[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Xuất Viện Đi Là...

2024-11-19 20:57:58

Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là biết cách chống trả hắn, thật sự càng ngày càng dũng cảm. "Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi à, cần một sư phụ để học những thuật pháp đó. Bản công tử thông minh hơn người, thiên phú dị bẩm. Ta chính là thiên tài duy nhất hiện nay có một không hai. Ta không cần sư phụ nào cả, thứ gì cũng đều có thể tự học thành tài. Ta mới không rảnh đi tìm cho mình một lão nhân tới để quản thúc mình đâu, mình còn phải hiếu thuận và tôn kính hắn, ta mới không nhàm chán như vậy!

Thượng Quan Huyền Ý thầm nghĩ, Tiêu Lăng Hàn thật là không biết xấu hổ khoe khoang, không có ai khác như hắn, hắn chính là kẻ mặt dày nhất trên đời. Nhưng mình cũng phải thừa nhận rằng hắn quả thực xứng đáng là một thiên tài. Nếu không phải hắn đối với nhiều vấn đề tu chân không hiểu (chẳng hạn như thế nào mới có thể kết đan, như thế nào mới có thể kết anh, như thế nào mới gọi Hóa Thần, v.v.), bằng không mình sẽ nghi ngờ rằng hắn đã bị một lão quái vật đã đoạt xá trọng sinh.

"Ngươi không cần phải vì chính mình giải vây, rõ ràng là viện trưởng Phù Viện chướng mắt ngươi. Ta biết, ngươi rất đau buồn, sự việc này đã ảnh hưởng nặng nề đến ngươi. Đừng lo lắng, ta có thể hiểu được ngươi mà. Cả hai chúng ta đều là những người lưu lạc thiên nhai*.” Thượng Quan Huyền Ý đồng cảm nhìn Tiêu Lăng Hàn, thầm nghĩ: Ta gọi ngươi là tự luyện, xem ta có chọc ngươi tức chết không.

Thiên nhai*: nơi xa xôi ( đại khái cái câu lưu lạc thiên nhai này có nghĩa là kiểu như là lưu lạc ở nơi xa xôi, đất khách quê người)

Tiêu Lăng Hàn trợn mắt, tiểu tử này nhất định là cố ý chọc giận hắn, mình mới không cùng hắn so đo, không bị hắn lừa gạt.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hồ Hổ bước vào phòng, vẻ mặt dữ tợn lập tức chuyển thành nịnh nọt. "Xin chào Tiêu sư đệ, xin chào Thượng Quan sư đệ!"

"Chào Hồ sư huynh!"

Tiêu Lăng Hàn "Ừm" một tiếng, hỏi: "Thịnh sư huynh không cùng ngươi trở về sao?"

“Thịnh sư đệ đi làm nhiệm vụ, phải ba ngày sau mới có thể trở về.”

"Làm nhiệm vụ?"

"Đúng vậy, học viện môi trường tu luyện rất tốt, nhưng lại yêu cầu linh thạch hoặc điểm, cho nên bình thường mọi người sẽ làm nhiệm vụ để kiếm điểm hoặc linh thạch."

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Một đêm im lặng

Sáng hôm sau, Thượng Quan Huyền Ý tới Khí Viện tiếp tục học luyện khí, còn Tiêu Lăng Hàn thì đi đến Nhiệm Vụ Đường.

Ở Nhiệm Vụ Đường có nhiều nhiệm vụ khác nhau trên các vách tường.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thẳng vào nhiệm vụ đứng đầu, bởi vì nhiệm vụ đứng đầu có nhiều điểm nhất. ① 30.000 điểm cho Nội đan Hỏa Vân Hồ cấp ba; ② 20.000 điểm cho Cỏ Vân Linh; ③ 20.000 điểm cho da của Băng Sương Xà; ④ 10.000 điểm cho Nguyên Hoan Hoa; ⑤ 8.000 điểm cho Mỹ Kim Đan; ⑥ Giải chín loại độc của Âm Lân Mãng được 6.000 điểm. Những nhiệm vụ còn lại đều có giá trị dưới 5000 điểm, Tiêu Lăng Hàn không hứng thú với nhiệm vụ có điểm thấp nên cũng không xem nữa.

Sau khi chọn nhiệm vụ, hắn trực tiếp giao ngọc bài thân phận cho Trưởng lão Bành Vô Hối nhận nhiệm vụ.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn sắp nhận nhiệm vụ cấp ba và cấp bốn, Bành Vô Hối ở phòng nhiệm vụ trở nên tức giận. "Thật buồn cười, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lại muốn nhận những nhiệm vụ mà ngươi thậm chí có thể không hoàn thành được ở Kim Đan kỳ! Mặc dù mọi người phải hoàn thành ít nhất mười nhiệm vụ mỗi năm, nhưng ngươi có thể bắt đầu từ những nhiệm vụ cơ bản. Không cần phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ cấp 3 và cấp 4. Thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp! Ngươi là người mới đến đây phải không? Lần này bổn trưởng lão sẽ cùng ngươi so đo, ngươi có thể đi chọn lại nhiệm vụ cấp 1."

Nội quy của học viện có quy định rõ ràng, học sinh nội viện mỗi năm phải hoàn thành mười nhiệm vụ cấp một; cấp hai chỉ cần hoàn thành năm nhiệm vụ; cấp ba chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ; cấp độ bốn bọn họ phải hoàn thành một cái. Đánh giá được tiến hành vào cuối năm và những học sinh không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đuổi khỏi nội viện. Nói chung, những người hoàn thành nhiệm vụ có thể tích lũy đủ điểm để trang trải chi phí trong một năm.

Bành Vô Hối là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lần mở miệng này của hắn khiến mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn. Khi nhìn thấy tu vi của Tiêu Lăng Hàn, mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường, cho rằng Tiêu Lăng Hàn quá đua đòi, không biết trời cao đất dày.

"Học viện có quy định không được đảm nhận hai nhiệm vụ này không?" Tiêu Lăng Hàn lớn tiếng hỏi, hắn chỉ muốn tìm một nhiệm vụ có điểm cao để có thể hoàn thành một lần, tránh khỏi phải đảm nhận rất nhiều nhiệm vụ linh tinh để có được một vài điểm.

"Không có!"

"Nếu như vậy, làm phiền Bành trưởng lão rồi."

Thấy Tiêu Lăng Hàn có ý đồ rõ ràng, thái độ kiên quyết, hắn như thể đã đánh giá quá cao năng lực của mình, muốn đảm nhận một nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành ở cấp độ Kim Đan kỳ. Ấn tượng của Bành Vô Hối đối với hắn vô cùng xấu, hắn cho Tiêu Lăng Hàn rằng đang ở đỉnh cao của Luyện Khí kỳ đỉnh mà tuổi lại còn trẻ. Hắn còn tưởng rằng đó là một nhân tài đáng bồi dưỡng, nhưng không ngờ rằng hắn lại là một kẻ có tham vọng cao nhưng năng lực thấp, không biết tự lượng sức mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bành Vô Hối sắc mặt âm trầm như nước, thái độ phi thường không tốt mà ném thẻ nhiệm vụ cho Tiêu Lăng Hàn. Nghĩ thầm, đúng là kiến càng rung cây lớn*, ai có tài giỏi đến đâu mà tâm tính như vậy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Kiến càng rung cây lớn*: không biết lượng sức mình

Sau khi nhận nhiệm vụ, Tiêu Lăng Hàn rời khỏi nhiệm vụ đường, hoàn toàn không để ý đến những lời bình luận của người xung quanh.

Thẻ nhiệm vụ ghi lại, Băng Sương Xà ở trong Thung lũng Hoa Tuyết của đại lục Hoàng Cực và Nguyên Hoan Hoa ở trong rừng Lạc Nhật (Hoàng hôn), hai nhiệm vụ cùng một hướng, để đến Thung lũng Hoa Tuyết cần phải đi qua rừng Lạc Nhật.

Nhân lúc còn sớm, Tiêu Lăng Hàn đi một vòng toàn bộ nội viện, nơi này quả thực có rất nhiều chỗ tốt, xứng đáng là thánh địa tu luyện của Hoàng Cực đại lục. Chỉ là đều phải yêu cầu linh thạch hoặc điểm, cho nên Tiêu Lăng Hàn hiện tại rất nóng lòng muốn có được điểm.

Chạng vạng

Khi Thượng Quan Huyền Ý trở lại phòng, hắn đã được Tiêu Lăng Hàn nói cho hắn biết, ngày mai hắn phải đi làm nhiệm vụ, ngày trở về cũng không xác định được.

"Tiêu sư huynh, ngươi nhận nhiệm vụ gì?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, hắn tin tưởng, nhiệm vụ chỉ có mấy điểm sẽ bị Tiêu Lăng Hàn khinh thường, nhiệm vụ nhiều điểm chắc chắn sẽ khó hoàn thành.

Tiêu Lăng Hàn đưa thẻ nhiệm vụ cho Thượng Quan Huyền Ý để hắn tự mình nhìn xem.

Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy thẻ nhiệm vụ nhìn xem, ở rừng Lạc Nhật có một nhiệm vụ. Điều này khiến hắn nhớ đến thời điểm kiếp trước khi hắn gặp phải động phủ của luyện đan sư cấp bốn khi đang đi rèn luyện trong rừng Lạc Nhật. Ở đó có rất nhiều linh dược cấp ba và cấp bốn, nhưng tiếc là kiếp trước mình không biết luyện đan nên đã bán hết linh dược với giá rẻ.

“Ngươi định đi một mình à?”

" Tất nhiên."

"Tiêu sư huynh, Tiêu đại ca, Tiêu ca ca, ngươi có thể mang ta đi cùng được không?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mong đợi nhìn Tiêu Lăng Hàn, hy vọng hắn có thể mang theo hắn, để hắn có thể mang hắn đi vào động phủ của luyện đan sư cấp bốn kia, cho dù là chia đôi, mình vẫn có thể nhận được rất nhiều.

"Lý do?"

"Ta biết nơi nào có Nguyên Hoan Hoa." Tình cờ trong hang động kia có Nguyên Hoan Hoa cần có trong thẻ nhiệm vụ, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy Tiêu Lăng Hàn nhận nhiệm vụ này rất tốt, ông trời cũng đang giúp đỡ hắn.

"Được." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, hắn không quen thuộc Hoàng Cực đại lục, nhiều người đi sẽ dễ dàng chăm sóc lẫn nhau hơn.

"Nhưng, ta có một điều kiện."

"Nói đi."

"Chúng ta lần này ra ngoài thu hoạch chia đôi."

Tiêu Lăng Hàn trong đầu lập tức hoạt động, hắn nghĩ, chẳng lẽ ở chỗ Nguyên Hoan Hoa mọc lên còn có trân bảo thiên địa khác sao? Bằng không, Thượng Quan Huyền Ý sẽ không chủ động như vậy, sẽ không đòi phần chia trước. Chắc là sợ sau khi có được đồ vật thì mình chia mình bảy hắn ba.

"Ngươi đang nói điểm nhiệm vụ hay là thu hoạch khác?" Tiêu Lăng Hàn cầm thẻ nhiệm vụ hỏi.

"Chúng ta sẽ chia đều điểm nhiệm vụ của Nguyên Hoan Hoa và thu hoạch trong chuyến đi. Chúng ta sẽ tùy theo tình hình mà quyết định nhiệm vụ của da Băng Sương Xà." Thượng Quan Huyền Ý suy nghĩ một chút, nói thật.

" Thành giao!" Tiêu Lăng Hàn sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Thượng Quan sảng khoái, hắn cảm thấy Thượng Quan sảng khoái so với trước kia thông minh hơn rất nhiều, trước khi hành động hắn biết làm thế nào để quyết định, biết tiến biết lùi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan sảng khoái tới Khí Viện để xin nghỉ phép cho mình, Tiêu sảng khoái cũng đến Phù Viện xin nghỉ phép. Hắn không biết khi nào hai nhiệm vụ này sẽ hoàn thành, nhưng cũng đừng chờ nhiệm vụ hoàn thành mà mình cũng đã bỏ lỡ khảo hạch ở học học, tốt nhất nên báo cáo trước.

Hai người họ đã sử dụng Truyền Tống Trận của học viện trực tiếp đến thành Tân Lam, thành Tân Lam là một tòa thành lớn tương tự như thành Thiên Huệ. Linh khí thuộc tính mộc ở thành Tân Lam rất nồng đậm nên ở đây có rất nhiều loại dược thảo rẻ tiền, khiến nơi đây trở thành thiên đường cho các tu sĩ Mộc linh căn.

Khi bước ra khỏi Truyền Tống Trận, lập tức cảm nhận được linh lực ở đây kém hơn Hoàng Cực học viện hơn một cấp, chẳng trách dù học viện Hoàng Cực cực kỳ đắt đỏ nhưng vẫn là nơi được mọi người đổ xô đến.

"Sư huynh, bây giờ chúng ta có nên trực tiếp rời thành đến Rừng Lạc Nhật hay không, hay là nên ở trong thành nghỉ ngơi một đêm trước khi đi?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn quán rượu trước mặt với ánh mắt khao khát hỏi Tiêu Lăng Hàn, nhìn thoáng qua đã biết rõ hắn đang nghĩ gì.

"Chúng ta đi ăn trước đi!" Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nhìn thấy quán rượu trước mắt, nghe nói đầu bếp trong quán rượu nơi này không chỉ là một linh trù, mà còn là một linh trù am hiểu dược lý ( y học), hắn cũng rất mong chờ cái này.

"Được rồi!"

Hai người bước vào quán rượu thì thấy sảnh quán rượu đã gần kín chỗ, không ngờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm nhưng công việc kinh doanh lại rất tốt.

"Mời vào." Tiểu nhị nhìn hai thiếu niên ăn mặc khác thường trước mặt, chắc chắn là thiếu gia nhà nào đó nên hắn chào hỏi rất nhiệt tình.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ngẫu nhiên tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ít món ăn đặc sắc.

" Tiểu nhị, quán rượu của ngươi kinh doanh vẫn luôn tốt như vậy sao?" Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai viên linh thạch, hỏi tiểu nhị, dùng ánh mắt biểu thị nhìn người xung quanh.

"A? Thì ra hai vị thiếu gia không phải đến đây vì Cốc đan sư?"

" Cốc đan sư là ai? Hắn là luyện đan sư cấp bốn sao?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi.

Huyền Ý xua tay nói: "Không, không, Cốc đan sư tên đầy đủ là Cốc Dư Liệt. Hắn hiện tại là đan sư cấp một. Sư phụ của hắn là đan sư cấp ba của một trường nhị trung thành Tân Lam . Hắn đang ở phòng riêng của chúng tôi đã được đặt ở đây, nên những người này đều vì hắn mà tới." Tiểu nhị nghĩ thầm rằng hai người này thậm chí còn không biết Cốc đan sư, có vẻ như họ là người bên ngoài.

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, nhìn tiểu nhị, tiếp tục hỏi: " Tiểu nhị ca, chúng ta ra ngoài rèn luyện nên đi ngang qua đây, không biết thành Tân Lam có cửa hàng nào có đầy đủ các loại đan dược không?"

"Cửa hàng linh thảo Dư gia và linh thảo Kỳ gia có rất nhiều loại linh dược, nếu khách hàng cần linh dược có thể đến hai cửa hàng này."

"Được rồi, cảm ơn Tiểu nhị ca!"

"Tiểu ca, gần đây thành Tân Thanh có gì mới không?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi.

Tiểu nhị nhìn xung quanh một lúc rồi đến gần hai người, sau đó thấp giọng nói: “Đừng nói cho ai biết, thật ra có một chuyện thực sự kỳ lạ. Sáu tháng qua, nhưng người đã đến Rừng Lạc Nhật để luyện tập nhưng không một nam tu đẹp trai nào khoảng hai mươi tuổi có thể tồn tại trở về. Mọi người đều biến mất trong không khí.”

"Không ai quản sao?"

"Tại sao không có người quản? Nghe nói thiếu gia của thành chủ gia đi rèn luyện cũng đã biến mất, mệnh bài không lâu sau đó đã bị hỏng. Về sau, Thành chủ phủ phái một tiền bối Kim Đan kỳ đến kiểm tra, nhưng tiền bối đó không bao giờ quay lại nữa. Hiện tại ở thành Tân Lam không còn thanh niên nào đến Rừng Lạc Nhật để rèn luyện nữa."

"Và có điều kỳ lạ như thế này."

Thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tò mò, tiểu nhị vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu nhân có thể thấy hai vị có khí phách phi thường, nhất định là xuất thân từ một gia tộc lớn. Tuy nhiên, ta vẫn nhắc nhở khách nhân không nên tham gia. Nếu là muốn đi rèn luyện tốt nhất là trưởng bối trong nhà mang theo đi.”

"Chúng ta chỉ hỏi thôi. Cảm ơn tiểu nhị ca đã nhắc nhở!" Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đẩy linh thạch trên bàn cho tiểu nhị.

------------ End chương 81: ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0