[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Tiêu Lăng Hàn Đ...
2024-11-19 20:57:58
Editor: Linh Khánh
Ân Thiên Duệ thấy một màn như vậy còn có chút khó hiểu, đang muốn tiến lên hỏi người đồng hành một chút. Kết quả hắn còn chưa có mở miệng, đàn ông kia tựa hồ biết Ân Thiên Duệ muốn hỏi cái gì, đi đến chỗ rất xa bên kia. Một bộ ta không muốn nói chuyện, không muốn phản ứng bộ dáng của ngươi, mắt nhìn thẳng hướng đi đến phía trước.
"Tình huống như thế nào? Chẳng lẽ là bởi vì ta lớn lên không có đẹp bằng ngươi?" Ân Thiên Duệ nhìn Thượng Quan Huyền Ý, đầu óc toàn dấu chấm hỏi???
Vì cái gì khi Thượng Quan Huyền Ý hỏi chuyện hắn trả lời còn cùng nhau nói chuyện phiếm. Còn ta chưa kịp mở miệng thì hắn đã tránh ra? Chẳng lẽ thật sự là do mình lớn lên không đẹp?
Mạc Vô Nhai bất đắc dĩ sờ sờ đầu của hắn một chút, trấn an cảm xúc của hắn xuống. Này rõ ràng chính là những người đó sợ bị Vũ Tân Lâm coi trọng, sau đó mạnh mẽ đoạt người, không thấy được những người đó khi thấy bọn họ lộ ra ánh mắt đồng tình sao! Mà khi có việc người liền ở chỗ này, hắn vẫn là cái người bị coi trọng kia, hắn cũng có chút ngượng ngùng nhưng không có khả năng nói thẳng ra.
Nhưng thật ra Thượng Quan Huyền Ý một chút cũng không khách khí, "Bổn thiếu gia lớn lên anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường chính chính, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, loại tướng mạo thường thường của ngươi sao có thể so sánh?" Đương nhiên Thượng Quan Huyền Ý lại quên hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một cái thiếu niên mười hai tuổi, còn chưa không sau khi lớn lên ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cứng cỏi, cao ráo, cho nên khen mình một chút cũng đúng.
Ân Thiên Duệ bị những lời không biết xấu hổ của Thượng Quan Huyền Ý làm cho đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn.
"Trẻ con hiện tại đều" tự luyến" như vậysao?" Ân Thiên Duệ kỳ thật muốn nói là không biết xấu hổ.
"Ngươi nói giống như ngươi rất già rồi ý, dù sao cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà thôi." Thượng Quan Huyền Ý khinh bỉ nhìn Ân Thiên Duệ, nghĩ thầm chẳng lẽ Ân Thiên Duệ này không chỉ có ngốc bình thường mà siêu ngốc sao.
Ân Thiên Duệ: Cảm giác chỉ số thông minh của mình đã chịu uy hiếp, thế nhưng bị xem thường.
"Ta xác thật lớn hơn hai tuổi với so ngươi nhưng ta một chút cũng không già, ta còn trẻ, không, là thiếu niên." Nói xong, Ân Thiên Duệ còn sờ sờ mặt chính mình.
......
Nghe đối thoại không hề dinh dưỡng của hai người, bất tri bất giác* liền đến cửa thành.
Bất tri bất giác*: không cảm thấy gì
Vào thành yêu cầu nộp phải mười viên linh thạch cấp thấp, cho dù là người Vũ gia cũng không ngoại lệ. Mấy người Tiêu Lăng Hàn vì muốn che giấu hành tung nên ngọc bài thân phận luyện đan sư của hắn cũng không có lấy ra, chỉ vì mười viên linh thạch mà bại lộ thân phận thì không đáng, tốt xấu gì trước đó hắn không lâu cũng mới phát tài nhỏ, huống chi phí vào thành còn không tới phiên hắn để tâm.
Phí vào thành đều là Vũ Tân Lâm giao, một đường đi theo nàng vào thành.
Nàng cũng không có đem mấy người Tiêu Lăng Hàn mang đi Vũ gia, mà là an bài cho bọn họ ở một cái nhà thuê trong thành. Linh khí nơi này bọn họ cảm nhận cũng không khác ở trong thành phủ chủ thành Thiên Huệ lắm, một ngàn linh thạch cấp thấp một ngày, khó trách linh khí nồng đậm, dù sao giá cả cũng khí phách như vậy.
Thế mà lại có người coi tiền như rác, vài người bọn họ ở yên tâm thoải mái.
Ai! Sa đọa, cảm giác mình như bị bao dưỡng, loại bao dưỡng không cần trả giá bất kì cái gì này, hy vọng tới nhiều một chút!
Trải qua mấy ngày chạy trốn, mọi người đều ý thức được mình quá thấp tu vi, hoàn toàn không đủ xem, tuy rằng đủ để kiêu căng với mấy người cùng thế hệ nhưng ở những trước mặt các tiền bối thì chính là cặn bã tồn tại.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy mình có ưu thế trọng sinh, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, sức chiến đấu cũng thắng dễ dàng người cùng cảnh giới. Nhưng cùng Tiêu Đại Ma Vương so, lập tức quân lính tan rã, chỉ bị đánh cho tơi bời. Tiêu Đại Ma Vương có thể thắng được tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà mình lại chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với Trúc Cơ sơ kỳ, quả thực là người so với người sẽ tức chết! Cho nên vừa đến nơi, hắn lập tức tuyên bố mình muốn tu luyện, chớ quấy rầy!
Mà bên này, Mạc Vô Nhai cũng bị sức chiến đấu mạnh mẽ của Tiêu Lăng Hàn đả kích đến mức hoài nghi nhân sinh, cảm thấy 20 năm này của mình đều sống uổng phí, vừa đến nơi, hắn cũng tuyên bố tu luyện, chớ quấy rầy!
Dư lại hai người Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ ở trong đại sảnh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ngươi không đi bế quan sao?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Duệ tò mò hỏi, hai người kia giống như đều bị hắn kích thích rồi, tên nhóc này cảm giác như thế nào không chịu nửa điểm ảnh hưởng nào.
"Ta hiện tại đã là luyện khí tầng mười, bạn cùng lứa so sánh với ta thì ta đã nắm chắc phần thắng. Nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, ta chuẩn bị trước khi tới ở Học viện Hoàng Cực đều không tu luyện." Ân Thiên Duệ xấu hổ nói.
Hắn đổ một ly trà cho mình, có chút chột dạ không dám nhìn Tiêu Lăng Hàn, chủ yếu là mọi người tuổi không khác nhau lắm, cũng coi như là bạn cùng lứa. Nhưng Tiêu đại ca trực tiếp so với mình cách mấy con phố, không thể so sánh a! Chỉ có thể an ủi mình là không nên so với thiên tài để mình không vui vẻ, so bạn cùng lứa khác thì tốt rồi, tưởng tượng như vậy, chính mình còn xem như là một thiên tài!
"Ngươi biết cái này của ngươi người ta gọi là gì không?" Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên ghế, nghiêng nghiêng nằm, lười nhác mở miệng.
"Gọi là gì a?" Ân Thiên Duệ có chút chột dạ hỏi.
"Không có chí tiến thủ, được chăng hay chớ*, tự sa ngã, mê muội mất cả ý chí, chơi bời lêu lổng, đắm mình trong trụy lạc, đúng, hiện tại ngươi chính là như vậy!" Tiêu Lăng Hàn nói xong, còn rất là tán đồng gật gật đầu, tỏ vẻ mình nói rất đúng.
Được chăng hay chớ*: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được
Ân Thiên Duệ bị Tiêu Lăng Hàn nói đến mức mở to mắt, khiếp sợ nói không ra lời, ngốc ngốc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Hắn còn không phải là tạm thời không muốn tu luyện thôi sao? Như thế nào đã bị Tiêu đại ca ấn tượng cho rằng mình vô năng như vậy?
"Còn có, chúng ta không phải bạn cùng lứa tuổi sao? Ta lớn hơn hai tháng so với ngươi đi? Chẳng lẽ ta nhớ lầm?" Tiêu Lăng Hàn tiếp tục đả kích nói.
Ân Thiên Duệ rốt cuộc lấy lại tinh thần nhanh chóng lấy lòng nói: "Cái kia, Tiêu đại ca ở trong lòng ta chính là như anh em ruột thịt vậy. Ở giữa chúng ta không cách nào được so sánh, không thể so, không thể so. Ngươi là ánh trăng sáng của bầu trời, ta là gạch ngói trên mặt đất; ngươi là ngôi sao bầu trời đêm, ta là hạt cát xấu xí dưới đáy sông; ngươi là đám mây trên không trung, ta là bông hao dưới mặt đất; ngươi là nắng gắt trên bầu trời, ta là hoa hướng dương trong vườn."
"Đưng, công phu nịnh nọt của ngươi không tồi, anh cả của ngươi bao lớn?" Tiêu Lăng Hàn nhíu mày, vuốt cằm, nghi hoặc hỏi.
"Anh cả lớn hơn mười tuổi so với ta." Ân Thiên Duệ trộm liếc mắt Tiêu Lăng Hàn một cái, thật cẩn thận nói.
Ân Thiên Duệ cảm thấy điểm chú ý của Tiêu Lăng Hàn có phải nghĩ sai rồi hay không, hắn nên chú ý không phải là những cái lời nói nịnh nọt đó sao? Huyền Ý với hắn sao không giống? Huyền Ý không phải nói Tiêu đại ca thích nhất người khác khen hắn sao? Tuy rằng Tiêu đại ca khen ngợi mình một chút nhưng như thế nào giống như không có gì? Từ sau khi kiến thức được thực lực Tiêu Lăng Hàn giết mấy tu sĩ kia, ( chủ yếu là trường hợp quá dọa người, không phải trực tiếp nổ tung đầu mà đã tan xương nát thịt, nếu không phải liền thân thể nào đó thiếu mất cái đầu. Khủng bố nhất chính là cả người biến thành một bãi nước thấm vào trong đất, tất cả đều là chết không toàn thây, thật sự là quá thảm quá dọa người. ) Ân Thiên Duệ hạ quyết tâm nhất định phải cùng Tiêu đại ca quan hệ thật tốt.
"Đó chính là 24 tuổi, chẳng lẽ làn da hiện tại của ta kém đi rồi? Bắt đầu già rồi sao? Không được, ta phải đi nghiên cứu một ít Hoán Nhan Đan mưới được."
Tiêu Lăng Hàn ngưng ra một mặt nước, thưởng thức ngũ quan đẹp trai của mình, lầu bầu nói, nói xong liền đi rồi.
Người rốt cuộc đã đi rồi, Ân Thiên Duệ lau đi mồ hôi trên trán, từ sau khi Tiêu đại ca giết không ít người, hắn cảm thấy khí thế của hắn so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, vô hình cho người ta một loại cảm giác áp bách.
Nhàn rỗi cũng nhàm chán, Ân Thiên Duệ quyết định đi phòng luyện đan tiếp tục luyện đan thuật đào tạo sâu. Miễn cho một không cẩn thận đụng tới Tiêu đại ca, hiện tại hắn thật sự có chút sợ Tiêu đại ca, hắn cảm thấy Tiêu đại ca là Hồng Hoang mãnh thú, còn mình chính là cừu con, không, so với cừu con còn yếu hơn. Phải là con kiến nhỏ mới đúng, cho dù là dẫm mình một chân cũng ngại cộm chân, chỉ có thể khinh thường nhìn lại.
Vì có thể được để Tiêu đại ca không khinh thường, hắn mau chóng quên mình tập luyện, mấy ngày kế tiếp Ân Thiên Duệ quyết định trốn đến đan phòng.
Ngày thứ hai,
Tiêu Lăng Hàn sớm liền ra cửa, tuy rằng Vũ Tân Lâm để lại một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn chằm chằm bọn họ ở trong viện, nhưng chỉ cần không phải Mạc Vô Nhai rời đi, hắn đều nhắm một mắt coi như không thấy.
Tiêu Lăng Hàn đi ở trên đường phố thành Vũ Hội, nơi này không có náo nhiệt như thành Thiên Huệ, hẳn là bởi vì nơi này bị một nhà Vũ gia khống chế, không có cạnh tranh sẽ không có đối lập tốt, như vậy phát triển lên như thế nào?
"Mọi người đi ngang qua, dạo ngang qua mau đến xem, đồ vật được lấy ra trong động phủ của tu sĩ thượng cổ."
"Mới nhất là linh tửu được dùng linh quả để ủ, hoan nghênh các vị đạo hữu tới chọn mua."
"Đều tới nhìn một cái, coi một chút, đồ vật Nguyên Anh lão tổ lưu lại, mua được chính là kiếm được."
"......"
Tiêu Lăng Hàn đi ngang qua một cái phố đào bảo này, âm thanh rao hàng không ngừng đánh sâu vào màng tai của hắn, dưới sự tò mò, hắn dùng thần thức quét quét.
Cái gì đồ vật trong động phủ của tu sĩ thượng cổ, căn bản chính là chút linh kiện trên người yêu thú, nào là hàm răng, da yêu thú, xương cốt yêu thú mài giũa thành hình dạng đẹp đẽ; còn linh tửu, rõ ràng chính là nước bình thường trong đó có thả một gốc cây hương thảo say; cái đồ vật lão tổ Nguyên Anh gì lưu lại, rõ ràng chính là cái ấm đá mà người bảo vệ thành ở sông ngoài thành đào được.
Quả thực chính là lừa gạt người, đúng là tự lừa mình dối người.
Tiêu Lăng Hàn hoàn toàn thất vọng, trong tiểu thuyết không phải đều nói vai chính tùy tiện đi dạo cũng có thể đào được bảo bối nghịch thiên sao? Nếu không phải gia tăng tu vi thì cũng chính là gia tăng lực chiến đấu.
Xem ra mình là không có mệnh vai chính, chỉ là một người qua đường.
Hắn kiên quyết không thừa nhận trong tiểu thuyết đều là gạt người, ôm chút ảo tưởng, nói không chừng ngày nào đó liền sẽ gặp được một cái Long Ngạo Thiên*.
Long Ngạo Thiên*:
(m.n vào đây xem nha, mình không copy đc)
Long Ngạo Thiên một đường thu đủ loại tay đấm, người theo đuổi, tiểu đệ.
Nào là Thánh Nữ ma đạo xinh đẹp tuyệt trần; tiểu sư muội thanh thuần; thanh mai trúc mã am hiểu lòng người; tiên tử đan đạo toàn năng; Hồ tộc dáng người nóng bỏng; giống như người áp giải phạm nhân luôn kè kè bên Long Ngạo Thiên tất cả đều si mê, yêu sâu sắc, tấm lòng trong sạch, thành thật, không đổi dạ, sông cạn đá mòn, tình thâm như biển, đi cùng hắn chinh phục biển sao trời mênh mông, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Đến lúc đó lại có tiết mục trình diễn xuất sắc, mình chỉ có thể qua sát hiện trường phát sóng trực tiếp, bằng không nơi không có máy tính, trò chơi, các loại giải trí sinh hoạt tu tiên, thật sự quá buồn tẻ nhạt nhẽo.
Tiêu Lăng Hàn như thế nào cũng không thể tưởng được ngày nào đó thời điểm đã đến, mình cũng sẽ bị kéo vào trong diễn, trở thành Long Ngạo Thiên khăng khăng muốn thu người dưới trướng vào ( tiểu đệ ). Đương nhiên, đây là sự tình về sau mới có thể phát sinh.
---------- End chương 31: ------------
Ân Thiên Duệ thấy một màn như vậy còn có chút khó hiểu, đang muốn tiến lên hỏi người đồng hành một chút. Kết quả hắn còn chưa có mở miệng, đàn ông kia tựa hồ biết Ân Thiên Duệ muốn hỏi cái gì, đi đến chỗ rất xa bên kia. Một bộ ta không muốn nói chuyện, không muốn phản ứng bộ dáng của ngươi, mắt nhìn thẳng hướng đi đến phía trước.
"Tình huống như thế nào? Chẳng lẽ là bởi vì ta lớn lên không có đẹp bằng ngươi?" Ân Thiên Duệ nhìn Thượng Quan Huyền Ý, đầu óc toàn dấu chấm hỏi???
Vì cái gì khi Thượng Quan Huyền Ý hỏi chuyện hắn trả lời còn cùng nhau nói chuyện phiếm. Còn ta chưa kịp mở miệng thì hắn đã tránh ra? Chẳng lẽ thật sự là do mình lớn lên không đẹp?
Mạc Vô Nhai bất đắc dĩ sờ sờ đầu của hắn một chút, trấn an cảm xúc của hắn xuống. Này rõ ràng chính là những người đó sợ bị Vũ Tân Lâm coi trọng, sau đó mạnh mẽ đoạt người, không thấy được những người đó khi thấy bọn họ lộ ra ánh mắt đồng tình sao! Mà khi có việc người liền ở chỗ này, hắn vẫn là cái người bị coi trọng kia, hắn cũng có chút ngượng ngùng nhưng không có khả năng nói thẳng ra.
Nhưng thật ra Thượng Quan Huyền Ý một chút cũng không khách khí, "Bổn thiếu gia lớn lên anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường chính chính, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, loại tướng mạo thường thường của ngươi sao có thể so sánh?" Đương nhiên Thượng Quan Huyền Ý lại quên hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một cái thiếu niên mười hai tuổi, còn chưa không sau khi lớn lên ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cứng cỏi, cao ráo, cho nên khen mình một chút cũng đúng.
Ân Thiên Duệ bị những lời không biết xấu hổ của Thượng Quan Huyền Ý làm cho đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn.
"Trẻ con hiện tại đều" tự luyến" như vậysao?" Ân Thiên Duệ kỳ thật muốn nói là không biết xấu hổ.
"Ngươi nói giống như ngươi rất già rồi ý, dù sao cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà thôi." Thượng Quan Huyền Ý khinh bỉ nhìn Ân Thiên Duệ, nghĩ thầm chẳng lẽ Ân Thiên Duệ này không chỉ có ngốc bình thường mà siêu ngốc sao.
Ân Thiên Duệ: Cảm giác chỉ số thông minh của mình đã chịu uy hiếp, thế nhưng bị xem thường.
"Ta xác thật lớn hơn hai tuổi với so ngươi nhưng ta một chút cũng không già, ta còn trẻ, không, là thiếu niên." Nói xong, Ân Thiên Duệ còn sờ sờ mặt chính mình.
......
Nghe đối thoại không hề dinh dưỡng của hai người, bất tri bất giác* liền đến cửa thành.
Bất tri bất giác*: không cảm thấy gì
Vào thành yêu cầu nộp phải mười viên linh thạch cấp thấp, cho dù là người Vũ gia cũng không ngoại lệ. Mấy người Tiêu Lăng Hàn vì muốn che giấu hành tung nên ngọc bài thân phận luyện đan sư của hắn cũng không có lấy ra, chỉ vì mười viên linh thạch mà bại lộ thân phận thì không đáng, tốt xấu gì trước đó hắn không lâu cũng mới phát tài nhỏ, huống chi phí vào thành còn không tới phiên hắn để tâm.
Phí vào thành đều là Vũ Tân Lâm giao, một đường đi theo nàng vào thành.
Nàng cũng không có đem mấy người Tiêu Lăng Hàn mang đi Vũ gia, mà là an bài cho bọn họ ở một cái nhà thuê trong thành. Linh khí nơi này bọn họ cảm nhận cũng không khác ở trong thành phủ chủ thành Thiên Huệ lắm, một ngàn linh thạch cấp thấp một ngày, khó trách linh khí nồng đậm, dù sao giá cả cũng khí phách như vậy.
Thế mà lại có người coi tiền như rác, vài người bọn họ ở yên tâm thoải mái.
Ai! Sa đọa, cảm giác mình như bị bao dưỡng, loại bao dưỡng không cần trả giá bất kì cái gì này, hy vọng tới nhiều một chút!
Trải qua mấy ngày chạy trốn, mọi người đều ý thức được mình quá thấp tu vi, hoàn toàn không đủ xem, tuy rằng đủ để kiêu căng với mấy người cùng thế hệ nhưng ở những trước mặt các tiền bối thì chính là cặn bã tồn tại.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy mình có ưu thế trọng sinh, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, sức chiến đấu cũng thắng dễ dàng người cùng cảnh giới. Nhưng cùng Tiêu Đại Ma Vương so, lập tức quân lính tan rã, chỉ bị đánh cho tơi bời. Tiêu Đại Ma Vương có thể thắng được tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà mình lại chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với Trúc Cơ sơ kỳ, quả thực là người so với người sẽ tức chết! Cho nên vừa đến nơi, hắn lập tức tuyên bố mình muốn tu luyện, chớ quấy rầy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà bên này, Mạc Vô Nhai cũng bị sức chiến đấu mạnh mẽ của Tiêu Lăng Hàn đả kích đến mức hoài nghi nhân sinh, cảm thấy 20 năm này của mình đều sống uổng phí, vừa đến nơi, hắn cũng tuyên bố tu luyện, chớ quấy rầy!
Dư lại hai người Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ ở trong đại sảnh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ngươi không đi bế quan sao?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Duệ tò mò hỏi, hai người kia giống như đều bị hắn kích thích rồi, tên nhóc này cảm giác như thế nào không chịu nửa điểm ảnh hưởng nào.
"Ta hiện tại đã là luyện khí tầng mười, bạn cùng lứa so sánh với ta thì ta đã nắm chắc phần thắng. Nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, ta chuẩn bị trước khi tới ở Học viện Hoàng Cực đều không tu luyện." Ân Thiên Duệ xấu hổ nói.
Hắn đổ một ly trà cho mình, có chút chột dạ không dám nhìn Tiêu Lăng Hàn, chủ yếu là mọi người tuổi không khác nhau lắm, cũng coi như là bạn cùng lứa. Nhưng Tiêu đại ca trực tiếp so với mình cách mấy con phố, không thể so sánh a! Chỉ có thể an ủi mình là không nên so với thiên tài để mình không vui vẻ, so bạn cùng lứa khác thì tốt rồi, tưởng tượng như vậy, chính mình còn xem như là một thiên tài!
"Ngươi biết cái này của ngươi người ta gọi là gì không?" Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên ghế, nghiêng nghiêng nằm, lười nhác mở miệng.
"Gọi là gì a?" Ân Thiên Duệ có chút chột dạ hỏi.
"Không có chí tiến thủ, được chăng hay chớ*, tự sa ngã, mê muội mất cả ý chí, chơi bời lêu lổng, đắm mình trong trụy lạc, đúng, hiện tại ngươi chính là như vậy!" Tiêu Lăng Hàn nói xong, còn rất là tán đồng gật gật đầu, tỏ vẻ mình nói rất đúng.
Được chăng hay chớ*: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được
Ân Thiên Duệ bị Tiêu Lăng Hàn nói đến mức mở to mắt, khiếp sợ nói không ra lời, ngốc ngốc nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Hắn còn không phải là tạm thời không muốn tu luyện thôi sao? Như thế nào đã bị Tiêu đại ca ấn tượng cho rằng mình vô năng như vậy?
"Còn có, chúng ta không phải bạn cùng lứa tuổi sao? Ta lớn hơn hai tháng so với ngươi đi? Chẳng lẽ ta nhớ lầm?" Tiêu Lăng Hàn tiếp tục đả kích nói.
Ân Thiên Duệ rốt cuộc lấy lại tinh thần nhanh chóng lấy lòng nói: "Cái kia, Tiêu đại ca ở trong lòng ta chính là như anh em ruột thịt vậy. Ở giữa chúng ta không cách nào được so sánh, không thể so, không thể so. Ngươi là ánh trăng sáng của bầu trời, ta là gạch ngói trên mặt đất; ngươi là ngôi sao bầu trời đêm, ta là hạt cát xấu xí dưới đáy sông; ngươi là đám mây trên không trung, ta là bông hao dưới mặt đất; ngươi là nắng gắt trên bầu trời, ta là hoa hướng dương trong vườn."
"Đưng, công phu nịnh nọt của ngươi không tồi, anh cả của ngươi bao lớn?" Tiêu Lăng Hàn nhíu mày, vuốt cằm, nghi hoặc hỏi.
"Anh cả lớn hơn mười tuổi so với ta." Ân Thiên Duệ trộm liếc mắt Tiêu Lăng Hàn một cái, thật cẩn thận nói.
Ân Thiên Duệ cảm thấy điểm chú ý của Tiêu Lăng Hàn có phải nghĩ sai rồi hay không, hắn nên chú ý không phải là những cái lời nói nịnh nọt đó sao? Huyền Ý với hắn sao không giống? Huyền Ý không phải nói Tiêu đại ca thích nhất người khác khen hắn sao? Tuy rằng Tiêu đại ca khen ngợi mình một chút nhưng như thế nào giống như không có gì? Từ sau khi kiến thức được thực lực Tiêu Lăng Hàn giết mấy tu sĩ kia, ( chủ yếu là trường hợp quá dọa người, không phải trực tiếp nổ tung đầu mà đã tan xương nát thịt, nếu không phải liền thân thể nào đó thiếu mất cái đầu. Khủng bố nhất chính là cả người biến thành một bãi nước thấm vào trong đất, tất cả đều là chết không toàn thây, thật sự là quá thảm quá dọa người. ) Ân Thiên Duệ hạ quyết tâm nhất định phải cùng Tiêu đại ca quan hệ thật tốt.
"Đó chính là 24 tuổi, chẳng lẽ làn da hiện tại của ta kém đi rồi? Bắt đầu già rồi sao? Không được, ta phải đi nghiên cứu một ít Hoán Nhan Đan mưới được."
Tiêu Lăng Hàn ngưng ra một mặt nước, thưởng thức ngũ quan đẹp trai của mình, lầu bầu nói, nói xong liền đi rồi.
Người rốt cuộc đã đi rồi, Ân Thiên Duệ lau đi mồ hôi trên trán, từ sau khi Tiêu đại ca giết không ít người, hắn cảm thấy khí thế của hắn so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, vô hình cho người ta một loại cảm giác áp bách.
Nhàn rỗi cũng nhàm chán, Ân Thiên Duệ quyết định đi phòng luyện đan tiếp tục luyện đan thuật đào tạo sâu. Miễn cho một không cẩn thận đụng tới Tiêu đại ca, hiện tại hắn thật sự có chút sợ Tiêu đại ca, hắn cảm thấy Tiêu đại ca là Hồng Hoang mãnh thú, còn mình chính là cừu con, không, so với cừu con còn yếu hơn. Phải là con kiến nhỏ mới đúng, cho dù là dẫm mình một chân cũng ngại cộm chân, chỉ có thể khinh thường nhìn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì có thể được để Tiêu đại ca không khinh thường, hắn mau chóng quên mình tập luyện, mấy ngày kế tiếp Ân Thiên Duệ quyết định trốn đến đan phòng.
Ngày thứ hai,
Tiêu Lăng Hàn sớm liền ra cửa, tuy rằng Vũ Tân Lâm để lại một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn chằm chằm bọn họ ở trong viện, nhưng chỉ cần không phải Mạc Vô Nhai rời đi, hắn đều nhắm một mắt coi như không thấy.
Tiêu Lăng Hàn đi ở trên đường phố thành Vũ Hội, nơi này không có náo nhiệt như thành Thiên Huệ, hẳn là bởi vì nơi này bị một nhà Vũ gia khống chế, không có cạnh tranh sẽ không có đối lập tốt, như vậy phát triển lên như thế nào?
"Mọi người đi ngang qua, dạo ngang qua mau đến xem, đồ vật được lấy ra trong động phủ của tu sĩ thượng cổ."
"Mới nhất là linh tửu được dùng linh quả để ủ, hoan nghênh các vị đạo hữu tới chọn mua."
"Đều tới nhìn một cái, coi một chút, đồ vật Nguyên Anh lão tổ lưu lại, mua được chính là kiếm được."
"......"
Tiêu Lăng Hàn đi ngang qua một cái phố đào bảo này, âm thanh rao hàng không ngừng đánh sâu vào màng tai của hắn, dưới sự tò mò, hắn dùng thần thức quét quét.
Cái gì đồ vật trong động phủ của tu sĩ thượng cổ, căn bản chính là chút linh kiện trên người yêu thú, nào là hàm răng, da yêu thú, xương cốt yêu thú mài giũa thành hình dạng đẹp đẽ; còn linh tửu, rõ ràng chính là nước bình thường trong đó có thả một gốc cây hương thảo say; cái đồ vật lão tổ Nguyên Anh gì lưu lại, rõ ràng chính là cái ấm đá mà người bảo vệ thành ở sông ngoài thành đào được.
Quả thực chính là lừa gạt người, đúng là tự lừa mình dối người.
Tiêu Lăng Hàn hoàn toàn thất vọng, trong tiểu thuyết không phải đều nói vai chính tùy tiện đi dạo cũng có thể đào được bảo bối nghịch thiên sao? Nếu không phải gia tăng tu vi thì cũng chính là gia tăng lực chiến đấu.
Xem ra mình là không có mệnh vai chính, chỉ là một người qua đường.
Hắn kiên quyết không thừa nhận trong tiểu thuyết đều là gạt người, ôm chút ảo tưởng, nói không chừng ngày nào đó liền sẽ gặp được một cái Long Ngạo Thiên*.
Long Ngạo Thiên*:
(m.n vào đây xem nha, mình không copy đc)
Long Ngạo Thiên một đường thu đủ loại tay đấm, người theo đuổi, tiểu đệ.
Nào là Thánh Nữ ma đạo xinh đẹp tuyệt trần; tiểu sư muội thanh thuần; thanh mai trúc mã am hiểu lòng người; tiên tử đan đạo toàn năng; Hồ tộc dáng người nóng bỏng; giống như người áp giải phạm nhân luôn kè kè bên Long Ngạo Thiên tất cả đều si mê, yêu sâu sắc, tấm lòng trong sạch, thành thật, không đổi dạ, sông cạn đá mòn, tình thâm như biển, đi cùng hắn chinh phục biển sao trời mênh mông, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Đến lúc đó lại có tiết mục trình diễn xuất sắc, mình chỉ có thể qua sát hiện trường phát sóng trực tiếp, bằng không nơi không có máy tính, trò chơi, các loại giải trí sinh hoạt tu tiên, thật sự quá buồn tẻ nhạt nhẽo.
Tiêu Lăng Hàn như thế nào cũng không thể tưởng được ngày nào đó thời điểm đã đến, mình cũng sẽ bị kéo vào trong diễn, trở thành Long Ngạo Thiên khăng khăng muốn thu người dưới trướng vào ( tiểu đệ ). Đương nhiên, đây là sự tình về sau mới có thể phát sinh.
---------- End chương 31: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro