[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Tìm Được Một Nh...
2024-11-19 20:57:58
Thượng Quan Huyền Ý vốn đang nghe Tiêu Lăng Hàn nói, bỗng nhiên vành tai bị đánh lén. Hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, khiến hắn bất giác rên rỉ.
“Ưm ~~ A Hàn, đừng, đừng hôn chỗ đó.” Thượng Quan Huyền Ý có chút chịu không được nên tránh né Tiêu Lăng Hàn, khi bị hôn như vậy khiến cả người hắn nhũn ra.
Tiêu Linh Hàn vốn là muốn trêu chọc Thượng Quan Huyền Ý một chút, nào biết trêu chọc không thành, ngược lại thứ gì đó ở dưới bụng lại có phản ứng, thật đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
"Em ở trong không gian chơi đùa một lát đi, ta đi rồi sẽ trở lại."
Dứt lời, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý chớp mắt, vừa rồi vẫn đang bình thường mà, sao đột nhiên lại rời đi rồi?
Ở bên kia, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở giữa một con sông, mặt sông nhanh chóng bị băng bao phủ, sau khi khác thường trong cơ thể biến mất, hắn mới trở lại bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tuy rằng đã ở trong không gian mấy tiếng lận nhưng bọn họ cũng chỉ là biến mất trong chốc lát.
"A Hàn, nếu Sinh Linh Châu không phải là chìa khóa mở thạch thất, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Để ta suy nghĩ một chút..." Tiêu Lăng Hàn cau mày, nhìn bức họa trước mắt, chìm trong suy tư.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ, Thượng Quan Huyền Ý cũng không dám quấy rầy hắn mà ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn hắn.
Một lát sau, Tiêu Lăng Hàn vỗ trán, không biết hắn sao lại quên chuyện này. Sau đó, hắn mở linh nhãn và cẩn thận quan sát bức họa trên tường. Do niên đại đã quá xa nên hắn chỉ có thể xác nhận người trong bức họa là một nam tử. Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn vào ngực của người trong bức họa, ở đó có một vật thể màu xanh lam, tạm thời hắn không xác định được đó là vật gì, còn lại những nơi khác không có gì khác thường.
Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý nói: “Ta vừa mới mở linh nhãn, nhìn thấy một nơi bất thường nhưng không biết là cái gì? Cũng không biết có nguy hiểm không? Ý Ý, nếu không ta để em ở trong không gian tùy thân của ta nhé?”
"Chúng ta sống chết có nhau, làm sao ta có thể ở trong không gian tùy thân của huynh được? Chúng ta luôn kề vai sát cánh bên cạnh nhau, cho nên hiện tại tất nhiên phải ở bên nhau rồi." Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, bất mãn nói.
"Ta chỉ tùy tiện nói thôi, em đừng để tâm, đừng coi nó là thật. Ngàn vạn sai đều là người khác sai." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đưa tay trái ra ôm lấy Thượng Quan Huyền Ý, tránh để ngoài ý muốn hai người lạc mất nhau.
Thượng Quan Huyền Ý quái dị nhìn Tiêu Lăng Hàn. Hừ, Tiêu Đại Ma Vương đúng không phải là một người tự luyến bình thường. Vốn tưởng rằng hắn sẽ nói: “tất cả là lỗi của ta!” chứ.
Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm lột ra một lớp sơn trên bề mặt bức họa, lộ ra vật màu xanh lam mà hắn vừa nhìn thấy bằng linh nhãn, hóa ra đó là một khối Băng Lạc Lan. Băng Lạc Lan là một linh bảo thuộc tính băng, có thể được luyện chế thành Băng Lạc Đan. Các tu sĩ băng linh căn có thể tăng tu vi sau khi sử dụng nó.
Tiêu Lăng Hàn dùng linh khí hút Băng Lạc Lan vào trong tay, phát hiện không có gì dị thường, liền cất nó đi. Sau khi lấy đi Băng Lạc Lan, ở vị trí của nó lộ ra một cái khe lõm, có kích thước vừa bằng bằng một viên linh cực thượng phẩm.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một viên linh thạch cực phẩm đặt vào trong khe lõm, lập tức vang lên một tiếng “tạch cạch”.
Hai người quay lại thì thấy cửa thạch thất đang từ từ di chuyển sang bên phải.
Khi cánh cửa mở được hai phần ba, hai người cuối cũng cũng nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa.
Ngoài cửa là một đại điện đổ nát, cũng không kém phần bẩn thỉu, bừa bộn, đồ đạc đều mục nát, một trận gió thổi qua, cái bàn trực tiếp hóa thành tro bụi.
Hai người để lại bốn dấu chân trong đại điện, khi nhìn thấy ngoài dấu chân của mình còn có hơn chục dấu chân lộn xộn trong đại điện, bọn họ không còn bình tĩnh nữa.
"Hình như còn có người khác ở đây, nhớ cẩn thận chút."
Trên mặt đất có nhiều dấu chân như vậy, trong đó chỉ có ba người Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai, vậy sáu dấu chân còn lại là của ai?
"Ừ." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, lấy ra một thanh kiếm.
Hai người cẩn thận đi theo hướng dấu chân, đi qua đại điện và qua một hành lang nhưng vẫn không thấy ai.
Khi hai người đi tới một cánh cửa đá, dấu chân trên mặt đất dừng lại trước cánh cửa đó.
Nhưng cửa đá đã đóng lại, Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm đánh vào đó mà không gây ra được tí xước xát gì. Không biết thạch thất nơi này làm bằng chất liệu gì, quả thực là một thứ tốt có thể dùng để phòng ngự, đáng tiếc là không thể lấy đi được.
"A Hàn, xem ra cánh cửa này không thể dùng bạo lực mở ra được. Chúng ta đi tìm xem có cơ chế gì hay thứ gì khác không." Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn phát động mấy lần công kích nhưng lại không thể làm gì được cửa đá. Ánh mắt hắn nhìn vào cánh cửa càng trở nên nóng rực. Thật muốn đống gói cái cửa này mang đi.
"Vậy thử xem."
Hai người lập tức bắt đầu tìm kiếm ở gần cửa đá. Tại sao họ chỉ tìm kiếm ở gần cửa đá? Bởi vì dấu chân trước đó chỉ được tìm thấy ở gần cửa đá mà thôi. Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một viên dạ minh châu được đặt cạnh cửa, cảm thấy có chút kì lạ. Trong thế giới tu luyện này, bất cứ ai tu luyện được thần thức đều có thể nhìn thấy vào ban đêm, chưa kể đây không phải là hang động tối tăm, dạ minh châu hoàn toàn là dư thừa.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang nhìn chằm chằm vào bệ đá chứa dạ minh châu, suy nghĩ một lát, từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên dạ minh châu, đặt lên bệ đá.
Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa đá mở ra.
“Xem ra người thiết kế ra cánh cửa này là một thiên tài, mạch não của hắn khiến người thường không thể hiểu được.” Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dài, không ai có thể nghĩ tới việc đặt một viên dạ minh châu là có thể mở được cánh cửa.
" Không phải chỉ có hai người chúng ta hiểu được. Những người đi vào trước đó không phải cũng hiểu sao?"
"Ngươi nói đúng, xem ra không phải chỉ có ta là thông minh, cũng có không ít người thông minh khác đấy chứ." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền lấy lại dạ minh châu, hai người nhanh chóng tiến vào trong cửa đá
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Rõ ràng ta là mở cửa, huynh chỉ nhìn chằm chằm nơi đó, cái gì cũng không làm! ┗|`O′|┛
Đi vào thạch thất, trên mặt đất dấu chân bừa bãi, đồ tốt nhất định là bị người tới trước lấy đi.
Hai người quen cửa quen nẻo mà mở cửa đi vào trong.
Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, Thượng Quan Huyền Ý chán nản nói: “Chúng ta chẳng lẽ tới đây chỉ chuyên môn mở cửa sao?”
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày nói: “Rất có thể là thế.”
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảm thấy ‘miệng quạ đen’ của mình rất không tốt, vội vàng đưa tay che miệng lại.
Tiêu Linh Hàn cười cười, vươn tay kéo tay Thượng Quan Huyền Ý ra: “Đừng che lại làm gì, đoán đúng cũng không sao, chỉ cần em ở bên ta, cho dù không có thu hoạch gì nhưng cũng khiến ta vui rồi."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy ngọt ngào, cùng hắn nắm tay đi vào thạch thất.
Hai người liên tiếp mở ra năm cánh cửa đá, cuối cùng thứ họ nhìn thấy không còn là cửa đá nữa mà là một băng thất rộng khoảng 200 mét vuông.
Khi hai người mới bước vào băng thất, hàng chục cặp mắt đang liếc nhìn họ.
Hai người nhìn lên và thấy rằng có mười bốn người cách họ hai mươi mét. Người có tu vi cao nhất là Nguyên Anh đỉnh. Không có người nào là Hóa Thần kỳ trở lên, cả hai người thở phào nhẹ nhõm. Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh cũng nằm trong số đó, nhưng xem qua bộ dáng của của bọn họ, hẳn là bị nhóm người này sử dụng làm bia đỡ đạn. Bởi vì trên tay ba người đều đeo cấm linh hoàn, nhìn bộ dáng mặt xám mày tro thì chắc chắn bọn họ đã bị hành hạ rất nhiều.
Ba người nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn, đều chỉ là ngẩng đầu tùy ý liếc mắt một cái, cũng không có gọi tên. Tựa như hai người đi vào đều là người xa lạ, không liên quan gì đến mình, điều này nằm ngoài dự liệu của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, bình tĩnh nhìn người có tu vi cao nhất trong nhóm người đối diện.
Người nam tử mặc pháp y màu xanh lam, trên mái tóc đen có vài sợi tóc màu xanh đậm, đồng tử màu xanh lục sẫm, khiến ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn càng thêm phần lạnh lùng. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, uy nghiêm và có khí chất mạnh mẽ, phỏng chừng lực chiến của hắn có thể đánh ngang tay với mình.
Hắn rõ ràng chính là cầm đầu của đám người này, tiến lên hai bước, ôm quyền nói: "Tại hạ Tiêu Lăng Hàn, không biết nên xưng hô với vị đạo hữu này như thế nào." Tiên lễ hậu binh*, không được thì đánh.
Tiên lễ hậu binh*: Trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng tới sức mạnh để giải quyết
"Ngụy Tử Uyên!" Nam tử lạnh lùng ném ra ba chữ, vẻ mặt lạnh lùng lại khí phách.
Nhưng tại sao ánh mắt hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý lại kỳ quái như vậy? Ánh mắt dò xét, đánh giá đó dường như đang nhìn một món hàng, khiến Tiêu Lăng Hàn vô cớ cảm thấy chán ghét. Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt cũng không lộ ra ngoài, việc này hắn nhớ.
Hắn vẫn nhẹ nhàng lễ phép hỏi: “Ngụy đạo hữu, hai người chúng ta vào nhầm chỗ này, không biết là đâu?”
Một nữ tu áo vàng đối diện kinh ngạc nói: "Ngươi không biết đây là nơi nào? Vậy ngươi đúng là may mắn!"
"Mong đạo hữu có thể nói cho ta!"
Ngay lúc nữ tu chuẩn bị đi tới, một nam tu bên cạnh đã hét lên: "San San!"
"Không nói liền không nói. Hung giữ cái gì chứ? Hừ!" Nữ tu vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn nam tu, khoanh tay lại, tức giận nói.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Sao tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ!
Tiêu Lăng Hàn mặt dày, loại này xấu hổ cũng không có gì, hắn cười nói: "Nếu không tiện nói chuyện này, vậy chúng ta có thể đi dạo một vòng được không?"
Ngụy Tử Uyên gật đầu, xung quanh vẫn có người không đồng ý, nhưng rõ ràng là hắn đồng ý, những người khác cũng phải tuân theo.
Tiêu Lăng Hàn buồn bực, thực lực thấp đúng là làm gì cũng khó khăn, xem ra lúc rảnh rỗi nên nghiên cứu kỹ "Bách Độc Đan" mới được.
Trong băng thất có những cột đá chống đỡ, Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, bắt đầu quan sát băng thất này. Hai người vừa vào cửa liếc nhìn ba người Mạc Vô Nhai, liền không để ý tới bọn họ nữa. Hiện tại vẫn chưa xác định được tình hình nên tạm thời không nên hành động hấp tấp.
Sau khi đi dạo hết toàn bộ băng thất, hai người không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Chỉ nhìn thấy một chiếc quan tài băng ở giữa băng thất, mơ hồ nhìn thấy một người đang nằm bên trong. Tuy nhiên, khoảng hơn chục người đang vây quanh quan tài băng, đám người Tiêu Lăng Hàn cũng không có lập tức tiến lên.
"A Hàn."
"Hả?" Nghe được Thượng Quan Huyền Ý gọi mình, Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
---------- End chương 188: ------------
“Ưm ~~ A Hàn, đừng, đừng hôn chỗ đó.” Thượng Quan Huyền Ý có chút chịu không được nên tránh né Tiêu Lăng Hàn, khi bị hôn như vậy khiến cả người hắn nhũn ra.
Tiêu Linh Hàn vốn là muốn trêu chọc Thượng Quan Huyền Ý một chút, nào biết trêu chọc không thành, ngược lại thứ gì đó ở dưới bụng lại có phản ứng, thật đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
"Em ở trong không gian chơi đùa một lát đi, ta đi rồi sẽ trở lại."
Dứt lời, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý chớp mắt, vừa rồi vẫn đang bình thường mà, sao đột nhiên lại rời đi rồi?
Ở bên kia, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở giữa một con sông, mặt sông nhanh chóng bị băng bao phủ, sau khi khác thường trong cơ thể biến mất, hắn mới trở lại bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tuy rằng đã ở trong không gian mấy tiếng lận nhưng bọn họ cũng chỉ là biến mất trong chốc lát.
"A Hàn, nếu Sinh Linh Châu không phải là chìa khóa mở thạch thất, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Để ta suy nghĩ một chút..." Tiêu Lăng Hàn cau mày, nhìn bức họa trước mắt, chìm trong suy tư.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ, Thượng Quan Huyền Ý cũng không dám quấy rầy hắn mà ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn hắn.
Một lát sau, Tiêu Lăng Hàn vỗ trán, không biết hắn sao lại quên chuyện này. Sau đó, hắn mở linh nhãn và cẩn thận quan sát bức họa trên tường. Do niên đại đã quá xa nên hắn chỉ có thể xác nhận người trong bức họa là một nam tử. Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn vào ngực của người trong bức họa, ở đó có một vật thể màu xanh lam, tạm thời hắn không xác định được đó là vật gì, còn lại những nơi khác không có gì khác thường.
Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý nói: “Ta vừa mới mở linh nhãn, nhìn thấy một nơi bất thường nhưng không biết là cái gì? Cũng không biết có nguy hiểm không? Ý Ý, nếu không ta để em ở trong không gian tùy thân của ta nhé?”
"Chúng ta sống chết có nhau, làm sao ta có thể ở trong không gian tùy thân của huynh được? Chúng ta luôn kề vai sát cánh bên cạnh nhau, cho nên hiện tại tất nhiên phải ở bên nhau rồi." Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, bất mãn nói.
"Ta chỉ tùy tiện nói thôi, em đừng để tâm, đừng coi nó là thật. Ngàn vạn sai đều là người khác sai." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đưa tay trái ra ôm lấy Thượng Quan Huyền Ý, tránh để ngoài ý muốn hai người lạc mất nhau.
Thượng Quan Huyền Ý quái dị nhìn Tiêu Lăng Hàn. Hừ, Tiêu Đại Ma Vương đúng không phải là một người tự luyến bình thường. Vốn tưởng rằng hắn sẽ nói: “tất cả là lỗi của ta!” chứ.
Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm lột ra một lớp sơn trên bề mặt bức họa, lộ ra vật màu xanh lam mà hắn vừa nhìn thấy bằng linh nhãn, hóa ra đó là một khối Băng Lạc Lan. Băng Lạc Lan là một linh bảo thuộc tính băng, có thể được luyện chế thành Băng Lạc Đan. Các tu sĩ băng linh căn có thể tăng tu vi sau khi sử dụng nó.
Tiêu Lăng Hàn dùng linh khí hút Băng Lạc Lan vào trong tay, phát hiện không có gì dị thường, liền cất nó đi. Sau khi lấy đi Băng Lạc Lan, ở vị trí của nó lộ ra một cái khe lõm, có kích thước vừa bằng bằng một viên linh cực thượng phẩm.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một viên linh thạch cực phẩm đặt vào trong khe lõm, lập tức vang lên một tiếng “tạch cạch”.
Hai người quay lại thì thấy cửa thạch thất đang từ từ di chuyển sang bên phải.
Khi cánh cửa mở được hai phần ba, hai người cuối cũng cũng nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa.
Ngoài cửa là một đại điện đổ nát, cũng không kém phần bẩn thỉu, bừa bộn, đồ đạc đều mục nát, một trận gió thổi qua, cái bàn trực tiếp hóa thành tro bụi.
Hai người để lại bốn dấu chân trong đại điện, khi nhìn thấy ngoài dấu chân của mình còn có hơn chục dấu chân lộn xộn trong đại điện, bọn họ không còn bình tĩnh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hình như còn có người khác ở đây, nhớ cẩn thận chút."
Trên mặt đất có nhiều dấu chân như vậy, trong đó chỉ có ba người Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai, vậy sáu dấu chân còn lại là của ai?
"Ừ." Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, lấy ra một thanh kiếm.
Hai người cẩn thận đi theo hướng dấu chân, đi qua đại điện và qua một hành lang nhưng vẫn không thấy ai.
Khi hai người đi tới một cánh cửa đá, dấu chân trên mặt đất dừng lại trước cánh cửa đó.
Nhưng cửa đá đã đóng lại, Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm đánh vào đó mà không gây ra được tí xước xát gì. Không biết thạch thất nơi này làm bằng chất liệu gì, quả thực là một thứ tốt có thể dùng để phòng ngự, đáng tiếc là không thể lấy đi được.
"A Hàn, xem ra cánh cửa này không thể dùng bạo lực mở ra được. Chúng ta đi tìm xem có cơ chế gì hay thứ gì khác không." Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn phát động mấy lần công kích nhưng lại không thể làm gì được cửa đá. Ánh mắt hắn nhìn vào cánh cửa càng trở nên nóng rực. Thật muốn đống gói cái cửa này mang đi.
"Vậy thử xem."
Hai người lập tức bắt đầu tìm kiếm ở gần cửa đá. Tại sao họ chỉ tìm kiếm ở gần cửa đá? Bởi vì dấu chân trước đó chỉ được tìm thấy ở gần cửa đá mà thôi. Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một viên dạ minh châu được đặt cạnh cửa, cảm thấy có chút kì lạ. Trong thế giới tu luyện này, bất cứ ai tu luyện được thần thức đều có thể nhìn thấy vào ban đêm, chưa kể đây không phải là hang động tối tăm, dạ minh châu hoàn toàn là dư thừa.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đang nhìn chằm chằm vào bệ đá chứa dạ minh châu, suy nghĩ một lát, từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên dạ minh châu, đặt lên bệ đá.
Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa đá mở ra.
“Xem ra người thiết kế ra cánh cửa này là một thiên tài, mạch não của hắn khiến người thường không thể hiểu được.” Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở dài, không ai có thể nghĩ tới việc đặt một viên dạ minh châu là có thể mở được cánh cửa.
" Không phải chỉ có hai người chúng ta hiểu được. Những người đi vào trước đó không phải cũng hiểu sao?"
"Ngươi nói đúng, xem ra không phải chỉ có ta là thông minh, cũng có không ít người thông minh khác đấy chứ." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền lấy lại dạ minh châu, hai người nhanh chóng tiến vào trong cửa đá
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Rõ ràng ta là mở cửa, huynh chỉ nhìn chằm chằm nơi đó, cái gì cũng không làm! ┗|`O′|┛
Đi vào thạch thất, trên mặt đất dấu chân bừa bãi, đồ tốt nhất định là bị người tới trước lấy đi.
Hai người quen cửa quen nẻo mà mở cửa đi vào trong.
Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, Thượng Quan Huyền Ý chán nản nói: “Chúng ta chẳng lẽ tới đây chỉ chuyên môn mở cửa sao?”
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày nói: “Rất có thể là thế.”
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảm thấy ‘miệng quạ đen’ của mình rất không tốt, vội vàng đưa tay che miệng lại.
Tiêu Linh Hàn cười cười, vươn tay kéo tay Thượng Quan Huyền Ý ra: “Đừng che lại làm gì, đoán đúng cũng không sao, chỉ cần em ở bên ta, cho dù không có thu hoạch gì nhưng cũng khiến ta vui rồi."
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói xong, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy ngọt ngào, cùng hắn nắm tay đi vào thạch thất.
Hai người liên tiếp mở ra năm cánh cửa đá, cuối cùng thứ họ nhìn thấy không còn là cửa đá nữa mà là một băng thất rộng khoảng 200 mét vuông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hai người mới bước vào băng thất, hàng chục cặp mắt đang liếc nhìn họ.
Hai người nhìn lên và thấy rằng có mười bốn người cách họ hai mươi mét. Người có tu vi cao nhất là Nguyên Anh đỉnh. Không có người nào là Hóa Thần kỳ trở lên, cả hai người thở phào nhẹ nhõm. Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh cũng nằm trong số đó, nhưng xem qua bộ dáng của của bọn họ, hẳn là bị nhóm người này sử dụng làm bia đỡ đạn. Bởi vì trên tay ba người đều đeo cấm linh hoàn, nhìn bộ dáng mặt xám mày tro thì chắc chắn bọn họ đã bị hành hạ rất nhiều.
Ba người nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn, đều chỉ là ngẩng đầu tùy ý liếc mắt một cái, cũng không có gọi tên. Tựa như hai người đi vào đều là người xa lạ, không liên quan gì đến mình, điều này nằm ngoài dự liệu của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, bình tĩnh nhìn người có tu vi cao nhất trong nhóm người đối diện.
Người nam tử mặc pháp y màu xanh lam, trên mái tóc đen có vài sợi tóc màu xanh đậm, đồng tử màu xanh lục sẫm, khiến ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn càng thêm phần lạnh lùng. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, uy nghiêm và có khí chất mạnh mẽ, phỏng chừng lực chiến của hắn có thể đánh ngang tay với mình.
Hắn rõ ràng chính là cầm đầu của đám người này, tiến lên hai bước, ôm quyền nói: "Tại hạ Tiêu Lăng Hàn, không biết nên xưng hô với vị đạo hữu này như thế nào." Tiên lễ hậu binh*, không được thì đánh.
Tiên lễ hậu binh*: Trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng tới sức mạnh để giải quyết
"Ngụy Tử Uyên!" Nam tử lạnh lùng ném ra ba chữ, vẻ mặt lạnh lùng lại khí phách.
Nhưng tại sao ánh mắt hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý lại kỳ quái như vậy? Ánh mắt dò xét, đánh giá đó dường như đang nhìn một món hàng, khiến Tiêu Lăng Hàn vô cớ cảm thấy chán ghét. Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt cũng không lộ ra ngoài, việc này hắn nhớ.
Hắn vẫn nhẹ nhàng lễ phép hỏi: “Ngụy đạo hữu, hai người chúng ta vào nhầm chỗ này, không biết là đâu?”
Một nữ tu áo vàng đối diện kinh ngạc nói: "Ngươi không biết đây là nơi nào? Vậy ngươi đúng là may mắn!"
"Mong đạo hữu có thể nói cho ta!"
Ngay lúc nữ tu chuẩn bị đi tới, một nam tu bên cạnh đã hét lên: "San San!"
"Không nói liền không nói. Hung giữ cái gì chứ? Hừ!" Nữ tu vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn nam tu, khoanh tay lại, tức giận nói.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Sao tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ!
Tiêu Lăng Hàn mặt dày, loại này xấu hổ cũng không có gì, hắn cười nói: "Nếu không tiện nói chuyện này, vậy chúng ta có thể đi dạo một vòng được không?"
Ngụy Tử Uyên gật đầu, xung quanh vẫn có người không đồng ý, nhưng rõ ràng là hắn đồng ý, những người khác cũng phải tuân theo.
Tiêu Lăng Hàn buồn bực, thực lực thấp đúng là làm gì cũng khó khăn, xem ra lúc rảnh rỗi nên nghiên cứu kỹ "Bách Độc Đan" mới được.
Trong băng thất có những cột đá chống đỡ, Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, bắt đầu quan sát băng thất này. Hai người vừa vào cửa liếc nhìn ba người Mạc Vô Nhai, liền không để ý tới bọn họ nữa. Hiện tại vẫn chưa xác định được tình hình nên tạm thời không nên hành động hấp tấp.
Sau khi đi dạo hết toàn bộ băng thất, hai người không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Chỉ nhìn thấy một chiếc quan tài băng ở giữa băng thất, mơ hồ nhìn thấy một người đang nằm bên trong. Tuy nhiên, khoảng hơn chục người đang vây quanh quan tài băng, đám người Tiêu Lăng Hàn cũng không có lập tức tiến lên.
"A Hàn."
"Hả?" Nghe được Thượng Quan Huyền Ý gọi mình, Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
---------- End chương 188: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro