[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thăng Cấp Nguyê...
2024-11-19 20:57:58
Hai giờ sau, Tiêu Lăng Hàn cảm giác được tu vi hiện tại của mình đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh. Nếu uống hết rượu trong bình, nói không chừng hắn có thể trực tiếp tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiêu Lăng Hàn nhịn không được muốn đứng dậy, sau đó cầm lấy bình rượu trước mặt Âu Dương Tu Kỳ.
Tuy nhiên, xét đến sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, Tiêu Lăng Hàn đành áp chế nội tâm đang ngo ngoe rục rịch của mình.
Cũng không biết sư tôn tiện nghi của mình từ đâu đến, ly rượu mình uống vừa rồi không ngờ linh khí lại nồng đậm như thế, chắc chắn không thể được làm bởi một đại lục cấp thấp như Hoàng Cực đại lục.
Tiêu Lăng Hàn lén lút mở một mắt nhìn xem Âu Dương Tu Kỳ đang làm gì, nhưng lại vừa vặn bị hắn bắt được.
"Đại đồ đệ, ngươi không sao chứ?" Âu Dương Tu Kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn, rượu được ủ từ thảo và linh quả cấp chín. Nói chung, người có tu vi Hợp Thể kỳ thì dù có uống một ngụm cũng không thể chịu được linh khí trong rượu, đại đồ đệ của mình bây giờ nhìn qua chỉ đang ở Kim Đan kỳ. Nhưng người lại hoàn toàn không có vấn đề gì, xem ánh mắt của hắn dường như muốn uống thêm một ly nữa.
Nhưng điều này sao có thể, Kim Đan kỳ sao có thể chịu đựng được linh khí mà ngay cả Hợp Thể kỳ cũng không chịu được! Dù hắn có nói với ai thì cũng sẽ không có người tin, nhưng bây giờ một người như vậy thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
"Không có việc gì, khá tốt. Cái kia, sư tôn," Tiêu Lăng Hàn do dự, nhìn bình rượu trên bàn mà chảy nước miếng.
"Tiểu tử này, có chuyện thì nói, có rắm mau thả." Âu Dương Tu Kỳ giả vờ như không nhìn ra tâm tư của hắn, đại đồ đệ này có lẽ là tuyệt thế thiên tài, xem ra như vậy hắn đã kiếm được lời.
"Sư tôn, ngài còn rượu không?"
Âu Dương Tu Kỳ cầm bình lên lắc lắc, bên trong vang lên âm thanh, hẳn là còn sót lại nửa bình.
Tiêu Lăng Hàn theo bản năng nuốt nước miếng, “Ta có thể uống thêm một ly nữa không?” Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ, thăm dò hỏi.
"Này, Ngươi thật sự không có việc gì?” Âu Dương Tu Kỳ không yên tâm xác nhận lần nữa.
Gật đầu, Tiêu Lăng Hàn ngồi xuống bàn, cầm lấy ly rượu, rót cho mình một chén.
Âu Dương Tu Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn trong chốc lát, sợ hắn uống xong ly linh tửu này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, ngài có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta được không? Ta đã có người mình thích rồi." Tiêu Lăng Hàn cảm thấy áp lực rất lớn, không thoải mái khi bị một người nhìn chằm chằm như vậy.
"Tiểu tử thúi, có muốn uống hay không?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói vì ý tốt bị trở thành lòng lang dạ thú.
Mặc dù tên tiểu tử này có chút đẹp nhưng lại hoàn toàn không phải gu của mình. Huống chi mình sống hơn ngàn tuổi còn có thể là tổ tiên của hắn, tiểu tử này còn nhỏ mà lại rất tự luyến.
Tiêu Lăng Hàn nghiến răng nghiến lợi, uống hết rượu trong ly, chép chép miệng, hương vị thật sự rất tuyệt! Không để mình nghẹn đến mức nội tạng bị thương như lúc trước, hắn khoanh chân ngồi xuống trong sân và bắt đầu vận chuyển Vạn Linh Quyết. Với kinh nghiệm trước đó, linh khí rất nhanh sẽ từ trong dạ dày hội tụ qua các kinh mạch trong cơ thể đến đan điền.
Hai mươi ngày sau…
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào Tiêu Lăng Hàn, giống như khoác lên hắn một tấm áo vàng, khiến người ta không thể mở được mắt. Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy trên người mình có một luồng ánh sáng, một tầng chướng ngại bị phá vỡ, tu vi thành công thăng cấp, hiện tại đã ở Nguyên Anh trung kỳ. Tuy rằng hắn đột phá đến Nguyên Anh sơ kỳ không lâu, nhưng thực lực của hắn cũng không có hiện tượng phù phiếm.
Hắn biết tu vi của mình khác với những người khác, nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào thì hắn cũng không biết, dù sao chỉ cần có đủ linh lực là có thể thăng cấp, nếu bí mật này bị người khác biết, thì toàn bộ người Tu chân giới đều có lẽ sẽ phải đuổi theo hắn mà chạy.
“Dậy đi!” Một giọng nói nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu truyền đến, trong giọng nói có chút lo lắng.
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu bái Âu Dương Tu Kỳ, cảm kích nói: "Đa tạ sư tôn đã hộ pháp giúp đệ tử, đa tạ sư tôn đã ban cho ta linh tửu."
"Ừm, vậy mà không no căng chết ngươi, tiện nghi cho tiểu tử thúi ngươi đó." Âu Dương Tu Kỳ bề ngoài nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn, không biết tiểu tử này từ đâu đến, còn nhỏ mà đã là Nguyên Anh trung kỳ, cho dù ở đại lục Thiên Lăng cũng là chuyện chưa từng có. Nếu không phải lần đột phá trước đó tiểu tử này để lộ ra một tia khí tức, mình cũng sẽ không biết tu vi hiện tại của hắn.
Nếu ai đó có dã tâm biết chuyện này, những ngày tươi đẹp của tiểu tử này có lẽ sẽ chấm dứt. May mắn thay, linh thạch cực phẩm đã không còn, tạm thời không phải rời khỏi tiểu thế giới này, vẫn có thể bảo vệ tiểu tử này. Có lẽ vận mệnh đã sớm an bài, nếu không ngày hôm đó mình đã không gặp được hai người.
"..."
Tiêu Lăng Hàn không nói gì nhìn sư tôn tiện nghi của mình, chắc chắn là mình bái nhầm sư tôn của người khác rồi, có sư tôn nào lại mắng đồ đệ của mình như vậy?
Đã hai mươi ngày kể từ khi mình rời khỏi động phủ, không biết người trong sân thế nào rồi. Nếu người bị nhốt trong trận pháp trốn thoát, Sở Mộ Thần không có tu vi sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn không bình tĩnh, trong lòng có chút lo lắng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cung kính hỏi Âu Dương Tu Kỳ: “Sư tôn, ta muốn hỏi ngài một vấn đề.”
Âu Dương Tu Kỳ ngồi ở trước bàn uống trà, nhìn Tiêu Lăng Hàn, gật đầu với hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
"Học viện chúng ta có thể sát hại viện trưởng của thuật pháp viện không?" Tiêu Lăng Hàn thận trọng hỏi.
"Ngươi muốn giết ai? Đã xảy ra chuyện gì ?"
"..."
Có thể không nói được không? Nói đến chuyện này, ta cũng là nạn nhân, một cái hoa đào thối thì có thể nói gì đây?
Thấy Tiêu Lăng Hàn im lặng, Âu Dương Tu Kỳ thản nhiên nói: "Ngươi muốn giết viện trưởng học viện, chẳng lẽ một cái lý do cũng không có sao? Hắn có thiên tài địa bảo hay rất nhiều linh thạch ư?"
Tiêu Lăng Hàn trong lòng trợn trắng mắt, sư tôn có phải là vì chuyện mình xúi giục hắn đi đánh cướp mà có ác cảm không? Chẳng lẽ thực sự thấy mình là loại người như vậy?
Để chứng minh mình vô tội và chính trực, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng kể ra nguồn gốc và diễn biến của toàn bộ sự việc.
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn thuật lại, Âu Dương Tu Kỳ đột nhiên mất bình tĩnh, triệu hồi linh kiếm của chính mình. Hắn quay đầu hướng Tiêu Lăng Hàn nói: "Đi thôi, ta sẽ làm thịt Từ Thắng Hoa cho ngươi. Cái quỷ gì vậy, đệ tử nhà ta cũng không phải là một cái Nguyên Anh kỳ nho nhỏ có thể tùy ý ức hiếp."
Một đồ đệ ưu tú như vậy, về sau mang về đại lục Thiên Lăng thể khiến mình nở mày nở mặt một phen, một cái Tiền gia nho nhỏ sao có thể nhìn trộm. Quả thực không đem học viện Hoàng Cực để vào mắt, chẳng lẽ là bởi vì mình nhiều năm không có động tĩnh sao, mọi người đại lục Hoàng Cực đều đã quên chuyện xảy ra năm đó.
Học viện Hoàng Cực được thành lập chỉ hơn một nghìn năm trước, khi đó ở thành Vân Hoàng không có mười đại tộc mà là tám đại tộc.
Khi học viện Hoàng Cực mới được thành lập, yêu cầu tiếp nhận học sinh rất thấp, sau khi những đại gia tộc đó nhìn thấy môi trường tu luyện của học viện Hoàng Cực, họ bắt đầu nổi lên tâm tư chiếm làm của riêng. Chỉ là những người đó đã đánh giá thấp thực lực của Âu Dương Tu Kỳ, cho rằng chỉ cần liên thủ cùng nhau là có thể chiếm giữ được học viện Hoàng Cực. Âu Dương Tu Kỳ không đủ kiên nhẫn cùng bọn họ lãng phí thời gian, trực tiếp ra tay diệt ba đại gia tộc.
Sau đó, các thế lực ở thành Vân Hoàng được thay đổi lại, sau đó năm gia tộc mới xuất hiện, tạo nên mười gia tộc lớn như hiện nay.
"Sư tôn, ngài không cần tự mình ra tay, đệ tử có thể tự mình xử lý, nhân vật như vậy không đáng ngài tự mình đi một chuyến." Tiêu Lăng Hàn vội vàng khuyên nhủ hắn, hắn không muốn trở thành danh nhân trong học viện. Nếu hắn và Âu Dương Tu Kỳ xuất hiện cùng nhau, chẳng phải điều đó sẽ nói cho mọi người biết rằng hắn là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân sao? Hắn cũng muốn khiêm tốn một chút, lặng lẽ đến học viện Hoàng Cực, lặng lẽ rời đi.
Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm từ các trưởng bối, hóa ra được các trưởng bối che chở lại khiến hắn cảm thấy ấm lòng như vậy. Âu Dương Tu Kỳ vất vả hộ pháp giúp mình hai mươi ngày, nghe được có người ức hiếp mình, nhất định phải tìm lại công đạo cho mình.
Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn có một cái nhìn mới về Âu Dương Tu Kỳ, ấn tượng của Tiêu Lăng Hàn đối với hắn cũng cải thiện rất nhiều, không còn cự tuyệt vị sư tôn tiện nghi này như trước nữa.
Trước đây hắn luôn cho rằng trưởng bối chính là loại như này, thích quản lý con cháu của mình, cái này không được phép, cái kia không được phép. Quản này quản kia, trong trường hợp nghiêm trọng họ còn muốn kiểm soát cuộc sống của mình, nếu gặp một trưởng bối như vậy, Tiêu Lăng Hàn cho dù bị buộc tội khi sư diệt tổ cũng sẽ không nhận.
Xem ra là hiểu lầm, Âu Dương Tu Kỳ sư tôn khá tốt. Sư tôn mặc dù tốt bụng nhưng mình vẫn không có ý định trả lại linh thạch cực phẩm cho hắn. Mình có linh cảm rằng nếu bây giờ dám lấy ra linh thạch cực phẩm, mình chắc chắn sẽ bị đánh, có lẽ sẽ mấy ngày không xuống được giường.
"Được rồi, gặp phải chuyện không giải quyết được thì đến tìm ta. Nếu như bị ức hiếp thì đến cũng đến tìm ta. Từ nay về sau, ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi." Âu Dương Tu Kỳ nghĩ thầm, đồ đệ của hắn chỉ hắn mới có thể bắt nạt, nếu người khác dám bắt nạt, vậy đánh gãy chân hắn.
Sau đó hắn lấy ra hai miếng ngọc bài thân phận và hai miếng ngọc giản truyền âm đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
“Đây là ngọc giản truyền âm của ta, ngươi và sư đệ mỗi người một tấm, còn đây là tấm ngọc bài thân phận của ngươi.”
Nhận lấy đồ Âu Dương Tu Kỳ đưa tới, Tiêu Lăng Hàn trước tiên đem ngọc giản truyền âm ném vào trong nhẫn không gian, sau đó đem ngọc bài thân phận nhìn xem. Ở mặt trước của tấm ngọc có khắc ba chữ "Lăng Kiếm Tông", và ở mặt sau là ba chữ lớn hơn một chút "Tiêu Lăng Hàn" và bốn chữ nhỏ hơn một chút là "đệ tử thân truyền".
"Lăng Kiếm Tông?" Tiêu Lăng Hàn nhìn chữ trên tấm ngọc, lẩm bẩm nói.
"Đó chính là tông môn của ta, hiện tại ngươi có thể coi như là đệ tử của Lăng Kiếm Tông. Sau này khi đến đại lục Thiên Lăng, ngươi có thể trực tiếp đi Lăng Kiếm Tông. Đừng gia nhập những môn phái hỗn loạn khác, nhớ kỹ điều đó. Còn ngươi, không được để người khác biết tu vi thực sự của mình. Khi ngươi đang tu luyện tốt nhất là không để người khác nhìn thấy cảnh ngươi đang tu luyện. " Nghĩ đến lúc tiểu tử này đang tu luyện, linh khí xung quanh như một cơn lốc xoáy tràn vào cơ thể hắn nhưng hắn không hề có dấu hiệu khó chịu nào, thậm chí còn không có vẻ như đang bị no căng, nếu người khác biết chuyện này... Âu Dương Tu Kỳ rùng mình, không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
" Đệ tử hiểu rồi. Đa tạ sư tôn!"
"Được rồi, đi đi. Đợi nhị đồ đệ trở về, các ngươi có thể cũng nhau đến đây. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi sẽ đến Trọng Lực Thất luyện kiếm bốn giờ." Âu Dương Tu Kỳ không kiên nhẫn xua tay, thúc giục Tiêu Lăng Hàn nhanh đi.
"Sư tôn, ta muốn một người bồi ta luyện." Nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ bắt đầu đuổi người, Tiêu Lăng Hàn mặt dày nói, hắn trước đó đã tìm kiếm người bồi nhưng lại chưa gặp được ứng cử viên thích hợp. Hiện tại có sư tôn tiện nghi ra tay, nhất định sẽ tìm được người có kinh nghiệm.
" Biết rồi, biết rồi, ta sẽ thỉnh viện trưởng Võ Viện đi Trọng Lực Thất tìm ngươi." Âu Dương Tu Kỳ vừa dứt lời, Tiêu Lăng Hàn đã bị hắn ném ra khỏi sơn cốc.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại lần nữa bị Âu Dương Tu Kỳ ném từ trên cao xuống, Tiêu Lăng Hàn lại mông chấm đất. Cũng may xung quanh không có người, nếu không anh danh một đời của hắn sẽ bị hủy hoại.
-------------- End chương 149: ---------------
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiêu Lăng Hàn nhịn không được muốn đứng dậy, sau đó cầm lấy bình rượu trước mặt Âu Dương Tu Kỳ.
Tuy nhiên, xét đến sự chênh lệch về thực lực giữa hai người, Tiêu Lăng Hàn đành áp chế nội tâm đang ngo ngoe rục rịch của mình.
Cũng không biết sư tôn tiện nghi của mình từ đâu đến, ly rượu mình uống vừa rồi không ngờ linh khí lại nồng đậm như thế, chắc chắn không thể được làm bởi một đại lục cấp thấp như Hoàng Cực đại lục.
Tiêu Lăng Hàn lén lút mở một mắt nhìn xem Âu Dương Tu Kỳ đang làm gì, nhưng lại vừa vặn bị hắn bắt được.
"Đại đồ đệ, ngươi không sao chứ?" Âu Dương Tu Kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn, rượu được ủ từ thảo và linh quả cấp chín. Nói chung, người có tu vi Hợp Thể kỳ thì dù có uống một ngụm cũng không thể chịu được linh khí trong rượu, đại đồ đệ của mình bây giờ nhìn qua chỉ đang ở Kim Đan kỳ. Nhưng người lại hoàn toàn không có vấn đề gì, xem ánh mắt của hắn dường như muốn uống thêm một ly nữa.
Nhưng điều này sao có thể, Kim Đan kỳ sao có thể chịu đựng được linh khí mà ngay cả Hợp Thể kỳ cũng không chịu được! Dù hắn có nói với ai thì cũng sẽ không có người tin, nhưng bây giờ một người như vậy thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
"Không có việc gì, khá tốt. Cái kia, sư tôn," Tiêu Lăng Hàn do dự, nhìn bình rượu trên bàn mà chảy nước miếng.
"Tiểu tử này, có chuyện thì nói, có rắm mau thả." Âu Dương Tu Kỳ giả vờ như không nhìn ra tâm tư của hắn, đại đồ đệ này có lẽ là tuyệt thế thiên tài, xem ra như vậy hắn đã kiếm được lời.
"Sư tôn, ngài còn rượu không?"
Âu Dương Tu Kỳ cầm bình lên lắc lắc, bên trong vang lên âm thanh, hẳn là còn sót lại nửa bình.
Tiêu Lăng Hàn theo bản năng nuốt nước miếng, “Ta có thể uống thêm một ly nữa không?” Tiêu Lăng Hàn nhìn Âu Dương Tu Kỳ, thăm dò hỏi.
"Này, Ngươi thật sự không có việc gì?” Âu Dương Tu Kỳ không yên tâm xác nhận lần nữa.
Gật đầu, Tiêu Lăng Hàn ngồi xuống bàn, cầm lấy ly rượu, rót cho mình một chén.
Âu Dương Tu Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn trong chốc lát, sợ hắn uống xong ly linh tửu này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn, ngài có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta được không? Ta đã có người mình thích rồi." Tiêu Lăng Hàn cảm thấy áp lực rất lớn, không thoải mái khi bị một người nhìn chằm chằm như vậy.
"Tiểu tử thúi, có muốn uống hay không?" Âu Dương Tu Kỳ tức giận nói vì ý tốt bị trở thành lòng lang dạ thú.
Mặc dù tên tiểu tử này có chút đẹp nhưng lại hoàn toàn không phải gu của mình. Huống chi mình sống hơn ngàn tuổi còn có thể là tổ tiên của hắn, tiểu tử này còn nhỏ mà lại rất tự luyến.
Tiêu Lăng Hàn nghiến răng nghiến lợi, uống hết rượu trong ly, chép chép miệng, hương vị thật sự rất tuyệt! Không để mình nghẹn đến mức nội tạng bị thương như lúc trước, hắn khoanh chân ngồi xuống trong sân và bắt đầu vận chuyển Vạn Linh Quyết. Với kinh nghiệm trước đó, linh khí rất nhanh sẽ từ trong dạ dày hội tụ qua các kinh mạch trong cơ thể đến đan điền.
Hai mươi ngày sau…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào Tiêu Lăng Hàn, giống như khoác lên hắn một tấm áo vàng, khiến người ta không thể mở được mắt. Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy trên người mình có một luồng ánh sáng, một tầng chướng ngại bị phá vỡ, tu vi thành công thăng cấp, hiện tại đã ở Nguyên Anh trung kỳ. Tuy rằng hắn đột phá đến Nguyên Anh sơ kỳ không lâu, nhưng thực lực của hắn cũng không có hiện tượng phù phiếm.
Hắn biết tu vi của mình khác với những người khác, nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào thì hắn cũng không biết, dù sao chỉ cần có đủ linh lực là có thể thăng cấp, nếu bí mật này bị người khác biết, thì toàn bộ người Tu chân giới đều có lẽ sẽ phải đuổi theo hắn mà chạy.
“Dậy đi!” Một giọng nói nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu truyền đến, trong giọng nói có chút lo lắng.
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu bái Âu Dương Tu Kỳ, cảm kích nói: "Đa tạ sư tôn đã hộ pháp giúp đệ tử, đa tạ sư tôn đã ban cho ta linh tửu."
"Ừm, vậy mà không no căng chết ngươi, tiện nghi cho tiểu tử thúi ngươi đó." Âu Dương Tu Kỳ bề ngoài nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn, không biết tiểu tử này từ đâu đến, còn nhỏ mà đã là Nguyên Anh trung kỳ, cho dù ở đại lục Thiên Lăng cũng là chuyện chưa từng có. Nếu không phải lần đột phá trước đó tiểu tử này để lộ ra một tia khí tức, mình cũng sẽ không biết tu vi hiện tại của hắn.
Nếu ai đó có dã tâm biết chuyện này, những ngày tươi đẹp của tiểu tử này có lẽ sẽ chấm dứt. May mắn thay, linh thạch cực phẩm đã không còn, tạm thời không phải rời khỏi tiểu thế giới này, vẫn có thể bảo vệ tiểu tử này. Có lẽ vận mệnh đã sớm an bài, nếu không ngày hôm đó mình đã không gặp được hai người.
"..."
Tiêu Lăng Hàn không nói gì nhìn sư tôn tiện nghi của mình, chắc chắn là mình bái nhầm sư tôn của người khác rồi, có sư tôn nào lại mắng đồ đệ của mình như vậy?
Đã hai mươi ngày kể từ khi mình rời khỏi động phủ, không biết người trong sân thế nào rồi. Nếu người bị nhốt trong trận pháp trốn thoát, Sở Mộ Thần không có tu vi sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn không bình tĩnh, trong lòng có chút lo lắng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cung kính hỏi Âu Dương Tu Kỳ: “Sư tôn, ta muốn hỏi ngài một vấn đề.”
Âu Dương Tu Kỳ ngồi ở trước bàn uống trà, nhìn Tiêu Lăng Hàn, gật đầu với hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
"Học viện chúng ta có thể sát hại viện trưởng của thuật pháp viện không?" Tiêu Lăng Hàn thận trọng hỏi.
"Ngươi muốn giết ai? Đã xảy ra chuyện gì ?"
"..."
Có thể không nói được không? Nói đến chuyện này, ta cũng là nạn nhân, một cái hoa đào thối thì có thể nói gì đây?
Thấy Tiêu Lăng Hàn im lặng, Âu Dương Tu Kỳ thản nhiên nói: "Ngươi muốn giết viện trưởng học viện, chẳng lẽ một cái lý do cũng không có sao? Hắn có thiên tài địa bảo hay rất nhiều linh thạch ư?"
Tiêu Lăng Hàn trong lòng trợn trắng mắt, sư tôn có phải là vì chuyện mình xúi giục hắn đi đánh cướp mà có ác cảm không? Chẳng lẽ thực sự thấy mình là loại người như vậy?
Để chứng minh mình vô tội và chính trực, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng kể ra nguồn gốc và diễn biến của toàn bộ sự việc.
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn thuật lại, Âu Dương Tu Kỳ đột nhiên mất bình tĩnh, triệu hồi linh kiếm của chính mình. Hắn quay đầu hướng Tiêu Lăng Hàn nói: "Đi thôi, ta sẽ làm thịt Từ Thắng Hoa cho ngươi. Cái quỷ gì vậy, đệ tử nhà ta cũng không phải là một cái Nguyên Anh kỳ nho nhỏ có thể tùy ý ức hiếp."
Một đồ đệ ưu tú như vậy, về sau mang về đại lục Thiên Lăng thể khiến mình nở mày nở mặt một phen, một cái Tiền gia nho nhỏ sao có thể nhìn trộm. Quả thực không đem học viện Hoàng Cực để vào mắt, chẳng lẽ là bởi vì mình nhiều năm không có động tĩnh sao, mọi người đại lục Hoàng Cực đều đã quên chuyện xảy ra năm đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Học viện Hoàng Cực được thành lập chỉ hơn một nghìn năm trước, khi đó ở thành Vân Hoàng không có mười đại tộc mà là tám đại tộc.
Khi học viện Hoàng Cực mới được thành lập, yêu cầu tiếp nhận học sinh rất thấp, sau khi những đại gia tộc đó nhìn thấy môi trường tu luyện của học viện Hoàng Cực, họ bắt đầu nổi lên tâm tư chiếm làm của riêng. Chỉ là những người đó đã đánh giá thấp thực lực của Âu Dương Tu Kỳ, cho rằng chỉ cần liên thủ cùng nhau là có thể chiếm giữ được học viện Hoàng Cực. Âu Dương Tu Kỳ không đủ kiên nhẫn cùng bọn họ lãng phí thời gian, trực tiếp ra tay diệt ba đại gia tộc.
Sau đó, các thế lực ở thành Vân Hoàng được thay đổi lại, sau đó năm gia tộc mới xuất hiện, tạo nên mười gia tộc lớn như hiện nay.
"Sư tôn, ngài không cần tự mình ra tay, đệ tử có thể tự mình xử lý, nhân vật như vậy không đáng ngài tự mình đi một chuyến." Tiêu Lăng Hàn vội vàng khuyên nhủ hắn, hắn không muốn trở thành danh nhân trong học viện. Nếu hắn và Âu Dương Tu Kỳ xuất hiện cùng nhau, chẳng phải điều đó sẽ nói cho mọi người biết rằng hắn là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân sao? Hắn cũng muốn khiêm tốn một chút, lặng lẽ đến học viện Hoàng Cực, lặng lẽ rời đi.
Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm từ các trưởng bối, hóa ra được các trưởng bối che chở lại khiến hắn cảm thấy ấm lòng như vậy. Âu Dương Tu Kỳ vất vả hộ pháp giúp mình hai mươi ngày, nghe được có người ức hiếp mình, nhất định phải tìm lại công đạo cho mình.
Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn có một cái nhìn mới về Âu Dương Tu Kỳ, ấn tượng của Tiêu Lăng Hàn đối với hắn cũng cải thiện rất nhiều, không còn cự tuyệt vị sư tôn tiện nghi này như trước nữa.
Trước đây hắn luôn cho rằng trưởng bối chính là loại như này, thích quản lý con cháu của mình, cái này không được phép, cái kia không được phép. Quản này quản kia, trong trường hợp nghiêm trọng họ còn muốn kiểm soát cuộc sống của mình, nếu gặp một trưởng bối như vậy, Tiêu Lăng Hàn cho dù bị buộc tội khi sư diệt tổ cũng sẽ không nhận.
Xem ra là hiểu lầm, Âu Dương Tu Kỳ sư tôn khá tốt. Sư tôn mặc dù tốt bụng nhưng mình vẫn không có ý định trả lại linh thạch cực phẩm cho hắn. Mình có linh cảm rằng nếu bây giờ dám lấy ra linh thạch cực phẩm, mình chắc chắn sẽ bị đánh, có lẽ sẽ mấy ngày không xuống được giường.
"Được rồi, gặp phải chuyện không giải quyết được thì đến tìm ta. Nếu như bị ức hiếp thì đến cũng đến tìm ta. Từ nay về sau, ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi." Âu Dương Tu Kỳ nghĩ thầm, đồ đệ của hắn chỉ hắn mới có thể bắt nạt, nếu người khác dám bắt nạt, vậy đánh gãy chân hắn.
Sau đó hắn lấy ra hai miếng ngọc bài thân phận và hai miếng ngọc giản truyền âm đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
“Đây là ngọc giản truyền âm của ta, ngươi và sư đệ mỗi người một tấm, còn đây là tấm ngọc bài thân phận của ngươi.”
Nhận lấy đồ Âu Dương Tu Kỳ đưa tới, Tiêu Lăng Hàn trước tiên đem ngọc giản truyền âm ném vào trong nhẫn không gian, sau đó đem ngọc bài thân phận nhìn xem. Ở mặt trước của tấm ngọc có khắc ba chữ "Lăng Kiếm Tông", và ở mặt sau là ba chữ lớn hơn một chút "Tiêu Lăng Hàn" và bốn chữ nhỏ hơn một chút là "đệ tử thân truyền".
"Lăng Kiếm Tông?" Tiêu Lăng Hàn nhìn chữ trên tấm ngọc, lẩm bẩm nói.
"Đó chính là tông môn của ta, hiện tại ngươi có thể coi như là đệ tử của Lăng Kiếm Tông. Sau này khi đến đại lục Thiên Lăng, ngươi có thể trực tiếp đi Lăng Kiếm Tông. Đừng gia nhập những môn phái hỗn loạn khác, nhớ kỹ điều đó. Còn ngươi, không được để người khác biết tu vi thực sự của mình. Khi ngươi đang tu luyện tốt nhất là không để người khác nhìn thấy cảnh ngươi đang tu luyện. " Nghĩ đến lúc tiểu tử này đang tu luyện, linh khí xung quanh như một cơn lốc xoáy tràn vào cơ thể hắn nhưng hắn không hề có dấu hiệu khó chịu nào, thậm chí còn không có vẻ như đang bị no căng, nếu người khác biết chuyện này... Âu Dương Tu Kỳ rùng mình, không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
" Đệ tử hiểu rồi. Đa tạ sư tôn!"
"Được rồi, đi đi. Đợi nhị đồ đệ trở về, các ngươi có thể cũng nhau đến đây. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi sẽ đến Trọng Lực Thất luyện kiếm bốn giờ." Âu Dương Tu Kỳ không kiên nhẫn xua tay, thúc giục Tiêu Lăng Hàn nhanh đi.
"Sư tôn, ta muốn một người bồi ta luyện." Nhìn thấy Âu Dương Tu Kỳ bắt đầu đuổi người, Tiêu Lăng Hàn mặt dày nói, hắn trước đó đã tìm kiếm người bồi nhưng lại chưa gặp được ứng cử viên thích hợp. Hiện tại có sư tôn tiện nghi ra tay, nhất định sẽ tìm được người có kinh nghiệm.
" Biết rồi, biết rồi, ta sẽ thỉnh viện trưởng Võ Viện đi Trọng Lực Thất tìm ngươi." Âu Dương Tu Kỳ vừa dứt lời, Tiêu Lăng Hàn đã bị hắn ném ra khỏi sơn cốc.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại lần nữa bị Âu Dương Tu Kỳ ném từ trên cao xuống, Tiêu Lăng Hàn lại mông chấm đất. Cũng may xung quanh không có người, nếu không anh danh một đời của hắn sẽ bị hủy hoại.
-------------- End chương 149: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro