[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Phát Hiện Huyền...
2024-11-19 20:57:58
Sau khi năm người ăn xong thì Tiêu Lăng Hàn nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Huyền Ý, thả Phệ Linh Thử ra để dẫn đường cho mọi người đi.”
"Quỷ tham ăn còn có thiên phú tìm đường á? Tại sao ta lại không biết?" Thượng Quan Huyền Ý thả Phệ Linh Thử ra khỏi không gian khế ước, nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Nó không có thiên phú tìm đường nhưng có thể tìm bảo vật. Nếu ở đây có bảo vật, đem theo nó cũng là một ý kiến hay. Không chừng nó có thể mang chúng ta ra ngoài đó." Tiêu Lăng Hàn nói xong, ném một viên linh thạch thượng phẩm cho Phệ Linh Thử.
"Chi Chi Chi ~!" Phệ Linh Thử xoay người, tên đáng sợ này cũng bắt đầu lấy lòng mình rồi sao?
"Này, Huyền Ý, khế ước thú của ngươi vậy mà là một con chuột, rất hợp với ngươi đó!" Ân Thiên Duệ nhìn Phệ Linh Thử nằm trên vai Thượng Quan Huyền Ý, trêu chọc nói.
"Chi chi chi ~~" Tên có mắt như mù này từ đâu ra vậy? Thế mà dám xem thường chuột đại gia.
“U là trời, vừa rồi nó trợn mắt nhìn ta kìa!” Ân Thiên Duệ kinh ngạc chỉ vào Phệ Linh Thử, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy quỷ.
"Đúng là chưa thấy sự đời! Tên nó là quỷ tham ăn, nó rất thông minh, ngươi không được xúc phạm nó, nếu không nó sẽ biến ngươi thành đỗ nghèo khỉ đó." Thượng Quan Huyền Ý duỗi tay sờ Phệ Linh Thử, nhắc nhở Ân Thiên Duệ vô tri.
"Nó lợi hại như vậy sao?" Ân Thiên Duệ nghi ngờ hỏi.
"Đừng nghi ngờ năng lực của nó, hiện tại nó đã là yêu thú cấp bốn, tương đương với tu vi Nguyên Anh kỳ của nhân loại."
Sau đó Thượng Quan Huyền Ý yêu cầu Phệ Linh Thử dẫn mấy người đến một nơi có linh khí nồng đậm.
Năm người đi bảy, tám vòng mới đến một cái sơn động. Lúc trước bọn họ đã đi ngang qua đây nhưng không thấy một cái sơn động nào ở đây cả. Bây giờ Phệ Linh Thử đưa mọi người đến đây, trước mặt họ tự dưng có thêm một cái sơn động.
【Chủ nhân, bên trong có thứ tốt, vị rất ngon. 】Phệ Linh Thử truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý.
"Quỷ tham ăn nói bên trong có đồ tốt, sư huynh, chúng ta đi vào đi?" Thượng Quan Huyền Ý truyền lại lời nói của Phệ Linh Thử cho mấy người, sau đó Tiêu Lăng Hàn.
"Ta đi phía trước, Ân Thiên Thịnh sẽ đi ở phía sau." Tiêu Lăng Hàn lấy ra một thanh kiếm đi ở phía trước.
Vừa vào trong sơn động, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được linh khí bên trong rõ ràng so với bên ngoài còn nồng đậm hơn. Hắn cẩn thận bước về phía trước, dọc đường cũng không gặp phải cơ quan, cạm bẫy, trận pháp linh tinh,… sau đó mấy người tiến vào bên trong một cách rất thuận lợi.
Bước vào sơn động sẽ thấy một hang động rất rộng và một cái cây cao ba mét có mười quả xanh lủng lẳng ở trên đó.
"Huyền Linh Quả!" Ân Thiên Duệ vừa nhìn thấy quả đã kêu lên.
"Huyền Linh Quả? Thiên Duệ, Huyền Linh Quả này có tác dụng gì?" Ân Thiên Thịnh hỏi. Trước kia hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ ở học viện Hoàng Cực, nếu cần tìm linh thảo, linh quả, hắn thường đi cùng Sở Mộ Thần, Sở Mộ Thần chính là người nhận ra mấy cái linh thảo đó.
"Huyền Linh Quả có thể trợ giúp tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ đột phá một tiểu cảnh giới."
Nghe được lời nói Ân Thiên Duệ, mấy người ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn quả trên cây.
"Cẩn thận." Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý về phía sau, trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một bức tường băng. Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai và Thượng Quan Huyền Ý đồng thời kích hoạt pháp thuật băng hệ.
Sau đó, một số người lấy pháp khí ra, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng kẻ vừa tấn công mọi người chính là một con mãng xà. Nó đang phun ra một đống chất độc, thèm nhỏ dãi nhìn mấy người. Có vẻ như nó đã đói rất lâu rồi.
"Mọi người cẩn thận, đây là Thanh Độc Mãng cấp bốn đỉnh. Kích thước thực sự của nó bằng một nửa hang động đấy."
Khi mới vào sơn động, Tiêu Lăng Hàn đang tìm yêu thú bảo hộ của Huyền Linh Quả, nhưng Thanh Độc Mãng lại quá xảo quyệt. Nó đã thu nhỏ cơ thể và cuộn mình trên cây, với sự che phủ của lá cây, hắn nhất thời không thể nhìn thấy và suýt đã mắc mưu.
"Bang bang bang" Thanh Độc Mãng dùng thân đập vào tường băng, chẳng mấy chốc liền thấy tường băng sắp vỡ.
Tiêu Lăng Hàn lập tức lên tiếng: " Huyền Ý, hai người chúng ta sẽ dùng băng pháp công kích nó. Ân sư huynh, Thiên Duệ, Mạc sư huynh ở bên cạnh hỗ trợ chúng ta, nhớ cẩn thận một chút."
"Được!"
"Oanh!" Lúc Thanh Độc Mãng xuyên thủng bức tường băng, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau. Hai người đồng thời xuất chiêu, thanh kiếm trong tay Tiêu Lăng Hàn đâm vào mắt Thanh Độc Mãng. Thượng Quan Huyền Ý ăn ý đâm vào mắt còn lại của nó, cả hai đều thêm linh khí thuộc tính băng vào thanh kiếm. Thanh Độc Mãng lắc đầu và đuôi đau đớn, mắt thấy cái đuôi của nó sắp quét vào hai người, cả hai lập tức bay lên không trung. Sau khi tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ thì có thể bay trên không mà không cần sử dụng phi kiếm.
Thanh Độc Mãng chạy tán loạn như điên, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh đều né vội. Nhìn thấy thảm trạng của Thanh Độc Mãng, ba người không hề tỏ ra thương cảm mà ngược lại nóng lòng muốn xông lên bổ thêm một kiếm.
" Huyền Ý, nhớ kỹ không nên dùng pháp thuật hỏa hệ công kích, về sau ta sẽ dùng máu của Thanh Độc Mãng này chế tạo dịch phù văn." Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý không yên tâm dặn dò nói.
Yêu thú cấp bốn ở đại lục Hoàng Cực không phải là cải trắng, trên người Tiêu Lăng Hàn không có máu của yêu thú cấp bốn. Lượng máu hắn mua ở Thiên Tinh Các đã dùng hết từ lâu. Khi đến đại lục Huyền Thiên, họ vội vã rời thành Phi Thiên nên hắn chưa kịp mua.
"Ừ, sư huynh, ta nhớ rồi."
"Động thủ!" Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lại phát động tấn công Thanh Độc Mãng một lần nữa.
Thấy thân thể của Thanh Độc Mãng ngày càng to lớn, Ân Thiên Thịnh tìm cơ hội thích hợp, ném mấy tấm Bạo Phá Phù vào trong miệng Thanh Độc Mãng. Âm thanh "Bùm bùm bùm" nổ tung trong miệng Thanh Độc Mãng, nó lắc đầu khó chịu.
Nửa giờ sau, Thanh Độc Mãng cuối cùng đi đời nhà ma bởi sự nỗ lực của năm người, Tiêu Lăng Hàn lập tức thu thập máu để ngăn chặn nó đông lại trong thân thể Thanh Độc Mãng.
"Ai da, Huyền Linh Quả còn chưa trưởng thành!" Ân Thiên Duệ dựa vào dưới gốc cây Huyền Linh Quả nhìn một hồi, sau đó có chút tiếc nuối nói.
"Phí công ta vui mừng một hồi!" Ân Thiên Thịnh cắm kiếm xuống đất, ngốc ngốc nhìn quả trên cây.
"Nước miếng chảy ra kìa!"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vừa mới xử lý xong thi thể Thanh Độc Mãng, đi tới liền thấy ba người đang nhìn Huyền Linh Quả trên cây không chớp mắt. Nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của mấy người, ai không biết còn đang tưởng họ nhìn người mình yêu ấy chứ.
"Ta không biết Huyền Linh Quả có vị như thế nào, ta muốn nếm thử." Ân Thiên Duệ chép chép miệng nói.
"Huyền Linh Quả khi trưởng thành sẽ chuyển sang màu vàng nhạt. Xét Theo Huyền Linh Quả trên cây thì phải hai tháng nữa nó mới trưởng thành." Tiêu Lăng Hàn đến gần cây Huyền Linh Quả, quan sát kỹ càng nói.
“Chúng ta phải đợi ở đây hai tháng à?”
Ân Thiên Thịnh cau mày, Sở Mộ Thần ở bên kia không biết có sao không, nếu hai tháng nữa hắn mới đến thì không biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Không sao, sư huynh có thể thu phục!"
Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn có thể mang Huyền Linh Quả vào không gian tùy thân của mình, nó sẽ trưởng thành trong một đêm. Nếu tu vi có thể tăng lên một chút, vậy thì mình chẳng phải sẽ có thể đuổi kịp Tiêu Đại Ma Vương sao? Không đúng, hắn cũng có thể ăn, làm mình vui vẻ vô ích một hồi, nhưng có thể tăng một tiểu cảnh giới đã là điều mà rất nhiều người chỉ có thể mơ rồi.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, ba người còn lại đều nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn đi đến gần Huyền Linh Quả, một tay giữ thân cây, dùng phát thuật thổ hệ dời cây đi cùng một khối đất lớn trên mặt đất vào trong không gian Long Ngọc. Hiện tại Long Ngọc không gian nồng đậm linh khí, nuôi thêm một cây Huyền Linh Quả cũng không có vấn đề gì.
“Ta để nó trong không gian tùy thân. Ngày mai là có thể ăn rồi.”
Tiêu Lăng Hàn vừa dứt lời, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, hắn không có chút chuẩn bị gì liền trực tiếp rơi vào trong đó.
"Sư huynh!" Thượng Quan Huyền Ý đang muốn vươn tay kéo Tiêu Lăng Hàn, nhưng đã chậm một bước, tay trống rỗng. Ngẩn ngơ nhìn tay phải của mình, Thượng Quan Huyền Ý tâm loạn như ma, lập tức nhảy vào hố đen.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã tiến vào hố đen, Ân Thiên Duệ nhìn anh mình, lại nhìn Mạc Vô Nhai, không nhịn được hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Đi theo xuống nhìn xem." Nói xong quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh trực tiếp nhảy xuống luôn.
Thấy vậy, Mạc Vô Nhai nắm lấy tay Ân Thiên Duệ, hai người cùng nhau nhảy xuống.
Thành Thiên Tinh...
Trong một tòa biệt phủ sang trọng và nguy nga nằm ở trung tâm thành Thiên Tinh. Trên lớn có khắc chữ "Sở phủ " rồng bay phượng múa. Người tu vi thấp căn bản không dám nhìn thẳng vào hai chữ "Sở phủ", đây là chữ do tổ tiên Sở gia khắc ghi, trong đó hàm chứa những đạo pháp mà tổ tiên đã tu luyện.
Trong Sở phủ có một khoảng sân hẻo lánh, xung quanh có tường cao khoảng hai mét, phía trên lợp ngói đen. Cánh cửa hé mở, từ bên trong mơ hồ nghe thấy âm thanh của một loại đàn. Trên cửa có một tấm bảng đen viết dòng chữ "Thần viện" bằng vàng.
Lúc này, xuất hiện một nam tử mặc pháp y màu xanh lam, theo sau hắn là hai người tùy tùng mặc trang phục màu xanh lơ bước vào khoảng sân hẻo lánh này.
Vừa tiến vào sân sẽ thấy một người đang ngồi trước bàn trong phòng chính.
Trên bàn đặt một cây đàn cổ cầm màu xanh ngọc lục bảo, cũng là một loại pháp khí hạng nhất.
Người ngồi trước bàn đang chơi đàn, âm thanh của cổ cầm chảy theo chuyển động lên xuống của đầu ngón tay, biến đổi thất thường. Như dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, trong vắt, thanh khiết và trong vắt đến lạ kỳ. Rồi nước tụ lại thành dòng chảy mạnh hơn, xuyên qua những ngọn núi, những rạn san hô, nhưng bãi đá nguy hiểm với sức sống ngoan cường, hòa vào những dòng sông cuồn cuộn. Cuối cùng, nó trở nên yên tĩnh, chỉ để lại những âm bội kéo dài giống như tiếng cá thỉnh thoảng nhảy trên mặt nước.
Người đánh cổ cầm chính là Sở Mộ Thần. Khi nhìn thấy có người tới, hắn lập tức mất đi ý định tiếp tục chơi đàn.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, nam tử mặc pháp y màu xanh một mình bước vào phòng chính.
Tiếng vỗ tay của "bạch bạch bạch" vang lên.
Người này tên là Trịnh Húc Siêu. Hắn là thiếu chủ hiện tại của thương hội Hồng Phát, một thế gia kinh thương khác có thể so sánh với Sở gia. Tuy nhiên, nó cách rất xa Sở gia, thương hội Hồng Phát ở giữa Linh Vân Tông và Mạc Thừa Các.
------------ End chương 183: ------------
"Quỷ tham ăn còn có thiên phú tìm đường á? Tại sao ta lại không biết?" Thượng Quan Huyền Ý thả Phệ Linh Thử ra khỏi không gian khế ước, nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Nó không có thiên phú tìm đường nhưng có thể tìm bảo vật. Nếu ở đây có bảo vật, đem theo nó cũng là một ý kiến hay. Không chừng nó có thể mang chúng ta ra ngoài đó." Tiêu Lăng Hàn nói xong, ném một viên linh thạch thượng phẩm cho Phệ Linh Thử.
"Chi Chi Chi ~!" Phệ Linh Thử xoay người, tên đáng sợ này cũng bắt đầu lấy lòng mình rồi sao?
"Này, Huyền Ý, khế ước thú của ngươi vậy mà là một con chuột, rất hợp với ngươi đó!" Ân Thiên Duệ nhìn Phệ Linh Thử nằm trên vai Thượng Quan Huyền Ý, trêu chọc nói.
"Chi chi chi ~~" Tên có mắt như mù này từ đâu ra vậy? Thế mà dám xem thường chuột đại gia.
“U là trời, vừa rồi nó trợn mắt nhìn ta kìa!” Ân Thiên Duệ kinh ngạc chỉ vào Phệ Linh Thử, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy quỷ.
"Đúng là chưa thấy sự đời! Tên nó là quỷ tham ăn, nó rất thông minh, ngươi không được xúc phạm nó, nếu không nó sẽ biến ngươi thành đỗ nghèo khỉ đó." Thượng Quan Huyền Ý duỗi tay sờ Phệ Linh Thử, nhắc nhở Ân Thiên Duệ vô tri.
"Nó lợi hại như vậy sao?" Ân Thiên Duệ nghi ngờ hỏi.
"Đừng nghi ngờ năng lực của nó, hiện tại nó đã là yêu thú cấp bốn, tương đương với tu vi Nguyên Anh kỳ của nhân loại."
Sau đó Thượng Quan Huyền Ý yêu cầu Phệ Linh Thử dẫn mấy người đến một nơi có linh khí nồng đậm.
Năm người đi bảy, tám vòng mới đến một cái sơn động. Lúc trước bọn họ đã đi ngang qua đây nhưng không thấy một cái sơn động nào ở đây cả. Bây giờ Phệ Linh Thử đưa mọi người đến đây, trước mặt họ tự dưng có thêm một cái sơn động.
【Chủ nhân, bên trong có thứ tốt, vị rất ngon. 】Phệ Linh Thử truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý.
"Quỷ tham ăn nói bên trong có đồ tốt, sư huynh, chúng ta đi vào đi?" Thượng Quan Huyền Ý truyền lại lời nói của Phệ Linh Thử cho mấy người, sau đó Tiêu Lăng Hàn.
"Ta đi phía trước, Ân Thiên Thịnh sẽ đi ở phía sau." Tiêu Lăng Hàn lấy ra một thanh kiếm đi ở phía trước.
Vừa vào trong sơn động, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được linh khí bên trong rõ ràng so với bên ngoài còn nồng đậm hơn. Hắn cẩn thận bước về phía trước, dọc đường cũng không gặp phải cơ quan, cạm bẫy, trận pháp linh tinh,… sau đó mấy người tiến vào bên trong một cách rất thuận lợi.
Bước vào sơn động sẽ thấy một hang động rất rộng và một cái cây cao ba mét có mười quả xanh lủng lẳng ở trên đó.
"Huyền Linh Quả!" Ân Thiên Duệ vừa nhìn thấy quả đã kêu lên.
"Huyền Linh Quả? Thiên Duệ, Huyền Linh Quả này có tác dụng gì?" Ân Thiên Thịnh hỏi. Trước kia hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ ở học viện Hoàng Cực, nếu cần tìm linh thảo, linh quả, hắn thường đi cùng Sở Mộ Thần, Sở Mộ Thần chính là người nhận ra mấy cái linh thảo đó.
"Huyền Linh Quả có thể trợ giúp tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ đột phá một tiểu cảnh giới."
Nghe được lời nói Ân Thiên Duệ, mấy người ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn quả trên cây.
"Cẩn thận." Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý về phía sau, trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một bức tường băng. Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai và Thượng Quan Huyền Ý đồng thời kích hoạt pháp thuật băng hệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, một số người lấy pháp khí ra, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng kẻ vừa tấn công mọi người chính là một con mãng xà. Nó đang phun ra một đống chất độc, thèm nhỏ dãi nhìn mấy người. Có vẻ như nó đã đói rất lâu rồi.
"Mọi người cẩn thận, đây là Thanh Độc Mãng cấp bốn đỉnh. Kích thước thực sự của nó bằng một nửa hang động đấy."
Khi mới vào sơn động, Tiêu Lăng Hàn đang tìm yêu thú bảo hộ của Huyền Linh Quả, nhưng Thanh Độc Mãng lại quá xảo quyệt. Nó đã thu nhỏ cơ thể và cuộn mình trên cây, với sự che phủ của lá cây, hắn nhất thời không thể nhìn thấy và suýt đã mắc mưu.
"Bang bang bang" Thanh Độc Mãng dùng thân đập vào tường băng, chẳng mấy chốc liền thấy tường băng sắp vỡ.
Tiêu Lăng Hàn lập tức lên tiếng: " Huyền Ý, hai người chúng ta sẽ dùng băng pháp công kích nó. Ân sư huynh, Thiên Duệ, Mạc sư huynh ở bên cạnh hỗ trợ chúng ta, nhớ cẩn thận một chút."
"Được!"
"Oanh!" Lúc Thanh Độc Mãng xuyên thủng bức tường băng, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau. Hai người đồng thời xuất chiêu, thanh kiếm trong tay Tiêu Lăng Hàn đâm vào mắt Thanh Độc Mãng. Thượng Quan Huyền Ý ăn ý đâm vào mắt còn lại của nó, cả hai đều thêm linh khí thuộc tính băng vào thanh kiếm. Thanh Độc Mãng lắc đầu và đuôi đau đớn, mắt thấy cái đuôi của nó sắp quét vào hai người, cả hai lập tức bay lên không trung. Sau khi tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ thì có thể bay trên không mà không cần sử dụng phi kiếm.
Thanh Độc Mãng chạy tán loạn như điên, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh đều né vội. Nhìn thấy thảm trạng của Thanh Độc Mãng, ba người không hề tỏ ra thương cảm mà ngược lại nóng lòng muốn xông lên bổ thêm một kiếm.
" Huyền Ý, nhớ kỹ không nên dùng pháp thuật hỏa hệ công kích, về sau ta sẽ dùng máu của Thanh Độc Mãng này chế tạo dịch phù văn." Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý không yên tâm dặn dò nói.
Yêu thú cấp bốn ở đại lục Hoàng Cực không phải là cải trắng, trên người Tiêu Lăng Hàn không có máu của yêu thú cấp bốn. Lượng máu hắn mua ở Thiên Tinh Các đã dùng hết từ lâu. Khi đến đại lục Huyền Thiên, họ vội vã rời thành Phi Thiên nên hắn chưa kịp mua.
"Ừ, sư huynh, ta nhớ rồi."
"Động thủ!" Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lại phát động tấn công Thanh Độc Mãng một lần nữa.
Thấy thân thể của Thanh Độc Mãng ngày càng to lớn, Ân Thiên Thịnh tìm cơ hội thích hợp, ném mấy tấm Bạo Phá Phù vào trong miệng Thanh Độc Mãng. Âm thanh "Bùm bùm bùm" nổ tung trong miệng Thanh Độc Mãng, nó lắc đầu khó chịu.
Nửa giờ sau, Thanh Độc Mãng cuối cùng đi đời nhà ma bởi sự nỗ lực của năm người, Tiêu Lăng Hàn lập tức thu thập máu để ngăn chặn nó đông lại trong thân thể Thanh Độc Mãng.
"Ai da, Huyền Linh Quả còn chưa trưởng thành!" Ân Thiên Duệ dựa vào dưới gốc cây Huyền Linh Quả nhìn một hồi, sau đó có chút tiếc nuối nói.
"Phí công ta vui mừng một hồi!" Ân Thiên Thịnh cắm kiếm xuống đất, ngốc ngốc nhìn quả trên cây.
"Nước miếng chảy ra kìa!"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vừa mới xử lý xong thi thể Thanh Độc Mãng, đi tới liền thấy ba người đang nhìn Huyền Linh Quả trên cây không chớp mắt. Nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của mấy người, ai không biết còn đang tưởng họ nhìn người mình yêu ấy chứ.
"Ta không biết Huyền Linh Quả có vị như thế nào, ta muốn nếm thử." Ân Thiên Duệ chép chép miệng nói.
"Huyền Linh Quả khi trưởng thành sẽ chuyển sang màu vàng nhạt. Xét Theo Huyền Linh Quả trên cây thì phải hai tháng nữa nó mới trưởng thành." Tiêu Lăng Hàn đến gần cây Huyền Linh Quả, quan sát kỹ càng nói.
“Chúng ta phải đợi ở đây hai tháng à?”
Ân Thiên Thịnh cau mày, Sở Mộ Thần ở bên kia không biết có sao không, nếu hai tháng nữa hắn mới đến thì không biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Không sao, sư huynh có thể thu phục!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn có thể mang Huyền Linh Quả vào không gian tùy thân của mình, nó sẽ trưởng thành trong một đêm. Nếu tu vi có thể tăng lên một chút, vậy thì mình chẳng phải sẽ có thể đuổi kịp Tiêu Đại Ma Vương sao? Không đúng, hắn cũng có thể ăn, làm mình vui vẻ vô ích một hồi, nhưng có thể tăng một tiểu cảnh giới đã là điều mà rất nhiều người chỉ có thể mơ rồi.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, ba người còn lại đều nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn đi đến gần Huyền Linh Quả, một tay giữ thân cây, dùng phát thuật thổ hệ dời cây đi cùng một khối đất lớn trên mặt đất vào trong không gian Long Ngọc. Hiện tại Long Ngọc không gian nồng đậm linh khí, nuôi thêm một cây Huyền Linh Quả cũng không có vấn đề gì.
“Ta để nó trong không gian tùy thân. Ngày mai là có thể ăn rồi.”
Tiêu Lăng Hàn vừa dứt lời, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ, hắn không có chút chuẩn bị gì liền trực tiếp rơi vào trong đó.
"Sư huynh!" Thượng Quan Huyền Ý đang muốn vươn tay kéo Tiêu Lăng Hàn, nhưng đã chậm một bước, tay trống rỗng. Ngẩn ngơ nhìn tay phải của mình, Thượng Quan Huyền Ý tâm loạn như ma, lập tức nhảy vào hố đen.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã tiến vào hố đen, Ân Thiên Duệ nhìn anh mình, lại nhìn Mạc Vô Nhai, không nhịn được hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Đi theo xuống nhìn xem." Nói xong quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh trực tiếp nhảy xuống luôn.
Thấy vậy, Mạc Vô Nhai nắm lấy tay Ân Thiên Duệ, hai người cùng nhau nhảy xuống.
Thành Thiên Tinh...
Trong một tòa biệt phủ sang trọng và nguy nga nằm ở trung tâm thành Thiên Tinh. Trên lớn có khắc chữ "Sở phủ " rồng bay phượng múa. Người tu vi thấp căn bản không dám nhìn thẳng vào hai chữ "Sở phủ", đây là chữ do tổ tiên Sở gia khắc ghi, trong đó hàm chứa những đạo pháp mà tổ tiên đã tu luyện.
Trong Sở phủ có một khoảng sân hẻo lánh, xung quanh có tường cao khoảng hai mét, phía trên lợp ngói đen. Cánh cửa hé mở, từ bên trong mơ hồ nghe thấy âm thanh của một loại đàn. Trên cửa có một tấm bảng đen viết dòng chữ "Thần viện" bằng vàng.
Lúc này, xuất hiện một nam tử mặc pháp y màu xanh lam, theo sau hắn là hai người tùy tùng mặc trang phục màu xanh lơ bước vào khoảng sân hẻo lánh này.
Vừa tiến vào sân sẽ thấy một người đang ngồi trước bàn trong phòng chính.
Trên bàn đặt một cây đàn cổ cầm màu xanh ngọc lục bảo, cũng là một loại pháp khí hạng nhất.
Người ngồi trước bàn đang chơi đàn, âm thanh của cổ cầm chảy theo chuyển động lên xuống của đầu ngón tay, biến đổi thất thường. Như dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, trong vắt, thanh khiết và trong vắt đến lạ kỳ. Rồi nước tụ lại thành dòng chảy mạnh hơn, xuyên qua những ngọn núi, những rạn san hô, nhưng bãi đá nguy hiểm với sức sống ngoan cường, hòa vào những dòng sông cuồn cuộn. Cuối cùng, nó trở nên yên tĩnh, chỉ để lại những âm bội kéo dài giống như tiếng cá thỉnh thoảng nhảy trên mặt nước.
Người đánh cổ cầm chính là Sở Mộ Thần. Khi nhìn thấy có người tới, hắn lập tức mất đi ý định tiếp tục chơi đàn.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, nam tử mặc pháp y màu xanh một mình bước vào phòng chính.
Tiếng vỗ tay của "bạch bạch bạch" vang lên.
Người này tên là Trịnh Húc Siêu. Hắn là thiếu chủ hiện tại của thương hội Hồng Phát, một thế gia kinh thương khác có thể so sánh với Sở gia. Tuy nhiên, nó cách rất xa Sở gia, thương hội Hồng Phát ở giữa Linh Vân Tông và Mạc Thừa Các.
------------ End chương 183: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro