[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thăm Sở Mộ Thần
2024-11-19 20:57:58
M.N ƠI, SAU KHI SUY XÉT MỘT CHÚT THÌ MÌNH NGHĨ CŨNG NÊN ĐỔI XƯNG HÔ CHO CẶP PHỤ NÊN CHƯƠNG NÀY MÌNH ĐỔI NHA.
Sáng hôm sau...
Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh đi đến một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy, trên cửa lớn còn có khắc hai chữ “Sở phủ” rồng bay phượng múa. Năm người chỉ liếc nhìn chữ hai chữ "Sở phủ" rồi cúi đầu xuống, tấm biển tượng trưng cho mặt tiền của một gia tộc, đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ tu vi thấp có thể tùy ý nhìn trộm.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đến không sớm cũng không muộn.
Một giờ sau, một thị vệ Kim Đan kỳ đem một nhóm hơn 50 người tiến vào Sở phủ.
Vừa bước vào Sở phủ, Tiêu Lăng Hàn cảm giác được toàn bộ Sở phủ đều được bao bọc trong một Phòng Ngự Trận cực lớn, chỉ có thể ra vào ở cửa lớn nhưng cần phải có lệnh bài. Nói cách khác, nếu trận pháp này vẫn luôn hoạt động thì sẽ tiêu hao bao nhiêu linh thạch? Sở gia đúng là giàu nứt đố đổ vách mà!
Các tòa nhà trong Sở phủ giống như rường cột trạm trổ*, với các đình, đài, lầu, gác tinh xảo và hoành tráng giữa các hành lang. Chúng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đẹp không sao tả xiết, bên cạnh đó còn có núi giả, vườn hoa, cùng cây tử đằng, trúc xanh tô điểm thêm trong đó.
Rường cột trạm trổ*: xem hình ảnh ở
https://www.zhengjian.org/sites/default/files/styles/body_wide_450/public/images/2020/08/261638_1598864741_3.jpg?itok=zKrilEJx
Thị vệ đưa mọi người đến một lầu các cách kiến trúc chính của Sở phủ tương đối xa, nó được coi là nơi hẻo lánh nhất trong Sở phủ nhưng nó tốt hơn mấy tòa nhà bên ngoài Sở phủ nhiều. Chỉ riêng linh khí ở đây đã nồng đậm hơn bên ngoài một ít.
Nhìn thấy đoàn người đã đến, một nam tu ăn mặc như quản sự lập tức tiến tới, sau khi nói chuyện với thị vệ, vẻ mặt hắn vô biểu tình sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Có hai tu sĩ Nguyên Anh đỉnh canh giữ bên ngoài tòa lầu các này, những người nhận nhiệm vụ không được phép tùy ý ra ngoài. Mọi người phải đợi đến ba ngày sau mới chính thức làm nhiệm vụ. Không ai biết nhiệm vụ cụ thể là gì, quản sự chỉ nói rằng sau ba ngày thì mọi người sẽ biết.
Đoàn người ổn định không bao lâu, cách đó không xa vang lên tiếng đàn du dương truyền vào tai mọi người, có một loại cảm xúc rung động đến trái tim của người nghe. Tiếng đàn như lời than phiền mỏng manh của ai đó.
“Sở gia có người biết đánh đàn sao?” Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nói.
Ân Thiên Duệ nghi hoặc hỏi: “Biết đánh đàn có gì kỳ quái sao?”
"Đương nhiên là kỳ quái, mọi người đều bận rộn luyện tập, bọn họ cũng không phải âm tu, cũng không phải phàm nhân... Phàm nhân." Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nhìn mọi người.
"Trong mắt mọi người, bây giờ Sở gia chỉ có một phàm nhân."
“Vậy người đánh đàn sẽ là Sở sư huynh sao?”
"Tối nay ta sẽ gặp người này, đến lúc đó sẽ biết có phải là hắn hay không."
Ân Thiên Thịnh nhìn Tiêu Lăng Hàn, muốn nói lại thôi, hắn cũng muốn nhìn xem người đó có phải là Sở Mộ Thần hay không.
"Ân sư huynh, ngươi cũng muốn đi sao?" Tiêu Lăng Hàn như là nhìn ra tâm tư của hắn hỏi.
"Ừm!"
"Chuyện này để tối nói sau." Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Thịnh, cảm thấy gia hỏa này tựa hồ đang kiềm chế một động thái lớn nào đó. Từ khi cùng Sở Mộ Thần xảy ra mâu thuẫn, hắn liền trở nên trầm mặc ít nói!
Ân Thiên Duệ: "..." Buổi tối rồi lại nói? Vậy ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý? Không thể cho người ta một câu trả lời chính xác được sao?
Ân Thiên Thịnh liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn không có ý muốn nói, đành phải đi tu luyện.
Tiêu Lăng Hànquay người lại, thấy Thượng Quan Huyền đang nhìn mình Ýkhông chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ý Ý, sao vậy?”
"A Hàn, tối nay ta muốn đi cùng huynh."
“Ta đương nhiên phải mang em đi cùng rồi.” Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mang hắn trở về phòng bọn họ.
Nhìn bóng lưng hai người xa dần, Ân Thiên Duệ luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng lại không biết được kỳ quái chỗ nào. Hắn kéo Mạc Vô Nhai đang ngồi bên cạnh hỏi: "Vô Nha, huynh có cảm thấy cách Tiêu đại ca và Huyền Ý ở chung có chút kỳ quái không?"
"Có gì kỳ quái đâu? Ta nghĩ em mới kì quái đó. Quan tâm người khác như vậy làm gì? Ta ghen đó." Mạc Vô Nhai nhéo cằm Ân Thiên Duệ, buộc hắn phải nhìn về phía mình, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Đừng, Vô Nhai, huynh buông ta ra trước đi. Người ta thích duy nhất chỉ có mình huynh thôi."
"Ta không tin, trừ phi em chứng minh cho ta thấy." Mạc Vô Nhai buông cằm Ân Thiên Duệ ra, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi nói.
"Vậy huynh muốn ta chứng minh thế nào? Hay là ta thề đi?" Ân Thiên Duệ bất mãn trừng mắt nhìn Mạc Vô Nhai.
"Không cần thề, để ta dạy cho em cách chứng minh." Nói xong, Mạc Vô Nhai trực tiếp bế Ân Thiên Duệ đi đến bên giường.
"A..." Ân Thiên Duệ hoảng sợ hét lên khi bị bế lên đột ngột.
Ân Thiên Duệ sợ hãi ôm chặt lấy Mạc Vô Nhai, không chịu nằm xuống giường. "Huynh muốn làm gì đó? Tối, tối nay ta muốn tu luyện." Hắn lắp bắp nói. Hắn không muốn ngày mai không xuống giường được, Mạc Vô Nhai ở trên giường hoàn toàn không có tiết tháo.
"A Duệ không thích ở trên giường sao? Vậy em thích ở đâu? Vi phu sẽ thỏa mãn em." Mạc Vô Nhai nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể bị đè.
Ở trong bên cạnh, Tiêu Lăng Hànphát hiện Thượng Quan Huyền Ýđang ngơ ngác nhìn thứ gì đó, sắc mặt đỏ bừng. Hắn hơi nheo mắt lại và khuếch tán thần thức ra ngoài, kết quả phát hiện hai người ở phòng bên cạnh đang “đánh nhau”.
Tiêu Lăng Hàn trên mặt đầy hắc tuyến. Gia hỏa Thượng Quan Huyền Ý này vậy mà lại đi rình coi người khác, cúi đầu cắn môi hắn, mãi sau khi hắn thu hồi thần thức mới chịu thả hắn ra. Tiêu Lăng Hàn tức giận nói: “Ý Ý, đừng xem những cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.”
"Ta đã không còn là trẻ em nữa rồi, hơn nữa ta đã mười bảy tuổi." Thượng Quan Huyền Ý cau mày, không phục nói.
"Nếu em chưa trên 18 tuổi, thì vẫn là trẻ vị thành niên."
"Mười tám thì sao? Mười sáu tuổi đã có thể kết hôn và sinh con rồi!" Thượng Quan Huyền Ý cố gắng biện giải nói. Nguyên Dương của Ân Thiên Duệ đã mất lúc mười sáu tuổi, còn hắn đã mười bảy tuổi.
"Dù sao, nếu em chưa qua mười tám tuổi thì vẫn không phải là người lớn."
"Huynh, huynh đúng là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ!"
"Em cũng thật vô lý!"
"Ta, bổn thiếu gia rộng lượng, không so đo với huynh. Nếu huynh nói là mười tám, vậy thì mười tám!" Thượng Quan Huyền Ýnghĩ, dù sao hắn cũng cách mười tám không xa, nếu mà tính tuổi như trong không gian thì hắn đã mấy chục tuổi rồi.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời trong xanh điểm xuyết vô số ngôi sao nhỏ, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ývà Ân Thiên Thịnh lặng lẽ đi đến một cái sân hẻo lánh. Sân được bao quanh bởi bức tường cao khoảng hai mét, chặn hết mọi con mắt tò mò từ bên ngoài.
Tiêu Lăng Hàn thả ra thần thức, nhìn thấy Sở Mộ Thần nằm trên giường trong một căn phòng trong đó. Không ngờ, tiếng đàn mà bọn họ nghe được ban ngày thật sự là do hắn. Khi thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua, Sở Mộ Thần lập tức đứng dậy.
Chờ Tiêu Lăng Hàn mang theo Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Thịnh vào nhà, Sở Mộ Thần đã pha trà rồi.
Sở Mộ Thần không ngờ tới chính là Ân Thiên Thịnh cũng đi theo vào, hắn vừa mới đứng dậy liền bị Ân Thiên Thịnh ôm thật chặt. Hắn còn chưa kịp nói gì, mới vừa ngẩng đầu đã bị môi Ân Thiên Thịnh chặn lại, gặm cắn lung tung.
Không đúng, mình làm sao còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này khi đang có hai người đứng cạnh chứ!
Thượng Quan Huyền Ývà Tiêu Lăng Hàn vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn quanh toàn bộ căn phòng thì Ân Thiên Thịnh đã chạy tới trước mặt Sở Mộ Thần. Sau đó, làm một hành động khiến hai người choáng váng.
Sở Mộ Thần muốn đẩy Ân Thiên Thịnh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn, điều khiến hắn buồn bực chính là tu vi của gia hỏa sau hơn một tháng không gặp đã vượt qua hắn.
Ân Thiên Thịnh không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào. Dù sao thì hắn cũng muốn ở bên Sở Mộ Thần, giống như khi còn ở học viện Hoàng Cực.
Ngày đó ở Hiệp hội lính đánh thuê, hắn nghe được lời nói “mặt đỏ tim đập” của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn liền quay sang hỏi hàng xóm bên cạnh, hành xóm nói cho hắn đó là dấu hiệu của việc thích ai đó, còn nói với hắn rằng nếu hắn thích ai đó nhất định phải đi tranh thủ.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ở cùng nhau, cho nên hôm nay hắn muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải có được Sở Mộ Thần. Ân Thiên Thịnh cho rằng mình đã hôn hắn rồi, sau này hắn sẽ là của mình.
Ân Thiên Thịnh miễn cưỡng buông Sở Mộ Thần ra, Sở Mộ Thần bị hắn hành động này của hắn làm cho khuôn mặt đỏ bừng. Môi mình và môi hắn đều bị cắn như nhau, không biết vị máu trong miệng là của mình hay của hắn.
"Khụ khụ!" Tiêu Lăng Hàn ho khan hai tiếng, khiến Ân Thiên Thịnh cùng Sở Mộ Thần nhìn qua, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Hai người tránh ra một bên đi?" Hắn chỉ về phía cửa.
Hai người này chẳng lẽ không biết chờ hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời đi mới hôn nhau sao? Dám rải cẩu lương trước mặt bọn họ, đây là côi bọn họ như không khí đúng không?
Lúc này Ân Thiên Thịnh mới ý thức được không phải một mình mình tới, điều này khiến hắn có chút lúng túng đứng sang một bên, lén nhìn Sở Mộ Thần một cái.
Sở Mộ Thần tức giận trừng hắn một cái, quay đầu lại hướng Tiêu Lăng Hàncùng Thượng Quan Huyền Ýnói: "Tiêu sư đệ, Thượng Quan sư đệ, mời ngồi."
Tiêu Lăng Hànvà Thượng Quan Huyền Ýngồi xuống chiếc bàn vuông cũ kỹ, Sở Mộ Thần rót cho bọn họ một tách trà.
Tiêu Lăng Hàn nhìn qua nội thất trong phòng này, đơn giản, thô sơ, ai có thể ngờ rằng Ngũ thiếu gia của Sở gia lại sống ở một nơi như vậy.
Sở Mộ Thần sinh ra trong Sở gia, nếu dùng cách ở trái đất nói thì hắn là phú nhị đại. Đáng tiếc phú nhị đại không được sủng ái, cũng không bằng một số người hầu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Lăng Hàn âm thầm đồng cảm với Sở Mộ Thần.
"Mà này, các ngươi làm sao vào được Sở phủ? Sở lão gia đang ở Luyện Hư kỳ. Ba trưởng lão tối cao của Sở gia đều ở Hợp Thể kỳ. Ngoài ra còn có mười bốn người ở Hóa Thần kỳ nữa." Sở Mộ Thần nghĩ đến mấy lão bất tử của Sở gia liền hận đến ngứa răng, mấy người đó đều là quỷ hút máu.
---------- End chương 196: ----------
Sáng hôm sau...
Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Ân Thiên Thịnh đi đến một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy, trên cửa lớn còn có khắc hai chữ “Sở phủ” rồng bay phượng múa. Năm người chỉ liếc nhìn chữ hai chữ "Sở phủ" rồi cúi đầu xuống, tấm biển tượng trưng cho mặt tiền của một gia tộc, đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ tu vi thấp có thể tùy ý nhìn trộm.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đến không sớm cũng không muộn.
Một giờ sau, một thị vệ Kim Đan kỳ đem một nhóm hơn 50 người tiến vào Sở phủ.
Vừa bước vào Sở phủ, Tiêu Lăng Hàn cảm giác được toàn bộ Sở phủ đều được bao bọc trong một Phòng Ngự Trận cực lớn, chỉ có thể ra vào ở cửa lớn nhưng cần phải có lệnh bài. Nói cách khác, nếu trận pháp này vẫn luôn hoạt động thì sẽ tiêu hao bao nhiêu linh thạch? Sở gia đúng là giàu nứt đố đổ vách mà!
Các tòa nhà trong Sở phủ giống như rường cột trạm trổ*, với các đình, đài, lầu, gác tinh xảo và hoành tráng giữa các hành lang. Chúng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đẹp không sao tả xiết, bên cạnh đó còn có núi giả, vườn hoa, cùng cây tử đằng, trúc xanh tô điểm thêm trong đó.
Rường cột trạm trổ*: xem hình ảnh ở
https://www.zhengjian.org/sites/default/files/styles/body_wide_450/public/images/2020/08/261638_1598864741_3.jpg?itok=zKrilEJx
Thị vệ đưa mọi người đến một lầu các cách kiến trúc chính của Sở phủ tương đối xa, nó được coi là nơi hẻo lánh nhất trong Sở phủ nhưng nó tốt hơn mấy tòa nhà bên ngoài Sở phủ nhiều. Chỉ riêng linh khí ở đây đã nồng đậm hơn bên ngoài một ít.
Nhìn thấy đoàn người đã đến, một nam tu ăn mặc như quản sự lập tức tiến tới, sau khi nói chuyện với thị vệ, vẻ mặt hắn vô biểu tình sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Có hai tu sĩ Nguyên Anh đỉnh canh giữ bên ngoài tòa lầu các này, những người nhận nhiệm vụ không được phép tùy ý ra ngoài. Mọi người phải đợi đến ba ngày sau mới chính thức làm nhiệm vụ. Không ai biết nhiệm vụ cụ thể là gì, quản sự chỉ nói rằng sau ba ngày thì mọi người sẽ biết.
Đoàn người ổn định không bao lâu, cách đó không xa vang lên tiếng đàn du dương truyền vào tai mọi người, có một loại cảm xúc rung động đến trái tim của người nghe. Tiếng đàn như lời than phiền mỏng manh của ai đó.
“Sở gia có người biết đánh đàn sao?” Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nói.
Ân Thiên Duệ nghi hoặc hỏi: “Biết đánh đàn có gì kỳ quái sao?”
"Đương nhiên là kỳ quái, mọi người đều bận rộn luyện tập, bọn họ cũng không phải âm tu, cũng không phải phàm nhân... Phàm nhân." Lúc này, Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nhìn mọi người.
"Trong mắt mọi người, bây giờ Sở gia chỉ có một phàm nhân."
“Vậy người đánh đàn sẽ là Sở sư huynh sao?”
"Tối nay ta sẽ gặp người này, đến lúc đó sẽ biết có phải là hắn hay không."
Ân Thiên Thịnh nhìn Tiêu Lăng Hàn, muốn nói lại thôi, hắn cũng muốn nhìn xem người đó có phải là Sở Mộ Thần hay không.
"Ân sư huynh, ngươi cũng muốn đi sao?" Tiêu Lăng Hàn như là nhìn ra tâm tư của hắn hỏi.
"Ừm!"
"Chuyện này để tối nói sau." Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Ân Thiên Thịnh, cảm thấy gia hỏa này tựa hồ đang kiềm chế một động thái lớn nào đó. Từ khi cùng Sở Mộ Thần xảy ra mâu thuẫn, hắn liền trở nên trầm mặc ít nói!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Thiên Duệ: "..." Buổi tối rồi lại nói? Vậy ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý? Không thể cho người ta một câu trả lời chính xác được sao?
Ân Thiên Thịnh liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn không có ý muốn nói, đành phải đi tu luyện.
Tiêu Lăng Hànquay người lại, thấy Thượng Quan Huyền đang nhìn mình Ýkhông chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ý Ý, sao vậy?”
"A Hàn, tối nay ta muốn đi cùng huynh."
“Ta đương nhiên phải mang em đi cùng rồi.” Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, mang hắn trở về phòng bọn họ.
Nhìn bóng lưng hai người xa dần, Ân Thiên Duệ luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng lại không biết được kỳ quái chỗ nào. Hắn kéo Mạc Vô Nhai đang ngồi bên cạnh hỏi: "Vô Nha, huynh có cảm thấy cách Tiêu đại ca và Huyền Ý ở chung có chút kỳ quái không?"
"Có gì kỳ quái đâu? Ta nghĩ em mới kì quái đó. Quan tâm người khác như vậy làm gì? Ta ghen đó." Mạc Vô Nhai nhéo cằm Ân Thiên Duệ, buộc hắn phải nhìn về phía mình, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Đừng, Vô Nhai, huynh buông ta ra trước đi. Người ta thích duy nhất chỉ có mình huynh thôi."
"Ta không tin, trừ phi em chứng minh cho ta thấy." Mạc Vô Nhai buông cằm Ân Thiên Duệ ra, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi nói.
"Vậy huynh muốn ta chứng minh thế nào? Hay là ta thề đi?" Ân Thiên Duệ bất mãn trừng mắt nhìn Mạc Vô Nhai.
"Không cần thề, để ta dạy cho em cách chứng minh." Nói xong, Mạc Vô Nhai trực tiếp bế Ân Thiên Duệ đi đến bên giường.
"A..." Ân Thiên Duệ hoảng sợ hét lên khi bị bế lên đột ngột.
Ân Thiên Duệ sợ hãi ôm chặt lấy Mạc Vô Nhai, không chịu nằm xuống giường. "Huynh muốn làm gì đó? Tối, tối nay ta muốn tu luyện." Hắn lắp bắp nói. Hắn không muốn ngày mai không xuống giường được, Mạc Vô Nhai ở trên giường hoàn toàn không có tiết tháo.
"A Duệ không thích ở trên giường sao? Vậy em thích ở đâu? Vi phu sẽ thỏa mãn em." Mạc Vô Nhai nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể bị đè.
Ở trong bên cạnh, Tiêu Lăng Hànphát hiện Thượng Quan Huyền Ýđang ngơ ngác nhìn thứ gì đó, sắc mặt đỏ bừng. Hắn hơi nheo mắt lại và khuếch tán thần thức ra ngoài, kết quả phát hiện hai người ở phòng bên cạnh đang “đánh nhau”.
Tiêu Lăng Hàn trên mặt đầy hắc tuyến. Gia hỏa Thượng Quan Huyền Ý này vậy mà lại đi rình coi người khác, cúi đầu cắn môi hắn, mãi sau khi hắn thu hồi thần thức mới chịu thả hắn ra. Tiêu Lăng Hàn tức giận nói: “Ý Ý, đừng xem những cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.”
"Ta đã không còn là trẻ em nữa rồi, hơn nữa ta đã mười bảy tuổi." Thượng Quan Huyền Ý cau mày, không phục nói.
"Nếu em chưa trên 18 tuổi, thì vẫn là trẻ vị thành niên."
"Mười tám thì sao? Mười sáu tuổi đã có thể kết hôn và sinh con rồi!" Thượng Quan Huyền Ý cố gắng biện giải nói. Nguyên Dương của Ân Thiên Duệ đã mất lúc mười sáu tuổi, còn hắn đã mười bảy tuổi.
"Dù sao, nếu em chưa qua mười tám tuổi thì vẫn không phải là người lớn."
"Huynh, huynh đúng là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ!"
"Em cũng thật vô lý!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta, bổn thiếu gia rộng lượng, không so đo với huynh. Nếu huynh nói là mười tám, vậy thì mười tám!" Thượng Quan Huyền Ýnghĩ, dù sao hắn cũng cách mười tám không xa, nếu mà tính tuổi như trong không gian thì hắn đã mấy chục tuổi rồi.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời trong xanh điểm xuyết vô số ngôi sao nhỏ, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ývà Ân Thiên Thịnh lặng lẽ đi đến một cái sân hẻo lánh. Sân được bao quanh bởi bức tường cao khoảng hai mét, chặn hết mọi con mắt tò mò từ bên ngoài.
Tiêu Lăng Hàn thả ra thần thức, nhìn thấy Sở Mộ Thần nằm trên giường trong một căn phòng trong đó. Không ngờ, tiếng đàn mà bọn họ nghe được ban ngày thật sự là do hắn. Khi thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua, Sở Mộ Thần lập tức đứng dậy.
Chờ Tiêu Lăng Hàn mang theo Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Thịnh vào nhà, Sở Mộ Thần đã pha trà rồi.
Sở Mộ Thần không ngờ tới chính là Ân Thiên Thịnh cũng đi theo vào, hắn vừa mới đứng dậy liền bị Ân Thiên Thịnh ôm thật chặt. Hắn còn chưa kịp nói gì, mới vừa ngẩng đầu đã bị môi Ân Thiên Thịnh chặn lại, gặm cắn lung tung.
Không đúng, mình làm sao còn tâm trạng nghĩ tới chuyện này khi đang có hai người đứng cạnh chứ!
Thượng Quan Huyền Ývà Tiêu Lăng Hàn vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn quanh toàn bộ căn phòng thì Ân Thiên Thịnh đã chạy tới trước mặt Sở Mộ Thần. Sau đó, làm một hành động khiến hai người choáng váng.
Sở Mộ Thần muốn đẩy Ân Thiên Thịnh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn, điều khiến hắn buồn bực chính là tu vi của gia hỏa sau hơn một tháng không gặp đã vượt qua hắn.
Ân Thiên Thịnh không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào. Dù sao thì hắn cũng muốn ở bên Sở Mộ Thần, giống như khi còn ở học viện Hoàng Cực.
Ngày đó ở Hiệp hội lính đánh thuê, hắn nghe được lời nói “mặt đỏ tim đập” của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn liền quay sang hỏi hàng xóm bên cạnh, hành xóm nói cho hắn đó là dấu hiệu của việc thích ai đó, còn nói với hắn rằng nếu hắn thích ai đó nhất định phải đi tranh thủ.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ở cùng nhau, cho nên hôm nay hắn muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải có được Sở Mộ Thần. Ân Thiên Thịnh cho rằng mình đã hôn hắn rồi, sau này hắn sẽ là của mình.
Ân Thiên Thịnh miễn cưỡng buông Sở Mộ Thần ra, Sở Mộ Thần bị hắn hành động này của hắn làm cho khuôn mặt đỏ bừng. Môi mình và môi hắn đều bị cắn như nhau, không biết vị máu trong miệng là của mình hay của hắn.
"Khụ khụ!" Tiêu Lăng Hàn ho khan hai tiếng, khiến Ân Thiên Thịnh cùng Sở Mộ Thần nhìn qua, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Hai người tránh ra một bên đi?" Hắn chỉ về phía cửa.
Hai người này chẳng lẽ không biết chờ hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý rời đi mới hôn nhau sao? Dám rải cẩu lương trước mặt bọn họ, đây là côi bọn họ như không khí đúng không?
Lúc này Ân Thiên Thịnh mới ý thức được không phải một mình mình tới, điều này khiến hắn có chút lúng túng đứng sang một bên, lén nhìn Sở Mộ Thần một cái.
Sở Mộ Thần tức giận trừng hắn một cái, quay đầu lại hướng Tiêu Lăng Hàncùng Thượng Quan Huyền Ýnói: "Tiêu sư đệ, Thượng Quan sư đệ, mời ngồi."
Tiêu Lăng Hànvà Thượng Quan Huyền Ýngồi xuống chiếc bàn vuông cũ kỹ, Sở Mộ Thần rót cho bọn họ một tách trà.
Tiêu Lăng Hàn nhìn qua nội thất trong phòng này, đơn giản, thô sơ, ai có thể ngờ rằng Ngũ thiếu gia của Sở gia lại sống ở một nơi như vậy.
Sở Mộ Thần sinh ra trong Sở gia, nếu dùng cách ở trái đất nói thì hắn là phú nhị đại. Đáng tiếc phú nhị đại không được sủng ái, cũng không bằng một số người hầu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Lăng Hàn âm thầm đồng cảm với Sở Mộ Thần.
"Mà này, các ngươi làm sao vào được Sở phủ? Sở lão gia đang ở Luyện Hư kỳ. Ba trưởng lão tối cao của Sở gia đều ở Hợp Thể kỳ. Ngoài ra còn có mười bốn người ở Hóa Thần kỳ nữa." Sở Mộ Thần nghĩ đến mấy lão bất tử của Sở gia liền hận đến ngứa răng, mấy người đó đều là quỷ hút máu.
---------- End chương 196: ----------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro