Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
Chương 9
Lộc Bát Kim
2024-07-23 13:33:41
Lục Vô Túy bình tĩnh nói: “Trong nhà có đầu bếp, không cần cậu làm.”
Giang Hoài nói: “Tôi làm, rất ngon.”
Kỹ năng nấu nướng của cậu đã luyện ra trong hai năm kết hôn ở kiếp trước.
Bản thân cậu rất thích nấu ăn, tiếc là nhà họ Giang không cho nấu ăn, nhưng sau khi kết hôn lại có cơ hội.
Lục Vô Túy không nhúc nhích thêm nữa.
Trong ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, Lục Vô Túy đẩy cái đĩa trước mặt đi, trịnh trọng nói: “Hôm nay tôi không muốn ăn sandwich, để dì nấu một phần cháo khác.”
Giang Hoài: “Tôi cũng có thể nấu cháo.”
“……” Lục Vô Túy dừng lại, “Tôi đột nhiên không muốn ăn cháo nữa.”
Giang Hoài cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngậm miệng.
Nhìn thấy mạng 2G của cậu cuối cùng cũng giảm xóc, Lục Vô Túy dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn, “Đổi đi.”
Quản gia đúng lúc đứng ra, bưng cái đĩa xuống.
Giang Hoài ngơ ngác ngồi tại chỗ, trơ mắt nhìn bữa ăn do mình làm ra xa dần.
Lục Vô Túy thấy thế, nhíu mày.
Hắn làm vậy có quá đáng lắm không?
Đúng lúc này, Giang Hoài nói: “Tôi còn muốn ăn……”
Bóng lưng người quản gia cứng đờ.
“Làm một phần mới đi, tôi thích ăn” Giang Hoài nghiêm túc nói “Đưa cho tôi đi.”
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa cho cậu ta đi.”
Quản gia nhanh chóng đặt trước mặt Giang Hoài, chỉ thấy Giang Hoài cầm con dao bên cạnh lên, cẩn thận cắt sạch chỗ bị Lục Vô Túy cắn, rồi cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào cái miệng nhỏ.
Lục Vô Túy: “……”
Không phải vội nấu ăn cho hắn sao? Rồi sao lại ghét bỏ hắn?
Hắn rõ ràng là không muốn, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Giang Hoài ăn rất thoải mái và mãn nguyện, sắc mặt Lục Vô Túy còn khó coi hơn trước một chút.
Giang Hoài ăn xong sớm hơn Lục Vô Túy.
Thật ra cậu không có việc gì làm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lục Vô Túy, cảm thấy không phải lúc nhắc đến chuyện nợ nần của mình, vì vậy đi thẳng lên lầu.
Hôm nay không được, vậy thử lại vào ngày mai.
Còn lại một mình Lục Vô Túy bị bỏ lại bắt đầu ăn bữa sáng muộn này —— cũng may hắn là ông chủ, không cần phải lao vào công việc sớm.
Sau khi Lục Vô Túy rời đi, Giang Hoài từ trên lầu thò đầu ra, vừa lúc gặp quản gia trong phòng khách.
Sau khi Giang Hoài chuyển đến, không giao tiếp nhiều với những người trong biệt thự này.
Chính là, ngày đầu tiên đến có cùng quản gia nói vài câu.
Đối diện với ánh mắt quản gia, Giang Hoài vội vàng rút đầu về.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của quản gia đi lên lầu, một lúc sau, giọng quản gia vang lên bên tai, “Lục tiên sinh từ trước đến nay đều như vậy, chỉ thích ăn cơm của dì Phạm nấu.”
Dì Phạm là đầu bếp nấu ăn cho Lục Vô Túy.
Giang Hoài cắn môi, ngập ngừng nhìn quản gia.
“Lục tiên sinh thực ra không có ác ý”, người quản gia nói “Đừng để tâm đến sự việc sáng nay...”
“Vậy Lục tiên sinh có thích gì không?” Giang Hoài hỏi.
Quản gia dừng một chút.
Có vẻ như anh không nghĩ tới, Giang Hoài lại là người càng cản càng hăng.
“Nếu anh ấy cứ luôn nói như vậy, tôi sẽ buồn rầu hoài” Giang Hoài cau mày, “Làm sao có thể để anh ấy cho tôi một khoảng thời gian để trả lại tiền?”
Lời của người quản gia đóng băng trong cổ họng khi đang chuẩn bị thuyết phục.
…… Hóa ra là vì trả nợ
Giang Hoài nói: “Tôi làm, rất ngon.”
Kỹ năng nấu nướng của cậu đã luyện ra trong hai năm kết hôn ở kiếp trước.
Bản thân cậu rất thích nấu ăn, tiếc là nhà họ Giang không cho nấu ăn, nhưng sau khi kết hôn lại có cơ hội.
Lục Vô Túy không nhúc nhích thêm nữa.
Trong ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, Lục Vô Túy đẩy cái đĩa trước mặt đi, trịnh trọng nói: “Hôm nay tôi không muốn ăn sandwich, để dì nấu một phần cháo khác.”
Giang Hoài: “Tôi cũng có thể nấu cháo.”
“……” Lục Vô Túy dừng lại, “Tôi đột nhiên không muốn ăn cháo nữa.”
Giang Hoài cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngậm miệng.
Nhìn thấy mạng 2G của cậu cuối cùng cũng giảm xóc, Lục Vô Túy dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn, “Đổi đi.”
Quản gia đúng lúc đứng ra, bưng cái đĩa xuống.
Giang Hoài ngơ ngác ngồi tại chỗ, trơ mắt nhìn bữa ăn do mình làm ra xa dần.
Lục Vô Túy thấy thế, nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn làm vậy có quá đáng lắm không?
Đúng lúc này, Giang Hoài nói: “Tôi còn muốn ăn……”
Bóng lưng người quản gia cứng đờ.
“Làm một phần mới đi, tôi thích ăn” Giang Hoài nghiêm túc nói “Đưa cho tôi đi.”
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa cho cậu ta đi.”
Quản gia nhanh chóng đặt trước mặt Giang Hoài, chỉ thấy Giang Hoài cầm con dao bên cạnh lên, cẩn thận cắt sạch chỗ bị Lục Vô Túy cắn, rồi cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào cái miệng nhỏ.
Lục Vô Túy: “……”
Không phải vội nấu ăn cho hắn sao? Rồi sao lại ghét bỏ hắn?
Hắn rõ ràng là không muốn, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Giang Hoài ăn rất thoải mái và mãn nguyện, sắc mặt Lục Vô Túy còn khó coi hơn trước một chút.
Giang Hoài ăn xong sớm hơn Lục Vô Túy.
Thật ra cậu không có việc gì làm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lục Vô Túy, cảm thấy không phải lúc nhắc đến chuyện nợ nần của mình, vì vậy đi thẳng lên lầu.
Hôm nay không được, vậy thử lại vào ngày mai.
Còn lại một mình Lục Vô Túy bị bỏ lại bắt đầu ăn bữa sáng muộn này —— cũng may hắn là ông chủ, không cần phải lao vào công việc sớm.
Sau khi Lục Vô Túy rời đi, Giang Hoài từ trên lầu thò đầu ra, vừa lúc gặp quản gia trong phòng khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Giang Hoài chuyển đến, không giao tiếp nhiều với những người trong biệt thự này.
Chính là, ngày đầu tiên đến có cùng quản gia nói vài câu.
Đối diện với ánh mắt quản gia, Giang Hoài vội vàng rút đầu về.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của quản gia đi lên lầu, một lúc sau, giọng quản gia vang lên bên tai, “Lục tiên sinh từ trước đến nay đều như vậy, chỉ thích ăn cơm của dì Phạm nấu.”
Dì Phạm là đầu bếp nấu ăn cho Lục Vô Túy.
Giang Hoài cắn môi, ngập ngừng nhìn quản gia.
“Lục tiên sinh thực ra không có ác ý”, người quản gia nói “Đừng để tâm đến sự việc sáng nay...”
“Vậy Lục tiên sinh có thích gì không?” Giang Hoài hỏi.
Quản gia dừng một chút.
Có vẻ như anh không nghĩ tới, Giang Hoài lại là người càng cản càng hăng.
“Nếu anh ấy cứ luôn nói như vậy, tôi sẽ buồn rầu hoài” Giang Hoài cau mày, “Làm sao có thể để anh ấy cho tôi một khoảng thời gian để trả lại tiền?”
Lời của người quản gia đóng băng trong cổ họng khi đang chuẩn bị thuyết phục.
…… Hóa ra là vì trả nợ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro