[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thiên Duệ Bị Nh...
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, trong tay cầm đuôi Phệ Linh Thử, nhấc lên.
【 Chủ nhân, cứu ta, cứu chuột! Kẻ xấu này muốn kho tàu ta】Phệ Linh Thử phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu cứu Thượng Quan Huyền Ý.
"Ngươi... ngươi... quả nhiên là ngươi, là ngươi truyền âm cho ta!" Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nhìn con chuột trong tay Tiêu Lăng Hàn, vẻ mặt như bị sét đánh, hai từ "Chủ nhân?" này có phải nó đang gọi hắn không? Hắn thực sự đã bị một con chuột mạnh mẽ nhận chủ trong khi hắn bất tỉnh.
Chuột! chuột! Một con chuột đã là khế ước thú của mình!
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác toàn thân không ổn, hắn chỉ ngủ có chốc lát, sao lại nhiều ra một con thú sủng như vậy!
Tiêu Lăng Hàn vặn cổ tay một cái, đem Phệ Linh Thử ném về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy, nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay mình, hắn sợ đến mức ném nó xuống đất.
"Chít chi chi~~"【 chủ nhân, đau! 】Phệ Linh Thử ai oán truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý. Chủ nhân không hề có chút thiện cảm nào với chuột, tương lai của chuột thật u ám!
"Nó chính là thủ phạm đã lấy trộm linh thạch của ngươi. Ta bắt được nó tối qua," Tiêu Lăng Hàn nói xong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó xảo quyệt thoát khỏi tay ta, vậy mà sau đó nó dám cùng ngươi ký kết khế ước chủ tớ. Chúc mừng ngươi! Tu vi của ngươi hiện đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ . "
Thượng Quan Huyền Ý cảm nhận được tu vi của mình, quả nhiên ở Trúc Cơ hậu kỳ , tu vi của hắn sau khi ngủ liền tăng lên hai cấp nhỏ. Nhưng được Tiêu Lăng Hàn chúc mừng, hắn cũng không có cảm thấy vui mừng mà ngược lại còn lo lắng, bởi vì Tiêu Lăng Hàn giọng điệu lạnh lùng, hắn cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Huyền Ý cười xấu hổ, có chút áy náy nói: "Vậy ta phải cảm ơn sư huynh. Nếu sư huynh thích, ta lập tức chấm dứt khế ước với nó."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Rõ ràng ngươi coi thường nó vì nó là chuột nên muốn hủy bỏ khế ước với nó, nhưng cuối cùng lại bị ngươi nói hiên ngang lẫm liệt.
"Cám ơn ngươi rất nhiều, ta một chút cũng không thích, ngươi nên giữ lại cho mình đi! Nó là Phệ Linh Thử mà mọi người đều mơ ước, huyết mạch của nó cao hơn chuột tầm bảo, ít nhất nó cũng nhận thức được thiên tài địa bảo, rất thích hợp với ngươi đấy. " Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phệ Linh Thử, khiến cho Phệ Linh Thử trên mặt đất co rúm lại vì sợ hãi.
Phệ Linh Thử: ...Đời chuột thật khốn khổ! Không ai muốn chuột! Chuột bị coi thường!
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Không, sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, nó và ta căn bản không thích hợp!
"Ồ!" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt tiếc nuối trả lời.
"Ngươi vừa mới đột phá tu vi, hãy ở trong động phủ ổn định cảnh giới đi. Ta mấy ngày nay có việc phải làm, tối nay sẽ không về." Tiêu Lăng Hàn thu dọn đồ đạc, nói với quan viên Huyền Ý, rời đi động phủ.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía phương hướng Tiêu Lăng Hàn biến mất, ngơ ngác, trong lòng trống rỗng.
Phệ Linh Thử thấy nhân loại đáng sợ đã biến mất, lúc này trong động phủ chỉ còn lại mình và chủ nhân, nó phải cư xử cho phải phép, không được để chủ nhân ghét bỏ. Nó chui vào lỗ và lấy ra tất cả các đồ sưu tập mà nó đã thu thập được trong nhiều năm. Nó nhanh chóng leo lên bàn, đối mặt với Thượng Quan Huyền Ý, nhổ chiếc nhẫn không gian trong miệng ra, dùng bộ dạng nịnh nọt đẩy toàn bộ đồ vật đến trước mặt hắn.
Phệ Linh Thử truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý:【 Chủ nhân, ta sẽ đưa cho ngài tất cả những gì ta sưu tập được. 】 Nó lại nhìn Thượng Quan Huyền Ý với ánh mắt mong đợi, hy vọng chủ nhân sẽ khen ngợi nó, không còn ghét bỏ nó nữa.
Thượng Quan Huyền Ýtừ nhỏ vốn sợ chuột, nên yêu cầu hắn thừa nhận mình có một con chuột là khế ước thú thì nhất thời có chút khó chịu, nhìn Phệ Linh Thử luôn khiến hắn cảm thấy mờ mịt và không thoải mái.
"Cám ơn!" Thượng Quan Huyền Ý miễn cưỡng nói, hắn thấy tiểu gia hỏa này rất đáng thương, nếu tiếp tục ghét bỏ nó thì hắn đúng là tồi.
Hắn tiếp nhận chiếc nhẫn của Phệ Linh Thử, sau đó dùng thần thức đảo qua, có rất nhiều viên linh thạch khiến hắngần như bị mù, gia hỏa này đã đánh cắp linh thạch của bao nhiêu người? Có 200 triệu viên linh thạch hạ phẩm, 10 triệu viên linh thạch trung phẩm!
Một con chuột giàu còn hơn mình, Học viện Hoàng Cực này kẻ có tiền cũng thật nhiều.
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý chỉ lấy phần của mình ra, phần còn lại trả lại cho Phệ Linh Thử.
【 chủ nhân, không thích ta sao? 】 Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý trả lại đồng đò sưu tập của nó, Phệ Linh Thử có chút thất vọng nói.
"Đương nhiên là không, để ở đây không an toàn, tốt nhất là để ở bên cạnh ngươi!" Thượng Quan Huyền Ý kiên quyết không chịu thừa nhận là hắn sợ chuột
【Được rồi. 】 Phệ Linh Thử lập tức bị lí do này của Thượng Quan Huyền Ý trấn an, nó lấy ra một trăm khối linh thạch trung phẩm, ôm một khối cắn một cái "bẹp bẹp".
Nó ăn liền mười miếng và không có dấu hiệu dừng lại.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức hối hận, chẳng lẽ hắn đã khế ước với một đồ ham ăn sao?
Nó ăn được như vậy, mình liệu có đủ khả năng để tự nuôi nó không?
Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn còn lương thực dự trữ nên hắn không cần phải lo lắng về vấn đề đó vào lúc này.
--------------------------
Đan Viện
Ân Thiên Duệ ở bên kia học viện gần đây gặp khó khăn, khắp nơi đều có người đối nghịch với hắn, thậm chí không thể đổi lấy linh thảo, khi nhìn thấy hắn, mọi người đều xa lánh như thấy rắn rết, trốn đến rất xa.
"Sư muội, ngươi nhìn thấy hắn không, hắn chính là học viên thông qua quan hệ tiến vào Đan Viện của chúng ta đó."
"Không phải chỉ như vậy, chỉ vì có anh trai ở Võ Viện mà lại kiêu ngạo bắt nạt người khác!"
"Sư muội Nhược Lan bị Cát đạo sư ghét bò là vì hắn đó! Cát đạo sư thậm chí còn không cho phép sư muội Nhược Lan tham gia lớp học của mình."
"Đúng! Sư muội Nhược Lan thật đáng thương."
"Hừ, một cái song nhi đi khắp nơi quyến rũ người khác như hồ ly tinh. Thật không biết xấu hổ."
"Ta nghe nói hắn đã gian lận khi tham gia kỳ thi vào học viện!"
"Loại người này mà cũng có thể tiến vào Đan Viện của chúng ta, hít thở không khí cùng với hắn, ta cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Thật không biết xấu hổ, hồ ly tinh!"
"..."
Những lời chê bai như vậy mỗi ngày đều lặp đi lặp lại bên tai Ân Thiên Duệ, hắn đã chết lặng từ lâu. Mặc dù thỉnh thoảng đại ca cũng đến giúp đỡ hắn, nhưng dù sao đại ca cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn được. Hơn nữa, đại ca càng giúp đỡ thì những lời nghị luận của người khác càng khó nghe.
Hắn không hiểu mình đã làm gì sai?
Hắn không phải chỉ là muốn luyện đan thật tốt, cũng không chiêu mộ hay khiêu khích ai, tại sao những người đó lại không chịu buông tha hắn?
"Tiểu Lục, ngươi đừng để ý tới những người đó, những người đó không ăn được nho liền nói nho chua. Đúng rồi, hôm qua ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó chưa?" Cát Thâm nhìn Ân Thiên Duệ đi vào hỏi.
Ân Thiên Duệ định mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì, hôm qua sư phụ yêu cầu sau khi hắn trở về, hắn phải tự luyện chế Cương Quyết Đan cấp hai. Tác dụng của Cương Quyết Đan là hỗ trợ tu sĩ Phong linh căn trong tu luyện, giúp tu sĩ ở thời điểm thăng cấp hấp thụ linh lực nhanh hơn, nếu dùng Cương Quyết Đan trong thời gian thăng cấp sẽ đạt được kết quả gấp đôi. Tuy nhiên, hôm qua khi hắn đến Linh Thảo Các để nhận linh thảo, sư huynh ở đó không chỉ âm dương quái khí chế nhạo hắn mà còn viện cớ không cho hắn linh thảo.
Nhìn thấy vẻ mặt im lặng của Ân Thiên Duệ, Cát Thâm cho rằng hắn quay về chơi đùa và không hoàn thành nhiệm vụ được giao phó. Có chút thất vọng nói: “Tiểu Lục, tuy rằng thiên phú tuyệt vời, nhưng ngươi vẫn phải chăm chỉ luyện tập, không được kiêu ngạo.”
"Vâng, ta hiểu rồi. Cảm ơn đại sư huynh đã chỉ dẫn." Ân Thiên Duệ gật đầu và trả lời một cách chua xót.
"Ai!" Cát Thâm thở dài lắc đầu, "Ta đã đến giờ dạy học, ta đi trước." Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Ân Thiên Duệ, rời đi.
"Được, sư huynh, ngươi đi làm việc đi!" Nhìn Cát Thâm biến mất tại phòng luyện đan, Ân Thiên Duệ đi tới vị trí luyện đan như thường lệ, hắn trước tiên hoàn thành tất cả đan dược càn giao mỗi ngày.
Đệ tử thân truyền có số lượng đan dược cần phải hoàn thành mỗi ngày, mỗi buổi sáng, học viên sẽ đặt linh dược trong phòng luyện đan của mỗi đệ tử thân truyền. Nói chung, đan dược mỗi ngày được nộp lên buổi sáng, còn vào buổi chiều thì có thể đi làm việc của mình.
Nhưng sáng nay Ân Thiên Duệ đã liên tiếp làm nổ ba lò đan dược, điều này rõ ràng là bất thường, bởi vì hắn hiếm khi xảy ra nổ lò khi luyện đan.
"Ngươi có nghe thấy điều đó không?"
"Lại là âm thanh phát ra từ phòng luyện đan số 6 à?"
"Đây đã là lần thứ ba rồi."
"Hắn thực sự là luyên đan sư sao?"
"Khó mà nói. Ngươi thấy đấy, sáng nay hắn đã liên tục luyện chế ba lò, nhưng cả ba lò đều nổ tung."
" Còn tưởng rằng thật là lợi hại, nhưng mà chỉ có như vậy!”
"..."
Khi Ân Thiên Duệ ngừng luyện đan, hắn nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, đủ loại ngôn từ, đều là xúc phạm.
Hắn vẫn nhớ rằng khi hắn mới đến Đan Viện, mọi người ở Đan Viện đều yêu quý hắn, cố gắng lấy lòng và khen ngợi hắn.
Nhưng không biết từ bao giờ, những người đang cố lấy lòng và nịnh nọt hắn đều đổi hướng. Tất cả bọn họ đều lộ ra bộ mặt ghê tởm chỉ sau một đêm, không phải trào phúng hắn thì chính là nói móc hắn. Tất cả bọn họ dường như đều có ác cảm với hắn, những người bạn từng thảo luận về thuật luyên đan với hắn giờ đã cách hắn rất xa, hắn giống như là hồng hoang mãnh thú vậy..
"Chuyện gì vậy? Không cần luyện đan nữa à?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên sau lưng mọi người.
Mọi người quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng trẻo và không có râu đang đứng ở đó, người này là Từ Cảnh Bình, viện trưởng của Đan Viện.
“Gặp qua viện trưởng!” Họ lần lượt chào hỏi rồi tản ra.
Thấy uy tín của mình vẫn còn, Từ Cảnh Bình hài lòng gật đầu, bước vào phòng luyện đan số 6.
Mà Ân Thiên Duệ đang kiểm tra linh thảo hôm nay, lò đan liên tục nổ tung ba lần. Hắn không khỏi thắc mắc liệu có phải ai đó đã can thiệp vào linh thảo hay không. Nhưng sau khi kiểm tra hồi lâu, hắn cũng không thấy linh thảo có gì kỳ lạ, chẳng lẽ vấn đề không nằm ở linh thảo?
“Có thấy có vấn đề gì không?”
Nghe thấy tiếng động, Ân Thiên Duệ ngẩng đầu lên và thấy đó là Từ Cảnh Bình, hắn nhanh chóng bước tới hành lễ.
"Đệ tử đã gặp qua sư tôn!"
"Ừ, có chuyện gì vậy?" Từ Cảnh Bình cau mày hỏi.
"Sáng nay đệ tử này đã luyên tổng cộng ba lò đan dược nhưng đều nổ tung. Ta nghi ngờ có người đã xáo trộn linh thảo, nhưng vừa kiểm tra lại phát hiện linh thảo không có vấn đề gì." Ân Thiên Duệ thành thật trả lời.
"Thiên Duệ, ngươi học luyện đan bao lâu rồi?" Từ Cảnh Bình hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện lò nổ, nhìn tiểu đồ đệ tiều tụy trước mặt, mặc dù cảm thấy có chút đau lòng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. .
"Đã năm năm rồi thưa sư tôn." Ân Thiên Duệ nghĩ về điều đó và nhận ra rằng lẽ ra hắn nên bắt đầu học luyện đan từ năm 9 tuổi bởi vì linh căn của hắn phù hợp với con đường luyện đan. Gia đình rất ủng hộ hắn, cha hắn thậm chí còn thuê một luyện đan sư cấp ba để dạy hắn.
---------- End chương 99: -----------
【 Chủ nhân, cứu ta, cứu chuột! Kẻ xấu này muốn kho tàu ta】Phệ Linh Thử phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu cứu Thượng Quan Huyền Ý.
"Ngươi... ngươi... quả nhiên là ngươi, là ngươi truyền âm cho ta!" Thượng Quan Huyền Ý kinh ngạc nhìn con chuột trong tay Tiêu Lăng Hàn, vẻ mặt như bị sét đánh, hai từ "Chủ nhân?" này có phải nó đang gọi hắn không? Hắn thực sự đã bị một con chuột mạnh mẽ nhận chủ trong khi hắn bất tỉnh.
Chuột! chuột! Một con chuột đã là khế ước thú của mình!
Thượng Quan Huyền Ý cảm giác toàn thân không ổn, hắn chỉ ngủ có chốc lát, sao lại nhiều ra một con thú sủng như vậy!
Tiêu Lăng Hàn vặn cổ tay một cái, đem Phệ Linh Thử ném về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy, nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay mình, hắn sợ đến mức ném nó xuống đất.
"Chít chi chi~~"【 chủ nhân, đau! 】Phệ Linh Thử ai oán truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý. Chủ nhân không hề có chút thiện cảm nào với chuột, tương lai của chuột thật u ám!
"Nó chính là thủ phạm đã lấy trộm linh thạch của ngươi. Ta bắt được nó tối qua," Tiêu Lăng Hàn nói xong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó xảo quyệt thoát khỏi tay ta, vậy mà sau đó nó dám cùng ngươi ký kết khế ước chủ tớ. Chúc mừng ngươi! Tu vi của ngươi hiện đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ . "
Thượng Quan Huyền Ý cảm nhận được tu vi của mình, quả nhiên ở Trúc Cơ hậu kỳ , tu vi của hắn sau khi ngủ liền tăng lên hai cấp nhỏ. Nhưng được Tiêu Lăng Hàn chúc mừng, hắn cũng không có cảm thấy vui mừng mà ngược lại còn lo lắng, bởi vì Tiêu Lăng Hàn giọng điệu lạnh lùng, hắn cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Huyền Ý cười xấu hổ, có chút áy náy nói: "Vậy ta phải cảm ơn sư huynh. Nếu sư huynh thích, ta lập tức chấm dứt khế ước với nó."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Rõ ràng ngươi coi thường nó vì nó là chuột nên muốn hủy bỏ khế ước với nó, nhưng cuối cùng lại bị ngươi nói hiên ngang lẫm liệt.
"Cám ơn ngươi rất nhiều, ta một chút cũng không thích, ngươi nên giữ lại cho mình đi! Nó là Phệ Linh Thử mà mọi người đều mơ ước, huyết mạch của nó cao hơn chuột tầm bảo, ít nhất nó cũng nhận thức được thiên tài địa bảo, rất thích hợp với ngươi đấy. " Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phệ Linh Thử, khiến cho Phệ Linh Thử trên mặt đất co rúm lại vì sợ hãi.
Phệ Linh Thử: ...Đời chuột thật khốn khổ! Không ai muốn chuột! Chuột bị coi thường!
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Không, sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, nó và ta căn bản không thích hợp!
"Ồ!" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt tiếc nuối trả lời.
"Ngươi vừa mới đột phá tu vi, hãy ở trong động phủ ổn định cảnh giới đi. Ta mấy ngày nay có việc phải làm, tối nay sẽ không về." Tiêu Lăng Hàn thu dọn đồ đạc, nói với quan viên Huyền Ý, rời đi động phủ.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía phương hướng Tiêu Lăng Hàn biến mất, ngơ ngác, trong lòng trống rỗng.
Phệ Linh Thử thấy nhân loại đáng sợ đã biến mất, lúc này trong động phủ chỉ còn lại mình và chủ nhân, nó phải cư xử cho phải phép, không được để chủ nhân ghét bỏ. Nó chui vào lỗ và lấy ra tất cả các đồ sưu tập mà nó đã thu thập được trong nhiều năm. Nó nhanh chóng leo lên bàn, đối mặt với Thượng Quan Huyền Ý, nhổ chiếc nhẫn không gian trong miệng ra, dùng bộ dạng nịnh nọt đẩy toàn bộ đồ vật đến trước mặt hắn.
Phệ Linh Thử truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý:【 Chủ nhân, ta sẽ đưa cho ngài tất cả những gì ta sưu tập được. 】 Nó lại nhìn Thượng Quan Huyền Ý với ánh mắt mong đợi, hy vọng chủ nhân sẽ khen ngợi nó, không còn ghét bỏ nó nữa.
Thượng Quan Huyền Ýtừ nhỏ vốn sợ chuột, nên yêu cầu hắn thừa nhận mình có một con chuột là khế ước thú thì nhất thời có chút khó chịu, nhìn Phệ Linh Thử luôn khiến hắn cảm thấy mờ mịt và không thoải mái.
"Cám ơn!" Thượng Quan Huyền Ý miễn cưỡng nói, hắn thấy tiểu gia hỏa này rất đáng thương, nếu tiếp tục ghét bỏ nó thì hắn đúng là tồi.
Hắn tiếp nhận chiếc nhẫn của Phệ Linh Thử, sau đó dùng thần thức đảo qua, có rất nhiều viên linh thạch khiến hắngần như bị mù, gia hỏa này đã đánh cắp linh thạch của bao nhiêu người? Có 200 triệu viên linh thạch hạ phẩm, 10 triệu viên linh thạch trung phẩm!
Một con chuột giàu còn hơn mình, Học viện Hoàng Cực này kẻ có tiền cũng thật nhiều.
Tuy nhiên, Thượng Quan Huyền Ý chỉ lấy phần của mình ra, phần còn lại trả lại cho Phệ Linh Thử.
【 chủ nhân, không thích ta sao? 】 Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý trả lại đồng đò sưu tập của nó, Phệ Linh Thử có chút thất vọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên là không, để ở đây không an toàn, tốt nhất là để ở bên cạnh ngươi!" Thượng Quan Huyền Ý kiên quyết không chịu thừa nhận là hắn sợ chuột
【Được rồi. 】 Phệ Linh Thử lập tức bị lí do này của Thượng Quan Huyền Ý trấn an, nó lấy ra một trăm khối linh thạch trung phẩm, ôm một khối cắn một cái "bẹp bẹp".
Nó ăn liền mười miếng và không có dấu hiệu dừng lại.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức hối hận, chẳng lẽ hắn đã khế ước với một đồ ham ăn sao?
Nó ăn được như vậy, mình liệu có đủ khả năng để tự nuôi nó không?
Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn còn lương thực dự trữ nên hắn không cần phải lo lắng về vấn đề đó vào lúc này.
--------------------------
Đan Viện
Ân Thiên Duệ ở bên kia học viện gần đây gặp khó khăn, khắp nơi đều có người đối nghịch với hắn, thậm chí không thể đổi lấy linh thảo, khi nhìn thấy hắn, mọi người đều xa lánh như thấy rắn rết, trốn đến rất xa.
"Sư muội, ngươi nhìn thấy hắn không, hắn chính là học viên thông qua quan hệ tiến vào Đan Viện của chúng ta đó."
"Không phải chỉ như vậy, chỉ vì có anh trai ở Võ Viện mà lại kiêu ngạo bắt nạt người khác!"
"Sư muội Nhược Lan bị Cát đạo sư ghét bò là vì hắn đó! Cát đạo sư thậm chí còn không cho phép sư muội Nhược Lan tham gia lớp học của mình."
"Đúng! Sư muội Nhược Lan thật đáng thương."
"Hừ, một cái song nhi đi khắp nơi quyến rũ người khác như hồ ly tinh. Thật không biết xấu hổ."
"Ta nghe nói hắn đã gian lận khi tham gia kỳ thi vào học viện!"
"Loại người này mà cũng có thể tiến vào Đan Viện của chúng ta, hít thở không khí cùng với hắn, ta cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Thật không biết xấu hổ, hồ ly tinh!"
"..."
Những lời chê bai như vậy mỗi ngày đều lặp đi lặp lại bên tai Ân Thiên Duệ, hắn đã chết lặng từ lâu. Mặc dù thỉnh thoảng đại ca cũng đến giúp đỡ hắn, nhưng dù sao đại ca cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn được. Hơn nữa, đại ca càng giúp đỡ thì những lời nghị luận của người khác càng khó nghe.
Hắn không hiểu mình đã làm gì sai?
Hắn không phải chỉ là muốn luyện đan thật tốt, cũng không chiêu mộ hay khiêu khích ai, tại sao những người đó lại không chịu buông tha hắn?
"Tiểu Lục, ngươi đừng để ý tới những người đó, những người đó không ăn được nho liền nói nho chua. Đúng rồi, hôm qua ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó chưa?" Cát Thâm nhìn Ân Thiên Duệ đi vào hỏi.
Ân Thiên Duệ định mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì, hôm qua sư phụ yêu cầu sau khi hắn trở về, hắn phải tự luyện chế Cương Quyết Đan cấp hai. Tác dụng của Cương Quyết Đan là hỗ trợ tu sĩ Phong linh căn trong tu luyện, giúp tu sĩ ở thời điểm thăng cấp hấp thụ linh lực nhanh hơn, nếu dùng Cương Quyết Đan trong thời gian thăng cấp sẽ đạt được kết quả gấp đôi. Tuy nhiên, hôm qua khi hắn đến Linh Thảo Các để nhận linh thảo, sư huynh ở đó không chỉ âm dương quái khí chế nhạo hắn mà còn viện cớ không cho hắn linh thảo.
Nhìn thấy vẻ mặt im lặng của Ân Thiên Duệ, Cát Thâm cho rằng hắn quay về chơi đùa và không hoàn thành nhiệm vụ được giao phó. Có chút thất vọng nói: “Tiểu Lục, tuy rằng thiên phú tuyệt vời, nhưng ngươi vẫn phải chăm chỉ luyện tập, không được kiêu ngạo.”
"Vâng, ta hiểu rồi. Cảm ơn đại sư huynh đã chỉ dẫn." Ân Thiên Duệ gật đầu và trả lời một cách chua xót.
"Ai!" Cát Thâm thở dài lắc đầu, "Ta đã đến giờ dạy học, ta đi trước." Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Ân Thiên Duệ, rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, sư huynh, ngươi đi làm việc đi!" Nhìn Cát Thâm biến mất tại phòng luyện đan, Ân Thiên Duệ đi tới vị trí luyện đan như thường lệ, hắn trước tiên hoàn thành tất cả đan dược càn giao mỗi ngày.
Đệ tử thân truyền có số lượng đan dược cần phải hoàn thành mỗi ngày, mỗi buổi sáng, học viên sẽ đặt linh dược trong phòng luyện đan của mỗi đệ tử thân truyền. Nói chung, đan dược mỗi ngày được nộp lên buổi sáng, còn vào buổi chiều thì có thể đi làm việc của mình.
Nhưng sáng nay Ân Thiên Duệ đã liên tiếp làm nổ ba lò đan dược, điều này rõ ràng là bất thường, bởi vì hắn hiếm khi xảy ra nổ lò khi luyện đan.
"Ngươi có nghe thấy điều đó không?"
"Lại là âm thanh phát ra từ phòng luyện đan số 6 à?"
"Đây đã là lần thứ ba rồi."
"Hắn thực sự là luyên đan sư sao?"
"Khó mà nói. Ngươi thấy đấy, sáng nay hắn đã liên tục luyện chế ba lò, nhưng cả ba lò đều nổ tung."
" Còn tưởng rằng thật là lợi hại, nhưng mà chỉ có như vậy!”
"..."
Khi Ân Thiên Duệ ngừng luyện đan, hắn nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, đủ loại ngôn từ, đều là xúc phạm.
Hắn vẫn nhớ rằng khi hắn mới đến Đan Viện, mọi người ở Đan Viện đều yêu quý hắn, cố gắng lấy lòng và khen ngợi hắn.
Nhưng không biết từ bao giờ, những người đang cố lấy lòng và nịnh nọt hắn đều đổi hướng. Tất cả bọn họ đều lộ ra bộ mặt ghê tởm chỉ sau một đêm, không phải trào phúng hắn thì chính là nói móc hắn. Tất cả bọn họ dường như đều có ác cảm với hắn, những người bạn từng thảo luận về thuật luyên đan với hắn giờ đã cách hắn rất xa, hắn giống như là hồng hoang mãnh thú vậy..
"Chuyện gì vậy? Không cần luyện đan nữa à?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên sau lưng mọi người.
Mọi người quay lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng trẻo và không có râu đang đứng ở đó, người này là Từ Cảnh Bình, viện trưởng của Đan Viện.
“Gặp qua viện trưởng!” Họ lần lượt chào hỏi rồi tản ra.
Thấy uy tín của mình vẫn còn, Từ Cảnh Bình hài lòng gật đầu, bước vào phòng luyện đan số 6.
Mà Ân Thiên Duệ đang kiểm tra linh thảo hôm nay, lò đan liên tục nổ tung ba lần. Hắn không khỏi thắc mắc liệu có phải ai đó đã can thiệp vào linh thảo hay không. Nhưng sau khi kiểm tra hồi lâu, hắn cũng không thấy linh thảo có gì kỳ lạ, chẳng lẽ vấn đề không nằm ở linh thảo?
“Có thấy có vấn đề gì không?”
Nghe thấy tiếng động, Ân Thiên Duệ ngẩng đầu lên và thấy đó là Từ Cảnh Bình, hắn nhanh chóng bước tới hành lễ.
"Đệ tử đã gặp qua sư tôn!"
"Ừ, có chuyện gì vậy?" Từ Cảnh Bình cau mày hỏi.
"Sáng nay đệ tử này đã luyên tổng cộng ba lò đan dược nhưng đều nổ tung. Ta nghi ngờ có người đã xáo trộn linh thảo, nhưng vừa kiểm tra lại phát hiện linh thảo không có vấn đề gì." Ân Thiên Duệ thành thật trả lời.
"Thiên Duệ, ngươi học luyện đan bao lâu rồi?" Từ Cảnh Bình hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện lò nổ, nhìn tiểu đồ đệ tiều tụy trước mặt, mặc dù cảm thấy có chút đau lòng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. .
"Đã năm năm rồi thưa sư tôn." Ân Thiên Duệ nghĩ về điều đó và nhận ra rằng lẽ ra hắn nên bắt đầu học luyện đan từ năm 9 tuổi bởi vì linh căn của hắn phù hợp với con đường luyện đan. Gia đình rất ủng hộ hắn, cha hắn thậm chí còn thuê một luyện đan sư cấp ba để dạy hắn.
---------- End chương 99: -----------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro