[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Trận Chiến Khốc...

2024-11-19 20:57:58

Nam tu Hóa Thần kỳ không ngờ rằng Tiêu Lăng Hàn mạnh đến mức có thể giết chết cả tu sĩ Nguyên Anh đỉnh, ánh mắt nam tu tràn đầy lửa giận, quyết tâm giành chiến thắng.

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy khó chịu, loại cảm giác bị người ta coi như con mồi lại tới nữa. Hắn đoán rằng nam tu Hóa Thần kỳ kia đã nhìn trúng thân thể hắn, muốn đem hắn luyện chế thành một dược nhân.

Mấy ngày nay hắn đã biết được một số việc vinh quang của Huyền Âm Tông này, thật sự là khiến người ta khinh thường. Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng nếu mình có được thực lực đó, có thể sẽ xen vào việc người khác một chút, thuận tay tiêu diệt Huyền Âm Tông.

Mặc dù Ân Thiên Thịnh là một kiếm tu có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng tu vi của đối thủ cao hơn hắn cả một đại cảnh giới, rất khó để đối phó, thỉnh thoảng hắn sẽ ném một tấm phù vào đối thủ. Miễn cưỡng mới có thể cầm chân được đối thủ, nhưng dù sao đó cũng không phải là kế lâu dài, linh khí trong cơ thể hắn không bằng đối phương. May mắn thay, lúc trước hắn đi theo Tiêu Lăng Hàn, mấy người cũng đã bị huấn luyện rất nhiều, nếu không đối phương chỉ vừa phát ra uy áp của Nguyên Anh kỳ thôi hắn cũng đã không chịu nổi rồi chứ nói gì là đánh trả nữa.

"Ta, thích ngươi rồi đó." Nam tu Hóa Thần kỳ chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, hống hách tuyên bố.

Nam tu Hóa Thần kỳ này tên là Nguyên Thương, hắn đã nhiều năm như vậy không tìm được dược nhân thích hợp bởi vì hắn rất kén chọn dung mạo của dược nhân. Mắt thấy tu vi của hắn ba trăm năm đều dừng lại ở Thần Hóa sơ kỳ mà không có chút tiến triển nào, mà ngược lại tu vi hiện tại của nhị sư đệ đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ. Hắn nghe được từ các sư huynh đồng môn của mình rằng thương hội Thiên Tinh gần đây đã đưa một nhóm tu sĩ từ đại lục Hoàng Cực đến. Đại lục Hoàng Cực chỉ là một đại lục xa xôi lại cằn cỗi. Hắn tới đây với thái độ muốn thử một lần, nhưng không ngờ lại thực sự nhìn thấy dược nhân hợp tâm hợp ý hắn.

"Ha ha ha..." Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

“Không có gì.” Tiêu Lăng Hàn xua tay, hắn nhớ tới mấy kịch bản não tàn mà mình đã xem qua, cái gì mà tổng tài bá đạo, tu sĩ Hóa Thần kỳ kia có giọng điệu giống y chang. Bộ dáng hắn cứ như chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay, như thể hắn là số một trên thế giới, toàn thế giới do hắn định đoạt, nhìn não tàn lại còn ngu ngốc chết đi được!

"Ngươi đi theo ta hay là ta đánh bại ngươi, đem ngươi mang đi đây?" Nguyên Thương nói xong, trong mắt tràn đầy khinh thường nhìn Tiêu Lăng Hàn. Nhưng khi nhìn thấy ngoại hình của Tiêu Lăng hàn thì lại có chút si mê vì ngoại hình của người kia rất phù hợp với bạn lữ dược nhân trong lý tưởng của hắn.

“Nếu ta tự nguyện đi cùng ngươi, ngươi có thể mang những bằng hữu này của ta đi cùng không?” Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Thịnh đang ngồi khoanh chân đả tọa.

Nơi xa còn có người đang theo dõi trận chiến, Thượng Quan Huyền Ý còn chưa hoàn toàn bình phục, Ân Thiên Duệ đã đi sang bên kia độ kiếp, Tiêu Lăng Hàn không biết mình có thể giữu chân vị tu sĩ Hóa Thần kỳ này không.

Nguyên Thương gật đầu: "Đương nhiên có thể!"

Sau đó hắn đối với một người khác đang giao chiến hét lên: "Nguyên Khai, trở về đây!"

Tu sĩ Nguyên Anh đang chiến đấu với Ân Thiên Thịnh nghe thấy đại sư huynh gọi mình, lập tức dừng tay lại, lùi về bên cạnh đại sư huynh.

Ân Thiên Thịnh cũng mang theo vẻ mặt nghi hoặc lui về phía Tiêu Lăng Hàn, nhìn hắn, không tiếng động dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiên ngừng chiến?"

"Tạm thời đừng nóng vội!" Tiêu Lăng Hàn ném ra bốn chữ.

Sau đó bốn người lặng lẽ đứng sang một bên và bắt đầu chờ đợi. Ân Thiên Thịnh bị thương mấy chỗ bắt đầu chữa lành nhờ linh vũ.

Một giờ sau, Thượng Quan Huyền Ý mở mắt ra, thấy quần áo của mình rách nát. Hắn lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, cảm thấy xấu hổ không biết phải làm sao. Bộ dáng hiện tại của chính mình thật sự là quá mất mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn cau mày, nhìn Thượng Quan Huyền Ý như vậy, nếu mà gia hỏa này thay quần áo thì nhất định phải cởi quần áo. Hắn không muốn thân thể của Thượng Quan Huyền Ý bị người khác nhìn thấy. Hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, chặn tầm nhìn của những người khác, "Sư huynh giúp ngươi chắn tầm nhìn của những người khác rồi, ngươi nhanh thay quần áo đi."

Thượng Quan Huyền Ý vốn tưởng rằng nếu hắn muốn thay quần áo thì ba người còn lại nhất định sẽ chẳng rảnh đến mức mà dùng thần thức nhìn trộm hắn. Nhưng bây giờ Tiêu Lăng Hàn lại đứng ở trước mặt, nhìn thẳng vào hắn, tai Thượng Quan Huyền Ý lại đỏ lên.

“Sư huynh, ngươi có thể quay người lại được không?” Tuy rằng hắn không ngại Tiêu Lăng Hàn nhìn thân thể của hắn, nhưng bên cạnh hắn còn có những người khác, hắn thật sự rất xấu hổ.

Tiêu Lăng Hàn không hề nghi ngờ hắn, quay người lại, dù sao sau này vợ nhỏ của hắn sớm hay muộn gì cũng thuộc về hắn, cho nên lúc này không cần gấp.

Lúc Thượng Quan Huyền Ý đang thay quần áo, Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho hắn: 【Lát nữa ngươi sẽ đối phó với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, cẩn thận hắn có thể dùng độc đấy, ta sẽ đối phó với tu sĩ Hóa Thần kỳ kia.】

Tay Thượng Quan Huyền Ý động một chút, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Thượng Quan Huyền Ý thay quần áo xong, hắn cùng Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Thịnh đi về phía tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Nguyên Thương có chút kinh ngạc thấy Tiêu Lăng Hàn ngoan ngoãn đi theo mình, nhưng hắn vẫn hài lòng có thể mang về một dược nhân giỏi như vậy mà không cần ra tay.

Sau đó Nguyên Thương từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái phi thuyền, đang lúc hắn đang đưa linh khí vào phi thuyền, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên ra tay, dùng kiếm đâm vào lưng hắn.

Ở bên kia, Thượng Quan Huyền Ý cũng ra tay đối phó tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Ân Thiên Thịnh vẫn có chút bối rối không biết tại sao đột nhiên lại đánh nhau, nhưng điều đó không ngăn cản hắn tấn công tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia. Tuy tu vi của hắn không cao bằng nhưng vẫn có thể phân tán lực chú ý của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

"Ta vốn còn tưởng ngươi thức thời, nhưng không ngờ ngươi lại rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách khí." Nguyên Thương quay người tiếp được công kích của Tiêu Lăng Hàn, thu hồi phi thuyền.

Lấy ra một thanh đao, Nguyên Thương lập tức cùng Tiêu Lăng Hàn giao chiến. Vốn hắn muốn tạo ra áp lực của Hóa Thần kỳ lên Tiêu Lăng Hàn, nhưng lại phát hiện thiếu niên đối diện hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi áp lực của hắn nên đành phải chiến đấu với đối phương.

Sau khi nhận được đòn tấn công của đối phương, Tiêu Lăng Hàn nói: "Tiền bối, không phải ngươi đang muốn làm khó người khác sao? Ta đã có người mình thích rồi."

Tiêu Lăng Hàn trước đây đã từng chiến đấu với Lưu Minh Thương, viện trưởng Võ Viện có tu vi Nguyên Anh đỉnh. Bây giờ phải đối mặt với tu sĩ Hóa Thần kỳ, cảm giác thật khác biệt, đúng là chênh lệch quá lớn.

"Ngươi có người mình thích thì liên quan gì tới ta? Ta chỉ muốn thân thể của ngươi, không cần ngươi thích ta." Nguyên Thương tức giận, hắn chỉ muốn luyện chế Tiêu Lăng Hàn thành dược nhân. Còn việc Tiêu Lăng Hàn có thích người nào hay không thì hắn không quan tâm. Dù sao thì cuối cùng người bị luyện chế thành dược nhân cũng sẽ mất đi ý thức, chờ khi mình khế ước hắn thì hắn sẽ đối với chính mình nói gì nghe nấy.

Tiêu Lăng Hàn nghẹn một chút, tên trộm này thật không biết xấu hổ.

Mẹ nó! Hắn muốn đem bản thân mình luyện chế thành dược nhân, vậy không phải mình sẽ phải trở thành người của hắn sao? Tất nhiên nó liên quan nhiều đến việc có hắn có người mình thích rồi. ╰(‵□′)╯

"Tiền bối, trước đó không phải ngươi nói là thích ta sao? Ta đã có người mình thích rồi, đương nhiên không thể ở bên ngươi. Lời vừa nói nhanh như vậy mà ngươi đã quên sao? Ai da, thế làm sao được? Ngươi đường đường là tu sĩ Hóa Thần kỳ, làm sao có thể quên được lời vừa nói? Chẳng lẽ ngươi có bệnh sao? Có bệnh thì nhất định phải trị, không được giấu bệnh sợ thầy.” Tiêu Lăng Hàn một bên đánh một bên nói cho đối phương tức chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngươi... ngươi mới là người bị bệnh đó!" Nguyên Thương nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy rất tức giận, bắt đầu dùng toàn lực tấn công, không còn để ý đến thân thể Tiêu Lăng Hàn nữa. Trước đây hắn luôn cố gắng tránh làm tổn thương cơ thể Tiêu Lăng Hàn, nếu không dược nhân hắn luyện chế sẽ không hoàn hảo. Hiện tại bị Tiêu Lăng Hàn kích thích, hắn cũng không còn quan tâm đến thân thể kia nữa.

"Ta rất khỏe, không đầu óc có bệnh như ngươi, có bệnh mà còn không biết."

Tiêu Lăng Hàn hiển nhiên cảm giác được uy áp tăng lên gấp đôi, nhưng thanh kiếm trong tay hắn lại càng lúc ra càng nhanh.

“Keng…keng…keng.” Âm thanh vũ khí giao nhau không ngừng vang lên.

Sự chú ý của Nguyên Thương luôn đổ dồn vào thanh kiếm trong tay Tiêu Lăng Hàn, bởi vì kiếm thuật của Tiêu Lăng Hàn quả thực rất tinh diệu.

Lúc Nguyên Thương không để ý, ba cây châm đen lặng lẽ đâm vào cơ thể hắn.

Bên kia, Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Thịnh đang chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, Thượng Quan Huyền Ý vốn không quen với tu vi Nguyên Anh nên có chút khó thuận tay. May mắn thay, Ân Thiên Thịnh đã ở đó để hỗ trợ hắn, dần dần hắn đã quen với việc tu vi Nguyên Anh, từ thế hạ phong trở thành bất phân thắng bại với đối thủ.

Đối phương cũng sử dụng kiếm pháp, nhưng Thượng Quan Huyền Ý vẫn nhớ tới Tiêu Lăng Hàn nói đối phương cũng sử dụng độc dược. Vì vậy, hắn lặng lẽ thả Phệ Linh Thử ra để nó thó hết vật phẩm trong nhẫn không gian của đối phương.

Phệ Linh Thử tỉnh lại khi Thượng Quan Huyền Ý đang độ kiếp. Nó cùng với Thượng Quan Huyền Ý độ kiếp và trở thành một con Phệ Linh Thử Nguyên Anh kỳ. Vì nó đã tiêu hóa và hấp thụ hoàn toàn Mộng Mô nên nó cũng có thiên phú của Mộng Mô, có thể khiến người ta vô thanh vô thức đi vào giấc mộng, nhưng thần thức của người đó cần phải thấp hơn nó.

Nguyên Khải hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh của Phệ Linh Thử. Sau khi hai thanh kiếm va chạm nhau phát ra tiếng “keng keng”, hắn không cẩn thận đã bị Thượng Quan Huyền Ý đâm một kiếm.

"Chết tiệt!"

Khi hắn dần dần rơi vào thế bất lợi trong cuộc chiến với Thượng Quan Huyền Ý, hắn mới nhớ ra tại sao mình phải chiến đấu với đối phương, chẳng phải hắn có độc sao?

Nhưng khi Nguyên Khải đem thần thức của mình vào trong nhẫn không gian, hắn lại nhìn thấy chiếc nhẫn hoàn toàn trống rỗng!

"Tại sao lại như vậy? Đồ vật trong nhẫn không gian của ta đâu?" Nguyên Khải kinh hãi, lẩm bẩm nói một câu. Chỉ một lúc mất tập trung, hắn lại bị Thượng Quan Huyền Ý đâm thêm một kiếm nữa. Chỉ là lần này đâm trúng đan điền của hắn, mặc dù không thương tổn đến Nguyên Anh nhưng hắn đã bị thương nặng.

Ân Thiên Thịnh nhân cơ hội ném một đống phù vào người đối phương, sau tiếng nổ "bùm bùm bùm", Nguyên Khải ngay lập tức trở thành một kẻ điên cuồng.

"Aaaaa...các người đáng chết, ta sẽ giết hết các người."

Nguyên Khải hoàn toàn bạo phát, hiện tại trong tay chỉ có một thanh kiếm, đáng tiếc kiếm pháp của hắn không bằng hai đối thủ. Ngay cả người chỉ có tu vi Kim Đan kỳ cũng có kiếm pháp tốt hơn hắn. Trong lòng Nguyên Khải tràn đầy không cam lòng, nhìn thấy đại sư huynh của mình cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, lập tức nghĩ đến trốn thoát. Một khi Nguyên Khải có ý định rút lui, hắn đã thất bại rồi.

Thượng Quan Huyền Ý biết rất rõ hắn sẽ lợi dụng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, để ngăn cản đối phương tự bạo, hắn lùi về phía sau mấy bước, lấy ra mấy tấm phù ném về phía đối phương.

----------- End chương 180: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0