[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Mộ Thần Thăng C...
2024-11-19 20:57:58
Thượng Quan Huyền Ý luyện kiếm ba ngày, sau khi buông kiếm xuống, lập tức khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu vận hành Băng Hỏa Liệu Nguyên, linh khí xung quanh cuồn cuộn mà tiến vào trong cơ thể hắn.
Âu Dương Tu Kỳ ở bên cạnh hộ pháp, mặc dù Thượng Quan Huyền Ý lúc tu luyện không đáng sợ bằng Tiêu Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn hình thành một vòng xoáy linh lực.
Tu luyện khoa trương như vậy, khiến Âu Dương Tu Kỳ ở một bên cảm thấy chua chua, không bao lâu nữa, tu vi của hai tiểu tử này có thể đuổi kịp mình. Thật vất vả mới thu được hai đồ đệ, còn chưa tận hưởng được niềm vui làm sư phụ đã sắp phải đối mặt với vấn đề bị vượt qua! Không được, mình phải thừa dịp hai tiểu tử này không đánh lại mình để bắt nạt chúng mới được.
Hai mươi ngày sau…
Trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện vài đám mây đen, một lúc sau, mặt trời cũng trốn trong đám mây, mây đen chậm rãi tụ lại, bao phủ cả bầu trời, làm cho người ta một loại cảm giác áp bách tột cùng.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lui về phía xa ngàn mét.
Chỉ nhìn thấy một tia sét đánh thẳng vào một người đang đứng, những âm thanh đinh tai nhức óc liên tục vang lên.
"Tiểu tử này đã làm ra chuyện đại gian đại ác gì mà lôi kiếp lại mãnh liệt như vậy?."
Tiêu Lăng Hàn nghe được âm thanh này quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ cùng Thượng Quan Huyền Ý đứng cách hắn không xa.
"Sư tôn, ngài có thể đừng đột ngột ra tiếng dọa người được không? Ngài có biết hù dọa người khác có thể hù chết người không vậy! Tới yên lặng không một tiếng động, cũng đâu phải là trộm đâu." Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ oán giận nói. Vừa rồi tự dưng đột nhiên xuất hiện âm thanh, thiếu chút nữa dọa hắn nhảy dựng. May mắn hắn đủ định lực, mới không có xấu mặt.
"Hừ! Tiểu tử thúi, ngươi không phải làm chuyện gì trái lương tâm đi? Hơn nữa, ta cũng không phải yên lặng tới đây, là bởi vì ngươi tu vi phế vật." Âu Dương Tu Kỳ liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, tên này càng ngày càng không quy củ. Vậy mà dám ghét bỏ một đại năng Độ Kiếp kỳ như mình.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Tu vi thấp là lỗi của ta!
"Ta đi ngồi ngay thẳng, có thể làm ra chuyện trái lương tâm gì chứ."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, lập tức bỏ Âu Dương Tu hộ pháp giúp hắn, tung ta tung tăng đứng ở bên cạnh Tiêu Lăng Hàn. "Sư huynh."
"Ừ, tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhiều, xem ra mấy ngày nay ngươi cũng có chút thu hoạch." Tiêu Lăng Hàn đưa tay xoa xoa đầu Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Cũng còn được, tu vi của ta vẫn thấp hơn ngươi rất nhiều." Thượng Quan Huyền Ý nghĩ tới chênh lệch giữa hai người, trong lòng có chút thất vọng, tu vi của hắn khi nào mới có thể đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn.
"Nghiệt đồ, vừa nhìn thấy sư huynh của ngươi, liền đem sư phụ ném sang một bên, ta làm sao có thể thu hai cái nghiệt đồ như các ngươi chứ!" Âu Dương Tu Kỳ nhìn Thượng Quan Huyền Ý vừa thấy Tiêu Lăng Hàn, lập tức không để ý tới cái sư tôn như mình nữa, mắt công hắn lao tâm khổ tứ hộ pháp cho tiểu tử này hai mươi ngày.
“ Ầm ầm ầm…” Lại một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
"Sư tôn, ngài vừa mới nói cái gì?"
Âu Dương Tu Kỳ chỉ cảm thấy hôm nay ông trời muốn đối nghịch với hắn, hắn vừa nói chuyện, sấm sét lại đánh xuống, nhưng hắn lại không thể giận trời được.
“Ta nói bằng hữu của ngươi đã làm đủ loại chuyện xấu nên sắp bị sét đánh chết queo rồi kia kìa.” Âu Dương Tu Kỳ hất cằm chỉ vào chỗ trung tâm lôi kiếp.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nhìn thấy Sở Mộ Thần mặc quần áo rách rưới tả tơi, hình tượng chật vật, còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất thì đã bị một tia sét xuất hiện đánh ngã xuống đất. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy lôi kiếp của Sở Mộ Thần so với Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai còn mãnh liệt hơn, chẳng lẽ là bởi vì hắn kết đan lần thứ hai sao?
"Sư tôn, Sở sư huynh sẽ bị đánh chết sao?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy mí mắt giật giật, trận độ kiếp của Sở Mộ Thần còn lớn hơn hắn rất nhiều, đây chẳng lẽ là do thiên phú dị bẩm của hắn sao?
"Khó mà nói, còn có năm đạo lôi kiếp nữa, hắn tựa hồ cũng không có bất kỳ pháp khí nào có thể chống đỡ được lôi kiếp." Âu Dương Tu Kỳ buông tay, hắn có thể cảm giác được Sở Mộ Thần sắp đi đời nhà ma rồi, nhưng tu vi hắn là Độ Kiếp kỳ, càng không dám đến gần lôi kiếp, nếu không Sở Mộ Thần sẽ phải chết ngay lập tức.
“A?” Sư tôn cũng khó mà nói, vậy Sở Mộ Thần có lẽ đang gặp nguy rồi.
Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, u ám đến đáng sợ.
Hắn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Lăng Hàn: "Sư huynh!"
“Ta đi xem xem.” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đi về phía trung tâm lôi kiếp.
"Tiểu tử không biết trời cao đất dày này, ngươi muốn bồi mạng của mình cùng sao?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận hét lớn, hắn thật sự tức giận, có thể tùy tiện tham dự vào lôi kiếp của người khác sao?
Ngay sau đó, đã xảy ra chuyện khiến Âu Dương Tu Kỳ chấn động, hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi vào khu vực lôi kiếp, mà lôi điện còn vòng qua hắn mà đi.
"Quái vật a!" Âu Dương Tu Kỳ không khỏi cảm thán.
Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn thử một chút, bởi vì hắn vốn không phải người thế giới này, Tiên giới cấp bậc còn cao hơn Tu chân giới. Thiên đạo thế giới này không thể khống chế hắn, ngược lại có chút sợ hãi hắn, mặc dù không biết tại sao, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại cảm thấy như vậy.
Về phần Sở Mộ Thần và hắn, bọn họ đã có khế ước, Tiêu Lăng Hàn chắc chắn không phải là người ngoài trong lôi kiếp của Sở Mộ Thần.
Nguyên nhân quan trọng này, về sau Tiêu Lăng Hàn sẽ tự biết được.
Khi hắn đến bên cạnh Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn đầu tiên đưa cho hắn một lọ đan dược chữa thương, sau đó đưa cho hắn một chồng Lôi Phù cùng một ít pháp khí phòng ngự, nếu còn tiếp tục độ kiếp như vây, hắn thật sự có thể sẽ đi về suối vàng.
Trở lại bên ngoài, Âu Dương Tu Kỳ nhìn đi nhìn lại Tiêu Lăng Hàn mấy lần, khiến hắn nổi hết cả da gà, da vịt.
" Chậc chậc chậc, nói, tiểu tử ngươi rốt cuộc là người nào?”?"
Tiêu Lăng Hàn trợn trắng mắt không nói nên lời, đối với ánh mắt thăm dò nghiên cứu của Âu Dương Tu Kỳ, hắn dang hai tay ra, xoay hai vòng.
"Sư phụ, ngài thấy rõ chưa?"
"Ta không hiểu, ngươi là con của Thiên Đạo sao?" Âu Dương Tu Kỳ đến gần Tiêu Lăng Hàn, thấp giọng hỏi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Sư tôn tưởng tượng có chút quá đà rồi!
“Nếu ngươi thật sự là con của Thiên Đạo, vậy ngươi hỏi hắn có thể mở một thông đạo khác để ta phi thăng trước, sau này các ngươi đuổi theo được không?”
Bây giờ đến lượt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không bình tĩnh, mở thêm một thông đạo nữa là có ý gì? Vậy là thông đạo phi thăng hiện tại không thể sử dụng được sao?
Tiêu Lăng Hàn cau mày, hắn trước ba trăm tuổi phải phi thăng lên Tiên giới, hiện tại lại nói cho hắn biết, thông đạo phi thăng kia không dùng được! Vậy tại sao hắn phải tích cực tu luyện, nóng lòng muốn đi đại lục Huyền Thiên như vậy làm gì?
"Sư tôn, lời ngài vừa nói vừa rồi có ý gì?" Tiêu Lăng Hàn nuốt nước bọt, gian nan hỏi.
"Còn có ý gì nữa? Đương nhiên là..." Âu Dương Tu Kỳ lúc này đột nhiên ngừng nói, suýt nữa đã nói ra bí mật mà chỉ có tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới biết.
Nói chuyện nửa vời chẳng phải rất hấp dẫn sao?
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Âu Dương Tu Kỳ, sư tôn tiện nghi này hiển nhiên không muốn nói ra sự thật, tiểu thế giới này có bí mật gì mà mọi người không thể biết? Kiếp trước, khi mình độ kiếp phi thăng, bị người ở thượng giới âm mưu sát hại, nếu thông đạo phi thăng bị chặn, vậy cho dù có độ kiếp thành công thì cũng không thể phi thăng!
Chỉ sau khi trở thành quỷ tu, hắn mới nhận ra rằng ở tiểu thế giới này trong chín vạn năm qua không có ai có thể phi thăng lên Tiên giới.
Vậy rốt cuộc có bí mật gì?
Thượng Quan Huyền Ý bây giờ nóng lòng muốn biết đáp án, bởi vì nó nhất định có liên quan đến khí vận chi tử. Nhưng sư tôn hiển nhiên không muốn nói ra, vậy phải làm sao bây giờ?
"Đương nhiên là muốn hai người tu luyện thật tốt, đừng làm vi sư mất mặt." Âu Dương Tu Kỳ hầm hừ nói, suýt chút nữa đã nói ra những gì không nên nói, may mắn thay hắn kịp thời dừng lại.
Nhưng có vẻ như hắn đã vui mừng quá sớm.
Tiêu Lăng Hàn nhất định phải có được đáp án, nếu không hắn ăn không ngon ngủ không yên, không thể tu luyện. Rõ ràng là trước đánh câu sau chan chát, lừa hắn cũng đâu có dễ như vậy.
"Sư tôn, từ những gì ngài vừa nói, ta đã biết được hai thông tin, một là thông đạo phi thăng hiện tại đã bị chặn, tu sĩ không thể phi thăng, thứ hai là tu vi hiện tại của ngài đã đạt đến Độ Kiếp kỳ đỉnh, ngài đang tìm kiếm phương pháp phi thăng. Ta nói đúng không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ, chắc chắn nói.
Âu Dương Tu Kỳ sửng sốt, vừa rồi hắn nói nhiều như vậy sao? Đại đồ đệ của mình có thuật đọc tâm sao?
Đè nén khiếp sợ trong lòng, Âu Dương Tu Kỳ mặt không biểu tình nói: "Ngươi hiện tại tu vi còn thấp, không nên hỏi cái vấn đề không nên biết, chờ tu vi cao rồi tự nhiên sẽ biết."
Nói xong, Âu Dương Tu Kỳ hiển nhiên không còn ôn hòa như trước nữa, lúc này hắn có vẻ hơi lạnh lùng và không có tình người.
Tuy rằng nhìn thấy bộ dạng này của Âu Dương Tu Kỳ có chút sợ hãi, nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn là không có ý định bỏ cuộc.
"Sư tôn, nếu chúng ta đã biết một nửa, ngài lại nói ra nửa kia, chuyện này liền coi như xong. Nếu ngài không nói, chúng ta khả năng sẽ không có tâm tư tiếp tục tu luyện." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn nhìn sang Thượng Quan Huyền Ý một bên.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức gật đầu phối hợp, ánh mắt tràn ngập khao khát nhìn Âu Dương Tu Kỳ.
Lúc này, linh vũ đã kết thúc, Sở Mộ Thần đã thành công đạt tới tu vi Kim Đan kỳ. Hắn đi đến chỗ mấy người Tiêu Lăng Hàn. Sở Mộ Thần đau lòng khi nhận ra không ai chú ý đến mình, hắn phải trải qua thập tử nhất sinh mới vượt được qua lôi kiếp, vậy mà những người này lại không hề quan tâm đến hắn.
" Vãn bối bái kiến viện trưởng đại nhân, cảm ơn viện trưởng đại nhân đã hộ pháp giúp ta." Sở Mộ Thần cung kính hành lễ với Âu Dương Tu Kỳ, nếu người khác không để ý tới hắn, vậy hắn phải mặt dày một chút.
Người ta thường nói: da mặt không dày, duyên phận không đủ là quá đúng!
"Ừ, là ngươi à, ngươi còn chưa chết nha!"
Sở Mộ Thần: “…” Ngài đây muốn ta chết sao?
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều đi đến kết luận, sư tôn tiện nghi này đang trút giận lên Sở Mộ Thần vô tội!
Hai người yên lặng lau một phen nước mặt đồng tình cho Sở Mộ Thần!
"May mắn vãn bối có phúc khí, tạm thời không chết được." Sở Mộ Thần cũng không phải người ăn chay, mặt dày thật sự, mặt không đổi sắc, tiếp tục dỗi ngược lại đại năng Độ Kiếp kỳ.
Âu Dương Tu Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Một cơn gió thổi qua, Sở Mộ Thần phát hiện mình đã ở ngoài sơn cốc. Hắn thầm nghĩ, viện trưởng đại nhân tâm tình bất ổn này thật khó hầu hạ, muốn đưa hắn ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm hắn chuẩn bị chút trong lòng cũng không có.
Nếu như Sở Mộ Thần biết Tiêu Lăng Hàn vừa đi ra đã mông chấm đất, mà hắn lại xuất hiện đứng đắn, có lẽ sẽ phải nói viện trưởng đại nhân đối với hắn thật sự rất tốt.
------------ End chương 157: ------------
Âu Dương Tu Kỳ ở bên cạnh hộ pháp, mặc dù Thượng Quan Huyền Ý lúc tu luyện không đáng sợ bằng Tiêu Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn hình thành một vòng xoáy linh lực.
Tu luyện khoa trương như vậy, khiến Âu Dương Tu Kỳ ở một bên cảm thấy chua chua, không bao lâu nữa, tu vi của hai tiểu tử này có thể đuổi kịp mình. Thật vất vả mới thu được hai đồ đệ, còn chưa tận hưởng được niềm vui làm sư phụ đã sắp phải đối mặt với vấn đề bị vượt qua! Không được, mình phải thừa dịp hai tiểu tử này không đánh lại mình để bắt nạt chúng mới được.
Hai mươi ngày sau…
Trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện vài đám mây đen, một lúc sau, mặt trời cũng trốn trong đám mây, mây đen chậm rãi tụ lại, bao phủ cả bầu trời, làm cho người ta một loại cảm giác áp bách tột cùng.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lui về phía xa ngàn mét.
Chỉ nhìn thấy một tia sét đánh thẳng vào một người đang đứng, những âm thanh đinh tai nhức óc liên tục vang lên.
"Tiểu tử này đã làm ra chuyện đại gian đại ác gì mà lôi kiếp lại mãnh liệt như vậy?."
Tiêu Lăng Hàn nghe được âm thanh này quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ cùng Thượng Quan Huyền Ý đứng cách hắn không xa.
"Sư tôn, ngài có thể đừng đột ngột ra tiếng dọa người được không? Ngài có biết hù dọa người khác có thể hù chết người không vậy! Tới yên lặng không một tiếng động, cũng đâu phải là trộm đâu." Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ oán giận nói. Vừa rồi tự dưng đột nhiên xuất hiện âm thanh, thiếu chút nữa dọa hắn nhảy dựng. May mắn hắn đủ định lực, mới không có xấu mặt.
"Hừ! Tiểu tử thúi, ngươi không phải làm chuyện gì trái lương tâm đi? Hơn nữa, ta cũng không phải yên lặng tới đây, là bởi vì ngươi tu vi phế vật." Âu Dương Tu Kỳ liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, tên này càng ngày càng không quy củ. Vậy mà dám ghét bỏ một đại năng Độ Kiếp kỳ như mình.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Tu vi thấp là lỗi của ta!
"Ta đi ngồi ngay thẳng, có thể làm ra chuyện trái lương tâm gì chứ."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, lập tức bỏ Âu Dương Tu hộ pháp giúp hắn, tung ta tung tăng đứng ở bên cạnh Tiêu Lăng Hàn. "Sư huynh."
"Ừ, tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhiều, xem ra mấy ngày nay ngươi cũng có chút thu hoạch." Tiêu Lăng Hàn đưa tay xoa xoa đầu Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Cũng còn được, tu vi của ta vẫn thấp hơn ngươi rất nhiều." Thượng Quan Huyền Ý nghĩ tới chênh lệch giữa hai người, trong lòng có chút thất vọng, tu vi của hắn khi nào mới có thể đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn.
"Nghiệt đồ, vừa nhìn thấy sư huynh của ngươi, liền đem sư phụ ném sang một bên, ta làm sao có thể thu hai cái nghiệt đồ như các ngươi chứ!" Âu Dương Tu Kỳ nhìn Thượng Quan Huyền Ý vừa thấy Tiêu Lăng Hàn, lập tức không để ý tới cái sư tôn như mình nữa, mắt công hắn lao tâm khổ tứ hộ pháp cho tiểu tử này hai mươi ngày.
“ Ầm ầm ầm…” Lại một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
"Sư tôn, ngài vừa mới nói cái gì?"
Âu Dương Tu Kỳ chỉ cảm thấy hôm nay ông trời muốn đối nghịch với hắn, hắn vừa nói chuyện, sấm sét lại đánh xuống, nhưng hắn lại không thể giận trời được.
“Ta nói bằng hữu của ngươi đã làm đủ loại chuyện xấu nên sắp bị sét đánh chết queo rồi kia kìa.” Âu Dương Tu Kỳ hất cằm chỉ vào chỗ trung tâm lôi kiếp.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nhìn thấy Sở Mộ Thần mặc quần áo rách rưới tả tơi, hình tượng chật vật, còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất thì đã bị một tia sét xuất hiện đánh ngã xuống đất. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy lôi kiếp của Sở Mộ Thần so với Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai còn mãnh liệt hơn, chẳng lẽ là bởi vì hắn kết đan lần thứ hai sao?
"Sư tôn, Sở sư huynh sẽ bị đánh chết sao?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy mí mắt giật giật, trận độ kiếp của Sở Mộ Thần còn lớn hơn hắn rất nhiều, đây chẳng lẽ là do thiên phú dị bẩm của hắn sao?
"Khó mà nói, còn có năm đạo lôi kiếp nữa, hắn tựa hồ cũng không có bất kỳ pháp khí nào có thể chống đỡ được lôi kiếp." Âu Dương Tu Kỳ buông tay, hắn có thể cảm giác được Sở Mộ Thần sắp đi đời nhà ma rồi, nhưng tu vi hắn là Độ Kiếp kỳ, càng không dám đến gần lôi kiếp, nếu không Sở Mộ Thần sẽ phải chết ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A?” Sư tôn cũng khó mà nói, vậy Sở Mộ Thần có lẽ đang gặp nguy rồi.
Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, u ám đến đáng sợ.
Hắn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Lăng Hàn: "Sư huynh!"
“Ta đi xem xem.” Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đi về phía trung tâm lôi kiếp.
"Tiểu tử không biết trời cao đất dày này, ngươi muốn bồi mạng của mình cùng sao?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận hét lớn, hắn thật sự tức giận, có thể tùy tiện tham dự vào lôi kiếp của người khác sao?
Ngay sau đó, đã xảy ra chuyện khiến Âu Dương Tu Kỳ chấn động, hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi vào khu vực lôi kiếp, mà lôi điện còn vòng qua hắn mà đi.
"Quái vật a!" Âu Dương Tu Kỳ không khỏi cảm thán.
Tiêu Lăng Hàn chỉ muốn thử một chút, bởi vì hắn vốn không phải người thế giới này, Tiên giới cấp bậc còn cao hơn Tu chân giới. Thiên đạo thế giới này không thể khống chế hắn, ngược lại có chút sợ hãi hắn, mặc dù không biết tại sao, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại cảm thấy như vậy.
Về phần Sở Mộ Thần và hắn, bọn họ đã có khế ước, Tiêu Lăng Hàn chắc chắn không phải là người ngoài trong lôi kiếp của Sở Mộ Thần.
Nguyên nhân quan trọng này, về sau Tiêu Lăng Hàn sẽ tự biết được.
Khi hắn đến bên cạnh Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn đầu tiên đưa cho hắn một lọ đan dược chữa thương, sau đó đưa cho hắn một chồng Lôi Phù cùng một ít pháp khí phòng ngự, nếu còn tiếp tục độ kiếp như vây, hắn thật sự có thể sẽ đi về suối vàng.
Trở lại bên ngoài, Âu Dương Tu Kỳ nhìn đi nhìn lại Tiêu Lăng Hàn mấy lần, khiến hắn nổi hết cả da gà, da vịt.
" Chậc chậc chậc, nói, tiểu tử ngươi rốt cuộc là người nào?”?"
Tiêu Lăng Hàn trợn trắng mắt không nói nên lời, đối với ánh mắt thăm dò nghiên cứu của Âu Dương Tu Kỳ, hắn dang hai tay ra, xoay hai vòng.
"Sư phụ, ngài thấy rõ chưa?"
"Ta không hiểu, ngươi là con của Thiên Đạo sao?" Âu Dương Tu Kỳ đến gần Tiêu Lăng Hàn, thấp giọng hỏi.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Sư tôn tưởng tượng có chút quá đà rồi!
“Nếu ngươi thật sự là con của Thiên Đạo, vậy ngươi hỏi hắn có thể mở một thông đạo khác để ta phi thăng trước, sau này các ngươi đuổi theo được không?”
Bây giờ đến lượt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không bình tĩnh, mở thêm một thông đạo nữa là có ý gì? Vậy là thông đạo phi thăng hiện tại không thể sử dụng được sao?
Tiêu Lăng Hàn cau mày, hắn trước ba trăm tuổi phải phi thăng lên Tiên giới, hiện tại lại nói cho hắn biết, thông đạo phi thăng kia không dùng được! Vậy tại sao hắn phải tích cực tu luyện, nóng lòng muốn đi đại lục Huyền Thiên như vậy làm gì?
"Sư tôn, lời ngài vừa nói vừa rồi có ý gì?" Tiêu Lăng Hàn nuốt nước bọt, gian nan hỏi.
"Còn có ý gì nữa? Đương nhiên là..." Âu Dương Tu Kỳ lúc này đột nhiên ngừng nói, suýt nữa đã nói ra bí mật mà chỉ có tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới biết.
Nói chuyện nửa vời chẳng phải rất hấp dẫn sao?
Thượng Quan Huyền Ý nhìn Âu Dương Tu Kỳ, sư tôn tiện nghi này hiển nhiên không muốn nói ra sự thật, tiểu thế giới này có bí mật gì mà mọi người không thể biết? Kiếp trước, khi mình độ kiếp phi thăng, bị người ở thượng giới âm mưu sát hại, nếu thông đạo phi thăng bị chặn, vậy cho dù có độ kiếp thành công thì cũng không thể phi thăng!
Chỉ sau khi trở thành quỷ tu, hắn mới nhận ra rằng ở tiểu thế giới này trong chín vạn năm qua không có ai có thể phi thăng lên Tiên giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy rốt cuộc có bí mật gì?
Thượng Quan Huyền Ý bây giờ nóng lòng muốn biết đáp án, bởi vì nó nhất định có liên quan đến khí vận chi tử. Nhưng sư tôn hiển nhiên không muốn nói ra, vậy phải làm sao bây giờ?
"Đương nhiên là muốn hai người tu luyện thật tốt, đừng làm vi sư mất mặt." Âu Dương Tu Kỳ hầm hừ nói, suýt chút nữa đã nói ra những gì không nên nói, may mắn thay hắn kịp thời dừng lại.
Nhưng có vẻ như hắn đã vui mừng quá sớm.
Tiêu Lăng Hàn nhất định phải có được đáp án, nếu không hắn ăn không ngon ngủ không yên, không thể tu luyện. Rõ ràng là trước đánh câu sau chan chát, lừa hắn cũng đâu có dễ như vậy.
"Sư tôn, từ những gì ngài vừa nói, ta đã biết được hai thông tin, một là thông đạo phi thăng hiện tại đã bị chặn, tu sĩ không thể phi thăng, thứ hai là tu vi hiện tại của ngài đã đạt đến Độ Kiếp kỳ đỉnh, ngài đang tìm kiếm phương pháp phi thăng. Ta nói đúng không?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ, chắc chắn nói.
Âu Dương Tu Kỳ sửng sốt, vừa rồi hắn nói nhiều như vậy sao? Đại đồ đệ của mình có thuật đọc tâm sao?
Đè nén khiếp sợ trong lòng, Âu Dương Tu Kỳ mặt không biểu tình nói: "Ngươi hiện tại tu vi còn thấp, không nên hỏi cái vấn đề không nên biết, chờ tu vi cao rồi tự nhiên sẽ biết."
Nói xong, Âu Dương Tu Kỳ hiển nhiên không còn ôn hòa như trước nữa, lúc này hắn có vẻ hơi lạnh lùng và không có tình người.
Tuy rằng nhìn thấy bộ dạng này của Âu Dương Tu Kỳ có chút sợ hãi, nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn là không có ý định bỏ cuộc.
"Sư tôn, nếu chúng ta đã biết một nửa, ngài lại nói ra nửa kia, chuyện này liền coi như xong. Nếu ngài không nói, chúng ta khả năng sẽ không có tâm tư tiếp tục tu luyện." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn nhìn sang Thượng Quan Huyền Ý một bên.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức gật đầu phối hợp, ánh mắt tràn ngập khao khát nhìn Âu Dương Tu Kỳ.
Lúc này, linh vũ đã kết thúc, Sở Mộ Thần đã thành công đạt tới tu vi Kim Đan kỳ. Hắn đi đến chỗ mấy người Tiêu Lăng Hàn. Sở Mộ Thần đau lòng khi nhận ra không ai chú ý đến mình, hắn phải trải qua thập tử nhất sinh mới vượt được qua lôi kiếp, vậy mà những người này lại không hề quan tâm đến hắn.
" Vãn bối bái kiến viện trưởng đại nhân, cảm ơn viện trưởng đại nhân đã hộ pháp giúp ta." Sở Mộ Thần cung kính hành lễ với Âu Dương Tu Kỳ, nếu người khác không để ý tới hắn, vậy hắn phải mặt dày một chút.
Người ta thường nói: da mặt không dày, duyên phận không đủ là quá đúng!
"Ừ, là ngươi à, ngươi còn chưa chết nha!"
Sở Mộ Thần: “…” Ngài đây muốn ta chết sao?
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, đều đi đến kết luận, sư tôn tiện nghi này đang trút giận lên Sở Mộ Thần vô tội!
Hai người yên lặng lau một phen nước mặt đồng tình cho Sở Mộ Thần!
"May mắn vãn bối có phúc khí, tạm thời không chết được." Sở Mộ Thần cũng không phải người ăn chay, mặt dày thật sự, mặt không đổi sắc, tiếp tục dỗi ngược lại đại năng Độ Kiếp kỳ.
Âu Dương Tu Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Một cơn gió thổi qua, Sở Mộ Thần phát hiện mình đã ở ngoài sơn cốc. Hắn thầm nghĩ, viện trưởng đại nhân tâm tình bất ổn này thật khó hầu hạ, muốn đưa hắn ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm hắn chuẩn bị chút trong lòng cũng không có.
Nếu như Sở Mộ Thần biết Tiêu Lăng Hàn vừa đi ra đã mông chấm đất, mà hắn lại xuất hiện đứng đắn, có lẽ sẽ phải nói viện trưởng đại nhân đối với hắn thật sự rất tốt.
------------ End chương 157: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro