[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thế Lực Của Thà...
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn từ lâu đã nhận ra Thượng Quan Huyền Ý có gì đó kỳ lạ, nhìn vẻ mặt của hắn, Tiêu Lăng Hàn đoán được đám người vừa rồi chắc chắn không phải người tốt, hơn nữa cũng không dễ đối phó.
Mấy người sắc mặt không tốt lắm, vừa đến đại lục Huyền Thiên đã gặp rắc rối rồi.
Một lúc sau, có một số người đã đến cổng thành. Trên cổng thành có viết ba chữ rồng bay phượng múa là "Thành Phi Thiên ".
Mỗi người phải nộp mười khối linh thạch trung phẩm trước khi vào thành. Trong thành kẻ đến người đi, trên đường phố cứ mười người thì có hai người là Kim Đan kỳ. Nhìn đường phố tấp nập phồn hoa, mấy người có chút bối rối, không biết nên đi hướng nào.
Nhìn thấy thành trì xa lạ này, Thượng Quan Huyền Ý có cảm giác mình là ai, đang ở đâu. Ở kiếp trước, đoàn người của bọn họ bị truyền tống đến giữa của Mạc Thừa Các và Linh Vân Tông, ước tính cách nơi này xa hàng trăm ngàn dặm.
Lúc này, một cậu bé gầy gò khoảng bảy tám tuổi chạy tới chỗ mấy người, rụt rè nhìn bọn họ.
Sau đó giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên: "Các vị tiền bối có cần người dẫn đường không?"
“Cần bao nhiêu linh thạch?” Thượng Quan Huyền Ý hỏi, bởi vì cậu bé vừa vặn đứng ở trước mặt hắn. Bộ quần áo của đứa trẻ được giặt đến bạc cả màu, thân hình gầy gò và khuôn mặt nhợt nhạt khiến người ta nhìn thoáng qua đều cảm thấy xót xa.
Cậu bé đầu tiên duỗi ra ba ngón tay, nhưng khi Thượng Quan Huyền Ý không đáp lại, cậu liền bỏ một ngón tay xuống. “Đây đã là giá thấp nhất rồi, không thể rẻ hơn được nữa.” Cậu bé nói với giọng yếu ớt.
"Thành giao!"
Sau khi nghe được lời của Thượng Quan Huyền Ý, cậu bé cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mà mấy mấy đứa trẻ lớn hơn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu, đành phải không cam lòng rời đi.
“Các vị tiền bối muốn đi đâu?”
"Ngươi dẫn chúng ta đi tìm một chỗ ở trước đi, tốt nhất là nơi nào an toàn một chút."
"Các vị tiền bối mời đi theo ta."
Cậu bé vừa dẫn đường vừa giới thiệu với mấy người. Hóa ra thành Phi Thiên chỉ là thành trì cấp ba. Thành trì cấp ba thì thành chủ chỉ có tu vi tối cao là Hóa Thần kỳ, thành Phi Thiên nằm ở giữa Huyền Âm Tông và Thương Huyền Tông, không thuộc khu vực nào cả. Vì vậy, ở đây khá hỗn loạn. Nói chung, tốt nhất là không nên qua đêm ở ngoài thành.
Mười lăm phút sau, cậu bé dẫn năm người đến quán trọ Phi Thiên.
"Quán trọ Phi Thiên? Là do Thành chủ phủ mở phải không?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy cái tên này có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này lại không dẫn theo mấy người đến quán trọ mà hắn quen thuộc, mà là đến sản nghiệp của Thành chủ phủ.
“Ừ, ở đây tương đối an toàn.” Cậu bé gật đầu và nghiêm túc nói.
Thượng Quan Huyền Ý đưa cho cậu bé ba viên linh thạch trung phẩm.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý thích đứa nhỏ này như vậy, Tiêu Lăng Hàn không khỏi đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhìn hồi lâu cũng không thấy hắn có gì đặc biệt.
Cậu bé ngước mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn với ánh mắt khó hiểu. Vị tiền bối này thật đẹp. "Tiền bối, ngài còn có phân phó gì khác không?"
"Không, đi thôi!" Tiểu tử này hóa ra là một cái Nguyên Thần Đạo, xem ra hắn là người lịch kiếp.
Cậu bé cất linh thạch đi và biến mất trong nháy mắt.
Năm người đi vào quán trọ, trực tiếp đi tới quầy. Tiêu Lăng Hàn ra tiếng hỏi: “Chưởng quầy, còn có phòng nào không?”
"Có, các vị muốn bao nhiêu phòng?" Chưởng quầy là một ông lão có râu dê, tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn vừa ghi chép vừa ra tiếng hỏi.
Tiêu Lăng Hàn quay người liếc nhìn những người khác còn chưa kịp nói gì, Thượng Quan Huyền Ý đã nói với chủ quán: “Chưởng quầy, cho ba phòng.”
“ 50 linh thạch trung phẩm một phòng, các vị muốn ở mấy ngày?”
" Ở lại ba ngày." Tiêu Lăng Hàn không đợi người khác nói liền trả 450 viên linh thạch.
Chưởng quầy thu linh thạch, lấy ra ba khối ngọc giản kích hoạt trận pháp, hô to với người ở cửa: "Tiểu Tứ, ngươi mang mấy vị đạo hữu đến phòng 503, 504, 505."
"Vâng! Mời các vị đi theo ta." Tiểu Tứ lập tức bước tới dẫn đường cho bọn họ.
Vào phòng, Tiêu Lăng Hàn hỏi tiểu nhị về thế lực ở đại lục Huyền Thiên, nhưng tiểu nhị cũng không biết nhiều. Hắn đã sống ở thành Phi Thiên từ khi còn nhỏ, những chuyện mà hắn biết về đại lục Huyền Thiên thì đều là những gì hắn nghe được từ người khác.
Phía bắc thành Phi Thiên là Huyền Âm Tông. Các thành trì thuộc quyền quản lý của Huyền Âm Tông bao gồm hai thành trì hạng nhất, mười thành trì hạng hai và ba mươi ba thành trì hạng ba.
Ở phía nam của thành Phi Thiên là Thương Huyền Tông. Các thành trì thuộc quyền quản lý của Thương Huyền Tông bao gồm ba thành trì hạng nhất, mười bốn thành trì hạng hai và bốn mươi thành trì hạng ba.
Ở phía đông của thành Phi Thiên là thương hội Thiên Tinh nơi có thành trì hạng nhất – thành Tinh Thiên, mà thành Tinh Thiên lại lệ thuộc vào Sở gia. Thương hội Thiên Tinh chủ yếu là kinh doanh, Sở gia không có thành trì trực thuộc. Tông môn ở gần thành trì đều có một cái chi nhánh của thương hội Thiên Tinh.
Phía Tây thành Phi Thiên là Huyền Thiên Tây Hải rộng lớn, ở Huyền Thiên Tây Hải có đủ loại hải thú, tu sĩ bình thường chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ cũng không dám ra biển, cho dù đi biển bọn họ chỉ dám đi tới vùng biển nông. Ở vùng biển sâu có yêu thú Luyện Hư kỳ.
Đây là một số thế lực lớn ở gần thành Phi Thiên. Một số thế lực lớn ở xa hơn bao gồm Mạc Thừa Các, Huyền Kiến Các, Linh Vân Tông và các thế lực lớn khác.
Ngoài ra còn có một số thế lực rải rác cũng không tồi, chẳng hạn như Tam Công Hội, Nhị Điện, Đệ Nhất Điện.
Tam Công Hội có: Hiệp hội lính đánh thuê, Công hội luyện đan sư và Công hội trận pháp sư; Nhị Điện có: Khắc Văn Điện và Phù Văn Điện; Đệ Nhất Điện có: Luyện Khí Đường.
Trong số đó, Hiệp hội lính đánh thuê có số lượng thành viên đông đảo nhất. Cho dù là người của tông môn, con cháu của đại gia tộc hay những tán tu thì đều có thể đăng ký làm lính đánh thuê trong hiệp hội lính đánh thuê và lập đội lính đánh thuê của riêng mình. Người ta nói rằng người thành lập Hiệp hội lính đánh thuê đến từ đại lục Thiên Lăng, nhưng cụ thể là ai thì một người như tiểu nhị trong cửa hàng không biết.
Sau khi đưa cho tiểu nhị hai viên linh thạch trung phẩm thì tiểu nhị liền vui vẻ rời khỏi phòng Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Tiêu Lăng Hàn lập tức khởi động trận pháp trong phòng.
Thấy mọi người đang tiêu hóa thông tin mà tiểu nhị vừa nhắc đến, Tiêu Lăng Hàn đợi mười phút mới nói: "Thành Phi Thiên trông rất không an toàn, chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
"Tiêu sư đệ, ngươi đang nói về những người trong tông môn mà chúng ta nhìn thấy lúc xuống phi thuyền sao?" Mạc Vô Nhai sau khi nhìn thấy những người đó, hắn luôn cảm thấy mình bị theo dõi suốt chặng đường.
"Đúng vậy, bọn họ cho ta một loại cảm giác rất quỷ dị, khiến ta có chút sởn gai ốc. Ta cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Không biết kế hoạch tiếp theo của các ngươi là như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn gật đầu, hắn nhìn về phía Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai.
" Tiêu đại ca, ngươi không phải là muốn ném chúng ta rồi một mình đi trước đâu phải không?" Ân Thiên Duệ có chút bất an hỏi, tại sao hắn lại cảm thấy Tiêu Lăng Hàn từng giây từng phút đều muốn quăng bọn đi, sau đó một mình hành động chứ? Chẳng phải hắn đã nguyện trung thành với Tiêu đại ca, về sau có chuyện thì gọi bọn họ sao? Thế tại sao Tiêu đại ca lại gấp không chờ nổi mà muốn quăng bọn họ đi chứ? Có phải vì Tiêu đại ca ghét bỏ mấy người bọn họ thực lực quá thấp hay không? Vào thời điểm mấu chốt mang bọn họ tới làm đệm lưng cũng tốt mà. Tiêu Lăng Hàn thật sự không biết lợi dụng phế vật.
"Khụ khụ, đương nhiên là không. Ta chỉ muốn xem ngươi có biện pháp nào khác hay không thôi?" Tiêu Lăng Hàn lúng túng ho khan một tiếng, cảm thấy mình là một người vô tâm.
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý tưởng của ta là sẽ đi đến một thành trì hạng nhất và gia nhập một Hiệp hội lính đánh thuê. Tốt nhất chúng ta thành lập một nhóm lính đánh thuê. Như vậy, khi làm nhiệm vụ sẽ cảm thấy tương đối yên tâm. Ta nghe nói Hiệp hội lính đánh thuê có một số nhiệm vụ trả thù rất phong phú, không biết các ngươi ý thế nào?”
Thành trì hạng nhất tuy có nhiều cao thủ nhưng cũng có rất nhiều cơ hội.
Nhóm có năm người, nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng không ít. Ít nhất năm người bọn họ đều là những người có thể tin cậy, không sợ bị đâm sau lưng, cũng không cần lo lắng phản bội nhau vì thiên tài địa bảo.
Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý với quan điểm của Mạc Vô Nhai, mặc dù hắn muốn cùng Thượng Quan Huyền Ý hành động nhưng một mặt hắn không quen thuộc với nơi này, mặt khác tu vi của hắn quá thấp, không thể muốn làm gì cũng được.
Quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thịnh, "Ân sư huynh, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"
"Ta... Ta muốn đi thành Thiên Tinh." Ân Thiên Thịnh liếc nhìn mọi người, có chút do dự nói.
"Đại ca muốn tìm Sở sư huynh sao?” Đánh giá anh trai nhà mình từ trên xuống dưới, Ân Thiên Duệ trêu chọc: "Đại ca không phải là vì chưa đánh bại được Sở sư huynh nên không cam lòng đấy chứ ? Sở sư huynh có lẽ đang gặp tình thế nước sôi lửa bỏng. Đại ca cũng đừng làm phiền hắn nữa, hắn đã đủ đáng thương rồi." Ân Thiên Duệ bây giờ cảm thấy đại ca của mình thực sự có khả năng khiến người ta tức chết mà. Nghĩ đến Liễu Nhứ Nhi, cũng không biết nàng còn sống hay đã chết.
"Ta không muốn gây phiền phức cho hắn, ta chỉ muốn tìm hắn mà thôi."
Khi nói, tai Ân Thiên Thịnh dần dần đỏ lên, nhưng lời nói của hắn lại khiến Ân Thiên Duệ nghe như lọt vào trong sương mù.
Tiêu Lăng Hàn xoa xoa giữa mày, vì mục tiêu là thành trì hạng nhất nên trước tiên hắn phải loại bỏ những người Huyền Âm Tông, nếu không sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắt trở về.
"Dù sao đều là thành trì hạng nhất, vậy thì chúng ta hãy đến thành Thiên Tinh đi. Mọi người nghĩ sao?" Nhìn xem, Sở Mộ Thần cũng là thuộc hạ của hắn, nếu chưa kịp phát huy tác dung mà đã ngủm thì đúng là tổn thất lớn.
Nghĩ đến gia thế của Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn đau đầu không thôi. Cha mẹ Ân đều rất am hiểu lòng người, không ra vẻ tiền bối mà luôn quan tâm đến các tiểu bối. Đáng tiếc cha Sở Mộ Thần không thích hắn, mẹ hắn bị cầm tù, người thân hắn lại không thích hắn...!
Bây giờ xem ra Sở Mộ Thần sợ là một thân khó bảo toàn, mọi chuyện đều là lỗi của người cha cặn bã kia, khi đến thành Thiên Tinh, nếu tìm được cơ hội, hắn nhất định phải lén đưa cho cha Sở một viên Không Cử Đan. Nghe nói cha Sở Mộ Thần quanh năm bận rộn với việc kinh doanh của Thương hội Thiên Tinh, không có thời gian tu luyện nên hiện tại mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, đầu óc của cha Sở Mộ Thần nhất định có vấn đề, hắn kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, nhưng bản thân lại không tu luyện tốt mà lại đưa cho người khác, không biết hắn nghĩ thế nào.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ nhìn nhau rồi trả lời: "Chúng ta không phản đối."
"Được rồi, mọi người hiện tại đi nghỉ ngơi đi. Phòng Ngự Trận của quán trọ là cấp bốn, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng sẽ mất một khoảng thời gian, vì vậy mọi người có thể yên tâm đi ngủ rồi." Tiêu Lăng Hàn đưa ngọc giản của hai phòng khác cho cho ba người họ.
"Tiểu sư đệ, ngươi có thể giúp ta luyện chế một kiện pháp khí được không?" Mạc Vô Nhai lấy ra một tờ giấy cùng một ít tài liệu băng thuộc tính trân quý đặt ở trên bàn.
Nhìn tài liệu trên bàn, Tiêu Lăng Hàn âm thầm mím môi. Đây đều là những tài liệu tốt nhất để luyện khí. Cho dù là ở Tiên giới cũng có rất ít những thứ như Thiên Thủy Băng Tinh, Băng Phách Hàn Tinh, Băng Linh Diệp, Huyền Băng Hoa ..v.v. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tâm ngứa khó nhịn khi nhìn thấy chúng. Ai da, muốn đánh cướp Mạc Vô Nhai quá, những thứ này hẳn là do Chung Ly Cô Minh đưa cho Ân Thiên Duệ. Gia hỏa ăn cơm mềm Mạc Vô Nhai này, thực sự đáng khiến người ta hâm mộ đố kỵ quá!
---------- End chương 174: ------------
Editor: m.n ơi, có lẽ sắp tới mik sẽ ko thể edit được nữa vì mình phải chuẩn bị ôn thi đại học r. M.n chờ mình nha
Mấy người sắc mặt không tốt lắm, vừa đến đại lục Huyền Thiên đã gặp rắc rối rồi.
Một lúc sau, có một số người đã đến cổng thành. Trên cổng thành có viết ba chữ rồng bay phượng múa là "Thành Phi Thiên ".
Mỗi người phải nộp mười khối linh thạch trung phẩm trước khi vào thành. Trong thành kẻ đến người đi, trên đường phố cứ mười người thì có hai người là Kim Đan kỳ. Nhìn đường phố tấp nập phồn hoa, mấy người có chút bối rối, không biết nên đi hướng nào.
Nhìn thấy thành trì xa lạ này, Thượng Quan Huyền Ý có cảm giác mình là ai, đang ở đâu. Ở kiếp trước, đoàn người của bọn họ bị truyền tống đến giữa của Mạc Thừa Các và Linh Vân Tông, ước tính cách nơi này xa hàng trăm ngàn dặm.
Lúc này, một cậu bé gầy gò khoảng bảy tám tuổi chạy tới chỗ mấy người, rụt rè nhìn bọn họ.
Sau đó giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên: "Các vị tiền bối có cần người dẫn đường không?"
“Cần bao nhiêu linh thạch?” Thượng Quan Huyền Ý hỏi, bởi vì cậu bé vừa vặn đứng ở trước mặt hắn. Bộ quần áo của đứa trẻ được giặt đến bạc cả màu, thân hình gầy gò và khuôn mặt nhợt nhạt khiến người ta nhìn thoáng qua đều cảm thấy xót xa.
Cậu bé đầu tiên duỗi ra ba ngón tay, nhưng khi Thượng Quan Huyền Ý không đáp lại, cậu liền bỏ một ngón tay xuống. “Đây đã là giá thấp nhất rồi, không thể rẻ hơn được nữa.” Cậu bé nói với giọng yếu ớt.
"Thành giao!"
Sau khi nghe được lời của Thượng Quan Huyền Ý, cậu bé cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mà mấy mấy đứa trẻ lớn hơn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu, đành phải không cam lòng rời đi.
“Các vị tiền bối muốn đi đâu?”
"Ngươi dẫn chúng ta đi tìm một chỗ ở trước đi, tốt nhất là nơi nào an toàn một chút."
"Các vị tiền bối mời đi theo ta."
Cậu bé vừa dẫn đường vừa giới thiệu với mấy người. Hóa ra thành Phi Thiên chỉ là thành trì cấp ba. Thành trì cấp ba thì thành chủ chỉ có tu vi tối cao là Hóa Thần kỳ, thành Phi Thiên nằm ở giữa Huyền Âm Tông và Thương Huyền Tông, không thuộc khu vực nào cả. Vì vậy, ở đây khá hỗn loạn. Nói chung, tốt nhất là không nên qua đêm ở ngoài thành.
Mười lăm phút sau, cậu bé dẫn năm người đến quán trọ Phi Thiên.
"Quán trọ Phi Thiên? Là do Thành chủ phủ mở phải không?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy cái tên này có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này lại không dẫn theo mấy người đến quán trọ mà hắn quen thuộc, mà là đến sản nghiệp của Thành chủ phủ.
“Ừ, ở đây tương đối an toàn.” Cậu bé gật đầu và nghiêm túc nói.
Thượng Quan Huyền Ý đưa cho cậu bé ba viên linh thạch trung phẩm.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý thích đứa nhỏ này như vậy, Tiêu Lăng Hàn không khỏi đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhìn hồi lâu cũng không thấy hắn có gì đặc biệt.
Cậu bé ngước mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn với ánh mắt khó hiểu. Vị tiền bối này thật đẹp. "Tiền bối, ngài còn có phân phó gì khác không?"
"Không, đi thôi!" Tiểu tử này hóa ra là một cái Nguyên Thần Đạo, xem ra hắn là người lịch kiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé cất linh thạch đi và biến mất trong nháy mắt.
Năm người đi vào quán trọ, trực tiếp đi tới quầy. Tiêu Lăng Hàn ra tiếng hỏi: “Chưởng quầy, còn có phòng nào không?”
"Có, các vị muốn bao nhiêu phòng?" Chưởng quầy là một ông lão có râu dê, tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn vừa ghi chép vừa ra tiếng hỏi.
Tiêu Lăng Hàn quay người liếc nhìn những người khác còn chưa kịp nói gì, Thượng Quan Huyền Ý đã nói với chủ quán: “Chưởng quầy, cho ba phòng.”
“ 50 linh thạch trung phẩm một phòng, các vị muốn ở mấy ngày?”
" Ở lại ba ngày." Tiêu Lăng Hàn không đợi người khác nói liền trả 450 viên linh thạch.
Chưởng quầy thu linh thạch, lấy ra ba khối ngọc giản kích hoạt trận pháp, hô to với người ở cửa: "Tiểu Tứ, ngươi mang mấy vị đạo hữu đến phòng 503, 504, 505."
"Vâng! Mời các vị đi theo ta." Tiểu Tứ lập tức bước tới dẫn đường cho bọn họ.
Vào phòng, Tiêu Lăng Hàn hỏi tiểu nhị về thế lực ở đại lục Huyền Thiên, nhưng tiểu nhị cũng không biết nhiều. Hắn đã sống ở thành Phi Thiên từ khi còn nhỏ, những chuyện mà hắn biết về đại lục Huyền Thiên thì đều là những gì hắn nghe được từ người khác.
Phía bắc thành Phi Thiên là Huyền Âm Tông. Các thành trì thuộc quyền quản lý của Huyền Âm Tông bao gồm hai thành trì hạng nhất, mười thành trì hạng hai và ba mươi ba thành trì hạng ba.
Ở phía nam của thành Phi Thiên là Thương Huyền Tông. Các thành trì thuộc quyền quản lý của Thương Huyền Tông bao gồm ba thành trì hạng nhất, mười bốn thành trì hạng hai và bốn mươi thành trì hạng ba.
Ở phía đông của thành Phi Thiên là thương hội Thiên Tinh nơi có thành trì hạng nhất – thành Tinh Thiên, mà thành Tinh Thiên lại lệ thuộc vào Sở gia. Thương hội Thiên Tinh chủ yếu là kinh doanh, Sở gia không có thành trì trực thuộc. Tông môn ở gần thành trì đều có một cái chi nhánh của thương hội Thiên Tinh.
Phía Tây thành Phi Thiên là Huyền Thiên Tây Hải rộng lớn, ở Huyền Thiên Tây Hải có đủ loại hải thú, tu sĩ bình thường chưa đạt tới Nguyên Anh kỳ cũng không dám ra biển, cho dù đi biển bọn họ chỉ dám đi tới vùng biển nông. Ở vùng biển sâu có yêu thú Luyện Hư kỳ.
Đây là một số thế lực lớn ở gần thành Phi Thiên. Một số thế lực lớn ở xa hơn bao gồm Mạc Thừa Các, Huyền Kiến Các, Linh Vân Tông và các thế lực lớn khác.
Ngoài ra còn có một số thế lực rải rác cũng không tồi, chẳng hạn như Tam Công Hội, Nhị Điện, Đệ Nhất Điện.
Tam Công Hội có: Hiệp hội lính đánh thuê, Công hội luyện đan sư và Công hội trận pháp sư; Nhị Điện có: Khắc Văn Điện và Phù Văn Điện; Đệ Nhất Điện có: Luyện Khí Đường.
Trong số đó, Hiệp hội lính đánh thuê có số lượng thành viên đông đảo nhất. Cho dù là người của tông môn, con cháu của đại gia tộc hay những tán tu thì đều có thể đăng ký làm lính đánh thuê trong hiệp hội lính đánh thuê và lập đội lính đánh thuê của riêng mình. Người ta nói rằng người thành lập Hiệp hội lính đánh thuê đến từ đại lục Thiên Lăng, nhưng cụ thể là ai thì một người như tiểu nhị trong cửa hàng không biết.
Sau khi đưa cho tiểu nhị hai viên linh thạch trung phẩm thì tiểu nhị liền vui vẻ rời khỏi phòng Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Tiêu Lăng Hàn lập tức khởi động trận pháp trong phòng.
Thấy mọi người đang tiêu hóa thông tin mà tiểu nhị vừa nhắc đến, Tiêu Lăng Hàn đợi mười phút mới nói: "Thành Phi Thiên trông rất không an toàn, chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
"Tiêu sư đệ, ngươi đang nói về những người trong tông môn mà chúng ta nhìn thấy lúc xuống phi thuyền sao?" Mạc Vô Nhai sau khi nhìn thấy những người đó, hắn luôn cảm thấy mình bị theo dõi suốt chặng đường.
"Đúng vậy, bọn họ cho ta một loại cảm giác rất quỷ dị, khiến ta có chút sởn gai ốc. Ta cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Không biết kế hoạch tiếp theo của các ngươi là như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn gật đầu, hắn nhìn về phía Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tiêu đại ca, ngươi không phải là muốn ném chúng ta rồi một mình đi trước đâu phải không?" Ân Thiên Duệ có chút bất an hỏi, tại sao hắn lại cảm thấy Tiêu Lăng Hàn từng giây từng phút đều muốn quăng bọn đi, sau đó một mình hành động chứ? Chẳng phải hắn đã nguyện trung thành với Tiêu đại ca, về sau có chuyện thì gọi bọn họ sao? Thế tại sao Tiêu đại ca lại gấp không chờ nổi mà muốn quăng bọn họ đi chứ? Có phải vì Tiêu đại ca ghét bỏ mấy người bọn họ thực lực quá thấp hay không? Vào thời điểm mấu chốt mang bọn họ tới làm đệm lưng cũng tốt mà. Tiêu Lăng Hàn thật sự không biết lợi dụng phế vật.
"Khụ khụ, đương nhiên là không. Ta chỉ muốn xem ngươi có biện pháp nào khác hay không thôi?" Tiêu Lăng Hàn lúng túng ho khan một tiếng, cảm thấy mình là một người vô tâm.
Mạc Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý tưởng của ta là sẽ đi đến một thành trì hạng nhất và gia nhập một Hiệp hội lính đánh thuê. Tốt nhất chúng ta thành lập một nhóm lính đánh thuê. Như vậy, khi làm nhiệm vụ sẽ cảm thấy tương đối yên tâm. Ta nghe nói Hiệp hội lính đánh thuê có một số nhiệm vụ trả thù rất phong phú, không biết các ngươi ý thế nào?”
Thành trì hạng nhất tuy có nhiều cao thủ nhưng cũng có rất nhiều cơ hội.
Nhóm có năm người, nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng không ít. Ít nhất năm người bọn họ đều là những người có thể tin cậy, không sợ bị đâm sau lưng, cũng không cần lo lắng phản bội nhau vì thiên tài địa bảo.
Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý với quan điểm của Mạc Vô Nhai, mặc dù hắn muốn cùng Thượng Quan Huyền Ý hành động nhưng một mặt hắn không quen thuộc với nơi này, mặt khác tu vi của hắn quá thấp, không thể muốn làm gì cũng được.
Quay đầu nhìn về phía Ân Thiên Thịnh, "Ân sư huynh, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?"
"Ta... Ta muốn đi thành Thiên Tinh." Ân Thiên Thịnh liếc nhìn mọi người, có chút do dự nói.
"Đại ca muốn tìm Sở sư huynh sao?” Đánh giá anh trai nhà mình từ trên xuống dưới, Ân Thiên Duệ trêu chọc: "Đại ca không phải là vì chưa đánh bại được Sở sư huynh nên không cam lòng đấy chứ ? Sở sư huynh có lẽ đang gặp tình thế nước sôi lửa bỏng. Đại ca cũng đừng làm phiền hắn nữa, hắn đã đủ đáng thương rồi." Ân Thiên Duệ bây giờ cảm thấy đại ca của mình thực sự có khả năng khiến người ta tức chết mà. Nghĩ đến Liễu Nhứ Nhi, cũng không biết nàng còn sống hay đã chết.
"Ta không muốn gây phiền phức cho hắn, ta chỉ muốn tìm hắn mà thôi."
Khi nói, tai Ân Thiên Thịnh dần dần đỏ lên, nhưng lời nói của hắn lại khiến Ân Thiên Duệ nghe như lọt vào trong sương mù.
Tiêu Lăng Hàn xoa xoa giữa mày, vì mục tiêu là thành trì hạng nhất nên trước tiên hắn phải loại bỏ những người Huyền Âm Tông, nếu không sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắt trở về.
"Dù sao đều là thành trì hạng nhất, vậy thì chúng ta hãy đến thành Thiên Tinh đi. Mọi người nghĩ sao?" Nhìn xem, Sở Mộ Thần cũng là thuộc hạ của hắn, nếu chưa kịp phát huy tác dung mà đã ngủm thì đúng là tổn thất lớn.
Nghĩ đến gia thế của Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn đau đầu không thôi. Cha mẹ Ân đều rất am hiểu lòng người, không ra vẻ tiền bối mà luôn quan tâm đến các tiểu bối. Đáng tiếc cha Sở Mộ Thần không thích hắn, mẹ hắn bị cầm tù, người thân hắn lại không thích hắn...!
Bây giờ xem ra Sở Mộ Thần sợ là một thân khó bảo toàn, mọi chuyện đều là lỗi của người cha cặn bã kia, khi đến thành Thiên Tinh, nếu tìm được cơ hội, hắn nhất định phải lén đưa cho cha Sở một viên Không Cử Đan. Nghe nói cha Sở Mộ Thần quanh năm bận rộn với việc kinh doanh của Thương hội Thiên Tinh, không có thời gian tu luyện nên hiện tại mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, đầu óc của cha Sở Mộ Thần nhất định có vấn đề, hắn kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, nhưng bản thân lại không tu luyện tốt mà lại đưa cho người khác, không biết hắn nghĩ thế nào.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ nhìn nhau rồi trả lời: "Chúng ta không phản đối."
"Được rồi, mọi người hiện tại đi nghỉ ngơi đi. Phòng Ngự Trận của quán trọ là cấp bốn, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng sẽ mất một khoảng thời gian, vì vậy mọi người có thể yên tâm đi ngủ rồi." Tiêu Lăng Hàn đưa ngọc giản của hai phòng khác cho cho ba người họ.
"Tiểu sư đệ, ngươi có thể giúp ta luyện chế một kiện pháp khí được không?" Mạc Vô Nhai lấy ra một tờ giấy cùng một ít tài liệu băng thuộc tính trân quý đặt ở trên bàn.
Nhìn tài liệu trên bàn, Tiêu Lăng Hàn âm thầm mím môi. Đây đều là những tài liệu tốt nhất để luyện khí. Cho dù là ở Tiên giới cũng có rất ít những thứ như Thiên Thủy Băng Tinh, Băng Phách Hàn Tinh, Băng Linh Diệp, Huyền Băng Hoa ..v.v. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tâm ngứa khó nhịn khi nhìn thấy chúng. Ai da, muốn đánh cướp Mạc Vô Nhai quá, những thứ này hẳn là do Chung Ly Cô Minh đưa cho Ân Thiên Duệ. Gia hỏa ăn cơm mềm Mạc Vô Nhai này, thực sự đáng khiến người ta hâm mộ đố kỵ quá!
---------- End chương 174: ------------
Editor: m.n ơi, có lẽ sắp tới mik sẽ ko thể edit được nữa vì mình phải chuẩn bị ôn thi đại học r. M.n chờ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro