan cấp hai, được thiết kế đặc biệt dành cho tu sĩ ở tu vi Trúc Cơ kỳ, ăn một viên có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngủ ba ngày ba đêm.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý không dám hỏi thêm nữa, nhanh chóng đút thuốc cho người dưới đất, hắn không muốn trở thành kẻ tay trói gà không chặt.
Thấy Thượng Quan Huyền Ý làm rất tốt, Tiêu Lăng Hàn lấy trận bàn ra bố trí một cái Vây Trận, nhốt mười sáu người trong trận pháp, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn bởi vì hắn căn bản không thích xảy ra chuyện ngoài dự liệu của bản thân. .
Làm xong việc này, hắn bố trí Phòng Ngự Trận cấp ba, sau đó bắt đầu giúp Thượng Quan Huyền Ý giải trừ cấm chế trên cơ thể hắn. Mặc dù Lạc Hồng Nhan chỉ mới là Kim Đan hậu kỳ nhưng hắn phải mất cả ngày để giải những cấm chế đó. Hắn đã sử dụng rất nhiều linh hồn lực, bây giờ sắc mặt càng tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao quá mức.
Thượng Quan Huyền Ý trong lòng như bị đâm mạnh, vô cớ cảm thấy đau lòng, "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, ngươi hộ pháp giúp ta. Ta cần phải hồi phục một chút."
“Được.” Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảnh giác.
Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một bình linh hồn thủy trực tiếp uống vào, hắn lập tức cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đang như ngâm trong suối nước nóng ấm áp.
Bốn tiếng sau...
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, cuối cùng cảm thấy mình như được sống lại, toàn thân sảng khoái, cảm thấy mình có nguồn năng lượng vô tận. Sau khi đứng dậy, bắt gặp một ánh mắt lo lắng, Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên trong lòng ấm áp, tiểu tử này còn có chút lương tâm, cũng không uổng công cứu hắn.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu Thượng Quan Huyền Ý, "Huyền Ý, cảm tạ ngươi vất vả, nhưng có chuyện gì xảy ra không?"
"Không vất vả, đây đều là ta nên làm. Sư huynh vì cứu ta nên quá mệt mỏi. Trong huynh đang đả tọa không có chuyện gì xảy ra."
"Được rồi, ta trước tiên dỡ bỏ trận pháp, sau đó xem xem trong hang động này có bảo vật gì hay không." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa thu thập trận kỳ.
Mười phút sau, hai người lần lượt lùng sục khắp các động phủ, nhưng không có thứ gì có giá trị nên khiến bọn họ có chút thất vọng.
Hai người đi tới cửa của hai căn phòng bị trận pháp chặn lại, "Sư huynh, nơi này được trận pháp bảo vệ, không biết bên trong có cái gì? Lúc trước bọn họ không cho phép ta vào đây hoặc phòng bên cạnh."
"Cả hai đều là trận pháp cấp bốn, ta sẽ mở một cái ở đây trước. Cái này trông giống như khuê phòng của nữ tử, nếu có bảo vật, nhất định sẽ giấu trong đó." Tiêu Lăng Hàn quan sát hai căn phòng, cuối cùng chọn được một căn phòng có cánh cửa trông tinh tế hơn.
Nếu có chiếc nhẫn không gian của Lạc Hồng Nhan thì tốt rồi, có lẽ có thể tìm thấy ngọc bài đi vào, nhưng đáng tiếc chiếc nhẫn không gian của nàng đang ở trên người nàng.
"Tốt"
Tiêu Lăng Hàn mở ra linh nhãn, bắt đầu tìm kiếm mắt trận và điểm yếu của trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý đứng ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Nửa giờ sau, trận pháp được Tiêu Lăng Hàn mở ra trong chốc lát, hắn nhẹ giọng hô: “Đi thôi!” Hai người chân trước chân sau đi vào.
Trận pháp lần nữa khép lại, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, sợ hãi vỗ ngực, suýt chút nữa bị mắc kẹt ở giữa trận pháp.
----------- End chương 85: -------------
Editor: cái đoạn mà Lăng Hàn đánh nhau với Hồng Nhan ý là thân xác của Hồng Nhan đã bị hủy và chỉ còn linh hồn nên nhẫn ko gian vẫn còn trong tay bả nha.
"Không tệ!" Tiêu Lăng Hàn một bên trả lời, một bên rút kiếm, thanh kiếm này không hề có hỗn loạn băng linh khí, mà là sát khí vô biên, kiếm quét ngang qua, trên eo Lạc Hồng Nhan xuất hiện một vết chém dài.
"Tiểu tử thối, ngươi tìm chết! Ngươi chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà muốn giết ta! Ngươi còn chưa đủ tư cách." Lạc Hồng Nhan tức giận hét lên, bị một kiếm của tiểu tử này làm xước một vết mà không hề nhận ra. Nàng thi triển phép thuật, chiếc quạt trước mặt nàng quay điên cuồng, linh lực truyền vào trong chiếc quạt, " Viêm hỏa ngập trời, đi!" chiếc quạt cầm trên tay phải của Lạc Hồng Nhan trực tiếp bay về phía Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một ngọn lửa lớn đè trên người hắn, hắn có thể cảm giác được ngọn lửa lần này không còn là ngọn lửa bình thường vừa rồi mà là ngọn lửa bản mạng của hồng hạc. Hắn thu kiếm trong tay lại, duỗi tay phải ra, hét lớn: “Thu!” Một tảng ngọn lửa lớn trực tiếp thu vào trong tay Tiêu Lăng Hàn.
"Không, không thể nào. Đây không phải là ngọn lửa bình thường. Làm sao ngươi có thể..." Lạc Hồng Nhan không thể tin được thốt lên, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng bất lực trước ngọn lửa bản mạng của hồng hạc, huống chi tiểu tử đối diện chỉ có tu vi Kim Đan kỳ.
“Việc ngươi không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, đi!” Tiêu Lăng Hàn nói, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía Lạc Hồng Nhan. Lý do hắn có thể điều khiển ngọn lửa bản mạng của hồng hạc là vì cơ thể hắn đã được biến đổi bởi Hỗn Độn Thánh Diễm khi hắn được thăng cấp lên Kim Đan kỳ. Hiện tại thân thể của hắn cứng rắn như Nguyên Anh đỉnh, linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp. Bằng cách này, hắn không phải lo lắng về việc bị nghi ngờ là người đoạt xá trọng sinh khi gặp đại năng.
Lạc Hồng Nhan nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn ném hỏa cầu về phía mình, theo bản năng muốn tránh né, nhưng lại phát hiện mình đột nhiên không thể cử động, bị một thần thức mạnh hơn mình khóa lại. Vì vậy, nàng không còn cách nào khác ngoài việc tạo ra lá chắn bảo vệ, điều nàng không bao giờ ngờ tới là quả hỏa cầu xuyên thẳng qua lá chắn bảo vệ của nàng, “ Không ... A ...”
Tiêu Lăng Hàn biết khuyết điểm của mình, đương nhiên không thể để Lạc Hồng Nhan dễ dàng né tránh. Thần thức của hắn trong khoảng thời gian này đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh, chỉ cao hơn thần thức của Lạc Hồng Nhan một cấp, có thể trực tiếp khóa chặt nàng, tuy nhiên, lần khóa này chỉ có thể kéo dài mười giây, thần thức của hắn đã bị lạm dụng quá mức. ., lúc này sắc mặt có chút tái nhợt.
Hỏa cầu đáp xuống người Lạc Hồng Nhan và trực tiếp bốc cháy, phát ra âm thanh "xèo xèo". Dù dùng phương pháp nào, nàng cũng không thể dập tắt ngọn lửa trên cơ thể, nàng không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi cơ thể.
"Tiểu tử thối, ta vất vả mãi mới tìm được thân thể, ta tu luyện trăm năm mới đạt tới Kim Đan hậu kỳ, vậy mà ngươi lại hủy hoại! Ngươi đáng chết! Ngươi chờ ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!" Lạc Hồng Nhan gầm lên giận dữ, nhưng nàng không ngờ mình lại nhìn lầm mà tiểu tử này. Trong mắt hiện lên sự căm hận thấu xương, ước gì có thể lập tức xé Tiêu Lăng Hàn thành từng mảnh, nghiền xương của hắn thành tro bụi.
Tiêu Lăng Hàn không để ý nhiều như vậy, hắn sẽ nhân lúc người ta suy yếu để giết, vai ác chết vì nói nhiều. Vì vậy hắn trực tiếp thi triển pháp thuật lôi hệ, một cái " Lôi đình dệt võng " đánh vào Lạc Hồng Nhan. Lôi điện là khắc tinh nhất của quỷ tu, linh hồn và các vật tà ám khác.
Lạc Hồng Nhan liểu mạng để né tránh, nhưng " Lôi đình dệt võng " mà Tiêu Lăng Hàn sử dụng là một tấm lưới được dệt bằng sấm sét, Lạc Hồng Nhan không thể tránh khỏi nên nàng bị thương nhẹ.
"Chết tiệt khốn kiếp! Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, về sau nhất định sẽ chém ngươi thành từng mảnh, làm ngươi hồn phi phách tán!" Nói xong, Lạc Hồng Nhan liền chạy ra khỏi hang động.
Tiêu Lăng Hàn sao có thể để lại phiền phức cho mình, hắn lấy ra năm lá Thiên Lôi Phù, chuẩn bị kích hoạt, ném vào Lạc Hồng Nhan. Nhưng đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một cỗ lực hút mạnh mẽ trực tiếp hút đi Lạc Hồng Nhan. Hắn vội đuổi theo thì Lạc Hồng Nhan rơi vào hố đen.
Sau khi quan sát bên ngoài một lúc, Tiêu Lăng Hàn cũng không thấy bên trong hố đen có gì kỳ lạ. Hắn dự định trước tiên đánh thức Thượng Quan Huyền Ý, sau đó thu thập bảo vật Hồng Nhan để lại, tránh lãng phí công sức của mình.
Trở lại đại sảnh, hắn bế Thượng Quan Huyền Ý đã ngất xỉu ở góc đường, đặt hắn ngồi trên ghế trong đại sảnh, sau đó lấy giải dược cho hắn uống. Tiểu tử này còn có chút đầu óc, biết trốn vào góc tường nhìn lén, nhưng có vừa nhìn thấy đã tiến ra nhận hay truyền âm với hắn, bằng không với tình trạng hiện tại của hắn, không những không thể tự giúp mình mà còn sẽ trở thành con tin trong tay người khác.
"Ồ~~"
"Thức dậy!"
Thượng Quan Huyền Ý mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trong tầm mắt, có chút vui mừng nói: " Sư huynh, ngươi tới cứu ta, ngươi có bị thương hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vui đùa cái gì vậy, ngươi cho rằng ta trông bị thương giống người sao? Ta không phải là người không có đầu óc như ngươi." Tiêu Lăng Hàn liếc hắn một cái, chán ghét nói, tên này ngu ngốc như vậy, cho dù trong người hắn có Truyền Tống Phù thì vẫn sẽ bị bắt đi, đúng là hết cứu. Nếu hắn không đi theo mình, có lẽ trong một giây lại tiêu mất một vận may, dù vận may có tốt đến đâu, hắn cũng không thể lãng phí như vậy!
Thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi chiến đấu mệt mỏi, Thượng Quan Huyền Ý ngồi dậy, ôm eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn. Tâm tình có chút uể oải, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng. Dù biết mình lại bị ghét bỏ, khinh thường nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Tiêu Linh Hàm có chút kinh ngạc trước phản ứng của Thượng Quan Huyền Ý, hắn có phải tủi thân hay không? đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Còn có chỗ nào khó chịu không?"
“Không có!” Thượng Quan Huyền Ý tham lam rúc vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt. Sau đó hắn đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Hàn liếc hắn một cái, “Ngươi xác định sao?”
“A?” Thượng Quan Huyền Ý không biết vì sao nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Ngươi có chắc là ngươi không sao không?"
Thượng Quan Huyền Ý lập tức đứng trên mặt đất, động đậy thân thể, khá là tốt, hắn không rõ Tiêu Đại Ma Vương rốt cuộc có ý gì.
"Ta ...” Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Huyền Ý lập tức biết mình có vấn đề, chỉ là thân thể không có vấn đề gì. Tuy nhiên, linh lực trong đan điền không được sử dụng được vì thời điểm Lạc Hồng Nhan bắt hắn đi đã hạ cấm chế.
Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn chằm chằm, mặt đột nhiên đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Có người hạ cấm chế trong thân thể của ta, sư huynh, ngươi có thể giải trừ được không? Ta không nhìn ra nữ nhân bắt ta có tu vi gì”
Tiêu Lăng Hàn ném một lọ thuốc cho Thượng Quan Huyền Ý: “Đưa đan dược bên trong cho những người ngất xỉu trên mặt đất này.”
"Ồ, trong này là cái gì vậy? Thuốc giải?" Thượng Quan Huyền Ý lấy bình đan dược đưa cho mười sáu người lần lượt ngất xỉu trên mặt đất.
"Ngây thơ!" Hắn mà đưa thuốc giải cho bọn họ ư ? không đưa thuốc độc cho bọn họ đã không tồi rồi
"A! Không phải thuốc giải, là độc sao?"
"Nói nhiều như vậy! Nếu trong vòng một phút ngươi không làm theo ta yêu cầu, vậy ngươi không cần phải giải trừ cấm chế trong cơ thể nữa." Tiêu Lăng Hàn sốt ruột nói, đan dược trong bình là Mê Hồn Đan cấp hai, được thiết kế đặc biệt dành cho tu sĩ ở tu vi Trúc Cơ kỳ, ăn một viên có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngủ ba ngày ba đêm.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý không dám hỏi thêm nữa, nhanh chóng đút thuốc cho người dưới đất, hắn không muốn trở thành kẻ tay trói gà không chặt.
Thấy Thượng Quan Huyền Ý làm rất tốt, Tiêu Lăng Hàn lấy trận bàn ra bố trí một cái Vây Trận, nhốt mười sáu người trong trận pháp, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn bởi vì hắn căn bản không thích xảy ra chuyện ngoài dự liệu của bản thân. .
Làm xong việc này, hắn bố trí Phòng Ngự Trận cấp ba, sau đó bắt đầu giúp Thượng Quan Huyền Ý giải trừ cấm chế trên cơ thể hắn. Mặc dù Lạc Hồng Nhan chỉ mới là Kim Đan hậu kỳ nhưng hắn phải mất cả ngày để giải những cấm chế đó. Hắn đã sử dụng rất nhiều linh hồn lực, bây giờ sắc mặt càng tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao quá mức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Huyền Ý trong lòng như bị đâm mạnh, vô cớ cảm thấy đau lòng, "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, ngươi hộ pháp giúp ta. Ta cần phải hồi phục một chút."
“Được.” Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảnh giác.
Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một bình linh hồn thủy trực tiếp uống vào, hắn lập tức cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đang như ngâm trong suối nước nóng ấm áp.
Bốn tiếng sau...
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, cuối cùng cảm thấy mình như được sống lại, toàn thân sảng khoái, cảm thấy mình có nguồn năng lượng vô tận. Sau khi đứng dậy, bắt gặp một ánh mắt lo lắng, Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên trong lòng ấm áp, tiểu tử này còn có chút lương tâm, cũng không uổng công cứu hắn.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu Thượng Quan Huyền Ý, "Huyền Ý, cảm tạ ngươi vất vả, nhưng có chuyện gì xảy ra không?"
"Không vất vả, đây đều là ta nên làm. Sư huynh vì cứu ta nên quá mệt mỏi. Trong huynh đang đả tọa không có chuyện gì xảy ra."
"Được rồi, ta trước tiên dỡ bỏ trận pháp, sau đó xem xem trong hang động này có bảo vật gì hay không." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa thu thập trận kỳ.
Mười phút sau, hai người lần lượt lùng sục khắp các động phủ, nhưng không có thứ gì có giá trị nên khiến bọn họ có chút thất vọng.
Hai người đi tới cửa của hai căn phòng bị trận pháp chặn lại, "Sư huynh, nơi này được trận pháp bảo vệ, không biết bên trong có cái gì? Lúc trước bọn họ không cho phép ta vào đây hoặc phòng bên cạnh."
"Cả hai đều là trận pháp cấp bốn, ta sẽ mở một cái ở đây trước. Cái này trông giống như khuê phòng của nữ tử, nếu có bảo vật, nhất định sẽ giấu trong đó." Tiêu Lăng Hàn quan sát hai căn phòng, cuối cùng chọn được một căn phòng có cánh cửa trông tinh tế hơn.
Nếu có chiếc nhẫn không gian của Lạc Hồng Nhan thì tốt rồi, có lẽ có thể tìm thấy ngọc bài đi vào, nhưng đáng tiếc chiếc nhẫn không gian của nàng đang ở trên người nàng.
"Tốt"
Tiêu Lăng Hàn mở ra linh nhãn, bắt đầu tìm kiếm mắt trận và điểm yếu của trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý đứng ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Nửa giờ sau, trận pháp được Tiêu Lăng Hàn mở ra trong chốc lát, hắn nhẹ giọng hô: “Đi thôi!” Hai người chân trước chân sau đi vào.
Trận pháp lần nữa khép lại, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, sợ hãi vỗ ngực, suýt chút nữa bị mắc kẹt ở giữa trận pháp.
----------- End chương 85: -------------
Editor: cái đoạn mà Lăng Hàn đánh nhau với Hồng Nhan ý là thân xác của Hồng Nhan đã bị hủy và chỉ còn linh hồn nên nhẫn ko gian vẫn còn trong tay bả nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro