Chương 13
Song Tử
2024-07-23 00:53:08
Ngày 15.03.2024
Tôi vốn nên chết vào ngày đó.
Điện thoại tôi reo lên liên tục.
Reo mãi reo mãi, ồn ào đến mức tôi phải bấm nghe.
Châu Dã lo lắng hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi chỉ nói: “A Dã, em sắp chết rồi.”
Lúc tôi tỉnh lại, đang nằm ở bệnh viện với dây chuyền quấn đầy người.
Châu Dã đưa tôi điện thoại của mình, nói Phó Hàng có gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi nhận lấy và xóa nó đi.
Tôi đưa mắt nhìn Châu Dã: “A Dã, có thể đưa em đi không?”
Trên đời này không ai yêu tôi.
Nhưng A Dã thương tôi.
Châu Dã đưa tôi đi ngay trong đêm. Theo ý nguyện của tôi, anh đưa tôi đến một thành phố biển, thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng, căn phòng của tôi có cửa sổ, buổi sáng ánh nắng soi vào rất ấm áp.
Cuộc sống ở đây rất tốt đẹp giống như điều trước kia tôi muốn.
Buổi sáng tôi trò chuyện với người dân xung quanh, Châu Dã sẽ nấu ăn, cùng nhau ăn cơm. Buổi tối anh sẽ đưa tôi đi dạo biển.
Tôi luôn thích biển.
Nhưng chưa từng đi biển. Vậy mà trước khi chết, cuối cùng Châu Dã đã đưa tôi đến đây.
Những tiếng sóng vỗ và mùi mặn đặc trưng của gió biển khiến tâm tình tôi rất thoải mái.
Châu Dã tiêm thuốc giảm đau cho tôi, anh biết nó sẽ tàn phá cơ thể tôi, nhưng anh không thể nhìn tôi đau đớn.
Tôi nhìn thấy Châu Dã hằng đêm đều ngồi ở phòng khác, gục mặt, cắn lấy mu bàn tay bật khóc.
Tôi bối rối, không biết phải an ủi anh ấy thế nào.
“A Dã, đừng buồn, đó là số phận của em.”
Châu Dã ngước mắt nhìn tôi, sau đó ôm lấy tôi: “Tiểu Niệm, em còn rất trẻ.”
Đúng, tôi còn rất trẻ, và tôi cũng sắp chết.
Tôi đã chấp nhận số phận và cũng không còn buồn nữa.
Giống như là, tôi đã sẵn sàng cho cái chết.
Châu Dã nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Đau lắm phải không?”
Tôi đau lòng đến rơi nước mắt.
Những cơn đau đớn đuổi theo tôi hằng ngày, như hình với bóng, theo tôi từng giấc ngủ cho đến khi tỉnh lại.
Châu Dã nấu đồ ăn tôi thích, những món cay, anh nói tôi cứ ăn những gì tôi thích, chỉ cần ăn được là được.
Nhưng tôi chẳng thể ăn, không có khẩu vị, cũng chẳng dám ăn, vì ăn vào luôn muốn nôn ra, lúc nôn ra sẽ còn đau đớn hơn.
Chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng hơn, có khiến tôi có chút ảo giác.
Tôi mơ về mẹ, mẹ tôi sẽ giống như những người mẹ khác, yêu tôi.
Tôi mơ về ba, ba tôi cũng yêu tôi như cách ông ấy yêu Lý Gia Kỳ.
Cuối cùng, tôi mơ về Phó Hàng, mơ anh ấy đưa tôi đi Paris.
Buổi tối, Châu Dã ở bên cạnh, đọc truyện cho tôi nghe, cơn đau lại đến, thuốc giảm từ lâu đã mất đi tác dụng.
“A Dã, em đau.”
Lời này giống như than vãn, cũng giống như làm nũng.
Bởi vì ngoài Châu Dã, tôi không tìm được ai yêu thương tôi cả.
Tôi không thể nói với mẹ tôi, vì mẹ tôi đã có gia đình của bà ấy.
Tôi không thể nói với ba tôi, vì con gái ông ấy chỉ có Lý Gia Kỳ.
Tôi càng không thể nói với Phó Hàng, bởi vì anh ấy rất bận rộn để yêu Lý Gia Kỳ.
Anh sao có thể quan tâm đến một thế thân sắp chết như tôi có đau hay không?
Cuối cùng, cuộc đời của tôi chỉ còn lại Châu Dã.
Châu Dã đã không còn khóc trước mặt tôi nữa, anh chỉ xoa lên lưng tôi, tất nhiên không có chút giảm đi cơn đau đớn, nhưng thật ấm áp.
Tôi nói với Châu Dã rằng tôi không muốn đi bệnh viện, điều trị chỉ là kéo dài những ngày đau đớn.
Cả tôi và Châu Dã đều biết, thuốc giảm đau và thuốc ngủ sẽ càng nhanh mang tôi rời khỏi thế gian này.
Nhưng… anh vẫn tiêm cho tôi, tôi vẫn biết ơn anh.
Cơ thể tôi càng lúc càng gầy.
Tôi ít khi soi gương, nhưng cũng là có lúc tự soi mình trong gương.
Da đã tái đi, gương mặt hóp lại, hoàn toàn không nhìn ra một cô gái trẻ năng động tuổi 25.
Nhưng tôi chợt cảm thấy, bây giờ tôi không còn chút gì giống Lý Gia Kỳ nữa, có lẽ đó là niềm vui vẻ nhỏ nhoi trong những ngày cuối đời của tôi.
“Em thật xấu xí.”
Tôi nhìn mình trong gương, thấy Châu Dã mang một bó hoa quay về, hơi cười nói với anh.
Châu Dã úp tấm gương lại, đặt bó hoa dại vào lòng bàn tay tôi: “Trong mắt anh, Tiểu Niệm luôn là cô gái xinh đẹp và lương thiện nhất.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “A Dã, anh có từng hối hận về điều gì không?”
Tôi hối hận.
Tôi hối hận khi đã yêu Phó Hàng.
Nếu tôi không yêu anh, dù là có chết đi do bệnh tật, những ngày tháng trước đó tôi có lẽ sẽ sống một cuộc sống vui vẻ hơn.
Châu Dã gật đầu: “Có, anh hối hận khi chọn làm bác sĩ.”
Tôi có chút sững sờ, làm bác sĩ là mơ ước của anh ấy.
“Vì muốn làm bác sĩ phải học hành quá cẩn thận, để rồi bỏ lỡ cô gái anh thích.” - Châu Dã mỉm cười: “Cuối cùng làm được bác sĩ, cũng không có cách gì cứu được cô gái anh thích.”
Châu Dã thích tôi, tôi biết.
Nhưng tôi luôn chỉ xem anh ấy là anh trai.
Tôi vốn nên chết vào ngày đó.
Điện thoại tôi reo lên liên tục.
Reo mãi reo mãi, ồn ào đến mức tôi phải bấm nghe.
Châu Dã lo lắng hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi chỉ nói: “A Dã, em sắp chết rồi.”
Lúc tôi tỉnh lại, đang nằm ở bệnh viện với dây chuyền quấn đầy người.
Châu Dã đưa tôi điện thoại của mình, nói Phó Hàng có gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi nhận lấy và xóa nó đi.
Tôi đưa mắt nhìn Châu Dã: “A Dã, có thể đưa em đi không?”
Trên đời này không ai yêu tôi.
Nhưng A Dã thương tôi.
Châu Dã đưa tôi đi ngay trong đêm. Theo ý nguyện của tôi, anh đưa tôi đến một thành phố biển, thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng, căn phòng của tôi có cửa sổ, buổi sáng ánh nắng soi vào rất ấm áp.
Cuộc sống ở đây rất tốt đẹp giống như điều trước kia tôi muốn.
Buổi sáng tôi trò chuyện với người dân xung quanh, Châu Dã sẽ nấu ăn, cùng nhau ăn cơm. Buổi tối anh sẽ đưa tôi đi dạo biển.
Tôi luôn thích biển.
Nhưng chưa từng đi biển. Vậy mà trước khi chết, cuối cùng Châu Dã đã đưa tôi đến đây.
Những tiếng sóng vỗ và mùi mặn đặc trưng của gió biển khiến tâm tình tôi rất thoải mái.
Châu Dã tiêm thuốc giảm đau cho tôi, anh biết nó sẽ tàn phá cơ thể tôi, nhưng anh không thể nhìn tôi đau đớn.
Tôi nhìn thấy Châu Dã hằng đêm đều ngồi ở phòng khác, gục mặt, cắn lấy mu bàn tay bật khóc.
Tôi bối rối, không biết phải an ủi anh ấy thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A Dã, đừng buồn, đó là số phận của em.”
Châu Dã ngước mắt nhìn tôi, sau đó ôm lấy tôi: “Tiểu Niệm, em còn rất trẻ.”
Đúng, tôi còn rất trẻ, và tôi cũng sắp chết.
Tôi đã chấp nhận số phận và cũng không còn buồn nữa.
Giống như là, tôi đã sẵn sàng cho cái chết.
Châu Dã nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Đau lắm phải không?”
Tôi đau lòng đến rơi nước mắt.
Những cơn đau đớn đuổi theo tôi hằng ngày, như hình với bóng, theo tôi từng giấc ngủ cho đến khi tỉnh lại.
Châu Dã nấu đồ ăn tôi thích, những món cay, anh nói tôi cứ ăn những gì tôi thích, chỉ cần ăn được là được.
Nhưng tôi chẳng thể ăn, không có khẩu vị, cũng chẳng dám ăn, vì ăn vào luôn muốn nôn ra, lúc nôn ra sẽ còn đau đớn hơn.
Chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng hơn, có khiến tôi có chút ảo giác.
Tôi mơ về mẹ, mẹ tôi sẽ giống như những người mẹ khác, yêu tôi.
Tôi mơ về ba, ba tôi cũng yêu tôi như cách ông ấy yêu Lý Gia Kỳ.
Cuối cùng, tôi mơ về Phó Hàng, mơ anh ấy đưa tôi đi Paris.
Buổi tối, Châu Dã ở bên cạnh, đọc truyện cho tôi nghe, cơn đau lại đến, thuốc giảm từ lâu đã mất đi tác dụng.
“A Dã, em đau.”
Lời này giống như than vãn, cũng giống như làm nũng.
Bởi vì ngoài Châu Dã, tôi không tìm được ai yêu thương tôi cả.
Tôi không thể nói với mẹ tôi, vì mẹ tôi đã có gia đình của bà ấy.
Tôi không thể nói với ba tôi, vì con gái ông ấy chỉ có Lý Gia Kỳ.
Tôi càng không thể nói với Phó Hàng, bởi vì anh ấy rất bận rộn để yêu Lý Gia Kỳ.
Anh sao có thể quan tâm đến một thế thân sắp chết như tôi có đau hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, cuộc đời của tôi chỉ còn lại Châu Dã.
Châu Dã đã không còn khóc trước mặt tôi nữa, anh chỉ xoa lên lưng tôi, tất nhiên không có chút giảm đi cơn đau đớn, nhưng thật ấm áp.
Tôi nói với Châu Dã rằng tôi không muốn đi bệnh viện, điều trị chỉ là kéo dài những ngày đau đớn.
Cả tôi và Châu Dã đều biết, thuốc giảm đau và thuốc ngủ sẽ càng nhanh mang tôi rời khỏi thế gian này.
Nhưng… anh vẫn tiêm cho tôi, tôi vẫn biết ơn anh.
Cơ thể tôi càng lúc càng gầy.
Tôi ít khi soi gương, nhưng cũng là có lúc tự soi mình trong gương.
Da đã tái đi, gương mặt hóp lại, hoàn toàn không nhìn ra một cô gái trẻ năng động tuổi 25.
Nhưng tôi chợt cảm thấy, bây giờ tôi không còn chút gì giống Lý Gia Kỳ nữa, có lẽ đó là niềm vui vẻ nhỏ nhoi trong những ngày cuối đời của tôi.
“Em thật xấu xí.”
Tôi nhìn mình trong gương, thấy Châu Dã mang một bó hoa quay về, hơi cười nói với anh.
Châu Dã úp tấm gương lại, đặt bó hoa dại vào lòng bàn tay tôi: “Trong mắt anh, Tiểu Niệm luôn là cô gái xinh đẹp và lương thiện nhất.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “A Dã, anh có từng hối hận về điều gì không?”
Tôi hối hận.
Tôi hối hận khi đã yêu Phó Hàng.
Nếu tôi không yêu anh, dù là có chết đi do bệnh tật, những ngày tháng trước đó tôi có lẽ sẽ sống một cuộc sống vui vẻ hơn.
Châu Dã gật đầu: “Có, anh hối hận khi chọn làm bác sĩ.”
Tôi có chút sững sờ, làm bác sĩ là mơ ước của anh ấy.
“Vì muốn làm bác sĩ phải học hành quá cẩn thận, để rồi bỏ lỡ cô gái anh thích.” - Châu Dã mỉm cười: “Cuối cùng làm được bác sĩ, cũng không có cách gì cứu được cô gái anh thích.”
Châu Dã thích tôi, tôi biết.
Nhưng tôi luôn chỉ xem anh ấy là anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro