[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Viện Thuật Pháp...
2024-11-19 20:57:58
Tiền Chí Trạch, Chung Hạo Chu cùng Cổ Bác Đào không nói gì, trong nhà họ không thiếu luyện đan sư, cũng không cần lấy lòng Thi Nhược Lan. Hơn nữa, đan dược do Thi Nhược Lan chế lại có chất lượng thấp đến mức bọn họ đều chướng mắt nó.
Đúng lúc này, mùi thơm của đan dược nồng đậm hơn trước tỏa ra, mọi người đều nhìn về phía nguồn gốc của mùi thơm đó với vẻ mặt không thể tin được.
Thi Nhược Lan thậm chí còn nói: "Không thể, không thể, hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, làm sao có thể luyện chế được đan dược cấp hai?"
Hoắc Mai cũng không thể tin nhìn Ân Thiên Duệ đang luyện đan trong trận pháp, ả không bao giờ nghĩ rằng người mà ả coi thường và cho rằng đi cửa sau lại có thể vượt cấp luyện đan. Vấn đề là ả đã đắc tội người này. Nghĩ đến đây, trong mắt ả hiện lên một tia hung ác, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu đã đắc tội nhất thì ả định sẽ không được để hắn trưởng thành. Trong mắt Hoắc Mai tràn ngập tính toán.
Vẻ mặt của cô ta vừa lúc bị Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy, hai người nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng. Hoắc Mai là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nếu cô ta không bận tâm thân phận tiền bối của mình mà ra tay với Ân Thiên Duệ, liệu Ân Thiên Duệ có còn sống không? Huống chi cô ta còn là đạo sư của học viện, nếu hắn âm thầm ra tay với cô ta, vậy đối với Ân Thiên Duệ cũng sẽ không quá tốt.
Bên này Cát Thâm đã mở trận pháp ra và hào hứng bước đến chỗ Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ chưa kịp cho đan dược vào lọ thì đã bị Cát Thâm lấy đi.
Cát Thâm cẩn thận để đan dược vào bát sứ, tổng cộng có bảy viên, một viên thượng phẩm, ba viên hạ phẩm và ba viên trung phẩm..
"Được, được, được, thật sự là quá tốt." Cát Thâm nói liên tiếp, trên mặt không giấu được vui mừng. Tuyệt vời, nếu mình có thể giới thiệu người này này với sư phó, sư phó nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Cát Thâm nhanh chóng bắt đầu xua đuổi mọi người và yêu cầu những người còn lại rời khỏi Đan Viện. Chỉ còn lại ba đan sư là Ân Thiên Duệ, Thi Nhược Lan cùng Cát Thâm, Cát Thâm đưa hai người họ đi và giao Thi Nhược Lan trước cho một học viên trong Đan Viện và yêu cầu hắn đưa Thi Nhược Lan đi xử lý ngọc giản thân phận. Còn Cát Thâm lại tự mình đưa Ân Thiên Duệ lên một đỉnh núi có linh khí nồng đậm.
Khi Thi Nhược Lan nhìn thấy Ân Thiên Duệ được Cát Thâm mang đi, trong mắt cô đầy vẻ không cam lòng, trình độ tu luyện của tên quê mùa không cao bằng cô nhưng kỹ năng luyện đan của hắn lại tốt hơn cô rất nhiều. Nếu không có người này thì hôm nay cô sẽ không vô giá trị. Trong lòng Thi Nhược Lan tràn đầy bất mãn, nghĩ thầm, Ân Thiên Duệ, đợi bổn tiểu thư một chút, trong học viện ta không thể làm gì ngươi, nhưng xem sau khi ngươi rời khỏi học viện thì ta sẽ thu thập ngươi như thế nào.
" Thi sư muội, Thi sư muội, ngươi sao vậy?"
Thi Nhược Lan đang chìm trong suy nghĩ nhưng đã tỉnh táo lại sau khi được vị sư huynh dẫn đường gọi hai lần. Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, Thi Nhược Lan cười ngọt ngào nói: "Không sao, cảm tạ sư huynh quan tâm! Vừa rồi luyện chế đan dược, ta chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên biểu hiện không tốt. Hôm nay Ân sư đệ biểu hiện rất tốt, hắn chỉ mới là Luyện Khí kỳ mà đã có thể luyện chế ra đan dược cấp hai thượng phẩm.” Sau khi Thi Nhược Lan nói xong, trên mặt biểu lộ ra sự ngưỡng mộ.
Khuôn mặt cô tựa như phù dung, lông mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ, câu nhân hơn cả hoa đào, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen được búi cao, trang sức trên đầu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng. Đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khổ, khiến Khổng Văn Nhan đỏ mặt, tim đập thình thịch.
"Sư muội Nhược Lan, ta có thể gọi ngươi như vậy được không?"
" Đương nhiên có thể!"
"À, ta tên Khổng Văn Nhan, ngươi về sau có thể gọi ta Khổng sư huynh! Đúng rồi, ngươi từ khi nào bắt đầu cảm thấy không thoải mái?" Khổng Văn Nhan quan tâm hỏi. Thi Nhược Lan là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên luyện chế đan dược cấp hai là chuyện bình thường, nhưng theo Thi Nhược Lan nói, Ân sư đệ chỉ mới là Luyện Khí kỳ, nên theo lý thì hắn không thể luyện chế đan dược cấp hai. .
Thi Nhược Lan: ... Khổng Văn Nhan phải không? Nghe từ em họ Thi Nhược Tình nói rằng đệ tử thứ ba của phó viện trưởng Đan Viện tên là Khổng Văn Nhan. Chẳng lẽ hắn chính là người này, nhất định phải lợi dụng hắn.
"Được rồi, Khổng sư huynh, trên đường đến Đan Viện, ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng buổi sáng thức dậy ta vẫn ổn nhưng khi chúng ta đến nội viện, thời điểm Hoắc đạo sư hỏi chúng ta về chúng ta từng người lựa chọn học thuật." Thi Nhược Lan nhíu lại mi, có vẻ mặt buồn rầu và trông càng đáng yêu hơn.
Khổng Văn Nhan, người không biết sự thật, đã tự bổ não và bắt đầu hàng loạt thuyết âm mưu, hắn tin rằng tình trạng sức khỏe của Thi Nhược Lan chắc chắn là do tên họ Ân kia gây ra. Chuyện này không thể bỏ qua được, hắn nhất định sẽ tìm lại công lý cho sư muội Nhược Lan, một sư muội xinh đẹp đơn thuần như vậy không thể để bị người khác làm hại được.
"Được rồi, không sao đâu, sư huynh sẽ giúp muội tìm ra chân tướng. Sư muội Nhược Lan, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị kẻ xấu hại lần nữa. Bây giờ ta dẫn ngươi đi xử lý ngọc giản thân phận." ." Khổng Văn Nhan dịu dàng nhìn Thi Nhược Lan, bên trong đôi mắt rực lửa.
"Được rồi, vậy cảm ơn Khổng sư huynh." Thi Nhược Lan đối với Khổng Văn Nhan cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại tràn đầy âm ngoan mà Khổng Văn Nhan không nhìn ra được. Thầm nghĩ, Khổng Văn Nhan xấu như vậy, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đáng bị lợi dụng.
Sau khi Hoắc Mai rời khỏi Đan Viện cùng với tám người còn lại, sau khi Cổ Bác Đào cùng Thẩm Thu Hoằng đi đến Trận Viện tiếp nhận khảo hạch nên liền lưu ởTrận Viện.
Trận Viện gần Võ Viện nhất nên bảy người đi đến học Võ Viện. Tiền Chí Trạch cùng Đỗ Tư Hạng cũng đã vượt qua cuộc khảo sát của Võ Viện nên cũng ở lại Võ Viện.
Tiếp theo, Hoắc Mai dẫn bốn người còn lại trực tiếp đi tới Phù Viện, trên đường vừa lúc đi ngang qua Khí Viện.
"Hoắc đạo sư, ta muốn tiến vào Khí Viện." Thượng Quan Huyền Ý phát hiện Hoắc Mai không có ý định dừng lại nên đành phải lên tiếng. Bởi vì, từ đầu đến cuối, Hoắc Mai chưa từng hỏi mình cùng Tiêu Lăng Hàn muốn tiến vào loại viện thuật pháp nào.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, Hoắc Mai chán ghét nói: “Thật là nhiều việc!” Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ trước tiên dẫn mấy người đi đến Khí Viện trước.
Mặc dù Thượng Quan Huyền Ý mới tiếp xúc luyện khí trong thời gian ngắn nhưng với sự giám sát và chỉ dạy của Tiêu Lăng Hàn, hắn đã có thể luyện chế thành công một loại pháp khí thượng phẩm. Tuy hắn còn tuổi trẻ nhưng cũng không có người làm khó hắn, các sư huynh cùng đạo sư trong Khí Viện đối xử với hắn rất tốt, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ý thành công gia nhập Khí Viện.
Điều này khiến Hoắc Mai ở một bên rất buồn bực, cô không ngờ rằng hai học sinh mới mà cô không lo lắng chút nào đều là những người xuất chúng và được học viện của cô đánh giá cao. Cô lại nhìn Tiêu Lăng Hàn bên cạnh, ánh mắt khá phức tạp, cô thầm nghĩ, người này chẳng lẽ cũng là người xuất chúng như vậy sao? Vậy hôm nay hắn không phải đã đắc tội ba thiên tài sao? Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Mai hiện lên một tia lạnh lùng, ba người này không thể giữ lại, trên đời có bao nhiêu thiên tài có thể lớn lên?
Tiêu Lăng Hàn cảm giác được một ánh mắt hung ác lướt qua mình, trên đường lúc này chỉ có bốn người Tằng Lê Hân, Chung Hạo Chu cùng Hoắc Mai,. Trong ba người, Hoắc Mai, một nữ nhân có vấn đề, là người khiến hắn khó chịu nhất, cho nên Tiêu Lăng Hàn không cần quay đầu lại cũng biết nhất định là Hoắc Mai. Chỉ mong nữ nhân này đừng gây sự với mình, nếu không... đừng trách mình không biết thương hoa tiếc ngọc. Người ta nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng độc ác, điều này là sự thật.
Một lúc sau, bốn người đã đến Phù Viện, ở Phù Viện đang đợi họ là một đại thúc trung niên. Tuy nhiên, Hoắc Mai lại rất sợ người này, sau khi đem ba người còn lại đến đây, cô vội vàng rời đi mà không thèm xem khảo hạch của mấy người này.
"Ba người các ngươi đi theo ta."
“ Vâng!"
Tiêu Lăng Hàn cùng ba người khác vội vàng đi theo người đàn ông trung niên đi tới một nơi giống như lớp học. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn có cảm giác như mình đã trở lại Trái đất và lại là học sinh.
"Ba người các ngươi tìm một chỗ ngồi xuống. Mỗi người hãy vẽ ra một lá bùa tấn công mà các ngươi cho là mạnh nhất."
Sau khi ba người tìm được chỗ ngồi rồi lấy ra giấy bùa, phù bút và dịch phù văn rồi bắt đầu im lặng vẽ bùa.
Tiêu Lăng Hàn đầu tiên hoàn thành, hắn cảm thấy thời gian vẽ bùa của mình đã giảm gấp bốn lần nhưng cuối cùng hắn vẫn là người hoàn thành đầu tiên.
Đợi thêm nửa giờ nữa, Chung Hạo Chu cùng Tằng Lê Hân lần lượt vẽ xong.
Người đàn ông trung niên cất hết những lá bùa do ba người họ vẽ ra, đưa ba người đến một Diễn Võ Trường, đối mặt với họ là một trọng thạch* cấp ba, hắn lấy ra những lá bùa mà ba người họ đã vẽ ra và tấn công nó từng lượt một. .
trọng thạch*: tảng đá nặng
Ba lá bùa đều được kích hoạt thành công, Chung Hạo Chu vẽ ra một lá Hỏa Cầu Phù (bùa cầu lửa), Tằng Lê Hân vẽ ra một lá Kim Kiếm Phù (bùa kiếm vàng), Tiêu Lăng Hàn vẽ ra một lá Lôi Viêm Phù ( bùa lửa sấm sét). Ba người đều căn cứ vào linh căn và sở trường của mình mà vẽ ra lá bùa công kích tốt nhất, đương nhiên sức công kích của Tiêu Lăng Hàn là mạnh nhất, tiếp theo là Chung Hạo Chu và Tằng Lê Hân.
"Ta là Từ Thắng Hoa, viện trưởng của Phù Viện. Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ là người của Phù Viện. Đợi một chút nữa đi làm ngọc bài thân phận rồi đến Phù Viện để báo cáo. Phù Viện không bắt buộc các ngươi phải nghe giảng, nhưng cứ ba tháng một lần sẽ có khảo hạch, kẻ nào trượt sẽ bị đuổi khỏi Phù Viện, nếu bế quan hoặc ra ngoài đều phải báo cáo, nếu không coi như bỏ quyền, hiểu chưa?" Từ Thắng Hoa nhìn ba người trước mặt nói thẳng.
Thoạt nhìn, có thể thấy rõ người này là một người nghiêm túc và không hay cười, cả ba người đều thành thật trả lời: "Ta hiểu rồi, cảm ơn viện trưởng đã dạy dỗ!"
Từ Thắng Hoa "Ừm" và xua tay, ra hiệu cho ba người đi làm ngọc bài thân phận.
Ba người không dám chậm trễ, trực tiếp rời khỏi Phù Viện.
Khi còn ở Phù Viện, Tằng Lê Hân không dám nặng lời với Tiêu Lăng Hàn, lúc này rời khỏi Phù Viện, hắn lập tức ác độc nói với Tiêu Lăng Hàn: “Đừng tưởng rằng ngươi vượt cấp vẽ một lá phù triện cấp hai liền rất ghê gớm, thức thời liền sớm cút ra khỏi Phù Viện đi, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Tiêu Lăng Hàn cười lạnh, khinh thường nói: “Nếu có thể thì đi cho ta xem. Trong ba người chúng ta, ngươi vẽ bùa kém nhất, hai mươi tuổi mà da mặt dày như vậy, ngươi cũng không biết tự nhận thức về bản thân đi." "
"Ngươi... ngươi..." Tằng Lê Hân còn chưa nói xong, Chung Hạo Chu ở bên kia đã bật cười, cho rằng Tiêu sư đệ miệng lưỡi thật là sắc bén.
Cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của Tằng Lê Hân, Chung Hạo Chu cười nói: " Các ngươi cứ tiếp tục đi, đừng lo lắng cho ta, cứ coi như ta không tồn tại."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Một người sống to lớn đang đứng bên cạnh hắn, còn phải coi như hắn không tồn tại sao? Ít nhất ngươi đừng nói gì, ngươi cười xấu xa như vậy, không phải là đang muốn gây hận thù cho ta sao?
Tằng Lê Hân hừ lạnh một tiếng, đối với Tiêu Lăng Hàn nói: "Ta muốn khiêu chiến ngươi."
"Ta từ chối!"
"Ngươi, sao ngươi dám từ chối ta, đồ hèn nhát!"
"Vậy thì nói cho ta biết, tại sao ta phải chấp nhận lời thách đấu của ngươi?"
"Bởi vì, bởi vì ta đã đưa ra khiêu chiến với ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì chính là nhận thua."
"Ồ, vậy thì ta sẽ thừa nhận thất bại!"
" Ngươi! ……"
Nhìn Tằng Lê Hân vì tức giận đến đỏ bừng mặt, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy Tằng Lê Hân lại là một đại ngu ngốc. Hôm nay mình không có thù oán gì với hắn, vậy tại sao mình lại chấp nhận thách thức của hắn nếu trước đây mình không có thù gì? Hơn nữa, nếu chấp nhận khiêu chiến thì phải tốn linh thạch, trừ phi mình điên rồi mới chịu đáp ứng.
--------- End chương 79: -------------
Đúng lúc này, mùi thơm của đan dược nồng đậm hơn trước tỏa ra, mọi người đều nhìn về phía nguồn gốc của mùi thơm đó với vẻ mặt không thể tin được.
Thi Nhược Lan thậm chí còn nói: "Không thể, không thể, hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, làm sao có thể luyện chế được đan dược cấp hai?"
Hoắc Mai cũng không thể tin nhìn Ân Thiên Duệ đang luyện đan trong trận pháp, ả không bao giờ nghĩ rằng người mà ả coi thường và cho rằng đi cửa sau lại có thể vượt cấp luyện đan. Vấn đề là ả đã đắc tội người này. Nghĩ đến đây, trong mắt ả hiện lên một tia hung ác, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu đã đắc tội nhất thì ả định sẽ không được để hắn trưởng thành. Trong mắt Hoắc Mai tràn ngập tính toán.
Vẻ mặt của cô ta vừa lúc bị Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy, hai người nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng. Hoắc Mai là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nếu cô ta không bận tâm thân phận tiền bối của mình mà ra tay với Ân Thiên Duệ, liệu Ân Thiên Duệ có còn sống không? Huống chi cô ta còn là đạo sư của học viện, nếu hắn âm thầm ra tay với cô ta, vậy đối với Ân Thiên Duệ cũng sẽ không quá tốt.
Bên này Cát Thâm đã mở trận pháp ra và hào hứng bước đến chỗ Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ chưa kịp cho đan dược vào lọ thì đã bị Cát Thâm lấy đi.
Cát Thâm cẩn thận để đan dược vào bát sứ, tổng cộng có bảy viên, một viên thượng phẩm, ba viên hạ phẩm và ba viên trung phẩm..
"Được, được, được, thật sự là quá tốt." Cát Thâm nói liên tiếp, trên mặt không giấu được vui mừng. Tuyệt vời, nếu mình có thể giới thiệu người này này với sư phó, sư phó nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Cát Thâm nhanh chóng bắt đầu xua đuổi mọi người và yêu cầu những người còn lại rời khỏi Đan Viện. Chỉ còn lại ba đan sư là Ân Thiên Duệ, Thi Nhược Lan cùng Cát Thâm, Cát Thâm đưa hai người họ đi và giao Thi Nhược Lan trước cho một học viên trong Đan Viện và yêu cầu hắn đưa Thi Nhược Lan đi xử lý ngọc giản thân phận. Còn Cát Thâm lại tự mình đưa Ân Thiên Duệ lên một đỉnh núi có linh khí nồng đậm.
Khi Thi Nhược Lan nhìn thấy Ân Thiên Duệ được Cát Thâm mang đi, trong mắt cô đầy vẻ không cam lòng, trình độ tu luyện của tên quê mùa không cao bằng cô nhưng kỹ năng luyện đan của hắn lại tốt hơn cô rất nhiều. Nếu không có người này thì hôm nay cô sẽ không vô giá trị. Trong lòng Thi Nhược Lan tràn đầy bất mãn, nghĩ thầm, Ân Thiên Duệ, đợi bổn tiểu thư một chút, trong học viện ta không thể làm gì ngươi, nhưng xem sau khi ngươi rời khỏi học viện thì ta sẽ thu thập ngươi như thế nào.
" Thi sư muội, Thi sư muội, ngươi sao vậy?"
Thi Nhược Lan đang chìm trong suy nghĩ nhưng đã tỉnh táo lại sau khi được vị sư huynh dẫn đường gọi hai lần. Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, Thi Nhược Lan cười ngọt ngào nói: "Không sao, cảm tạ sư huynh quan tâm! Vừa rồi luyện chế đan dược, ta chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên biểu hiện không tốt. Hôm nay Ân sư đệ biểu hiện rất tốt, hắn chỉ mới là Luyện Khí kỳ mà đã có thể luyện chế ra đan dược cấp hai thượng phẩm.” Sau khi Thi Nhược Lan nói xong, trên mặt biểu lộ ra sự ngưỡng mộ.
Khuôn mặt cô tựa như phù dung, lông mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ, câu nhân hơn cả hoa đào, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen được búi cao, trang sức trên đầu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng. Đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khổ, khiến Khổng Văn Nhan đỏ mặt, tim đập thình thịch.
"Sư muội Nhược Lan, ta có thể gọi ngươi như vậy được không?"
" Đương nhiên có thể!"
"À, ta tên Khổng Văn Nhan, ngươi về sau có thể gọi ta Khổng sư huynh! Đúng rồi, ngươi từ khi nào bắt đầu cảm thấy không thoải mái?" Khổng Văn Nhan quan tâm hỏi. Thi Nhược Lan là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên luyện chế đan dược cấp hai là chuyện bình thường, nhưng theo Thi Nhược Lan nói, Ân sư đệ chỉ mới là Luyện Khí kỳ, nên theo lý thì hắn không thể luyện chế đan dược cấp hai. .
Thi Nhược Lan: ... Khổng Văn Nhan phải không? Nghe từ em họ Thi Nhược Tình nói rằng đệ tử thứ ba của phó viện trưởng Đan Viện tên là Khổng Văn Nhan. Chẳng lẽ hắn chính là người này, nhất định phải lợi dụng hắn.
"Được rồi, Khổng sư huynh, trên đường đến Đan Viện, ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng buổi sáng thức dậy ta vẫn ổn nhưng khi chúng ta đến nội viện, thời điểm Hoắc đạo sư hỏi chúng ta về chúng ta từng người lựa chọn học thuật." Thi Nhược Lan nhíu lại mi, có vẻ mặt buồn rầu và trông càng đáng yêu hơn.
Khổng Văn Nhan, người không biết sự thật, đã tự bổ não và bắt đầu hàng loạt thuyết âm mưu, hắn tin rằng tình trạng sức khỏe của Thi Nhược Lan chắc chắn là do tên họ Ân kia gây ra. Chuyện này không thể bỏ qua được, hắn nhất định sẽ tìm lại công lý cho sư muội Nhược Lan, một sư muội xinh đẹp đơn thuần như vậy không thể để bị người khác làm hại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, không sao đâu, sư huynh sẽ giúp muội tìm ra chân tướng. Sư muội Nhược Lan, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị kẻ xấu hại lần nữa. Bây giờ ta dẫn ngươi đi xử lý ngọc giản thân phận." ." Khổng Văn Nhan dịu dàng nhìn Thi Nhược Lan, bên trong đôi mắt rực lửa.
"Được rồi, vậy cảm ơn Khổng sư huynh." Thi Nhược Lan đối với Khổng Văn Nhan cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại tràn đầy âm ngoan mà Khổng Văn Nhan không nhìn ra được. Thầm nghĩ, Khổng Văn Nhan xấu như vậy, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đáng bị lợi dụng.
Sau khi Hoắc Mai rời khỏi Đan Viện cùng với tám người còn lại, sau khi Cổ Bác Đào cùng Thẩm Thu Hoằng đi đến Trận Viện tiếp nhận khảo hạch nên liền lưu ởTrận Viện.
Trận Viện gần Võ Viện nhất nên bảy người đi đến học Võ Viện. Tiền Chí Trạch cùng Đỗ Tư Hạng cũng đã vượt qua cuộc khảo sát của Võ Viện nên cũng ở lại Võ Viện.
Tiếp theo, Hoắc Mai dẫn bốn người còn lại trực tiếp đi tới Phù Viện, trên đường vừa lúc đi ngang qua Khí Viện.
"Hoắc đạo sư, ta muốn tiến vào Khí Viện." Thượng Quan Huyền Ý phát hiện Hoắc Mai không có ý định dừng lại nên đành phải lên tiếng. Bởi vì, từ đầu đến cuối, Hoắc Mai chưa từng hỏi mình cùng Tiêu Lăng Hàn muốn tiến vào loại viện thuật pháp nào.
Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói xong, Hoắc Mai chán ghét nói: “Thật là nhiều việc!” Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ trước tiên dẫn mấy người đi đến Khí Viện trước.
Mặc dù Thượng Quan Huyền Ý mới tiếp xúc luyện khí trong thời gian ngắn nhưng với sự giám sát và chỉ dạy của Tiêu Lăng Hàn, hắn đã có thể luyện chế thành công một loại pháp khí thượng phẩm. Tuy hắn còn tuổi trẻ nhưng cũng không có người làm khó hắn, các sư huynh cùng đạo sư trong Khí Viện đối xử với hắn rất tốt, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ý thành công gia nhập Khí Viện.
Điều này khiến Hoắc Mai ở một bên rất buồn bực, cô không ngờ rằng hai học sinh mới mà cô không lo lắng chút nào đều là những người xuất chúng và được học viện của cô đánh giá cao. Cô lại nhìn Tiêu Lăng Hàn bên cạnh, ánh mắt khá phức tạp, cô thầm nghĩ, người này chẳng lẽ cũng là người xuất chúng như vậy sao? Vậy hôm nay hắn không phải đã đắc tội ba thiên tài sao? Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Mai hiện lên một tia lạnh lùng, ba người này không thể giữ lại, trên đời có bao nhiêu thiên tài có thể lớn lên?
Tiêu Lăng Hàn cảm giác được một ánh mắt hung ác lướt qua mình, trên đường lúc này chỉ có bốn người Tằng Lê Hân, Chung Hạo Chu cùng Hoắc Mai,. Trong ba người, Hoắc Mai, một nữ nhân có vấn đề, là người khiến hắn khó chịu nhất, cho nên Tiêu Lăng Hàn không cần quay đầu lại cũng biết nhất định là Hoắc Mai. Chỉ mong nữ nhân này đừng gây sự với mình, nếu không... đừng trách mình không biết thương hoa tiếc ngọc. Người ta nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng độc ác, điều này là sự thật.
Một lúc sau, bốn người đã đến Phù Viện, ở Phù Viện đang đợi họ là một đại thúc trung niên. Tuy nhiên, Hoắc Mai lại rất sợ người này, sau khi đem ba người còn lại đến đây, cô vội vàng rời đi mà không thèm xem khảo hạch của mấy người này.
"Ba người các ngươi đi theo ta."
“ Vâng!"
Tiêu Lăng Hàn cùng ba người khác vội vàng đi theo người đàn ông trung niên đi tới một nơi giống như lớp học. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn có cảm giác như mình đã trở lại Trái đất và lại là học sinh.
"Ba người các ngươi tìm một chỗ ngồi xuống. Mỗi người hãy vẽ ra một lá bùa tấn công mà các ngươi cho là mạnh nhất."
Sau khi ba người tìm được chỗ ngồi rồi lấy ra giấy bùa, phù bút và dịch phù văn rồi bắt đầu im lặng vẽ bùa.
Tiêu Lăng Hàn đầu tiên hoàn thành, hắn cảm thấy thời gian vẽ bùa của mình đã giảm gấp bốn lần nhưng cuối cùng hắn vẫn là người hoàn thành đầu tiên.
Đợi thêm nửa giờ nữa, Chung Hạo Chu cùng Tằng Lê Hân lần lượt vẽ xong.
Người đàn ông trung niên cất hết những lá bùa do ba người họ vẽ ra, đưa ba người đến một Diễn Võ Trường, đối mặt với họ là một trọng thạch* cấp ba, hắn lấy ra những lá bùa mà ba người họ đã vẽ ra và tấn công nó từng lượt một. .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
trọng thạch*: tảng đá nặng
Ba lá bùa đều được kích hoạt thành công, Chung Hạo Chu vẽ ra một lá Hỏa Cầu Phù (bùa cầu lửa), Tằng Lê Hân vẽ ra một lá Kim Kiếm Phù (bùa kiếm vàng), Tiêu Lăng Hàn vẽ ra một lá Lôi Viêm Phù ( bùa lửa sấm sét). Ba người đều căn cứ vào linh căn và sở trường của mình mà vẽ ra lá bùa công kích tốt nhất, đương nhiên sức công kích của Tiêu Lăng Hàn là mạnh nhất, tiếp theo là Chung Hạo Chu và Tằng Lê Hân.
"Ta là Từ Thắng Hoa, viện trưởng của Phù Viện. Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ là người của Phù Viện. Đợi một chút nữa đi làm ngọc bài thân phận rồi đến Phù Viện để báo cáo. Phù Viện không bắt buộc các ngươi phải nghe giảng, nhưng cứ ba tháng một lần sẽ có khảo hạch, kẻ nào trượt sẽ bị đuổi khỏi Phù Viện, nếu bế quan hoặc ra ngoài đều phải báo cáo, nếu không coi như bỏ quyền, hiểu chưa?" Từ Thắng Hoa nhìn ba người trước mặt nói thẳng.
Thoạt nhìn, có thể thấy rõ người này là một người nghiêm túc và không hay cười, cả ba người đều thành thật trả lời: "Ta hiểu rồi, cảm ơn viện trưởng đã dạy dỗ!"
Từ Thắng Hoa "Ừm" và xua tay, ra hiệu cho ba người đi làm ngọc bài thân phận.
Ba người không dám chậm trễ, trực tiếp rời khỏi Phù Viện.
Khi còn ở Phù Viện, Tằng Lê Hân không dám nặng lời với Tiêu Lăng Hàn, lúc này rời khỏi Phù Viện, hắn lập tức ác độc nói với Tiêu Lăng Hàn: “Đừng tưởng rằng ngươi vượt cấp vẽ một lá phù triện cấp hai liền rất ghê gớm, thức thời liền sớm cút ra khỏi Phù Viện đi, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Tiêu Lăng Hàn cười lạnh, khinh thường nói: “Nếu có thể thì đi cho ta xem. Trong ba người chúng ta, ngươi vẽ bùa kém nhất, hai mươi tuổi mà da mặt dày như vậy, ngươi cũng không biết tự nhận thức về bản thân đi." "
"Ngươi... ngươi..." Tằng Lê Hân còn chưa nói xong, Chung Hạo Chu ở bên kia đã bật cười, cho rằng Tiêu sư đệ miệng lưỡi thật là sắc bén.
Cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của Tằng Lê Hân, Chung Hạo Chu cười nói: " Các ngươi cứ tiếp tục đi, đừng lo lắng cho ta, cứ coi như ta không tồn tại."
Tiêu Lăng Hàn: “…” Một người sống to lớn đang đứng bên cạnh hắn, còn phải coi như hắn không tồn tại sao? Ít nhất ngươi đừng nói gì, ngươi cười xấu xa như vậy, không phải là đang muốn gây hận thù cho ta sao?
Tằng Lê Hân hừ lạnh một tiếng, đối với Tiêu Lăng Hàn nói: "Ta muốn khiêu chiến ngươi."
"Ta từ chối!"
"Ngươi, sao ngươi dám từ chối ta, đồ hèn nhát!"
"Vậy thì nói cho ta biết, tại sao ta phải chấp nhận lời thách đấu của ngươi?"
"Bởi vì, bởi vì ta đã đưa ra khiêu chiến với ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì chính là nhận thua."
"Ồ, vậy thì ta sẽ thừa nhận thất bại!"
" Ngươi! ……"
Nhìn Tằng Lê Hân vì tức giận đến đỏ bừng mặt, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy Tằng Lê Hân lại là một đại ngu ngốc. Hôm nay mình không có thù oán gì với hắn, vậy tại sao mình lại chấp nhận thách thức của hắn nếu trước đây mình không có thù gì? Hơn nữa, nếu chấp nhận khiêu chiến thì phải tốn linh thạch, trừ phi mình điên rồi mới chịu đáp ứng.
--------- End chương 79: -------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro