[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Là May Mắn Của...
2024-11-19 20:57:58
Bốn người cũng lười phản ứng đến Ân Thiên Duệ đang tự dưng bị thần kinh, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không cần thiết phải truy hỏi kỹ càng sự việc . Huống chi, có mấy người đã đoán được, Ân Thiên Duệ hẳn là có được truyền thừa lớn nhất trong bí cảnh, nhìn thấu mà không cần nói toạc ra.
Tiêu Lăng Hàn đoán linh khí trong bí cảnh không đủ để hỗ trợ bí cảnh tiếp tục vận hành, từ sau khi hắn độ kiếp, rõ ràng cảm giác được linh khí trong bí cảnh phai nhạt hơn một nửa. Sau đó hắn nói với mấy người: "Còn có ba ngày, ta chuẩn bị đi giúp vài người chầu diêm vương. Các ngươi thì sao?"
“Sư huynh, ta cùng ngươi.” Thượng Quan Huyền Ý là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
"Chúng ta cũng..."
Mạc Vô Nhai còn chưa kịp nói gì, Tiêu Lăng Hàn đã nói thẳng: “Ba người các ngươi đi tìm linh thảo, bất kể niên đại hay cấp bậc nào cũng đều thu thập hết. Với thực lực hiện tại của các ngươi, trong bí cảnh không ai dám nhớ thương về dị hỏa của Thiên Duệ nữa đâu. Nếu gặp phải kẻ biết rõ thực lực của các ngươi thì tốt nhất nên chạy. Mạc sư huynh hẳn là biết rằng linh hồn của một số lão tổ Nguyên Anh sống ở thức hải của tiểu bối trong gia tộc nhỉ."
Mạc Vô Nhai gật đầu, cùng Ân Thiên Duệ cùng Ân Thiên Thịnh nhìn nhau, đều đồng tình kiến nghị của Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi hai người tách ra, Tiêu Lăng Hàn thả thần thức ra, tìm kiếm tung tích của Sở Mục Nam và Tằng Lê Hân, hắn không có ý định để hai người này còn sống ra khỏi bí cảnh.
Tu vi của Tiêu Lăng Hàn hiện tại đã đạt tới cấp độ Nguyên Anh, có thể phi hành trên không trung mà không cần phi kiếm trợ giúp. Để tránh cho người khác nhìn thấy, hắn vẫn như thường lệ là dán Ẩn Thân Phù lên mình và Thượng Quan Huyền Ý. Hắn vòng tay qua eo Thượng Quan Huyền Ý, ôm hắn bay lên không trung, tay phải Tiêu Lăng Hàn chạm vào vòng eo thon nhỏ của hắn, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh kiều diễm. Lực trong tay hắn vô thức tăng lên, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ, lọt vào tai Tiêu Lăng Hàn như thôi tình mị dược*, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Thôi tình mị dược*: kiểu như thuốc kích d.ụ.c bây giờ ấy (^///^)
Quay đầu nhìn qua thân hình của Thượng Quan Huyền Ý, hắn lập tức tỉnh táo lại, hắn vẫn còn là trẻ vị thành niên! Chính mình đang nghĩ cái linh tinh rối loạn gì đó? Xem ra sau khi trở về, hắn phải tìm kinh Phật trong nhẫn không gian ra để xem, đây là lục căn của mình không thanh tịnh, quá không bình thường.
"Tìm được rồi."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo Tiêu Lăng Hàn, nhìn thấy một đám người Tằng gia đang đánh cướp hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
"Giao túi trữ vật ra, ta tha mạng cho ngươi."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào nắm đấm của chúng ta mạnh hơn so với hai đứa nhãi nhép các ngươi."
"Đại ca, ngươi cùng bọn họ nói nhảm làm gì? Cứ giết bọn họ đi, chúng ta chỉ cần lấy túi trữ vật là được."
"Hân thiếu nói đúng, đại thiếu tốt nhất đừng lãng phí thời gian với bọn họ."
Hai người bị cướp tuy không cam lòng nhưng cuối cùng cũng giao túi trữ vật đồ ra.
"Đại ca, ngươi quá tốt bụng rồi."
"Lê Hân, giết nhiều quá sẽ không tốt, ngươi không cần phải tự mình giết người, sau này nhớ kỹ, cố gắng đừng tự mình làm, kẻo làm bẩn tay ngươi."
Bởi vì Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ở trên cao nên có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng phía dưới, hai người vừa được thả đã bị mấy con yêu thú đuổi theo, lúc đại thiếu lấy túi trữ vật, hắn thuận tiện hạ Dẫn Thú Phấn lên hai người kia.
“Ta vốn tưởng rằng đại thiếu Tằng gia là người tốt, không ngờ hắn lại là một kẻ giết người không thấy máu.” Thượng Quan Huyền Ý đã kiến thức được bản tính tham lam và ích kỷ của con người, cho nên hắn sẽ không có quá nhiều sự đồng cảm.
“Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, đối với ai cũng nên giữ lại một tia cảnh giác.” Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc nói với Thượng Quan Huyền Ý .
"Sư huynh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi không? Ngươi sẽ thương tổn ta ư?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiêu Lăng Hàn tức giận, dùng khẩu khí hung tợn nói: “Nếu ngươi không tin ta thì ngươi muốn tin ai? Đừng quên ngươi là tùy tùng của ta, ta nói cái gì ngươi cũng phải làm theo." Nói xong, hắn đưa tay còn lại ra nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, xúc cảm rất tốt!
Mặc dù lúc đầu Tiêu Lăng Hàn trên miệng bảo Thượng Quan Huyền Ý làm tùy tùng, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn coi hắn như em trai.
Lần đầu tiên đến một thế giới khác, hắn rất mờ mịt, không biết con đường mình nên đi là như thế nào. Cũng không biết phải đi đâu tiếp theo.
Đối mặt với những người xa lạ, những nơi xa lạ và những điều xa lạ, hắn luôn cảm thấy mình lạc lõng với thế giới này.
Trùng hợp vào lúc này, hắn gặp được Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Huyền Ý mặc dù là người trọng sinh nhưng đôi mắt lại trong suốt, sáng trong và sạch sẽ. Hắn cũng vì do kiếp trước bất hạnh mà hắn liền cảm thấy mọi người thiếu hắn, mắc nợ hắn, sau đó sản sinh ra tâm lý vặn vẹo, mà ngược lại, hắn vẫn giữ được sơ tâm hồn nhiên như lúc ban đầu.
Trên Trái đất, hắn đã chứng kiến nhiều người phạm tội phàn nàn vì bị đối xử bất công và nảy sinh ý muốn trả thù người khác, thậm chí liên lụy đến những người vô tội.
Tiêu Lăng Hàn muốn Thượng Quan Huyền Ý làm tùy tùng cho mình, chỉ là muốn tìm lý do giữ hắn ở lại bên cạnh mà thôi.
Nghe được lời nói Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy ngọt ngào, điều này ít nhất chứng minh hắn sẽ không làm tổn thương mình. Tiêu Lăng Hàn mặc dù nói mình là tùy tùng của hắn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ coi mình là tùy tùng mà đối xử. Ngay cả khi gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ bảo vệ mình bất chấp sự an toàn của bản thân. Nghĩ đến lần đầu tiên hai người đi làm nhiệm vụ, gặp một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tự bạo, hắn không màng tất cả mà bảo vệ mình dưới thân, hắn là sự cứu rỗi của mình trong kiếp này.
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ nhìn thấy người khác làm tùy tùng như thế nào, dù sao hắn cũng không muốn vĩnh viễn trở thành tùy tùng của Tiêu Lăng Hàn, hắn muốn trở thành người trong lòng Tiêu Lăng Hàn.
Thu hồi suy nghĩ về sau, Thượng Quan Huyền Ý sờ trán, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, không phục nói: “Ta vốn đã ngốc rồi, ngươi lại cứ búng trán ta, ngươi là muốn làm ta ngốc chết đi sao?”
"Ta đây là khai mở hai mạch Nhâm Đốc cho ngươi, để đầu óc ngươi sáng suốt, thông minh hơn mà."
“Hại mach Nhâm Đóc không phải là ở trên đầu sao?”
Tiêu Lăng Hàn xấu hổ sờ sờ mũi: “Vậy lần sau ta sẽ không búng trán ngươi, được chưa?”
Thượng Quan Huyền Ý lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn kiêu ngạo của hắn, Tiêu Lăng Hàn không khỏi dùng tay xoa nhẹ đầu hắn một phen.
Sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý đỏ lên, hắn cảm giác Tiêu Lăng Hàn vẫn coi hắn như con nít, rõ ràng hắn bây giờ đã cao hơn rất nhiều, sắp mười sáu tuổi, có người mới mười sáu tuổi đã kết hôn. Lén nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ai đó bên dưới, trông rất nghiêm túc.
Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý chua xót, hắn hy vọng ánh mắt chuyên chú của Tiêu Lăng Hàn chỉ dừng lại trên người hắn.
"Sư huynh đang xem cái gì vậy?"
"Ta đang xem dùng phương pháp nào để giết hắn."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý suýt chút nữa sặc nước miếng, hóa ra là hắn hiểu lầm, vừa rồi cảm giác khó chịu trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
"Bí cảnh yêu thú nhiều như vậy, ba ngày nữa bọn họ có thể sẽ chết, tại sao không cho bọn họ chết trước đó đi." Thượng Quan Huyền Ý trong mắt lóe lên một tia xảo trá, trước khi tiến vào bí cảnh, hắn đã đổi rất nhiều Dẫn Thú Phấn phiên bản nâng cấp từ Ân Thiên Duệ. Bây giờ là lúc dẫn thú phấn phát huy tác dụng.
"Ta nhớ rõ ngươi cùng Thiên Duệ đã trao đổi một loại Dẫn Thú Phấn nâng cấp, ngươi đã dùng qua chưa?" Trong ba ngày đầu tiên tiến vào bí cảnh, khi mọi người trao đổi vật phẩm, hình như mình cũng không đổi lấy Dẫn Thú Phấn.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra năm chiếc bình sứ nhỏ như dâng bảo vật.
Tiêu Lăng Hàn thấy động tác của hắn có chút quá lớn, suýt chút nữa ngã xuống, lập tức vươn tay còn lại kéo hắn vào trong ngực, lại vô tình đụng vào mũi hắn. Thượng Quan Huyền Ý lấy tay che lại cái mũi, ngẩng đầu lên nhìn mình với đôi mắt ngấn lệ, trông giống như một chú mèo con đáng yêu mềm mại. Tiêu Lăng Hàn muốn vươn tay chọc chọc mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống được.
Tiêu Lăng Hàn mỉm cười ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ ngươi từ độ cao như vậy rơi xuống sẽ xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng quay đầu nhìn lại, không khỏi vươn tay ôm lấy eo Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cả người thoải mái, tâm tình tốt đến xưa nay chưa từng thấy, hắn nên tiếp nhận sự thật này. Hắn luôn cho rằng mình thích nữ nhân, nhưng ai có thể kiểm soát được khi trái tim rung động chứ?
Nam nhân cũng tốt, nữ nhân cũng thế, chỉ là người mình thích vừa vặn là nam nhân mà thôi.
Đáng tiếc vật nhỏ trong tay hắn còn chưa trưởng thành, khi trở về nhất định phải tìm kinh Phật đọc nhiều hơn, để lục căn của hắn được thanh tịnh, kẻo lại lau súng cướp cò thì chết..
Đến dị giới gặp được ngươi, đó là may mắn của ta!
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ ôm Tiêu Lăng Hàn như thế này khi tỉnh táo, hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Hắn rất muốn ôm như thế này mãi, nhưng đáng tiếc ngay sau đó, giọng nói của Tiêu Lăng Hàn lập tức vang lên bên tai: “Có thể buông ra chưa?”
Thượng Quan Huyền Ý lúc này mới phát hiện, hai người đã ngã xuống đất, hắn mỉm cười, giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt, đưa bình sứ trong tay cho Tiêu Lăng Hàn.
Vì trên người cả hai đều có Ẩn Thân Phù nên họ xuất hiện một cách thoải mái trong đội ngũ của Tằng gia. Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đổ Dẫn Thú Phấn ra, dùng pháp thuật phong hệ thổi vào đám người Tằng Lê Hân, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý lui ra xa xem kịch.
Khu rừng về đêm quá yên tĩnh, tiếng gió và tiếng ve ban đầu dường như đã biến mất, trong không khí nồng nặc mùi máu, thỉnh thoảng tràn ngập vài tiếng nức nở của con người, tựa như là giãy giụa, tựa như là cầu cứu cuối cùng trước khi chết.
Nửa giờ sau, tiếng nức nở biến mất, không còn hơi thở của sinh vật sống nữa. Cách đó không xa có một đám yêu thú đang run rẩy, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý từ trong bóng tối bước ra.
"Ta đi dọn dẹp chiến trường." Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý đã biến mất, xuất hiện ở nơi nồng nặc mùi máu nhất, hắn không ngại bị bẩn, thu thập túi trữ vật và nhẫn không gian rơi xuống trên mặt đất.
"Thu hoạch thế nào?"
"Không tệ lắm, linh thảo có rất nhiều, nhưng phẩm cấp không cao, có 120 vạn hạ phẩm linh thạch." Thượng Quan Huyền Ý đổ hết những thứ mình có được ra, phân loại, giữ lại thứ hữu dụng. Một ngọn lửa được nhóm lên thiêu hết tất cả vật vô dụng, hắn vui vẻ giao linh thạch và linh thảo cho Tiêu Lăng Hàn.
"Ra khỏi bí cảnh thì bán linh thảo đi, linh thạch ngươi giữ lại!"
Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, tình huống này không đúng, Tiêu Đại Ma Vương từ khi nào lại rộng lượng như vậy? Chuyện lạ xảy ra chắc chắn có quỷ.
------------ End chương 134: ---------------
Editor: cuối cùng hai em bé cũng nhận ra tình củm r sao ψ(`∇´)ψ
Tiêu Lăng Hàn đoán linh khí trong bí cảnh không đủ để hỗ trợ bí cảnh tiếp tục vận hành, từ sau khi hắn độ kiếp, rõ ràng cảm giác được linh khí trong bí cảnh phai nhạt hơn một nửa. Sau đó hắn nói với mấy người: "Còn có ba ngày, ta chuẩn bị đi giúp vài người chầu diêm vương. Các ngươi thì sao?"
“Sư huynh, ta cùng ngươi.” Thượng Quan Huyền Ý là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
"Chúng ta cũng..."
Mạc Vô Nhai còn chưa kịp nói gì, Tiêu Lăng Hàn đã nói thẳng: “Ba người các ngươi đi tìm linh thảo, bất kể niên đại hay cấp bậc nào cũng đều thu thập hết. Với thực lực hiện tại của các ngươi, trong bí cảnh không ai dám nhớ thương về dị hỏa của Thiên Duệ nữa đâu. Nếu gặp phải kẻ biết rõ thực lực của các ngươi thì tốt nhất nên chạy. Mạc sư huynh hẳn là biết rằng linh hồn của một số lão tổ Nguyên Anh sống ở thức hải của tiểu bối trong gia tộc nhỉ."
Mạc Vô Nhai gật đầu, cùng Ân Thiên Duệ cùng Ân Thiên Thịnh nhìn nhau, đều đồng tình kiến nghị của Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi hai người tách ra, Tiêu Lăng Hàn thả thần thức ra, tìm kiếm tung tích của Sở Mục Nam và Tằng Lê Hân, hắn không có ý định để hai người này còn sống ra khỏi bí cảnh.
Tu vi của Tiêu Lăng Hàn hiện tại đã đạt tới cấp độ Nguyên Anh, có thể phi hành trên không trung mà không cần phi kiếm trợ giúp. Để tránh cho người khác nhìn thấy, hắn vẫn như thường lệ là dán Ẩn Thân Phù lên mình và Thượng Quan Huyền Ý. Hắn vòng tay qua eo Thượng Quan Huyền Ý, ôm hắn bay lên không trung, tay phải Tiêu Lăng Hàn chạm vào vòng eo thon nhỏ của hắn, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh kiều diễm. Lực trong tay hắn vô thức tăng lên, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ, lọt vào tai Tiêu Lăng Hàn như thôi tình mị dược*, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Thôi tình mị dược*: kiểu như thuốc kích d.ụ.c bây giờ ấy (^///^)
Quay đầu nhìn qua thân hình của Thượng Quan Huyền Ý, hắn lập tức tỉnh táo lại, hắn vẫn còn là trẻ vị thành niên! Chính mình đang nghĩ cái linh tinh rối loạn gì đó? Xem ra sau khi trở về, hắn phải tìm kinh Phật trong nhẫn không gian ra để xem, đây là lục căn của mình không thanh tịnh, quá không bình thường.
"Tìm được rồi."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo Tiêu Lăng Hàn, nhìn thấy một đám người Tằng gia đang đánh cướp hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
"Giao túi trữ vật ra, ta tha mạng cho ngươi."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào nắm đấm của chúng ta mạnh hơn so với hai đứa nhãi nhép các ngươi."
"Đại ca, ngươi cùng bọn họ nói nhảm làm gì? Cứ giết bọn họ đi, chúng ta chỉ cần lấy túi trữ vật là được."
"Hân thiếu nói đúng, đại thiếu tốt nhất đừng lãng phí thời gian với bọn họ."
Hai người bị cướp tuy không cam lòng nhưng cuối cùng cũng giao túi trữ vật đồ ra.
"Đại ca, ngươi quá tốt bụng rồi."
"Lê Hân, giết nhiều quá sẽ không tốt, ngươi không cần phải tự mình giết người, sau này nhớ kỹ, cố gắng đừng tự mình làm, kẻo làm bẩn tay ngươi."
Bởi vì Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ở trên cao nên có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng phía dưới, hai người vừa được thả đã bị mấy con yêu thú đuổi theo, lúc đại thiếu lấy túi trữ vật, hắn thuận tiện hạ Dẫn Thú Phấn lên hai người kia.
“Ta vốn tưởng rằng đại thiếu Tằng gia là người tốt, không ngờ hắn lại là một kẻ giết người không thấy máu.” Thượng Quan Huyền Ý đã kiến thức được bản tính tham lam và ích kỷ của con người, cho nên hắn sẽ không có quá nhiều sự đồng cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, đối với ai cũng nên giữ lại một tia cảnh giác.” Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc nói với Thượng Quan Huyền Ý .
"Sư huynh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi không? Ngươi sẽ thương tổn ta ư?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiêu Lăng Hàn tức giận, dùng khẩu khí hung tợn nói: “Nếu ngươi không tin ta thì ngươi muốn tin ai? Đừng quên ngươi là tùy tùng của ta, ta nói cái gì ngươi cũng phải làm theo." Nói xong, hắn đưa tay còn lại ra nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, xúc cảm rất tốt!
Mặc dù lúc đầu Tiêu Lăng Hàn trên miệng bảo Thượng Quan Huyền Ý làm tùy tùng, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn coi hắn như em trai.
Lần đầu tiên đến một thế giới khác, hắn rất mờ mịt, không biết con đường mình nên đi là như thế nào. Cũng không biết phải đi đâu tiếp theo.
Đối mặt với những người xa lạ, những nơi xa lạ và những điều xa lạ, hắn luôn cảm thấy mình lạc lõng với thế giới này.
Trùng hợp vào lúc này, hắn gặp được Thượng Quan Huyền Ý, Thượng Quan Huyền Ý mặc dù là người trọng sinh nhưng đôi mắt lại trong suốt, sáng trong và sạch sẽ. Hắn cũng vì do kiếp trước bất hạnh mà hắn liền cảm thấy mọi người thiếu hắn, mắc nợ hắn, sau đó sản sinh ra tâm lý vặn vẹo, mà ngược lại, hắn vẫn giữ được sơ tâm hồn nhiên như lúc ban đầu.
Trên Trái đất, hắn đã chứng kiến nhiều người phạm tội phàn nàn vì bị đối xử bất công và nảy sinh ý muốn trả thù người khác, thậm chí liên lụy đến những người vô tội.
Tiêu Lăng Hàn muốn Thượng Quan Huyền Ý làm tùy tùng cho mình, chỉ là muốn tìm lý do giữ hắn ở lại bên cạnh mà thôi.
Nghe được lời nói Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy ngọt ngào, điều này ít nhất chứng minh hắn sẽ không làm tổn thương mình. Tiêu Lăng Hàn mặc dù nói mình là tùy tùng của hắn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ coi mình là tùy tùng mà đối xử. Ngay cả khi gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ bảo vệ mình bất chấp sự an toàn của bản thân. Nghĩ đến lần đầu tiên hai người đi làm nhiệm vụ, gặp một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tự bạo, hắn không màng tất cả mà bảo vệ mình dưới thân, hắn là sự cứu rỗi của mình trong kiếp này.
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ nhìn thấy người khác làm tùy tùng như thế nào, dù sao hắn cũng không muốn vĩnh viễn trở thành tùy tùng của Tiêu Lăng Hàn, hắn muốn trở thành người trong lòng Tiêu Lăng Hàn.
Thu hồi suy nghĩ về sau, Thượng Quan Huyền Ý sờ trán, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, không phục nói: “Ta vốn đã ngốc rồi, ngươi lại cứ búng trán ta, ngươi là muốn làm ta ngốc chết đi sao?”
"Ta đây là khai mở hai mạch Nhâm Đốc cho ngươi, để đầu óc ngươi sáng suốt, thông minh hơn mà."
“Hại mach Nhâm Đóc không phải là ở trên đầu sao?”
Tiêu Lăng Hàn xấu hổ sờ sờ mũi: “Vậy lần sau ta sẽ không búng trán ngươi, được chưa?”
Thượng Quan Huyền Ý lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn kiêu ngạo của hắn, Tiêu Lăng Hàn không khỏi dùng tay xoa nhẹ đầu hắn một phen.
Sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý đỏ lên, hắn cảm giác Tiêu Lăng Hàn vẫn coi hắn như con nít, rõ ràng hắn bây giờ đã cao hơn rất nhiều, sắp mười sáu tuổi, có người mới mười sáu tuổi đã kết hôn. Lén nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ai đó bên dưới, trông rất nghiêm túc.
Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý chua xót, hắn hy vọng ánh mắt chuyên chú của Tiêu Lăng Hàn chỉ dừng lại trên người hắn.
"Sư huynh đang xem cái gì vậy?"
"Ta đang xem dùng phương pháp nào để giết hắn."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, Thượng Quan Huyền Ý suýt chút nữa sặc nước miếng, hóa ra là hắn hiểu lầm, vừa rồi cảm giác khó chịu trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bí cảnh yêu thú nhiều như vậy, ba ngày nữa bọn họ có thể sẽ chết, tại sao không cho bọn họ chết trước đó đi." Thượng Quan Huyền Ý trong mắt lóe lên một tia xảo trá, trước khi tiến vào bí cảnh, hắn đã đổi rất nhiều Dẫn Thú Phấn phiên bản nâng cấp từ Ân Thiên Duệ. Bây giờ là lúc dẫn thú phấn phát huy tác dụng.
"Ta nhớ rõ ngươi cùng Thiên Duệ đã trao đổi một loại Dẫn Thú Phấn nâng cấp, ngươi đã dùng qua chưa?" Trong ba ngày đầu tiên tiến vào bí cảnh, khi mọi người trao đổi vật phẩm, hình như mình cũng không đổi lấy Dẫn Thú Phấn.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra năm chiếc bình sứ nhỏ như dâng bảo vật.
Tiêu Lăng Hàn thấy động tác của hắn có chút quá lớn, suýt chút nữa ngã xuống, lập tức vươn tay còn lại kéo hắn vào trong ngực, lại vô tình đụng vào mũi hắn. Thượng Quan Huyền Ý lấy tay che lại cái mũi, ngẩng đầu lên nhìn mình với đôi mắt ngấn lệ, trông giống như một chú mèo con đáng yêu mềm mại. Tiêu Lăng Hàn muốn vươn tay chọc chọc mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống được.
Tiêu Lăng Hàn mỉm cười ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ ngươi từ độ cao như vậy rơi xuống sẽ xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng quay đầu nhìn lại, không khỏi vươn tay ôm lấy eo Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cả người thoải mái, tâm tình tốt đến xưa nay chưa từng thấy, hắn nên tiếp nhận sự thật này. Hắn luôn cho rằng mình thích nữ nhân, nhưng ai có thể kiểm soát được khi trái tim rung động chứ?
Nam nhân cũng tốt, nữ nhân cũng thế, chỉ là người mình thích vừa vặn là nam nhân mà thôi.
Đáng tiếc vật nhỏ trong tay hắn còn chưa trưởng thành, khi trở về nhất định phải tìm kinh Phật đọc nhiều hơn, để lục căn của hắn được thanh tịnh, kẻo lại lau súng cướp cò thì chết..
Đến dị giới gặp được ngươi, đó là may mắn của ta!
Thượng Quan Huyền Ý chưa bao giờ ôm Tiêu Lăng Hàn như thế này khi tỉnh táo, hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Hắn rất muốn ôm như thế này mãi, nhưng đáng tiếc ngay sau đó, giọng nói của Tiêu Lăng Hàn lập tức vang lên bên tai: “Có thể buông ra chưa?”
Thượng Quan Huyền Ý lúc này mới phát hiện, hai người đã ngã xuống đất, hắn mỉm cười, giấu đi vẻ xấu hổ trên mặt, đưa bình sứ trong tay cho Tiêu Lăng Hàn.
Vì trên người cả hai đều có Ẩn Thân Phù nên họ xuất hiện một cách thoải mái trong đội ngũ của Tằng gia. Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đổ Dẫn Thú Phấn ra, dùng pháp thuật phong hệ thổi vào đám người Tằng Lê Hân, sau đó cùng Thượng Quan Huyền Ý lui ra xa xem kịch.
Khu rừng về đêm quá yên tĩnh, tiếng gió và tiếng ve ban đầu dường như đã biến mất, trong không khí nồng nặc mùi máu, thỉnh thoảng tràn ngập vài tiếng nức nở của con người, tựa như là giãy giụa, tựa như là cầu cứu cuối cùng trước khi chết.
Nửa giờ sau, tiếng nức nở biến mất, không còn hơi thở của sinh vật sống nữa. Cách đó không xa có một đám yêu thú đang run rẩy, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý từ trong bóng tối bước ra.
"Ta đi dọn dẹp chiến trường." Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý đã biến mất, xuất hiện ở nơi nồng nặc mùi máu nhất, hắn không ngại bị bẩn, thu thập túi trữ vật và nhẫn không gian rơi xuống trên mặt đất.
"Thu hoạch thế nào?"
"Không tệ lắm, linh thảo có rất nhiều, nhưng phẩm cấp không cao, có 120 vạn hạ phẩm linh thạch." Thượng Quan Huyền Ý đổ hết những thứ mình có được ra, phân loại, giữ lại thứ hữu dụng. Một ngọn lửa được nhóm lên thiêu hết tất cả vật vô dụng, hắn vui vẻ giao linh thạch và linh thảo cho Tiêu Lăng Hàn.
"Ra khỏi bí cảnh thì bán linh thảo đi, linh thạch ngươi giữ lại!"
Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, tình huống này không đúng, Tiêu Đại Ma Vương từ khi nào lại rộng lượng như vậy? Chuyện lạ xảy ra chắc chắn có quỷ.
------------ End chương 134: ---------------
Editor: cuối cùng hai em bé cũng nhận ra tình củm r sao ψ(`∇´)ψ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro